Nụ cười của đối phương hình như hơi khinh thường, nhưng không nói gì, cứ đi the0 bước chân Cù Trạo.
Ba người mới vừa đi ra cổng trường, đã bị một giọng nói thô ráp chỉ mặt gọi tên.
Một đôi g͙iày thể thao dừng lại, tầm mắt nhìn lên là đôi chân dài căng phồng cơ bắp màu lúa mạch, tản mát ra hơi thở hormone mãnh liệt.
Ánh mắt đưa lên hơn nữa, tɾong con ngươi phản chiếu một bộ mặt đầy tức giận, người nọ hơi hếch cằm, tɾong mắt tràn đầy tức giận, tɾong mắt cũng tràn đầy khinh thường. Trên trán người đó có một chiếc băng cứu thương, tỏa ra một khí chất hoang dã và tàn nhẫn.
Lục Bách Dữ đi tới bên cạnh Cù Trạo, lạnh nhạt cười "Bạn của em trai cậu đó, tên cậu ta là Lăng Kỳ.”
Nghe vậy, Cù Trạo mới đứng đắn nhìn nam sinh trước mặt, giống như chó điên vậy.
Những năm gần đây, thế lực Giang Châu đã sớm phân chia rõ ràng, hai nhà Cù Lục the0 thương, nhà họ Hạng đời đời the0 chính trị, đại gia tộc nhà họ Lăng gia có uy tín có mặt mũi, tổ tiên từng có người là tướng quân, uy danh hiển hách.
Mấy đời gần đây hơi kém cỏi, nhưng ông cụ nhà họ Lăng gia đến hôm nay vẫn ngồi vững trên ghế quan trọng của quân đội, thân phận của đích tôn của Lăng Kỳ lại vô cùng tôn quý.
Nhưng tôn quý thì sao, người lớn không bao giờ can thiệp vào dòng đối đầu ngầm giữa họ và sẽ giao quyền xem ai là người chiến thắng cuối cùng.
Đi lên phía trước, ánh mắt Cù Trạo nhìn vết thương trên trán cậu ấy, giọng nói không chút dao động dường như tràn ngập vài phần lạnh lùng "Vết thương cũ chưa lành, muốn có thêm vết mới hay sao?"
Thật ra Lăng Kỳ và hắn rấthợp nhau, đều thích khoáı cảm bạo ngược.
Thích cái loại lạc thú chém giết không màng sống chết này.
Cù Trạo không biết Lăng Kỳ tới đây là có ý gì.
Nhưng rõ ràng là người đến có ý đồ không tốt.
Đôi mắt dài đầy vẻ lạnh lùng, Lăng Kỳ không nói nữa, Lăng Kỳ trước thiếu kiên nhẫn, tiến lên lạnh giọng nói "Lần trước không phải đã nói nước giếng không phạm nước sông rồi sao?”
Đối với cặp mắt lưu manh đó, giọng điệu Cù Trạo hơi thản nhiên "Ví dụ?”
“…”
Ghét nhất là giao tiếp với người lòng dạ thâm độc, Lăng Kỳ xông lên phía trước, một tay kéo cổ áo Cù Trạo, mặt mày tràn ngập tức giận “Cánh tay Cù Văn không phải do anh làm ra à? Mẹ kiếp, đừng có ỷ thế hiếp người nữa.”
Trong lúc nói chuyện, cánh tay cậu cũng căng phồng cơ bắp, xung quanh phun trào lệ khí.
Bạn học xung quanh đang hóng chuyện đều vội vàng cách xa, duy chỉ có Cù Trạo bị kéo cổ áo, khuôn mặt lạnh lùng nổi lên nụ cười mỉa mai “Không đánh nó, đánh cậu được không?”
/410
|