Mấy tuần sau đó, Diệp Lam Phi không đến tìm cô nữa. Tưởng rằng anh ta đã chán trêu đùa mình, từ giờ trở đi sẽ được yên ổn nên tâm trạng nàng tốt hơn hẳn, hiệu suất làm việc cũng cao hơn trước nhiều. Hai ngày nữa là Quốc Khánh, nhân viên trong công ty được nghỉ ba ngày, bắt đầu từ ngày mai, cũng tốt, cô cũng muốn nghỉ ngơi một chút, làm việc nhiều như vậy, cô là ma cà rồng còn thấy mệt mỏi, không hiểu sao những con người yếu ớt kia lại có thể chống chịu được, thật may, vừa lĩnh lương xong, lần trước ăn thử thức ăn của con người (thực ra là bị ép nhưng ta quyết định giữ lại chút thể diện cho nàng nên đã sửa lại) thấy cũng ngon ngon, thảo nào họ cứ ăn những thứ này mà không thích uống máu, thì ra là bị mê hoặc rồi (cho xin đi! cô bị mê hoặc thì có, vả lại họ không phải ma cà rồng như cô đâu, họ là con người, con người đó! Hiểu chưa?- Chưa hiểu!!!)
=_=
Thức ăn ngon vậy lần này phải thử tiếp mới được!
Dù sao Diệp Lam Phi cũng buông tha cô rồi, lần này coi như ăn mừng đi! ^^
Ngày nghỉ đầu tiên, cô ngủ một mạch tới 9 giờ sáng, sau rồi chạy xuống quán ăn ở phía đối diện nhà gọi liền một bàn bảy tám món, dùng sức càn quét như bão cấp 1 mà xử lý hết chỗ thức ăn trên bàn=_= trong con mắt kinh ngạc của những người xung quanh...ăn xong lại chạy về lăn ra ngủ, ôi ôi, Diệp
Thị không phải là đã bóc lột sức lao động của người ta thậm tệ tới mức đó chứ!!!
Nhưng mà...
...có lẽ là thật!!!
Khi Liêu Trúc Hàn cô đang say sưa giấc mơ trưa thì chuông điện thoại chợt reo lên, cô hậm hực tắt máy nhưng 5 phút sau điện thoại lại đổ chuông ầm ĩ, thôi, bắt máy cho rồi, nhanh còn ngủ. Và thế là cô bắt máy ttrong tình trạng rất chi là bực bội, hỏi đại một câu, mà còn như hét vào điện thoại:
“Cái gì thế?”
“Thế cái mế!”
Người ở đầu giây bên kia nếu không phải công lực lợi hại chắc là đã chết vì thủng màng nhĩ rồi. Vậy mà còn có thể trả đòn, công lực thật khinh người.
Khoan đã...
...giọng nói này...
...nghe quen quen...
...hình như...
...là...của...
“A...”- là phó tổng. Toi, toi rồi sao anh lại nhè lúc này mà gọi chứ.
“A cái gì mà a!!! Tôi đói!
Hả??? Hả??? Hả??? Anh còn có tâm trạng kêu đói sao? Chỉ vì một câu nói vặn lại của anh mà...hình tượng của anh hoàn toàn sụp đổ rồi...(- chứ không phải tại mi viết thế ah/- Ta...ta thích viết thế nào là việc của ta, ai biểu ta là tác giả cơ chứ!!! Há Há!!)
Thế cái mế! Thế cái mế! Thế cái mế!
Đây là từ ngữ mà một tổng tài anh tuấn cùng tiêu sái như anh có thể thốt ra sao??? Còn hết sức tự nhiên nữa!!! Sao cứ như lưu manh ngoài chợ vậy.
Cô âm thầm cảm thám: Ây da, phó tổng, hình tượng phó tổng giám đốc nghiêm túc, lạnh lùng của anh trong lòng tôi sớm đã sụp đổ ầm ầm rồi, mà bây giờ còn tệ hại hơn nữa chứ. Anh ở trong lòng tôi đã sớm đạt danh hiệu đẳng cấp của đẳng cấp của đẳng cấp lưu manh, vô lại của vô lại của của vô lại rồi!
“Sao vậy? Liêu Trúc Hàn! Mau trả lời tôi đi , rốt cuộc cô có nghe tôi nói không hả?”- Ở đầu dây bên kia Diệp Lam Phi đã mất kiên nhẫn về sự chậm chạp của cô.
“Phó…phó tổng...”- Cô nuốt nuốt nước bọt nhỏ giọng nói –“...không phải hôm nay là ngày nghỉ sao? Anh không ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, để người ta phục vụ, còn gọi điện đến kêu đói với tôi làm gì?”
“ Cô cũng còn biết đến cô có cấp trên như tôi cơ à. Đầu óc cô làm bằng đất sét à? Đói dĩ nhiên là phải ăn rồi!”
“Vậy anh gọi cho tôi làm gì?”- Trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ xấu xa, thoáng rùng mình, Liêu Trúc Hàn thầm nghĩ tại sao mình lại có thể có suy nghĩ như vậy chứ. Đầu óc mình bắt đầu đen tối từ khi nào vậy? Thiện tai! Thiện tai! (cô giết người sao không thấy tội lỗi đi )
“Liêu Trúc Hàn!!!”- Anh nghiến răng –“...cô đúng là ngu ngốc mà...tôi gọi cho cô là để gọi cô cùng đi ăn!!! Rõ chưa???”
Đầu dây bên kia Liêu Trúc Hàn một tay bịt lỗ tai, một tay đưa điện thoại ra xa:
“Phó tổng, anh có thể nói nhỏ một chút được không, nếu không tôi e rằng mình sẽ phải đi vá lại màng nhĩ đó!!!”
Hả??? Hả??? Hả??? Có nhầm không vậy? Cả ngày nghỉ cũng không chịu tha cho cô. Nhà tư bản đúng là mất hết nhân tính mà.
“Phó tổng.”
“Gì?’
Xí. đúng là keo kiệt chỉ một lời nói thôi mà cũng tiết kiệm, đầu nghĩ một đằng nhưng miệng thì nói một nẻo, cô giở giọng ngọt xớt:
“Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao, tôi làm việc như vậy cũng cảm thấy rất mệt, anh cho tôi nghỉ đi, nhé tha cho tôi lần này đi~”
“Ai cho cô nghỉ mà nghỉ?”
“Ơ...- Cô hơi ngẩn người ra –“...nhưng tất cả mọi người đều được nghỉ mà, tại sao tôi không được nghỉ chứ?”
“Tôi không hỏi cái này, tôi hỏi ai cho cô nghỉ hả???”
“Là cấp trên.”
“Liêu Trúc Hàn thế tôi không phải cấp trên của cô à?”- Giọng điệu này sao mà ghê vậy như thể hại thấp xuống âm độ ấy –“ Cô vô cùng nghiêm túc cảm thán.
“À...ờ dĩ nhiên là có rồi, sao tôi có thể quên mình có một cấp trên vĩ đại như anh chứ.”
“Cô đã coi tôi là cấp trên rồi thì tại sao tôi chưa cho phép cô đã dám nghỉ!!!”- Toi rồi, âm không độ rồi!
“Nhưng cấp trên của anh cho tôi nghỉ mà.”
Sắp chết rồi còn cố cãi coi chừng chết không toàn thây. Tiểu Hàn cô hãy tự cầu phúc cho mình đi!!!
“À ra thế! Vậy cấp trên của cô là ai vậy?”
“Là...là tổng giám đốc.”
Nói đến đây, mi mắt phải của nàng giật giật. Phải có tiền, trái có họa. Ôi thôi! Tiếp tục cảm thán. Sắp mang họa sát thân rồi!!!
“Ukm...vậy có nghĩa là tổng giám đốc là to nhất, bảo nhân viên làm gì nhân viên phải làm nấy sao?”
“Vâng.” Cô gật đầu cái rụp, mặc dù biết hắn không nhìn thấy nhưng vẫn làm để tăng thêm vài phần sắc thái. “Tổng giám đốc bảo chúng tôi đi phía đông. chúng tôi không dám đi phía tây, bảo chúng tôi đứng chúng tôi không dám ngồi.”
Vừa nghe Diệp Lam Phi vừa nhếch khóe miệng cong lên rõ rệt, thầm nghĩ: Liêu Trúc Hàn, là em tự đào hố chôn mình, lần này đừng trách tôi.
“Thế cô không biết à?”
“Biết gì cơ ạ?” Tôi thì phải biết gì cơ chứ!
“Tôi vài ngày trước đã nhậm chức tổng giám đốc rồi, cô không biết thật à?”
Thật là may.
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời. Ai biết cô đang âm thầm rơi lệ trong lòng. Ôi! giờ thì đã hiểu rốt cuộc cái gì gọi là khóc không ra nước mắt. Đúng là tự đào hố chôn mình mà!!! Thật hối hận khi không gia nhập hội bà tám trong công ty. Thảo nào mà mấy ngày nay cô cứ thấy người ta thì thào to nhỏ, thì ra là vì chuyện này, sao mình lại không để ý một chút chứ.
Rốt cuộc cũng chỉ là một câu: TỰ LÀM TỰ CHỊU!!!
-------------------------Tôi là đường phân cách tự bê đá đập chân mình-------------------------
“Này! Liêu Trúc Hàn, cô có nghe không vậy?”
Liêu Trúc Hàn mồ hôi lọt giọt nhặt điện thoại lên nghe, trong lòng thầm cầu bình an cho chính mình. Cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, kìm nén hết sức để không hét vào điện thoại:
“Vậy chúc mừng anh, phó...à không tổng giám đốc, là tổng giám đốc. Haha!”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thì gào thét: Anh là tổng giám đốc thì sao chớ! Mắc mớ gì tới tôi! Hả??? Hả??? Hả??? Đúng lúc này Boss hạ thánh chỉ:
“Không nói nhiều, tôi cho cô 5 phút, 5 phút sau cô phải có mặt ở dưới nhà, nếu không đừng trách tôi độc ác. Tút...tút...tút...”
Ôi ôi ôi giọng nói âm 0 độ đây sao, sao tắt máy rồi mà thấy lạnh quá vậy!!!
=_=
Thức ăn ngon vậy lần này phải thử tiếp mới được!
Dù sao Diệp Lam Phi cũng buông tha cô rồi, lần này coi như ăn mừng đi! ^^
Ngày nghỉ đầu tiên, cô ngủ một mạch tới 9 giờ sáng, sau rồi chạy xuống quán ăn ở phía đối diện nhà gọi liền một bàn bảy tám món, dùng sức càn quét như bão cấp 1 mà xử lý hết chỗ thức ăn trên bàn=_= trong con mắt kinh ngạc của những người xung quanh...ăn xong lại chạy về lăn ra ngủ, ôi ôi, Diệp
Thị không phải là đã bóc lột sức lao động của người ta thậm tệ tới mức đó chứ!!!
Nhưng mà...
...có lẽ là thật!!!
Khi Liêu Trúc Hàn cô đang say sưa giấc mơ trưa thì chuông điện thoại chợt reo lên, cô hậm hực tắt máy nhưng 5 phút sau điện thoại lại đổ chuông ầm ĩ, thôi, bắt máy cho rồi, nhanh còn ngủ. Và thế là cô bắt máy ttrong tình trạng rất chi là bực bội, hỏi đại một câu, mà còn như hét vào điện thoại:
“Cái gì thế?”
“Thế cái mế!”
Người ở đầu giây bên kia nếu không phải công lực lợi hại chắc là đã chết vì thủng màng nhĩ rồi. Vậy mà còn có thể trả đòn, công lực thật khinh người.
Khoan đã...
...giọng nói này...
...nghe quen quen...
...hình như...
...là...của...
“A...”- là phó tổng. Toi, toi rồi sao anh lại nhè lúc này mà gọi chứ.
“A cái gì mà a!!! Tôi đói!
Hả??? Hả??? Hả??? Anh còn có tâm trạng kêu đói sao? Chỉ vì một câu nói vặn lại của anh mà...hình tượng của anh hoàn toàn sụp đổ rồi...(- chứ không phải tại mi viết thế ah/- Ta...ta thích viết thế nào là việc của ta, ai biểu ta là tác giả cơ chứ!!! Há Há!!)
Thế cái mế! Thế cái mế! Thế cái mế!
Đây là từ ngữ mà một tổng tài anh tuấn cùng tiêu sái như anh có thể thốt ra sao??? Còn hết sức tự nhiên nữa!!! Sao cứ như lưu manh ngoài chợ vậy.
Cô âm thầm cảm thám: Ây da, phó tổng, hình tượng phó tổng giám đốc nghiêm túc, lạnh lùng của anh trong lòng tôi sớm đã sụp đổ ầm ầm rồi, mà bây giờ còn tệ hại hơn nữa chứ. Anh ở trong lòng tôi đã sớm đạt danh hiệu đẳng cấp của đẳng cấp của đẳng cấp lưu manh, vô lại của vô lại của của vô lại rồi!
“Sao vậy? Liêu Trúc Hàn! Mau trả lời tôi đi , rốt cuộc cô có nghe tôi nói không hả?”- Ở đầu dây bên kia Diệp Lam Phi đã mất kiên nhẫn về sự chậm chạp của cô.
“Phó…phó tổng...”- Cô nuốt nuốt nước bọt nhỏ giọng nói –“...không phải hôm nay là ngày nghỉ sao? Anh không ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, để người ta phục vụ, còn gọi điện đến kêu đói với tôi làm gì?”
“ Cô cũng còn biết đến cô có cấp trên như tôi cơ à. Đầu óc cô làm bằng đất sét à? Đói dĩ nhiên là phải ăn rồi!”
“Vậy anh gọi cho tôi làm gì?”- Trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ xấu xa, thoáng rùng mình, Liêu Trúc Hàn thầm nghĩ tại sao mình lại có thể có suy nghĩ như vậy chứ. Đầu óc mình bắt đầu đen tối từ khi nào vậy? Thiện tai! Thiện tai! (cô giết người sao không thấy tội lỗi đi )
“Liêu Trúc Hàn!!!”- Anh nghiến răng –“...cô đúng là ngu ngốc mà...tôi gọi cho cô là để gọi cô cùng đi ăn!!! Rõ chưa???”
Đầu dây bên kia Liêu Trúc Hàn một tay bịt lỗ tai, một tay đưa điện thoại ra xa:
“Phó tổng, anh có thể nói nhỏ một chút được không, nếu không tôi e rằng mình sẽ phải đi vá lại màng nhĩ đó!!!”
Hả??? Hả??? Hả??? Có nhầm không vậy? Cả ngày nghỉ cũng không chịu tha cho cô. Nhà tư bản đúng là mất hết nhân tính mà.
“Phó tổng.”
“Gì?’
Xí. đúng là keo kiệt chỉ một lời nói thôi mà cũng tiết kiệm, đầu nghĩ một đằng nhưng miệng thì nói một nẻo, cô giở giọng ngọt xớt:
“Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao, tôi làm việc như vậy cũng cảm thấy rất mệt, anh cho tôi nghỉ đi, nhé tha cho tôi lần này đi~”
“Ai cho cô nghỉ mà nghỉ?”
“Ơ...- Cô hơi ngẩn người ra –“...nhưng tất cả mọi người đều được nghỉ mà, tại sao tôi không được nghỉ chứ?”
“Tôi không hỏi cái này, tôi hỏi ai cho cô nghỉ hả???”
“Là cấp trên.”
“Liêu Trúc Hàn thế tôi không phải cấp trên của cô à?”- Giọng điệu này sao mà ghê vậy như thể hại thấp xuống âm độ ấy –“ Cô vô cùng nghiêm túc cảm thán.
“À...ờ dĩ nhiên là có rồi, sao tôi có thể quên mình có một cấp trên vĩ đại như anh chứ.”
“Cô đã coi tôi là cấp trên rồi thì tại sao tôi chưa cho phép cô đã dám nghỉ!!!”- Toi rồi, âm không độ rồi!
“Nhưng cấp trên của anh cho tôi nghỉ mà.”
Sắp chết rồi còn cố cãi coi chừng chết không toàn thây. Tiểu Hàn cô hãy tự cầu phúc cho mình đi!!!
“À ra thế! Vậy cấp trên của cô là ai vậy?”
“Là...là tổng giám đốc.”
Nói đến đây, mi mắt phải của nàng giật giật. Phải có tiền, trái có họa. Ôi thôi! Tiếp tục cảm thán. Sắp mang họa sát thân rồi!!!
“Ukm...vậy có nghĩa là tổng giám đốc là to nhất, bảo nhân viên làm gì nhân viên phải làm nấy sao?”
“Vâng.” Cô gật đầu cái rụp, mặc dù biết hắn không nhìn thấy nhưng vẫn làm để tăng thêm vài phần sắc thái. “Tổng giám đốc bảo chúng tôi đi phía đông. chúng tôi không dám đi phía tây, bảo chúng tôi đứng chúng tôi không dám ngồi.”
Vừa nghe Diệp Lam Phi vừa nhếch khóe miệng cong lên rõ rệt, thầm nghĩ: Liêu Trúc Hàn, là em tự đào hố chôn mình, lần này đừng trách tôi.
“Thế cô không biết à?”
“Biết gì cơ ạ?” Tôi thì phải biết gì cơ chứ!
“Tôi vài ngày trước đã nhậm chức tổng giám đốc rồi, cô không biết thật à?”
Thật là may.
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời. Ai biết cô đang âm thầm rơi lệ trong lòng. Ôi! giờ thì đã hiểu rốt cuộc cái gì gọi là khóc không ra nước mắt. Đúng là tự đào hố chôn mình mà!!! Thật hối hận khi không gia nhập hội bà tám trong công ty. Thảo nào mà mấy ngày nay cô cứ thấy người ta thì thào to nhỏ, thì ra là vì chuyện này, sao mình lại không để ý một chút chứ.
Rốt cuộc cũng chỉ là một câu: TỰ LÀM TỰ CHỊU!!!
-------------------------Tôi là đường phân cách tự bê đá đập chân mình-------------------------
“Này! Liêu Trúc Hàn, cô có nghe không vậy?”
Liêu Trúc Hàn mồ hôi lọt giọt nhặt điện thoại lên nghe, trong lòng thầm cầu bình an cho chính mình. Cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, kìm nén hết sức để không hét vào điện thoại:
“Vậy chúc mừng anh, phó...à không tổng giám đốc, là tổng giám đốc. Haha!”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thì gào thét: Anh là tổng giám đốc thì sao chớ! Mắc mớ gì tới tôi! Hả??? Hả??? Hả??? Đúng lúc này Boss hạ thánh chỉ:
“Không nói nhiều, tôi cho cô 5 phút, 5 phút sau cô phải có mặt ở dưới nhà, nếu không đừng trách tôi độc ác. Tút...tút...tút...”
Ôi ôi ôi giọng nói âm 0 độ đây sao, sao tắt máy rồi mà thấy lạnh quá vậy!!!
/26
|