Chương 63. Cô đi nhầm phòng
Editor: Quỳnh Nguyễn
Hai tay Danh Khả che ngay trước mắt, nhanh chân liền muốn hướng bên ngoài phòng tắm bỏ chạy.
Phòng tắm rất lớn, lớn đến có thể chứa mười mấy người cùng nhau tắm rửa, cô cho rằng tốc độ cô nhanh, cánh cửa phòng đã ở trước mắt, đầu ngón tay cô sắp va chạm vào tay nắm cửa phòng bỗng nhiên bên hông căng thẳng, cả người đã bị người chặn ngang bế lên.
"Miệng vết thương không thể thấm nước, vậy sẽ không cần tắm vòi sen." Thanh âm Bắc Minh Dạ ẩn dấu vài phần khản, oa oa, thay đổi bất luận cái nữ nhân khác nhất định bị thanh âm khàn khàn chứa đầy dục vọng mê đầu óc choáng váng.
Nhưng Danh Khả cũng không phải là những nữ nhân khác, thời điểm đối với Bắc Minh Dạ trừ bỏ kinh hoảng sợ hãi, cô hoàn toàn tìm không thấy cảm giác khác.
Người bị phóng ở trong bồn tắm, chỉ là một cái chớp mắt anh đã cầm lấy đầu vòi hoa sen, nước ấm rơi vào trên người cô.
Cô miệng lớn thở phì phò, bởi vì hô hấp dồn dập thân thể nho nhỏ kia càng thêm động lòng người.
Mắt Bắc Minh Dạ không thể tránh né đen xuống, bỗng nhiên ném đi vòi hoa sen, ôm thân thể của cô giữ ở cạnh bồn tắm...
...
Danh Khả thật sự cảm giác được ủy khuất, đêm nay để cho cô xem sách ôn tập, nhưng cô như bây giờ ngay cả ngồi ở chỗ kia đều có một loại khả năng từ trên ghế ngã xuống, gì đó trong sách căn bản một chữ đều đã nhìn không được.
Tay run nhè nhẹ, ngay cả lật sách đều đã khó khăn, thắt lưng cực kỳ đau, như là tùy thời đều đã đứt đi.
Nhiều lần cô muốn đưa tay xoa xoa, nhưng, tay chân vô lực, ngay cả chuyện xoa xoa đơn giản như vậy cô làm tới đều đã vô cùng khó khăn.
Không biết là lần thứ mấy nhịn không được rầu rĩ hừ hừ, cô vẫn lại là cố gắng xoa nhẹ ở trên eo, mặc dù khí lực trên tay cũng không có bao nhiêu nhưng không xoa mà nói, thắt lưng thật sự thật là khó chịu...
Bỗng nhiên một bàn tay rơi vào trên eo cô, không nặng không nhẹ xoa nhẹ.
Danh Khả hoảng sợ, sắc mặt vốn đã khá hơn nhất thời lại trắng xanh, liền ngay cả thân thể cũng ở trong một cái nháy mắt căng thẳng, toàn thân cứng ngắc.
Nhưng Bắc Minh Dạ trừ bỏ xoa xoa eo cho cô cư nhiên không có hành động bất lương khác, bàn tay kia không hề lạnh giá mà là mang theo vài phần ấm áp.
Không thể không nói, để cho anh xoa xoa, thắt lưng thật sự dễ chịu rất nhiều, chỉ là, tâm bất an a.
Danh Khả không hừ một tiếng, nằm úp sấp ở bên cạnh bàn vừa không dám lộn xộn, theo thời gian đi qua, bất an lúc ban đầu bởi vì hành động của anh cuối cùng từ từ tán đi chút.
Cô thở ra một hơi, rốt cục thoáng ngồi thẳng thân thể, nâng đầu lông mày lên, vụng trộm liếc mắt nhìn anh một cái.
Tay trái anh xoa trên eo cô, ngón tay dài tay phải bấm chuột, ánh mắt chưa từng dời từ trên laptop nửa phân, bộ dáng chuyên chú kia làm cho người ta hoàn toàn không dám hoài nghi giờ khắc này anh nghiêm túc.
Nhưng bàn tay to anh trên eo cô một giây đồng hồ đều không có tạm dừng quá...
Toàn tâm toàn ý, đem bốn chữ này suy diễn người đàn ông này dị thường xuất sắc.
"Nhìn tôi như vậy là mời tôi lại muốn cô một lần?" Đầu ngón tay anh khẽ nhúc nhích, rõ ràng nghiên cứu con số bên trong biểu đồ, hai mảnh môi mỏng khẽ nhúc nhích lại ném ra một câu thô lỗ như vậy.
Mặt Danh Khả đỏ lên, tim đập ở trong một cái nháy mắt gia tốc, cuống quít thu hồi ánh mắt lại không dám liếc anh nhiều một cái.
Đại thiếu gia tập đoàn Đế Quốc, thủ phủ Đông Lăng, Bắc Minh tiên sinh diện mạo tuấn mỹ đến người người oán trách, anh nói chuyện còn có thể lại thô tục chút hay không?
Cô cầm lấy sách tiếng Anh, vẫn lại là nhịn không được ngắm đồng hồ báo thức cách đó không xa một cái.
9 giờ rưỡi! Nếu cô nhớ không lầm, thời điểm tiến vào phòng tắm mới 7:30, cơ hồ hai người hơn một giờ đồng hồ, anh một mực lăn qua lăn lại, chỉ trừ lần đầu tiên kết thúc giữa trận nghỉ ngơi không tới 10 phút thời gian, lúc khác thật sự vẫn không có ngừng.
Người đàn ông này thể lực tốt vượt quá cô tưởng tượng.
Nghĩ đến thời gian anh tốn trên thân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng như cà chua chín mọng, cô níu chặt sách tiếng Anh, rất không dễ dàng điều chỉnh tốt tâm tình của mình mới thật sự im lặng xem.
Chờ sau khi hơn mười giờ, cô liền thật sự xem mê mẩn, liền ngay cả người đàn ông bên người nghiêng đầu nhìn cô cũng không biết.
Đều nói nữ nhân nghiêm túc đẹp mắt nhất, quả nhiên lúc cô nghiêm túc lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra sáng bóng, thật sự đẹp đến làm cho người ta cơ hồ không nỡ dời ánh mắt.
Mắt Bắc Minh Dạ đen xuống, vẫn nghĩ không ra trên người cô rốt cuộc có cái gì mà lại để cho anh trên việc này xưa nay yêu cầu không nhiều lắm một lần lại một lần trầm mê.
Cái đêm thứ nhất, anh muốn cơ hồ suốt cả một đêm.
Vừa rồi trong phòng tắm hỗn độn từng màn cũng là kết quả anh phóng túng vô độ, lớn như vậy tới nay khi nào thì phóng túng như vậy?
Bất quá lấy khối thân thể nhỏ này điều tiết tâm tình cũng là lựa chọn không sai, thời điểm trở về trong lòng vẫn lại là một chút bực tức, hiện tại phát tiết qua đi tâm tình không hiểu tốt không ít.
Thấy thái dương cô không cẩn thận rớt xuống dưới vài sợi tóc đen, khóe môi anh cong lên, liền quay đầu lại nhìn màn hình máy tính, không để ý tới cô rồi.
Chỉ là bàn tay kia thay đổi vị trí, tiếp tục xoa nhẹ bên hông một bên khác của cô...
Thời điểm Thang Phỉ Phỉ gõ cửa vào liền thấy hình ảnh quỷ dị này, mặc kệ có nguyện ý thừa nhận hay không, hình ảnh này cũng là thần kỳ ấm áp cùng hòa hợp.
Hai người kia cư nhiên liền ngồi ở chỗ kia từng người làm chuyện của mình, bàn tay Bắc Minh Dạ còn đang trên eo Danh Khả, không biết là nắm hay là xoa cô.
Cô ta kỳ thật đã không phải lần đầu tiên tới gõ cửa, mỗi lần gõ cửa bên trong đều không có bất luận cái gì đáp lại, lần này cô ta nhịn không được thử nhéo nhéo tay cửa phòng, không nghĩ tới cửa phòng cư nhiên thật sự không có khóa lại.
Lầu hai ngay cả bóng dáng cái người hầu đều không có, đại khái tất cả lầu hai cũng chỉ có ba người bọn họ, cô ta đi vào mới kinh ngạc một trận, nhớ tới chính mình không nên không lễ phép như vậy, nhưng mà sau khi nhìn một màn trước mắt này, tất cả lực chú ý lại bị hình thức ở chung bọn họ hấp dẫn, trong lúc bất tri bất giác cả chính mình đã đi vào cũng không chú ý tới.
Danh Khả bị thanh âm mở cửa giật nảy mình, bỗng dưng quay đầu liền thấy Thang Phỉ Phỉ đứng sau lưng bọn họ không đến mười bước.
Trái lại Bắc Minh Dạ ngay cả đầu đều không có quay một phen, chỉ là bàn tay kia từ trên eo cô thu trở về rơi vào ở trên bàn phím, không biết gõ cái gì.
Tình hình có vài phần xấu hổ này, Bắc Minh Dạ không để ý tới Thang Phỉ Phỉ, Danh Khả cũng đã thấy cô ta, học không để ý tới người ta như anh vậy cũng không thể nào nói nổi, nhưng cô lại không có bất luận cái lập trường nói với cô ta cái gì, tình huống rất quái dị.
Cuối cùng Thang Phỉ Phỉ phá trầm mặc: "Vừa rồi các ngươi đi đâu hả? Tôi tới gõ cửa rất nhiều lần, bên trong đều không có người đáp lại."
"Cô đi nhầm phòng rồi." Thanh âm Bắc Minh Dạ lãnh thanh, nghe qua còn mang theo một tia hàn khí làm cho người ta nhượng bộ lui binh.
...
/1736
|