Tìm theo dõi cũng không phải là khó.
Mỗi nơi ở khu vui chơi này đều được lắp đặt máy theo dõi. Mặc dù trong phòng không có nhưng bên ngoài phòng và đường đi đều có, chỉ cần đối chiếu là có thể thấy được.
Vài người cùng nhau đi đến phòng giám sát.
"Hôm nay người tương đối nhiều cho nên có thể có chút khó khăn." Nhân viên phòng giám sát nói: "Hơn nữa không nhất định sẽ thấy được."
Thượng Từ Từ: "Xem rồi sẽ biết."
Ngu Trà lên tiếng: "Bắt đầu xem từ lúc chúng ta vừa vào không lâu đi."
"Xem lúc đó làm gì vậy?" Lâm Thu Thu buồn bực nói: "Khi đó cách lúc xảy ra chuyện mấy giờ đồng hồ, không biết chúng ta sẽ xem đến lúc nào đâu."
Ngu Trà lắc đầu một cái, thấp giọng nói: "Không phải hôm nay có mấy cô gái muốn vào phòng sao, tớ muốn xem thử bọn họ là ai."
Nhanh chóng đoạn phim theo dõi đã được phát lên.
Ngu Minh Nhã và bọn chị em ăn mặc trang điểm lộng lẫy đứng ở trước cửa phòng, trong đó có một cô gái đi lên đẩy cửa rồi sau đó là hình ảnh mở cửa của cô gái hậu kỳ.
Thật sự chị ta đã đến đây.
Lúc đó Ngu Trà còn nghĩ rằng là mình nhìn lầm nhưng không ngờ lại là thật. Ngu Minh Nhã trùng hợp xuất hiện ở đây hẳn là sẽ không đơn giản như vậy.
Rất nhanh đã đến hình ảnh các cô rời đi sau khi thay bộ quần áo cuối cùng.
Hình ảnh là một đoàn người đi tới rồi mãi cho đến mười mấy phút sau, có một cô gái đang che dù lén lén lút lút đi đến cửa, dừng lại một lúc rồi đi vào trong phòng.
Điều trùng hợp chính là một cái máy quay khác đang nghiêng về phía phòng này, quay được cảnh cô gái đó xé rách quần áo với một động tác cực kỳ thô lỗ và ác độc.
Khoảng chừng năm phút sau, cô gái đó đi ra ngoài lần hai, lúc này đã dùng ô che lại nửa người.
Ngu Trà biết cái túi đeo lưng của cô ta, cái túi này là hàng giới hạn. Lúc đó cô ta mua xong thì quay vài cái video, hơn nữa còn khoe khoang rất nhiều lần thậm chí là còn đăng lên Weibo.
Vì thế chị ta tạo ra một hình ảnh bạch phú mỹ cho bản thân rồi sau đó bọn người marketing đào ra gia cảnh hào môn của cô ta, rất nhanh đã lên được hot search Weibo thu hút được rất nhiều fans.
"Chính là cậu ta đã làm ra chuyện này!"
"Làm vậy cũng quá là độc ác."
"Bên ngoài thì Ngu Minh Nhã tỏ ra ôn hoà, thật không biết xấu hổ, Trà Trà cậu ở cùng cậu ta lâu như vậy cũng thật là quá thảm."
"May là bây giờ cậu đã rời đi."
Chỉ là dùng ô che chắn như thế nào đi nữa thì lúc xoay người vẫn sẽ để lộ ra, gương mặt đó của Ngu Minh Nhã vẫn có thể thấy rõ.
Ngu Trà tức giận nắm chặt tay.
Thượng Từ Từ nói: "Báo cảnh sát đi."
"Đúng vậy, báo cảnh sát đi." Thượng Thần gật đầu phụ hoạ nói: "Váy của chúng ta nhiều như vậy, mỗi bộ cũng hơn mấy trăm, gộp tất cả lại cũng hơn mấy nghìn. Hơn nữa còn có váy của Trà Trà, như thế cũng có thể lập án đúng không?"
Ngu Trà bình tĩnh nói: "Ừ, báo cảnh sát đi."
Lúc đợi cảnh sát đến cô xin nhân viên giám sát cái video kia, vốn là không dễ dàng lấy được nhưng cô đã trả một ít tiền để lấy nó.
Trực giác mách bảo cô nên giữ lại cái video này, có thể sau này sẽ có tác dụng.
Rất nhanh cảnh sát đã tới, sau khi hỏi một số chi tiết nhỏ liền ghi chép lại, sau đó các cô mới ra về.
"Trước đây tớ mất cái di động giá mấy nghìn nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì." Lâm Thu Thu nhỏ giọng nói: "Có lúc bọn họ lười thật."
"Lần này lấy được cả người lẫn tang vật, hẳn là sẽ không như vậy đâu."
Cái này không phải là cái Ngu Trà lo lắng, chuyện này đối với bản thân cô không phải là chuyện gì lớn thậm chí là không cần giữ lại. Nhà họ Ngu chuẩn bị một chút là có thể giải quyết được, đến lúc đó chắc chắn Thượng Từ Từ cũng chỉ có thể tiếp nhận bồi thường.
Ngu Trà nghĩ đến đoạn video trong điện thoại của mình.
Sau này Ngu Minh Nhã muốn nổi tiếng, trở thành nhân vật của công chúng. Hơn nữa với hình ảnh bạch phú mỹ của cô ta, đối với cô ta mà nói quá khứ đen tối như thế cũng là một chuyện khá là nghiêm trọng.
Nếu như cô ta tiếp tục làm cái gì thì cô sẽ không lại hạ thủ lưu tình.
Sống lại một lần, Ngu Trà không phải là quả hồng mềm mặc cho nhiều người nhào nắn. Cô đần độn nhiều năm như vậy rồi nên cũng cần phải tỉnh táo.
-
Sau khi ra khỏi khu vui chơi, mọi người chuẩn bị tách ra.
Thượng Từ Từ nói: "Cái tai thỏ này chị giữ lại cũng không có làm gì, em mang về nhà đi, em xem bộ quần áo này rất hợp với cái đơn điệu này nha."
Ngu Trà không tin lời của cô, "Em không mang đâu."
Có điều cuối cùng cô cũng lấy xuống bỏ vào trong túi. Cái túi này là dì Giang đưa tới, tất cả đồ dùng của cô đều được nhà họ Lục sắp xếp, căn bản sẽ không cần lo lắng cái gì khác.
Lúc quay về nhà họ Lục, sắc trời đã tối đi.
Ngu Trà mặc một cái váy lolita kiểu xoè, đi chậm từ cổng vào nhà nhỏ, nhìn đông nhìn tây như là sợ gặp được người nào.
"Trà Trà thật hoạt bát."
Giang Nguyệt Tình đứng ở cửa sổ của nhà nhỏ, quay sang người bên cạnh nói: "Ban đầu mẹ còn nghĩ rằng con bé sẽ sợ con, không nghĩ đến..."
Không nghĩ đến còn có thể ở chung.
"Con đừng không nói gì, còn trẻ mà làm như là lão cán bộ vậy, như thế sẽ doạ sợ cô gái nhỏ." Giang Nguyệt Tình dong dài lằng nhằng: "Ôi, sao lúc đầu mẹ không sinh một đứa con gái, mặc váy nhìn thật là đáng yêu."
Lục Dĩ Hoài không lên tiếng, chỉ là ánh mắt yên lặng nhìn cô gái đang đi trên đường nhỏ kia. Váy nhỏ tinh xảo xinh đẹp được mặc trên người cô, giống như nàng Alice được chú thỏ đưa vào thế giới thần kỳ, làm cho người khác si mê.
Chỉ là nơi này của anh không phải là tiên cảnh.
Ngu Trà mang túi chạy lên lầu như một làn khói, lúc đang chuẩn bị cẩn thận đi vào phòng mình thì đột nhiên cửa phòng bên cạnh mở ra.
Cô cả kinh: "Dì... dì Giang."
Giang Nguyệt Tình nhẹ nhàng cười, đưa tay sờ tóc cô, "Về rồi, hôm nay ra ngoài chơi vui không con?"
Ngu Trà dịu dàng nói: "Dạ, vui ạ."
Ngoại trừ chuyện của Ngu Minh Nhã thì tất nhiên là cô rất vui.
Ngu Trà liếc nhìn Lục Dĩ Hoài đang ngồi trên xe lăn kia. Ánh đèn trong phòng chiếu ra, chiếu vào một nửa gương mặt anh, dáng vẻ không hề có cảm xúc có chút doạ người.
"Vui là được rồi, dì Giang đi trước."
Giang Nguyệt Tình lại quay đầu dặn dò vài câu sau đó rời khỏi nhà nhỏ.
Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn, trên đùi có đặt một quyển sách mỏng, nhìn vô cùng cứng ngắc, mỗi lần đầu ngón tay đặt trên đó đều sẽ phát ra tiếng gõ.
Khó trách làm cho người ta căng thẳng.
Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt nói, "Váy ở đâu ra vậy?"
"..." Ngu Trà nhỏ giọng nói: "Váy không cẩn thận bị phá hỏng, cái này là của cửa hàng chị gái Thượng Thần, tôi mặc nó về."
Cô nắm lấy làn váy, có chút sốt sắng.
Thiếu nữ mặc váy nhỏ đáng yêu, làn da trắng noãn mềm mại được ánh đèn chiếu vào, khuôn mặt tinh xảo được trang điểm có một chút căng thẳng, vô cớ làm cho người sinh ra một chút dục vọng không tên.
Lục Dĩ Hoài dời tầm mắt đi chỗ khác, "Trong túi có cái gì?"
Ngu Trà chần chừ một chút rồi mới mở túi ra. Thực ra bởi vì tai thỏ khá lớn nên nó không nằm hết vào trong túi, vì thế nó thoải mái mà hiện ra trước ánh đèn.
Cô đưa cho Lục Dĩ Hoài.
Lục Dĩ Hoài nhận lấy, ngón tay thon dài xoa qua xoa lại cái tai thỏ ấy, cảm xúc lại khó lường. Ngu Trà nhìn vào cảm thấy cả lòng đều run sợ, cô luôn cảm giác sẽ có chuyện gì không hay xảy ra.
Anh đang cúi đầu cho nên Ngu Trà không nhìn thấy được đôi mắt ấy có sóng lớn nổi lên từ bốn phía.
"Trên mặt dơ cả rồi, nhanh đi rửa đi." Bỗng nhiên Lục Dĩ Hoài giương mắt lên rồi mở miệng nói: "Cho cậu ba phút."
Ngu Trà vội vã chui vào phòng mình.
Tháo trang sức đều luống cuống tay chân, sau khi rửa mặt xong đã là ba phút sau. Sau khi mở cửa cô phát hiện Lục Dĩ Hoài đã biến mất, cửa phòng sát vách cũng đóng chặt, không biết là anh ở dưới lầu hay trên lầu.
"Tiểu thư, con đứng ở đây làm gì vậy?"
Đột nhiên mẹ Vương lên lầu đi đến đây.
Ngu Trà sợ hết hồn, "Con nhìn thử thôi ạ."
"Bà muốn đi đưa thuốc cho thiếu gia, con có muốn đi không?" Mẹ Vương cũng không thấy không đúng chỗ nào, "Váy này của tiểu thư thật là đẹp, đẹp tựa như búp bê Barbie vậy đó."
Bà đã thấy một ít búp bê ở nhà nào có em bé, cũng mặc loại váy này nhưng không nghĩ đến người thật mặc vào sẽ như vậy.
"Cảm ơn mẹ Vương, con về phòng trước đây ạ." Ngu Trà cười cười, làm cho hai cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện ra.
Hôm nay chụp ảnh cả một buổi trưa, tạo dáng cũng rất mệt, cô chưa thay quần áo mà đã nằm ở trên giường.
Chưa đến vài phút đã ngủ rồi.
-
Buổi tối nhà họ Ngu đèn đuốc sáng trưng.
Trần Mẫn Quyên đang nói chuyện phiếm qua video với mấy bà phu nhân khác, "Hôm nay vận may của Khương phu nhân thật tốt nha, nhưng tôi cũng chỉ liền hồ bài mấy lần mà thôi."
"Nếu con trai của tôi không về thì chúng ta còn có thể chơi thêm một giờ nữa, có điều cái này làm cho người ta nghiện thật."
"Ngày mai tôi muốn đi thẩm mỹ viện, cái việc bảo dưỡng này ấy à, một ngày không làm là không được, Mẫn Quyên à cái lần trước chị nói ----"
Người hỏi chính là Khương phu nhân, chồng của bà ấy ngồi ở vị trí cao. Nhà mẹ đẻ của mình cũng có tiếng, đẳng cấp cũng hơn nhà họ Ngu mấy bậc.
Trần Mẫn Quyên tổ chức đánh bài cũng là vì lấy lòng bà ấy, thật vất vả mới có cơ hội nói chuyện như bây giờ, bà ta tuyệt đối phải bước lên đứng đầu cái vòng tròn này.
Bà ta vội vã trả lời: "Cái thẩm mỹ viện kia được rất nhiều người ưa chuộng, lần trước tôi hẹn trước đã lâu nhưng mà lần này tôi hẹn trước là ngày mai, đến lúc đó Khương phu nhân có thể cùng tôi đi xem thử."
"Mẹ, con về rồi."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ngu Minh Nhã.
Trần Mẫn Quyên ngẩng đầu lên nhìn một chút, "Đến đây chào hỏi đi con."
Tất nhiên Ngu Minh Nhã biết rõ bà ta có ý gì, lúc này cô ta làm bộ dáng dịu dàng, cười tươi đi đến nói: "Dì Vương, dì Khương, chào buổi tối ạ, hôm nay nhìn các dì thật trẻ nha, con cũng muốn ước được như vậy rồi."
Mấy người phu nhân được khen dĩ nhiên là sẽ vui vẻ.
Từ nhỏ đến lớn Ngu Minh Nhã đều biết làm thế nào mới có thể thu được kết quả có lợi cho bản thân mình. Thổi phồng chuyện hay là trước lạ sau quen, bây giờ cô ta đã hết sức quen thuộc, hơn nữa với tiếng tăm trước đây không ai sẽ cảm thấy không tốt.
Đúng lúc này, đột nhiên người hầu lại đây -----
"Phu nhân, bên ngoài có cảnh sát bảo là muốn hỏi một ít chuyện của tiểu thư."
Khuôn mặt tươi cười của Trần Mẫn Quyên lập tức đã cứng lại rồi. Bà ta nhìn về phía Ngu Minh Nhã, phát hiện sắc mặt của cô ta cũng không đúng lắm.
Tiếng nói này không nhỏ, người trong video cũng có thể nghe được.
Lúc này mấy người phu nhân đều tự tìm cớ tắt video.
"Sao lại thế này?" Trần Mẫn Quyên tức giận đến đầu đều đau, "Thật vất vả mới có cơ hội, vì thế khả năng này sẽ không còn nữa, con đã làm ra chuyện gì rồi?"
Ngu Minh Nhã nói: "Mẹ, mẹ không tin con sao?"
"Mẹ tin con thì có tác dụng gì không?" Trần Mẫn Quyên phất tay, "Để cho bọn họ vào, nếu như con thật sự không làm cái gì thì tốt."
Tim Ngu Minh Nhã bắt đầu đập nhanh.
Hôm nay nhìn thấy Ngu Trà ở trong màn ảnh xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng được, đột nhiên trong lòng cô ta nảy lên một suy nghĩ đen tối, cuối cùng là tìm cớ đi vào phòng phá huỷ hết quần áo, lúc rời khỏi đó tâm trạng của cô ta đã thoải mái hơn nhiều.
Bây giờ bị cảnh sát tìm tới cửa, cô ta cũng bắt đầu lo sợ, không khỏi nghĩ đến lúc trước bản thân mình sao có thể xúc động đến như vậy.
"Có người báo cảnh sát nói cô Ngu Minh Nhã phá hoại tài sản của người khác."
Trần Mẫn Quyên bình tĩnh phủ nhận nói: "Con gái tôi sẽ không làm ra chuyện như vậy, e là các người tìm nhầm người rồi, bây giờ đã muộn như vậy nên tôi cũng sẽ không so đo."
Một nữ cảnh sát trừng mắt nói: "Chị xem video này một chút trước đi."
Trong video rõ ràng có quay được gương mặt lộ ra của Ngu Minh Nhã, có điều chỉ có mấy giây nhưng cũng đủ để chứng minh tất cả.
Sắc mặt Ngu Minh Nhã trắng bệch, "Mẹ... con không có cố ý, hơn nữa chỉ có mấy bộ quần áo, cùng lắm chỉ cần bồi thường là được, con sẽ không ngồi tù đúng không mẹ?"
Trần Mẫn Quyên cũng thầm mắng con gái ngu xuẩn.
Cũng may việc này cũng không nghiêm trọng lắm, bà ta bỏ chút tiền rồi tìm cách liên lạc với đối phương, quyết định bồi thường bao nhiêu rồi ỉm việc này xuống.
Sau khi đưa cảnh sát đi, Trần Mẫn Quyên trực tiếp ném di động xuống.
"Sao con lại làm việc không chú ý chút nào hết vậy? Không có bản lĩnh thì đừng học người ta đi làm chuyện xấu, lại còn bị người ta tìm tới cửa, quả thực là đã ném hết mặt mũi của mẹ đi rồi!"
Ngu Minh Nhã nghiêm mặt, ngồi phịch trên ghế salon, nói: "Con... con chỉ là kích động trong lúc nhất thời. Mẹ, con sai rồi, con sẽ không bao giờ làm như vậy nữa đâu."
"Không phải mẹ nói con sai." Trần Mẫn Quyên chọt trán cô ta, "Sao con không lợi dụng người khác? Sao lại để lại nhược điểm rõ ràng như vậy?"
Ngu Minh Nhã không dám trả lời.
Trần Mẫn Quyên ngồi xuống, "Con nên mừng vì bọn họ không giữ đoạn video lại, nếu bị người khác thấy được sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, nhiều năm gây dựng lại bị huỷ hoại trong một ngày, như vậy còn ai sẽ muốn con được gả sang."
"Bọn họ sẽ không giữ lại video." Ngu Minh Nhã vội vàng lắc đầu, "Toàn là đám con nít ranh."
Nói thì nói như vậy thôi chứ thật ra trong lòng cô ta rất bất an.
Ngu Minh Nhã cũng bắt đầu hối hận, sớm biết mình không nên kích động là được rồi, bây giờ cái gì cũng không tìm được mà còn phải bồi thường cho người ta.
-
Lúc Ngu Trà tỉnh dậy là đã hơn tám giờ.
Cơm tối cô chưa ăn lại ngủ hơn một giờ, bây giờ còn có chút đói bụng. Cô đang muốn ngồi dậy tìm chút gì đó để ăn nhưng đã bị nửa bóng người trên giường làm cho sợ hãi đến kêu thành tiếng: "A---"
Trong phòng tối, bóng người ngồi yên trên giường không nhúc nhích tựa như là một ác ma, lại không thấy rõ mặt.
"Gọi là gì?" Bóng đen lên tiếng.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Ngu Trà vỗ ngực, không nhịn được nói: "Cậu làm gì mà không lên tiếng vậy... tối như thế làm tôi sợ."
Cô ngồi dậy, cảm giác được trên đầu mình có gì khác liền đưa tay mò mẫm. Cô phát hiện là cái tai thỏ cô mang về, không biết từ lúc nào mà lại nằm ở trên đầu cô rồi.
Ngu Trà muốn lấy xuống nhưng tay lại bị bắt được.
Trong bóng tối, người thiếu niên kề sát mặt cô, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi.
"Lấy xuống thì đêm nay cậu chết chắc."
Tác giả có lời muốnnói: Ngu Alice Trà run lẩy bẩy.
Mỗi nơi ở khu vui chơi này đều được lắp đặt máy theo dõi. Mặc dù trong phòng không có nhưng bên ngoài phòng và đường đi đều có, chỉ cần đối chiếu là có thể thấy được.
Vài người cùng nhau đi đến phòng giám sát.
"Hôm nay người tương đối nhiều cho nên có thể có chút khó khăn." Nhân viên phòng giám sát nói: "Hơn nữa không nhất định sẽ thấy được."
Thượng Từ Từ: "Xem rồi sẽ biết."
Ngu Trà lên tiếng: "Bắt đầu xem từ lúc chúng ta vừa vào không lâu đi."
"Xem lúc đó làm gì vậy?" Lâm Thu Thu buồn bực nói: "Khi đó cách lúc xảy ra chuyện mấy giờ đồng hồ, không biết chúng ta sẽ xem đến lúc nào đâu."
Ngu Trà lắc đầu một cái, thấp giọng nói: "Không phải hôm nay có mấy cô gái muốn vào phòng sao, tớ muốn xem thử bọn họ là ai."
Nhanh chóng đoạn phim theo dõi đã được phát lên.
Ngu Minh Nhã và bọn chị em ăn mặc trang điểm lộng lẫy đứng ở trước cửa phòng, trong đó có một cô gái đi lên đẩy cửa rồi sau đó là hình ảnh mở cửa của cô gái hậu kỳ.
Thật sự chị ta đã đến đây.
Lúc đó Ngu Trà còn nghĩ rằng là mình nhìn lầm nhưng không ngờ lại là thật. Ngu Minh Nhã trùng hợp xuất hiện ở đây hẳn là sẽ không đơn giản như vậy.
Rất nhanh đã đến hình ảnh các cô rời đi sau khi thay bộ quần áo cuối cùng.
Hình ảnh là một đoàn người đi tới rồi mãi cho đến mười mấy phút sau, có một cô gái đang che dù lén lén lút lút đi đến cửa, dừng lại một lúc rồi đi vào trong phòng.
Điều trùng hợp chính là một cái máy quay khác đang nghiêng về phía phòng này, quay được cảnh cô gái đó xé rách quần áo với một động tác cực kỳ thô lỗ và ác độc.
Khoảng chừng năm phút sau, cô gái đó đi ra ngoài lần hai, lúc này đã dùng ô che lại nửa người.
Ngu Trà biết cái túi đeo lưng của cô ta, cái túi này là hàng giới hạn. Lúc đó cô ta mua xong thì quay vài cái video, hơn nữa còn khoe khoang rất nhiều lần thậm chí là còn đăng lên Weibo.
Vì thế chị ta tạo ra một hình ảnh bạch phú mỹ cho bản thân rồi sau đó bọn người marketing đào ra gia cảnh hào môn của cô ta, rất nhanh đã lên được hot search Weibo thu hút được rất nhiều fans.
"Chính là cậu ta đã làm ra chuyện này!"
"Làm vậy cũng quá là độc ác."
"Bên ngoài thì Ngu Minh Nhã tỏ ra ôn hoà, thật không biết xấu hổ, Trà Trà cậu ở cùng cậu ta lâu như vậy cũng thật là quá thảm."
"May là bây giờ cậu đã rời đi."
Chỉ là dùng ô che chắn như thế nào đi nữa thì lúc xoay người vẫn sẽ để lộ ra, gương mặt đó của Ngu Minh Nhã vẫn có thể thấy rõ.
Ngu Trà tức giận nắm chặt tay.
Thượng Từ Từ nói: "Báo cảnh sát đi."
"Đúng vậy, báo cảnh sát đi." Thượng Thần gật đầu phụ hoạ nói: "Váy của chúng ta nhiều như vậy, mỗi bộ cũng hơn mấy trăm, gộp tất cả lại cũng hơn mấy nghìn. Hơn nữa còn có váy của Trà Trà, như thế cũng có thể lập án đúng không?"
Ngu Trà bình tĩnh nói: "Ừ, báo cảnh sát đi."
Lúc đợi cảnh sát đến cô xin nhân viên giám sát cái video kia, vốn là không dễ dàng lấy được nhưng cô đã trả một ít tiền để lấy nó.
Trực giác mách bảo cô nên giữ lại cái video này, có thể sau này sẽ có tác dụng.
Rất nhanh cảnh sát đã tới, sau khi hỏi một số chi tiết nhỏ liền ghi chép lại, sau đó các cô mới ra về.
"Trước đây tớ mất cái di động giá mấy nghìn nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì." Lâm Thu Thu nhỏ giọng nói: "Có lúc bọn họ lười thật."
"Lần này lấy được cả người lẫn tang vật, hẳn là sẽ không như vậy đâu."
Cái này không phải là cái Ngu Trà lo lắng, chuyện này đối với bản thân cô không phải là chuyện gì lớn thậm chí là không cần giữ lại. Nhà họ Ngu chuẩn bị một chút là có thể giải quyết được, đến lúc đó chắc chắn Thượng Từ Từ cũng chỉ có thể tiếp nhận bồi thường.
Ngu Trà nghĩ đến đoạn video trong điện thoại của mình.
Sau này Ngu Minh Nhã muốn nổi tiếng, trở thành nhân vật của công chúng. Hơn nữa với hình ảnh bạch phú mỹ của cô ta, đối với cô ta mà nói quá khứ đen tối như thế cũng là một chuyện khá là nghiêm trọng.
Nếu như cô ta tiếp tục làm cái gì thì cô sẽ không lại hạ thủ lưu tình.
Sống lại một lần, Ngu Trà không phải là quả hồng mềm mặc cho nhiều người nhào nắn. Cô đần độn nhiều năm như vậy rồi nên cũng cần phải tỉnh táo.
-
Sau khi ra khỏi khu vui chơi, mọi người chuẩn bị tách ra.
Thượng Từ Từ nói: "Cái tai thỏ này chị giữ lại cũng không có làm gì, em mang về nhà đi, em xem bộ quần áo này rất hợp với cái đơn điệu này nha."
Ngu Trà không tin lời của cô, "Em không mang đâu."
Có điều cuối cùng cô cũng lấy xuống bỏ vào trong túi. Cái túi này là dì Giang đưa tới, tất cả đồ dùng của cô đều được nhà họ Lục sắp xếp, căn bản sẽ không cần lo lắng cái gì khác.
Lúc quay về nhà họ Lục, sắc trời đã tối đi.
Ngu Trà mặc một cái váy lolita kiểu xoè, đi chậm từ cổng vào nhà nhỏ, nhìn đông nhìn tây như là sợ gặp được người nào.
"Trà Trà thật hoạt bát."
Giang Nguyệt Tình đứng ở cửa sổ của nhà nhỏ, quay sang người bên cạnh nói: "Ban đầu mẹ còn nghĩ rằng con bé sẽ sợ con, không nghĩ đến..."
Không nghĩ đến còn có thể ở chung.
"Con đừng không nói gì, còn trẻ mà làm như là lão cán bộ vậy, như thế sẽ doạ sợ cô gái nhỏ." Giang Nguyệt Tình dong dài lằng nhằng: "Ôi, sao lúc đầu mẹ không sinh một đứa con gái, mặc váy nhìn thật là đáng yêu."
Lục Dĩ Hoài không lên tiếng, chỉ là ánh mắt yên lặng nhìn cô gái đang đi trên đường nhỏ kia. Váy nhỏ tinh xảo xinh đẹp được mặc trên người cô, giống như nàng Alice được chú thỏ đưa vào thế giới thần kỳ, làm cho người khác si mê.
Chỉ là nơi này của anh không phải là tiên cảnh.
Ngu Trà mang túi chạy lên lầu như một làn khói, lúc đang chuẩn bị cẩn thận đi vào phòng mình thì đột nhiên cửa phòng bên cạnh mở ra.
Cô cả kinh: "Dì... dì Giang."
Giang Nguyệt Tình nhẹ nhàng cười, đưa tay sờ tóc cô, "Về rồi, hôm nay ra ngoài chơi vui không con?"
Ngu Trà dịu dàng nói: "Dạ, vui ạ."
Ngoại trừ chuyện của Ngu Minh Nhã thì tất nhiên là cô rất vui.
Ngu Trà liếc nhìn Lục Dĩ Hoài đang ngồi trên xe lăn kia. Ánh đèn trong phòng chiếu ra, chiếu vào một nửa gương mặt anh, dáng vẻ không hề có cảm xúc có chút doạ người.
"Vui là được rồi, dì Giang đi trước."
Giang Nguyệt Tình lại quay đầu dặn dò vài câu sau đó rời khỏi nhà nhỏ.
Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn, trên đùi có đặt một quyển sách mỏng, nhìn vô cùng cứng ngắc, mỗi lần đầu ngón tay đặt trên đó đều sẽ phát ra tiếng gõ.
Khó trách làm cho người ta căng thẳng.
Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt nói, "Váy ở đâu ra vậy?"
"..." Ngu Trà nhỏ giọng nói: "Váy không cẩn thận bị phá hỏng, cái này là của cửa hàng chị gái Thượng Thần, tôi mặc nó về."
Cô nắm lấy làn váy, có chút sốt sắng.
Thiếu nữ mặc váy nhỏ đáng yêu, làn da trắng noãn mềm mại được ánh đèn chiếu vào, khuôn mặt tinh xảo được trang điểm có một chút căng thẳng, vô cớ làm cho người sinh ra một chút dục vọng không tên.
Lục Dĩ Hoài dời tầm mắt đi chỗ khác, "Trong túi có cái gì?"
Ngu Trà chần chừ một chút rồi mới mở túi ra. Thực ra bởi vì tai thỏ khá lớn nên nó không nằm hết vào trong túi, vì thế nó thoải mái mà hiện ra trước ánh đèn.
Cô đưa cho Lục Dĩ Hoài.
Lục Dĩ Hoài nhận lấy, ngón tay thon dài xoa qua xoa lại cái tai thỏ ấy, cảm xúc lại khó lường. Ngu Trà nhìn vào cảm thấy cả lòng đều run sợ, cô luôn cảm giác sẽ có chuyện gì không hay xảy ra.
Anh đang cúi đầu cho nên Ngu Trà không nhìn thấy được đôi mắt ấy có sóng lớn nổi lên từ bốn phía.
"Trên mặt dơ cả rồi, nhanh đi rửa đi." Bỗng nhiên Lục Dĩ Hoài giương mắt lên rồi mở miệng nói: "Cho cậu ba phút."
Ngu Trà vội vã chui vào phòng mình.
Tháo trang sức đều luống cuống tay chân, sau khi rửa mặt xong đã là ba phút sau. Sau khi mở cửa cô phát hiện Lục Dĩ Hoài đã biến mất, cửa phòng sát vách cũng đóng chặt, không biết là anh ở dưới lầu hay trên lầu.
"Tiểu thư, con đứng ở đây làm gì vậy?"
Đột nhiên mẹ Vương lên lầu đi đến đây.
Ngu Trà sợ hết hồn, "Con nhìn thử thôi ạ."
"Bà muốn đi đưa thuốc cho thiếu gia, con có muốn đi không?" Mẹ Vương cũng không thấy không đúng chỗ nào, "Váy này của tiểu thư thật là đẹp, đẹp tựa như búp bê Barbie vậy đó."
Bà đã thấy một ít búp bê ở nhà nào có em bé, cũng mặc loại váy này nhưng không nghĩ đến người thật mặc vào sẽ như vậy.
"Cảm ơn mẹ Vương, con về phòng trước đây ạ." Ngu Trà cười cười, làm cho hai cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện ra.
Hôm nay chụp ảnh cả một buổi trưa, tạo dáng cũng rất mệt, cô chưa thay quần áo mà đã nằm ở trên giường.
Chưa đến vài phút đã ngủ rồi.
-
Buổi tối nhà họ Ngu đèn đuốc sáng trưng.
Trần Mẫn Quyên đang nói chuyện phiếm qua video với mấy bà phu nhân khác, "Hôm nay vận may của Khương phu nhân thật tốt nha, nhưng tôi cũng chỉ liền hồ bài mấy lần mà thôi."
"Nếu con trai của tôi không về thì chúng ta còn có thể chơi thêm một giờ nữa, có điều cái này làm cho người ta nghiện thật."
"Ngày mai tôi muốn đi thẩm mỹ viện, cái việc bảo dưỡng này ấy à, một ngày không làm là không được, Mẫn Quyên à cái lần trước chị nói ----"
Người hỏi chính là Khương phu nhân, chồng của bà ấy ngồi ở vị trí cao. Nhà mẹ đẻ của mình cũng có tiếng, đẳng cấp cũng hơn nhà họ Ngu mấy bậc.
Trần Mẫn Quyên tổ chức đánh bài cũng là vì lấy lòng bà ấy, thật vất vả mới có cơ hội nói chuyện như bây giờ, bà ta tuyệt đối phải bước lên đứng đầu cái vòng tròn này.
Bà ta vội vã trả lời: "Cái thẩm mỹ viện kia được rất nhiều người ưa chuộng, lần trước tôi hẹn trước đã lâu nhưng mà lần này tôi hẹn trước là ngày mai, đến lúc đó Khương phu nhân có thể cùng tôi đi xem thử."
"Mẹ, con về rồi."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ngu Minh Nhã.
Trần Mẫn Quyên ngẩng đầu lên nhìn một chút, "Đến đây chào hỏi đi con."
Tất nhiên Ngu Minh Nhã biết rõ bà ta có ý gì, lúc này cô ta làm bộ dáng dịu dàng, cười tươi đi đến nói: "Dì Vương, dì Khương, chào buổi tối ạ, hôm nay nhìn các dì thật trẻ nha, con cũng muốn ước được như vậy rồi."
Mấy người phu nhân được khen dĩ nhiên là sẽ vui vẻ.
Từ nhỏ đến lớn Ngu Minh Nhã đều biết làm thế nào mới có thể thu được kết quả có lợi cho bản thân mình. Thổi phồng chuyện hay là trước lạ sau quen, bây giờ cô ta đã hết sức quen thuộc, hơn nữa với tiếng tăm trước đây không ai sẽ cảm thấy không tốt.
Đúng lúc này, đột nhiên người hầu lại đây -----
"Phu nhân, bên ngoài có cảnh sát bảo là muốn hỏi một ít chuyện của tiểu thư."
Khuôn mặt tươi cười của Trần Mẫn Quyên lập tức đã cứng lại rồi. Bà ta nhìn về phía Ngu Minh Nhã, phát hiện sắc mặt của cô ta cũng không đúng lắm.
Tiếng nói này không nhỏ, người trong video cũng có thể nghe được.
Lúc này mấy người phu nhân đều tự tìm cớ tắt video.
"Sao lại thế này?" Trần Mẫn Quyên tức giận đến đầu đều đau, "Thật vất vả mới có cơ hội, vì thế khả năng này sẽ không còn nữa, con đã làm ra chuyện gì rồi?"
Ngu Minh Nhã nói: "Mẹ, mẹ không tin con sao?"
"Mẹ tin con thì có tác dụng gì không?" Trần Mẫn Quyên phất tay, "Để cho bọn họ vào, nếu như con thật sự không làm cái gì thì tốt."
Tim Ngu Minh Nhã bắt đầu đập nhanh.
Hôm nay nhìn thấy Ngu Trà ở trong màn ảnh xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng được, đột nhiên trong lòng cô ta nảy lên một suy nghĩ đen tối, cuối cùng là tìm cớ đi vào phòng phá huỷ hết quần áo, lúc rời khỏi đó tâm trạng của cô ta đã thoải mái hơn nhiều.
Bây giờ bị cảnh sát tìm tới cửa, cô ta cũng bắt đầu lo sợ, không khỏi nghĩ đến lúc trước bản thân mình sao có thể xúc động đến như vậy.
"Có người báo cảnh sát nói cô Ngu Minh Nhã phá hoại tài sản của người khác."
Trần Mẫn Quyên bình tĩnh phủ nhận nói: "Con gái tôi sẽ không làm ra chuyện như vậy, e là các người tìm nhầm người rồi, bây giờ đã muộn như vậy nên tôi cũng sẽ không so đo."
Một nữ cảnh sát trừng mắt nói: "Chị xem video này một chút trước đi."
Trong video rõ ràng có quay được gương mặt lộ ra của Ngu Minh Nhã, có điều chỉ có mấy giây nhưng cũng đủ để chứng minh tất cả.
Sắc mặt Ngu Minh Nhã trắng bệch, "Mẹ... con không có cố ý, hơn nữa chỉ có mấy bộ quần áo, cùng lắm chỉ cần bồi thường là được, con sẽ không ngồi tù đúng không mẹ?"
Trần Mẫn Quyên cũng thầm mắng con gái ngu xuẩn.
Cũng may việc này cũng không nghiêm trọng lắm, bà ta bỏ chút tiền rồi tìm cách liên lạc với đối phương, quyết định bồi thường bao nhiêu rồi ỉm việc này xuống.
Sau khi đưa cảnh sát đi, Trần Mẫn Quyên trực tiếp ném di động xuống.
"Sao con lại làm việc không chú ý chút nào hết vậy? Không có bản lĩnh thì đừng học người ta đi làm chuyện xấu, lại còn bị người ta tìm tới cửa, quả thực là đã ném hết mặt mũi của mẹ đi rồi!"
Ngu Minh Nhã nghiêm mặt, ngồi phịch trên ghế salon, nói: "Con... con chỉ là kích động trong lúc nhất thời. Mẹ, con sai rồi, con sẽ không bao giờ làm như vậy nữa đâu."
"Không phải mẹ nói con sai." Trần Mẫn Quyên chọt trán cô ta, "Sao con không lợi dụng người khác? Sao lại để lại nhược điểm rõ ràng như vậy?"
Ngu Minh Nhã không dám trả lời.
Trần Mẫn Quyên ngồi xuống, "Con nên mừng vì bọn họ không giữ đoạn video lại, nếu bị người khác thấy được sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, nhiều năm gây dựng lại bị huỷ hoại trong một ngày, như vậy còn ai sẽ muốn con được gả sang."
"Bọn họ sẽ không giữ lại video." Ngu Minh Nhã vội vàng lắc đầu, "Toàn là đám con nít ranh."
Nói thì nói như vậy thôi chứ thật ra trong lòng cô ta rất bất an.
Ngu Minh Nhã cũng bắt đầu hối hận, sớm biết mình không nên kích động là được rồi, bây giờ cái gì cũng không tìm được mà còn phải bồi thường cho người ta.
-
Lúc Ngu Trà tỉnh dậy là đã hơn tám giờ.
Cơm tối cô chưa ăn lại ngủ hơn một giờ, bây giờ còn có chút đói bụng. Cô đang muốn ngồi dậy tìm chút gì đó để ăn nhưng đã bị nửa bóng người trên giường làm cho sợ hãi đến kêu thành tiếng: "A---"
Trong phòng tối, bóng người ngồi yên trên giường không nhúc nhích tựa như là một ác ma, lại không thấy rõ mặt.
"Gọi là gì?" Bóng đen lên tiếng.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Ngu Trà vỗ ngực, không nhịn được nói: "Cậu làm gì mà không lên tiếng vậy... tối như thế làm tôi sợ."
Cô ngồi dậy, cảm giác được trên đầu mình có gì khác liền đưa tay mò mẫm. Cô phát hiện là cái tai thỏ cô mang về, không biết từ lúc nào mà lại nằm ở trên đầu cô rồi.
Ngu Trà muốn lấy xuống nhưng tay lại bị bắt được.
Trong bóng tối, người thiếu niên kề sát mặt cô, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi.
"Lấy xuống thì đêm nay cậu chết chắc."
Tác giả có lời muốnnói: Ngu Alice Trà run lẩy bẩy.
/61
|