"Lục ca của tớ, có thể dùng cả tính mạng đi thích một người."
Trên sân khấu có một cô gái đang biểu diễn đọc diễn cảm, giọng nói qua micro vang vọng khắp hội trường, cắt đứt những tiếng động thật nhỏ.
Ngu Trà biết Lục Dĩ Hoài sẽ không đánh cô.
Đời trước cô từng làm nhiều chuyện anh không thích nhưng anh cũng không đánh cô dù chỉ một lần, cái này chính là một mặt khi cô chết đi mới nhìn rõ ràng.
Tất cả mọi thứ đều do cô ngu dốt quá mà thôi.
Ngu Trà nhớ đến ở đời trước lúc cô đang khóc có hỏi Lục Dĩ Hoài tại sao lại cứ một mực xem trọng cô, đến cùng là cô có chỗ nào lọt vào mắt xanh của anh.
Khi đó Lục Dĩ Hoài cũng không đưa ra câu trả lời nên cô vẫn cảm thấy mình chỉ là một món đồ chơi của anh mà thôi, có thể là vì sau khi anh tàn tật cô là cô gái đầu tiên xuất hiện quanh cuộc sống của anh.
Bây giờ yên lặng suy nghĩ về Lục Dĩ Hoài một chút thì dường như không phải là như vậy.
Có điều Ngu Trà lại nghĩ đến một chuyện, tuy rằng Lục Dĩ Hoài không đánh cô nhưng có thể sẽ cắn cô, đây mới chính là sự thật.
"Lục Dĩ Hoài, gần đây bác sĩ Khương có nói gì không?" Ngu Trà nói sang chuyện khác, "Người xoa bóp lần trước bác sĩ tìm thế nào?"
Đây là vấn đề cô quan tâm gần đây.
Khương bác sĩ nói với tâm thái lạc quan rằng rất nhanh là sẽ đứng lên. Tất nhiên là không nói dối, bởi vì như vậy là sẽ nhìn được Lục Dĩ Hoài có trị liệu tốt hay không.
Lục Dĩ Hoài hừ một tiếng, "Khá tốt."
Anh buông tay Ngu Trà ra, cũng không tiếp tục ép hỏi cái gì, làm cho Tần Du và Tô Ngọc ở bên cạnh không nhịn được cười.
Lúc này tảng đã lớn trong lòng ngu trà mới được gỡ xuống, mặt mày không khỏi cong lên, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên bên tai anh: "Lục Dĩ Hoài, rất nhanh là cậu sẽ có thể tốt lên rồi."
Một lần nữa đứng lên.
Một lần nữa trở thành thiếu niên bừa bãi làm càn kia.
Ánh mắt nặng nề của Lục Dĩ Hoài rơi vào mặt cô, đáy lòng có một chút ngứa, hỏi: "Lạc quan như vậy hả, nếu như cả đời này không tốt không đứng lên được thì sao đây? Cậu nghĩ làm thế nào bây giờ?"
"Sẽ không đâu." Ngu Trà an ủi nói: "Bác sĩ Khương nói sẽ có thể tốt lên, cậu nhất định phải nghe lời của bác sĩ Khương."
Lục Dĩ Hoài thấy cô nói hai câu đều không rời bác sĩ Khương, tâm trạng càng trở nên buồn bực, dứt khoát không tìm việc hỏi cô nữa.
Thỉnh thoảng anh nhìn xuống dưới.
Đều cùng ngồi ở khán phòng, Ngu Trà dịu dàng ngoan ngoãn ngồi ở nơi đó, đôi chân thon dài gác lên nhau, dáng ngồi đoan chính, rất ưa nhìn.
Mà đôi chân của mình lại vô tri vô giác.
Hô hấp Lục Dĩ Hoài nặng nề xuống, đây là chuyện mà anh biết sau khi xảy ra chuyện. Một tháng trước anh đã ổn định được nhưng bây giờ lại bắt đầu chán ghét lên.
Trên chiếc xe đó không chỉ có mình anh nhưng cố ý là anh chỉ bị thương hai chân, còn hai người khác... bởi vì bị thương quá nặng, tử vong tại chỗ, sinh mệnh không còn nữa.
Vậy anh may mắn hay là không may mắn?
Lúc mới xảy ra chuyện, Lục Dĩ Hoài cảm thấy mình sống còn không bằng chết. Anh từ một thiên chi kiêu tử biến thành một người tàn tật, giống như là trời đã sập xuống.
Sau đó anh quen rồi, lại trở nên trầm mặc bắt đầu tiếp nhận chuyện cười mà vận mệnh cho anh, và rồi lúc này lại lấy được một cái niềm vui bất ngờ khác.
Nhớ đến lời nói lúc trước của bác sĩ Khương, đôi mắt Lục Dĩ Hoài chợt dao động.
Khoảng thời gian này anh cảm giác được thỉnh thoảng cẳng chân của mình sẽ ngứa, mỗi lần cũng chỉ trong nháy mắt giống như đó là ảo giác của anh.
Thời gian mấy tháng dường như cũng không dài.
-
Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cũng đã đến lượt của Ngu Minh Nhã.
Cô ta sửa lại kiểu tóc của mình một chút, tao nhã đi lên sân khấu rồi nói: "Chào đạo diễn Vương, cháu tên là Ngu Minh Nhã, năm nay mười tám tuổi, đã từng diễn qua «Thanh Xuân Mười Tám Tuổi», rất vinh hạnh khi có thể được tham gia lần tuyển chọn diễn viên này."
Ánh đèn chiếu vào người cô ta, như một con khổng tước đang kiêu ngạo.
Vương Thành Thuận lật qua lật lại tư liệu do trường học cung cấp, không hề nói gì mà là đi thẳng vào chủ đề: "Ngu Minh Nhã đúng không, bạn diễn một cảnh con gái bất ngờ biết được ba mẹ mình đã qua đời, chú ý biểu đạt tình cảm."
Chủ nhiệm Lưu ở bên cạnh nói tốt cho Ngu Minh Nhã: "Đây là học sinh ưu tú của chúng tôi, mọi mặt đều xuất sắc, hơn nữa học tập cũng rất ưu tú."
"Tôi biết rồi." Ngữ khí của Vương Thành Thuận cũng không có thay đổi gì, mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu, "Còn có năm người."
Nhưng lại không có cô gái ông vừa ý lúc đó.
Nói Vương Thành Thuận không thất vọng là không thể nào vì ông chọn người đều là dựa vào cảm giác, cho nên vai chính của ông đều được người ngoài giới đánh giá rất có linh khí, giống như là ngọc thô chưa được mài dũa, sau khi đánh bóng thì sẽ phát hiện ra được ánh sáng ở bên trong.
Trên bản nhận xét có hai cái tên được khoanh tròn, đây có thể là ứng viên, một người là học sinh lớp nghệ thuật và còn lại là lớp bình thường.
Chủ nhiệm Lưu cũng không nhìn thấy động tác này của đạo diễn Vương, trong lòng lại ôm kỳ vọng rất lớn với Ngu Minh Nhã đang ở trên sân khấu kia.
Trên sân khấu, Ngu Minh Nhã bắt đầu biểu diễn.
Tần Du ở dưới tấm tắc mấy tiếng rồi đánh giá: "Này không phải là ba mẹ qua đời, cậu ta khóc thật quá nhức đầu."
Tô Ngọc nói: "Cái này có thể gọi là hình thức diễn khoa trương."
Tiếng nói chuyện của hai người bọn họ không lớn cũng không nhỏ, Ngu Trà đều có thể nghe rõ ràng, suýt chút nữa đã bị mấy chữ cuối cùng chọc cười.
Nói thật Ngu Minh Nhã diễn thế này người ngoài nghề nhìn vào cũng thấy là không được.
Phim được làm ra là để cho khán giả xem, khán giả không cảm nhận được thì đại khái bộ phim này đã thất bại đi một nửa rồi.
Tuy rằng cô chưa diễn qua nhưng cũng biết cách thường thức.
Đạo diễn Vương chỉ ra đề ngoài ý muốn, trong hoàn cảnh đó hẳn là khiếp sợ thậm chí là có thể xuất hiện trạng thái tâm trạng bị trì trệ, khóc lớn không nhất định là cách biểu đạt tốt nhất.
Trong chớp mắt, Ngu Minh Nhã đã biểu diễn xong.
Vương Thành Thuận không nói gì, chỉ âm thầm đánh dấu x rồi sau đó nói: "Được, người tiếp theo."
Ngu Minh Nhã thấy ông không lộ ra biểu cảm thất vọng, còn nghĩ rằng là mình đã diễn rất tốt nên mang theo một nụ cười đi xuống sân khấu.
Cô ta khóc nghiêm trọng đến thế, lớp trang điểm cũng đã trôi gần hết.
Trong hậu trường, các cô gái đều đồng loạt nhìn Ngu Minh Nhã vừa mới đi vào, thấy nụ cười trên mặt cô ta thì liền cảm thấy xong rồi.
Trương Tuyết đến tiếp đón, cười hì hì nói: "Minh Nhã, vừa nãy cậu khóc thật là lớn, nếu là tớ thì chắc chắn tớ sẽ không làm được, cậu thật quá tuyệt vời."
Ngu Minh Nhã khiêm tốn nói: "Đây là tố chất cơ bản của một diễn viên, lúc trước ở đoàn phim tớ đã luyện rất lâu, không ngờ hôm nay lại có thể dùng đến."
"Đây đều là duyên phận cả." Trương Tuyết khen ngợi nói: "Cậu xuất sắc như thế, nhất định đạo diễn vương sẽ cực kỳ bất ngờ."
Các cô gái khác đang dựng lỗ tai nghe đều có chút trầm mặc rồi sau đó tụm năm tụm ba lại một chỗ để khẽ bàn luận -----
"Dáng vẻ này của Ngu Minh Nhã là có khi nào đã được chọn rồi không?"
"Tớ biết nhất định tớ không có cơ hội này, cùng nhau chạy thôi."
"Ngu Minh Nhã đã từng diễn xuất nên là có kinh nghiệm hơn chúng ta một chút... thật không phục chút nào, chuyện tốt nào cũng đều bị cậu ta chiếm mất."
Ngu Minh Nhã ngồi ở trên ghế, dặm lại lớp trang điểm cho mình lần nữa, đối với việc bọn họ nói gì thì cũng không lên tiếng ngăn cản.
Đố kị đều tôn lên cái xuất sắc của cô ta.
Các bạn nữ đã thi xong đều nói tình hình với bạn học một chút, cũng có đăng lên vòng bạn bè. Nói chung là không ít người biết Ngu Minh Nhã có thể đã được chọn rồi.
Lời nói này đi qua mấy cái miệng, hai chữ "có thể" đã bị xoá đi rồi biến thành câu nói vô cùng có tính xác thực là "đã được tuyển chọn".
Lâm Thu Thu thấy được tin tức này ở trong diễn đàn.
Cô trả lời hỏi lại: "Ngu Minh Nhã được chọn rồi hả? Sao tớ lại không biết."
Có người trả lời lại nói: "Chị của tớ có tham gia, sao mà là tin tức giả được?"
Lâm Thu Thu: "..."
Mà cũng thật là tin tức giả.
Từ đầu đến cuối đạo diễn Vương cũng không nói thích màn biểu diễn của Ngu Minh Nhã, chuyện này đều trở thành như vậy thì Ngu Minh Nhã thật sự lợi hại.
Lâm Thu Thu nói với Ngu Trà chuyện khôi hài này, "Cậu ta không sợ cuối cùng cậu ta phải đưa lưỡi ra ngoài à?"
Ngu Trà cũng hết sức kinh ngạc.
Sao Ngu Minh Nhã lại ngu xuẩn đến như vậy?
Nếu như kết quả được công bố ra là học sinh lớp nghệ thuật kia, chẳng phải là trực tiếp vả vào mặt mình sao. Đến lúc đó toàn trường đều sẽ biết nữ thần không được chọn rồi.
Ngu Trà lắc đầu một cái, "Chị ta thật sự..."
Tự mình tìm đường chết, tự mình tìm cơ hội làm mất mặt chính mình.
-
Sau khi tuyển chọn kết thúc, một làn người lục tục đi ra ngoài.
Lục Dĩ Hoài ngồi lên xe lăn, Tần Du chuẩn bị đẩy anh thì bị Tô Ngọc lôi kéo ra ngoài, "Cậu không có mắt hả, có chị dâu nhỏ ở đây thì cần đến cậu làm gì?"
"Ừ, cậu nói đúng." Tần Du thấy mình thật ngốc, cậu nói nhỏ: "Chúng ta đi chậm một chút, theo sau bọn họ đi."
Lâm Thu Thu và Thượng Thần cũng tự giác đi ở phía sau, đụng phải mấy người Tần Du rồi sau đó hai bên liền bắt đầu trao đổi tin tức với nhau.
Thượng Thần cảm khái một câu: "Bây giờ Trà Trà đang ở nhà họ Lục nên cũng không cần tiếp tục xem sắc mặt của Ngu Minh Nhã."
Suy nghĩ của Tần Du hơi động, hỏi: "Ngu Minh Nhã làm sao vậy?"
Lâm Thu Thu không thích cái chủ đề này nhưng mà vẫn nói: "Ngu Minh Nhã có thể giả vờ cũng là do bọn con trai các cậu không nhìn thấy được, ai ai cũng xem cậu ta là nữ thần nhưng thật ra người ta đều cười nhạo các cậu ở sau lưng đó thôi."
"Dừng-----"
Tần Du vội vã xua tay: "Chúng tớ không phải là mấy tên kia."
Dùng hiện trạng mà nói, bọn họ cho rằng bọn họ có năng lực giám định kỹ nữ, đối với mấy thủ đoạn nhỏ bé đó của Ngu Minh Nhã còn không được lọt vào mắt của bọn họ.
Lâm Thu Thu hơi thay đổi cái nhìn về bọn họ, khích lệ nói: "Vậy các cậu vẫn còn tốt, đừng để cho chúng tớ thất vọng."
Tô Ngọc cười hì hì.
"Các cậu gọi Trà Trà là chị dâu nhỏ, vậy Lục Dĩ Hoài đồng ý sao?" Lâm Thu Thu hỏi: "Ngày thường cậu ấy hung dữ lắm phải không?"
Tần Du nói: "Hung dữ hả? Tớ thấy không có hung dữ."
"Đúng vậy, Lục ca không có hung dữ." Tô Ngọc bĩu môi, "Do người khác không biết rồi đồn bậy đó thôi, cậu thấy có bao giờ thấy Lục ca nổi giận với chị dâu nhỏ không?"
Lâm thu thu chưa thấy qua.
Tần Du nhìn hai người trong khung cảnh yên tĩnh tốt đẹp phía trước, đột nhiên nhanh trí chụp một tấm ảnh, trong ảnh chụp nhìn hai người hết sức hài hoà.
"Bức ảnh này thật đẹp, sau này sẽ đưa cho Lục ca." Cậu lưu vào máy, "Đúng rồi, chị dâu nhỏ có nói gì với các cậu không?"
Lâm Thu Thu suy nghĩ một chút, "Không có, nhưng mà lúc người ta nói Lục Dĩ Hoài không tốt thì cậu ấy sẽ phản bác."
Ánh mắt Tần Du sáng lên, nếu như Lục ca biết được thì tốt rồi.
Lâm Thu Thu sờ cằm rồi thở dài nói: "Trước đây Trà Trà rất hướng nội, nhưng sau khi đến nhà họ Lục thì cậu ấy thay đổi rất nhiều, tự tin, cởi mở và cười tươi nhiều hơn."
Dáng vẻ này của Ngu Trà cực kỳ hút mắt người khác.
Tô Ngọc cười: "Xem ra là hai người đều có thay đổi, tớ cũng thấy Lục ca thay đổi một chút, có lẽ là do chị dâu nhỏ mang đến."
Càng trở nên dịu dàng hơn.
Tần Du nhìn ảnh chụp, giọng nói có chút nhỏ, nếu không lắng nghe thì không nghe thấy được -----
"Lục ca của tớ, có thể dùng cả tính mạng đi thích một người."
Mấy người phía sau trò chuyện, người phía trước lại không nghe thấy.
Ngu Trà đi bên cạnh Lục Dĩ Hoài, kiếm một vài chuyện để nói, bao gồm chuyện vết thương trên cổ tay lúc ở nhà họ Ngu, nhưng có điều cô cũng không nói thật.
"Cái đó là không cẩn thận nên mới bị thương."
Lục Dĩ Hoài cười nhạt một tiếng rồi cũng không vạch trần cô.
Đột nhiên ở phía sau có người gọi lên: "Bạn học phía trước đợi một chút!"
Vốn Ngu Trà không biết người đó đang gọi cô, mãi cho đến khi người đó chạy đến bên cạnh cô, thở hổn hển rồi chào hỏi.
"Bạn học này, chào bạn."
Ngu Trà nghi hoặc, Vương Thành Thuận chào hỏi với cô làm gì, nhưng mà vẫn lễ phép nói: "Chào chú ạ."
Trong đôi mắt Vương Thành Thuận hiện lên sự kinh diễm.
Khuôn mặt của thiếu nữ đứng dưới đèn đường như là phát sáng. Làn da trắng nõn, ngũ quan nhu hoà giống như một con bươm bướm vừa mới lột xác thành công, đều khoe toàn bộ sắc đẹp ra cho toàn thế giới.
Đây là một loại đẹp trong vô thức.
Lúc trước Vương Thành Thuận chỉ nhìn từ sân khấu, bây giờ nhìn ở khoảng cách gần nên trong lòng vô cùng thoả mãn.
Vương Thành Thuận đưa danh thiếp ra, "Bạn học, đây là danh thiếp của tôi, không biết là bạn đã từng nghe đến tên của tôi chưa, lần chọn diễn viên cho bộ phim này bạn không có tham gia, cũng may là tôi gặp được bạn ở trên đường."
Ngu Trà chuẩn bị đưa tay ra nhận lấy thì có một bàn tay thon dài đã cầm lấy cái danh thiếp.
Hai ngón tay Lục Dĩ Hoài kẹp danh thiếp, nhìn vào thấy tên và nghề nghiệp thì trong lòng đã có một cái suy đoán mơ hồ.
Vương Thành Thuận cũng không để ý đến việc anh nhận lấy nó, chủ động tự giới thiệu bản thân mình, "Tôi là đạo diễn, hai ngày trước ở hội nghị của trường đã chú ý đến bạn, bạn rất giống với hình tượng nữ chính của tôi..."
Vốn dĩ hôm nay ông đã từ bỏ, chuẩn bị quyết định học sinh lớp nghệ thuật trường Nhất Trung tên là Trần Khinh Vân làm nữ chính, không ngờ lại gặp được Ngu Trà ở trên đường.
Điều này thật sự là niềm vui bất ngờ.
Ngu Trà yên lặng nghe.
"Minh Nhã, bên kia có phải là mấy người Lục Dĩ Hoài không?"
Đột nhiên Trương Tuyết chỉ về phía trước rồi hỏi.
Ngu Minh Nhã nhìn theo hướng mà cô ta chỉ, thấy được người dễ nhận ra nhất là Lục Dĩ Hoài, còn bọn Tần Du thì đi ở phía sau đang nói chuyện phiếm với mấy người Lâm Thu Thu.
Cô ta biết Lâm Thu Thu và Thượng Thần bởi vì hai người này thường ở xung quanh Ngu Trà, hơn nữa cũng không cho cô ta sắc mặt tốt.
Trương Tuyết nhìn một chút rồi nhỏ giọng nói: "Minh Nhã, bên cạnh Lục Dĩ Hoài là em gái cậu đúng không? Hình như bọn họ đang nói chuyện với ai đó."
Cô ta không tham gia tuyển chọn, cũng không có thấy được trang phục hôm nay của đạo diễn Vương cho nên căn bản sẽ không nhận ra Vương Thành Thuận đứng bên cạnh bọn họ.
Ngu Minh Nhã thấy Vương Thành Thuận, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng sâu.
Chẳng lẽ là Lục Dĩ Hoài quen biết với đạo diễn Vương, gia đình anh có điều kiện như thế thì Vương Thành Thuận muốn đi nịnh bợ cũng là chuyện rất bình thường...
Đột nhiên trong lòng cô ta nảy lên một ý nghĩ, nếu như có thể được Vương Thành Thuận ưu ái thì sau này lục dĩ hoài sẽ thay đổi cái nhìn về cô ta, điều đó sẽ tốt hơn là không có gì tốt so với Ngu Trà.
Ngu Minh Nhã chuẩn bị xong nụ cười, bước nhanh nhưng vẫn tao nhã đi đến thì nghe được giọng nói của Ngu Trà -----
"Thật ngại quá, cháu không có hứng thú với cái này."
"Đạo diễn Vương, em gái cháu còn nhỏ nên nếu có nói sai cái gì thì mong ngài thông cảm cho Ngu Minh Nhã dịu dàng nói.
Vương Thành Thuận thấy người mới đi đến, "Bạn là... Ngu Minh Nhã?"
Khóc um sùm rồi lại còn chú ý hình tượng.
Ánh mắt Ngu Minh Nhã loé lên sự bất ngờ vì bản thân cô ta cũng không phải là người có triển vọng, "Đạo diễn Vương, chú vẫn còn nhớ cháu sao?"
"Đây là em gái của bạn?" Vương Thành Thuận nhìn cô ta rồi lại nhìn sang Ngu Trà, diện mạo của hai chị em gái này có chút giống nhau nhưng tính cách thì lại khác nhau một trời một vực.
Ngu Trà liếc nhìn Ngu Minh Nhã hận không thể xoè đuôi ra ngay lập tức kia, trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Nếu như chị ta biết được mục đích của Vương Thành Thuận thì e là chị ta sẽ tức giận đến chết.
Sau mấy giây yên tĩnh thì Vương Thành Thuận cười nói: "Nếu là em gái của bạn thì bạn hãy giúp tôi khuyên em gái bạn một chút đi."
Ngu Minh Nhã cười nói: "Đạo diễn Vương cứ nói đi ạ."
"Tôi thấy em gái của bạn rất phù hợp với nữ chính của tôi." Vương Thành Thuận nói: "Nhưng mà em gái của bạn không đồng ý nên tôi đang suy nghĩ cách giải quyết."
Nụ cười trên mặt NguMinh Nhã nhanh chóng đã cứng lại.
CHƯƠNG SAU SẼ SET PASS.
Trên sân khấu có một cô gái đang biểu diễn đọc diễn cảm, giọng nói qua micro vang vọng khắp hội trường, cắt đứt những tiếng động thật nhỏ.
Ngu Trà biết Lục Dĩ Hoài sẽ không đánh cô.
Đời trước cô từng làm nhiều chuyện anh không thích nhưng anh cũng không đánh cô dù chỉ một lần, cái này chính là một mặt khi cô chết đi mới nhìn rõ ràng.
Tất cả mọi thứ đều do cô ngu dốt quá mà thôi.
Ngu Trà nhớ đến ở đời trước lúc cô đang khóc có hỏi Lục Dĩ Hoài tại sao lại cứ một mực xem trọng cô, đến cùng là cô có chỗ nào lọt vào mắt xanh của anh.
Khi đó Lục Dĩ Hoài cũng không đưa ra câu trả lời nên cô vẫn cảm thấy mình chỉ là một món đồ chơi của anh mà thôi, có thể là vì sau khi anh tàn tật cô là cô gái đầu tiên xuất hiện quanh cuộc sống của anh.
Bây giờ yên lặng suy nghĩ về Lục Dĩ Hoài một chút thì dường như không phải là như vậy.
Có điều Ngu Trà lại nghĩ đến một chuyện, tuy rằng Lục Dĩ Hoài không đánh cô nhưng có thể sẽ cắn cô, đây mới chính là sự thật.
"Lục Dĩ Hoài, gần đây bác sĩ Khương có nói gì không?" Ngu Trà nói sang chuyện khác, "Người xoa bóp lần trước bác sĩ tìm thế nào?"
Đây là vấn đề cô quan tâm gần đây.
Khương bác sĩ nói với tâm thái lạc quan rằng rất nhanh là sẽ đứng lên. Tất nhiên là không nói dối, bởi vì như vậy là sẽ nhìn được Lục Dĩ Hoài có trị liệu tốt hay không.
Lục Dĩ Hoài hừ một tiếng, "Khá tốt."
Anh buông tay Ngu Trà ra, cũng không tiếp tục ép hỏi cái gì, làm cho Tần Du và Tô Ngọc ở bên cạnh không nhịn được cười.
Lúc này tảng đã lớn trong lòng ngu trà mới được gỡ xuống, mặt mày không khỏi cong lên, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên bên tai anh: "Lục Dĩ Hoài, rất nhanh là cậu sẽ có thể tốt lên rồi."
Một lần nữa đứng lên.
Một lần nữa trở thành thiếu niên bừa bãi làm càn kia.
Ánh mắt nặng nề của Lục Dĩ Hoài rơi vào mặt cô, đáy lòng có một chút ngứa, hỏi: "Lạc quan như vậy hả, nếu như cả đời này không tốt không đứng lên được thì sao đây? Cậu nghĩ làm thế nào bây giờ?"
"Sẽ không đâu." Ngu Trà an ủi nói: "Bác sĩ Khương nói sẽ có thể tốt lên, cậu nhất định phải nghe lời của bác sĩ Khương."
Lục Dĩ Hoài thấy cô nói hai câu đều không rời bác sĩ Khương, tâm trạng càng trở nên buồn bực, dứt khoát không tìm việc hỏi cô nữa.
Thỉnh thoảng anh nhìn xuống dưới.
Đều cùng ngồi ở khán phòng, Ngu Trà dịu dàng ngoan ngoãn ngồi ở nơi đó, đôi chân thon dài gác lên nhau, dáng ngồi đoan chính, rất ưa nhìn.
Mà đôi chân của mình lại vô tri vô giác.
Hô hấp Lục Dĩ Hoài nặng nề xuống, đây là chuyện mà anh biết sau khi xảy ra chuyện. Một tháng trước anh đã ổn định được nhưng bây giờ lại bắt đầu chán ghét lên.
Trên chiếc xe đó không chỉ có mình anh nhưng cố ý là anh chỉ bị thương hai chân, còn hai người khác... bởi vì bị thương quá nặng, tử vong tại chỗ, sinh mệnh không còn nữa.
Vậy anh may mắn hay là không may mắn?
Lúc mới xảy ra chuyện, Lục Dĩ Hoài cảm thấy mình sống còn không bằng chết. Anh từ một thiên chi kiêu tử biến thành một người tàn tật, giống như là trời đã sập xuống.
Sau đó anh quen rồi, lại trở nên trầm mặc bắt đầu tiếp nhận chuyện cười mà vận mệnh cho anh, và rồi lúc này lại lấy được một cái niềm vui bất ngờ khác.
Nhớ đến lời nói lúc trước của bác sĩ Khương, đôi mắt Lục Dĩ Hoài chợt dao động.
Khoảng thời gian này anh cảm giác được thỉnh thoảng cẳng chân của mình sẽ ngứa, mỗi lần cũng chỉ trong nháy mắt giống như đó là ảo giác của anh.
Thời gian mấy tháng dường như cũng không dài.
-
Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cũng đã đến lượt của Ngu Minh Nhã.
Cô ta sửa lại kiểu tóc của mình một chút, tao nhã đi lên sân khấu rồi nói: "Chào đạo diễn Vương, cháu tên là Ngu Minh Nhã, năm nay mười tám tuổi, đã từng diễn qua «Thanh Xuân Mười Tám Tuổi», rất vinh hạnh khi có thể được tham gia lần tuyển chọn diễn viên này."
Ánh đèn chiếu vào người cô ta, như một con khổng tước đang kiêu ngạo.
Vương Thành Thuận lật qua lật lại tư liệu do trường học cung cấp, không hề nói gì mà là đi thẳng vào chủ đề: "Ngu Minh Nhã đúng không, bạn diễn một cảnh con gái bất ngờ biết được ba mẹ mình đã qua đời, chú ý biểu đạt tình cảm."
Chủ nhiệm Lưu ở bên cạnh nói tốt cho Ngu Minh Nhã: "Đây là học sinh ưu tú của chúng tôi, mọi mặt đều xuất sắc, hơn nữa học tập cũng rất ưu tú."
"Tôi biết rồi." Ngữ khí của Vương Thành Thuận cũng không có thay đổi gì, mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu, "Còn có năm người."
Nhưng lại không có cô gái ông vừa ý lúc đó.
Nói Vương Thành Thuận không thất vọng là không thể nào vì ông chọn người đều là dựa vào cảm giác, cho nên vai chính của ông đều được người ngoài giới đánh giá rất có linh khí, giống như là ngọc thô chưa được mài dũa, sau khi đánh bóng thì sẽ phát hiện ra được ánh sáng ở bên trong.
Trên bản nhận xét có hai cái tên được khoanh tròn, đây có thể là ứng viên, một người là học sinh lớp nghệ thuật và còn lại là lớp bình thường.
Chủ nhiệm Lưu cũng không nhìn thấy động tác này của đạo diễn Vương, trong lòng lại ôm kỳ vọng rất lớn với Ngu Minh Nhã đang ở trên sân khấu kia.
Trên sân khấu, Ngu Minh Nhã bắt đầu biểu diễn.
Tần Du ở dưới tấm tắc mấy tiếng rồi đánh giá: "Này không phải là ba mẹ qua đời, cậu ta khóc thật quá nhức đầu."
Tô Ngọc nói: "Cái này có thể gọi là hình thức diễn khoa trương."
Tiếng nói chuyện của hai người bọn họ không lớn cũng không nhỏ, Ngu Trà đều có thể nghe rõ ràng, suýt chút nữa đã bị mấy chữ cuối cùng chọc cười.
Nói thật Ngu Minh Nhã diễn thế này người ngoài nghề nhìn vào cũng thấy là không được.
Phim được làm ra là để cho khán giả xem, khán giả không cảm nhận được thì đại khái bộ phim này đã thất bại đi một nửa rồi.
Tuy rằng cô chưa diễn qua nhưng cũng biết cách thường thức.
Đạo diễn Vương chỉ ra đề ngoài ý muốn, trong hoàn cảnh đó hẳn là khiếp sợ thậm chí là có thể xuất hiện trạng thái tâm trạng bị trì trệ, khóc lớn không nhất định là cách biểu đạt tốt nhất.
Trong chớp mắt, Ngu Minh Nhã đã biểu diễn xong.
Vương Thành Thuận không nói gì, chỉ âm thầm đánh dấu x rồi sau đó nói: "Được, người tiếp theo."
Ngu Minh Nhã thấy ông không lộ ra biểu cảm thất vọng, còn nghĩ rằng là mình đã diễn rất tốt nên mang theo một nụ cười đi xuống sân khấu.
Cô ta khóc nghiêm trọng đến thế, lớp trang điểm cũng đã trôi gần hết.
Trong hậu trường, các cô gái đều đồng loạt nhìn Ngu Minh Nhã vừa mới đi vào, thấy nụ cười trên mặt cô ta thì liền cảm thấy xong rồi.
Trương Tuyết đến tiếp đón, cười hì hì nói: "Minh Nhã, vừa nãy cậu khóc thật là lớn, nếu là tớ thì chắc chắn tớ sẽ không làm được, cậu thật quá tuyệt vời."
Ngu Minh Nhã khiêm tốn nói: "Đây là tố chất cơ bản của một diễn viên, lúc trước ở đoàn phim tớ đã luyện rất lâu, không ngờ hôm nay lại có thể dùng đến."
"Đây đều là duyên phận cả." Trương Tuyết khen ngợi nói: "Cậu xuất sắc như thế, nhất định đạo diễn vương sẽ cực kỳ bất ngờ."
Các cô gái khác đang dựng lỗ tai nghe đều có chút trầm mặc rồi sau đó tụm năm tụm ba lại một chỗ để khẽ bàn luận -----
"Dáng vẻ này của Ngu Minh Nhã là có khi nào đã được chọn rồi không?"
"Tớ biết nhất định tớ không có cơ hội này, cùng nhau chạy thôi."
"Ngu Minh Nhã đã từng diễn xuất nên là có kinh nghiệm hơn chúng ta một chút... thật không phục chút nào, chuyện tốt nào cũng đều bị cậu ta chiếm mất."
Ngu Minh Nhã ngồi ở trên ghế, dặm lại lớp trang điểm cho mình lần nữa, đối với việc bọn họ nói gì thì cũng không lên tiếng ngăn cản.
Đố kị đều tôn lên cái xuất sắc của cô ta.
Các bạn nữ đã thi xong đều nói tình hình với bạn học một chút, cũng có đăng lên vòng bạn bè. Nói chung là không ít người biết Ngu Minh Nhã có thể đã được chọn rồi.
Lời nói này đi qua mấy cái miệng, hai chữ "có thể" đã bị xoá đi rồi biến thành câu nói vô cùng có tính xác thực là "đã được tuyển chọn".
Lâm Thu Thu thấy được tin tức này ở trong diễn đàn.
Cô trả lời hỏi lại: "Ngu Minh Nhã được chọn rồi hả? Sao tớ lại không biết."
Có người trả lời lại nói: "Chị của tớ có tham gia, sao mà là tin tức giả được?"
Lâm Thu Thu: "..."
Mà cũng thật là tin tức giả.
Từ đầu đến cuối đạo diễn Vương cũng không nói thích màn biểu diễn của Ngu Minh Nhã, chuyện này đều trở thành như vậy thì Ngu Minh Nhã thật sự lợi hại.
Lâm Thu Thu nói với Ngu Trà chuyện khôi hài này, "Cậu ta không sợ cuối cùng cậu ta phải đưa lưỡi ra ngoài à?"
Ngu Trà cũng hết sức kinh ngạc.
Sao Ngu Minh Nhã lại ngu xuẩn đến như vậy?
Nếu như kết quả được công bố ra là học sinh lớp nghệ thuật kia, chẳng phải là trực tiếp vả vào mặt mình sao. Đến lúc đó toàn trường đều sẽ biết nữ thần không được chọn rồi.
Ngu Trà lắc đầu một cái, "Chị ta thật sự..."
Tự mình tìm đường chết, tự mình tìm cơ hội làm mất mặt chính mình.
-
Sau khi tuyển chọn kết thúc, một làn người lục tục đi ra ngoài.
Lục Dĩ Hoài ngồi lên xe lăn, Tần Du chuẩn bị đẩy anh thì bị Tô Ngọc lôi kéo ra ngoài, "Cậu không có mắt hả, có chị dâu nhỏ ở đây thì cần đến cậu làm gì?"
"Ừ, cậu nói đúng." Tần Du thấy mình thật ngốc, cậu nói nhỏ: "Chúng ta đi chậm một chút, theo sau bọn họ đi."
Lâm Thu Thu và Thượng Thần cũng tự giác đi ở phía sau, đụng phải mấy người Tần Du rồi sau đó hai bên liền bắt đầu trao đổi tin tức với nhau.
Thượng Thần cảm khái một câu: "Bây giờ Trà Trà đang ở nhà họ Lục nên cũng không cần tiếp tục xem sắc mặt của Ngu Minh Nhã."
Suy nghĩ của Tần Du hơi động, hỏi: "Ngu Minh Nhã làm sao vậy?"
Lâm Thu Thu không thích cái chủ đề này nhưng mà vẫn nói: "Ngu Minh Nhã có thể giả vờ cũng là do bọn con trai các cậu không nhìn thấy được, ai ai cũng xem cậu ta là nữ thần nhưng thật ra người ta đều cười nhạo các cậu ở sau lưng đó thôi."
"Dừng-----"
Tần Du vội vã xua tay: "Chúng tớ không phải là mấy tên kia."
Dùng hiện trạng mà nói, bọn họ cho rằng bọn họ có năng lực giám định kỹ nữ, đối với mấy thủ đoạn nhỏ bé đó của Ngu Minh Nhã còn không được lọt vào mắt của bọn họ.
Lâm Thu Thu hơi thay đổi cái nhìn về bọn họ, khích lệ nói: "Vậy các cậu vẫn còn tốt, đừng để cho chúng tớ thất vọng."
Tô Ngọc cười hì hì.
"Các cậu gọi Trà Trà là chị dâu nhỏ, vậy Lục Dĩ Hoài đồng ý sao?" Lâm Thu Thu hỏi: "Ngày thường cậu ấy hung dữ lắm phải không?"
Tần Du nói: "Hung dữ hả? Tớ thấy không có hung dữ."
"Đúng vậy, Lục ca không có hung dữ." Tô Ngọc bĩu môi, "Do người khác không biết rồi đồn bậy đó thôi, cậu thấy có bao giờ thấy Lục ca nổi giận với chị dâu nhỏ không?"
Lâm thu thu chưa thấy qua.
Tần Du nhìn hai người trong khung cảnh yên tĩnh tốt đẹp phía trước, đột nhiên nhanh trí chụp một tấm ảnh, trong ảnh chụp nhìn hai người hết sức hài hoà.
"Bức ảnh này thật đẹp, sau này sẽ đưa cho Lục ca." Cậu lưu vào máy, "Đúng rồi, chị dâu nhỏ có nói gì với các cậu không?"
Lâm Thu Thu suy nghĩ một chút, "Không có, nhưng mà lúc người ta nói Lục Dĩ Hoài không tốt thì cậu ấy sẽ phản bác."
Ánh mắt Tần Du sáng lên, nếu như Lục ca biết được thì tốt rồi.
Lâm Thu Thu sờ cằm rồi thở dài nói: "Trước đây Trà Trà rất hướng nội, nhưng sau khi đến nhà họ Lục thì cậu ấy thay đổi rất nhiều, tự tin, cởi mở và cười tươi nhiều hơn."
Dáng vẻ này của Ngu Trà cực kỳ hút mắt người khác.
Tô Ngọc cười: "Xem ra là hai người đều có thay đổi, tớ cũng thấy Lục ca thay đổi một chút, có lẽ là do chị dâu nhỏ mang đến."
Càng trở nên dịu dàng hơn.
Tần Du nhìn ảnh chụp, giọng nói có chút nhỏ, nếu không lắng nghe thì không nghe thấy được -----
"Lục ca của tớ, có thể dùng cả tính mạng đi thích một người."
Mấy người phía sau trò chuyện, người phía trước lại không nghe thấy.
Ngu Trà đi bên cạnh Lục Dĩ Hoài, kiếm một vài chuyện để nói, bao gồm chuyện vết thương trên cổ tay lúc ở nhà họ Ngu, nhưng có điều cô cũng không nói thật.
"Cái đó là không cẩn thận nên mới bị thương."
Lục Dĩ Hoài cười nhạt một tiếng rồi cũng không vạch trần cô.
Đột nhiên ở phía sau có người gọi lên: "Bạn học phía trước đợi một chút!"
Vốn Ngu Trà không biết người đó đang gọi cô, mãi cho đến khi người đó chạy đến bên cạnh cô, thở hổn hển rồi chào hỏi.
"Bạn học này, chào bạn."
Ngu Trà nghi hoặc, Vương Thành Thuận chào hỏi với cô làm gì, nhưng mà vẫn lễ phép nói: "Chào chú ạ."
Trong đôi mắt Vương Thành Thuận hiện lên sự kinh diễm.
Khuôn mặt của thiếu nữ đứng dưới đèn đường như là phát sáng. Làn da trắng nõn, ngũ quan nhu hoà giống như một con bươm bướm vừa mới lột xác thành công, đều khoe toàn bộ sắc đẹp ra cho toàn thế giới.
Đây là một loại đẹp trong vô thức.
Lúc trước Vương Thành Thuận chỉ nhìn từ sân khấu, bây giờ nhìn ở khoảng cách gần nên trong lòng vô cùng thoả mãn.
Vương Thành Thuận đưa danh thiếp ra, "Bạn học, đây là danh thiếp của tôi, không biết là bạn đã từng nghe đến tên của tôi chưa, lần chọn diễn viên cho bộ phim này bạn không có tham gia, cũng may là tôi gặp được bạn ở trên đường."
Ngu Trà chuẩn bị đưa tay ra nhận lấy thì có một bàn tay thon dài đã cầm lấy cái danh thiếp.
Hai ngón tay Lục Dĩ Hoài kẹp danh thiếp, nhìn vào thấy tên và nghề nghiệp thì trong lòng đã có một cái suy đoán mơ hồ.
Vương Thành Thuận cũng không để ý đến việc anh nhận lấy nó, chủ động tự giới thiệu bản thân mình, "Tôi là đạo diễn, hai ngày trước ở hội nghị của trường đã chú ý đến bạn, bạn rất giống với hình tượng nữ chính của tôi..."
Vốn dĩ hôm nay ông đã từ bỏ, chuẩn bị quyết định học sinh lớp nghệ thuật trường Nhất Trung tên là Trần Khinh Vân làm nữ chính, không ngờ lại gặp được Ngu Trà ở trên đường.
Điều này thật sự là niềm vui bất ngờ.
Ngu Trà yên lặng nghe.
"Minh Nhã, bên kia có phải là mấy người Lục Dĩ Hoài không?"
Đột nhiên Trương Tuyết chỉ về phía trước rồi hỏi.
Ngu Minh Nhã nhìn theo hướng mà cô ta chỉ, thấy được người dễ nhận ra nhất là Lục Dĩ Hoài, còn bọn Tần Du thì đi ở phía sau đang nói chuyện phiếm với mấy người Lâm Thu Thu.
Cô ta biết Lâm Thu Thu và Thượng Thần bởi vì hai người này thường ở xung quanh Ngu Trà, hơn nữa cũng không cho cô ta sắc mặt tốt.
Trương Tuyết nhìn một chút rồi nhỏ giọng nói: "Minh Nhã, bên cạnh Lục Dĩ Hoài là em gái cậu đúng không? Hình như bọn họ đang nói chuyện với ai đó."
Cô ta không tham gia tuyển chọn, cũng không có thấy được trang phục hôm nay của đạo diễn Vương cho nên căn bản sẽ không nhận ra Vương Thành Thuận đứng bên cạnh bọn họ.
Ngu Minh Nhã thấy Vương Thành Thuận, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng sâu.
Chẳng lẽ là Lục Dĩ Hoài quen biết với đạo diễn Vương, gia đình anh có điều kiện như thế thì Vương Thành Thuận muốn đi nịnh bợ cũng là chuyện rất bình thường...
Đột nhiên trong lòng cô ta nảy lên một ý nghĩ, nếu như có thể được Vương Thành Thuận ưu ái thì sau này lục dĩ hoài sẽ thay đổi cái nhìn về cô ta, điều đó sẽ tốt hơn là không có gì tốt so với Ngu Trà.
Ngu Minh Nhã chuẩn bị xong nụ cười, bước nhanh nhưng vẫn tao nhã đi đến thì nghe được giọng nói của Ngu Trà -----
"Thật ngại quá, cháu không có hứng thú với cái này."
"Đạo diễn Vương, em gái cháu còn nhỏ nên nếu có nói sai cái gì thì mong ngài thông cảm cho Ngu Minh Nhã dịu dàng nói.
Vương Thành Thuận thấy người mới đi đến, "Bạn là... Ngu Minh Nhã?"
Khóc um sùm rồi lại còn chú ý hình tượng.
Ánh mắt Ngu Minh Nhã loé lên sự bất ngờ vì bản thân cô ta cũng không phải là người có triển vọng, "Đạo diễn Vương, chú vẫn còn nhớ cháu sao?"
"Đây là em gái của bạn?" Vương Thành Thuận nhìn cô ta rồi lại nhìn sang Ngu Trà, diện mạo của hai chị em gái này có chút giống nhau nhưng tính cách thì lại khác nhau một trời một vực.
Ngu Trà liếc nhìn Ngu Minh Nhã hận không thể xoè đuôi ra ngay lập tức kia, trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Nếu như chị ta biết được mục đích của Vương Thành Thuận thì e là chị ta sẽ tức giận đến chết.
Sau mấy giây yên tĩnh thì Vương Thành Thuận cười nói: "Nếu là em gái của bạn thì bạn hãy giúp tôi khuyên em gái bạn một chút đi."
Ngu Minh Nhã cười nói: "Đạo diễn Vương cứ nói đi ạ."
"Tôi thấy em gái của bạn rất phù hợp với nữ chính của tôi." Vương Thành Thuận nói: "Nhưng mà em gái của bạn không đồng ý nên tôi đang suy nghĩ cách giải quyết."
Nụ cười trên mặt NguMinh Nhã nhanh chóng đã cứng lại.
CHƯƠNG SAU SẼ SET PASS.
/61
|