“Ví dụ như?"
“Ví dụ như bình thường tớ đối với cha tớ vậy đó. Lúc ông ấy mệt thì đấm bóp lưng cho ông ấy, xoa bóp vai, lúc ông ấy khát thì rót cho ông ấy cốc nước, lúc ông ấy đói bụng thì nấu cho ông ấy bữa cơm. Tuy rằng chú ba của cậu không thiếu người nấu ăn cho, nhưng, cậu làm chính là tấm lòng của cậu. Lòng dạ có sắt đá hơn nữa, chỉ cần cậu kiên trì, từ từ cũng sẽ bị cậu làm cảm động mà thôi."
Du Ánh Tuyết thực sự không dám tưởng tượng hình ảnh mình đi nịnh nọt Kiều Phong Khang.
Sáng nay cô còn tỏ vẻ với anh, giờ lại đi nịnh nọt, không khỏi quá mất mặt. Hơn nữa, cũng không thể nào đoán trước Kiều Phong Khang sẽ có phản ứng gì.
“Hừ, tớ thấy cậu cũng không muốn học đại học Bắc An lắm. Được rồi, cậu vẫn nên ngoan ngoãn thi đại học An Lập đi!" Phùng Linh Nhi cười nhạo cô.
| Cô cắn răng một cái: “Mất mặt thì mất mặt! Mất mặt cũng tốt hơn thật sự học đại học An Lập! Hôm nay tan học tớ sẽ đi tìm Kiều Phong Khang!"
Tính tình của Du Ánh Tuyết luôn hấp tấp, nói làm là làm ngay.
Cô vừa về đến nhà đã chui vào phòng bếp.
Dì Lý sợ cô tự làm bản thân bị thương, cho nên đuổi theo sát: "Cô Du, trong phòng bếp nặng mùi dâu khói, cô đừng tự giày vò bản thân."
“Tôi đâu tự giày vò bản thân, dì Lý, dì ra ngoài đi, mặc kệ tôi." Du Ánh Tuyết đầy dì Lý ra ngoài.
"Sao tự nhiên cô lại tâm huyết dâng trào vậy hả?"
Du Ánh Tuyết không nói gì. Cô không thể nói mình vứt bỏ hết mặt mũi đi lấy lòng Kiều Phong Khang. Thật sự quá mất mặt.
Cho dù đã hạ quyết tâm muốn lấy lòng anh, nhưng trong lòng Du Ánh Tuyết vẫn vô cùng thấp thỏm bất an.
| Lúc Du Ánh Tuyết cầm theo cặp lồng giữ nhiệt tới tập đoàn Kiều Thanh, được Nghiệm Danh Sơn đưa vào thang máy, cô đã hối hận tới xanh ruột rồi. Theo ý chí sắt đá của Kiều Phong Khang, có lẽ sẽ không đặt trò trẻ con của cô vào mắt, lại càng không thể nào mềm lòng.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên của thang máy mở ra, dừng lại ở tầng 88.
Bây giờ đã qua thời điểm tan làm bình thường, vì vậy cả tầng lầu vô cùng yên tĩnh, chỉ có vài phòng làm việc còn đang sáng đèn.
Đây là lần đầu tiên Dự Ánh Tuyết đến tập đoàn Kiều Thanh.
Cô cảm thấy bầu không khí xung quanh nghiêm túc đến mức khiến người ta tể cả da đầu, mang đến cho người ta cảm giác giống như của Kiều Phong Khang.
Bước chân của Du Ánh Tuyết không khỏi nhẹ hơn rất nhiều.
“Cô Du, cô vào đi, tổng giám đốc Kiều đang chờ bên trong."
Nghiêm Danh Sơn đưa cô tới trước văn phòng tổng giám đốc,
“Được." Du Ánh Tuyết gật đầu,
Tình hình hiện tại không còn đường lui nữa.
/669
|