Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 220: Mọi việc đã sẵn sàng

/235


Kỉ Kiến Thận quyết định tự mình đến Ninh quốc một chuyến, vì thế hắn tìm cho mình rất nhiều lý do, bao gồm như để tiện cho việc khống chế thế cục, đảm bảo việc khiến quân đội Nhạc quốc chết từ từ trong biên giới Thành quốc, chuyện xưởng khí giới không phải chuyện nhỏ, tự mình phải giám sát việc thực hiện một cách thận trọng, v.v… Cuối cùng không thể không rất thất vọng mà thừa nhận, trong lòng mong ngóng nhất chính là muốn sớm được nhìn thấy con tiểu rùa đáng giận kia!

Hắn muốn chính mắt xác nhận nàng bình an vô sự, bắt được nàng mà trừng phạt thật nặng, để cho nàng về sau không còn dám mượn cớ chạy loạn nữa, thông đồng một giuộc cùng ca ca và cậu đối nghịch với mình.

Vài ngày trước nhận được mấy báo cáo đề cập đến việc Đông Lâm Bảo, hắn đã muốn kéo tiểu rùa về cất giấu trong cung, nữ nhân này trời sinh có bản năng gây chuyện, ra cửa đối với nàng đồng nghĩa với xảy ra chuyện, thường xuyên khiến cho hắn phập phòng lo sợ, tuy biết rằng có tám người Triệu Thập Lục bảo vệ, cho dù thiên quân vạn mã đến, cũng không thể mảy may thương tổn đến nàng, bọn Triệu Thập Lục cho dù đánh không lại, nhưng mang nàng an toàn rút lui thì hoàn toàn được, nhưng mà hắn vẫn lo lắng.

Chỉ là vận may của con rùa này thật sự quá tốt, ngủ quên cũng có thể tránh được một kiếp nạn, ngược lại còn dồn ép đám người Ninh Tuấn đến đường cùng… Có thể đây là do Thiên nữ nhận được sự phù hộ của ông trời đi.

Kỉ Kiến Thận hạ quyết tâm, nghĩ đến việc không lâu nữa là có thể nhìn thấy tiểu rùa kia, tâm trạng thoải mái không ít.

Nghe thái giám báo lại nói Vũ Vương phi đến thì liền buông mấy việc vặt vãnh trên tay đi ra gặp.

Vũ Vương phi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình nói: “Thận nhi, con có trách mẫu phi đuổi Tuyền Cơ đi không?”

Từ trước đến nay bà rất chú trọng đến lễ nghi truyền thống, làm như vậy có nghĩa là giờ phút này ở trước mặt bà chính là đứa con mà nàng nuôi lớn chứ không phải vị vua cao cao tại thượng của một nước, không phải là hậu duệ thánh chủ mà bọn họ hầu hạ nhiều thế hệ.

Kỉ Kiến Thận cười nói: “Mẫu phi, chúng ta là mẹ con…” Có nhiều lời cũng không cần nói thêm, là mẹ con thì còn có gì có thể đặt trong lòng để trách móc oán hận nhau chứ?

Trong mắt Vũ Vương phi ngấn lệ, ôm đứa con đã cao lớn hơn mình rất nhiều, vui mừng nói: “Cả đời Phi Thiến Hoa ta tiếc nuối lớn nhất chính là không có cơ hội sinh một đứa con nào cho nghĩa phụ con. May mắn lớn nhất chính là có nghĩa phụ con là trượng phu, tự hào nhất chính là nuôi dưỡng con.”

Đời trước Triệu Vương gia thời niên thiếu đã bị thương trên chiến trường, sau đó tuy rằng đã chữa khỏi, nhưng vẫn không thể cùng Vũ Vương phi sinh con nối dõi, lúc ấy vì không để cho Kỉ mẫu biết mà thương tâm, Vũ Vương phi giả vờ có thai. Lấy cớ trong kinh thành thế cục hỗn loạn, về quê chờ sinh, ở quê nhận nuôi một bé trai, mang về kinh nuôi dưỡng, sau đó không lâu lão Vương phi chết, vì sách lược hệ trọng của Xích gia, đứa bé trai này liền hoán đổi thành đứa con cả của Xích gia, cũng chính là Kỉ Kiến Thận hiện nay.

Kỉ Kiến Thận được vài tuổi đã lớn lên bên cạnh Vũ Vương phi. Tình cảm giữa hai người không khác gì mẹ con ruột thịt. Nghe dưỡng mẫu nói như vậy, hắn mỉm cười nói “Ta và Tuyền Cơ đã hẹn với nhau. Sau này sinh được con trai thì sẽ để cho hắn làm con thừa tự của Triệu gia. Kéo dài hương khói Triệu gia.”

Lời này từ trước đến nay hắn chưa từng nói với Tuyền Cơ. Nhưng mà con tiểu rùa kia đối với chuyện đứa nhỏ mang họ gì căn bản là thật sự không có gì quan trọng.

Năm đó hắn cũng có tính toán này. Đáng tiếc là không lâu sau khi sinh Viễn Nhi thì Vương phi đã qua đời. Hắn lại không muốn để cho nữ nhân bình thường sinh con nối dòng cho mình. Cho nên mãi cho đến hôm nay vẫn chưa thể thực hiện.

Vũ Vương phi vừa nghe xong liền bị chấn động. Xích gia suy cho cùng vẫn là chủ thượng của nhà mình. Cấp dưới làm sao có thể đoạt con nối dòng của chủ thượng?! Nhưng mà bà thật sự rất cảm động. Từ sâu trong đáy lòng, nàng đã sớm xem Kỉ Kiến Thận là con ruột của mình. Nếu không sẽ không dễ dàng nảy sinh xung đột với Tuyền Cơ. Mặt ngoài thì nói là vì thể thống hoàng gia vì khai chi tán diệp (sinh con đàn cháu đống). Nhưng từ trong lòng lại khó tránh khỏi việc muốn chứng minh vị trí của mình trong lòng đứa con.

Nếu con trai của Thận Nhi trở thành người của Triệu gia, thành cháu ruột của mình, đời đời thay Triệu gia kế thừa hương hỏa. Vậy… Vậy thì thật sự là chuyện tốt có nằm mơ cũng không được.

“Thận nhi. Việc này… việc này… Tuyền Cơ. Nàng có đồng ý không?” Cho con trai làm con thừa tự theo họ của mình thì sẽ mất đi quyền lợi kế thừa Xích gia. Làm con cháu hoàng tộc và làm con cháu gia đình Vương gia khác họ, đó là sự khác biệt một trời một vực. Bất luận là nữ nhân nào cũng không cam lòng hạ thấp thân phận của con trai mình!

Kỉ Kiến Thận nhìn dáng vẻ của bà liền biết bà rất bất ngờ, cười nói: “Tuyền Cơ không thèm để ý chuyện này đâu, mẫu phi yên tâm.”

“Nhưng mà. Con chỉ có một đứa con là Viễn Nhi…” Vũ Vương phi vẫn có chút do dự. Nhưng sự cám dỗ của việc này đối với nàng mà nói thật sự quá lớn!

“Viễn Nhi cũng đã lớn, một thời gian nữa sẽ nạp phi thiếp. Muốn sinh mấy đứa nhỏ không phải dễ dàng sao?! Chỉ sợ đến lúc đó hắn lại muốn oán trách người chỉ yêu thương đệ đệ không thương hắn.”

Lần này không trực tiếp đem con trai ra gánh vác đã rất khách sáo rồi, Tuyền Cơ cứ mềm lòng, Kỉ Kiến Thận luôn phản đối việc lão bà quá bảo vệ đứa con này. Mẹ kế này thật sự quá phúc hậu!

“Vậy… vậy vẫn không ổn, con là vua một nước, đem hoàng tử cho nhà kẻ bề tôi làm con thừa tự, sợ rằng văn võ cả triều đều sẽ chê trách!” Vũ Vương phi tuy rằng rất khát khao đứa cháu này, nhưng dù sao vẫn còn chưa đánh mất lý trí.

Kỉ Kiến Thận suy nghĩ một chút, dứt khoát thẳng thắng: “Mẫu phi, thật ra Viễn Nhi mới thật sự là Thánh quân chân chính, qua vài năm nữa, nhất thống thiên hạ, ta sẽ thoái vị cùng Tuyền Cơ quy ẩn, đến lúc đó sinh con trai muốn cho Triệu gia làm con thừa tự cũng không phải là việc gì khó.”

Vũ Vương phi nhìn con trai, xác định hắn không có lừa gạt mình, trong lòng rất khiếp sợ, tâm tư xao động, nếu là như thế, vậy việc cho con làm thừa tự thật sự có thể thực hiện được!

Vừa nghĩ như thế, nàng liền vui đến mức tay run lên, trong tai dường như nghe được một đứa bé trai giọng non nớt gọi mình là bà nội, nàng dâu độ lượng như vậy, mình còn gây khó dễ cho nàng, thật sự là không nên mà!

Đổi lại là nữ nhân khác, khó khăn lắm mới sinh được hoàng tử, cho dù không có cơ hội đăng cơ, tốt xấu gì cũng là một thân Vương cao cao tại thượng, nhất định sống chết cũng không muốn đem cho con làm thừa tự được!

Sau khi suy nghĩ, Vũ Vương phi sốt ruột: Ai nha! Tuyền Cơ bây giờ còn ở Ninh kinh, cùng con trai xa cách như vậy, lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn, tiểu tôn tử này làm sao sinh ra?! Hơn nữa nếu nàng dâu này sinh nở trên đất của mình, lật lọng không cho con sang đây làm thừa tự, vậy phải làm sao!

Vũ Vương phi vội vàng túm lấy con trai nói: “Đi đi, nhanh đi đón Tuyền Cơ trở về, ôi, ở Ninh kinh đợi lâu như thế còn ra thể thống gì?!” Kỉ Kiến Thận nói: “Được được, vài ngày nữa con trai đến biên giới sông Lung tuần tra, thưởng cho thủy quân biên quan, tất nhiên sẽ tiện đường mang nàng về.”

“Cái gì mà tiện đường! Con trai à, mẫu phi còn không hiểu con sao? Ương ngạnh y như phụ thân của con!” Bây giờ tâm trạng của Vũ Vương phi vô cùng tốt, thoáng cái giống như trẻ hơn mười tuổi, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười.

“Mẫu phi biết mấy ngày nay khiến con khó chịu, mẫu phi là bà già hồ đồ, khiến cho vợ con tức giận bỏ đi, thấy con ngày ngày rầu rĩ không vui, trong lòng mẫu phi không khỏi càng đau càng hối hận..” Vũ Vương phi nói thật chân thành, chẳng qua là lúc trước gắng gượng chống đỡ, không để mất mặt mà thôi.

“Tuyền Cơ không phải tức giận người mới đi, nàng không muốn mẫu tử chúng ta vì nàng mà căng thẳng.” Kỉ Kiến Thận nắm vững thời cơ thay lão bà nói tốt.

Vũ Vương phi cười nói: “Con không cần đổ thuốc mê ta, con đó! Bộ dáng đẹp trai lại biết lừa gạt người, hèn chi Thiên nữ cũng bị con lừa về tay. Đi đi! Đừng dài dòng! Nhanh đi chuẩn bị chuyện rời kinh! Mẫu phi cũng dự tính hai ngày nữa trở về quê!”

Kỉ Kiến Thận ngẩn ra nói: “Mẫu phi phải đi?”

“Ừ! Bà già này ở quê vẫn thoải mái hơn, phụ thân con cũng an táng ở nơi ấy, ta rời đi lâu như vậy, cũng có chút nhớ hắn.” Vũ Vương phi nói xong, tâm tư cũng muốn bay trở về quê nhà, lần này trở về nhất định phải nói cho lão già tin tức tốt này, con trai chủ thượng này của bọn họ không uổng công nuôi nấng, qua vài năm nữa thiên hạ ổn định thì có thể dẫn theo tôn tử đi bái lạy hắn…

Tuyền Cơ không hề biết rằng Đại ma vương đã có mưu đồ rất tốt với con của tiểu rùa. Mấy ngày nay, ngay cả thư của Đại ma vương nàng cũng chỉ kịp xem, căn bản không rảnh hồi âm.

Mỗi ngày giữa trưa rời giường. Sau đó trang điểm ăn mặc xong lại tiếp kiến các vị phu nhân tiểu thư, buổi tối lại cùng Lam Tinh Lam Tích hoặc cậu thương lượng về yến hội từ thiện của nữ thân quyến quan gia trong cung hàng quý và chuyện xưởng binh khí.

May mắn đã liên lạc được với vài quản sự Trầm thị ở Ninh kinh, Lam Tinh Lam Tích đã có thể một mình đảm nhiệm một mặt, số lượng phu nhân các tiểu thư dù sao cũng là có hạn, cho nên sau khi vội vã vài ngày, Tuyền Cơ chậm rãi thoải mái hơn, thường xuyên sai Lam Tinh Lam Tích đi làm việc, mình lại ở trong cung vù vù ngủ vùi.

Dù sao cũng không phải lớn lên trong thế giới này, nàng đối với phong thổ, quy phạm pháp lý và trình độ phát triển các phương tiện khoa học kỹ thuật cũng không hiểu biết, cho nên rất nhiều chuyện chỉ có thể cung cấp ý tưởng, chi tiết và thực hành đành phải dựa vào Đại ma vương, Trương Kiều Dư cùng cậu và mấy “người trâu” ở bên cạnh chịu khó làm việc.

Giao tiếp cùng nhóm quan gia nữ quyến dễ dàng hơn so với tưởng tượng, bởi vì thân phận “cao quý” của mình, những nữ nhân này ở trước mặt mình đều nơm nớp lo sợ, hỏi một câu đáp một câu, thật quá đơn giản.

Tư liệu về các gia đình ta đã học thuộc lòng, ngẫu nhiên đề cập vài câu với các phu nhân tiểu thư, các nàng liền vui vẻ, thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).

Tuy rằng tình hình nói chuyện liên tiếp như thế, nói chuyện trao đổi chỉ theo một hướng có chút không thú vị, nhưng ít ra không cần lo lắng những nữ nhân này sẽ nói với nàng một vài vấn đề không hiểu khiến nàng khó có thể trả lời hoặc bị dồn ép. Đại khái đây cũng coi như ưu đãi về cấp bậc xã hội đi.

Nhờ Vạn Tố Hòa “ôn tập đại cương trước”, mấy ngày nay Tuyền Cơ biểu hiện rất tốt, nhận được sự khen ngợi từ đám quan gia nữ quyến.

Tất cả mọi người đều cảm thấy vị Hoàng hậu kiêm Thiên nữ này tuy rằng thân phận vô cùng cao quý, nhưng thái độ ôn hòa quan tâm, đối với công trạng các gia đình đều ghi tạc trong lòng, hơn nữa trước đây lại là Quận chúa hoàng gia. Những quan viên có người trong nhà nhận được yêu cầu tiến cung ra mắt Hoàng hậu quả nhiên an tâm không ít - Hoàng hậu thật sự là chính thống Ninh thị, mình lúc trước cùng lắm cũng chỉ là qua lại thân mật với hoàng thân Ninh thị mà thôi. Có gì hệ trọng chứ?

Hoàng thượng Kỉ quốc muốn tính toán cũng không thể tính toán lên Hoàng hậu của mình a!

Nghe nói vị Hoàng hậu này vẫn luôn độc chiếm sự sủng ái của Hoàng thượng, Hậu cung thánh đế vẻn vẹn chỉ có một mình nàng, điều này khiến cho các cựu thần triều đình Ninh kinh lúc trước cảm thấy sau lưng có chỗ dựa, cảm giác kháng cự, sợ hãi trong lòng cũng chậm rãi biến mất.

Lúc Tuyền Cơ gặp mặt đám quan gia nữ quyến, nói sơ lược vài câu về ý tưởng hội từ thiện của mình, cũng chưa nói kĩ càng tỉ mỉ, chỉ nói là dự định để phu nhân và các tiểu thư tụ họp cùng một chỗ có tiền giúp tiền, có sức giúp sức, giúp đỡ vài người khốn khổ, làm việc thiện tích đức, cũng là vì nước nhà cố sức dốc lòng, các phu nhân tiểu thư này quả nhiên rất đồng ý.

Nếu lời đề nghị của Hoàng hậu khiến mình có cơ hội làm trợ thủ, ngoài việc nở mày nở mặt trước mặt Hoàng hậu, sau này còn có lợi ích rất lớn đối với tiền đồ của chồng, cha và anh.

Vạn Như Lan cũng theo chiếu chỉ vào cung, trở thành nữ quan của Tuyền Cơ, nàng đối với các tiểu thư phu nhân này quá hiểu, lúc đầu ở chung với Tuyền Cơ vài ngày khó tránh khỏi việc trong lòng có khúc mắc, nhưng ngày càng giảm bớt, nghe Tuyền Cơ cùng Lam Tinh Lam Tích thảo luận tiềm năng về hội từ thiện, từ từ cũng bị hấp dẫn, bắt đầu đề nghị một vài ý kiến của mình.

Đối với loại tình huống này, Tuyền Cơ đương nhiên là vui mừng đón nhận thành công. Để thuận tiện cho hội từ thiện này vẫn có thể tiếp tục triển khai tốt sau khi mình rời đi, còn tìm thêm vài phu nhân quản sự Trầm thị, cùng với vài ma ma dạy dỗ trong cung biết chữ tạo thành một tổ quản lý nhỏ.

Hội từ thiện chính thức lấy tên là Từ Huệ Xã, đại khái phân thành hai bộ phận.

Một là quyên tiền từ thiện, do Vạn Như Lan cộng thêm Quận chúa Ninh Tuyết làm chủ, vài ma ma hướng dẫn trong cung làm phụ tá, phụ trách sắp xếp hoạt động cho nữ quyến quan gia và thu thập tiền quyên góp.

Một nhóm khác là sử dụng tiền quyên góp, do phu nhân các quản sự của Trầm thị phụ trách, mặt khác còn mời một chuyên viên tài ti được cử đến Ninh kinh giúp đỡ kiểm tra đối chiếu lại.

Nói một câu nghịch tai chính là là phần lớn thiên kim tiểu thư phu nhân quan viên không biết chút nào đến khó khăn trong nhân gian hoặc là ý tưởng hoàn toàn không dựa vào khuôn mẫu, có lần một phu nhân quan lại nói có tiền quyên góp có thể mua quần áo phòng ở cho những kẻ ăn mày trong kinh, để bọn họ có cơm ăn, một đám phu nhân tiểu thư còn cùng hưởng ứng, Tuyền Cơ liền bị sét đánh ngay tại chỗ.

Nếu Ninh kinh phát động việc này, như vậy tiền sẽ tiêu như cái động không đáy. Ăn mày ở khắp nơi tập hợp đến, đến lúc đó tất cả các tiểu thư phu nhân có cố gắng cũng chịu đựng không đến một hoặc hai năm.

Cho nên, lúc này Tuyền Cơ quyết định phải phân chia quyền sử dụng tiền, giao cho người biết cách sử dụng tiền.

Phu nhân quản sự Trầm thị tuy rằng phần lớn là sống an nhàn sung sướng, nhưng tốt xấu gì cũng ở cùng nhà với các vị phu quân kia, cũng hiểu biết về tình hình dân tình, hơn nữa lần này thông qua trò chuyện riêng mà chọn lựa đều tỏ ra khá hiểu biết biết về việc kinh doanh đích thật, Tuyền Cơ tập trung các nàng lại tẩy não vài lần liền sơ bộ hiểu được rõ tình hình.

Từ Huệ Xã quyên góp dùng tôn chỉ là cứu cấp không cứu bần cùng, dạy người nghèo bản lĩnh tự lực cánh sinh, cho kẻ yếu cơ hội sáng tạo phát triển. Đối với một vài người không có năng lực làm việc thì tập trung lại nuôi dưỡng.

Về việc chuyên nghiệp kiểm tra tài vụ phòng thu chi này nọ cũng chỉ có thể tìm nhân viên tài vụ chuyên môn Trầm thị phụ trách, Tuyền Cơ yêu cầu Từ Huệ Xã phải công bố việc phấn phối sử dụng kinh phí mỗi quý một lần, ba phần cần công bố gồm có tình hình tài vụ, danh sách thành tích và những việc tốt.

Danh sách thành tích quyên góp từ thiện gồm có hai phần, quyên góp và làm việc thiện, đầu tiên là công bố tên của người đã quyên góp. Như thế những nữ quyến gia đình quyền thế có thể diện không tiện để lộ danh tính, thì công bố quan chức của trượng phu cha anh của các nàng, thuyết minh là gia đình nào đó của quan viên nào đó, thứ hai là tên người đã góp sức cho Từ Huệ mà không lấy công. Làm như vậy cũng để đảm bảo nữ quyến gia đình quyền thế không có nhiều của cải cũng có thể lộ diện làm nở mày nở mặt.

Về phần ghi chép việc làm tốt, thì mời vài nữ quyến của vài người trong hội văn chương, lại mời một vài “tay viết” đến phụ trách, nói đơn giản là phụ trách phát triển quan hệ xã hội.

Một là viết lại một ít tình hình bi thảm ở dân gian thật cảm động thôi thúc người dân rơi lệ, khiến cho các phu nhân của quan viên có chút khái niệm chủ động hào phóng quyên tiền, hai là thoải mái tuyên dương một vài thành công điển hình của việc sử dụng tiền quyên góp, khiến cho những người đã quyên góp nở mày nở mặt, trong lòng âm thầm sảng khoái, tiếp tục quyên góp càng nhiều.

Những sắp xếp điều hành và nguyên tắc chi tiết này đều do Tuyền Cơ mệnh lệnh, Lam Tinh Lam Tích nhớ kỹ chỉnh sửa, lại cùng Vạn Tố Lan và Ninh Tuyết cùng nữ quyến tính toán góp nhặt ý kiến để hoàn thiện.

Thật lòng mà nói, Tuyền Cơ và Vạn Như Lan, Ninh Tuyết cũng không ăn ý, nhưng mà nàng tin rằng những nữ nhân này đều là người thông minh, giao việc này cho các nàng, đối với các nàng mà nói là cơ hội tốt, chỉ cần cho các nàng cơ hội đi ra khỏi thế giới nhỏ của mình. Theo tầm mắt và dã tâm, các nàng sẽ không đồng ý quay lại cuộc sống trong cung điện nhà lớn đấu đi đấu lại rồi cuối cùng vẫn là nhìn sắc mặt nam nhân.

Tìm Ninh Tuyết thật sự là tìm đúng rồi, nữ nhân này lúc trước là nữ Gia Cát mưu sĩ đứng đầu bên cạnh Tương thân vương. Có nàng gia nhập thật khiến Tuyền Cơ giảm bớt không ít sức lực.

Nhưng mà Vạn Tố Hòa đối với chuyện Tương thân vương năm đó giết hại mẫu thân Tuyền Cơ vẫn canh cánh trong lòng như trước, liên đới là đối với họ hàng nhà Tương thân vương không chút hảo cảm, Tuyền Cơ khuyên can vài lần mới từ bỏ.

Nghĩ lại lúc mẫu thân Tuyền Cơ bị giết hại, Ninh Tuyết bất quá cũng chỉ là một cô nhóc vài tuổi, nói chuyện cũng không linh hoạt, kiên quyết muốn trách móc cô ấy cũng không có đạo lý.

Tuy rằng Ninh Tuyết không biết chuyện năm đó, nhưng mà biết Vạn Tố Hòa không có cảm tình tốt với phụ thân và thúc phụ Mục thân vương, hơn nữa gần đây con của Mục thân vương Ninh Tuấn lại âm mưu phản loạn, đối với hai nhà bọn họ chèn ép càng thêm nghiêm khắc.

Ban đầu mình ở nhà chồng được kính nể, bởi vì nhà mẹ đẻ thất thế lại liên lụy nhà chồng, cuộc sống chuyển sang không tốt, thái độ của mọi người trong gia đình chồng đối với mình xuống dốc không phanh, lần này hiếm hoi được Hoàng hậu không nhớ đến hiềm khích trước kia mà để cho nàng ở hội Từ Huệ chịu trách nhiệm xử lý công việc, làm sao lại không muốn cố gắng hết sức, biểu hiện thật tốt!

Tuyền Cơ thích nhất vẫn là chuyện suy nghĩ cho xưởng binh khí. Theo kế hoạch của Đại ma vương, trận chiến này ít nhất phải đánh vài năm, giao thông thời kỳ này không tiện, nếu có thể xây dựng xưởng cung cấp quân giới ở vùng phụ cận đương nhiên là cực kỳ tốt.

Hỏi thăm qua mới biết được, thế giới này bởi vì trang bị quân sự lạc hậu, cho nên bình thường có chiến tranh liền mua một ít vũ khí quan trọng từ xưởng đồ gỗ thậm chí trưng dụng đao thương, yêu cầu bọn họ tạo ra khôi giáp, chế tạo cung tiễn.

Bản thân binh khí tự tạo ra vừa không có quy tắc, vừa không kiểm tra chất lượng, một ít thương gia giao dịch bất lợi với quốc gia, khó tránh khỏi vùng lên tác quái vào lúc này.

Kỉ Kiến Thận bởi vì trước đó đã chuẩn bị cho cuộc chiến này, cho nên để Trầm thị âm thầm chế tạo, ngược lại còn đảm bảo chất lượng, nhưng Ninh quốc bên này lại không có nhà xưởng binh khí nào.

Tuyền Cơ đối với chuyện đánh giết không có hứng thú, nhưng lại có hứng thú với việc kiếm tiền, Ninh quốc nước yếu dân nghèo, nếu lập kế hoạch bộ phận hậu cần chiến tranh tốt, đánh giặc có khi là sự kiện kích thích kinh tế, nhìn xem nước Mĩ lập nghiệp như thế nào thì biết, chiến tranh ngoài việc tiêu tiền, đồng thời cũng có thể kiếm tiền.

Nàng tìm vài quản sự Trầm thị, sai bảo bọn họ sớm kiểm tra rõ ràng, phân định một số thiết phường (ấp, làng chế tạo sắt, thép) và mộc phường (ấp, làng chế tạo gỗ) quy mô lớn có năng lực chế tạo binh khí, mình thì tìm Triệu Thập Nhất suy nghĩ vận dụng quy trình kỹ thuật chế tạo ra cung nỏ “cao cấp”, đến lúc đó để cho mỗi nhà xưởng chỉ phụ trách giữ khuôn mẫu chế tác một linh kiện, cuối cùng do chuyên viên chuyên môn lắp ráp, như vậy tốc độ vừa có thể nhanh hơn, còn có thể tránh cho việc kỹ thuật bị tiết lộ ra ngoài trong một khoảng thời gian.

Một đám thợ thủ công trước kia ở Đông Lâm Bảo, đến nay vẫn bị nhốt tại chỗ Vạn Tố Hòa bị quản giáo chặt chẽ, lúc trước Triệu Thập Lục vốn xúc động muốn giết bọn họ giữ bí mật, được Tuyền Cơ khuyên nhủ, những người này đi theo Triệu Thập Nhất làm lâu như vậy, đều là công nhân kỹ thuật quen tay, sau này rất có tác dụng, hơn nữa lý do giết người như vậy Tuyền Cơ bất kể như thế nào cũng không thể chấp nhận.

Vì thế Triệu Thập Lục đành phải theo lời của Tuyền Cơ, phái người đưa tiền trợ cấp cho gia đình bọn hắn, không thả người, đưa thẳng đến Ninh kinh. Về sau vừa vặn có cả một phường thợ sư phụ và công nhân.

Tuyền Cơ nhàn nhã mấy ngày liền nhận được thư của Đại ma vương, lần này thư đóng trong một hộp gỗ dày, người tới truyền tin kèm theo một câu: Hoàng thượng mời Hoàng hậu đọc kỹ thư ở chỗ không người.

/235

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status