Cù Văn hình như có việc, không hỏi kỹ, dặn dò “Vậy em về đến nhà gửi tin nhắn cho anh.”
Sau khi đồng ý, Ổ Liên mở cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, cô có hai giây dừng lại, thấp giọng thở dài. Rõ ràng chính mình là tới nói chia tay, bây giờ không chỉ không thành công, còn cùng anh làm t̠ình. Dường như cô đối với anh càng thêm khó bỏ khó phân, căn bản không thể rời xa anh được.
Chậm rãi, Ổ Liên cầm di động, muốn gọi tài xế tɾong nhà.
Nhưng ánh mắt cụp xuống, góc nhìn bên cạnh phóng khoáng, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, cách cô không xa.
Thoáng chốc, nhiệt độ xung quanh dường như trở nên lạnh thấu xương, khiến cô chậm rãi quay đầu lại…
Cù Trạo là con lai Trung Đức, tóc ngắn hơi xoăn, lưu loát chải lên, trán chỉ tùy ý rơi lả tả vài lọn tóc, h0àn chỉnh lộ ra khuôn mặt thâm thúy lạnh lùng, nhìn qua, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn một cái không sót gì, mang the0 cảm giác áp bách rấtma͙nh.
Ngắn ngủi nhìn nhau, Ổ Liên đưa tay che ngực, lại không khống chế được, tim đập thình thịch.
Không hiểu sao nghĩ đến cảnh tượng ở dưới lầu, tay hắn đang chảy máu, giống như mới cãi với ba một trận kịch liệt xong vậy.
Lẳng lặng nhìn, Cù Trạo nhấc ngón tay lên, giọng nói lạnh băng "Lại đây.”
Đây không phải là lần đầu tiên Ổ Liên nhìn thấy Cù Trạo, nhưng là lần đầu tiên hắn nói chuyện với cô.
Hiểu rõ Cù Văn và Cù Trạo từ trước đến nay bất hòa, hai người không có tình nghĩa anh em gì. Nhưng mình thân là bạn gái Cù Văn, đối mặt với anh trai trên danh nghĩa của anh, không thể không có lễ nghĩa và giáo dưỡng được.
Thế nhưng, vứt bỏ thân phận anh trai, thì danh tiếng của Cù Trạo ở trường cũng không tốt lắm. Hắn nóng nảy, thích đánh người, là phần tử thô bạo nổi tiếng.
Cô nuốt nước miếng, hai chân Ổ Liên căng thẳng, cẩn thận tới gần.
“Anh Cù Trạo…”
Cổ họng khô khốc, giọng cô tinh tế, tần suất rung ngực không ngừng tăng nhanh.
Hút mấy điếu thuốc, lúc này Cù Trạo đang phiền lòng nóng nảy, thấy cô giống như gặp quỷ run lẩy bẩy, càng thêm nặng̝ vài phần không kiên nhẫn.
Đưa tay nắm lấy cổ tay cô, cơ bắp cánh tay hắn căng phồng, thoải mái xoay người cô lại, áp trên đá cẩm thạch lạnh lẽo trước cửa sổ.
Ổ Liên phản ứng không kịp, cho đến khi đối phương đè thấp e0 cô, nâng mông cô lên, vén váy cô lên…
“Đừng mà..”
Nàng giãy dụa, trở tay đẩy, lại bị Cù Trạo khép hai tay lại, cũng nắm ở sau lưng, cưỡng chế động tác phản kháng của cô.
Không có âm thanh gì, Ổ Liên như rơi vào bóng tối, tɾong lòng vặn vẹo dữ dội, thân thể không khống chế được mà run lên.
/410
|