Nhóm tần phi canh giữ ở ngoài điện thấy tám phi tử đi vào trước cùng nhau đi ra, trong lòng rất tò mò.
Tuy rằng không biết các nàng đã trải qua chuyện gì ở bên trong, nhưng chắc chắn là không chiếm được lợi ích gì, bởi vì vẻ mặt tám phi tử này đều khó coi vô cùng, trong đó vị Hồ phi luôn ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ là khó coi nhất.
Phải biết rằng bình thường những nữ nhân này ở trong cung đều rất ngang ngược.
Nhà mẹ đẻ các nàng có thế lực lớn, vóc dáng của bản thân cũng là hạng nhất, bình thường cũng rất được lòng của Nhạc Nghịch, những tần phi thường nhìn thấy các nàng trong lòng liền có ba phần sợ hãi. Hôm nay lại có bộ dáng này, chẳng lẽ tân Hoàng hậu lại lợi hại hơn so với các nàng sao?
Vừa nghĩ đến đây, nhóm tần phi vừa cảm thấy hả giận vừa cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ Hoàng hậu đấu với mấy nữ nhân này xong còn chưa đã ghiền, đốt lửa lên trên người các nàng thì thảm.
Nhưng mà bất kể các nàng mang tâm trạng gì tiến vào Ý Hoa cung, cuối cùng mỗi người cũng đều có nét mặt ngờ vực đi ra.
Còn lại mấy chục phi tử xếp thành từng nhóm vào bái kiến, bước vào chỉ thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu thần bí trong lời đồn ngồi ở ghế đầu, Hoàng hậu một thân mặc thường phục, tóc tùy tiện búi lỏng lẻo, không mang mũ phượng lẫn trang sức, thậm chí trên mặt cũng không có son phấn, đáng sợ nhất chính là khuôn mặt kia, bộ dáng xấu đến mức khiến người khác thật khiếp sợ.
Nhóm phi tử rất thông minh mà đè nén xuống sự kinh ngạc trong lòng, thành thành thật thật quỳ lạy hành lễ, đại thái giám Vương công công ở bên cạnh Hoàng thượng truyền ý chỉ cho các nàng đứng lên.
Từ đầu đến cuối, Hoàng thượng chỉ hờ hững nói vài câu thông thường với các nàng, cũng không nhìn các nàng nhiều, đa số thời gian đều là vẻ mặt khó hiểu đánh giá Hoàng hậu.
Hoàng hậu lại hoàn toàn coi thường các nàng, chỉ lo cúi đầu dùng bữa.
Hơn năm mươi phi tử yết kiến xong, Tuyền Cơ cũng ăn xong cơm trưa, suốt thời gian ăn cơm trưa, Nhạc Nghịch rất biết điều không có trêu chọc nàng nữa.
Tiếp nhận khăn tay mà Dung ma ma dâng lên lau miệng, lại dùng nước trà súc miệng, ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy một phi tử cuối cùng đi ra khỏi điện.
“Đã gặp mặt hành lễ xong rồi?” Tuyền Cơ thở phào một hơi. Bây giờ nàng đã thay đổi ý nghĩ, không phải Đại ma vương vì nàng hy sinh cả tòa hoa viên, mà là nàng cứu vớt Đại ma vương. Giúp cho hắn tránh bị mấy chục thậm chí mấy trăm nữ nhân chà đạp.
Nhạc Nghịch “Ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tuyền Cơ.
“Ta đột nhiên lại nghĩ ra một biện pháp bù đắp quốc khố rất tốt, có thể tiết kiệm rất nhiều chi tiêu của quốc khố.” Tuyền Cơ ăn uống no đủ, đột nhiên nhạy bén hơn, bắt đầu suy nghĩ muốn phá vỡ sự yên ổn đoàn kết của nhà người khác. Gây ra mâu thuẫn gia đình.
“A?” Nhạc Nghịch vừa nghe liền cảm thấy hứng thú.
“Ta thấy quần áo, trang sức của nhóm phi tử này rất cầu kỳ, không biết là do quốc khố chi tiền cho các nàng chi tiêu sắm sửa trang phục hay là tiền các nàng mang từ nhà mẹ đẻ đến?”
“Nàng muốn giảm tiền bạc chi tiêu hàng tháng của các nàng?” Nhạc Nghịch không trả lời câu hỏi của Tuyền Cơ, ánh mắt quỷ dị của Tuyền Cơ khiến cho hắn đột nhiên cảm thấy rằng hai đáp án nói ra đều có điều không ổn.
Nếu là quốc khố chi, chỉ sợ mình sẽ trở thành thủ phạm làm cho quốc khố thu không đủ chi, nếu là nhà mẹ đẻ của nhóm phi tử chi, lại làm mất thể diện của hoàng gia. Dứt khoát lấy câu hỏi trả lời câu hỏi.
Trong lòng Tuyền Cơ không phức tạp như vậy, nhưng hiểu rõ muốn lập tức ra tay trên người những nữ nhân này, chỉ sợ là không dễ, vì thế quyết định đổi phương thức, cười hắc hắc nói: “Tiền chi tiêu hàng tháng ta không biết nhiều hay ít, trước hết không đề cập tới việc giảm hay không giảm, nhưng chắc chắn có thể giảm nhân lực cung nữ, thái giám, ma ma, trước tiên có thể giảm từ Ý Hoa cung này, nơi này chắc có hơn mấy chục người hầu hạ.”
“Bảy mươi sáu người.” Nhạc Nghịch nói. Quy chế của Hoàng hậu và Thái hậu đều giống nhau.
“Giữ lại mười người, nhiêu đó là đủ rồi. Về phần các cung khác, xét theo tình hình, nhiều nhất là mười người, ít nhất là hai người, ta thấy như vậy đã là không ít.” Ít nhất lúc ra cửa không có nhiều người theo đuôi như vậy.
Lời nói vừa ra khỏi miệng Tuyền Cơ, Dung ma ma và Vương công công đang ở bên cạnh hầu hạ cực kỳ hoảng sợ, các tiểu cung nữ mừng thầm.
Quy củ Nhạc quốc, cung nữ vào cung, nếu không bị Hoàng đế sủng hạnh trở thành cung phi, lại không có trở thành nữ quan, bình thường đến 25 tuổi mới có thể thả ra cung. Vào tuổi đó đều trở thành gái lỡ thì siêu cấp, nếu muốn lập gia đình thì khó khăn rất lớn.
Nếu theo cách nói của Tuyền Cơ, rất nhiều những tiểu cung nữ không cần chịu đựng đến 25 tuổi đã có thể được thả ra khỏi cung. Đối với một tiểu cô nương ở trong cung mặc cho người khác bắt nạt nhục nhã, tâm hồn lại cô quạnh mà nói rất là hấp dẫn.
Nhưng Dung ma ma và Vương công công thì không như thế, cung điện chính là gốc rễ của họ, tiền và quyền của người nhà đều dựa vào bọn họ, nếu ra khỏi cung, ma ma dĩ nhiên là hoàn toàn không thể xuất giá lập gia đình, công công lại là khác loại trong mắt dân thường, mặc dù có tiền, cuộc sống cũng không dễ chịu.
Nhạc Nghịch không phải đứa ngốc, đương nhiên biết làm như vậy có thể gây ra sóng to gió lớn, ý kiến của nhóm nô tỳ này có thể không để ý đến, nhưng nhóm phi tử có thói quen được tiền hô hậu ủng ở trong cung này còn không phải là mỗi người đều mang vẻ mặt cầu xin tìm đến mình phiền toái sao?
Nhưng mà nghĩ thôi cũng biết, nếu làm như vậy, hàng năm thật sự có thể giảm bớt rất nhiều chi tiêu.
Tuyền Cơ thấy Nhạc Nghịch im lặng không lên tiếng, biết là hắn không dễ dàng mắc mưu như vậy, vì thế tiếp tục đổ dầu vào lửa nói: “Ta ở Kỉ quốc có nghe nói trong Hậu cung của tân hoàng chẳng những có rất ít nô tỳ nữ quan, ngay cả phi tử cũng không có mấy người.”
Đại ma vương, chàng xem ta đã lấy chàng làm gương, hi hi! Tuyền Cơ cười thầm trong lòng.
Trên thực tế, Hậu cung Kỉ quốc dưới sự cố gắng của Tuyền Cơ đã không khác viện dưỡng lão là mấy, lưu lại đều là tần phi già cao tuổi cũng không có con cái để dựa vào, trên cơ bản đều là vai lứa mẫu thân, bà nội của Kỉ Kiến Thận. Tuyền Cơ sắp xếp một vài lão nữ quan, cung nữ, thái giám có cùng hoàn cảnh không có người dựa vào hầu hạ các nàng.
Mặt khác, những nữ quan và cung nữ trẻ đều thả ra khỏi cung, trong cung cần nữ nhân trẻ tuổi hầu hạ, liền từ trong nhà quan lại chọn lựa những phu nhân ở góa bổ nhiệm vào cung. Đồng thời cũng không chiêu mộ thái giám nữa.
Việc này Tuyền Cơ bắt buộc Kỉ Kiến Thận dùng danh nghĩa Hoàng đế ra lệnh hoàn thành, gây ra một ít sóng gió trong triều, nhưng mà cuối cùng đều bị Kỉ Kiến Thận dùng các phương pháp để dẹp loạn.
Tuyền Cơ nói: “Dù sao sau này ngươi chỉ có một mình ta, cũng không có phi tử khác, cần thái giám làm gì? Hay là ngay cả ta ngươi cũng không yên tâm? Muốn tìm nam nhân ta cũng sẽ không tìm ở trong cung, có đầy ngoài đường, dù sao ngươi cũng không thể biến tất cả bọn họ thành thái giám?”
Tuy rằng nói lời này xong liền bị Đại ma vương sửa chữa nhiều lần thật sự rất thảm, nhưng cuối cùng cũng chấm dứt được chế độ tàn khốc tạo ra rất nhiều người tàn tật đáng thương.
Nhạc Nghịch nghe Tuyền Cơ nhắc tới cái đinh trong mắt mình, cười lạnh một tiếng nói: “Kỉ Kiến Thận chỉ là tân quân mới lên, mua chuộc danh tiếng thôi.”
Tuyền Cơ không nói lời nào, trong lòng khinh bỉ tư tưởng ghen ăn tức ở của Nhạc Nghịch. Chiêu này dùng ở Hậu cung Kỉ quốc không thành vấn đề, bởi vì bên trong không có nữ chủ nhân, lực cản trong triều cũng có hạn. Nhưng làm như vậy trong Hậu cung Nhạc quốc, vấn đề rất lớn, mấy chục phi tử ngấm ngầm kết hợp với gia đình quan viên lớn nhỏ còn không phải là một trận đại loạn sao?
Nhạc Nghịch cuối cùng cũng bị Tuyền Cơ nói đến có chút động tâm, ném lại một câu “Đợi trẫm suy xét rõ ràng rồi nói sau” rồi rời đi, vừa ra đến trước cửa liền liếc thấy hai người thần sắc quỷ dị là Vương công công cùng Dung ma ma, trong lòng giật nảy, quay trở lại gọi tất cả cung nữ, thái giám đến trước mặt, lạnh giọng cảnh cáo nói: “Ta và Hoàng hậu thương lượng chuyện cực kỳ cơ mật. Nếu phát hiện bị người khác biết, mặc kệ là ai tiết lộ, tất cả các ngươi đều đem đầu đến gặp ta.”
Tuyền Cơ nghe xong lén xấu hổ, mình nói thật vui vẻ, thế nhưng lại quên phản ứng của những người ở bên cạnh, dựa vào cách làm như lời nói của mình, thì đoán chừng trong những người bên cạnh có không ít người hận mình thấu xương.
Thương giáo công khai dễ tránh còn đâm sau lưng rất khó phòng. Mình lại bất giác gây thù oán khắp nơi, Đại ma vương còn chưa tới cứu, mình trước hết đã bị những người này ám hại. Dung ma ma và Vương công công vốn không phải người xấu, tuy rằng bất mãn đối với lời đề nghị của Tuyền Cơ, nhưng biết rõ Hoàng thượng xem trọng Tuyền Cơ, không dám lén lút giở trò quỷ gì, thành thành thật thật hầu hạ cẩn thận hơn gấp bội, chứng minh sự tồn tại của mình là cần thiết, hy vọng Tuyền Cơ cho dù có thật sự muốn giảm biên chế cũng không phải cắt giảm bọn họ.
***
Ngày thứ hai sau khi Tuyền Cơ vào cung, các lời đồn đại về Hoàng hậu mới lên ngôi lưu truyền khắp nơi trong hoàng cung, mà tin tức Nhạc Nghịch sắc lập Hoàng hậu cũng truyền ra ngoài cung.
Ở giữa một khu dân cư trong kinh thành Nhạc quốc, sau khi Triệu Chính dịch dung cải trang gặp mặt mật thám đã sắp xếp ở Nhạc quốc, liền rơi vào trong sự khủng hoảng thật lớn, Lam Tinh đi cùng hắn cũng có bộ dáng phiền não đăm chiêu ủ dột.
Triệu Chính cầm bút nhìn trời do dự nửa canh giờ, vẫn không nghĩ ra được nên dùng ngôn từ như thế nào để viết ra tin tức khủng bố vừa mới nghe được để mật báo cho Hoàng thượng nhà mình.
“Lam Tinh, ngươi suy nghĩ đi. Mật báo nên viết như thế nào… Cẩu tặc Nhạc Nghịch muốn Tuyền Cơ làm Hoàng hậu sao? Nếu ta viết như vậy. Hoàng thượng nhìn thấy…” Triệu Chính đang suy đoán đến phản ứng khủng bố của Kỉ Kiến Thận, sắc mặt liền biến hóa. Nhịn không được trong lòng oán giận năng lực trêu chọc hoa đào của Tuyền Cơ quá mãnh liệt, đã dịch dung thành một xấu nữ, còn được vua của một nước coi trọng.
Mà Tuyền Cơ lại là miếng thịt trong tim của Hoàng thượng, ngay cả huynh trưởng của nàng ôm một cái, Hoàng thượng cũng giận dữ, huống chi bây giờ có người muốn cướp nàng làm vợ?
Tại sao bị phái đến Nhạc quốc lại là hắn? Triệu Chính chỉ cảm thấy năm nay mình nhất định là gặp phải vận xui lớn rồi.
Lúc này có một gã mật thám truyền tin đến, Lam Tinh đón lấy mở ra, vừa đọc sắc mặt liền biến đổi, tuy rằng nàng học chữ không lâu, nhưng một câu ở trên mặt giấy kia thì nàng hoàn toàn hiểu.
Triệu Chính nhìn sắc mặt của nàng, cười khổ nói: “Còn có tin tức tệ hơn việc Tuyền Cơ phải làm Hoàng hậu Nhạc quốc sao? Nói ra nghe một chút đi.”
Lam Tinh ấp a ấp úng nói: “Sư phụ, người không cần phiền não phải viết mật báo cho Hoàng thượng như thế nào…”
Đôi mắt Triệu chính sáng ngời nói: “Cẩu tặc Nhạc Nghịch thay đổi ý định? Hay là tin tức vừa rồi là giả?”
“Không phải, là… Hoàng thượng đã đi vào Nhạc quốc rồi, ngày mốt liền đến…”
***
Nhạc quốc là cường địch lớn nhất trong việc Kỉ Kiến Thận thống nhất thiên hạ, trong kinh thành bố trí rất nhiều nội ứng, tin tức phát ra đương nhiên không ngừng lại ở chỗ Triệu Chính, lúc này hắn đã thu được ít nhất hai tin tức mật thám đưa tới về việc Nhạc Nghịch lập Hậu.
Tiểu rùa đáng đánh kia! Một chưởng của Kỉ Kiến Thận đánh lên chiếc bàn gỗ đàn hương khắc hoa, chiếc bàn nhỏ đáng thương lúc này đã hóa thành một đống mảnh vụn.
Sớm đã biết bản lĩnh trêu hoa ghẹo bướm của Tuyền Cơ rất mạnh, không ngờ đã dịch dung vẫn rước lấy kiếp đào hoa, hắn nên làm gì với nàng đây? Nữ nhân này khiến hắn bận lòng lại không biết làm sao… Thật muốn nuốt nàng vào bụng, ít nhất như vậy sẽ không phải lo lắng có người thừa dịp hắn không chú ý trộm nàng đi.
Lần này bị Nhạc Nghịch bắt đi, chắc là trên đường chịu không ít đau khổ! Là hắn quá sơ sót, quá tự tin vào sự phòng vệ ở kinh thành, dẫn đến việc ngoài ý muốn lần này, may mắn là căn cơ của Viễn Nhi rất tốt, lúc này đã khôi phục dần dần, mà cũng có tin tức chính xác về Tuyền Cơ, ít nhất trước mắt xem ra là an toàn không có gì lo lắng.
Kỉ Kiến Thận đã quyết định, sau khi đem Tuyền Cơ bình an về Kỉ quốc, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, cũng phải lập tức phong nàng làm Hậu, xác định danh phận, nếu không sẽ khiến nàng lại có hành động tự ý rời khỏi mình.
Về phần Nhạc Nghịch, nếu sớm muộn gì cũng có một trận chiến, vậy thì đến đi!
Tuy rằng không biết các nàng đã trải qua chuyện gì ở bên trong, nhưng chắc chắn là không chiếm được lợi ích gì, bởi vì vẻ mặt tám phi tử này đều khó coi vô cùng, trong đó vị Hồ phi luôn ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ là khó coi nhất.
Phải biết rằng bình thường những nữ nhân này ở trong cung đều rất ngang ngược.
Nhà mẹ đẻ các nàng có thế lực lớn, vóc dáng của bản thân cũng là hạng nhất, bình thường cũng rất được lòng của Nhạc Nghịch, những tần phi thường nhìn thấy các nàng trong lòng liền có ba phần sợ hãi. Hôm nay lại có bộ dáng này, chẳng lẽ tân Hoàng hậu lại lợi hại hơn so với các nàng sao?
Vừa nghĩ đến đây, nhóm tần phi vừa cảm thấy hả giận vừa cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ Hoàng hậu đấu với mấy nữ nhân này xong còn chưa đã ghiền, đốt lửa lên trên người các nàng thì thảm.
Nhưng mà bất kể các nàng mang tâm trạng gì tiến vào Ý Hoa cung, cuối cùng mỗi người cũng đều có nét mặt ngờ vực đi ra.
Còn lại mấy chục phi tử xếp thành từng nhóm vào bái kiến, bước vào chỉ thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu thần bí trong lời đồn ngồi ở ghế đầu, Hoàng hậu một thân mặc thường phục, tóc tùy tiện búi lỏng lẻo, không mang mũ phượng lẫn trang sức, thậm chí trên mặt cũng không có son phấn, đáng sợ nhất chính là khuôn mặt kia, bộ dáng xấu đến mức khiến người khác thật khiếp sợ.
Nhóm phi tử rất thông minh mà đè nén xuống sự kinh ngạc trong lòng, thành thành thật thật quỳ lạy hành lễ, đại thái giám Vương công công ở bên cạnh Hoàng thượng truyền ý chỉ cho các nàng đứng lên.
Từ đầu đến cuối, Hoàng thượng chỉ hờ hững nói vài câu thông thường với các nàng, cũng không nhìn các nàng nhiều, đa số thời gian đều là vẻ mặt khó hiểu đánh giá Hoàng hậu.
Hoàng hậu lại hoàn toàn coi thường các nàng, chỉ lo cúi đầu dùng bữa.
Hơn năm mươi phi tử yết kiến xong, Tuyền Cơ cũng ăn xong cơm trưa, suốt thời gian ăn cơm trưa, Nhạc Nghịch rất biết điều không có trêu chọc nàng nữa.
Tiếp nhận khăn tay mà Dung ma ma dâng lên lau miệng, lại dùng nước trà súc miệng, ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy một phi tử cuối cùng đi ra khỏi điện.
“Đã gặp mặt hành lễ xong rồi?” Tuyền Cơ thở phào một hơi. Bây giờ nàng đã thay đổi ý nghĩ, không phải Đại ma vương vì nàng hy sinh cả tòa hoa viên, mà là nàng cứu vớt Đại ma vương. Giúp cho hắn tránh bị mấy chục thậm chí mấy trăm nữ nhân chà đạp.
Nhạc Nghịch “Ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tuyền Cơ.
“Ta đột nhiên lại nghĩ ra một biện pháp bù đắp quốc khố rất tốt, có thể tiết kiệm rất nhiều chi tiêu của quốc khố.” Tuyền Cơ ăn uống no đủ, đột nhiên nhạy bén hơn, bắt đầu suy nghĩ muốn phá vỡ sự yên ổn đoàn kết của nhà người khác. Gây ra mâu thuẫn gia đình.
“A?” Nhạc Nghịch vừa nghe liền cảm thấy hứng thú.
“Ta thấy quần áo, trang sức của nhóm phi tử này rất cầu kỳ, không biết là do quốc khố chi tiền cho các nàng chi tiêu sắm sửa trang phục hay là tiền các nàng mang từ nhà mẹ đẻ đến?”
“Nàng muốn giảm tiền bạc chi tiêu hàng tháng của các nàng?” Nhạc Nghịch không trả lời câu hỏi của Tuyền Cơ, ánh mắt quỷ dị của Tuyền Cơ khiến cho hắn đột nhiên cảm thấy rằng hai đáp án nói ra đều có điều không ổn.
Nếu là quốc khố chi, chỉ sợ mình sẽ trở thành thủ phạm làm cho quốc khố thu không đủ chi, nếu là nhà mẹ đẻ của nhóm phi tử chi, lại làm mất thể diện của hoàng gia. Dứt khoát lấy câu hỏi trả lời câu hỏi.
Trong lòng Tuyền Cơ không phức tạp như vậy, nhưng hiểu rõ muốn lập tức ra tay trên người những nữ nhân này, chỉ sợ là không dễ, vì thế quyết định đổi phương thức, cười hắc hắc nói: “Tiền chi tiêu hàng tháng ta không biết nhiều hay ít, trước hết không đề cập tới việc giảm hay không giảm, nhưng chắc chắn có thể giảm nhân lực cung nữ, thái giám, ma ma, trước tiên có thể giảm từ Ý Hoa cung này, nơi này chắc có hơn mấy chục người hầu hạ.”
“Bảy mươi sáu người.” Nhạc Nghịch nói. Quy chế của Hoàng hậu và Thái hậu đều giống nhau.
“Giữ lại mười người, nhiêu đó là đủ rồi. Về phần các cung khác, xét theo tình hình, nhiều nhất là mười người, ít nhất là hai người, ta thấy như vậy đã là không ít.” Ít nhất lúc ra cửa không có nhiều người theo đuôi như vậy.
Lời nói vừa ra khỏi miệng Tuyền Cơ, Dung ma ma và Vương công công đang ở bên cạnh hầu hạ cực kỳ hoảng sợ, các tiểu cung nữ mừng thầm.
Quy củ Nhạc quốc, cung nữ vào cung, nếu không bị Hoàng đế sủng hạnh trở thành cung phi, lại không có trở thành nữ quan, bình thường đến 25 tuổi mới có thể thả ra cung. Vào tuổi đó đều trở thành gái lỡ thì siêu cấp, nếu muốn lập gia đình thì khó khăn rất lớn.
Nếu theo cách nói của Tuyền Cơ, rất nhiều những tiểu cung nữ không cần chịu đựng đến 25 tuổi đã có thể được thả ra khỏi cung. Đối với một tiểu cô nương ở trong cung mặc cho người khác bắt nạt nhục nhã, tâm hồn lại cô quạnh mà nói rất là hấp dẫn.
Nhưng Dung ma ma và Vương công công thì không như thế, cung điện chính là gốc rễ của họ, tiền và quyền của người nhà đều dựa vào bọn họ, nếu ra khỏi cung, ma ma dĩ nhiên là hoàn toàn không thể xuất giá lập gia đình, công công lại là khác loại trong mắt dân thường, mặc dù có tiền, cuộc sống cũng không dễ chịu.
Nhạc Nghịch không phải đứa ngốc, đương nhiên biết làm như vậy có thể gây ra sóng to gió lớn, ý kiến của nhóm nô tỳ này có thể không để ý đến, nhưng nhóm phi tử có thói quen được tiền hô hậu ủng ở trong cung này còn không phải là mỗi người đều mang vẻ mặt cầu xin tìm đến mình phiền toái sao?
Nhưng mà nghĩ thôi cũng biết, nếu làm như vậy, hàng năm thật sự có thể giảm bớt rất nhiều chi tiêu.
Tuyền Cơ thấy Nhạc Nghịch im lặng không lên tiếng, biết là hắn không dễ dàng mắc mưu như vậy, vì thế tiếp tục đổ dầu vào lửa nói: “Ta ở Kỉ quốc có nghe nói trong Hậu cung của tân hoàng chẳng những có rất ít nô tỳ nữ quan, ngay cả phi tử cũng không có mấy người.”
Đại ma vương, chàng xem ta đã lấy chàng làm gương, hi hi! Tuyền Cơ cười thầm trong lòng.
Trên thực tế, Hậu cung Kỉ quốc dưới sự cố gắng của Tuyền Cơ đã không khác viện dưỡng lão là mấy, lưu lại đều là tần phi già cao tuổi cũng không có con cái để dựa vào, trên cơ bản đều là vai lứa mẫu thân, bà nội của Kỉ Kiến Thận. Tuyền Cơ sắp xếp một vài lão nữ quan, cung nữ, thái giám có cùng hoàn cảnh không có người dựa vào hầu hạ các nàng.
Mặt khác, những nữ quan và cung nữ trẻ đều thả ra khỏi cung, trong cung cần nữ nhân trẻ tuổi hầu hạ, liền từ trong nhà quan lại chọn lựa những phu nhân ở góa bổ nhiệm vào cung. Đồng thời cũng không chiêu mộ thái giám nữa.
Việc này Tuyền Cơ bắt buộc Kỉ Kiến Thận dùng danh nghĩa Hoàng đế ra lệnh hoàn thành, gây ra một ít sóng gió trong triều, nhưng mà cuối cùng đều bị Kỉ Kiến Thận dùng các phương pháp để dẹp loạn.
Tuyền Cơ nói: “Dù sao sau này ngươi chỉ có một mình ta, cũng không có phi tử khác, cần thái giám làm gì? Hay là ngay cả ta ngươi cũng không yên tâm? Muốn tìm nam nhân ta cũng sẽ không tìm ở trong cung, có đầy ngoài đường, dù sao ngươi cũng không thể biến tất cả bọn họ thành thái giám?”
Tuy rằng nói lời này xong liền bị Đại ma vương sửa chữa nhiều lần thật sự rất thảm, nhưng cuối cùng cũng chấm dứt được chế độ tàn khốc tạo ra rất nhiều người tàn tật đáng thương.
Nhạc Nghịch nghe Tuyền Cơ nhắc tới cái đinh trong mắt mình, cười lạnh một tiếng nói: “Kỉ Kiến Thận chỉ là tân quân mới lên, mua chuộc danh tiếng thôi.”
Tuyền Cơ không nói lời nào, trong lòng khinh bỉ tư tưởng ghen ăn tức ở của Nhạc Nghịch. Chiêu này dùng ở Hậu cung Kỉ quốc không thành vấn đề, bởi vì bên trong không có nữ chủ nhân, lực cản trong triều cũng có hạn. Nhưng làm như vậy trong Hậu cung Nhạc quốc, vấn đề rất lớn, mấy chục phi tử ngấm ngầm kết hợp với gia đình quan viên lớn nhỏ còn không phải là một trận đại loạn sao?
Nhạc Nghịch cuối cùng cũng bị Tuyền Cơ nói đến có chút động tâm, ném lại một câu “Đợi trẫm suy xét rõ ràng rồi nói sau” rồi rời đi, vừa ra đến trước cửa liền liếc thấy hai người thần sắc quỷ dị là Vương công công cùng Dung ma ma, trong lòng giật nảy, quay trở lại gọi tất cả cung nữ, thái giám đến trước mặt, lạnh giọng cảnh cáo nói: “Ta và Hoàng hậu thương lượng chuyện cực kỳ cơ mật. Nếu phát hiện bị người khác biết, mặc kệ là ai tiết lộ, tất cả các ngươi đều đem đầu đến gặp ta.”
Tuyền Cơ nghe xong lén xấu hổ, mình nói thật vui vẻ, thế nhưng lại quên phản ứng của những người ở bên cạnh, dựa vào cách làm như lời nói của mình, thì đoán chừng trong những người bên cạnh có không ít người hận mình thấu xương.
Thương giáo công khai dễ tránh còn đâm sau lưng rất khó phòng. Mình lại bất giác gây thù oán khắp nơi, Đại ma vương còn chưa tới cứu, mình trước hết đã bị những người này ám hại. Dung ma ma và Vương công công vốn không phải người xấu, tuy rằng bất mãn đối với lời đề nghị của Tuyền Cơ, nhưng biết rõ Hoàng thượng xem trọng Tuyền Cơ, không dám lén lút giở trò quỷ gì, thành thành thật thật hầu hạ cẩn thận hơn gấp bội, chứng minh sự tồn tại của mình là cần thiết, hy vọng Tuyền Cơ cho dù có thật sự muốn giảm biên chế cũng không phải cắt giảm bọn họ.
***
Ngày thứ hai sau khi Tuyền Cơ vào cung, các lời đồn đại về Hoàng hậu mới lên ngôi lưu truyền khắp nơi trong hoàng cung, mà tin tức Nhạc Nghịch sắc lập Hoàng hậu cũng truyền ra ngoài cung.
Ở giữa một khu dân cư trong kinh thành Nhạc quốc, sau khi Triệu Chính dịch dung cải trang gặp mặt mật thám đã sắp xếp ở Nhạc quốc, liền rơi vào trong sự khủng hoảng thật lớn, Lam Tinh đi cùng hắn cũng có bộ dáng phiền não đăm chiêu ủ dột.
Triệu Chính cầm bút nhìn trời do dự nửa canh giờ, vẫn không nghĩ ra được nên dùng ngôn từ như thế nào để viết ra tin tức khủng bố vừa mới nghe được để mật báo cho Hoàng thượng nhà mình.
“Lam Tinh, ngươi suy nghĩ đi. Mật báo nên viết như thế nào… Cẩu tặc Nhạc Nghịch muốn Tuyền Cơ làm Hoàng hậu sao? Nếu ta viết như vậy. Hoàng thượng nhìn thấy…” Triệu Chính đang suy đoán đến phản ứng khủng bố của Kỉ Kiến Thận, sắc mặt liền biến hóa. Nhịn không được trong lòng oán giận năng lực trêu chọc hoa đào của Tuyền Cơ quá mãnh liệt, đã dịch dung thành một xấu nữ, còn được vua của một nước coi trọng.
Mà Tuyền Cơ lại là miếng thịt trong tim của Hoàng thượng, ngay cả huynh trưởng của nàng ôm một cái, Hoàng thượng cũng giận dữ, huống chi bây giờ có người muốn cướp nàng làm vợ?
Tại sao bị phái đến Nhạc quốc lại là hắn? Triệu Chính chỉ cảm thấy năm nay mình nhất định là gặp phải vận xui lớn rồi.
Lúc này có một gã mật thám truyền tin đến, Lam Tinh đón lấy mở ra, vừa đọc sắc mặt liền biến đổi, tuy rằng nàng học chữ không lâu, nhưng một câu ở trên mặt giấy kia thì nàng hoàn toàn hiểu.
Triệu Chính nhìn sắc mặt của nàng, cười khổ nói: “Còn có tin tức tệ hơn việc Tuyền Cơ phải làm Hoàng hậu Nhạc quốc sao? Nói ra nghe một chút đi.”
Lam Tinh ấp a ấp úng nói: “Sư phụ, người không cần phiền não phải viết mật báo cho Hoàng thượng như thế nào…”
Đôi mắt Triệu chính sáng ngời nói: “Cẩu tặc Nhạc Nghịch thay đổi ý định? Hay là tin tức vừa rồi là giả?”
“Không phải, là… Hoàng thượng đã đi vào Nhạc quốc rồi, ngày mốt liền đến…”
***
Nhạc quốc là cường địch lớn nhất trong việc Kỉ Kiến Thận thống nhất thiên hạ, trong kinh thành bố trí rất nhiều nội ứng, tin tức phát ra đương nhiên không ngừng lại ở chỗ Triệu Chính, lúc này hắn đã thu được ít nhất hai tin tức mật thám đưa tới về việc Nhạc Nghịch lập Hậu.
Tiểu rùa đáng đánh kia! Một chưởng của Kỉ Kiến Thận đánh lên chiếc bàn gỗ đàn hương khắc hoa, chiếc bàn nhỏ đáng thương lúc này đã hóa thành một đống mảnh vụn.
Sớm đã biết bản lĩnh trêu hoa ghẹo bướm của Tuyền Cơ rất mạnh, không ngờ đã dịch dung vẫn rước lấy kiếp đào hoa, hắn nên làm gì với nàng đây? Nữ nhân này khiến hắn bận lòng lại không biết làm sao… Thật muốn nuốt nàng vào bụng, ít nhất như vậy sẽ không phải lo lắng có người thừa dịp hắn không chú ý trộm nàng đi.
Lần này bị Nhạc Nghịch bắt đi, chắc là trên đường chịu không ít đau khổ! Là hắn quá sơ sót, quá tự tin vào sự phòng vệ ở kinh thành, dẫn đến việc ngoài ý muốn lần này, may mắn là căn cơ của Viễn Nhi rất tốt, lúc này đã khôi phục dần dần, mà cũng có tin tức chính xác về Tuyền Cơ, ít nhất trước mắt xem ra là an toàn không có gì lo lắng.
Kỉ Kiến Thận đã quyết định, sau khi đem Tuyền Cơ bình an về Kỉ quốc, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, cũng phải lập tức phong nàng làm Hậu, xác định danh phận, nếu không sẽ khiến nàng lại có hành động tự ý rời khỏi mình.
Về phần Nhạc Nghịch, nếu sớm muộn gì cũng có một trận chiến, vậy thì đến đi!
/235
|