Lục Bách Dữ vừa kéo quần lên lấy đïện thoại của cô, ném lên giường, dáng vẻ lưu loát quyết đoán, không hề lo lắng cô sẽ nhân cơ hội báo cảnh sát.
Đôi mắt chớp chớp, sự chú ý của Ổ Liên chuyển sang màn hình, con ngươi co rút lại.
Trái tim đập loạn xạ, cô đang yếu đuối chợt cảm thấy sợ hãi, cẩn thận nghe máy "Mẹ…”
“Con về đến nhà rồi chứ?”
Giọng mẹ Chúc Hoán Linh ngắt lời cô “Mẹ và ba con ở Lâm Thị không về được, trời mưa, con ở nhà chăm sóc tốt cho chị con nha.”
“...”
Tưởng là lo cho mình, thì ra lại là chị.
Vốn là lúc tủi thân, Ổ Liên cảm thấy bất lực, mơ hồ nói “Con biết rồi.”
Được đáp lại, Chúc Hoán Linh cũng không dừng lại ở đó, đầu tiên là quan tâm đến thân thể của chị gái, cuối cùng dặn dò "Mẹ thấy ở Châu thị sấm sét to lắm, nếu chị sợ, con dỗ chị ngủ rồi nghỉ ngơi đi nha.”
“Vâng…”
Ổ Liên nghẹn ngào, cổ tay buông xuống, cúp đïện thoại.
Cách đó gần, Lục Bách Dữ nghe được một chút nội dung, khuôn mặt thỏa mãn nhuộm nụ cười nhạt, cong chân dài, ngồi xổm trước mặt cô.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt từ đỏ tới trắng của cô, giọng anh ta thương tiếc "Thật là đáng thương, mưa lớn như vậy, còn phải về nhà chăm chị.”
“...”
Bị đâm vào tim hơi đau một chút, Ổ Liên cảm nhận được sự lạnh lẽo mãnh liệt, còn đau hơn cả lần quan hệ vừa rồi.
Cô rúc vào tɾong chăn, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ đau đớn, lông mày mỏng nhíu lại.
Giống như một con thú nhỏ tự liếm vết thương.
Đáng thương, cũng đáng yêụ
Xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, Lục Bách Dữ chống đầu gối đứng dậy, nụ cười ấm áp "Bảo bối, cô bé lọ lem cũng là công chúa mà.”
Lông mi dài hơi run lên, Ổ Liên không thể diễn tả được sự run rẩy tɾong lòng, có cảm giác kỳ quái đang lên men, muốn bắt lấy nhưng lại h0àn toàn biến mất.
Không đáp lại, cô kéo chăn lên để thoát khỏi chuyện vừa xảy ra và không nghĩ đến việc được mẹ sai đang đợi ở nhà.
Thấy cô né tránh, Lục Bách Dữ cười khẽ, chậm rãi mặc quần áo vào, xoay người rời đi.
Phòng xa hoa chỉ có một mình Ổ Liên, trốn hồi lâu, cô mới từ tɾong chăn chui ra, lông mi dày thấm ướt, cảm nhận được hàn ý mãnh liệt thấu xương.
Cô không dám nói với Cù Văn, nhưng lại cảm thấy phải nói.
Cô không muốn lừa anh.
Rối rắm, Ổ Liên quay đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, nước chảy thành cột, càng lúc càng lớn, làm cho kính cửa mờ ảo. Tựa như trái tim cô lúc này, bị tình huống cực đoan cuốn lấy, kín không thông khí nổi.
/410
|