Tần Hoan không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy đau như vỡ óc, ngực cũng như muốn vỡ tung, cảm giác tức thở khiến người ta chỉ muốn chết. Cho đến mãi khi tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy ánh đèn sáng trắng chung quanh.
Cô không còn thấy đau, chỉ có cảm giác tê mỏi, như mất hết sức lực, mới biết vừa nãy chỉ là ảo ảnh trong mơ.
Bên cạnh có tiếng người nói nhỏ, cô quay đầu lại, muốn mở miệng, nhưng phát hiện cổ họng như khàn đặc lại, không sao thốt nổi thành tiếng.
Mọi người xung quanh nhận ngay ra cô đã tỉnh, liền nhanh chóng xúm lại. Có người vạch mí mắt cô, dùng đèn pin chiếu vào đồng tử, có người đo nhịp tim và huyết áp. Sau cùng cô nghe bác sĩ nói: “Nghe rõ tôi nói gì không?”
Cô gật đầu.
Bác sĩ quay người lại dặn dò: “Đưa cô ấy đi kiểm tra tổng thể.”
Cô được đưa đi làm các xét nghiệm kỹ lưỡng. Sau khi xong xuôi, quay về phòng bệnh, mới nhìn thấy cô Triệu.
Cô Triệu không kiềm chế được, nước mắt cứ rơi lã chã, xoa mặt cô lẩm bẩm: “Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy, ngộ nhỡ có làm sao, thì phải làm thế nào...”
Cô mím môi nhắm chặt mắt, khóe mắt cay cay. Mãi lúc sau, mới miễn cưỡng hỏi: “Cố Phi Trần đâu?”
Hình như lúc này cô mới nghĩ tới anh, hoặc là vẫn luôn nghĩ tới anh. Bởi khi chìm xuống nước trước khi “chết”, cô nhìn thấy bóng người rất giống anh.
Nhưng cô không dám khẳng định.
Nước mắt cô Triệu rơi nhiều hơn, khiến cô kinh ngạc, vội vàng ngồi dậy.
“Cháu nằm xuống.” Cô Triệu vội ấn cô nằm lại giường, lau khóe mắt rồi nói: “Cậu ấy còn chưa tỉnh lại. Nhưng bác sĩ nói, đã không còn nguy hiểm nữa. Cháu mau nằm xuống, đợi cháu hồi phục, cô sẽ dẫn cháu đi thăm cậu ấy.”
Cũng mãi hơn một ngày sau, Tần Hoan mới biết được toàn bộ sự tình từ lời kể của mọi người.
Thực ra tối hôm đó Cố Phi Trần có dẫn người đi theo, nhưng bởi địa hình quá rộng, mọi người không dám manh động, chỉ đành đợi lệnh từ xa.
Là Cố Phi Trần ra lệnh, bất luận thế nào, cũng phải bảo vệ an toàn cho cô. Cũng là anh nhảy xuống nước tự mình cứu cô lên, anh bị thương, nước lại lạnh như vậy, nên khi về liền lên cơn hen, phải đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Nửa đêm hôm đó, Cố Phi Trần cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đầu giường thắp một ngọn đèn sáng, ánh sáng trắng chiếu bên giường, một người phụ nữ ngủ gục ở đó, tấm lưng mong manh, mái tóc đen tuyền xõa ra sau gáy.
Thực ra đã quá giờ thăm bệnh nhân, anh không biết sao cô vẫn được ở lại. Hơn nữa, trên người cô cũng mặc quần áo bệnh viện, không biết cô đã thuyết phục y bác sĩ bằng cách nào.
Anh đang nằm, còn cô gục ở phía chân anh. Phòng bệnh ấm ấp, không hề lạnh, nhưng anh vẫn khẽ chau mày, với tay vứt bỏ mặt nạ không khí của mình.
Hai rưỡi đêm. Tần Hoan ngủ rất ngon. Thực ra cô quá mệt, cơ thể đã tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn còn rất mệt mỏi.
Chịu sự kích động như vậy, rồi gần như bị chết chìm, cả một tiếng rưỡi cũng không sao hồi phục được. Nên, ngay cả khi cô bị ôm đặt lên giường, cô cũng không hề hay biết.
Giấc ngủ kéo dài đến tận khi trời sáng, cô tỉnh giấc do có nhóm bác sĩ tới kiểm tra phòng bệnh.
Vừa mở mắt, chỉ thấy hàng loạt con mắt đang chiếu về phía mình. Tần Hoan mãi lúc sau mới nhớ ra đây là phòng bệnh của ai, còn cô thì ngủ ngay trên giường bệnh một cách quang minh chính đại.
Trước ánh mắt của mọi người, cô có chút ngượng ngùng, nhưng rồi nhanh chóng ý thức được điều gì, vội vàng ngồi dậy.
Bên cạnh là Cố Phi Trần, anh ngồi dựa vào đầu giường, bộ quần áo bệnh nhân màu nhạt làm nổi bật vẻ xanh xao mệt mỏi trên gương mặt, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm trong sáng, vừa đúng lúc nhìn về phía cô.
Cô ngây ra, buột miệng hỏi: “Anh tỉnh lại rồi!”
“Ừm.” Anh như hơi cười, giọng khàn đi, “Em có thể ngủ thêm một lúc.”
Đây là phòng bệnh của bệnh viện, xung quanh còn có một nhóm y bác sĩ. Nhưng anh lại nói ra câu đó một cách bình thản, như thể đây là nhà của anh.
Quả nhiên, tiếp đó mọi người đều như hiểu rõ mối quan hệ giữa cô và Cố Phi Trần. Bác sĩ cử chuyên gia có uy tín nhất tới khám bệnh cho Cố Phi Trần, phía sau còn có một nhóm bác sĩ khác, thể hiện rõ mức độ trọng thị đến thế nào.
Tập đoàn Cố Thị vươn ra khắp nơi, thậm chí có bao nhiêu lĩnh vực kinh doanh cô không hề quan tâm, nhưng cũng biết Cố Thị nổi danh trong lĩnh vực chế thuốc. Nhưng Cố Phi Trần lại rất không thích bệnh viện, chỉ ở một ngày rồi cho người làm thủ tục xuất viện.
Cô Triệu không yên tâm, sau khi bàn với mấy chuyên gia, liền đi tìm Tần Hoan để làm thuyết khách.
Tần Hoan đành đến hỏi Cố Phi Trần: “Anh nhất định phải xuất viện?”
Thực ra cô chỉ là ma xui quỷ khiến, mới đồng ý yêu cầu của cô Triệu. Từ sau khi anh tỉnh lại, cô còn chưa nói chuyện nghiêm chỉnh với anh câu nào.
“Anh không sao rồi.” Tinh thần của anh đúng là tệ hơn thường ngày, hơi thở đều đặn, chỉ ngồi trên giường ngẩng lên nhìn cô rồi hỏi: “Em thì sao? Còn đau chỗ nào không?”
“Không.”
“Thế thì tốt, lát nữa anh cho bác sĩ kiểm tra một lượt.”
Cô không biết phải nói sao, tình hình như thể đang bị đảo chiều.
“Em tốt nhất là nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng chạy lung tung.” Một lát sau, anh lại nói.
Cô gật đầu, nói với anh như có tâm sự: “Ban nãy Trần Trạch Như có tới đây.”
“Ừm.”
“Cô ấy nói với em vài chuyện.” Cô dừng lại, nhận thấy anh đang nhìn mình, giọng thấp dần xuống, “Thực ra là em nhớ ra, cái lúc ở dưới nước, em bỗng nhiên nhớ lại mọi việc. Trần Trạch Như nói, em đã từng mất trí nhớ, có đúng vậy không?”
Ánh mắt Cố Phi Trần khẽ lay động, nhìn cô trong giây lát, cuối cùng “Ừ” một tiếng.
Cô thở dài một cái.
Cô thực sự từng mất trí nhớ, tuy đó chỉ là một quãng ngắn ngủi, nhưng lại giải thích được tại sao cô luôn có cảm giác sợ hãi với nước.
Thì ra hôm đó, Vương Mẫn đến tìm cô, nhờ cô đưa đi chọn quần áo.
Cô vốn không hiểu nội tình, cuối cùng Vương Mẫn cười nói: “Cố Phi Trần sắp đính hôn với chị. Em là em nuôi của anh ấy, lại sống trong nhà họ cô, cũng coi như một thành viên của gia đình, chi bằng em đi chọn quần áo với chị.”
Cô dừng lại đổ xăng giữa đường, trốn vào trong siêu thị gọi điện cho Cố Phi Trần.
Cô thấy mình nhất định là đã bị điên, mới phải hỏi anh sự thật, cô cười nhạt trong điện thoại: “Nghe nói anh sắp đính hôn? Vậy thì trước đó, phải chăng cần hủy bỏ hôn ước với tôi mới đúng?”
“Ai nói anh sắp đính hôn?” anh hỏi lại.
“Đương nhiên là vợ sắp cưới của anh, chẳng lẽ không phải sao?”
Anh im lặng giây lát, rồi không phủ nhận, chỉ hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Đi gặp người thiết kế, giúp Vương Mẫn đi để may trang phục cho cô ấy mặc khi đính hôn.” Cô cố tính hỏi: “Anh có cần đích thân đến xem, dù sao thì cũng là lễ đính hôn của anh.”
Chẳng ngờ anh thực sự hỏi địa chỉ nơi cô đang đến.
Cuộc đối thoại đó, có thể coi là cuộc đối thoại dài nhất cô nói với anh trong quãng thời gian đó. Sau khi cúp máy, cô mới mua hai chai nước trong siêu thị, đưa cho Vương Mẫn một chai rồi nói: “Cố Phi Trần lát sữa sẽ qua, chúng ta đợi anh ấy.
“Sao phải đợi. Phụ nữ chúng ta may quần áo, anh ấy đến làm gì.” Vương Mẫn tỏ ra không hài lòng, lại giục Tần Hoan đi luôn.
“Nhưng Cố Phi Trần bảo chúng ta đợi anh ấy.”
“Ai da, em nghe chị, mặc kệ anh ấy.”
Giọng điệu của Vương Mẫn khiến cô không khỏi cười đau khổ. Anh thực sự đã nuông chiều cô ấy đến mức này sao? Trước kia khi cô ở bên anh cũng không hề như vậy.
Cô đành lái xe ra ngoại ô. Thực ra sự sai khiến này là một hình thức dày vò, nhìn Vương Mẫn thử quần áo, còn khó chịu hơn cả bị dao cứa. Nhưng cô không từ chối được, Vương Mẫn nói đúng, cô là em nuôi của Cố Phi Trần, có lý do gì từ chối chút yêu cầu này của chị dâu.
Dọc đường, cô cố tình lái rất chậm, định đợi xe Cố Phi Trần đuổi theo, cô sẽ vứt Vương Mẫn sang xe Cố Phi Trần.
Nhưng không ngờ, lại xảy ra sự cố.
Cô không tập trung tinh thần, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương chiếu hậu, cuối cùng nhìn thấy xe của Cố Phi Trần, nhưng trong một phút mất tập trung, không kịp tránh chiếc xe tải con đi ngược chiều. Con đường đó vừa hẹp vừa uốn lượn, nên cạnh có chiếc hồ nhân tạo. Đầu xe va phải xe tải, sự va chạm cực mạnh khiến cô không làm chủ được tay lái, xe bị văng theo quán tính, lật xuống dưới hồ.
Khi cô được cứu sống, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện đã hoàn toàn quên ký ức đáng sợ đó.
Trần Trạch Như nói, đó là khả năng tự bảo vệ của mình sau khi chịu thương tổn, nên ký ức bị phong tỏa tạm thời. Sau đó, cô chỉ có cảm giác sợ nước một cách khó hiểu, còn nhà họ Cố từ trên xuống dưới, tuyệt nhiên không hề nhắc đến việc cô rơi xuống hồ, đến cả đoạn sau của nó, họ cũng tạo ra một lời giải thích hợp lý nhất, cẩn thận tránh việc ký ức của cô bị thức dậy.
Nên cô vẫn nghĩ mình chỉ xảy ra một sự cố nhỏ, sau khi ra viện Cố Phi Trần không cho phép cô được lái xe.
“Lúc đó, là không kịp cứu cô ấy sao?” cô hỏi khẽ.
“Ừ. Hôm đó anh không mang theo tài xế, vì không muốn để tài xế nhìn thấy chúng ta cãi nhau.”
“Vậy, hai người thực sự đính hôn.”
“Không.” Anh ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên khuôn mặt cô, “Là Vương Mẫn nói lung tung. Không biết cô ấy nghe ở đâu mối quan hệ giữa anh và em, không dám làm bậy trước mặt anh, nên chắc muốn thử thăm dò em. Anh chưa từng nói sẽ đính hôn với cô ấy, khi mới quen cô ấy, thậm chí anh còn không biết cô ấy có bạn trai.”
Nhắc đến Nghiêm Duyệt Dân, sắc mặt Tần Hoan không khỏi đanh lại. Cô cũng từ lời mọi người mà biết kết cục của anh ta, lúc này không hề muốn nhắc đến, chỉ nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: “Những điều Nghiêm Duyệt Dân nói, là thật hay không?”
Cô ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói: “Mẹ em có phải là người hại chết mẹ anh không?”
Mấy ngày trong viện, cô không phải không có việc gì làm. Ngoài mấy việc tìm lại ký ức đã mấy, cô còn nghe ngóng những việc xảy ra trước kia của nhà họ Cố.
Cả lọ thuốc ngủ uống vào thì có cảm giác gì? Hoặc là cách giải thoát phù hợp nhất, nhưng cô không dám tưởng tượng mọi cái đều là do mẹ cô tạo nên.
Người mẹ luôn yêu cầu mọi việc phải hoàn mỹ, người mẹ luôn nghiêm khắc yêu cầu cô lời ăn tiếng nói, người mẹ hòa thuận ân ái, kính nhau như khách với bố cô... Không ngờ rằng, lại vì một cuộc tình ngoài hôn nhân, đã hại một người phụ nữ khác tới mức phải kết liễu đời mình.
“Anh vì chuyện đó mới chia tay với em đúng không?” Cô cười ảm đạm, “Sao mọi người chưa bao giờ nói với em?”
Cô vẫn mặc áo bệnh nhân, cả người trông mỏng manh, cứ đứng như vậy trước cửa sổ phòng bệnh. Ngoài cửa là nắng thu ấm ấp, ánh sáng vàng nhạt chiếu vào lưng cô, mái tóc đen như nhuộm màu vàng óng.
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng lúc này, cô vẫn như đứa trẻ, vẫn như năm xưa, đứng ở xa xa, vừa như ấm ức vừa như hụt hẫng, chỉ để hỏi một câu: “Tại sao anh không thích em?
Cố Phi Trần mím chật môi, cuối cùng bỏ chăn ra bước xuống giường.
Anh bước về phía cô, đứng yên trước mặt. Anh cao hơn cô rất nhiều, phải cúi xuống mới nhìn thấy hàng mi dài và dày của cô, như bị phủ lên một lớp vàng nhạt, giống đôi cánh bướm mày vàng, vỗ nhẹ trong không khí.
Anh nhìn cô trong giây lát, rồi mới nhẹ nhàng nói: “Biết sao anh lại cứu em không?” “Ừm.” Cô vẫn còn đang mơ màng, mắt lấp lánh ánh sáng, chỉ khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Thực ra anh cũng không biết.” Giọng anh rất thấp, “Nhảy xuống nước cứu em hai lần, mỗi lần đều là làm theo trực giác. Em cần phải biết, anh hiếm khi làm việc theo cảm tính. Nhưng hai lần này, trong lòng rất rõ hậu quả sẽ thế nào, nhưng đều chẳng kịp nghĩ, cứ như vậy nhảy xuống hồ.”
Cô biết anh nói thật. Anh bản tính không phải là người vì người khác, anh thậm chí trước khi làm việc gì, chũng đều có thói quen dự đoán trước được lợi hại. Hôm đó bác sĩ nói, cô nghe rất rõ: Tình trạng sứ khỏe và bệnh trạng của anh như vậy, chỉ cần chậm một chút, e rằng không thể cứu được.
Anh định lấy mang sống của mình để cứu cô sao?
Cô trước nay chưa hề nghĩ rằng, anh lại chịu làm điều đó.
“Tất cả cổ phần, tiền bạc, lợi ích, đối với anh, những thứ đó có thể quan trọng hơn nhiều thứ khác, nhưng chưa bao giờ anh lấy chúng ra để so bì với em.” Anh cười khẽ một tiếng, dường như đang tự chế giễu mình, “Cho dù anh phải thừa nhận rằng anh đã từng nghĩ mình không thể mất những thứ đó, nhưng lại có thể mất em.”
Cô khẽ ngạc nhiên mấp máy môi, anh lại tỏ ý để cô đừng lên tiếng, chỉ tiếp tục nói: “Nhưng sau này mới phát hiện ra, bản thân mình sống đã hơn 30 năm, lại có những ý nghĩ ngây thơ như vậy. Mà ngây thơ hơn là, anh cho rằng mình không thể tiếp tục yêu em, nhưng lại dùng mọi cách để giữ em ở bên mình. Bởi vì có như vậy, anh mới yên tâm. Chỉ cần nhìn thấy em xuất hiện trước mắt anh, cho dù em không yêu anh, anh cũng yên lòng.”
Thật như vậy sao?
Cô nhìn anh chăm chú.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, anh nói với cô những điêu này.
“Có phải buồn cười lắm không?” Anh bất chợt giơ tay vuốt tóc cô, giống như khi còn đang yêu nhau.
Trước kia cô thường tỏ ra không hài lòng, trách anh cứ coi cô như trẻ con. Nhưng sau này chia tay, cô mới giật mình nhận ra, thì ra động tác ấy chứa đựng bao nhiêu sự yêu thương trong đó.
Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt, cô khẽ mấp máy môi: “Không buồn cười.”
“Anh không muốn em lấy người khác. Cho dù là ngày nào cũng cãi nhau với em, anh cũng chấp nhận. Cho dù em nghĩ rằng, anh ở bên em là để đạt được lợi ích nào đó, anh cũng vẫn muốn duy trì mối quan hệ này.”
“Đó là vì sao?” cô chớp mắt hỏi.
“Em nghĩ là vì sao?”
“Em không biết?” Cô cười cười, ánh mặt trời khiến cô nhíu mắt lại,
Là vì yêu sao?
Ánh mắt cô dùng lại trên người anh, dừng rất lâu rồi mới nói: “Cố Phi Trần, chúng ta bỏ lỡ quá nhiều thứ.”
“Ừm.”
“Chúng ta cũng bỏ lỡ rất nhiều thời gian.”
“Đã từng có giai đoạn, chúng ta mất cả lòng tin căn bản nhất.”
“Ừm.”
“Chúng ta còn có thể xây dựng tình cảm mới hay không?”
Cô dừng lại, yên lặng đợi anh trả lời.
“Không dễ.”
“Đây là sự thực.” Cô cười cười, rồi lại nghe anh hỏi lại: “Vậy em có đồng ý làm lại không?”
Thực ra anh vẫn nói với giọng bình thản đó, nhưng ánh mắt lại sáng lên, như nhìn vào tận đáy lòng cô.
Cô không trả lời anh, nghĩ một hồi rồi mới nói: “Anh hôm nay hơi khác thường, nói những điều mà thường ngày không bao giờ nói.”
“Thì sao?”
“Em muốn biết lý do.”
Câu hỏi này cuối cùng cũng làm khó được anh. Cô đột nhiên có một cảm giác vui sướng lạ thường, dâng lên tự đáy lòng. Anh cũng bị làm khó, lộ ra vẻ suy tư dễ thấy.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một nữ y ta nhanh nhẹn bước vào, thông báo: “Cố tiên sinh, thủ tục xuất viện của anh đã làm xong.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì. Trước khi xuất viện có bất cứ yêu cầu gì, anh cứ bảo tôi bất cứ lúc nào.” Y tá đóng cửa lại rồi rời đi.
Lúc này Cố Phi Trần mới quay đầu lại, tiếp tục chủ đề đang dang dở: “Câu hỏi của em, đợi khi nào chúng ta về nhà sẽ nói tiếp.”
“Được rồi.” Cô tỏ ra không quan tâm, “Ngày còn dài.”
Ngày Cố Phi Trần xuất viện, Tần Hoan cũng làm thủ tục.
Cô vốn định quay về khu chung cư của mình, nhưng dọc đường cô thấy cô Triệu gọi điện dặn dò đầu bếp, cuối cùng cũng thay đổi ý định, cùng Cố Phi Trần quay về khu biệt thự.
Ở đây có cả một đám người giúp việc có thể sai khiến, đồ ăn thuốc men đều đầy đủ, sẽ thuận tiện hơn. Cố Phi Trần lại ở nhà nghỉ ngơi một tuần liền, thư ký chỉ đưa đến tài liệu vào các buổi chiều, rồi lại mang các tài liệu được ký đến công ty.
Buổi tối ngày thứ bảy, Tần Hoan ngồi trò chuyện với cô Triệu dưới tầng một xong, vừa bước vào phòng ngủ, liền nhìn thấy có người nằm trên giường.
Cô không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Nghe nói mai anh phải đi làm?”
“Ừm.”
“Đã khỏe hẳn chưa?”
“Cũng gần khỏi hẳn rồi.”
Người đàn ông có cơ thể cân đối chỉ mặc chiếc áo ngủ, ngực khẽ phanh ra, để lộ ra những cơ bắp chắc khỏe. Dưới tác dụng của ánh đèn, trông vô cùng hấp dẫn.
Cô không khỏi định thần, rồi mới bước tới bên giường: “Hôm nay anh định ngủ ở đây?”
Đối thoại kiểu như vậy, hình như đã từng xuất hiện không lâu trước đó, chỉ là khung cảnh lúc này có thay đổi, địa vị cũng có khác đi.
“Không được sao?” Cố Phi Trần hỏi lại.
Hai tay anh đan sau gáy, tư thế thoải mái, như thể đây là phòng ngủ của anh.
“Đương nhiên là được.” Tần Hoan trả lời khẽ, “Đây là nhà anh, anh muốn ngủ ở đâu mà chẳng được.”
“Đây cũng là nhà em.”
Dường như không ngờ bị anh chỉnh lại, cô khẽ ngây ra, rồi cười bảo: “Em đã quên rồi.”
“Anh sẽ làm em nhớ lại.” Anh kéo cô lại gần, để cô dựa vào lòng, rồi chợt nói: “Câu hỏi hôm trước ở bệnh viện, chúng ta cần phải tiếp tục thảo luận.”
Cô hơi buồn ngủ, nhắm mắt, gãi đầu bảo: “Anh nói đi.”
Cuối cùng anh ghé sát vào tai cô, thì thầm một câu.
Hơi thở người đàn ông lướt nhẹ qua tai, khiến cô bừng tỉnh. Cơn buồn ngủ tan biến, cô ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt sâu và sáng như sao. Cô ngờ rằng anh đang cố tình, bởi anh biết rõ dái tai là nơi mẫn cảm nhất của cô. Cô nói: “Anh vừa nói gì, em nghe không rõ.”
“Không nghe rõ thì thôi.”
“Thôi làm sao được.” Cô yêu cầu, “Anh nói lại xem.”
“Không nói nữa.” Anh lật lại người, nằm đè lên cơ thể cô.
Cô mở to mắt nhìn anh: “Anh nói lại lần nữa.”
Anh lắc đầu, cười khẽ: “Anh nhớ trước kia em đâu có không nghe lời như vậy?”
“Trước kia là trước kia, đã nhiều năm qua rồi.”
“Em nói cũng đúng, thế chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Anh không cho cô cơ hội phản đối, trên thực tế, đến cả cơ hội được nói cũng bị tước mất.
Anh hôn cô thật sâu, nồng ấm, từ trán cô trượt xuống dưới, hôn lên mí mắt, chóp mũi, cuối cùng mới đến bờ môi.
Ngón tay lành lạnh của anh đã mở khuy áo, đến tận phần eo lưng cô. Hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp, không nín được khẽ thở dài nhẹ nhẹ. Nhưng vẫn vương vấn câu hỏi vừa rồi.
Trong bóng đêm sâu thẳm, sóng mắt cô lấp lánh, hơi thở mềm mại, đề nghị một cách nhẹ nhàng: “Anh nói lại câu vừa nãy...”
Cuối cùng anh cũng làm cô thỏa nguyện, đôi môi áp chặt môi cô, nói khẽ: “Vì anh yêu em."
HẾT
Cô không còn thấy đau, chỉ có cảm giác tê mỏi, như mất hết sức lực, mới biết vừa nãy chỉ là ảo ảnh trong mơ.
Bên cạnh có tiếng người nói nhỏ, cô quay đầu lại, muốn mở miệng, nhưng phát hiện cổ họng như khàn đặc lại, không sao thốt nổi thành tiếng.
Mọi người xung quanh nhận ngay ra cô đã tỉnh, liền nhanh chóng xúm lại. Có người vạch mí mắt cô, dùng đèn pin chiếu vào đồng tử, có người đo nhịp tim và huyết áp. Sau cùng cô nghe bác sĩ nói: “Nghe rõ tôi nói gì không?”
Cô gật đầu.
Bác sĩ quay người lại dặn dò: “Đưa cô ấy đi kiểm tra tổng thể.”
Cô được đưa đi làm các xét nghiệm kỹ lưỡng. Sau khi xong xuôi, quay về phòng bệnh, mới nhìn thấy cô Triệu.
Cô Triệu không kiềm chế được, nước mắt cứ rơi lã chã, xoa mặt cô lẩm bẩm: “Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy, ngộ nhỡ có làm sao, thì phải làm thế nào...”
Cô mím môi nhắm chặt mắt, khóe mắt cay cay. Mãi lúc sau, mới miễn cưỡng hỏi: “Cố Phi Trần đâu?”
Hình như lúc này cô mới nghĩ tới anh, hoặc là vẫn luôn nghĩ tới anh. Bởi khi chìm xuống nước trước khi “chết”, cô nhìn thấy bóng người rất giống anh.
Nhưng cô không dám khẳng định.
Nước mắt cô Triệu rơi nhiều hơn, khiến cô kinh ngạc, vội vàng ngồi dậy.
“Cháu nằm xuống.” Cô Triệu vội ấn cô nằm lại giường, lau khóe mắt rồi nói: “Cậu ấy còn chưa tỉnh lại. Nhưng bác sĩ nói, đã không còn nguy hiểm nữa. Cháu mau nằm xuống, đợi cháu hồi phục, cô sẽ dẫn cháu đi thăm cậu ấy.”
Cũng mãi hơn một ngày sau, Tần Hoan mới biết được toàn bộ sự tình từ lời kể của mọi người.
Thực ra tối hôm đó Cố Phi Trần có dẫn người đi theo, nhưng bởi địa hình quá rộng, mọi người không dám manh động, chỉ đành đợi lệnh từ xa.
Là Cố Phi Trần ra lệnh, bất luận thế nào, cũng phải bảo vệ an toàn cho cô. Cũng là anh nhảy xuống nước tự mình cứu cô lên, anh bị thương, nước lại lạnh như vậy, nên khi về liền lên cơn hen, phải đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Nửa đêm hôm đó, Cố Phi Trần cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đầu giường thắp một ngọn đèn sáng, ánh sáng trắng chiếu bên giường, một người phụ nữ ngủ gục ở đó, tấm lưng mong manh, mái tóc đen tuyền xõa ra sau gáy.
Thực ra đã quá giờ thăm bệnh nhân, anh không biết sao cô vẫn được ở lại. Hơn nữa, trên người cô cũng mặc quần áo bệnh viện, không biết cô đã thuyết phục y bác sĩ bằng cách nào.
Anh đang nằm, còn cô gục ở phía chân anh. Phòng bệnh ấm ấp, không hề lạnh, nhưng anh vẫn khẽ chau mày, với tay vứt bỏ mặt nạ không khí của mình.
Hai rưỡi đêm. Tần Hoan ngủ rất ngon. Thực ra cô quá mệt, cơ thể đã tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn còn rất mệt mỏi.
Chịu sự kích động như vậy, rồi gần như bị chết chìm, cả một tiếng rưỡi cũng không sao hồi phục được. Nên, ngay cả khi cô bị ôm đặt lên giường, cô cũng không hề hay biết.
Giấc ngủ kéo dài đến tận khi trời sáng, cô tỉnh giấc do có nhóm bác sĩ tới kiểm tra phòng bệnh.
Vừa mở mắt, chỉ thấy hàng loạt con mắt đang chiếu về phía mình. Tần Hoan mãi lúc sau mới nhớ ra đây là phòng bệnh của ai, còn cô thì ngủ ngay trên giường bệnh một cách quang minh chính đại.
Trước ánh mắt của mọi người, cô có chút ngượng ngùng, nhưng rồi nhanh chóng ý thức được điều gì, vội vàng ngồi dậy.
Bên cạnh là Cố Phi Trần, anh ngồi dựa vào đầu giường, bộ quần áo bệnh nhân màu nhạt làm nổi bật vẻ xanh xao mệt mỏi trên gương mặt, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm trong sáng, vừa đúng lúc nhìn về phía cô.
Cô ngây ra, buột miệng hỏi: “Anh tỉnh lại rồi!”
“Ừm.” Anh như hơi cười, giọng khàn đi, “Em có thể ngủ thêm một lúc.”
Đây là phòng bệnh của bệnh viện, xung quanh còn có một nhóm y bác sĩ. Nhưng anh lại nói ra câu đó một cách bình thản, như thể đây là nhà của anh.
Quả nhiên, tiếp đó mọi người đều như hiểu rõ mối quan hệ giữa cô và Cố Phi Trần. Bác sĩ cử chuyên gia có uy tín nhất tới khám bệnh cho Cố Phi Trần, phía sau còn có một nhóm bác sĩ khác, thể hiện rõ mức độ trọng thị đến thế nào.
Tập đoàn Cố Thị vươn ra khắp nơi, thậm chí có bao nhiêu lĩnh vực kinh doanh cô không hề quan tâm, nhưng cũng biết Cố Thị nổi danh trong lĩnh vực chế thuốc. Nhưng Cố Phi Trần lại rất không thích bệnh viện, chỉ ở một ngày rồi cho người làm thủ tục xuất viện.
Cô Triệu không yên tâm, sau khi bàn với mấy chuyên gia, liền đi tìm Tần Hoan để làm thuyết khách.
Tần Hoan đành đến hỏi Cố Phi Trần: “Anh nhất định phải xuất viện?”
Thực ra cô chỉ là ma xui quỷ khiến, mới đồng ý yêu cầu của cô Triệu. Từ sau khi anh tỉnh lại, cô còn chưa nói chuyện nghiêm chỉnh với anh câu nào.
“Anh không sao rồi.” Tinh thần của anh đúng là tệ hơn thường ngày, hơi thở đều đặn, chỉ ngồi trên giường ngẩng lên nhìn cô rồi hỏi: “Em thì sao? Còn đau chỗ nào không?”
“Không.”
“Thế thì tốt, lát nữa anh cho bác sĩ kiểm tra một lượt.”
Cô không biết phải nói sao, tình hình như thể đang bị đảo chiều.
“Em tốt nhất là nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng chạy lung tung.” Một lát sau, anh lại nói.
Cô gật đầu, nói với anh như có tâm sự: “Ban nãy Trần Trạch Như có tới đây.”
“Ừm.”
“Cô ấy nói với em vài chuyện.” Cô dừng lại, nhận thấy anh đang nhìn mình, giọng thấp dần xuống, “Thực ra là em nhớ ra, cái lúc ở dưới nước, em bỗng nhiên nhớ lại mọi việc. Trần Trạch Như nói, em đã từng mất trí nhớ, có đúng vậy không?”
Ánh mắt Cố Phi Trần khẽ lay động, nhìn cô trong giây lát, cuối cùng “Ừ” một tiếng.
Cô thở dài một cái.
Cô thực sự từng mất trí nhớ, tuy đó chỉ là một quãng ngắn ngủi, nhưng lại giải thích được tại sao cô luôn có cảm giác sợ hãi với nước.
Thì ra hôm đó, Vương Mẫn đến tìm cô, nhờ cô đưa đi chọn quần áo.
Cô vốn không hiểu nội tình, cuối cùng Vương Mẫn cười nói: “Cố Phi Trần sắp đính hôn với chị. Em là em nuôi của anh ấy, lại sống trong nhà họ cô, cũng coi như một thành viên của gia đình, chi bằng em đi chọn quần áo với chị.”
Cô dừng lại đổ xăng giữa đường, trốn vào trong siêu thị gọi điện cho Cố Phi Trần.
Cô thấy mình nhất định là đã bị điên, mới phải hỏi anh sự thật, cô cười nhạt trong điện thoại: “Nghe nói anh sắp đính hôn? Vậy thì trước đó, phải chăng cần hủy bỏ hôn ước với tôi mới đúng?”
“Ai nói anh sắp đính hôn?” anh hỏi lại.
“Đương nhiên là vợ sắp cưới của anh, chẳng lẽ không phải sao?”
Anh im lặng giây lát, rồi không phủ nhận, chỉ hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Đi gặp người thiết kế, giúp Vương Mẫn đi để may trang phục cho cô ấy mặc khi đính hôn.” Cô cố tính hỏi: “Anh có cần đích thân đến xem, dù sao thì cũng là lễ đính hôn của anh.”
Chẳng ngờ anh thực sự hỏi địa chỉ nơi cô đang đến.
Cuộc đối thoại đó, có thể coi là cuộc đối thoại dài nhất cô nói với anh trong quãng thời gian đó. Sau khi cúp máy, cô mới mua hai chai nước trong siêu thị, đưa cho Vương Mẫn một chai rồi nói: “Cố Phi Trần lát sữa sẽ qua, chúng ta đợi anh ấy.
“Sao phải đợi. Phụ nữ chúng ta may quần áo, anh ấy đến làm gì.” Vương Mẫn tỏ ra không hài lòng, lại giục Tần Hoan đi luôn.
“Nhưng Cố Phi Trần bảo chúng ta đợi anh ấy.”
“Ai da, em nghe chị, mặc kệ anh ấy.”
Giọng điệu của Vương Mẫn khiến cô không khỏi cười đau khổ. Anh thực sự đã nuông chiều cô ấy đến mức này sao? Trước kia khi cô ở bên anh cũng không hề như vậy.
Cô đành lái xe ra ngoại ô. Thực ra sự sai khiến này là một hình thức dày vò, nhìn Vương Mẫn thử quần áo, còn khó chịu hơn cả bị dao cứa. Nhưng cô không từ chối được, Vương Mẫn nói đúng, cô là em nuôi của Cố Phi Trần, có lý do gì từ chối chút yêu cầu này của chị dâu.
Dọc đường, cô cố tình lái rất chậm, định đợi xe Cố Phi Trần đuổi theo, cô sẽ vứt Vương Mẫn sang xe Cố Phi Trần.
Nhưng không ngờ, lại xảy ra sự cố.
Cô không tập trung tinh thần, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương chiếu hậu, cuối cùng nhìn thấy xe của Cố Phi Trần, nhưng trong một phút mất tập trung, không kịp tránh chiếc xe tải con đi ngược chiều. Con đường đó vừa hẹp vừa uốn lượn, nên cạnh có chiếc hồ nhân tạo. Đầu xe va phải xe tải, sự va chạm cực mạnh khiến cô không làm chủ được tay lái, xe bị văng theo quán tính, lật xuống dưới hồ.
Khi cô được cứu sống, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện đã hoàn toàn quên ký ức đáng sợ đó.
Trần Trạch Như nói, đó là khả năng tự bảo vệ của mình sau khi chịu thương tổn, nên ký ức bị phong tỏa tạm thời. Sau đó, cô chỉ có cảm giác sợ nước một cách khó hiểu, còn nhà họ Cố từ trên xuống dưới, tuyệt nhiên không hề nhắc đến việc cô rơi xuống hồ, đến cả đoạn sau của nó, họ cũng tạo ra một lời giải thích hợp lý nhất, cẩn thận tránh việc ký ức của cô bị thức dậy.
Nên cô vẫn nghĩ mình chỉ xảy ra một sự cố nhỏ, sau khi ra viện Cố Phi Trần không cho phép cô được lái xe.
“Lúc đó, là không kịp cứu cô ấy sao?” cô hỏi khẽ.
“Ừ. Hôm đó anh không mang theo tài xế, vì không muốn để tài xế nhìn thấy chúng ta cãi nhau.”
“Vậy, hai người thực sự đính hôn.”
“Không.” Anh ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên khuôn mặt cô, “Là Vương Mẫn nói lung tung. Không biết cô ấy nghe ở đâu mối quan hệ giữa anh và em, không dám làm bậy trước mặt anh, nên chắc muốn thử thăm dò em. Anh chưa từng nói sẽ đính hôn với cô ấy, khi mới quen cô ấy, thậm chí anh còn không biết cô ấy có bạn trai.”
Nhắc đến Nghiêm Duyệt Dân, sắc mặt Tần Hoan không khỏi đanh lại. Cô cũng từ lời mọi người mà biết kết cục của anh ta, lúc này không hề muốn nhắc đến, chỉ nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: “Những điều Nghiêm Duyệt Dân nói, là thật hay không?”
Cô ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói: “Mẹ em có phải là người hại chết mẹ anh không?”
Mấy ngày trong viện, cô không phải không có việc gì làm. Ngoài mấy việc tìm lại ký ức đã mấy, cô còn nghe ngóng những việc xảy ra trước kia của nhà họ Cố.
Cả lọ thuốc ngủ uống vào thì có cảm giác gì? Hoặc là cách giải thoát phù hợp nhất, nhưng cô không dám tưởng tượng mọi cái đều là do mẹ cô tạo nên.
Người mẹ luôn yêu cầu mọi việc phải hoàn mỹ, người mẹ luôn nghiêm khắc yêu cầu cô lời ăn tiếng nói, người mẹ hòa thuận ân ái, kính nhau như khách với bố cô... Không ngờ rằng, lại vì một cuộc tình ngoài hôn nhân, đã hại một người phụ nữ khác tới mức phải kết liễu đời mình.
“Anh vì chuyện đó mới chia tay với em đúng không?” Cô cười ảm đạm, “Sao mọi người chưa bao giờ nói với em?”
Cô vẫn mặc áo bệnh nhân, cả người trông mỏng manh, cứ đứng như vậy trước cửa sổ phòng bệnh. Ngoài cửa là nắng thu ấm ấp, ánh sáng vàng nhạt chiếu vào lưng cô, mái tóc đen như nhuộm màu vàng óng.
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng lúc này, cô vẫn như đứa trẻ, vẫn như năm xưa, đứng ở xa xa, vừa như ấm ức vừa như hụt hẫng, chỉ để hỏi một câu: “Tại sao anh không thích em?
Cố Phi Trần mím chật môi, cuối cùng bỏ chăn ra bước xuống giường.
Anh bước về phía cô, đứng yên trước mặt. Anh cao hơn cô rất nhiều, phải cúi xuống mới nhìn thấy hàng mi dài và dày của cô, như bị phủ lên một lớp vàng nhạt, giống đôi cánh bướm mày vàng, vỗ nhẹ trong không khí.
Anh nhìn cô trong giây lát, rồi mới nhẹ nhàng nói: “Biết sao anh lại cứu em không?” “Ừm.” Cô vẫn còn đang mơ màng, mắt lấp lánh ánh sáng, chỉ khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Thực ra anh cũng không biết.” Giọng anh rất thấp, “Nhảy xuống nước cứu em hai lần, mỗi lần đều là làm theo trực giác. Em cần phải biết, anh hiếm khi làm việc theo cảm tính. Nhưng hai lần này, trong lòng rất rõ hậu quả sẽ thế nào, nhưng đều chẳng kịp nghĩ, cứ như vậy nhảy xuống hồ.”
Cô biết anh nói thật. Anh bản tính không phải là người vì người khác, anh thậm chí trước khi làm việc gì, chũng đều có thói quen dự đoán trước được lợi hại. Hôm đó bác sĩ nói, cô nghe rất rõ: Tình trạng sứ khỏe và bệnh trạng của anh như vậy, chỉ cần chậm một chút, e rằng không thể cứu được.
Anh định lấy mang sống của mình để cứu cô sao?
Cô trước nay chưa hề nghĩ rằng, anh lại chịu làm điều đó.
“Tất cả cổ phần, tiền bạc, lợi ích, đối với anh, những thứ đó có thể quan trọng hơn nhiều thứ khác, nhưng chưa bao giờ anh lấy chúng ra để so bì với em.” Anh cười khẽ một tiếng, dường như đang tự chế giễu mình, “Cho dù anh phải thừa nhận rằng anh đã từng nghĩ mình không thể mất những thứ đó, nhưng lại có thể mất em.”
Cô khẽ ngạc nhiên mấp máy môi, anh lại tỏ ý để cô đừng lên tiếng, chỉ tiếp tục nói: “Nhưng sau này mới phát hiện ra, bản thân mình sống đã hơn 30 năm, lại có những ý nghĩ ngây thơ như vậy. Mà ngây thơ hơn là, anh cho rằng mình không thể tiếp tục yêu em, nhưng lại dùng mọi cách để giữ em ở bên mình. Bởi vì có như vậy, anh mới yên tâm. Chỉ cần nhìn thấy em xuất hiện trước mắt anh, cho dù em không yêu anh, anh cũng yên lòng.”
Thật như vậy sao?
Cô nhìn anh chăm chú.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, anh nói với cô những điêu này.
“Có phải buồn cười lắm không?” Anh bất chợt giơ tay vuốt tóc cô, giống như khi còn đang yêu nhau.
Trước kia cô thường tỏ ra không hài lòng, trách anh cứ coi cô như trẻ con. Nhưng sau này chia tay, cô mới giật mình nhận ra, thì ra động tác ấy chứa đựng bao nhiêu sự yêu thương trong đó.
Ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt, cô khẽ mấp máy môi: “Không buồn cười.”
“Anh không muốn em lấy người khác. Cho dù là ngày nào cũng cãi nhau với em, anh cũng chấp nhận. Cho dù em nghĩ rằng, anh ở bên em là để đạt được lợi ích nào đó, anh cũng vẫn muốn duy trì mối quan hệ này.”
“Đó là vì sao?” cô chớp mắt hỏi.
“Em nghĩ là vì sao?”
“Em không biết?” Cô cười cười, ánh mặt trời khiến cô nhíu mắt lại,
Là vì yêu sao?
Ánh mắt cô dùng lại trên người anh, dừng rất lâu rồi mới nói: “Cố Phi Trần, chúng ta bỏ lỡ quá nhiều thứ.”
“Ừm.”
“Chúng ta cũng bỏ lỡ rất nhiều thời gian.”
“Đã từng có giai đoạn, chúng ta mất cả lòng tin căn bản nhất.”
“Ừm.”
“Chúng ta còn có thể xây dựng tình cảm mới hay không?”
Cô dừng lại, yên lặng đợi anh trả lời.
“Không dễ.”
“Đây là sự thực.” Cô cười cười, rồi lại nghe anh hỏi lại: “Vậy em có đồng ý làm lại không?”
Thực ra anh vẫn nói với giọng bình thản đó, nhưng ánh mắt lại sáng lên, như nhìn vào tận đáy lòng cô.
Cô không trả lời anh, nghĩ một hồi rồi mới nói: “Anh hôm nay hơi khác thường, nói những điều mà thường ngày không bao giờ nói.”
“Thì sao?”
“Em muốn biết lý do.”
Câu hỏi này cuối cùng cũng làm khó được anh. Cô đột nhiên có một cảm giác vui sướng lạ thường, dâng lên tự đáy lòng. Anh cũng bị làm khó, lộ ra vẻ suy tư dễ thấy.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một nữ y ta nhanh nhẹn bước vào, thông báo: “Cố tiên sinh, thủ tục xuất viện của anh đã làm xong.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì. Trước khi xuất viện có bất cứ yêu cầu gì, anh cứ bảo tôi bất cứ lúc nào.” Y tá đóng cửa lại rồi rời đi.
Lúc này Cố Phi Trần mới quay đầu lại, tiếp tục chủ đề đang dang dở: “Câu hỏi của em, đợi khi nào chúng ta về nhà sẽ nói tiếp.”
“Được rồi.” Cô tỏ ra không quan tâm, “Ngày còn dài.”
Ngày Cố Phi Trần xuất viện, Tần Hoan cũng làm thủ tục.
Cô vốn định quay về khu chung cư của mình, nhưng dọc đường cô thấy cô Triệu gọi điện dặn dò đầu bếp, cuối cùng cũng thay đổi ý định, cùng Cố Phi Trần quay về khu biệt thự.
Ở đây có cả một đám người giúp việc có thể sai khiến, đồ ăn thuốc men đều đầy đủ, sẽ thuận tiện hơn. Cố Phi Trần lại ở nhà nghỉ ngơi một tuần liền, thư ký chỉ đưa đến tài liệu vào các buổi chiều, rồi lại mang các tài liệu được ký đến công ty.
Buổi tối ngày thứ bảy, Tần Hoan ngồi trò chuyện với cô Triệu dưới tầng một xong, vừa bước vào phòng ngủ, liền nhìn thấy có người nằm trên giường.
Cô không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Nghe nói mai anh phải đi làm?”
“Ừm.”
“Đã khỏe hẳn chưa?”
“Cũng gần khỏi hẳn rồi.”
Người đàn ông có cơ thể cân đối chỉ mặc chiếc áo ngủ, ngực khẽ phanh ra, để lộ ra những cơ bắp chắc khỏe. Dưới tác dụng của ánh đèn, trông vô cùng hấp dẫn.
Cô không khỏi định thần, rồi mới bước tới bên giường: “Hôm nay anh định ngủ ở đây?”
Đối thoại kiểu như vậy, hình như đã từng xuất hiện không lâu trước đó, chỉ là khung cảnh lúc này có thay đổi, địa vị cũng có khác đi.
“Không được sao?” Cố Phi Trần hỏi lại.
Hai tay anh đan sau gáy, tư thế thoải mái, như thể đây là phòng ngủ của anh.
“Đương nhiên là được.” Tần Hoan trả lời khẽ, “Đây là nhà anh, anh muốn ngủ ở đâu mà chẳng được.”
“Đây cũng là nhà em.”
Dường như không ngờ bị anh chỉnh lại, cô khẽ ngây ra, rồi cười bảo: “Em đã quên rồi.”
“Anh sẽ làm em nhớ lại.” Anh kéo cô lại gần, để cô dựa vào lòng, rồi chợt nói: “Câu hỏi hôm trước ở bệnh viện, chúng ta cần phải tiếp tục thảo luận.”
Cô hơi buồn ngủ, nhắm mắt, gãi đầu bảo: “Anh nói đi.”
Cuối cùng anh ghé sát vào tai cô, thì thầm một câu.
Hơi thở người đàn ông lướt nhẹ qua tai, khiến cô bừng tỉnh. Cơn buồn ngủ tan biến, cô ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt sâu và sáng như sao. Cô ngờ rằng anh đang cố tình, bởi anh biết rõ dái tai là nơi mẫn cảm nhất của cô. Cô nói: “Anh vừa nói gì, em nghe không rõ.”
“Không nghe rõ thì thôi.”
“Thôi làm sao được.” Cô yêu cầu, “Anh nói lại xem.”
“Không nói nữa.” Anh lật lại người, nằm đè lên cơ thể cô.
Cô mở to mắt nhìn anh: “Anh nói lại lần nữa.”
Anh lắc đầu, cười khẽ: “Anh nhớ trước kia em đâu có không nghe lời như vậy?”
“Trước kia là trước kia, đã nhiều năm qua rồi.”
“Em nói cũng đúng, thế chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Anh không cho cô cơ hội phản đối, trên thực tế, đến cả cơ hội được nói cũng bị tước mất.
Anh hôn cô thật sâu, nồng ấm, từ trán cô trượt xuống dưới, hôn lên mí mắt, chóp mũi, cuối cùng mới đến bờ môi.
Ngón tay lành lạnh của anh đã mở khuy áo, đến tận phần eo lưng cô. Hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp, không nín được khẽ thở dài nhẹ nhẹ. Nhưng vẫn vương vấn câu hỏi vừa rồi.
Trong bóng đêm sâu thẳm, sóng mắt cô lấp lánh, hơi thở mềm mại, đề nghị một cách nhẹ nhàng: “Anh nói lại câu vừa nãy...”
Cuối cùng anh cũng làm cô thỏa nguyện, đôi môi áp chặt môi cô, nói khẽ: “Vì anh yêu em."
HẾT
/37
|