Chương 384. Ghen, đánh chết không thừa nhận
Editor: Quỳnh Nguyễn
Cũng không có mặt âm tình bất định, để cho trong lòng Danh Khả lại càng không an, cô cố gắng bình phục tâm tư hỗn loạn chính mình, một hồi lâu mới nói: "Mặc kệ như thế nào, sự tình là em làm, ông nghĩ muốn trả thù cứ việc trả thù đến trên thân em, không có quan hệ gì với Tiếu Tương."
"Em trái lại cực kỳ giữ gìn bằng hữu của em." Anh lạnh lùng khẽ hừ, mặt âm trầm hoàn toàn nhìn không ra là vui là giận.
Thân thể yếu ớt như vậy, tay trói gà không chặt, liền điểm ấy năng lực cũng muốn vì người khác xuất đầu, quả thực là không biết tự lượng sức mình.
Danh Khả thật sự không có biện pháp ở trước mặt anh che dấu chút gì, nam nhân này một đôi mắt giống như có thể đem tất cả chuyện tình đều đã thấy rõ như vậy, ở trước mặt anh, che dấu không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.
Cô đi tới, nhấc lên góc áo của anh, ngẩng đầu chớp cặp mắt, im lặng lại vô tội nhìn anh.
Trong lòng Bắc Minh Dạ run lên, vừa thấy đến cặp mắt này, thân thể mà lại có vài phần khô nóng, dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, có ý tứ gì?
"Kỳ thật thời điểm em đánh cô ta, đáy lòng cũng từng sợ hãi." Cô cắn cắn môi, nhẹ giọng nói.
"Vậy em còn dám đánh cô?" Sợ hãi là thật hay giả? Nếu như thực sợ hãi, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?
"Là thật sự sợ." Cô lại tóm lấy góc áo của anh, chăm chú nhìn ánh mắt của anh, chỉ là đánh cuộc, đánh cuộc phân quyết tâm hôm nay anh cùng chính mình đồng sinh cộng tử: "Nhưng em biết anh sẽ không làm cho bọn họ đụng đến em."
Đầu ngón tay Bắc Minh Dạ căng thẳng, ngón tay dài nắm bình rượu có vài phần không hiểu cật lực, một câu để cho bực mình trong lòng anh nháy mắt đánh tan hơn phân nửa, nhưng trong lòng lại có vài phần khẩn trương theo bản năng.
Nữ nhân này rốt cuộc đang nói cái gì, cô là thật tin tưởng anh như vậy, hay là chỉ là đang nói chuyện dỗ anh?
Mấy ngày nay anh bị cô biến thành thật sự rất khó chịu, ăn không ngon ngủ không ngon giấc, cả người giống như cái xác không hồn như vậy.
Chẳng bao lâu sau anh cũng sẽ vì một nữ nhân mất hồn như vậy? Biến thành chính mình thất hồn lạc phách, hoàn toàn không có nửa điểm bình tĩnh cùng trầm ổn quá khứ.
Chỉ vì một cái nữ nhân nho nhỏ!
Thật không biết anh phạm vào sai, cư nhiên sẽ như vậy.
Nhưng cô hiện tại một câu, lại khiến anh đã nhiều ngày ủy khuất nhất thời ít đi hơn phân nửa, anh chỉ là không biết, cô là thật tâm cho rằng như vậy, hay là dỗ anh vui vẻ?
"Em biết anh kỳ thật đối với em rất tốt." Cô thật sự không nghĩ muốn cùng anh chiến tranh lạnh tiếp xuống, giận dỗi chính cô cũng khó chịu, đứa nhỏ này. . . Anh nếu không thích, cô qua hai ngày chờ gió êm sóng lặng chút, chính mình đi phá huỷ là được.
Hài tử xuất hiện vốn là là cái ngoài ý muốn, cô không muốn bởi vì cái dạng ngoài ý muốn này biến thành hai người giống như địch nhân như vậy.
Mặc dù hạ quyết tâm để cho nó biến mất, trong lòng thật sự rất khổ sở, nhưng nó tới thật sự không phải lúc, là người học sinh mà thôi, cô căn bản không tư cách muốn nó.
Lại nhẹ nhàng tóm lấy góc áo Bắc Minh Dạ, Danh Khả nhẹ lời nói: "Em biết em gây thêm phiền toái cho anh, đối với anh thật sự cực kỳ chán ghét cô, cô ba lần bốn lượt muốn đối phó em, hôm nay vừa lên tới còn muốn đánh Tiếu Tương. . ."
Thấy trên mặt anh không có bất luận cái biểu tình gì, cô trầm mặc khoảng khắc, mới tiếp tục nói: "Tiếu Tương là bằng hữu tốt nhất của em, cô vì em có thể liều lĩnh, em cũng không có thể trơ mắt nhìn cô bị khi dễ."
"Ý tứ là, vì cô em có thể ngay cả mạng cũng không cần?" Mày rậm hơi hơi nhăn, không biết vì sao trong lòng lại có chút ê ẩm, đối với Tiếu Tương lập tức liền thống hận.
Là người bằng hữu mà thôi, cô có tất yếu đem chân tâm như vậy giao phó cho người khác sao?
Anh a? Anh là nam nhân cô thân mật nhất, mỗi lúc trời tối cùng cô ngủ cùng một chỗ, nếu anh xảy ra chuyện, có phải cô cũng sẽ khẩn trương như vậy hay không? Cũng sẽ vì anh liều lĩnh?
Trong lòng thật không dễ chịu, cả chính mình cũng bắt đầu có phần khinh bỉ chính mình, anh cư nhiên ăn dấm chua bằng hữu cô.
Hai cái đứa trẻ không hiểu chuyện, điểm ấy dấm chua đều đã ăn.
Chỉnh chỉnh sắc mặt, anh xoay mặt, vẫn lại là đem bình rượu cầm lên rót một ly rượu đỏ cho chính mình, mượn hành động uống rượu đem phân đố kỵ trong lòng anh che dấu tiếp xuống.
Vì những người khác ăn dấm chua, điểm này anh đánh chết đều đã không muốn thừa nhận, anh chỉ là mất hứng nữ nhân thuộc về chính mình để ý những người khác mà thôi!
"Không còn sớm, tắm rửa đi ngủ." Một hơi đem chén rượu đỏ uống sạch, anh đặt xuống cái chén, cánh tay dài vòng eo Danh Khả, ôm lấy cô liền muốn đi tới phòng tắm.
Danh Khả hô nhỏ một tiếng, khẽ đẩy anh một phen: "Anh trước tẩy, chúng ta sẽ. . ."
" Cùng nhau." Hai chữ này không thể nghi ngờ, cánh tay sắt vẫn ôm lấy cô như cũ, căn bản không cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào, mạnh mẽ mang cô vào trong phòng tắm.
Cửa phòng tắm tiện tay bị anh đóng.
Danh Khả kỳ thật có vài phần bất an, cho rằng anh vừa muốn đối với cô làm cái gì, bây giờ anh nhưng chỉ là ngoan ngoãn cùng cô cùng nhau tắm rửa, là thật tắm rửa, thậm chí còn chủ động đi hầu hạ cô.
Bàn tay to kia mang theo bông tắm một chút một chút xoa thân thể của cô, động tác mềm nhẹ để cho trong lòng Danh Khả nói không nên lời là cái tư vị gì, cảm thấy được anh ôn nhu như vậy để cho cô cực kỳ không thích ứng, cũng không biết anh khi nào thì lại sẽ giận tái mặt, lại sẽ điên cuồng lăn qua lăn lại cô.
Nơm nớp lo sợ trải qua hơn hai mươi phút, hai người mới tẩy được sạch sẽ, Bắc Minh Dạ lấy khăn tắm giúp đỡ Danh Khả lau khô thân thể, trực tiếp bế cô lên đi ra ngoài cửa.
Danh Khả vẫn là có vài phần hoảng hốt, níu chặt tay nhỏ chính mình, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn anh đều không có, bỗng nhiên ôn nhu thành như vậy, thật sự để cho cô khó có thể thích ứng.
Bắc Minh Dạ ôm cô đến bên giường thả tiếp xuống, đưa tay liền muốn đem khăn tắm của cô thoát đi.
Danh Khả lại dùng lực đem khăn tắm níu chặt, ngẩng đầu đón nhận mắt sáng sáng tối khó phân biệt, nói khẽ: "Em. . . Chính mình tới."
Nói xong, liền muốn từ trên giường đứng lên đi tìm áo ngủ.
Anh lại nhẹ nhàng ấn cô trở về, vẫn kiên trì muốn đem khăn tắm trên người cô lấy đi như cũ, chẳng qua động tác ôn nhu như thế, nhưng là giống như sợ làm đau cô như vậy.
Đem khăn tắm rút ra, cũng không cho phép cô lấy chăn ngăn trở thân thể chính mình, anh cầm lấy khăn tắm xoa xoa tóc của cô, mới xoay người hướng trong phòng tắm đi đến.
Nghe động tĩnh phía sau, anh ngay cả đầu không trở về, chỉ bình tĩnh nói: "Thời điểm trở về nếu là nhìn thấy em bọc thân thể của chính mình, anh sẽ đem tấm chăn xé nát."
Tay Danh Khả run lên, ngón tay cầm lên chăn rơi xuống, nhìn bóng lưng anh không hề giữ lại hiện ra trước mặt mình, bắp thịt rắn chắc kia loá mắt cô có điểm choáng váng, nhưng càng nhiều không biết xấu hổ.
Chính anh tại trước mặt cô trụi lủi lúc ẩn lúc hiện còn chưa tính, còn muốn ép cô cũng không biết xấu hổ như anh, trên đời này này làm sao có thể có nam nhân vô sỉ như vậy?
Cô đối với anh nhưng là một chút đều đã không nghi ngờ, đợi lát nữa trở lại thấy cô dùng chăn bọc chính mình, anh nhất định sẽ đem chăn xé nát, xé nát chăn bước tiếp theo nên là muốn tới xé cô rồi.
Cô biết anh nói qua mà nói liền nhất định làm được.
Trong lòng bất an không yên, không quá bao lâu liền thấy anh từ trong phòng tắm ra ngoài, trong tay còn cầm cái máy sấy tóc, thậm chí còn có một cây lược gỗ.
Đi đến bên giường, anh trên cao nhìn xuống nhìn cô, lời nói mà lại có vài phần ôn nhu: "Tới đây, anh sấy tóc cho em."
... ..
/1736
|