"Mình nói, phụ nữ phải vô cùng xinh đẹp, mới có thể để cho chú Hoắc nhìn trúng a."
Hàn Giang Đình quyệt miệng gật đầu, đồng ý nói, "Thì ra chú Hoắc là người như vậy, đúng là chỉ có phụ nữ vô cùng xinh đẹp mới có thể tóm được. Chẳng hạn như, siêu mẫu, minh tinh số một."
Ngũ Y Y liếc Hàn Giang Đình một cái, "Hừ, quả nhiên đàn ông trên đời này đều là cùng một giuộc! Chú Hoác cũng nói, thích siêu mẫu! Người mẫu có tám đầu sao, người mẫu có ba con mắt à, người mẫu có thể mọc ra bộ phận đặc biệt a? Thiệt là! Mê tín!"
Khuôn mặt Hàn Giang Đình đắm chìm trong ngây ngất, "Quá tuyệt vời, mình cùng sư phụ có điểm giống nhau, thật là hạnh phúc."
Lúc trở lại sân khấu, Ngũ Y Y đã xác định một chút, chú Hoắc, tuyệt đối sẽ không để Ngũ Y Y cô vào trong mắt. Cho nên, ý tưởng để cho chú Hoắc ra mặt thay cô báo thù, liền trực tiếp loại bỏ.
Lúc diễn tập còn đang tiến hành, Ngũ Y Y đứng ở bên cạnh, quan sát tiết mục của người khác.
"Y êu, đã thành tiểu tàn tật, bộ dạng không hoàn chỉnh, mày còn chuẩn bị biểu diễn sao?"
Ngũ Nhân Tâm châm chọc cười nói.
Ngũ Y Y cau mày, quay đầu qua, lạnh lùng trợn mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Ái một cái.
Ngũ Nhân Tâm cười nhạo nói, "Là cánh tay bị đập trúng, làm sao cả đầu óc cũng ngu? Không biết nói chuyện?"
Ngũ Y Y lạnh lùng nói, "Muốn giữ lại mặt mũi cho mấy người mà mấy người còn không biết điều. Loại người giống như mấy người, toàn thân chỉ còn mỗi nói chuyện là còn bình thường, tất cả linh kiện còn lại đều là tàn phế, đều phải nấu lại."
"Mày! Nói cái gì! tao có chỗ nào không bằng mày! Ngũ Y Y, trường học của chúng ta là trường học của giai cấp trung lưu, hôm nay muốn tới đây tham gia từ thiện mọi người đều có mặt, chỉ có mày phong cách quê mùa, cũng không cần lên sân khấu làm mất mặt xấu hổ."
"Ngũ Nhân Tâm, chị không muốn tôi lên sân khấu như vậy, tôi thật nghi ngờ, cánh tay này của tôi có thể là do ai đập, là do chị ban tặng đấy. Con khỉ mong đợi loài người không có ở nhà, bọn nó muốn mặc quần áo của loài người, đáng tiếc, có giả bộ thế nào, cũng chỉ là súc vật. Là chị phải không?"
"Cái gì!!! Ngũ Y Y! Mày dám mắng tao là con khỉ! Tao liều mạng với mày!" Ngũ Nhân Tâm oán giận, gào thét đánh tới Ngũ Y Y.
Ngũ Nhân Ái mặc dù không lên tiếng, ả vẫn đi lên kéo Ngũ Y Y, không để cho Ngũ Y Y đánh trả.
Lại muốn biểu diễn tiết mục lấy nhiều đánh ít.
Ngũ Y Y theo bản năng xuất ra võ công hôm nay Hoắc Phi Đoạt dạy cho cô.
Gập chân, bám lấy đầu gối của Ngũ Nhân Tâm, sau đó thừa dịp lực tới, mượn lực cánh tay của Ngũ Nhân Tâm, khom lưng.
Oành! Một tiếng vang thật lớn.
Sàn nhà giống như còn run rẩy một cái.
Cả người Ngu Nhân Tâm nặng nề bị ném trên mặt đất.
Bụi bặm bay lên.
Ách.
Không chỉ có Ngũ Nhân Ái sợ ngây người, ngay cả Ngũ Y Y cũng ngây người,
Má ơi, chú Hoắc dạy cho động tác này, vậy mà lại có lực sat thương a!
Cứ như vậy nhẹ nhàng thoáng cái, làm cho Ngũ Nhân Tâm bị ném thất điên bát đảo?
"Nhân Tâm! Nhân Tâm em thế nào?"
Ngũ Nhân Ái bị dọa sợ thét lên, nhào qua, lấy tay nhẹ nhàng vỗ Ngũ Nhân Tâm.
Ngũ Nhân Tâm vẫn nhắm mắt, thật lâu, cô ta mới thở ra một hơi, vẻ mặt như đưa đám.
"Chị cả . . . . .Ô ô ô, chị cả, thật là đau! Đau chết mất! Ô ô ô."
Ngũ Nhân Tâm trở lại bình thường, cứ như vậy nhếch nhác nằm trên mặt đất, khóc ô ô ô.
Hàn Giang Đình quyệt miệng gật đầu, đồng ý nói, "Thì ra chú Hoắc là người như vậy, đúng là chỉ có phụ nữ vô cùng xinh đẹp mới có thể tóm được. Chẳng hạn như, siêu mẫu, minh tinh số một."
Ngũ Y Y liếc Hàn Giang Đình một cái, "Hừ, quả nhiên đàn ông trên đời này đều là cùng một giuộc! Chú Hoác cũng nói, thích siêu mẫu! Người mẫu có tám đầu sao, người mẫu có ba con mắt à, người mẫu có thể mọc ra bộ phận đặc biệt a? Thiệt là! Mê tín!"
Khuôn mặt Hàn Giang Đình đắm chìm trong ngây ngất, "Quá tuyệt vời, mình cùng sư phụ có điểm giống nhau, thật là hạnh phúc."
Lúc trở lại sân khấu, Ngũ Y Y đã xác định một chút, chú Hoắc, tuyệt đối sẽ không để Ngũ Y Y cô vào trong mắt. Cho nên, ý tưởng để cho chú Hoắc ra mặt thay cô báo thù, liền trực tiếp loại bỏ.
Lúc diễn tập còn đang tiến hành, Ngũ Y Y đứng ở bên cạnh, quan sát tiết mục của người khác.
"Y êu, đã thành tiểu tàn tật, bộ dạng không hoàn chỉnh, mày còn chuẩn bị biểu diễn sao?"
Ngũ Nhân Tâm châm chọc cười nói.
Ngũ Y Y cau mày, quay đầu qua, lạnh lùng trợn mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Ái một cái.
Ngũ Nhân Tâm cười nhạo nói, "Là cánh tay bị đập trúng, làm sao cả đầu óc cũng ngu? Không biết nói chuyện?"
Ngũ Y Y lạnh lùng nói, "Muốn giữ lại mặt mũi cho mấy người mà mấy người còn không biết điều. Loại người giống như mấy người, toàn thân chỉ còn mỗi nói chuyện là còn bình thường, tất cả linh kiện còn lại đều là tàn phế, đều phải nấu lại."
"Mày! Nói cái gì! tao có chỗ nào không bằng mày! Ngũ Y Y, trường học của chúng ta là trường học của giai cấp trung lưu, hôm nay muốn tới đây tham gia từ thiện mọi người đều có mặt, chỉ có mày phong cách quê mùa, cũng không cần lên sân khấu làm mất mặt xấu hổ."
"Ngũ Nhân Tâm, chị không muốn tôi lên sân khấu như vậy, tôi thật nghi ngờ, cánh tay này của tôi có thể là do ai đập, là do chị ban tặng đấy. Con khỉ mong đợi loài người không có ở nhà, bọn nó muốn mặc quần áo của loài người, đáng tiếc, có giả bộ thế nào, cũng chỉ là súc vật. Là chị phải không?"
"Cái gì!!! Ngũ Y Y! Mày dám mắng tao là con khỉ! Tao liều mạng với mày!" Ngũ Nhân Tâm oán giận, gào thét đánh tới Ngũ Y Y.
Ngũ Nhân Ái mặc dù không lên tiếng, ả vẫn đi lên kéo Ngũ Y Y, không để cho Ngũ Y Y đánh trả.
Lại muốn biểu diễn tiết mục lấy nhiều đánh ít.
Ngũ Y Y theo bản năng xuất ra võ công hôm nay Hoắc Phi Đoạt dạy cho cô.
Gập chân, bám lấy đầu gối của Ngũ Nhân Tâm, sau đó thừa dịp lực tới, mượn lực cánh tay của Ngũ Nhân Tâm, khom lưng.
Oành! Một tiếng vang thật lớn.
Sàn nhà giống như còn run rẩy một cái.
Cả người Ngu Nhân Tâm nặng nề bị ném trên mặt đất.
Bụi bặm bay lên.
Ách.
Không chỉ có Ngũ Nhân Ái sợ ngây người, ngay cả Ngũ Y Y cũng ngây người,
Má ơi, chú Hoắc dạy cho động tác này, vậy mà lại có lực sat thương a!
Cứ như vậy nhẹ nhàng thoáng cái, làm cho Ngũ Nhân Tâm bị ném thất điên bát đảo?
"Nhân Tâm! Nhân Tâm em thế nào?"
Ngũ Nhân Ái bị dọa sợ thét lên, nhào qua, lấy tay nhẹ nhàng vỗ Ngũ Nhân Tâm.
Ngũ Nhân Tâm vẫn nhắm mắt, thật lâu, cô ta mới thở ra một hơi, vẻ mặt như đưa đám.
"Chị cả . . . . .Ô ô ô, chị cả, thật là đau! Đau chết mất! Ô ô ô."
Ngũ Nhân Tâm trở lại bình thường, cứ như vậy nhếch nhác nằm trên mặt đất, khóc ô ô ô.
/651
|