Ánh mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước, vững bước đi về trước.
"Tôi mới là người có tâm trạng không tốt, bình thường phải gặp anh, đã khiến tôi rất buồn bực, vì sao ngay cả trong mơ anh cũng không tha cho tôi? Kiều Phong Khang, anh có biết, anh khiến người ta rất ghét hay không... Tôi ghét anh, đặc biệt ghét anh."
Du Ánh Tuyết nửa tỉnh nửa mê lầm bầm, giống như nhớ tới ấm ức trong hai ngày nay, cô thương tâm khóc lên.
Kiều Phong Khang dừng bước, cúi đầu nhìn gương mặt sầu khổ kia, trong lòng trào ra tư vị chua xót.
“Em... Thật sự chán ghét tôi như vậy sao?"
“Chán ghét! Vô cùng chán ghét! Anh buông ra, tôi không cần anh ôm..." Du Ánh Tuyết nói xong, cơ thể mềm nhũn cố gắng giãy dụa hai
lần.
Kiều Phong Khang cau mày, không buông tay, trái lại ôm cô càng chặt hơn.
Hoàng hôn dần bao phủ xuống, dưới ánh hoàng hôn, gương mặt anh hỏi cô đơn.
Du Ánh Tuyết tức giận một ngày, trong lòng đã tràn ngập lửa giận. Hiện giờ bị ôm anh như vậy, trong lòng càng khó chịu hơn.
Cô hừ một tiếng, xoay đầu đi, dán sát vào ngực anh cắn một cái.
Cần không nghệ
Cử như vậy, nhìn anh không buông mình ra!
Nhưng mà..
Cần một lúc lâu xong, anh vẫn không kêu một tiếng
Cô chỉ cảm thấy cơ thể nam tính cao lớn của Kiều Phong Khang càng căng cứng hơn, giống như tăng đá,
Chẳng lẽ, người này không biết đau sao?
Cô nghỉ ngơ ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông.
Dưới ảnh hoàng hôn, đôi mắt anh càng đen bóng, giống như biển rộng mênh mông, sâu không thấy đáy.
Anh cử củi đầu nhìn chằm chằm cô như vậy, đôi mắt dày đặc như một tầng lưới, khiến Du Ảnh Tuyết đột nhiên cảm thấy thờ rất khó khăn, chỉ cảm thấy mình sắp ngã vào trong chiếc lưới này.
Cô muốn tránh đi, nhưng cô lại không thể cử động được.
“Cô vừa mới cắn chỗ nào đấy?" Bỗng nhiên anh mở miệng, hơi thờ trầm trọng. Giọng nói cũng hơi thay đổi dưới ánh trời chiều,
Du Ánh Tuyết sửng sốt.
Cô liếc mắt nhìn nơi mới bị mình cắn.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, cô lập tức mặt đỏ tại hồng, gương mặt nhỏ nhắn giống như bị lửa thiêu, vừa đỏ vừa nóng.
Cơn buồn ngủ lập tức mất đi hơn nữa.
Cô...
Đúng là rất trùng hợp, vậy mà cô cằn trùng hạt đậu nhỏ màu hồng ở trước ngực anh.
Lúc này anh mặc áo sơ mi trắng mỏng, vừa mới cần một cái, lập tức bị thấm ướt một vòng tròn nhỏ, biến thành hơi mờ.
Mập mờ tới cực điểm…
/669
|