Lời dẫn
Hôm nay dạo chơi dưới hạ giới, thấy hai người, một nam một nữ cãi nhau thấy hay hay ngồi lại xem, dù sao nếu ta không muốn, người thường không thể thấy ta.
Hai người đó cứ cãi đi cãi lại về một vấn đề rất ư là tầm thường: Nguyệt lão có thật hay không.
Ta chợt cảm thấy dở khóc dở cười, đùa ai vậy, ta ngồi sờ sờ (?) trước mặt hai vị đây này. Rồi ta trầm tư, tự hỏi, có nên hiện thân trước mặt hai người bọn họ không nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ta quyết định: không hiện thân.
Nếu ta mà hiện thân thật thì tám chín phần mười bọn họ không sợ đến mức chạy mất dép thì cũng phải ngất ngay tại trận (?). Dù sao một chàng trai tuấn tú, phong lưu, đa tình (?) đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ rồi nói: "Ta chính là Nguyệt lão.", không nằm trong phạm vi thừa nhận của họ.
Xem được một lúc ta thấy chán quá liền ngáp một cái, phủi mông đứng dậy, tiện tay biến ra sợi tơ hồng quen thuộc, buộc hai đầu dây vào ngón tay ít của người.
Và thế là trong tương lai sẽ xuất hiện thêm một đôi uyên ương.
Ta là người tốt mà.
Đồng thời ta cũng rất rảnh.
Dạo chơi thêm một vòng nữa, buộc thêm mấy sợi tơ hồng, ta cưỡi đám tường vân trở về thiên đình.
Chương 1
Ta được Ngọc Hoàng Đại đế phân cho cung Nguyệt Tần. Thật sự, ta nghĩ tên này có chút… yểu điệu quá… Dù sao thì đó cũng là ý chỉ của Ngọc Hoàng, phản đối cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Vậy nên ta vẫn giữ im lặng, sống bình thản ngày qua ngày.
Ta có rất nhiều bằng hữu, thứ nhất là vì ta đã sống mấy vạn năm rồi, thứ hai là ta cũng rất dễ tính, cởi mở.
Nhưng trong số các bằng hữu thì chỉ có ba người biết tên của ta là Hoành Văn Thanh quân, Bắc Đẩu Tinh quân và Hằng Nga. Ba người bọn họ khi biết tên của ta phản ứng rất giống nhau:đơ và sau đó ôm bụng cười ha ha.
Ta đen mặt, tên ta nó khó nghe đến thế ư?
Mai Giai Nguyệt thì khó nghe chỗ nào?
Ngẫm lại, quả thật cái tên ấy gán với một nam tử thì có chút 囧囧
Mai Giai Nguyệt, nghe như tên một cô nương ôn nhu, xinh đẹp rạng ngời, thấu hiểu nhân tâm, yểu điệu thục nữ,..v.v.. Không ai có thể liên tưởng cái tên đấy với người tiêu sái, phóng khoáng, mạnh mẽ (?) như ta.
Haizz…
Tốt nhất là không nên nói cho ai biết nữa thì hơn. Ta đã hạ quyết tâm.
Thế nhưng, luôn có những ngoại lệ. Ví dụ như hôm qua.
Ta đang đi dạo, chợt thấy các tiên nam, tiên nữ đang đứng xúm lại, thì thầm gì đó, nhiều nhất vẫn là tiên nữ. Ta thấy tò mò liền đi tới, vỗ vai một tiên nam, hỏi:”Này, có chuyện gì vậy?”
Tiên nam chỉ về một phía, đáp: “Nguyệt lão không biết à, người kia là Vô Cực Trường Sinh Đại đế đó, Đại đế rất ít khi xuất hiện, có khi mấy vạn năm mới xuất hiện một lần, nhưng hôm nay hình như có chuyện gì đó rất quan trọng nên Đại đế mới xuất hiện để bàn bạc với Ngọc Hoàng.”
Ta nhìn theo hướng y chỉ, đó là một nam tử dung mạo tuấn mỹ, ngũ quan như ngọc, khuôn mặt nhìn nghiêng rất đẹp mái tóc dài, mượt, đen tuyền tùy ý thả sau lưng; y phục màu lam khiến y trông càng thêm tiêu sái, phóng khoáng, xuất trần. Nhưng ta thích nhất là đôi mắt, con ngươi tím sẫm, sâu thẳm khiến người ta chỉ cần nhìn vào là có thể bị lạc lối.
Không biết là do ai đẩy, người ta bổ nhào về phía trước, ta theo phản xạ chống hai tay xuống, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau rát.
Như cảm nhận điều gì, y quay đầu lại, nhìn thoáng qua ta.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, tim ta nhảy tưng tưng liên hồi, cố gắng lắm mới có thể bình tĩnh lại được.
Sau đó, một giọng thanh nhã vang lên, y hỏi ta, “Ngươi là…?”
Ta vội đứng lên, phủi phủi tay, chỉnh sửa lại vạt áo mới đáp, “Tiểu tiên là Nguyệt lão trong miệng người trần thưa Đại đế.”
Rồi y ừ một tiếng, lại hỏi, “Tên?”
Ta khó xử nhìn về phía các vị tiên, cuối cùng, quyết định, dung thuật truyền âm nói với Trường Sinh Đại đế: “Tiểu tiên tên Mai Giai Nguyệt.”
Hình như Đại đế có chút không ngờ là ta dùng thuật truyền âm, nhưng khi nghe ta nói tên, một tia mỉm cười trong mắt y chợt lóe rồi biến mất. Rồi y cũng truyền âm cho ta, nói, “Tên hay.”
Hôm nay dạo chơi dưới hạ giới, thấy hai người, một nam một nữ cãi nhau thấy hay hay ngồi lại xem, dù sao nếu ta không muốn, người thường không thể thấy ta.
Hai người đó cứ cãi đi cãi lại về một vấn đề rất ư là tầm thường: Nguyệt lão có thật hay không.
Ta chợt cảm thấy dở khóc dở cười, đùa ai vậy, ta ngồi sờ sờ (?) trước mặt hai vị đây này. Rồi ta trầm tư, tự hỏi, có nên hiện thân trước mặt hai người bọn họ không nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ta quyết định: không hiện thân.
Nếu ta mà hiện thân thật thì tám chín phần mười bọn họ không sợ đến mức chạy mất dép thì cũng phải ngất ngay tại trận (?). Dù sao một chàng trai tuấn tú, phong lưu, đa tình (?) đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ rồi nói: "Ta chính là Nguyệt lão.", không nằm trong phạm vi thừa nhận của họ.
Xem được một lúc ta thấy chán quá liền ngáp một cái, phủi mông đứng dậy, tiện tay biến ra sợi tơ hồng quen thuộc, buộc hai đầu dây vào ngón tay ít của người.
Và thế là trong tương lai sẽ xuất hiện thêm một đôi uyên ương.
Ta là người tốt mà.
Đồng thời ta cũng rất rảnh.
Dạo chơi thêm một vòng nữa, buộc thêm mấy sợi tơ hồng, ta cưỡi đám tường vân trở về thiên đình.
Chương 1
Ta được Ngọc Hoàng Đại đế phân cho cung Nguyệt Tần. Thật sự, ta nghĩ tên này có chút… yểu điệu quá… Dù sao thì đó cũng là ý chỉ của Ngọc Hoàng, phản đối cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Vậy nên ta vẫn giữ im lặng, sống bình thản ngày qua ngày.
Ta có rất nhiều bằng hữu, thứ nhất là vì ta đã sống mấy vạn năm rồi, thứ hai là ta cũng rất dễ tính, cởi mở.
Nhưng trong số các bằng hữu thì chỉ có ba người biết tên của ta là Hoành Văn Thanh quân, Bắc Đẩu Tinh quân và Hằng Nga. Ba người bọn họ khi biết tên của ta phản ứng rất giống nhau:đơ và sau đó ôm bụng cười ha ha.
Ta đen mặt, tên ta nó khó nghe đến thế ư?
Mai Giai Nguyệt thì khó nghe chỗ nào?
Ngẫm lại, quả thật cái tên ấy gán với một nam tử thì có chút 囧囧
Mai Giai Nguyệt, nghe như tên một cô nương ôn nhu, xinh đẹp rạng ngời, thấu hiểu nhân tâm, yểu điệu thục nữ,..v.v.. Không ai có thể liên tưởng cái tên đấy với người tiêu sái, phóng khoáng, mạnh mẽ (?) như ta.
Haizz…
Tốt nhất là không nên nói cho ai biết nữa thì hơn. Ta đã hạ quyết tâm.
Thế nhưng, luôn có những ngoại lệ. Ví dụ như hôm qua.
Ta đang đi dạo, chợt thấy các tiên nam, tiên nữ đang đứng xúm lại, thì thầm gì đó, nhiều nhất vẫn là tiên nữ. Ta thấy tò mò liền đi tới, vỗ vai một tiên nam, hỏi:”Này, có chuyện gì vậy?”
Tiên nam chỉ về một phía, đáp: “Nguyệt lão không biết à, người kia là Vô Cực Trường Sinh Đại đế đó, Đại đế rất ít khi xuất hiện, có khi mấy vạn năm mới xuất hiện một lần, nhưng hôm nay hình như có chuyện gì đó rất quan trọng nên Đại đế mới xuất hiện để bàn bạc với Ngọc Hoàng.”
Ta nhìn theo hướng y chỉ, đó là một nam tử dung mạo tuấn mỹ, ngũ quan như ngọc, khuôn mặt nhìn nghiêng rất đẹp mái tóc dài, mượt, đen tuyền tùy ý thả sau lưng; y phục màu lam khiến y trông càng thêm tiêu sái, phóng khoáng, xuất trần. Nhưng ta thích nhất là đôi mắt, con ngươi tím sẫm, sâu thẳm khiến người ta chỉ cần nhìn vào là có thể bị lạc lối.
Không biết là do ai đẩy, người ta bổ nhào về phía trước, ta theo phản xạ chống hai tay xuống, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau rát.
Như cảm nhận điều gì, y quay đầu lại, nhìn thoáng qua ta.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, tim ta nhảy tưng tưng liên hồi, cố gắng lắm mới có thể bình tĩnh lại được.
Sau đó, một giọng thanh nhã vang lên, y hỏi ta, “Ngươi là…?”
Ta vội đứng lên, phủi phủi tay, chỉnh sửa lại vạt áo mới đáp, “Tiểu tiên là Nguyệt lão trong miệng người trần thưa Đại đế.”
Rồi y ừ một tiếng, lại hỏi, “Tên?”
Ta khó xử nhìn về phía các vị tiên, cuối cùng, quyết định, dung thuật truyền âm nói với Trường Sinh Đại đế: “Tiểu tiên tên Mai Giai Nguyệt.”
Hình như Đại đế có chút không ngờ là ta dùng thuật truyền âm, nhưng khi nghe ta nói tên, một tia mỉm cười trong mắt y chợt lóe rồi biến mất. Rồi y cũng truyền âm cho ta, nói, “Tên hay.”
/1
|