Không cùng chí hướng, không cùng suy nghĩ.
“Cũng chỉ là một thương nhân thấp hèn mà thôi.” Nhạc Nghịch khinh thường nói, chẳng những thấp hèn, hơn nữa Trầm Kiếm nói đến cùng chẳng qua cũng chỉ là một con chó sai vặt của người khác mà thôi.
“Thương nhân rất tốt nha. Chỉ dựa vào làm ruộng, dựa vào xâm lược thì quốc gia cũng không thể làm giàu nổi đâu, quốc gia không giàu nổi thì còn nói gì đến cường thịnh chứ.” Tuyền Cơ nhớ đến dân tộc du mục trong lịch sử ở kiếp trước, binh mã cường đại nhưng nói trắng ra cũng chỉ là một đám cường đạo mà thôi, đi đến đâu cũng đều mang đến giết chóc máu tanh, lạc hậu ngu muội, người như vậy mà thống trị một quốc gia, nhân dân căn bản sẽ không thể sống được một ngày nào tốt lành hết, cuối cùng cũng bị người nước ngoài đem đại bác đánh tiến vào đó thôi.
Nhạc Nghịch lạnh lùng liếc cái nữ nhân dám không ngừng chống đối hắn, Tuyền Cơ sợ run lên một chút, quyết định im lặng là vàng, cũng không dám nói lời dư thừa nào nữa.
Vốn dĩ dự định thừa cơ Nhạc Nghịch muốn mua chuộc mình, để cho hắn học tập Đại ma vương một chút, những ngày mình còn ở lại đây sẽ dễ thở hơn một chút, xem ra là không được rồi.
Khác biệt giữa người và người lớn như vậy, khó trách mình chỉ thích Đại ma vương, tư tưởng người ta tiên tiến rất nhiều, bạo quân như Nhạc Nghịch có thúc ngựa cũng đuổi không kịp đâu.
Nhạc Nghịch hiếm khi trong lúc đang bận trăm công ngàn việc mà thu xếp được thời gian nửa ngày để đến làm thuyết khách, lại không thấy được chút hiệu quả nào, trong lòng có chút không vui, lại có chút hưng phấn khác thường. Trước đây lúc về đến Hậu cung, cũng không ngoài những việc như hưởng thụ thanh sắc phục vụ, rượu ngon mỹ nhân. Hắn đối xử với nữ nhân trong Hậu cung, trước giờ chỉ có phân phó mệnh lệnh từ một phía, mà những nữ nhân này có thể nói với hắn cũng chỉ là những lời nịnh hót lấy lòng, nếu không thì chính là thay bản thân hoặc gia tộc nói tốt để xin ban thưởng.
Nữ nhân trước mắt thì lại khác hẳn, hắn có thể thoải mái mà trò chuyện với nàng, nàng cũng có đủ trí tuệ để có thể thảo luận vấn đề với hắn, thậm chí ngẫu nhiên sẽ có chút lời nói mới mẻ lập dị, khiến hắn tai mắt được mở mang. Chỉ cần hắn không tỏ ra thái độ uy hiếp trấn áp, trước giờ nàng luôn chẳng thèm giấu giếm tình cảm hay suy nghĩ của bản thân.
Nữ nhân quá dễ chinh phục không có chút thú vị gì hết, lòng của nữ nhân này càng không hướng về hắn, hắn càng muốn có được.
Chỉ cần mang nữ nhân này bên cạnh mình, ngày tháng lâu dài, nhớ nhung của nàng cũng sẽ từ từ đoạn tuyệt, sau đại điển phong Hậu, nàng sẽ thành Hoàng hậu chân chính của hắn, hắn có đủ thời gian để thu phục nàng, rốt cuộc thì cũng sẽ có một ngày nàng sẽ chuyển tình ý và lòng trung thành của nàng từ trên người Trầm Kiếm sang người hắn.
Tuyền Cơ trộm đánh giá sự biến chuyển trong thần sắc của Nhạc Nghịch, thấy hắn dường như cũng không có ý muốn làm khó mình, mới thở phào một hơi.
“Ngươi vốn rất xinh đẹp sao?” Nhạc Nghịch đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
“Nghe nói cũng tạm được.” Tuyền Cơ trả lời rất bảo thủ. Trong lòng âm thầm sáng lên đèn đỏ cảnh báo.
“Trầm Kiếm chắc là cũng chỉ xem trọng tài năng tính toán và dung mạo của ngươi mà thôi, hoặc là cũng chỉ vì ngươi có thể chính là Thiên nữ.” Nhạc Nghịch châm ngòi ly gián vô cùng trực tiếp.
“Ách, ta vẫn luôn rất biết ơn mẫu thân sinh ta ra tốt như vậy, cảm ơn sư phụ đã hết lòng bồi dưỡng, để cho ta còn có một kỹ năng phòng thân, còn về chuyện Thiên nữ thì phiền phức còn nhiều hơn là chuyện tốt, nên ta cũng không cảm thấy biết ơn ông trời lắm.” Tuyền Cơ lén lút đảo mắt một cái, có còn cần cảm ơn CCTV không. Cảm ơn khán giả đã ủng hộ a.
Vấn đề này không phải chỉ có một mình Nhạc Nghịch nhắc đến, những nữ nhân khác nói không chừng sẽ lo lắng “hồng nhan chưa già ân đã đoạn”. Chỉ có điều đến lượt Tuyền Cơ. Thật ngại quá, nàng đã không muốn lại hao tổn sức lực để đi rối rắm những việc hoặc là, có lẽ, có khả năng sẽ phát sinh nữa rồi.
Những ngày ở cùng với Đại ma vương, tổng thể mà nói thì vui vẻ nhiều hơn phiền não rất nhiều, cũng khiến cho Tuyền Cơ nghĩ thông được rất nhiều chuyện.
Thích chính là thích, phân tích nguyên nhân kết quả nhiều thế làm gì? Ở bên nhau mà vui vẻ là quan trọng nhất, còn về lo lắng việc thay lòng đổi dạ, lúc hai người còn tốt đẹp mà nghĩ đến thì quả thật không khỏi buồn lo vô cớ, nếu như thật sự là thay đổi rồi… dù sao thay đổi chính là thay đổi, rối rắm nhiều như thế làm gì, chấp nhận kết quả, trút bỏ gánh nặng, làm lại từ đầu là được rồi. Một nửa thế giới này là đàn ông mà. Hơn nữa một mình sống cũng không phải là không thể.
Nhạc Nghịch nghe thấy câu trả lời của Tuyền Cơ quả thật là không biết nên làm gì với nữ nhân xỏ lá này nữa. Đồng thời cũng sinh ra một nghi vấn giống với những người ở bên cạnh Tuyền Cơ… Đầu óc của nữ nhân này rốt cuộc là chứa cái gì?
“Làm thế nào mới có thể khiến ngươi thích ta?” Nhạc Nghịch nhất thời nóng đầu, đợi đến lúc phát hiện thì lời đã ra khỏi miệng rồi. Vừa cảm thấy hối hận lại vừa nhịn không được mà chờ mong câu trả lời của Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ bị vấn đề này hù giật mình, không chú ý đến việc đây là lần đầu tiên Nhạc Nghịch không tự xưng tôn quý là “Trẫm” kể từ sau khi hắn khôi phục lại thân phận Hoàng đế, mà lại dùng từ “ta”.
Thành thực suy nghĩ một trận, cuối cùng Tuyền Cơ cũng lên tiếng: “Ta không biết nữa.”
Vấn đề này rất nguy hiểm, Tuyền Cơ thật sự không biết nên trả lời thế nào, Nhạc Nghịch ở trước mặt nàng giết chết hộ vệ của nàng, đánh trọng thương Tiểu Viễn, ở trong mắt nàng đã là một người cực ác rồi, muốn bản thân nàng thích một người như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng được.
Nhạc Nghịch rất thất vọng, chỉ là không biểu hiện ra ngoài. Chí ít theo như Tuyền Cơ thấy, hắn vẫn còn bá đạo cường thế như cũ.
Đứng dậy, lạnh lùng quăng lại một câu: “Ngày mốt xuất phát đi núi Xích Thánh, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.” Quay người nghênh ngang đi.
Người xấu đi rồi, cảnh báo giải trừ!
Tuyền Cơ coi như là khôi phục lại được chút khẩu vị, ăn xong hết bữa ăn sáng. Chỉ có điều hôm nay tìm đến cửa rõ ràng không chỉ mỗi mình Nhạc Nghịch, còn có người mới lên sàn.
Tuyền Cơ vừa mới buông bát đũa xuống, Vương công công liền đến báo có Tả thừa tướng xin gặp.
Nói trắng ra, ấn tượng của Tuyền Cơ đối với vị thừa tướng của Nhạc Nghịch vô cùng kém, năm đó đi dâng hương ở Diệu Âm tự của biệt trang, đã từng nghe cô nương Nguyệt Y ở biệt trang kể chuyện tỷ muội bị đưa đến phủ Tả thừa tướng của Nhạc Nghịch đã bị lăng nhục thê thảm như thế nào.
Vị Tả tướng này chắc là vừa mới lên nhận chức, vị Tả tướng tiền nhiệm họ Kha, chính là vị liên hợp với Oánh phi tạo phản thất bại rồi đào vong, sau đó nghe nói bị truy binh đuổi kịp, chết thảm trong loạn quân, thi thể còn bị Nhạc Nghịch đích thân phân phó quăng đến nơi hoang dã cho chó ăn, cũng coi như là báo ứng cho những việc xấu hắn làm khi còn sống, chỉ là không biết những nô tỳ nữ quyến trong phủ của hắn bị xử lý thế nào rồi.
Lúc này vị Tả tướng tân nhiệm đến cầu kiến, rất trùng hợp cũng họ Tả, nhưng xét đến thành kiến đối với nhân phẩm thừa tướng Nhạc quốc, Tuyền Cơ vừa nghe liền từ chối ngay: “Nói ta đang nghỉ ngơi, không gặp!”
Vương công công nét mặt khó xử nói: “Là Hoàng thượng đích thân phân phó ngài ấy đến đơn độc gặp mặt Hoàng hậu…”
Chậc chậc, vậy chính là nói không thể không gặp sao? Tuyền Cơ bất đắc dĩ chỉ đành thay đổi đến hoa viên để gặp người ta. Vốn dĩ Tuyền Cơ cảm thấy gọi hắn tiến vào là được rồi, nhưng bởi vì vị thừa tướng này muốn “đơn độc gặp mặt Hoàng hậu”, cô nam quả nữ, nội quyến với ngoại thần cùng ở trong một phòng thì quả thật là không thỏa đáng, cho nên Dung ma ma mạnh mẽ yêu cầu Tuyền Cơ nhất định phải đến đình nghỉ mát trong hoa viên “gặp khách”, để tiện bề cho cung nữ thái giám có thể đứng xa một chút hầu hạ, lại không có cơ hội để người khác đồn thổi.
Cái vị Tả thừa tướng này khoảng chừng 40 tuổi, bộ dạng cũng thành thục đoan chính, sau khi hành lễ thì không chút kiêng dè mà nhìn thẳng Tuyền Cơ, dường như muốn nhìn ra chút gì đó trên người nàng.
Tuyền Cơ cũng hào phóng mà cho hắn nhìn, dù sao thì bộ dạng hiện giờ của nàng rất dễ khơi dậy những sự phản cảm chán ghét không vui… của người khác, nhìn nàng nhiều hơn một chút thì thiệt thòi chính là hắn.
Tả Kính Tùng nhìn nhìn một hồi, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt lại, khom người nói: “Vi thần mạo phạm.”
Tuyền Cơ ngáp một cái, không tiếp lời. Cái tên này ngang nhiên đến cửa rõ ràng là có lời muốn nói, để nàng xem xem hắn rốt cuộc là muốn nói những gì!
“Cũng chỉ là một thương nhân thấp hèn mà thôi.” Nhạc Nghịch khinh thường nói, chẳng những thấp hèn, hơn nữa Trầm Kiếm nói đến cùng chẳng qua cũng chỉ là một con chó sai vặt của người khác mà thôi.
“Thương nhân rất tốt nha. Chỉ dựa vào làm ruộng, dựa vào xâm lược thì quốc gia cũng không thể làm giàu nổi đâu, quốc gia không giàu nổi thì còn nói gì đến cường thịnh chứ.” Tuyền Cơ nhớ đến dân tộc du mục trong lịch sử ở kiếp trước, binh mã cường đại nhưng nói trắng ra cũng chỉ là một đám cường đạo mà thôi, đi đến đâu cũng đều mang đến giết chóc máu tanh, lạc hậu ngu muội, người như vậy mà thống trị một quốc gia, nhân dân căn bản sẽ không thể sống được một ngày nào tốt lành hết, cuối cùng cũng bị người nước ngoài đem đại bác đánh tiến vào đó thôi.
Nhạc Nghịch lạnh lùng liếc cái nữ nhân dám không ngừng chống đối hắn, Tuyền Cơ sợ run lên một chút, quyết định im lặng là vàng, cũng không dám nói lời dư thừa nào nữa.
Vốn dĩ dự định thừa cơ Nhạc Nghịch muốn mua chuộc mình, để cho hắn học tập Đại ma vương một chút, những ngày mình còn ở lại đây sẽ dễ thở hơn một chút, xem ra là không được rồi.
Khác biệt giữa người và người lớn như vậy, khó trách mình chỉ thích Đại ma vương, tư tưởng người ta tiên tiến rất nhiều, bạo quân như Nhạc Nghịch có thúc ngựa cũng đuổi không kịp đâu.
Nhạc Nghịch hiếm khi trong lúc đang bận trăm công ngàn việc mà thu xếp được thời gian nửa ngày để đến làm thuyết khách, lại không thấy được chút hiệu quả nào, trong lòng có chút không vui, lại có chút hưng phấn khác thường. Trước đây lúc về đến Hậu cung, cũng không ngoài những việc như hưởng thụ thanh sắc phục vụ, rượu ngon mỹ nhân. Hắn đối xử với nữ nhân trong Hậu cung, trước giờ chỉ có phân phó mệnh lệnh từ một phía, mà những nữ nhân này có thể nói với hắn cũng chỉ là những lời nịnh hót lấy lòng, nếu không thì chính là thay bản thân hoặc gia tộc nói tốt để xin ban thưởng.
Nữ nhân trước mắt thì lại khác hẳn, hắn có thể thoải mái mà trò chuyện với nàng, nàng cũng có đủ trí tuệ để có thể thảo luận vấn đề với hắn, thậm chí ngẫu nhiên sẽ có chút lời nói mới mẻ lập dị, khiến hắn tai mắt được mở mang. Chỉ cần hắn không tỏ ra thái độ uy hiếp trấn áp, trước giờ nàng luôn chẳng thèm giấu giếm tình cảm hay suy nghĩ của bản thân.
Nữ nhân quá dễ chinh phục không có chút thú vị gì hết, lòng của nữ nhân này càng không hướng về hắn, hắn càng muốn có được.
Chỉ cần mang nữ nhân này bên cạnh mình, ngày tháng lâu dài, nhớ nhung của nàng cũng sẽ từ từ đoạn tuyệt, sau đại điển phong Hậu, nàng sẽ thành Hoàng hậu chân chính của hắn, hắn có đủ thời gian để thu phục nàng, rốt cuộc thì cũng sẽ có một ngày nàng sẽ chuyển tình ý và lòng trung thành của nàng từ trên người Trầm Kiếm sang người hắn.
Tuyền Cơ trộm đánh giá sự biến chuyển trong thần sắc của Nhạc Nghịch, thấy hắn dường như cũng không có ý muốn làm khó mình, mới thở phào một hơi.
“Ngươi vốn rất xinh đẹp sao?” Nhạc Nghịch đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
“Nghe nói cũng tạm được.” Tuyền Cơ trả lời rất bảo thủ. Trong lòng âm thầm sáng lên đèn đỏ cảnh báo.
“Trầm Kiếm chắc là cũng chỉ xem trọng tài năng tính toán và dung mạo của ngươi mà thôi, hoặc là cũng chỉ vì ngươi có thể chính là Thiên nữ.” Nhạc Nghịch châm ngòi ly gián vô cùng trực tiếp.
“Ách, ta vẫn luôn rất biết ơn mẫu thân sinh ta ra tốt như vậy, cảm ơn sư phụ đã hết lòng bồi dưỡng, để cho ta còn có một kỹ năng phòng thân, còn về chuyện Thiên nữ thì phiền phức còn nhiều hơn là chuyện tốt, nên ta cũng không cảm thấy biết ơn ông trời lắm.” Tuyền Cơ lén lút đảo mắt một cái, có còn cần cảm ơn CCTV không. Cảm ơn khán giả đã ủng hộ a.
Vấn đề này không phải chỉ có một mình Nhạc Nghịch nhắc đến, những nữ nhân khác nói không chừng sẽ lo lắng “hồng nhan chưa già ân đã đoạn”. Chỉ có điều đến lượt Tuyền Cơ. Thật ngại quá, nàng đã không muốn lại hao tổn sức lực để đi rối rắm những việc hoặc là, có lẽ, có khả năng sẽ phát sinh nữa rồi.
Những ngày ở cùng với Đại ma vương, tổng thể mà nói thì vui vẻ nhiều hơn phiền não rất nhiều, cũng khiến cho Tuyền Cơ nghĩ thông được rất nhiều chuyện.
Thích chính là thích, phân tích nguyên nhân kết quả nhiều thế làm gì? Ở bên nhau mà vui vẻ là quan trọng nhất, còn về lo lắng việc thay lòng đổi dạ, lúc hai người còn tốt đẹp mà nghĩ đến thì quả thật không khỏi buồn lo vô cớ, nếu như thật sự là thay đổi rồi… dù sao thay đổi chính là thay đổi, rối rắm nhiều như thế làm gì, chấp nhận kết quả, trút bỏ gánh nặng, làm lại từ đầu là được rồi. Một nửa thế giới này là đàn ông mà. Hơn nữa một mình sống cũng không phải là không thể.
Nhạc Nghịch nghe thấy câu trả lời của Tuyền Cơ quả thật là không biết nên làm gì với nữ nhân xỏ lá này nữa. Đồng thời cũng sinh ra một nghi vấn giống với những người ở bên cạnh Tuyền Cơ… Đầu óc của nữ nhân này rốt cuộc là chứa cái gì?
“Làm thế nào mới có thể khiến ngươi thích ta?” Nhạc Nghịch nhất thời nóng đầu, đợi đến lúc phát hiện thì lời đã ra khỏi miệng rồi. Vừa cảm thấy hối hận lại vừa nhịn không được mà chờ mong câu trả lời của Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ bị vấn đề này hù giật mình, không chú ý đến việc đây là lần đầu tiên Nhạc Nghịch không tự xưng tôn quý là “Trẫm” kể từ sau khi hắn khôi phục lại thân phận Hoàng đế, mà lại dùng từ “ta”.
Thành thực suy nghĩ một trận, cuối cùng Tuyền Cơ cũng lên tiếng: “Ta không biết nữa.”
Vấn đề này rất nguy hiểm, Tuyền Cơ thật sự không biết nên trả lời thế nào, Nhạc Nghịch ở trước mặt nàng giết chết hộ vệ của nàng, đánh trọng thương Tiểu Viễn, ở trong mắt nàng đã là một người cực ác rồi, muốn bản thân nàng thích một người như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng được.
Nhạc Nghịch rất thất vọng, chỉ là không biểu hiện ra ngoài. Chí ít theo như Tuyền Cơ thấy, hắn vẫn còn bá đạo cường thế như cũ.
Đứng dậy, lạnh lùng quăng lại một câu: “Ngày mốt xuất phát đi núi Xích Thánh, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.” Quay người nghênh ngang đi.
Người xấu đi rồi, cảnh báo giải trừ!
Tuyền Cơ coi như là khôi phục lại được chút khẩu vị, ăn xong hết bữa ăn sáng. Chỉ có điều hôm nay tìm đến cửa rõ ràng không chỉ mỗi mình Nhạc Nghịch, còn có người mới lên sàn.
Tuyền Cơ vừa mới buông bát đũa xuống, Vương công công liền đến báo có Tả thừa tướng xin gặp.
Nói trắng ra, ấn tượng của Tuyền Cơ đối với vị thừa tướng của Nhạc Nghịch vô cùng kém, năm đó đi dâng hương ở Diệu Âm tự của biệt trang, đã từng nghe cô nương Nguyệt Y ở biệt trang kể chuyện tỷ muội bị đưa đến phủ Tả thừa tướng của Nhạc Nghịch đã bị lăng nhục thê thảm như thế nào.
Vị Tả tướng này chắc là vừa mới lên nhận chức, vị Tả tướng tiền nhiệm họ Kha, chính là vị liên hợp với Oánh phi tạo phản thất bại rồi đào vong, sau đó nghe nói bị truy binh đuổi kịp, chết thảm trong loạn quân, thi thể còn bị Nhạc Nghịch đích thân phân phó quăng đến nơi hoang dã cho chó ăn, cũng coi như là báo ứng cho những việc xấu hắn làm khi còn sống, chỉ là không biết những nô tỳ nữ quyến trong phủ của hắn bị xử lý thế nào rồi.
Lúc này vị Tả tướng tân nhiệm đến cầu kiến, rất trùng hợp cũng họ Tả, nhưng xét đến thành kiến đối với nhân phẩm thừa tướng Nhạc quốc, Tuyền Cơ vừa nghe liền từ chối ngay: “Nói ta đang nghỉ ngơi, không gặp!”
Vương công công nét mặt khó xử nói: “Là Hoàng thượng đích thân phân phó ngài ấy đến đơn độc gặp mặt Hoàng hậu…”
Chậc chậc, vậy chính là nói không thể không gặp sao? Tuyền Cơ bất đắc dĩ chỉ đành thay đổi đến hoa viên để gặp người ta. Vốn dĩ Tuyền Cơ cảm thấy gọi hắn tiến vào là được rồi, nhưng bởi vì vị thừa tướng này muốn “đơn độc gặp mặt Hoàng hậu”, cô nam quả nữ, nội quyến với ngoại thần cùng ở trong một phòng thì quả thật là không thỏa đáng, cho nên Dung ma ma mạnh mẽ yêu cầu Tuyền Cơ nhất định phải đến đình nghỉ mát trong hoa viên “gặp khách”, để tiện bề cho cung nữ thái giám có thể đứng xa một chút hầu hạ, lại không có cơ hội để người khác đồn thổi.
Cái vị Tả thừa tướng này khoảng chừng 40 tuổi, bộ dạng cũng thành thục đoan chính, sau khi hành lễ thì không chút kiêng dè mà nhìn thẳng Tuyền Cơ, dường như muốn nhìn ra chút gì đó trên người nàng.
Tuyền Cơ cũng hào phóng mà cho hắn nhìn, dù sao thì bộ dạng hiện giờ của nàng rất dễ khơi dậy những sự phản cảm chán ghét không vui… của người khác, nhìn nàng nhiều hơn một chút thì thiệt thòi chính là hắn.
Tả Kính Tùng nhìn nhìn một hồi, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt lại, khom người nói: “Vi thần mạo phạm.”
Tuyền Cơ ngáp một cái, không tiếp lời. Cái tên này ngang nhiên đến cửa rõ ràng là có lời muốn nói, để nàng xem xem hắn rốt cuộc là muốn nói những gì!
/235
|