Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Cũng không biết Lục Song Ngưng cho Khương Linh Lung uống thuốc gì, Khương Linh Lung uống xong, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Mộ Dung Hằng ôm nàng, cau mày, mặt đầy lo lắng, "Vừa rồi ngươi cho nàng ấy uống cái gì? Có hại với thân thể không?"
Lục Song Ngưng nói: "Đương nhiên, thuốc nào mà không có ba phần độc."
Sắc mặt Mộ Dung Hằng trở nên khó coi.
"Tuy vậy cũng không bằng lượng muối Linh Lung ăn mỗi ngày, thương tổn tới cơ thể."
Mộ Dung Hằng: "..."
Khụ, lời Lục Song Ngưng nói chính là lời nói thật.
"Ngươi đặt nàng ấy lên giường đi." Lục Song Ngưng ngồi bên cạnh, dùng tửu tinh (cồn) lau dao nhỏ, lại dùng lửa hơ qua.
Mộ Dung Hằng nhìn, trong lòng càng sợ, không chỉ không buông Khương Linh Lung ra, ngược lại còn ôm nàng chặt hơn.
Lục Song Ngưng: "Ai da, ta nói này Tứ vương gia, ngươi ôm người ta, vậy ta trị bệnh như thế nào bây giờ?"
"Đúng vậy, Tứ ca, huynh buông tẩu tử ra đi." Mộ Dung Thâm tiến lên khuyên.
Mộ Dung Hằng do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng đỡ Khương Linh Lung lên giường.
Nhưng người cũng không đi, chỉ đứng ở kia nhìn.
Lục Song Ngưng quay đầu lại, liếc mắt một cái, thầm nghĩ Tứ vương gia này thật đúng là thê nô không hơn không kém. Nhưng mà, trong lòng nàng lại vô cùng hâm mộ Khương Linh Lung, có thể có trượng phu yêu thương mình như vậy.
Y thuật của Lục Song Ngưng rất cao, cơ hồ là chân truyền toàn bộ từ Lục lão đầu, chỉ là vị giác không nhạy mà thôi, đối với nàng ấy mà nói thì không phải là việc gì khó. Không tới nửa canh giờ đã giải quyết xong vấn đề.
Toàn bộ quá trình, Mộ Dung Hằng vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, ấn đường đều nhíu chặt.
Cho đến khi Lục Song Ngưng nói: "Không có việc gì, qua nửa canh giờ Linh Lung sẽ tỉnh lại, trong khoảng thời gian này nàng ấy không thể ăn gì, chỉ có thể uống canh, ba ngày sau có thể ăn chút thức ăn lỏng thanh đạm, cháo trắng là tốt nhất, nửa tháng sau là có thể khôi phục khẩu vị như bình thường."
Mộ Dung Hằng ghi nhớ tất cả vào đầu.
"Nàng ấy có thể uống thuốc không?"
"Thuốc gì?"
"Lúc trước ở núi Thanh Dương, sư phụ ngươi khai thuốc cho Lung Nhi, là thuốc điều trị thân thể."
Lục Song Ngưng gật đầu, "Đã biết. Cứ tạm dừng ba ngày đi, ba ngày sau lại tiếp tục uống."
Mộ Dung Hằng nói: "Đa tạ, Lục cô nương."
Đôi mắt Lục Song Ngưng cong cong, "Không cần khách khí. À, đúng rồi, mấy ngày này, khả năng nàng ấy sẽ rất đau, cố gắng nói ít một chút."
"Đã rõ."
Ra khỏi phủ Mộ Dung Hằng, Mộ Dung Thâm cười nhìn Lục Song Ngưng, "Nhìn không ra đấy, nha đầu ngươi còn rất có bản lĩnh."
Lục Song Ngưng kiêu ngạo hếch cằm, cười sáng lạn, "Đó là đương nhiên, ta chính là đồ đệ của Đoạn Chỉ thần y."
"Thật là, khen ngươi hai câu, cái đuôi của ngươi sắp vểnh lên trời rồi." Mộ Dung Thâm không khỏi buồn cười, cãi nhau với Lục Song Ngưng từ lâu, mới cảm thấy tâm tư nha đầu này quá mức đơn giản, hỉ nộ ái ố đều biểu hiện trên mặt.
Mộ Dung Thâm khoác vai Lục Song Ngưng, cúi đầu, mặt mày mỉm cười nhìn Lục Song Ngưng, "Tiểu cẩu muội, chúng ta về nhà đi, ta đói bụng."
Lục Song Ngưng ngước mắt nhìn hắn một cái, nói: "Đói bụng thì ra ngoài ăn."
"Không cần, ta muốn ăn thức ăn ngươi làm."
Lục Song Ngưng có phần tức giận, "Ta không phải là đầu bếp của ngươi!"
Người này coi nàng là cái gì?
"Cho dù ngươi không phải là đầu bếp của ta, ta vẫn thích ăn đồ ngươi làm."
Lục Song Ngưng liếc mắt nhìn hắn một cái.
Mộ Dung Thâm giơ tay che mắt nàng, "Đừng trừng, ngoan, về phủ ta làm cùng ngươi."
Tới lúc về phủ, Lục Song Ngưng mới nghỉ ngơi một lát đã bị Mộ Dung Thâm đẩy vào phòng bếp nhỏ làm cơm tối.
Vào phòng bếp, Mộ Dung Thâm cũng không đi, ở đó cùng nàng.
Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp rất nhiều, cái gì cần có đều có, so với trên núi Thanh Dương còn đầy đủ hơn.
Lục Song Ngưng xem xét trong chốc lát, quay đầu hỏi Mộ Dung Thâm, "Ngươi muốn ăn gì?"
Thật ra Mộ Dung Thâm cũng không kén ăn, "Cái gì cũng được, chỉ cần ngươi làm, ta đều thích."
Lục Song Ngưng nghe xong, hơi cong môi. Lời này nghe thật thư thái.
Phòng bếp nhỏ ở trong viện Mộ Dung Thâm là nơi chuyên môn làm đồ ăn khuya cho hắn, ngày thường không có hạ nhân ở đây.
Lục Song Ngưng lấy thức ăn ra, quay đầu nói với Mộ Dung Thâm: "Lại đây giúp ta một tay."
Mộ Dung Thâm ngẩn ra, "Hả? Ngươi nói cái gì?"
"Giúp ta một tay."
Mộ Dung Thâm khó có thể tin được, "Ngươi ra lệnh cho ta? Tiểu cẩu muội, lá gan không nhỏ đấy!"
Lục Song Ngưng nhíu mày, sau đó ném chiếc nồi sang một bên, "Ta đây không làm! Ta cũng không phải là đầu bếp của ngươi."
Mộ Dung Thâm: "..."
Giằng co một lát.
Mộ Dung Thâm ngồi xổm trên mặt đất, rửa rau cho Lục Song Ngưng.
Rửa rửa, "Ôi, ta ra ngoài gọi hạ nhân, ta rửa không sạch."
Nói giỡn, hắn đường đường là Vương gia, thế mà lại ngồi xổm ở nơi này rửa rau cho tiểu nha đầu, truyền ra ngoài, hắn làm sao mà sống?
Lúc này Lục Song Ngưng lại nổi hứng, cười nhìn hắn, "Không cần, phải là ngươi rửa, không rửa ta không làm."
Mộ Dung Thâm: "... Tiểu cẩu muội, có phải ta nói với ngươi rồi không, tùy tiện uy hiếp người khác là không đúng."
Lục Song Ngưng chớp mắt cười, "Không có."
Mộ Dung Thâm: "..."
Lục Song Ngưng: "Rửa xong rồi thì mang ra xắt, thớt ở chỗ này."
Mộ Dung Thâm: "...!!!!"
Mộ Dung Thâm rửa sạch, xắt rau xong, đi ra ngoài đóng cửa lại. Bộ dáng này của hắn nếu để hạ nhân thấy, truyền ra ngoài thì uy nghiêm còn đâu nữa?
Cửa đóng lại được một lúc, ở phía sau núi giả, lão Từ cùng Lâm Dương lặng lẽ đi ra.
Tròng mắt Lão Từ cũng sắp rớt xuống đất, dùng sức xoa mắt, "Trời ạ, vừa rồi có phải ta hoa mắt hay không? Vương gia đang rửa rau sao?"
"Người không hoa mắt đâu, đúng là ngồi xổm ở chỗ đó rửa rau!"
"Trời ạ! Vương gia của ta, thanh danh một đời!"
Lâm Dương sờ cằm, "Theo ta thấy, sợ là Vương gia của chúng ta đã bị Lục cô nương ăn sạch rồi, không được, ta phải cược thêm tiền mới được!"
Lâm Dương nói xong liền quay đầu, chuẩn bị chạy đi tăng tiền cược.
Lão Từ thấy thế, cũng nhanh chóng đuổi theo, "Chờ ta một chút, ta cũng muốn thêm!"
Mộ Dung Thâm xắt rau xong, Lục Song Ngưng bắt hắn xắt khoai tây, hắn xắt gồ ghề lồi lõm, từng cục từng cục.
Lục Song Ngưng nhìn chằm chằm khoai tây trên thớt, chau mày nói: "Ngươi cắt cái gì vậy, xấu muốn chết."
Mộ Dung Thâm hừ một tiếng, "Ngươi phải biết thỏa mãn đi, ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, có thể sai bảo bổn vương sao."
Lục Song Ngưng nghe hắn nói, không biết vì sao, trái tim bỗng nhiên đập mạnh.
Tự dưng có một ngọn gió mềm mại, dịu dàng lướt qua trong lòng.
Nàng cúi đầu, khóe môi không tự giác nở nụ cười.
Mộ Dung Thâm xắt rau, Lục Song Ngưng ở trước bếp xào nấu.
Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm.
"Tiểu cẩu muội, ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Hỏi làm gì?"
"Tùy tiện hỏi thôi."
Lục Song Ngưng đảo muôi, "Mười bảy tuổi."
"Ồ, chưa hứa hôn sao?"
Lục Song Ngưng sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn, "Hỏi làm gì?"
"Ừm... Không có gì, tùy tiện hỏi thôi."
Mộ Dung Thâm xấu hổ sờ thái dương, trong lòng nôn nao.
Hắn đang xắt củ cải trắng, do thất thần, dao cắt vào đầu ngón tay, đau đến mức "á" một tiếng.
Lục Song Ngưng bị dọa cho nhảy dựng, nghiêng đầu liền thấy ngón tay Mộ Dung Thâm chảy đầy máu.
"Trời ạ, sao lại cắt vào tay rồi!"
Lục Song Ngưng sợ tới mức vội vàng buông nồi, theo bản năng kéo tay hắn.
Miệng vết thương hơi sâu, máu không ngừng trào ra.
Lục Song Ngưng nhìn ngón tay hắn, trong lòng tràn đầy áy náy, nàng vội lấy một chiếc lọ nhỏ màu nâu trong túi, mở ra, đổ bột phấn vào vết thương của Mộ Dung Thâm.
Thuốc mới đổ vào tay, vừa đau vừa lạnh, Mộ Dung Thâm cắn chặt môi theo bản năng.
Lục Song Ngưng vô cùng áy náy, ngẩng đầu lên, hốc mắt ngập tràn ánh nước, mím môi, nhỏ giọng nói: "Mộ Dung Thâm, xin lỗi."
Mộ Dung Thâm thấy Lục Song Ngưng sắp khóc, vội nói: "Không sao, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến ngươi, là ta không cẩn thận."
Lục Song Ngưng lắc đầu, "Nếu ta không ép ngươi cắt rau, ngươi sẽ không bị thương."
Lục Song Ngưng ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt như bọt nước không ngừng rơi xuống.
Mộ Dung Thâm cảm thấy có chút nặng nề, vội nói: "Lục Song Ngưng, ngươi đừng khóc, mới bị cắt một chút thôi mà, trước kia ta theo Tứ ca đánh giặc, cây thương đâm vào ngực ta còn không có việc gì, đây chỉ là chút chuyện nhỏ, đừng khóc."
Mộ Dung Thâm nói, nhẹ nhàng sờ đầu Lục Song Ngưng.
Lục Song Ngưng cắn môi, nói: "Ta không khóc."
Nàng nói, đứng lên khỏi mặt đất.
Mộ Dung Thâm ngẩng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên nói, "Lục Song Ngưng, ngươi như vậy, ta sẽ cho rằng ngươi thích ta."
Cả người Lục Song Ngưng cứng đờ, bên tai giống như bị lửa đốt, vô cùng nóng.
"Ngươi đừng nói bậy!" Lục Song Ngưng chột dạ, đột nhiên quay đầu lại, mặt đỏ bừng, nàng nhanh chóng nói: "Ngươi ra ngoài đi, ta làm thay ngươi!"
Mộ Dung Thâm vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, nhìn Lục Song Ngưng, nói: "Không sao, ta ngồi đây chờ ngươi."
"..."
Lục Song Ngưng đỏ mặt không dám quay đầu lại, tim đập thình thịch, phảng phất như trái tim sắp nhảy ra.
Buổi tối, Mộ Dung Thâm nằm trên giường, đột nhiên mất ngủ.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu đều là khuôn mặt Lục Song Ngưng, giọng nói của nàng, nụ cười của nàng, còn cả lúc nàng cùng hắn cãi nhau.
Mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười, tất cả đều hiện rõ ràng trước mắt.
Ngày mùa đông, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nóng.
Thật đúng là gặp quỷ.
...
Nửa tháng sau, rốt cuộc cổ họng Khương Linh Lung cũng lành lại.
Phòng bếp làm chút đồ ăn có hương vị bình thường, Mộ Dung Hằng múc đồ ăn trong chén, đút nàng ăn.
Mấy ngày qua Khương Linh Lung chỉ ăn một chút thức ăn lỏng, với khẩu vị bình thường.
Vị giác đã chậm rãi khôi phục.
Mộ Dung Hằng vừa dỗ nàng ăn, vừa hỏi nàng, "Thế nào?"
Khương Linh Lung gật đầu, "Rất ngon."
Mộ Dung Hằng cười, sủng nịch xoa đầu nàng, "Lung Nhi của chúng ta, thật không dễ dàng mới cảm nhận được hương vị."
Khương Linh Lung lúng túng, đấm nhẹ vào ngực hắn, "Chàng còn chê ta, nếu chàng nói sớm cho ta, không phải sẽ không có việc gì sao?"
"Thật là, còn mắng lại ta." Mộ Dung Hằng bất đắc dĩ lắc đầu.
Khương Linh Lung trừng hắn, "Dám mắng chàng đó."
Beta: Nhược Vy
Cũng không biết Lục Song Ngưng cho Khương Linh Lung uống thuốc gì, Khương Linh Lung uống xong, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Mộ Dung Hằng ôm nàng, cau mày, mặt đầy lo lắng, "Vừa rồi ngươi cho nàng ấy uống cái gì? Có hại với thân thể không?"
Lục Song Ngưng nói: "Đương nhiên, thuốc nào mà không có ba phần độc."
Sắc mặt Mộ Dung Hằng trở nên khó coi.
"Tuy vậy cũng không bằng lượng muối Linh Lung ăn mỗi ngày, thương tổn tới cơ thể."
Mộ Dung Hằng: "..."
Khụ, lời Lục Song Ngưng nói chính là lời nói thật.
"Ngươi đặt nàng ấy lên giường đi." Lục Song Ngưng ngồi bên cạnh, dùng tửu tinh (cồn) lau dao nhỏ, lại dùng lửa hơ qua.
Mộ Dung Hằng nhìn, trong lòng càng sợ, không chỉ không buông Khương Linh Lung ra, ngược lại còn ôm nàng chặt hơn.
Lục Song Ngưng: "Ai da, ta nói này Tứ vương gia, ngươi ôm người ta, vậy ta trị bệnh như thế nào bây giờ?"
"Đúng vậy, Tứ ca, huynh buông tẩu tử ra đi." Mộ Dung Thâm tiến lên khuyên.
Mộ Dung Hằng do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng đỡ Khương Linh Lung lên giường.
Nhưng người cũng không đi, chỉ đứng ở kia nhìn.
Lục Song Ngưng quay đầu lại, liếc mắt một cái, thầm nghĩ Tứ vương gia này thật đúng là thê nô không hơn không kém. Nhưng mà, trong lòng nàng lại vô cùng hâm mộ Khương Linh Lung, có thể có trượng phu yêu thương mình như vậy.
Y thuật của Lục Song Ngưng rất cao, cơ hồ là chân truyền toàn bộ từ Lục lão đầu, chỉ là vị giác không nhạy mà thôi, đối với nàng ấy mà nói thì không phải là việc gì khó. Không tới nửa canh giờ đã giải quyết xong vấn đề.
Toàn bộ quá trình, Mộ Dung Hằng vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, ấn đường đều nhíu chặt.
Cho đến khi Lục Song Ngưng nói: "Không có việc gì, qua nửa canh giờ Linh Lung sẽ tỉnh lại, trong khoảng thời gian này nàng ấy không thể ăn gì, chỉ có thể uống canh, ba ngày sau có thể ăn chút thức ăn lỏng thanh đạm, cháo trắng là tốt nhất, nửa tháng sau là có thể khôi phục khẩu vị như bình thường."
Mộ Dung Hằng ghi nhớ tất cả vào đầu.
"Nàng ấy có thể uống thuốc không?"
"Thuốc gì?"
"Lúc trước ở núi Thanh Dương, sư phụ ngươi khai thuốc cho Lung Nhi, là thuốc điều trị thân thể."
Lục Song Ngưng gật đầu, "Đã biết. Cứ tạm dừng ba ngày đi, ba ngày sau lại tiếp tục uống."
Mộ Dung Hằng nói: "Đa tạ, Lục cô nương."
Đôi mắt Lục Song Ngưng cong cong, "Không cần khách khí. À, đúng rồi, mấy ngày này, khả năng nàng ấy sẽ rất đau, cố gắng nói ít một chút."
"Đã rõ."
Ra khỏi phủ Mộ Dung Hằng, Mộ Dung Thâm cười nhìn Lục Song Ngưng, "Nhìn không ra đấy, nha đầu ngươi còn rất có bản lĩnh."
Lục Song Ngưng kiêu ngạo hếch cằm, cười sáng lạn, "Đó là đương nhiên, ta chính là đồ đệ của Đoạn Chỉ thần y."
"Thật là, khen ngươi hai câu, cái đuôi của ngươi sắp vểnh lên trời rồi." Mộ Dung Thâm không khỏi buồn cười, cãi nhau với Lục Song Ngưng từ lâu, mới cảm thấy tâm tư nha đầu này quá mức đơn giản, hỉ nộ ái ố đều biểu hiện trên mặt.
Mộ Dung Thâm khoác vai Lục Song Ngưng, cúi đầu, mặt mày mỉm cười nhìn Lục Song Ngưng, "Tiểu cẩu muội, chúng ta về nhà đi, ta đói bụng."
Lục Song Ngưng ngước mắt nhìn hắn một cái, nói: "Đói bụng thì ra ngoài ăn."
"Không cần, ta muốn ăn thức ăn ngươi làm."
Lục Song Ngưng có phần tức giận, "Ta không phải là đầu bếp của ngươi!"
Người này coi nàng là cái gì?
"Cho dù ngươi không phải là đầu bếp của ta, ta vẫn thích ăn đồ ngươi làm."
Lục Song Ngưng liếc mắt nhìn hắn một cái.
Mộ Dung Thâm giơ tay che mắt nàng, "Đừng trừng, ngoan, về phủ ta làm cùng ngươi."
Tới lúc về phủ, Lục Song Ngưng mới nghỉ ngơi một lát đã bị Mộ Dung Thâm đẩy vào phòng bếp nhỏ làm cơm tối.
Vào phòng bếp, Mộ Dung Thâm cũng không đi, ở đó cùng nàng.
Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp rất nhiều, cái gì cần có đều có, so với trên núi Thanh Dương còn đầy đủ hơn.
Lục Song Ngưng xem xét trong chốc lát, quay đầu hỏi Mộ Dung Thâm, "Ngươi muốn ăn gì?"
Thật ra Mộ Dung Thâm cũng không kén ăn, "Cái gì cũng được, chỉ cần ngươi làm, ta đều thích."
Lục Song Ngưng nghe xong, hơi cong môi. Lời này nghe thật thư thái.
Phòng bếp nhỏ ở trong viện Mộ Dung Thâm là nơi chuyên môn làm đồ ăn khuya cho hắn, ngày thường không có hạ nhân ở đây.
Lục Song Ngưng lấy thức ăn ra, quay đầu nói với Mộ Dung Thâm: "Lại đây giúp ta một tay."
Mộ Dung Thâm ngẩn ra, "Hả? Ngươi nói cái gì?"
"Giúp ta một tay."
Mộ Dung Thâm khó có thể tin được, "Ngươi ra lệnh cho ta? Tiểu cẩu muội, lá gan không nhỏ đấy!"
Lục Song Ngưng nhíu mày, sau đó ném chiếc nồi sang một bên, "Ta đây không làm! Ta cũng không phải là đầu bếp của ngươi."
Mộ Dung Thâm: "..."
Giằng co một lát.
Mộ Dung Thâm ngồi xổm trên mặt đất, rửa rau cho Lục Song Ngưng.
Rửa rửa, "Ôi, ta ra ngoài gọi hạ nhân, ta rửa không sạch."
Nói giỡn, hắn đường đường là Vương gia, thế mà lại ngồi xổm ở nơi này rửa rau cho tiểu nha đầu, truyền ra ngoài, hắn làm sao mà sống?
Lúc này Lục Song Ngưng lại nổi hứng, cười nhìn hắn, "Không cần, phải là ngươi rửa, không rửa ta không làm."
Mộ Dung Thâm: "... Tiểu cẩu muội, có phải ta nói với ngươi rồi không, tùy tiện uy hiếp người khác là không đúng."
Lục Song Ngưng chớp mắt cười, "Không có."
Mộ Dung Thâm: "..."
Lục Song Ngưng: "Rửa xong rồi thì mang ra xắt, thớt ở chỗ này."
Mộ Dung Thâm: "...!!!!"
Mộ Dung Thâm rửa sạch, xắt rau xong, đi ra ngoài đóng cửa lại. Bộ dáng này của hắn nếu để hạ nhân thấy, truyền ra ngoài thì uy nghiêm còn đâu nữa?
Cửa đóng lại được một lúc, ở phía sau núi giả, lão Từ cùng Lâm Dương lặng lẽ đi ra.
Tròng mắt Lão Từ cũng sắp rớt xuống đất, dùng sức xoa mắt, "Trời ạ, vừa rồi có phải ta hoa mắt hay không? Vương gia đang rửa rau sao?"
"Người không hoa mắt đâu, đúng là ngồi xổm ở chỗ đó rửa rau!"
"Trời ạ! Vương gia của ta, thanh danh một đời!"
Lâm Dương sờ cằm, "Theo ta thấy, sợ là Vương gia của chúng ta đã bị Lục cô nương ăn sạch rồi, không được, ta phải cược thêm tiền mới được!"
Lâm Dương nói xong liền quay đầu, chuẩn bị chạy đi tăng tiền cược.
Lão Từ thấy thế, cũng nhanh chóng đuổi theo, "Chờ ta một chút, ta cũng muốn thêm!"
Mộ Dung Thâm xắt rau xong, Lục Song Ngưng bắt hắn xắt khoai tây, hắn xắt gồ ghề lồi lõm, từng cục từng cục.
Lục Song Ngưng nhìn chằm chằm khoai tây trên thớt, chau mày nói: "Ngươi cắt cái gì vậy, xấu muốn chết."
Mộ Dung Thâm hừ một tiếng, "Ngươi phải biết thỏa mãn đi, ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, có thể sai bảo bổn vương sao."
Lục Song Ngưng nghe hắn nói, không biết vì sao, trái tim bỗng nhiên đập mạnh.
Tự dưng có một ngọn gió mềm mại, dịu dàng lướt qua trong lòng.
Nàng cúi đầu, khóe môi không tự giác nở nụ cười.
Mộ Dung Thâm xắt rau, Lục Song Ngưng ở trước bếp xào nấu.
Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm.
"Tiểu cẩu muội, ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Hỏi làm gì?"
"Tùy tiện hỏi thôi."
Lục Song Ngưng đảo muôi, "Mười bảy tuổi."
"Ồ, chưa hứa hôn sao?"
Lục Song Ngưng sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn, "Hỏi làm gì?"
"Ừm... Không có gì, tùy tiện hỏi thôi."
Mộ Dung Thâm xấu hổ sờ thái dương, trong lòng nôn nao.
Hắn đang xắt củ cải trắng, do thất thần, dao cắt vào đầu ngón tay, đau đến mức "á" một tiếng.
Lục Song Ngưng bị dọa cho nhảy dựng, nghiêng đầu liền thấy ngón tay Mộ Dung Thâm chảy đầy máu.
"Trời ạ, sao lại cắt vào tay rồi!"
Lục Song Ngưng sợ tới mức vội vàng buông nồi, theo bản năng kéo tay hắn.
Miệng vết thương hơi sâu, máu không ngừng trào ra.
Lục Song Ngưng nhìn ngón tay hắn, trong lòng tràn đầy áy náy, nàng vội lấy một chiếc lọ nhỏ màu nâu trong túi, mở ra, đổ bột phấn vào vết thương của Mộ Dung Thâm.
Thuốc mới đổ vào tay, vừa đau vừa lạnh, Mộ Dung Thâm cắn chặt môi theo bản năng.
Lục Song Ngưng vô cùng áy náy, ngẩng đầu lên, hốc mắt ngập tràn ánh nước, mím môi, nhỏ giọng nói: "Mộ Dung Thâm, xin lỗi."
Mộ Dung Thâm thấy Lục Song Ngưng sắp khóc, vội nói: "Không sao, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến ngươi, là ta không cẩn thận."
Lục Song Ngưng lắc đầu, "Nếu ta không ép ngươi cắt rau, ngươi sẽ không bị thương."
Lục Song Ngưng ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt như bọt nước không ngừng rơi xuống.
Mộ Dung Thâm cảm thấy có chút nặng nề, vội nói: "Lục Song Ngưng, ngươi đừng khóc, mới bị cắt một chút thôi mà, trước kia ta theo Tứ ca đánh giặc, cây thương đâm vào ngực ta còn không có việc gì, đây chỉ là chút chuyện nhỏ, đừng khóc."
Mộ Dung Thâm nói, nhẹ nhàng sờ đầu Lục Song Ngưng.
Lục Song Ngưng cắn môi, nói: "Ta không khóc."
Nàng nói, đứng lên khỏi mặt đất.
Mộ Dung Thâm ngẩng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên nói, "Lục Song Ngưng, ngươi như vậy, ta sẽ cho rằng ngươi thích ta."
Cả người Lục Song Ngưng cứng đờ, bên tai giống như bị lửa đốt, vô cùng nóng.
"Ngươi đừng nói bậy!" Lục Song Ngưng chột dạ, đột nhiên quay đầu lại, mặt đỏ bừng, nàng nhanh chóng nói: "Ngươi ra ngoài đi, ta làm thay ngươi!"
Mộ Dung Thâm vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, nhìn Lục Song Ngưng, nói: "Không sao, ta ngồi đây chờ ngươi."
"..."
Lục Song Ngưng đỏ mặt không dám quay đầu lại, tim đập thình thịch, phảng phất như trái tim sắp nhảy ra.
Buổi tối, Mộ Dung Thâm nằm trên giường, đột nhiên mất ngủ.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu đều là khuôn mặt Lục Song Ngưng, giọng nói của nàng, nụ cười của nàng, còn cả lúc nàng cùng hắn cãi nhau.
Mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười, tất cả đều hiện rõ ràng trước mắt.
Ngày mùa đông, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nóng.
Thật đúng là gặp quỷ.
...
Nửa tháng sau, rốt cuộc cổ họng Khương Linh Lung cũng lành lại.
Phòng bếp làm chút đồ ăn có hương vị bình thường, Mộ Dung Hằng múc đồ ăn trong chén, đút nàng ăn.
Mấy ngày qua Khương Linh Lung chỉ ăn một chút thức ăn lỏng, với khẩu vị bình thường.
Vị giác đã chậm rãi khôi phục.
Mộ Dung Hằng vừa dỗ nàng ăn, vừa hỏi nàng, "Thế nào?"
Khương Linh Lung gật đầu, "Rất ngon."
Mộ Dung Hằng cười, sủng nịch xoa đầu nàng, "Lung Nhi của chúng ta, thật không dễ dàng mới cảm nhận được hương vị."
Khương Linh Lung lúng túng, đấm nhẹ vào ngực hắn, "Chàng còn chê ta, nếu chàng nói sớm cho ta, không phải sẽ không có việc gì sao?"
"Thật là, còn mắng lại ta." Mộ Dung Hằng bất đắc dĩ lắc đầu.
Khương Linh Lung trừng hắn, "Dám mắng chàng đó."
/48
|