Mối tình đầu thứ 4
Edit: Qing Yun
“A Lan, trông giúp tôi một lát, tôi ra ngoài chút sẽ quay lại ngay. Có việc gì thì gọi cho tôi nhé, tôi ở ngay dưới lầu.” Vưu Gia nhờ người giúp đỡ công việc, sau đó đi thay đồ rồi vội vàng kéo anh xuống lầu.
Cô sợ bị người phát hiện.
Đây chính là bệnh viện đó, nếu để người nhìn thấy thì sẽ gây ra hỗn loạn, tội cô sẽ lớn lắm.
Nhưng anh lại không có tự giác gì cả, lười biếng để cô kéo đi, cũng không nhanh chân hơn, làm Vưu Gia tức giận huých tay anh: “Lục Quý Hành! Em tức giận đó.”
Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, rốt cuộc cũng chịu đứng đắn hơn, anh vươn tay cọ cằm cô, thấp giọng nói: “À.”
Thật ra không có việc gì, fans của anh không nhiều tới mức đó, gần đây anh được chú ý nhiều hơn, dẫn đến thường xuyên tham gia chương trình tạp kỹ hơn, fans qua đường cũng tăng lên, có duyên người xem, nhưng ở trên đường, nhất là trong trường hợp này, tỷ lệ bị người nhận ra, còn bị vây xem là gần như bằng không. Dù sao đi trên đường mà đội mũ đeo khẩu trang sẽ rất kỳ quái, nhưng ở bệnh viện ai cũng đeo khẩu trang, sẽ không có nhiều người chú ý đến anh, ai có thể ngờ anh lại đi đến đây, còn bị một nữ bác sĩ nắm tay kéo đi.
Tính cách của Vưu Gia đúng là vạn năm cũng không đổi được, cẩn thận, nhát gan đến đáng thương. Nhớ trước đây chính là cô bé ngoan ngoãn, chép bài tập cũng khẩn trương không thôi.
Anh rất lo lắng sau này nếu một ngày nào đó anh sơ xuất, làm cho truyền thông biết đến cô, cô có bị dọa tới mức không dám ra ngoài hay không.
Anh Mạch đậu xe ở bãi đỗ xe ngoài trời, là vị trí ở trong cùng, anh ấy đứng tựa lưng vào xe hút thuốc, nhìn thấy Vưu Gia là lập tức tặc lưỡi: “Cuối cùng anh cũng biết cái gì gọi là hồng nhan họa thủy. Ngồi máy bay suốt hai tiếng chỉ vì muốn về nhìn em một cái. Có mệt không?”
Buổi sáng có hoạt động trong nội thành, buổi chiều phải ra ngoài quay phim, bên này không gần sân bay, đến bên kia nói thế nào cũng phải mất hơn một giờ, nếu chậm trễ chút thời gian thì sẽ rất gấp.
Vưu Gia thè lưỡi với anh ấy: “Vậy sao anh không ngăn cản anh ấy?”
“Cái này càng đừng nói! Liên quan đến em, cậu ấy sẽ không nghe ai khuyên đâu.” Anh Mạch mở cửa xe ra, sau đó gõ đồng hồ: “Mười lăm phút thôi đó! Nếu không thật sự không còn kịp rồi.”
Vưu Gia vâng một tiếng rồi xoay người chui vào xe.
Lục Quý Hành theo kịp, anh dùng chân kéo cửa xe, chợt cong lưng đặt cô xuống ghế, đồng thời cúi đầu hôn cô.
Trạng thái lười nhác kia tan biến đâu mất, cả người trở nên tràn đầy cảm giác xâm lược, hai tay anh chống bên người cô, chăm chú hôn cô.
Vưu Gia ngẩng đầu phối hợp với anh, mời đấu là từ từ nhắm hai mắt, sau lại mở mắt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, anh nhẹ nhàng rũ mắt, sau đó vươn một tay ra ôm cô kéo vào lòng mình.
Vưu Gia không còn đủ tinh lực đi nhìn anh.
Đôi mắt dần nhắm lại, cảm nhận không khí dần bị ép hết khỏi lồ ng ngực, đầu lưỡi bị anh ngậm chặt, tê dại khắp người.
Lúc anh thả cô ra, Vưu Gia cảm thấy ngực mình hơi đau, cô thở phì phò, dùng đầu gối chọc anh: “Sao anh ngang ngược thế!”
Lục Quý Hành một tay ôm cô, cúi người nhìn, ngón tay cái khẽ lau môi cô, nhỏ giọng cười: “Bức tường là anh ở đây, đời này em đừng hòng vượt tường. Cho nên, em sớm chặt đứt tâm tư này đi.”
Còn nhớ nữa…
Vưu Gia bật cười, cô quay đầu đi chỗ khác, hừ một tiếng: “Khẩn trương như vậy, anh có em gái bên ngoài à?”
Lục Quý Hành niết cằm cô: “Em nói thêm câu nữa xem?”
“Để anh ở ngoài thật không an toàn.” Vưu Gia sợ không dám làm bậy, d*c vọng muốn sống mạnh mẽ khiến cô muốn tìm đề tài khác. Nhớ tới mấy cô gái trong phòng mình suốt ngày mê muội la hét thì không khỏi nghĩ đến những cô gái anh gặp được ở giới giải trí: “Bây giờ ngay cả mấy em gái ở phòng em cũng gọi anh là chồng, ai nha, em cảm thấy đầu bị cắm đầy sừng rồi…”
Lục Quý Hành cúi đầu hôn lên cái miệng không ngừng lải nhải của cô, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh nhuốm đầy ý cười: “Cái này em cũng muốn ghen à? Bọn họ gọi anh cũng không nghe thấy, nhưng mà em gọi anh sẽ nghe. Gọi một tiếng cho anh nghe đi.”
Vưu Gia: “…”
*
Cuối cùng cô có gọi không?
Gọi.
Anh đắc ý lắm.
Cho nên mới nói, thật ra con người anh ngây thơ lại đen tối, mạnh mẽ lại ngang ngược.
…
Thời điểm Vưu Gia thật sự hiểu biết Lục Quý Hành là năm cô mười sáu tuổi.
Nhưng quen biết anh lại là chuyện từ khi còn nhỏ.
Anh lớn hơn cô ba tuổi, sống ở khu biệt thự trong cùng của khu nhà ở hỗn hợp.
Tiểu khu có hai người nổi tiếng, một người là Vưu Gia, một người là Lục Quý Hành.
Lần đầu tiên mẹ Lục đưa Lục Quý Hành đến nhà chơi, Vưu Gia sợ tới mức trốn sau lưng mẹ, năm đó Vưu Gia bốn tuổi, Lục Quý Hành bảy tuổi, anh cao hơn cô đại khái hai cái đầu, mặc một bộ đồ màu đen, mép quần có treo mấy cái vòng bạc, chân đi giày phiên bản giới hạn, ở trong mắt Vưu Gia, anh ‘cao quý lại lãnh diễm’, anh tùy tiện đứng đó cũng tràn ngập hơi thở thiếu niên bất lương. Dường như anh nhận ra cô sợ mình, còn cố ý híp mắt với cô, thừa dịp mẹ không chú ý, anh trộm làm động tác cắt cổ dọa cô, nhìn thấy Vưu Gia sợ tới mức càng lùi ra sau, anh nở nụ cười ác liệt, dáng vẻ kia đáng đánh đòn tới mức nào.
Lục Quý Hành cùng tuổi với Vưu Tĩnh Viễn, anh trai Vưu Gia, hai người chơi rất thân, cho nên khi đó Vưu Gia thường xuyên gặp anh.
Nhưng Vưu Gia sợ anh, cho nên trừ phi bố mẹ hoặc anh trai yêu cầu, nếu không cô sẽ không chủ động nói chuyện với anh, bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên hai người căn bản không có giao thoa gì.
Vưu Gia là con nhà người ta, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, học tập rất tốt, làm việc có nề nếp, đoan đoan chính chính. Nghe lời bố mẹ, được giáo viên và bạn bè yêu thích. Người mềm mại, là cô bé đáng yêu tiêu chuẩn.
Nhưng Lục Quý Hành chính là đứa trẻ hay gây chuyện trong mắt bố mẹ, không thích học tập, điển hình cho đứa trẻ luôn thích mấy thứ ‘mê muội mất cả ý chí’. Phản nghịch, không đi theo con đường bình thường, lên cấp hai lại si mê âm nhạc, thường xuyên trốn học ngâm mình trong quán bar, đi theo một DJ để học DJ, hoặc là đi nhảy đường phố để giao lưu với mọi người.
Anh thích thứ có tiết tấu mạnh, mỗi lần Vưu Gia đi qua khu phố cũ, cô có thể thường xuyên thấy anh qua tấm kính thủy tinh bị vẽ loạn, anh đứng cùng với một đám thanh thiếu niên nhảy đường phố, tóc ai nấy cũng năm bảy màu, như là sống ở thế giới kỳ quái, lúc nhảy, anh thật sự rất đẹp trai, rất có thiên phú, trời sinh giỏi cảm nhận âm nhạc, học một lần là biết. Khi nhảy mang theo sức hấp dẫn khó nói thành lời, nhất là khi thi đấu, trên mặt anh tràn đầy hăng hái của tuổi trẻ.
Nhưng thế giới này cách Vưu Gia rất xa.
Thế giới của cô bị thi đua và xếp hạng nhét đầy, ngoài bốn tiếng học múa dân tộc vào cuối tuần ra, cuộc sống của cô không có gì khác ngoài học tập. Sở dĩ mẹ đăng ký lớp múa dân tộc cho cô cũng chỉ bởi vì như vậy sẽ được cộng thêm điểm khi thi vào trường cao đẳng.
Hai người họ thật sự không phải người một thế giới.
Cô chưa bao giờ có ý định đi hiểu biết thế giới của anh.
Thấy anh là muốn trốn đi rất xa.
Sau đó có một lần Lục Quý Hành chặn đường cô ở trên hành lang của KTV, năm đó cô mười sáu tuổi, bởi vì đi học sớm nên cô vừa mới thi vào cao đẳng xong, cô đi theo anh trai ra ngoài chơi, anh cũng đi cùng. Vưu Gia đi ra hít thở không khí, anh cũng đi ra theo, sau đó chặn cô ở một góc, nghiêng đầu nhìn cô: “Có bạn trai?”
Đại khái là có ai nói gì đó với anh.
Không có, chẳng qua là có người theo đuổi cô, nhưng cô không đồng ý. Càng không biết chuyện này có liên quan gì đến anh, nhưng cô luôn sợ anh, cũng sợ anh về mách anh mình, cho nên nhẹ nhàng lắc đầu, sợ hãi nói: “Không… Không có.”
Anh gật đầu: “Em còn nhỏ, không vội.” Anh thò tay vào túi, lấy một nắm kẹo cứng ra hỏi cô: “Em ăn không?”
Cô cẩn thận cầm lấy một cái, lột vỏ ra rồi bỏ vào miệng, anh cũng ăn một cái, không tiếp tục đề tài vừa rồi, nói: “Đi thôi!”
Hả… Cái gì… Có ý gì?
Vưu Gia suy nghĩ ba năm cũng chưa nghĩ ra.
Khi đó anh vừa được cử đi đào tạo khép kín, một tháng mới có thể gọi điện về nhà một lần, có đôi khi gọi cho Vưu Tĩnh Viễn, nói muốn nói chuyện với cô, lúc đó cô thật không rõ mình với anh không thân, anh muốn cô nghe điện thoại làm gì chứ! Cô không tình nguyện nhận máy, anh rất ít nói, hai người thường xuyên không nói mấy câu đã kết thúc. Từ nhỏ Vưu Gia đã được dạy phải lễ phép, tuy rằng mỗi lần cô đều không tình nguyện nhưng lần nào cũng gọi anh Quý, chưa từng từ chối lần nào.
Hai năm sau, cuối cùng anh cũng tiết kiệm đủ tiền để về nhà, lúc tụ hội, Vưu Tĩnh Viễn đưa cô đi cùng, anh đưa cô về nhà, đứng dưới ánh đèn trước cửa nhà cô hỏi cô: “Anh theo đuổi em lâu như vậy, em suy xét thế nào rồi?”
Vưu Gia nhớ rõ khi đó tim mình đập rất nhanh, không phải tâm động, mà là bị dọa rồi, khắp đầu óc đều là hả???
Theo đuổi ai?
Suy xét cái gì?
Edit: Qing Yun
“A Lan, trông giúp tôi một lát, tôi ra ngoài chút sẽ quay lại ngay. Có việc gì thì gọi cho tôi nhé, tôi ở ngay dưới lầu.” Vưu Gia nhờ người giúp đỡ công việc, sau đó đi thay đồ rồi vội vàng kéo anh xuống lầu.
Cô sợ bị người phát hiện.
Đây chính là bệnh viện đó, nếu để người nhìn thấy thì sẽ gây ra hỗn loạn, tội cô sẽ lớn lắm.
Nhưng anh lại không có tự giác gì cả, lười biếng để cô kéo đi, cũng không nhanh chân hơn, làm Vưu Gia tức giận huých tay anh: “Lục Quý Hành! Em tức giận đó.”
Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, rốt cuộc cũng chịu đứng đắn hơn, anh vươn tay cọ cằm cô, thấp giọng nói: “À.”
Thật ra không có việc gì, fans của anh không nhiều tới mức đó, gần đây anh được chú ý nhiều hơn, dẫn đến thường xuyên tham gia chương trình tạp kỹ hơn, fans qua đường cũng tăng lên, có duyên người xem, nhưng ở trên đường, nhất là trong trường hợp này, tỷ lệ bị người nhận ra, còn bị vây xem là gần như bằng không. Dù sao đi trên đường mà đội mũ đeo khẩu trang sẽ rất kỳ quái, nhưng ở bệnh viện ai cũng đeo khẩu trang, sẽ không có nhiều người chú ý đến anh, ai có thể ngờ anh lại đi đến đây, còn bị một nữ bác sĩ nắm tay kéo đi.
Tính cách của Vưu Gia đúng là vạn năm cũng không đổi được, cẩn thận, nhát gan đến đáng thương. Nhớ trước đây chính là cô bé ngoan ngoãn, chép bài tập cũng khẩn trương không thôi.
Anh rất lo lắng sau này nếu một ngày nào đó anh sơ xuất, làm cho truyền thông biết đến cô, cô có bị dọa tới mức không dám ra ngoài hay không.
Anh Mạch đậu xe ở bãi đỗ xe ngoài trời, là vị trí ở trong cùng, anh ấy đứng tựa lưng vào xe hút thuốc, nhìn thấy Vưu Gia là lập tức tặc lưỡi: “Cuối cùng anh cũng biết cái gì gọi là hồng nhan họa thủy. Ngồi máy bay suốt hai tiếng chỉ vì muốn về nhìn em một cái. Có mệt không?”
Buổi sáng có hoạt động trong nội thành, buổi chiều phải ra ngoài quay phim, bên này không gần sân bay, đến bên kia nói thế nào cũng phải mất hơn một giờ, nếu chậm trễ chút thời gian thì sẽ rất gấp.
Vưu Gia thè lưỡi với anh ấy: “Vậy sao anh không ngăn cản anh ấy?”
“Cái này càng đừng nói! Liên quan đến em, cậu ấy sẽ không nghe ai khuyên đâu.” Anh Mạch mở cửa xe ra, sau đó gõ đồng hồ: “Mười lăm phút thôi đó! Nếu không thật sự không còn kịp rồi.”
Vưu Gia vâng một tiếng rồi xoay người chui vào xe.
Lục Quý Hành theo kịp, anh dùng chân kéo cửa xe, chợt cong lưng đặt cô xuống ghế, đồng thời cúi đầu hôn cô.
Trạng thái lười nhác kia tan biến đâu mất, cả người trở nên tràn đầy cảm giác xâm lược, hai tay anh chống bên người cô, chăm chú hôn cô.
Vưu Gia ngẩng đầu phối hợp với anh, mời đấu là từ từ nhắm hai mắt, sau lại mở mắt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, anh nhẹ nhàng rũ mắt, sau đó vươn một tay ra ôm cô kéo vào lòng mình.
Vưu Gia không còn đủ tinh lực đi nhìn anh.
Đôi mắt dần nhắm lại, cảm nhận không khí dần bị ép hết khỏi lồ ng ngực, đầu lưỡi bị anh ngậm chặt, tê dại khắp người.
Lúc anh thả cô ra, Vưu Gia cảm thấy ngực mình hơi đau, cô thở phì phò, dùng đầu gối chọc anh: “Sao anh ngang ngược thế!”
Lục Quý Hành một tay ôm cô, cúi người nhìn, ngón tay cái khẽ lau môi cô, nhỏ giọng cười: “Bức tường là anh ở đây, đời này em đừng hòng vượt tường. Cho nên, em sớm chặt đứt tâm tư này đi.”
Còn nhớ nữa…
Vưu Gia bật cười, cô quay đầu đi chỗ khác, hừ một tiếng: “Khẩn trương như vậy, anh có em gái bên ngoài à?”
Lục Quý Hành niết cằm cô: “Em nói thêm câu nữa xem?”
“Để anh ở ngoài thật không an toàn.” Vưu Gia sợ không dám làm bậy, d*c vọng muốn sống mạnh mẽ khiến cô muốn tìm đề tài khác. Nhớ tới mấy cô gái trong phòng mình suốt ngày mê muội la hét thì không khỏi nghĩ đến những cô gái anh gặp được ở giới giải trí: “Bây giờ ngay cả mấy em gái ở phòng em cũng gọi anh là chồng, ai nha, em cảm thấy đầu bị cắm đầy sừng rồi…”
Lục Quý Hành cúi đầu hôn lên cái miệng không ngừng lải nhải của cô, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh nhuốm đầy ý cười: “Cái này em cũng muốn ghen à? Bọn họ gọi anh cũng không nghe thấy, nhưng mà em gọi anh sẽ nghe. Gọi một tiếng cho anh nghe đi.”
Vưu Gia: “…”
*
Cuối cùng cô có gọi không?
Gọi.
Anh đắc ý lắm.
Cho nên mới nói, thật ra con người anh ngây thơ lại đen tối, mạnh mẽ lại ngang ngược.
…
Thời điểm Vưu Gia thật sự hiểu biết Lục Quý Hành là năm cô mười sáu tuổi.
Nhưng quen biết anh lại là chuyện từ khi còn nhỏ.
Anh lớn hơn cô ba tuổi, sống ở khu biệt thự trong cùng của khu nhà ở hỗn hợp.
Tiểu khu có hai người nổi tiếng, một người là Vưu Gia, một người là Lục Quý Hành.
Lần đầu tiên mẹ Lục đưa Lục Quý Hành đến nhà chơi, Vưu Gia sợ tới mức trốn sau lưng mẹ, năm đó Vưu Gia bốn tuổi, Lục Quý Hành bảy tuổi, anh cao hơn cô đại khái hai cái đầu, mặc một bộ đồ màu đen, mép quần có treo mấy cái vòng bạc, chân đi giày phiên bản giới hạn, ở trong mắt Vưu Gia, anh ‘cao quý lại lãnh diễm’, anh tùy tiện đứng đó cũng tràn ngập hơi thở thiếu niên bất lương. Dường như anh nhận ra cô sợ mình, còn cố ý híp mắt với cô, thừa dịp mẹ không chú ý, anh trộm làm động tác cắt cổ dọa cô, nhìn thấy Vưu Gia sợ tới mức càng lùi ra sau, anh nở nụ cười ác liệt, dáng vẻ kia đáng đánh đòn tới mức nào.
Lục Quý Hành cùng tuổi với Vưu Tĩnh Viễn, anh trai Vưu Gia, hai người chơi rất thân, cho nên khi đó Vưu Gia thường xuyên gặp anh.
Nhưng Vưu Gia sợ anh, cho nên trừ phi bố mẹ hoặc anh trai yêu cầu, nếu không cô sẽ không chủ động nói chuyện với anh, bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên hai người căn bản không có giao thoa gì.
Vưu Gia là con nhà người ta, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, học tập rất tốt, làm việc có nề nếp, đoan đoan chính chính. Nghe lời bố mẹ, được giáo viên và bạn bè yêu thích. Người mềm mại, là cô bé đáng yêu tiêu chuẩn.
Nhưng Lục Quý Hành chính là đứa trẻ hay gây chuyện trong mắt bố mẹ, không thích học tập, điển hình cho đứa trẻ luôn thích mấy thứ ‘mê muội mất cả ý chí’. Phản nghịch, không đi theo con đường bình thường, lên cấp hai lại si mê âm nhạc, thường xuyên trốn học ngâm mình trong quán bar, đi theo một DJ để học DJ, hoặc là đi nhảy đường phố để giao lưu với mọi người.
Anh thích thứ có tiết tấu mạnh, mỗi lần Vưu Gia đi qua khu phố cũ, cô có thể thường xuyên thấy anh qua tấm kính thủy tinh bị vẽ loạn, anh đứng cùng với một đám thanh thiếu niên nhảy đường phố, tóc ai nấy cũng năm bảy màu, như là sống ở thế giới kỳ quái, lúc nhảy, anh thật sự rất đẹp trai, rất có thiên phú, trời sinh giỏi cảm nhận âm nhạc, học một lần là biết. Khi nhảy mang theo sức hấp dẫn khó nói thành lời, nhất là khi thi đấu, trên mặt anh tràn đầy hăng hái của tuổi trẻ.
Nhưng thế giới này cách Vưu Gia rất xa.
Thế giới của cô bị thi đua và xếp hạng nhét đầy, ngoài bốn tiếng học múa dân tộc vào cuối tuần ra, cuộc sống của cô không có gì khác ngoài học tập. Sở dĩ mẹ đăng ký lớp múa dân tộc cho cô cũng chỉ bởi vì như vậy sẽ được cộng thêm điểm khi thi vào trường cao đẳng.
Hai người họ thật sự không phải người một thế giới.
Cô chưa bao giờ có ý định đi hiểu biết thế giới của anh.
Thấy anh là muốn trốn đi rất xa.
Sau đó có một lần Lục Quý Hành chặn đường cô ở trên hành lang của KTV, năm đó cô mười sáu tuổi, bởi vì đi học sớm nên cô vừa mới thi vào cao đẳng xong, cô đi theo anh trai ra ngoài chơi, anh cũng đi cùng. Vưu Gia đi ra hít thở không khí, anh cũng đi ra theo, sau đó chặn cô ở một góc, nghiêng đầu nhìn cô: “Có bạn trai?”
Đại khái là có ai nói gì đó với anh.
Không có, chẳng qua là có người theo đuổi cô, nhưng cô không đồng ý. Càng không biết chuyện này có liên quan gì đến anh, nhưng cô luôn sợ anh, cũng sợ anh về mách anh mình, cho nên nhẹ nhàng lắc đầu, sợ hãi nói: “Không… Không có.”
Anh gật đầu: “Em còn nhỏ, không vội.” Anh thò tay vào túi, lấy một nắm kẹo cứng ra hỏi cô: “Em ăn không?”
Cô cẩn thận cầm lấy một cái, lột vỏ ra rồi bỏ vào miệng, anh cũng ăn một cái, không tiếp tục đề tài vừa rồi, nói: “Đi thôi!”
Hả… Cái gì… Có ý gì?
Vưu Gia suy nghĩ ba năm cũng chưa nghĩ ra.
Khi đó anh vừa được cử đi đào tạo khép kín, một tháng mới có thể gọi điện về nhà một lần, có đôi khi gọi cho Vưu Tĩnh Viễn, nói muốn nói chuyện với cô, lúc đó cô thật không rõ mình với anh không thân, anh muốn cô nghe điện thoại làm gì chứ! Cô không tình nguyện nhận máy, anh rất ít nói, hai người thường xuyên không nói mấy câu đã kết thúc. Từ nhỏ Vưu Gia đã được dạy phải lễ phép, tuy rằng mỗi lần cô đều không tình nguyện nhưng lần nào cũng gọi anh Quý, chưa từng từ chối lần nào.
Hai năm sau, cuối cùng anh cũng tiết kiệm đủ tiền để về nhà, lúc tụ hội, Vưu Tĩnh Viễn đưa cô đi cùng, anh đưa cô về nhà, đứng dưới ánh đèn trước cửa nhà cô hỏi cô: “Anh theo đuổi em lâu như vậy, em suy xét thế nào rồi?”
Vưu Gia nhớ rõ khi đó tim mình đập rất nhanh, không phải tâm động, mà là bị dọa rồi, khắp đầu óc đều là hả???
Theo đuổi ai?
Suy xét cái gì?
/58
|