Lệ Khôn không về chỗ ở của mình cũng không trở lại ký túc xá trong đội, lái xe đi về hướng thành thị ở phía Bắc.
Đến một tiểu khu đã cũ đường đi chật hẹp, vất vả lắm mới tìm được một một chỗ có thể đỗ xe ở đây.
Trong lúc đi lên tầng ba trong phòng truyền ra tiếng tranh chấp.
Con mặc kệ tất cả bạn học đều có, con một cái cũng không có!
Người khác có con thì con nhanh chóng phải có sao? Vậy tại sao người khác điểm cao, con thi thế nào lại không đỗ?
Vậy còn ba mẹ nhà người ta đều lái xe Maserati, còn mẹ đến cái xe bình thường cũng mua không nổi?
Những lời này làm cho Lệ Mẫn Vân tức giận mức dậm chân: Một câu thôi, đừng nghĩ mẹ đưa tiền cho đổi di động!
Lệ Khôn đẩy cửa vào nhà Lý Hâm Uyển quay đầu, vừa thấy đã giống như tìm được chỗ dựa còn đứa trẻ kia khuôn mặt nhăn nhó khóc lớn thành tiếng.
Sao lại thế này? Lệ Khôn nhíu mày.
Lệ Mẫn Vân ngữ khí hơi nóng giận nhìn con gái một cách bực bội: Di động hỏng cũng không hỏng con bé nhất đòi nhất định phải đổi cái quả táo gì đó, tận mấy ngàn cướp ở đâu ra!
Lý Hâm Uyển: Cái con chọn là mẫu cũ rồi, cũng không đắt như vậy!
Con còn dám nói! Lệ Mẫn Vân thao ngay một chiếc dép lê ở chân, cầm ở trong tay chuẩn bị đánh người.
Cô à. Giọng nói Lệ Khôn trầm ổn, đưa người ra phía trước ngăn lại hành động.
Lệ Mẫn Vân rụt rụt vai, dừng lại động tác.
Còn thiếu bao nhiêu tiền? Lệ Khôn quay đầu, hỏi.
Hai ngàn năm. Lý Hâm Uyển nhìn với ánh mắt chờ đợi.
Lệ Khôn không nói hai lời lập tức rút ví, lấy chỗ tiền năm ngàn vừa đưa cho Nghênh Thần lúc nãy nhưng cô lại không lấy, rút ra hơn phân nửa.
Oa! Cảm ơn anh họ!
Lý Hâm Uyển được như ước nguyện diễu võ dương oai nhìn mẹ của mình sau đó nhanh chân chạy vào phòng ngủ.
Lệ Mẫn Vân hùng hổ, không chịu đồng ý chạy theo.
Lệ Khôn không biết cách nên xử lý loại chuyện này như thế nào anh lại rút thêm tiền ra. Lệ Mẫn Vân vẫn mắng không dứt mồm, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía ví tiền của anh.
Cô. Lệ Khôn đại khái lấy mấy ngàn đưa cho Lệ Mẫn Vân: Đây là chút tiền lương.
Không cần nhiều như vậy đâu. Lệ Mẫn Vân xua tay.
Cầm đi ạ cha cháu bên đó, cô cũng vất vả nhiều rồi. Lệ Khôn đặt tiền vào trong tay cô.
Không vất vả không vất vả Lệ Mẫn Vân khách khí từ chối, dặn dò: A Khôn à, con phải thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ cho nên phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Lệ Khôn gật gật đầu, vâng một tiếng.
Lệ Mẫn Vân ỡm ờ cầm lấy tiền quen tay nhét vào túi quần, mọi tức giận vừa nãy tranh chấp với con gái đảo mắt cái, đã tràn đầy niềm vui phấn khích trên gương mặt.
Lần này quay lại định ở bao lâu? Có ăn khuya không? Cô đi làm cho con bát mì nhé? Lệ Mẫn Vân lúc này mới nhớ ra, vội vàng tiếp đón: Mau, mau đi vào trong ngồi, uống nước đã nhé?
Không được, phải đi luôn bây giờ. Lệ Khôn đứng nguyên tại chỗ, nói: Ngày mai cháu tới thăm cha.
Haizzz. Lệ Mẫn Vân có ý thở dài một tiếng, ý chỉ dù sao tinh thần Lệ Minh Xa lúc tốt lúc xấu ông già ngốc đấy cũng không nhận ra cậu.
Cha cháu đúng là mệnh khổ, thời trẻ cũng vì đi bộ đội làm lụng vất vả, thân thể sẵn đã mệt muốn chết về sau lại gặp phải chuyện đó của mẹ cháu, ông ấy càng bị đả kích lớn, không chịu nổi.
Lệ Mẫn Vân trơ lì mà nói lại chuyện buồn năm xưa, Lệ Khôn nghe xong trong lòng từng đợt sóng lớn cuồn cuộn.
Lúc này, di động của anh vang Lệ Khôn vừa thấy người gọi tới, lập tức khôi phục biểu cảm nghiêm túc.
Đội trưởng Lý.
Nghe xong một hồi: Rõ! Hai mươi phút nữa tới doanh trại huấn luyện!
Lệ Mẫn Vân thấy thế: Lại muốn làm nhiệm vụ sao? Không phải là cháu được à?
Ánh mắt Lệ Khôn thoáng nhìn.
Lệ Mẫn Vân: Được được, không hỏi không hỏi, cô giờ đãng trí hay quên.
Lệ Khôn: Cháu đi đây, hôm nào sẽ đến thăm cô.
Ngày hè phương bắc đêm khuya hơi lạnh. Lệ Khôn vừa bước ra khỏi hiên nhà, di động lại vang lúc này là tin nhắn WeChat.
Lý Hâm Uyển: [ cảm ơn anh họ! ]
Lệ Khôn không đáp lại.
Đi đến cạnh xe, lại có tin nhắn gửi đến.
Lý Hâm Uyển: [32G không đủ dùng, em muốn mua cái chứa nhiều dung lượng hơn một chút, anh họ, anh có thể cho em thêm tám trăm đồng không? ]
Lệ Khôn ngồi trên ghế lái, hai lời cũng không lập tức chuyển một ngàn sang cho con bé, sau đó tắt di động, đánh tay lái.
Edit: đừng để anh mầi phải chán ghét.
———
Nghênh Thần nghỉ ngơi hai ngày thì đi làm.
Nhưng miệng vết thương ở cổ lại không liền nhanh như vậy, cô không dám băng bó thêm nữa chỉ lấy khăn lụa buộc lại che lấp đi vết thương.
Mặc dù đã che đi như vậy những vẫn bị đồng nghiệp thấy được, mỗi người bàn tán cô một kiểu, có người khen cũng có người nhìn với con mắt khác.
Nghênh Thần mới từ bên Hàng Châu triệu tập về tổng bộ cơ hội lớn như vậy, cũng khiến cô mở mang hơn trong công việc ấn tượng của người khác cũng cứ thế tăng lên cũng coi như là nhân họa được phúc.
Đường Kỳ Sâm đi công tác, vốn là anh ấy chủ trì cuộc hội nghị thường kỳ từ một ban phó tổng khác. Sau khi kết thúc hội nghị bí thư truyền lời: Chị Thần, Hứa tổng muốn chị tới văn phòng ông ấy một chuyến.
Hứa Vĩ Thành năm nay gần năm mươi tuổi, mặc áo Polo ngắn gọn nhanh nhẹn tôn lên nét thoải mái tươi trẻ của ông.
Hứa tổng.
Hứa vĩ thành gật đầu: Ngồi đi. Ông ấy cười nói: Tin tức chúng ta đã thấy được, cô làm rất tuyệt công ty hàng tháng sẽ thưởng cho cô coi như là một lời khen thưởng.
Đừng trêu ghẹo tôi chứ đây vốn dĩ là việc nhỏ, người không biết lại còn tưởng tôi thắng trận ở chiến trường ấy chứ. Nghênh Thần nhẹ nhàng đẩy công lao.
Nói chuyện một hồi.
Hứa Vĩ Thành nói: Những nhân viên mới cuối tuần này phải chuẩn bị vào làm việc, đối với các nhân viên này cô có ý kiến gì cần phải huấn luyện không?
Nghênh Thần: Tôi đã xem sơ lược qua lý lịch của bọn họ, có trình độ chuyên nghiệp thành tích lại ưu tú. Lần này tuyển năm nam một nữ, đều có kinh nghiệm ổn định. Nếu vào công ty chúng ta ở hạng mục khu mỏ thăm thải* trọng điểm sẽ rất phù hợp —— đương nhiên, Hứa tổng tôi chỉ là một nhân viên bình thường, chỉ có ngài mới có quyền phân bổ.
Cô nói khiêm tốn lại khéo léo, cười rộ lên hết sức vui tươi.
Hứa Vĩ Thành gật gật đầu, nói trọng điểm: Bọn họ muốn tham gia huấn luyện quân huấn, bây giờ cùng quốc tư ủy kỳ hạ mấy đơn vị anh em cùng nhau tham gia huấn luyện. Tập đoàn rất coi trọng, có ý muốn mời huấn luyện viên từ đội đặc cảnh tới.
Nghênh Thần trong lòng dần dần xuất hiện dự cảm, đặc cảnh đội?
Hứa Vĩ Thành bày mưu tính kế rất nhanh đã xác minh nói trọng điểm: Công ty phái cô phụ trách những nhân viên mới quân huấn, năm ngày cuối cùn cùng phụ trách hai đơn vị bàn bạc thông suốt. Yên tâm quả thực rất nhẹ nhàng, coi như là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vết thương trên cổ.
Nhẹ nhàng?
Đặc cảnh đội ba chữ nàt trong mắt Nghênh Thần là đấu đá lung tung, lo sợ bất an.
Nếu thật là sợ cái gì thì tới cái đó thì ——
HẾT CHƯƠNG 7
*: không rõ là edit như thế nào
Đến một tiểu khu đã cũ đường đi chật hẹp, vất vả lắm mới tìm được một một chỗ có thể đỗ xe ở đây.
Trong lúc đi lên tầng ba trong phòng truyền ra tiếng tranh chấp.
Con mặc kệ tất cả bạn học đều có, con một cái cũng không có!
Người khác có con thì con nhanh chóng phải có sao? Vậy tại sao người khác điểm cao, con thi thế nào lại không đỗ?
Vậy còn ba mẹ nhà người ta đều lái xe Maserati, còn mẹ đến cái xe bình thường cũng mua không nổi?
Những lời này làm cho Lệ Mẫn Vân tức giận mức dậm chân: Một câu thôi, đừng nghĩ mẹ đưa tiền cho đổi di động!
Lệ Khôn đẩy cửa vào nhà Lý Hâm Uyển quay đầu, vừa thấy đã giống như tìm được chỗ dựa còn đứa trẻ kia khuôn mặt nhăn nhó khóc lớn thành tiếng.
Sao lại thế này? Lệ Khôn nhíu mày.
Lệ Mẫn Vân ngữ khí hơi nóng giận nhìn con gái một cách bực bội: Di động hỏng cũng không hỏng con bé nhất đòi nhất định phải đổi cái quả táo gì đó, tận mấy ngàn cướp ở đâu ra!
Lý Hâm Uyển: Cái con chọn là mẫu cũ rồi, cũng không đắt như vậy!
Con còn dám nói! Lệ Mẫn Vân thao ngay một chiếc dép lê ở chân, cầm ở trong tay chuẩn bị đánh người.
Cô à. Giọng nói Lệ Khôn trầm ổn, đưa người ra phía trước ngăn lại hành động.
Lệ Mẫn Vân rụt rụt vai, dừng lại động tác.
Còn thiếu bao nhiêu tiền? Lệ Khôn quay đầu, hỏi.
Hai ngàn năm. Lý Hâm Uyển nhìn với ánh mắt chờ đợi.
Lệ Khôn không nói hai lời lập tức rút ví, lấy chỗ tiền năm ngàn vừa đưa cho Nghênh Thần lúc nãy nhưng cô lại không lấy, rút ra hơn phân nửa.
Oa! Cảm ơn anh họ!
Lý Hâm Uyển được như ước nguyện diễu võ dương oai nhìn mẹ của mình sau đó nhanh chân chạy vào phòng ngủ.
Lệ Mẫn Vân hùng hổ, không chịu đồng ý chạy theo.
Lệ Khôn không biết cách nên xử lý loại chuyện này như thế nào anh lại rút thêm tiền ra. Lệ Mẫn Vân vẫn mắng không dứt mồm, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía ví tiền của anh.
Cô. Lệ Khôn đại khái lấy mấy ngàn đưa cho Lệ Mẫn Vân: Đây là chút tiền lương.
Không cần nhiều như vậy đâu. Lệ Mẫn Vân xua tay.
Cầm đi ạ cha cháu bên đó, cô cũng vất vả nhiều rồi. Lệ Khôn đặt tiền vào trong tay cô.
Không vất vả không vất vả Lệ Mẫn Vân khách khí từ chối, dặn dò: A Khôn à, con phải thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ cho nên phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Lệ Khôn gật gật đầu, vâng một tiếng.
Lệ Mẫn Vân ỡm ờ cầm lấy tiền quen tay nhét vào túi quần, mọi tức giận vừa nãy tranh chấp với con gái đảo mắt cái, đã tràn đầy niềm vui phấn khích trên gương mặt.
Lần này quay lại định ở bao lâu? Có ăn khuya không? Cô đi làm cho con bát mì nhé? Lệ Mẫn Vân lúc này mới nhớ ra, vội vàng tiếp đón: Mau, mau đi vào trong ngồi, uống nước đã nhé?
Không được, phải đi luôn bây giờ. Lệ Khôn đứng nguyên tại chỗ, nói: Ngày mai cháu tới thăm cha.
Haizzz. Lệ Mẫn Vân có ý thở dài một tiếng, ý chỉ dù sao tinh thần Lệ Minh Xa lúc tốt lúc xấu ông già ngốc đấy cũng không nhận ra cậu.
Cha cháu đúng là mệnh khổ, thời trẻ cũng vì đi bộ đội làm lụng vất vả, thân thể sẵn đã mệt muốn chết về sau lại gặp phải chuyện đó của mẹ cháu, ông ấy càng bị đả kích lớn, không chịu nổi.
Lệ Mẫn Vân trơ lì mà nói lại chuyện buồn năm xưa, Lệ Khôn nghe xong trong lòng từng đợt sóng lớn cuồn cuộn.
Lúc này, di động của anh vang Lệ Khôn vừa thấy người gọi tới, lập tức khôi phục biểu cảm nghiêm túc.
Đội trưởng Lý.
Nghe xong một hồi: Rõ! Hai mươi phút nữa tới doanh trại huấn luyện!
Lệ Mẫn Vân thấy thế: Lại muốn làm nhiệm vụ sao? Không phải là cháu được à?
Ánh mắt Lệ Khôn thoáng nhìn.
Lệ Mẫn Vân: Được được, không hỏi không hỏi, cô giờ đãng trí hay quên.
Lệ Khôn: Cháu đi đây, hôm nào sẽ đến thăm cô.
Ngày hè phương bắc đêm khuya hơi lạnh. Lệ Khôn vừa bước ra khỏi hiên nhà, di động lại vang lúc này là tin nhắn WeChat.
Lý Hâm Uyển: [ cảm ơn anh họ! ]
Lệ Khôn không đáp lại.
Đi đến cạnh xe, lại có tin nhắn gửi đến.
Lý Hâm Uyển: [32G không đủ dùng, em muốn mua cái chứa nhiều dung lượng hơn một chút, anh họ, anh có thể cho em thêm tám trăm đồng không? ]
Lệ Khôn ngồi trên ghế lái, hai lời cũng không lập tức chuyển một ngàn sang cho con bé, sau đó tắt di động, đánh tay lái.
Edit: đừng để anh mầi phải chán ghét.
———
Nghênh Thần nghỉ ngơi hai ngày thì đi làm.
Nhưng miệng vết thương ở cổ lại không liền nhanh như vậy, cô không dám băng bó thêm nữa chỉ lấy khăn lụa buộc lại che lấp đi vết thương.
Mặc dù đã che đi như vậy những vẫn bị đồng nghiệp thấy được, mỗi người bàn tán cô một kiểu, có người khen cũng có người nhìn với con mắt khác.
Nghênh Thần mới từ bên Hàng Châu triệu tập về tổng bộ cơ hội lớn như vậy, cũng khiến cô mở mang hơn trong công việc ấn tượng của người khác cũng cứ thế tăng lên cũng coi như là nhân họa được phúc.
Đường Kỳ Sâm đi công tác, vốn là anh ấy chủ trì cuộc hội nghị thường kỳ từ một ban phó tổng khác. Sau khi kết thúc hội nghị bí thư truyền lời: Chị Thần, Hứa tổng muốn chị tới văn phòng ông ấy một chuyến.
Hứa Vĩ Thành năm nay gần năm mươi tuổi, mặc áo Polo ngắn gọn nhanh nhẹn tôn lên nét thoải mái tươi trẻ của ông.
Hứa tổng.
Hứa vĩ thành gật đầu: Ngồi đi. Ông ấy cười nói: Tin tức chúng ta đã thấy được, cô làm rất tuyệt công ty hàng tháng sẽ thưởng cho cô coi như là một lời khen thưởng.
Đừng trêu ghẹo tôi chứ đây vốn dĩ là việc nhỏ, người không biết lại còn tưởng tôi thắng trận ở chiến trường ấy chứ. Nghênh Thần nhẹ nhàng đẩy công lao.
Nói chuyện một hồi.
Hứa Vĩ Thành nói: Những nhân viên mới cuối tuần này phải chuẩn bị vào làm việc, đối với các nhân viên này cô có ý kiến gì cần phải huấn luyện không?
Nghênh Thần: Tôi đã xem sơ lược qua lý lịch của bọn họ, có trình độ chuyên nghiệp thành tích lại ưu tú. Lần này tuyển năm nam một nữ, đều có kinh nghiệm ổn định. Nếu vào công ty chúng ta ở hạng mục khu mỏ thăm thải* trọng điểm sẽ rất phù hợp —— đương nhiên, Hứa tổng tôi chỉ là một nhân viên bình thường, chỉ có ngài mới có quyền phân bổ.
Cô nói khiêm tốn lại khéo léo, cười rộ lên hết sức vui tươi.
Hứa Vĩ Thành gật gật đầu, nói trọng điểm: Bọn họ muốn tham gia huấn luyện quân huấn, bây giờ cùng quốc tư ủy kỳ hạ mấy đơn vị anh em cùng nhau tham gia huấn luyện. Tập đoàn rất coi trọng, có ý muốn mời huấn luyện viên từ đội đặc cảnh tới.
Nghênh Thần trong lòng dần dần xuất hiện dự cảm, đặc cảnh đội?
Hứa Vĩ Thành bày mưu tính kế rất nhanh đã xác minh nói trọng điểm: Công ty phái cô phụ trách những nhân viên mới quân huấn, năm ngày cuối cùn cùng phụ trách hai đơn vị bàn bạc thông suốt. Yên tâm quả thực rất nhẹ nhàng, coi như là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vết thương trên cổ.
Nhẹ nhàng?
Đặc cảnh đội ba chữ nàt trong mắt Nghênh Thần là đấu đá lung tung, lo sợ bất an.
Nếu thật là sợ cái gì thì tới cái đó thì ——
HẾT CHƯƠNG 7
*: không rõ là edit như thế nào
/8
|