Nét mặt Dịch Thanh Vân lập tức suy sụp: “Danh tiếng Tích Hoa công tử của đại ca vang dội như vậy, chẳng lẽ tiểu muội không biết chút nào sao?”
“Hả? Huynh không phải thật sự là hái hoa tặc chứ… Làm hái hoa tặc có thể kiếm tiền sao?” Vẻ mặt Tuyền Cơ sửng sốt.
Dịch Thanh Vân suýt nữa bị tức chết ngay tại chỗ: “Đại ca ta dựa vào việc trồng hoa mà sống, là bậc thầy hương liệu đệ nhất nổi tiếng trong cả bảy quốc gia! Ách, ngẫu nhiên cũng làm chút việc chính nghĩa như cướp giàu cứu tế nghèo, anh hùng cứu mỹ nhân…” Nói đến phần sau, lại hơi xấu hổ, tại sao lại đem nguồn gốc độc hành đại đạo[1] và hoa hoa công tử của mình khui ra hết rồi.
[1] Kẻ cướp một mình.
“Vậy còn không phải là kẻ trộm và hái hoa sao? Nói hái hoa tặc cũng không sai mà. Còn trồng hoa?” Trồng hoa, hắn có chỗ nào giống nông dân trồng hoa đâu chứ?
Dịch Thanh Vân cũng nhận thấy Tuyền Cơ không tin, thở dài nói: “Phồn Tinh cốc trồng hoa của huynh đã bị sư đệ mượn để trồng dược liệu rồi, huynh không có chuyện gì làm mới ra ngoài ngao du.”
Tuyền Cơ “À” một tiếng, vẫn không thể liên tưởng người thanh niên đẹp trai trước mặt này với dáng vẻ quê mùa mộc mạc của một người làm vườn được.
Dịch Thanh Vân lắng tai nghe, nói: “Có người đến tìm muội rồi, phải luôn mang theo sáo Tử Vân Kim, có việc gì nhớ tìm đại ca! Huynh đi đây.” Vừa dứt lời, người dao động một cái liền không thấy bóng dáng.
Tuyền Cơ ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không kịp nói, nhún nhún vai xoay người đi khỏi ngõ tắt nhỏ.
Triệu Tư Viễn mang vẻ mặt sốt ruột đem theo vài thị vệ đang đi đến trước mặt, ngay lập tức níu chặt lấy Tuyền Cơ mà mắng: “Ngươi chạy đi đâu vậy, chúng ta tìm nửa ngày cũng không thấy, lo lắng muốn chết! Phụ vương nói đúng, không giám sát ngươi chặt chẽ một chút ngươi liền bỏ chạy không thấy bóng dáng! Tại sao ngươi lại cầm hai cái mặt nạ? Chẳng trách tìm nửa ngày cũng không tìm được ngươi! Ngươi cố ý trốn tránh chúng ta phải không?!”
Triệu Tư Viễn nói mãi nói mãi đến lông mày dựng ngược lên, một bộ không chịu để yên.
Lúc này Tuyền Cơ mới phát hiện trên tay mình vẫn còn cầm mặt nạ mà Dịch Thanh Vân đã cho nàng đeo lúc trước.
Triệu Chính ở bên cạnh cũng có vẻ mặt hoài nghi, Tuyền Cơ không nhịn được ai oán mà nghĩ thầm, việc này cho dù nhảy xuống Lan Giang cũng rửa không sạch!
Đành phải gắng gượng biện bạch: “Cái này là ta vừa nhặt được, cảm thấy chơi rất vui nên cầm trên tay! Ta đang yên đang lành trốn các ngươi làm gì? Đúng rồi, trở về các ngươi không cần nói lung tung trước mặt Vương gia đó!”
“Không cần ở trước mặt bổn vương nói lung tung điều gì?” Vài tên thị vệ nhanh nhẹn tránh ra, Triệu Kiến Thận chầm chậm đi đến trước mặt Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ nhìn trời tối đen như mực, rất bất đắc dĩ mà nghĩ thầm, kiếp trước của mình nhất định thiếu Triệu Kiến Thận rất nhiều rất nhiều, cho nên kiếp này mới bị hắn ăn tươi nuốt sống như vậy, mỗi lần đều xui xẻo rơi vào tay hắn.
Triệu Tư Viễn cùng Tuyền Cơ ủ rũ theo sát Triệu Kiến Thận quay về Vương phủ, lại nhìn thấy Trương mẫu đứng chờ ở ngoài cửa. Trong tình huống này nhìn thấy người quen cũ, thật không biết nên buồn hay nên vui.
Tuyền Cơ dừng bước tủi thân gọi một tiếng: “Trương mẫu.”
Trương mẫu nhìn sắc mặt Vương gia cũng biết có lẽ cô nương này lại chọc giận Vương gia rồi, không dám nhiều lời, vỗ vỗ bả vai Tuyền Cơ, không tiếng động an ủi một chút.
Triệu Tư Viễn có thể xem là do một tay Trương mẫu nuôi lớn, nhìn thấy Trương mẫu cũng rất vui mừng, nhưng mà nghĩ đến việc lát nữa không biết phải chịu hình phạt gì lại liền ủ rũ xuống.
Thư phòng Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, Triệu Kiến Thận ngồi sau bàn sách, nhìn Tuyền Cơ cùng Triệu Tư Viễn cùng sánh vai nhau cúi đầu, đột nhiên trong lòng thấy buồn bực, hai người này có phải là quá gần gũi rồi không?
Cũng không thể trách Triệu Kiến Thận hẹp hòi, cẩn thận suy nghĩ lại thì Tuyền Cơ và Triệu Tư Viễn chỉ kém nhau ba tuổi, Triệu Tư Viễn trẻ trung và thông minh, chẳng những ngoại hình đã thoát khỏi vóc dáng trẻ con, trên thực tế cũng đã sớm biết về chuyện nam nữ. Nếu như hắn đối với Tuyền Cơ nảy sinh ra những tình cảm gì đó không nên có…
Mà nữ tử Tạ Tuyền Cơ này có khi rất thông minh, có khi lại ngây thơ hồ đồ, đối với ai cũng không biết kiêng dè. Triệu Kiến Thận cũng là vài ngày trước do ngẫu nhiên đi một chuyến đến cửa hàng bạc mới phát hiện ong bướm bay lượn rầm rộ đầy trời, lập tức quyết định cho Tuyền Cơ nghỉ vài ngày, không ngờ chỉ mới ngày nghỉ đầu tiên đã không được yên ổn.
Tuyền Cơ liếc mắt nhìn Triệu Tư Viễn bên cạnh, thật ra hôm nay hắn cũng xem như là rất vô tội, có lòng tốt mang mình đi ra ngoài chơi. Dù sao Triệu Kiến Thận trừng phạt như thế nào cũng sẽ không thể bắt mình đi quỳ từ đường một đêm, vì thế khẽ cắn môi nói: “Vương gia, chuyện hôm nay là ta gây ra họa, không liên quan đến tiểu Vương gia, là tự ta không cẩn thận chạy lung tung bị lạc, muốn phạt thì phạt ta đi.”
Triệu Tư Viễn giật mình quay đầu nhìn Tuyền Cơ, dường như không thể ngờ nữ nhân mỗi ngày đều cười khiêu khích đả kích mình sẽ đột nhiên có lòng nhân từ cầu xin cho mình.
Triệu Kiến Thận nói: “Hôm nay các ngươi chỉ sai ở điểm đi loạn ở chợ đêm sao?”
Ánh mắt hai người phạm tội lập tức tiến hành trao đổi thông đồng khẩu cung.
Lẽ nào ngay cả việc đánh bụng khách làng chơi hắn cũng biết? Tuyền Cơ nghi ngờ.
Phụ vương ta rất lợi hại, chắc chắn là đã biết! Triệu Tư Viễn khẳng định.
Tuyền Cơ thở dài, nếu đã thừa nhận một tội, thì nhiều hơn một tội cũng chẳng sao: “Tiểu Vương gia đánh vào cái bụng của tên mập kia, cũng là do ta xúi giục.”
“Ngu ngốc, ngươi nói bậy bạ gì đó, rõ ràng là tự ta muốn đánh, ngươi làm sao xúi giục được ta?” Triệu Tư Viễn cảm thấy Tuyền Cơ hôm nay nhất định là bị bệnh, nếu không tại sao lại đứng ra gánh tội thay cho hắn?
“Ngươi mới ngu, ta không đề nghị, ngươi sẽ có sáng ý tốt như vậy sao?” Tuyền Cơ trả lời một cách mỉa mai.
“Câm miệng!” Triệu Kiến Thận nhìn bọn họ càng nói càng không ra bộ dáng gì, khoát tay nói: “Hôm nay các ngươi đã làm những gì bổn vương đều biết rõ, Viễn Nhi đến từ đường quỳ một đêm, Tuyền Cơ ngươi không cần cầu xin, ngươi cũng phải bị phạt!”
Tuyền Cơ nhìn bóng dáng Triệu Tư Viễn rời đi, đột nhiên nhớ đến một câu “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về[2]”, nhưng mà lúc này thay vì cảm thông cho Triệu Tư Viễn, tốt hơn nên cảm thông cho chính mình. Kể ra thì tội mình chịu nặng hơn, may mắn là từ đường nhà mình không có ở đây.
[2] Là hai câu thơ Kinh Kha lúc chia tay với người thân trước khi đi ám sát Tần Thủy Hoàng trên bờ sông Dịch.
Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
“Dịch Thanh Vân có quan hệ gì với ngươi?” Triệu Kiến Thận không mở miệng thì thôi, một khi đã mở miệng đều trực tiếp tấn công vào điểm quan trọng.
Hỏi như vậy, đương nhiên là đã biết mình mới vừa gặp mặt đại ca rồi.
“Bạn bè.” Tuyền Cơ thẳng thắn trả lời.
“Cùng một tên độc hành đại đạo cộng thêm danh tiếng hoa hoa công tử làm bạn bè sao?”
“Đại ca nói nghề nghiệp chính của hắn là trồng hoa.”
“Hắn nói cái gì ngươi sẽ tin cái đó sao?”
“Hắn gạt ta cũng không có lợi ích gì, tại sao ta lại không tin?”
“Hắn là người Ninh quốc.”
“À. Có nghe hắn nói qua.”
Triệu Kiến Thận không biết Tuyền Cơ là giả khờ hay khờ thật.
“Bổn vương nghĩ không cần nhắc nhở ngươi, người nào nên tiếp xúc, người nào không nên tiếp xúc.”
“Đại ca chưa bao giờ hỏi ta về chuyện của ngươi, ta cũng chưa hề có ý định muốn nói với hắn, một chút đạo nghĩa (đạo đức và chính nghĩa) này ta vẫn hiểu, Vương gia yên tâm!” Tuyền Cơ nói xong cũng không vui.
“Nói đi nói lại, ngươi vẫn không thể không giao thiệp với Dịch Thanh Vân?”
“Hắn tốt với ta, ta đương nhiên kết bạn thật tình. Hơn nữa, ta kết bạn với ai là chuyện của ta, Vương gia không cần phải xen vào quá nhiều.”
“Lẽ nào bổn vương đối đãi với ngươi không tốt? Vì sao ngươi lại che giấu nhiều điều đối với bổn vương?” Triệu Kiến Thận lạnh nhạt nói.
“Ngươi có đối xử tốt với ta sao? Cố ý để ta làm mồi câu để cho Bạch Chí Dao bắt đi, đe dọa ta, lợi dụng ta bức ép ta bước lên thuyền giặc?” Có một số việc Tuyền Cơ không phải là không biết, chỉ là cảm thấy không cần phải nói thẳng ra.
Triệu Kiến Thận không giận ngược lại còn cười: “Làm sao ngươi đoán được chuyện của Bạch Chí Dao?”
“Hả? Huynh không phải thật sự là hái hoa tặc chứ… Làm hái hoa tặc có thể kiếm tiền sao?” Vẻ mặt Tuyền Cơ sửng sốt.
Dịch Thanh Vân suýt nữa bị tức chết ngay tại chỗ: “Đại ca ta dựa vào việc trồng hoa mà sống, là bậc thầy hương liệu đệ nhất nổi tiếng trong cả bảy quốc gia! Ách, ngẫu nhiên cũng làm chút việc chính nghĩa như cướp giàu cứu tế nghèo, anh hùng cứu mỹ nhân…” Nói đến phần sau, lại hơi xấu hổ, tại sao lại đem nguồn gốc độc hành đại đạo[1] và hoa hoa công tử của mình khui ra hết rồi.
[1] Kẻ cướp một mình.
“Vậy còn không phải là kẻ trộm và hái hoa sao? Nói hái hoa tặc cũng không sai mà. Còn trồng hoa?” Trồng hoa, hắn có chỗ nào giống nông dân trồng hoa đâu chứ?
Dịch Thanh Vân cũng nhận thấy Tuyền Cơ không tin, thở dài nói: “Phồn Tinh cốc trồng hoa của huynh đã bị sư đệ mượn để trồng dược liệu rồi, huynh không có chuyện gì làm mới ra ngoài ngao du.”
Tuyền Cơ “À” một tiếng, vẫn không thể liên tưởng người thanh niên đẹp trai trước mặt này với dáng vẻ quê mùa mộc mạc của một người làm vườn được.
Dịch Thanh Vân lắng tai nghe, nói: “Có người đến tìm muội rồi, phải luôn mang theo sáo Tử Vân Kim, có việc gì nhớ tìm đại ca! Huynh đi đây.” Vừa dứt lời, người dao động một cái liền không thấy bóng dáng.
Tuyền Cơ ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không kịp nói, nhún nhún vai xoay người đi khỏi ngõ tắt nhỏ.
Triệu Tư Viễn mang vẻ mặt sốt ruột đem theo vài thị vệ đang đi đến trước mặt, ngay lập tức níu chặt lấy Tuyền Cơ mà mắng: “Ngươi chạy đi đâu vậy, chúng ta tìm nửa ngày cũng không thấy, lo lắng muốn chết! Phụ vương nói đúng, không giám sát ngươi chặt chẽ một chút ngươi liền bỏ chạy không thấy bóng dáng! Tại sao ngươi lại cầm hai cái mặt nạ? Chẳng trách tìm nửa ngày cũng không tìm được ngươi! Ngươi cố ý trốn tránh chúng ta phải không?!”
Triệu Tư Viễn nói mãi nói mãi đến lông mày dựng ngược lên, một bộ không chịu để yên.
Lúc này Tuyền Cơ mới phát hiện trên tay mình vẫn còn cầm mặt nạ mà Dịch Thanh Vân đã cho nàng đeo lúc trước.
Triệu Chính ở bên cạnh cũng có vẻ mặt hoài nghi, Tuyền Cơ không nhịn được ai oán mà nghĩ thầm, việc này cho dù nhảy xuống Lan Giang cũng rửa không sạch!
Đành phải gắng gượng biện bạch: “Cái này là ta vừa nhặt được, cảm thấy chơi rất vui nên cầm trên tay! Ta đang yên đang lành trốn các ngươi làm gì? Đúng rồi, trở về các ngươi không cần nói lung tung trước mặt Vương gia đó!”
“Không cần ở trước mặt bổn vương nói lung tung điều gì?” Vài tên thị vệ nhanh nhẹn tránh ra, Triệu Kiến Thận chầm chậm đi đến trước mặt Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ nhìn trời tối đen như mực, rất bất đắc dĩ mà nghĩ thầm, kiếp trước của mình nhất định thiếu Triệu Kiến Thận rất nhiều rất nhiều, cho nên kiếp này mới bị hắn ăn tươi nuốt sống như vậy, mỗi lần đều xui xẻo rơi vào tay hắn.
Triệu Tư Viễn cùng Tuyền Cơ ủ rũ theo sát Triệu Kiến Thận quay về Vương phủ, lại nhìn thấy Trương mẫu đứng chờ ở ngoài cửa. Trong tình huống này nhìn thấy người quen cũ, thật không biết nên buồn hay nên vui.
Tuyền Cơ dừng bước tủi thân gọi một tiếng: “Trương mẫu.”
Trương mẫu nhìn sắc mặt Vương gia cũng biết có lẽ cô nương này lại chọc giận Vương gia rồi, không dám nhiều lời, vỗ vỗ bả vai Tuyền Cơ, không tiếng động an ủi một chút.
Triệu Tư Viễn có thể xem là do một tay Trương mẫu nuôi lớn, nhìn thấy Trương mẫu cũng rất vui mừng, nhưng mà nghĩ đến việc lát nữa không biết phải chịu hình phạt gì lại liền ủ rũ xuống.
Thư phòng Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, Triệu Kiến Thận ngồi sau bàn sách, nhìn Tuyền Cơ cùng Triệu Tư Viễn cùng sánh vai nhau cúi đầu, đột nhiên trong lòng thấy buồn bực, hai người này có phải là quá gần gũi rồi không?
Cũng không thể trách Triệu Kiến Thận hẹp hòi, cẩn thận suy nghĩ lại thì Tuyền Cơ và Triệu Tư Viễn chỉ kém nhau ba tuổi, Triệu Tư Viễn trẻ trung và thông minh, chẳng những ngoại hình đã thoát khỏi vóc dáng trẻ con, trên thực tế cũng đã sớm biết về chuyện nam nữ. Nếu như hắn đối với Tuyền Cơ nảy sinh ra những tình cảm gì đó không nên có…
Mà nữ tử Tạ Tuyền Cơ này có khi rất thông minh, có khi lại ngây thơ hồ đồ, đối với ai cũng không biết kiêng dè. Triệu Kiến Thận cũng là vài ngày trước do ngẫu nhiên đi một chuyến đến cửa hàng bạc mới phát hiện ong bướm bay lượn rầm rộ đầy trời, lập tức quyết định cho Tuyền Cơ nghỉ vài ngày, không ngờ chỉ mới ngày nghỉ đầu tiên đã không được yên ổn.
Tuyền Cơ liếc mắt nhìn Triệu Tư Viễn bên cạnh, thật ra hôm nay hắn cũng xem như là rất vô tội, có lòng tốt mang mình đi ra ngoài chơi. Dù sao Triệu Kiến Thận trừng phạt như thế nào cũng sẽ không thể bắt mình đi quỳ từ đường một đêm, vì thế khẽ cắn môi nói: “Vương gia, chuyện hôm nay là ta gây ra họa, không liên quan đến tiểu Vương gia, là tự ta không cẩn thận chạy lung tung bị lạc, muốn phạt thì phạt ta đi.”
Triệu Tư Viễn giật mình quay đầu nhìn Tuyền Cơ, dường như không thể ngờ nữ nhân mỗi ngày đều cười khiêu khích đả kích mình sẽ đột nhiên có lòng nhân từ cầu xin cho mình.
Triệu Kiến Thận nói: “Hôm nay các ngươi chỉ sai ở điểm đi loạn ở chợ đêm sao?”
Ánh mắt hai người phạm tội lập tức tiến hành trao đổi thông đồng khẩu cung.
Lẽ nào ngay cả việc đánh bụng khách làng chơi hắn cũng biết? Tuyền Cơ nghi ngờ.
Phụ vương ta rất lợi hại, chắc chắn là đã biết! Triệu Tư Viễn khẳng định.
Tuyền Cơ thở dài, nếu đã thừa nhận một tội, thì nhiều hơn một tội cũng chẳng sao: “Tiểu Vương gia đánh vào cái bụng của tên mập kia, cũng là do ta xúi giục.”
“Ngu ngốc, ngươi nói bậy bạ gì đó, rõ ràng là tự ta muốn đánh, ngươi làm sao xúi giục được ta?” Triệu Tư Viễn cảm thấy Tuyền Cơ hôm nay nhất định là bị bệnh, nếu không tại sao lại đứng ra gánh tội thay cho hắn?
“Ngươi mới ngu, ta không đề nghị, ngươi sẽ có sáng ý tốt như vậy sao?” Tuyền Cơ trả lời một cách mỉa mai.
“Câm miệng!” Triệu Kiến Thận nhìn bọn họ càng nói càng không ra bộ dáng gì, khoát tay nói: “Hôm nay các ngươi đã làm những gì bổn vương đều biết rõ, Viễn Nhi đến từ đường quỳ một đêm, Tuyền Cơ ngươi không cần cầu xin, ngươi cũng phải bị phạt!”
Tuyền Cơ nhìn bóng dáng Triệu Tư Viễn rời đi, đột nhiên nhớ đến một câu “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về[2]”, nhưng mà lúc này thay vì cảm thông cho Triệu Tư Viễn, tốt hơn nên cảm thông cho chính mình. Kể ra thì tội mình chịu nặng hơn, may mắn là từ đường nhà mình không có ở đây.
[2] Là hai câu thơ Kinh Kha lúc chia tay với người thân trước khi đi ám sát Tần Thủy Hoàng trên bờ sông Dịch.
Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
“Dịch Thanh Vân có quan hệ gì với ngươi?” Triệu Kiến Thận không mở miệng thì thôi, một khi đã mở miệng đều trực tiếp tấn công vào điểm quan trọng.
Hỏi như vậy, đương nhiên là đã biết mình mới vừa gặp mặt đại ca rồi.
“Bạn bè.” Tuyền Cơ thẳng thắn trả lời.
“Cùng một tên độc hành đại đạo cộng thêm danh tiếng hoa hoa công tử làm bạn bè sao?”
“Đại ca nói nghề nghiệp chính của hắn là trồng hoa.”
“Hắn nói cái gì ngươi sẽ tin cái đó sao?”
“Hắn gạt ta cũng không có lợi ích gì, tại sao ta lại không tin?”
“Hắn là người Ninh quốc.”
“À. Có nghe hắn nói qua.”
Triệu Kiến Thận không biết Tuyền Cơ là giả khờ hay khờ thật.
“Bổn vương nghĩ không cần nhắc nhở ngươi, người nào nên tiếp xúc, người nào không nên tiếp xúc.”
“Đại ca chưa bao giờ hỏi ta về chuyện của ngươi, ta cũng chưa hề có ý định muốn nói với hắn, một chút đạo nghĩa (đạo đức và chính nghĩa) này ta vẫn hiểu, Vương gia yên tâm!” Tuyền Cơ nói xong cũng không vui.
“Nói đi nói lại, ngươi vẫn không thể không giao thiệp với Dịch Thanh Vân?”
“Hắn tốt với ta, ta đương nhiên kết bạn thật tình. Hơn nữa, ta kết bạn với ai là chuyện của ta, Vương gia không cần phải xen vào quá nhiều.”
“Lẽ nào bổn vương đối đãi với ngươi không tốt? Vì sao ngươi lại che giấu nhiều điều đối với bổn vương?” Triệu Kiến Thận lạnh nhạt nói.
“Ngươi có đối xử tốt với ta sao? Cố ý để ta làm mồi câu để cho Bạch Chí Dao bắt đi, đe dọa ta, lợi dụng ta bức ép ta bước lên thuyền giặc?” Có một số việc Tuyền Cơ không phải là không biết, chỉ là cảm thấy không cần phải nói thẳng ra.
Triệu Kiến Thận không giận ngược lại còn cười: “Làm sao ngươi đoán được chuyện của Bạch Chí Dao?”
/235
|