Tiểu Thanh không còn nhiều thời gian để buồn nữa, bởi vì sau đó nàng phải nhìn Tương Liên đau đớn đến ngất lịm khi nghe tin về Bảo ca mà nàng mong nhớ bấy lâu:
-Ông nói dối…Nói dối…
Lý Bảo bị bệnh nặng, đã chết ở kinh thành khi cùng Phạm công tử lên kinh tìm thầy học. Đó là những gì hắn nghe được từ người dân ở Tiếu Biệt thành.
Hắn không quan tâm đến những uẩn khúc đằng sau đó. Đơn giản là Bảo ca của nàng đã chết. Vậy thôi!
-Ta không nói dối nàng. -Hắn lạnh lùng- Muốn chiếm lấy nàng, ta không cần thiết phải bịa đặt lý do này nọ. Ta nghe được gì thì nói lại như vậy. Sự thật thế nào không quan trọng.
-Ông…
Tương Liên chạy ra ngoài sơn động. Tuyệt địa cao thăm thẳm, người bình thường như nàng khó lòng lên xuống được. Bảo ca…
-Tôi muốn về Tiếu Biệt thành. Làm ơn, tôi muốn về Tiếu Biệt thành….
-Không được- Hắn chợt nhẹ giọng- Nàng lấy tư cách gì để về đó? Nàng là vật cống nạp cho Quái xà, bây giờ trở về bọn họ sẽ nghĩ gì, sẽ làm gì? Nếu biết sự thật, Quái xà thật ra chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối, bọn chúng sẽ làm gì Tiểu Thanh? Kéo đến đây làm người hùng tiêu diệt Quái xà. Ta không ngại giết chúng, nhưng ta không muốn làm Tiểu Thanh sợ hãi. Nàng cũng không có ấn tượng tốt về ta nữa, có phải không?
-Ông…
Hắn nói rất đúng. Nhưng lòng Tương Liên vẫn vô cùng rối rắm. Nàng sống vì cái gì chứ? Vì một giấc mộng cuộc sống bình yên cùng Lý Bảo, cùng hắn sống cuộc đời đơn giản đến cuối đời.
Giấc mộng tan vỡ. Những hồi ức tại Tiếu Biệt thành thoáng qua trong tâm trí. Tương Liên đau đớn. Nàng còn sống, sống vì cái gì đây?
Hy vọng…Từ từ tắt lịm. Tương Liên chợt thấy trước mắt mình một màu đen tăm tối. Như chìm vào tận đáy vực sâu.
-Tỷ tỷ!
Tương Liên sực tỉnh. Và ngỡ ngàng nhìn thẳng vào Tiểu Thanh:
-Tiểu Thanh….Muội biết nói sao?
-Tỷ tỷ đừng khóc….- Tiểu Thanh cuống quýt lau nước mắt cho nàng. Thấy nó cứ chảy mãi, Tiểu Thanh lau hoài mà chưa hết thì lại bật khóc. Khóc theo một cách ngon lành.
-Tỷ tỷ…Đừng…đừng….kh…óc….Tiểu Thanh….
-Tiểu Thanh!
Nàng ôm lấy Tiểu Thanh mà khóc. Hắn đã ra ngoài. Cô gái nhỏ bé trong lòng Tương Liên thì lại không ngừng run rẩy. Tương Liên càng đau khổ, càng khóc lóc, nàng ấy cũng đau đớn như nàng.
Đó là một sự ràng buộc mà hắn có lẽ đã từng nghĩ đến. Nếu trước đây Tương Liên và Tiểu Thanh không gắn bó, có lẽ khi nghe tin Lý Bảo chết, nàng không còn muốn sống nữa. Nàng sẽ chết….Nhưng cô gái bé nhỏ này đã níu Tương Liên ở lại. Nàng biết, nếu mình chết, Tiểu Thanh cũng đau lòng lắm. Để người khác đau lòng vì mình, đó là điều Tương Liên không muốn. Và đó cũng là ưu điểm cũng như yếu điểm lớn của nàng.
-Tỷ tỷ…
Tương Liên nhìn về phía ngoài hang động. Hắn đang thổi sáo. Tiếng sáo buồn rười rượi lan theo gió, cùng với tiếng vù vù của gió tuyết, tạo nên một hợp âm thê lương của vùng tuyệt địa thăm thẳm không có bóng con người.
Hắn có nói dối không? Tương Liên thầm nghĩ tới khả năng đó. Hắn bảo rằng hắn không nói dối bao giờ. Song, bây giờ nàng lại mong là hắn đang dối trá. Để giữ lại cho mình một hy vọng dù yếu ớt. Bảo ca….Bảo ca và chân cầu Tiếu Biệt ngày nào.
-Tỷ tỷ...
-Tiểu Thanh...Muội giúp tỷ, giúp tỷ đi Tiểu Thanh!
-Tỷ tỷ ơi! Muội...
Tiểu Thanh không nỡ nhìn Tương Liên khóc. Nhưng vẫn còn nhớ lời của chủ nhân:
-Tiểu Thanh có thể làm theo mọi yêu cầu của nàng ấy, nhưng chuyện đưa nàng xuống núi thì không thể được. Cứ để nàng ấy nghĩ là ta nói dối nàng ấy. Chuyện đó sẽ cho Tương Liên một hy vọng. Khi người ta biết quá rõ về một sự thật, cũng không phải là điều tốt lắm đâu.
-Tiểu Thanh....
Tiểu Thanh hít một hơi thật sâu vào. Làm tỷ tỷ đau lòng, Tiểu Thanh không hề muốn. Nhưng mà...Chủ nhân xưa nay không bao giờ gạt ai cả. Khi biết rõ sự thật, hy vọng không còn nữa, tỷ tỷ làm sao mà sống nổi đây?
-Tỷ tỷ...Muội mang hình dạng nào đi với tỷ? Hóa thành xà hay là để nguyên thế này?
Tương Liên khựng lại. Mang hình dáng nào? Xà quái bị người ta căm ghét, còn hình dáng hiện giờ thì....Xinh đẹp như một đóa hoa hàm tiếu, Tiếu Biệt thành có không ít ác bá, nếu chúng nhìn thấy....Tiểu Thanh làm sao giữ được an toàn?
-Tỷ tỷ...Chúng ta...
-Không sao đâu- Tương Liên ngồi phịch xuống bàn đá. Một giọt nước mắt rơi, đẫm ướt má nàng:
-Tỷ không đi nữa. Không đi nữa...
-Tỷ tỷ - Đến lượt Tiểu Thanh cuống lên vì sợ Tương Liên giận- Tỷ đừng buồn...tỷ đừng khóc. Đừng....
Tiểu Thanh đang lau nước mắt cho nàng. Làm cho một người thương mình lo lắng. Tương Liên cũng thấy rất đau lòng.
-Tỷ...tỷ chỉ khóc một chút. Một chút là hết. Không sao đâu....Không sao...
-Tỷ tỷ...
-Tiểu Thanh đừng lo - Tương Liên gượng cười, vuốt nhẹ gương mặt trắng nõn đã pha hồng, rướm lệ- Để tỷ khóc một chút. Tỷ hứa với muội, chỉ một chút nữa thôi. Tỷ không sao đâu mà...
Khóc, có thật chỉ là một lần nữa? Tương Liên không biết, chỉ là nàng muốn khóc. Mọi đau đớn trong lòng được dịp tuôn ra ngoài hết. Đây là lần đầu tiên nàng khóc không kềm được thế này.
-Cứ khóc đi!
Đầu Tương Liên bỗng bị kéo vào trong một vùng ngực ấm áp. Khi nàng ngẩng lên, trước mặt đã là gương mặt của người đó, chủ nhân của Tiểu Thanh.
-Ông....
-Nàng khóc không phải chỉ vì yêu Lý Bảo.Nàng và hắn luôn có một giấc mơ thoát khỏi cuộc sống hiện tại. Nàng xem hắn là một hy vọng. Hiện nay giấc mộng đó không còn nữa. Nàng đau lòng cũng không hẳn vì yêu hắn, phải không?
Con người đó....Tương Liên đẩy hắn ra khỏi người mình. Gương mặt vẫn còn đẫm lệ nhưng tâm tình thì rối loạn. Hắn nói có hoàn toàn sai không?
Với Lý Bảo, cả hai gặp nhau cũng chỉ vài lần. Hắn đối xử với Tương Liên rất tốt. Cả hai đều có giấc mơ về một cuộc đời yên bình. Tướng công và nương tử cùng một đám trẻ thơ quây quần trong mái nhà nhỏ. Giờ Lý Bảo đã chết, giấc mơ đó cũng tan thành bọt nước đầu nguồn.
-Ta không có mưu cầu danh lợi. Ta có thể cho nàng không chỉ ước mơ mà còn cả hiện thực nữa. Nàng có thể từ từ kiểm chứng. Ta hứa với nàng sẽ để nàng sống đúng cuộc đời mình muốn. Ta nói được là sẽ làm được...Tương Liên!
Hắn không phải là người, nhưng Tương Liên thì phải. Hoàn thành giấc mơ với một kẻ như hắn, không cùng giống loài, không cùng suy nghĩ, Tương Liên bất giác lùi sâu hơn một chút trong khi hắn cứ từ từ tiến đến bên nàng.....
-Ông nói dối…Nói dối…
Lý Bảo bị bệnh nặng, đã chết ở kinh thành khi cùng Phạm công tử lên kinh tìm thầy học. Đó là những gì hắn nghe được từ người dân ở Tiếu Biệt thành.
Hắn không quan tâm đến những uẩn khúc đằng sau đó. Đơn giản là Bảo ca của nàng đã chết. Vậy thôi!
-Ta không nói dối nàng. -Hắn lạnh lùng- Muốn chiếm lấy nàng, ta không cần thiết phải bịa đặt lý do này nọ. Ta nghe được gì thì nói lại như vậy. Sự thật thế nào không quan trọng.
-Ông…
Tương Liên chạy ra ngoài sơn động. Tuyệt địa cao thăm thẳm, người bình thường như nàng khó lòng lên xuống được. Bảo ca…
-Tôi muốn về Tiếu Biệt thành. Làm ơn, tôi muốn về Tiếu Biệt thành….
-Không được- Hắn chợt nhẹ giọng- Nàng lấy tư cách gì để về đó? Nàng là vật cống nạp cho Quái xà, bây giờ trở về bọn họ sẽ nghĩ gì, sẽ làm gì? Nếu biết sự thật, Quái xà thật ra chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối, bọn chúng sẽ làm gì Tiểu Thanh? Kéo đến đây làm người hùng tiêu diệt Quái xà. Ta không ngại giết chúng, nhưng ta không muốn làm Tiểu Thanh sợ hãi. Nàng cũng không có ấn tượng tốt về ta nữa, có phải không?
-Ông…
Hắn nói rất đúng. Nhưng lòng Tương Liên vẫn vô cùng rối rắm. Nàng sống vì cái gì chứ? Vì một giấc mộng cuộc sống bình yên cùng Lý Bảo, cùng hắn sống cuộc đời đơn giản đến cuối đời.
Giấc mộng tan vỡ. Những hồi ức tại Tiếu Biệt thành thoáng qua trong tâm trí. Tương Liên đau đớn. Nàng còn sống, sống vì cái gì đây?
Hy vọng…Từ từ tắt lịm. Tương Liên chợt thấy trước mắt mình một màu đen tăm tối. Như chìm vào tận đáy vực sâu.
-Tỷ tỷ!
Tương Liên sực tỉnh. Và ngỡ ngàng nhìn thẳng vào Tiểu Thanh:
-Tiểu Thanh….Muội biết nói sao?
-Tỷ tỷ đừng khóc….- Tiểu Thanh cuống quýt lau nước mắt cho nàng. Thấy nó cứ chảy mãi, Tiểu Thanh lau hoài mà chưa hết thì lại bật khóc. Khóc theo một cách ngon lành.
-Tỷ tỷ…Đừng…đừng….kh…óc….Tiểu Thanh….
-Tiểu Thanh!
Nàng ôm lấy Tiểu Thanh mà khóc. Hắn đã ra ngoài. Cô gái nhỏ bé trong lòng Tương Liên thì lại không ngừng run rẩy. Tương Liên càng đau khổ, càng khóc lóc, nàng ấy cũng đau đớn như nàng.
Đó là một sự ràng buộc mà hắn có lẽ đã từng nghĩ đến. Nếu trước đây Tương Liên và Tiểu Thanh không gắn bó, có lẽ khi nghe tin Lý Bảo chết, nàng không còn muốn sống nữa. Nàng sẽ chết….Nhưng cô gái bé nhỏ này đã níu Tương Liên ở lại. Nàng biết, nếu mình chết, Tiểu Thanh cũng đau lòng lắm. Để người khác đau lòng vì mình, đó là điều Tương Liên không muốn. Và đó cũng là ưu điểm cũng như yếu điểm lớn của nàng.
-Tỷ tỷ…
Tương Liên nhìn về phía ngoài hang động. Hắn đang thổi sáo. Tiếng sáo buồn rười rượi lan theo gió, cùng với tiếng vù vù của gió tuyết, tạo nên một hợp âm thê lương của vùng tuyệt địa thăm thẳm không có bóng con người.
Hắn có nói dối không? Tương Liên thầm nghĩ tới khả năng đó. Hắn bảo rằng hắn không nói dối bao giờ. Song, bây giờ nàng lại mong là hắn đang dối trá. Để giữ lại cho mình một hy vọng dù yếu ớt. Bảo ca….Bảo ca và chân cầu Tiếu Biệt ngày nào.
-Tỷ tỷ...
-Tiểu Thanh...Muội giúp tỷ, giúp tỷ đi Tiểu Thanh!
-Tỷ tỷ ơi! Muội...
Tiểu Thanh không nỡ nhìn Tương Liên khóc. Nhưng vẫn còn nhớ lời của chủ nhân:
-Tiểu Thanh có thể làm theo mọi yêu cầu của nàng ấy, nhưng chuyện đưa nàng xuống núi thì không thể được. Cứ để nàng ấy nghĩ là ta nói dối nàng ấy. Chuyện đó sẽ cho Tương Liên một hy vọng. Khi người ta biết quá rõ về một sự thật, cũng không phải là điều tốt lắm đâu.
-Tiểu Thanh....
Tiểu Thanh hít một hơi thật sâu vào. Làm tỷ tỷ đau lòng, Tiểu Thanh không hề muốn. Nhưng mà...Chủ nhân xưa nay không bao giờ gạt ai cả. Khi biết rõ sự thật, hy vọng không còn nữa, tỷ tỷ làm sao mà sống nổi đây?
-Tỷ tỷ...Muội mang hình dạng nào đi với tỷ? Hóa thành xà hay là để nguyên thế này?
Tương Liên khựng lại. Mang hình dáng nào? Xà quái bị người ta căm ghét, còn hình dáng hiện giờ thì....Xinh đẹp như một đóa hoa hàm tiếu, Tiếu Biệt thành có không ít ác bá, nếu chúng nhìn thấy....Tiểu Thanh làm sao giữ được an toàn?
-Tỷ tỷ...Chúng ta...
-Không sao đâu- Tương Liên ngồi phịch xuống bàn đá. Một giọt nước mắt rơi, đẫm ướt má nàng:
-Tỷ không đi nữa. Không đi nữa...
-Tỷ tỷ - Đến lượt Tiểu Thanh cuống lên vì sợ Tương Liên giận- Tỷ đừng buồn...tỷ đừng khóc. Đừng....
Tiểu Thanh đang lau nước mắt cho nàng. Làm cho một người thương mình lo lắng. Tương Liên cũng thấy rất đau lòng.
-Tỷ...tỷ chỉ khóc một chút. Một chút là hết. Không sao đâu....Không sao...
-Tỷ tỷ...
-Tiểu Thanh đừng lo - Tương Liên gượng cười, vuốt nhẹ gương mặt trắng nõn đã pha hồng, rướm lệ- Để tỷ khóc một chút. Tỷ hứa với muội, chỉ một chút nữa thôi. Tỷ không sao đâu mà...
Khóc, có thật chỉ là một lần nữa? Tương Liên không biết, chỉ là nàng muốn khóc. Mọi đau đớn trong lòng được dịp tuôn ra ngoài hết. Đây là lần đầu tiên nàng khóc không kềm được thế này.
-Cứ khóc đi!
Đầu Tương Liên bỗng bị kéo vào trong một vùng ngực ấm áp. Khi nàng ngẩng lên, trước mặt đã là gương mặt của người đó, chủ nhân của Tiểu Thanh.
-Ông....
-Nàng khóc không phải chỉ vì yêu Lý Bảo.Nàng và hắn luôn có một giấc mơ thoát khỏi cuộc sống hiện tại. Nàng xem hắn là một hy vọng. Hiện nay giấc mộng đó không còn nữa. Nàng đau lòng cũng không hẳn vì yêu hắn, phải không?
Con người đó....Tương Liên đẩy hắn ra khỏi người mình. Gương mặt vẫn còn đẫm lệ nhưng tâm tình thì rối loạn. Hắn nói có hoàn toàn sai không?
Với Lý Bảo, cả hai gặp nhau cũng chỉ vài lần. Hắn đối xử với Tương Liên rất tốt. Cả hai đều có giấc mơ về một cuộc đời yên bình. Tướng công và nương tử cùng một đám trẻ thơ quây quần trong mái nhà nhỏ. Giờ Lý Bảo đã chết, giấc mơ đó cũng tan thành bọt nước đầu nguồn.
-Ta không có mưu cầu danh lợi. Ta có thể cho nàng không chỉ ước mơ mà còn cả hiện thực nữa. Nàng có thể từ từ kiểm chứng. Ta hứa với nàng sẽ để nàng sống đúng cuộc đời mình muốn. Ta nói được là sẽ làm được...Tương Liên!
Hắn không phải là người, nhưng Tương Liên thì phải. Hoàn thành giấc mơ với một kẻ như hắn, không cùng giống loài, không cùng suy nghĩ, Tương Liên bất giác lùi sâu hơn một chút trong khi hắn cứ từ từ tiến đến bên nàng.....
/21
|