Tuyền Cơ thực nể mặt cậu, hoặc nói đúng hơn là nể mặt tay nghề của Lam Tinh, ngửi được mùi đồ ăn, dù tinh thần không phấn chấn nhưng vẫn chải đầu rửa mặt rồi ra gặp người.
May là hiện giờ trời đã vào thu, có thể mặc quần áo kín, giấu được cổ, nếu không để cậu nhìn thấy, thực sự sẽ rất mất mặt.
Lam Tinh nấu gì ăn cũng rất ngon, tiểu rùa vốn không giỏi hờn dỗi lâu, ăn vài miếng thì mắt híp lại cười rộ lên, Kỉ Kiến Thận nhìn thấy cũng thoải mái một chút.
Sau khi ăn xong, tiễn Vạn Tố Hòa đi về, Kỉ Kiến Thận liền lôi kéo Tuyền Cơ, lại gọi đám người Triệu Thập Nhất đến rồi lấy tất cả cung nỏ ra xem, xem xong hết thì thở dài nói: “Cách chế tạo loại cung nỏ này tương đối phức tạp, muốn sản xuất hàng loạt e rằng phải mất một thời gian để huấn luyện thợ.”
Tuyền Cơ gật đầu nói: “Triệu Thập Nhất rất có tài, nhưng dù sao thợ có kỹ thuật giỏi như hắn cũng không nhiều lắm.”
Triệu Thập Nhất nghe Tuyền Cơ khích lệ dường như có chút luống cuống tay chân, chắp tay cúi người nói với Tuyền Cơ: “Đa tạ chủ mẫu khích lệ.”
Tuyền Cơ cười rộ lên nói: “Ta nói thật, ngươi đừng quá khách khí, có một tay nghề như thế này, nên kiêu ngạo.”
Quay đầu làm mặt đau lòng nói với Kỉ Kiến Thận: “Huynh luôn lãng phí nhân tài!”
Kỉ Kiến Thận thấy tâm tình nàng đã chuyển biến tốt đẹp, lại có thể cùng mình nói đùa, trong lòng rất vui mừng: “Chẳng phải ta đã khai thác được một nhân tài quan trọng nhất là nàng rồi sao? Những nhân tài khác, liền giao cho nàng khai thác.”
Mấy tên thuộc hạ thấy bọn họ bắt đầu liếc mắt đưa tình liền thức thời chắp tay lui ra. Tuyền Cơ chọc chọc vào ngực hắn nói: “Khi dễ ta rồi lại đến dỗ dành ta, hừ hừ! Ta không chịu cái chiêu này của huynh đâu!”
Kỉ Kiến Thận kéo nàng vào trong lòng, thành thật nói: “Ta thực may mắn vì người phát hiện ra nàng đầu tiên chính là ta, càng may mắn vì ngày đó đã không buông tay, cuối cùng nàng đã trở thành người của ta.”
Vừa nói vừa hôn lên trán Tuyền Cơ cười nói: “May mắn rằng nàng là người của ta, nếu mà là của bên địch nhân, sợ rằng thống nhất thiên hạ sẽ không đơn giản như vậy.”
Tuyền Cơ gật đầu nói: “May mắn chúng ta không phải địch, nếu không không biết ta đã phải đi đầu thai bao nhiêu lần rồi. Hừ hừ! Huynh đừng nghĩ rằng ta không biết, huynh cái đồ tồi bụng dạ nham hiểm này!”
Nói xong đưa hai tay kéo khóe mắt khóe miệng lên, làm một cái mặt quỷ cực kỳ xấu quái, khiến Kỉ Kiến Thận cười ha ha.
“Đừng giày vò gương mặt nàng. Ta nhìn rất đau lòng…”
“Đồ tồi háo sắc!”
“Đúng vậy. Đặc biệt là sắc của nàng…” Nói xong lại bắt đầu hướng tới địa phương không đứng đắn.
Tuyền Cơ cảnh giác đưa tay đẩy hắn ra, cảnh cáo nói: “Huynh không được đụng vào ta.”
Kỉ Kiến Thận cười cười nói: “Nàng vẫn còn nhớ Phù Phong Bộ chứ?” Tay duỗi ra muốn chộp lấy Tuyền Cơ. Tuyền Cơ nhanh chóng sải bước sang trái tránh được.
Hai người cứ vậy chơi trò đuổi bắt trong cung điện trống trải.
Tuy Tuyền Cơ đã cố gắng điều tiết nhịp thở, tập trung tránh né nhưng vẫn chưa tới nửa nén hương đã bị Kỉ Kiến Thận bắt được.
Dùng sức hít sâu mấy hơi, Tuyền Cơ mếu máo nói: “Huynh ức hiếp ta hôm nay sức khỏe không tốt.”
Lần này Kỉ Kiến Thận không tiếp tục đùa giỡn với nàng nữa, mà còn thực nghiêm túc nói: “Nàng nhớ kỹ, gặp phải cao thủ, nếu không nắm chắc thời điểm trốn thoát thì không nên tùy tiện sử dụng Phù Phong Bộ, thà rằng bị bắt, đừng làm gì cả. Ngoan ngoãn chờ ta tới cứu nàng.”
Tuyền Cơ sửng sốt, hiểu được vừa rồi là Đại ma vương muốn thử xem, với công lực của hắn, sử dụng toàn lực để bắt nàng thì cần bao nhiêu lâu, để nàng biết, Phù Phong Bộ cũng không thể bảo hộ nàng an toàn tuyệt đối.
Cao thủ bình thường sẽ không phòng bị nhiều với một cô gái không biết võ công như nàng, khi trông giữ cũng sẽ có chút lơi lỏng, nhưng nếu nàng tùy tiện sử dụng Phù Phong Bộ, chọc giận kẻ địch, sẽ gây thương tổn cho chính mình. Muốn chạy trốn lần nữa sẽ rất khó khăn.
Ngoan ngoãn tựa vào lòng Đại ma vương, hiếm được lúc nghe lời dịu ngoan nói: “Ta đã biết, vì huynh, ta sẽ bảo vệ mình thật tốt.”
“Đây mới là rùa ngoan của ta.” Ôn tồn nói rồi nhẹ nhàng hôn lên môi Tuyền Cơ, nụ hôn không mang dục niệm, chỉ có dịu dàng thương tiếc cùng an ủi.
Hắn tin tưởng võ công của đám Triệu Thập Lục, nhưng mọi việc luôn cần đề phòng vạn nhất, sau khi mẫu phi, con trai và Tuyền Cơ lần lượt gặp chuyện không may, hắn không dám mảy may có chút thiếu cảnh giác nào.
Ngay như lần Tuyền Cơ đến Ninh kinh. Đến Đông Lâm Bảo còn suýt chút xảy ra chuyện, tuy rằng nếu ngày đó Tuyền Cơ theo lẽ thường vẫn mở cửa, Ninh Tuấn cũng không làm hại nàng, nhưng ngộ nhỡ có cao thủ của Nhạc Nghịch ẩn núp ở đó, liền khó nói chắc.
Hành trình kế tiếp của hắn rất chặt chẽ, sẽ không thể luôn mang theo Tuyền Cơ bên người để tiện hành động, sau này có lẽ còn có nhiều nguyên nhân khiến Tuyền Cơ phải tạm thời rời khỏi phạm vi bảo hộ của hắn, kẻ địch của hắn rất nhiều, thật sự không thể yên tâm một chút nào.
“Bây giờ vi phu hầu hạ ái thê tắm rửa đi ngủ nhé!” Ngày mai sẽ rời khỏi, Kỉ Kiến Thận tạm thời vứt bỏ lo nghĩ sang một bên, ôm lấy Tuyền Cơ đi về hướng bể tắm phía sau tẩm điện.
“Huynh không được có ý đồ bất chính!” Tuyền Cơ tuyên bố trước.
“Nàng vẫn còn thiếu ta mấy trang giấy hình đó…” Kỉ Kiến Thận cười vô cùng hấp dẫn hàm súc. “Ta bảo đảm đêm nay sẽ không làm nàng đau, sẽ rất thoải mái…”
“Không được không được!” Tuyền Cơ nhe răng nanh trắng như tuyết cắn một ngụm lên cổ Đại ma vương, cắn xong quyết liệt nói: “Ta mệt chết đi, huynh từ xa về cũng nhất định rất mệt! Đêm nay ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, không được tiếp tục, nếu không ta cắn cho huynh không thể gặp người.”
Dưới sự uy hiếp dã man của con nợ, đêm đó Kỉ Kiến Thận chỉ có thể thỏa mãn với một chút lợi tức, không thể đem tất cả nợ nần thanh toán một lần. Nhưng cuối cùng cũng có thể ôm tiểu rùa ngủ, cái “gối ôm” này đã trở thành pháp bảo cam đoan cho giấc ngủ chất lượng tuyệt vời của hắn.
Tuyền Cơ tỉnh ngủ thì Triệu Kiến Thận đã không còn bên người, nhìn thấy giường ngủ trống rỗng thiếu vắng người bên cạnh thì lập tức cảm thấy tràn ngập mất mát, nhớ tới hắn nói hôm nay sẽ đi, trong lòng cả kinh, hay là hắn không nói một tiếng đã bỏ chạy?!
Đồ tồi ăn xong bỏ chạy!!! Ách… Là đồ tồi ăn không được bỏ chạy.
Đang lúc Tuyền Cơ oán giận đầy mình thì bỗng nhiên thấy có bóng người lóe lên bên ngoài bình phong, nhân vật vô cớ bị oán trách đang đi vào.
Kỉ Kiến Thận thấy Tuyền Cơ đã tỉnh, thực tự nhiên đi đến bên nàng, đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc dài bị rối loạn sau giấc ngủ, cười nói: “Heo con, cuối cùng cũng tỉnh, ta sắp phải đi mà nàng vẫn còn chưa ngủ dậy.”
Tuyền Cơ nhìn thấy hắn, bỗng nhiên đưa tay ôm chặt lấy hắn, dùng sức dụi đầu vào lòng hắn, dịu dàng nói: “Ta nghĩ huynh đã đi rồi…” Lời nói tràn ngập tủi thân lưu luyến.
Tiểu rùa rất ít khi dính người như vậy, khó được lúc nàng biểu hiện không muốn hắn rời xa như vậy, Đại ma vương đương nhiên mừng rỡ hưởng thụ yêu thương nhung nhớ của mỹ nhân: “Ta nói rồi, nếu lại phải để nàng ở lại mà không nói tạm biệt một tiếng, không biết nàng sẽ hờn dỗi ta bao lâu nữa.”
Thật tốt! Đại ma vương vẫn còn nhớ rõ lời nàng nói.
Tuyền Cơ quyết định thưởng cho hắn một chút, đưa tay ra sau gáy ôm lấy đầu hắn rồi hôn lên môi… Kỹ xảo là học từ hắn, tuy rằng không thể trông cậy trò giỏi hơn thầy nhưng lại hấp dẫn hắn vô cùng, như vậy là đủ rồi.
Nụ hôn này thiếu chút đã dẫn đến một màn vận động kịch liệt, cuối cùng bị tiếng gõ cửa của Lam Tích cắt ngang. Kỉ Kiến Thận ảo não nhớ tới hành trình của mình, nhịn không được cúi đầu cắn Tuyền Cơ một ngụm, oán hận nói: “Nàng thật là một con rùa xấu xa!”
Tuyền Cơ cười ha ha nói: “Đã đến giờ, huynh ngoan ngoãn xuất phát đi, đừng nhớ ta quá nhé!”
Kỉ Kiến Thận dở khóc dở cười vỗ mông tròn nàng một cái, lúc này mới đứng dậy chỉnh sửa y phục rồi đi.
Khi bóng dáng hắn biến mất phía sau bình phong, tươi cười trên mặt Tuyền Cơ tiêu tan, ai! Chờ đến khi Đại ma vương trở về, sợ là đã mười ngày nửa tháng.
May là hiện giờ trời đã vào thu, có thể mặc quần áo kín, giấu được cổ, nếu không để cậu nhìn thấy, thực sự sẽ rất mất mặt.
Lam Tinh nấu gì ăn cũng rất ngon, tiểu rùa vốn không giỏi hờn dỗi lâu, ăn vài miếng thì mắt híp lại cười rộ lên, Kỉ Kiến Thận nhìn thấy cũng thoải mái một chút.
Sau khi ăn xong, tiễn Vạn Tố Hòa đi về, Kỉ Kiến Thận liền lôi kéo Tuyền Cơ, lại gọi đám người Triệu Thập Nhất đến rồi lấy tất cả cung nỏ ra xem, xem xong hết thì thở dài nói: “Cách chế tạo loại cung nỏ này tương đối phức tạp, muốn sản xuất hàng loạt e rằng phải mất một thời gian để huấn luyện thợ.”
Tuyền Cơ gật đầu nói: “Triệu Thập Nhất rất có tài, nhưng dù sao thợ có kỹ thuật giỏi như hắn cũng không nhiều lắm.”
Triệu Thập Nhất nghe Tuyền Cơ khích lệ dường như có chút luống cuống tay chân, chắp tay cúi người nói với Tuyền Cơ: “Đa tạ chủ mẫu khích lệ.”
Tuyền Cơ cười rộ lên nói: “Ta nói thật, ngươi đừng quá khách khí, có một tay nghề như thế này, nên kiêu ngạo.”
Quay đầu làm mặt đau lòng nói với Kỉ Kiến Thận: “Huynh luôn lãng phí nhân tài!”
Kỉ Kiến Thận thấy tâm tình nàng đã chuyển biến tốt đẹp, lại có thể cùng mình nói đùa, trong lòng rất vui mừng: “Chẳng phải ta đã khai thác được một nhân tài quan trọng nhất là nàng rồi sao? Những nhân tài khác, liền giao cho nàng khai thác.”
Mấy tên thuộc hạ thấy bọn họ bắt đầu liếc mắt đưa tình liền thức thời chắp tay lui ra. Tuyền Cơ chọc chọc vào ngực hắn nói: “Khi dễ ta rồi lại đến dỗ dành ta, hừ hừ! Ta không chịu cái chiêu này của huynh đâu!”
Kỉ Kiến Thận kéo nàng vào trong lòng, thành thật nói: “Ta thực may mắn vì người phát hiện ra nàng đầu tiên chính là ta, càng may mắn vì ngày đó đã không buông tay, cuối cùng nàng đã trở thành người của ta.”
Vừa nói vừa hôn lên trán Tuyền Cơ cười nói: “May mắn rằng nàng là người của ta, nếu mà là của bên địch nhân, sợ rằng thống nhất thiên hạ sẽ không đơn giản như vậy.”
Tuyền Cơ gật đầu nói: “May mắn chúng ta không phải địch, nếu không không biết ta đã phải đi đầu thai bao nhiêu lần rồi. Hừ hừ! Huynh đừng nghĩ rằng ta không biết, huynh cái đồ tồi bụng dạ nham hiểm này!”
Nói xong đưa hai tay kéo khóe mắt khóe miệng lên, làm một cái mặt quỷ cực kỳ xấu quái, khiến Kỉ Kiến Thận cười ha ha.
“Đừng giày vò gương mặt nàng. Ta nhìn rất đau lòng…”
“Đồ tồi háo sắc!”
“Đúng vậy. Đặc biệt là sắc của nàng…” Nói xong lại bắt đầu hướng tới địa phương không đứng đắn.
Tuyền Cơ cảnh giác đưa tay đẩy hắn ra, cảnh cáo nói: “Huynh không được đụng vào ta.”
Kỉ Kiến Thận cười cười nói: “Nàng vẫn còn nhớ Phù Phong Bộ chứ?” Tay duỗi ra muốn chộp lấy Tuyền Cơ. Tuyền Cơ nhanh chóng sải bước sang trái tránh được.
Hai người cứ vậy chơi trò đuổi bắt trong cung điện trống trải.
Tuy Tuyền Cơ đã cố gắng điều tiết nhịp thở, tập trung tránh né nhưng vẫn chưa tới nửa nén hương đã bị Kỉ Kiến Thận bắt được.
Dùng sức hít sâu mấy hơi, Tuyền Cơ mếu máo nói: “Huynh ức hiếp ta hôm nay sức khỏe không tốt.”
Lần này Kỉ Kiến Thận không tiếp tục đùa giỡn với nàng nữa, mà còn thực nghiêm túc nói: “Nàng nhớ kỹ, gặp phải cao thủ, nếu không nắm chắc thời điểm trốn thoát thì không nên tùy tiện sử dụng Phù Phong Bộ, thà rằng bị bắt, đừng làm gì cả. Ngoan ngoãn chờ ta tới cứu nàng.”
Tuyền Cơ sửng sốt, hiểu được vừa rồi là Đại ma vương muốn thử xem, với công lực của hắn, sử dụng toàn lực để bắt nàng thì cần bao nhiêu lâu, để nàng biết, Phù Phong Bộ cũng không thể bảo hộ nàng an toàn tuyệt đối.
Cao thủ bình thường sẽ không phòng bị nhiều với một cô gái không biết võ công như nàng, khi trông giữ cũng sẽ có chút lơi lỏng, nhưng nếu nàng tùy tiện sử dụng Phù Phong Bộ, chọc giận kẻ địch, sẽ gây thương tổn cho chính mình. Muốn chạy trốn lần nữa sẽ rất khó khăn.
Ngoan ngoãn tựa vào lòng Đại ma vương, hiếm được lúc nghe lời dịu ngoan nói: “Ta đã biết, vì huynh, ta sẽ bảo vệ mình thật tốt.”
“Đây mới là rùa ngoan của ta.” Ôn tồn nói rồi nhẹ nhàng hôn lên môi Tuyền Cơ, nụ hôn không mang dục niệm, chỉ có dịu dàng thương tiếc cùng an ủi.
Hắn tin tưởng võ công của đám Triệu Thập Lục, nhưng mọi việc luôn cần đề phòng vạn nhất, sau khi mẫu phi, con trai và Tuyền Cơ lần lượt gặp chuyện không may, hắn không dám mảy may có chút thiếu cảnh giác nào.
Ngay như lần Tuyền Cơ đến Ninh kinh. Đến Đông Lâm Bảo còn suýt chút xảy ra chuyện, tuy rằng nếu ngày đó Tuyền Cơ theo lẽ thường vẫn mở cửa, Ninh Tuấn cũng không làm hại nàng, nhưng ngộ nhỡ có cao thủ của Nhạc Nghịch ẩn núp ở đó, liền khó nói chắc.
Hành trình kế tiếp của hắn rất chặt chẽ, sẽ không thể luôn mang theo Tuyền Cơ bên người để tiện hành động, sau này có lẽ còn có nhiều nguyên nhân khiến Tuyền Cơ phải tạm thời rời khỏi phạm vi bảo hộ của hắn, kẻ địch của hắn rất nhiều, thật sự không thể yên tâm một chút nào.
“Bây giờ vi phu hầu hạ ái thê tắm rửa đi ngủ nhé!” Ngày mai sẽ rời khỏi, Kỉ Kiến Thận tạm thời vứt bỏ lo nghĩ sang một bên, ôm lấy Tuyền Cơ đi về hướng bể tắm phía sau tẩm điện.
“Huynh không được có ý đồ bất chính!” Tuyền Cơ tuyên bố trước.
“Nàng vẫn còn thiếu ta mấy trang giấy hình đó…” Kỉ Kiến Thận cười vô cùng hấp dẫn hàm súc. “Ta bảo đảm đêm nay sẽ không làm nàng đau, sẽ rất thoải mái…”
“Không được không được!” Tuyền Cơ nhe răng nanh trắng như tuyết cắn một ngụm lên cổ Đại ma vương, cắn xong quyết liệt nói: “Ta mệt chết đi, huynh từ xa về cũng nhất định rất mệt! Đêm nay ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, không được tiếp tục, nếu không ta cắn cho huynh không thể gặp người.”
Dưới sự uy hiếp dã man của con nợ, đêm đó Kỉ Kiến Thận chỉ có thể thỏa mãn với một chút lợi tức, không thể đem tất cả nợ nần thanh toán một lần. Nhưng cuối cùng cũng có thể ôm tiểu rùa ngủ, cái “gối ôm” này đã trở thành pháp bảo cam đoan cho giấc ngủ chất lượng tuyệt vời của hắn.
Tuyền Cơ tỉnh ngủ thì Triệu Kiến Thận đã không còn bên người, nhìn thấy giường ngủ trống rỗng thiếu vắng người bên cạnh thì lập tức cảm thấy tràn ngập mất mát, nhớ tới hắn nói hôm nay sẽ đi, trong lòng cả kinh, hay là hắn không nói một tiếng đã bỏ chạy?!
Đồ tồi ăn xong bỏ chạy!!! Ách… Là đồ tồi ăn không được bỏ chạy.
Đang lúc Tuyền Cơ oán giận đầy mình thì bỗng nhiên thấy có bóng người lóe lên bên ngoài bình phong, nhân vật vô cớ bị oán trách đang đi vào.
Kỉ Kiến Thận thấy Tuyền Cơ đã tỉnh, thực tự nhiên đi đến bên nàng, đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc dài bị rối loạn sau giấc ngủ, cười nói: “Heo con, cuối cùng cũng tỉnh, ta sắp phải đi mà nàng vẫn còn chưa ngủ dậy.”
Tuyền Cơ nhìn thấy hắn, bỗng nhiên đưa tay ôm chặt lấy hắn, dùng sức dụi đầu vào lòng hắn, dịu dàng nói: “Ta nghĩ huynh đã đi rồi…” Lời nói tràn ngập tủi thân lưu luyến.
Tiểu rùa rất ít khi dính người như vậy, khó được lúc nàng biểu hiện không muốn hắn rời xa như vậy, Đại ma vương đương nhiên mừng rỡ hưởng thụ yêu thương nhung nhớ của mỹ nhân: “Ta nói rồi, nếu lại phải để nàng ở lại mà không nói tạm biệt một tiếng, không biết nàng sẽ hờn dỗi ta bao lâu nữa.”
Thật tốt! Đại ma vương vẫn còn nhớ rõ lời nàng nói.
Tuyền Cơ quyết định thưởng cho hắn một chút, đưa tay ra sau gáy ôm lấy đầu hắn rồi hôn lên môi… Kỹ xảo là học từ hắn, tuy rằng không thể trông cậy trò giỏi hơn thầy nhưng lại hấp dẫn hắn vô cùng, như vậy là đủ rồi.
Nụ hôn này thiếu chút đã dẫn đến một màn vận động kịch liệt, cuối cùng bị tiếng gõ cửa của Lam Tích cắt ngang. Kỉ Kiến Thận ảo não nhớ tới hành trình của mình, nhịn không được cúi đầu cắn Tuyền Cơ một ngụm, oán hận nói: “Nàng thật là một con rùa xấu xa!”
Tuyền Cơ cười ha ha nói: “Đã đến giờ, huynh ngoan ngoãn xuất phát đi, đừng nhớ ta quá nhé!”
Kỉ Kiến Thận dở khóc dở cười vỗ mông tròn nàng một cái, lúc này mới đứng dậy chỉnh sửa y phục rồi đi.
Khi bóng dáng hắn biến mất phía sau bình phong, tươi cười trên mặt Tuyền Cơ tiêu tan, ai! Chờ đến khi Đại ma vương trở về, sợ là đã mười ngày nửa tháng.
/235
|