Mặt mũi Vi thị tràn ngập sự lo âu, nhìn vòng tay mà Hầu phu nhân tặng cho Giang Lam Tuyết, liên tiếp thở dài.
Ngược lại thì Giang Lam Tuyết không quan tâm lắm, dù gì Cố Doãn Tu chắc chắn sẽ ngăn chuyện này lại. Nếu như đến việc này mà cũng không làm được thì không phải nghi ngờ gì nữa, Cố Doãn Tu chính là một tên phế vật.
“Sao con một chút cũng không để ý thế, hay là con muốn gả cho thế tử?” Vi thị hỏi Giang Lam Tuyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nương, người ta chỉ tặng con thêm một cái vòng tay, không phải là đến cầu thân, người đừng nghĩ nhiều nữa.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Thế nhưng sao cứ khăng khăng tặng cho con? Hơn nữa đây là quy củ mà mọi người đều hiểu, nhìn dáng vẻ không để ý của con, ngược lại là muốn gả vào Hầu phủ đúng không?” Vi thị cũng muốn hỏi cho rõ ràng rốt cuộc là Giang Lam Tuyết muốn gì. Nếu như con gái thật sự muốn gả cho thế tử gia, bà chỉ có thể chấp nhận.
“Nương. Con không để ý là vì chuyện này không thể thành được. Người đừng lo lắng nữa, nhìn kìa, người cứ phiền muộn làm mặt dường như thêm mấy nếp nhăn rồi.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Thật sự không muốn? Con phải nói thật. Đây đều là chuyện chung thân đại sự của con.” Vi thị xác nhận lại lần nữa.
“Con quả thật không muốn, thực sự không muốn, chuyện này tuyệt đối không thể.” Giang Lam Tuyết nói chắc như đinh đóng cột. Nếu như Cố Doãn Tu không ngăn được chuyện này, nàng sẽ tự tìm cách, chung quy là nàng sẽ không bao giờ gả vào Hầu phủ.
Cố Doãn Tu trốn ra ngoài một ngày, vừa về đến trong phủ đã bị Hầu phu nhân gọi đến.
Hầu phu nhân hỏi hắn: “Trong các vị tiểu thư đến đây hôm nay, con có vừa ý ai không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có.” Cố Doãn Tu nghĩ cũng không thèm nghĩ mà trả lời luôn.
Hầu phu nhân ngược lại nói: “Nhưng ta lại vừa ý một người.”
Cố Doãn Tu ngạc nhiên: “Ai ạ?” Không phải là Giang tam đấy chứ?
“Tam tiểu thư của quan tư học Giang gia, bộ dạng xuất chúng, cử chỉ lịch sử, không thua kém gì mấy vị tiểu thư ở Kinh thành. Ta thấy rất được. Con vẫn chưa nhìn thấy sao? Chính là cô nương mặc váy hồng đào, chẳng nhẽ không đẹp sao?” Hầu phu nhân nghi ngờ ánh mắt của con trai mình.
“Không đẹp.” Cố Doãn Tu che dấu lương tâm nói. Quả nhiên mẫu thân hắn vẫn thích Giang tam! Hầu phu nhân thương tiếc cho mắt nhìn người của con trai bà, quả nhiên là không tốt, để bà chọn vẫn hơn.
“Được rồi, về viện của con đi, chuyện này con không cần lo nữa.” Hầu phu nhân nói.
“Như thế không được, lần này là chọn vợ cho con, dĩ nhiên là phải do con quyết định. Dù sao con cũng không chọn Giang tiểu thư.” Cố Doãn Tu đã sống lại một kiếp, không muốn chuyện cưới xin kiếp này của hắn lại bị bà sắp xếp.
Hầu phu nhân thấy thái độ của Cố Doãn Tu rất kiên định, hoài nghi nhìn hắn: “Con cảm thấy Giang tam tiểu thư không được hay là ta chọn cho con ai con cũng không thích?”
Cố Doãn Tu bị Hầu phu nhân hỏi câu này làm cho hắn không biết trả lời như thế nào mới đúng, mới không làm cho mẫu hắn buồn lòng, chỉ có thể nói: “Không được là Giang tam tiểu thư!”
“Con quen nàng sao? Nếu không với phẩm hạnh, tướng mạo của Giang tam tiểu thư, sao con lại không đồng ý chứ?” Hầu phu nhân nhìn ra chút manh mối trên mặt Cố Doãn Tu.
“Không quen, chỉ là có chút không thuận mắt, nhìn không thích.” Cố Doãn Tu mặt không biến sắc nói.
Hầu phu nhân gật gật đầu, chung quy vẫn là mắt nhìn người của Cố Doãn Tu không tốt.
“Được rồi, trước tiên thì con về đi, đợi cha con trở về, chúng ta lại bàn bạc.” Hầu phu nhân nghĩ rằng chuyện này vẫn nên do bọn họ quyết định, con trai bọn họ đã nhìn quen mấy cô nàng chỉ biết quần quần áo áo, son son phấn phấn, không được giáo dục, không có văn hóa, cực kì tầm thường, sao mà biết được ai mới hợp để làm vợ, hợp làm đương gia chủ mẫu chứ. Ở Ngân Châu thì thôi bỏ đi, tương lai chắc chắn sẽ quay về Kinh thành, trong thành vừa có Hầu phủ, vừa có những gia tộc lớn hay đến nhà, nếu như tìm những cô nàng yếu ớt, yểu điệu sao có thể gánh vác được? Giang tam tiểu thư này, bà dạy dỗ khoảng hai năm là được rồi.
“Vậy con xin cáo lui.” Cố Doãn Tu hành lễ xong liền quay về, đi được mấy bước nhưng vì không được yên tâm, liền quay lại nói: “Không được là Giang tam tiểu thư.”
Hầu phu nhân trừng mắt nhìn hắn, phủi phủi tay bảo hắn mau đi. Sao bà có thể sinh ra một người con không có mắt nhìn như thế này chứ!
Mấy hôm sau, Trấn Viễn Hầu từ quân doanh trở về nhà, Hầu phu nhân nói chuyện của Giang Lam Tuyết cho ông.
“Giang gia? Tư quan học Giang gia?” Đệ tử mà Lục Trường Thanh thu nhận chính là người của Giang gia, nhìn có vẻ như là Giang gia đã sinh ra nhân tài, vậy chúng ta quyết là Giang gia đi.”
Trấn Viễn Hầu rất tôn sùng Lục Trường Thanh. Đến Lục Trường Thanh còn thấy người Giang gia tốt, chắc chắn Giang tam tiểu thư cũng không tồi chút nào.
“Nhưng Doãn Tu có vẻ như không vừa ý!” Hầu phu nhân lại nói ý tứ của Cố Doãn Tu cho ông. “Nói là không thuận mắt, nhìn không thích. Thiếp thấy nhân phẩm tướng mạo chỗ nào cũng tốt, không thua kém gì tiểu thư khuê các ở Kinh thành. Trừ việc không biết trang điểm thì không có tật xấu gì cả. Trước đấy bà mai cũng khen không dứt lời Giang tam tiểu thư, thiếp cũng cho người nghe ngóng chuyện gần đây của người ta, bất cứ ai đã từng gặp đều nói nàng có hiểu biết, hiểu lễ nghi. Nhưng tuổi còn nhỏ nên chưa đính hôn, sớm đã có mấy nhà vừa ý nàng rồi.”
Nghe lời mà Hầu phu nhân nói, Trấn Viễn Hầu cũng cảm thấy Giang Lam Tuyết rất tốt bèn nói: “Nếu đã như vậy thì chọn ngày định hôn sớm đi.” Tháng Mười này ta quay về Kinh thành, ta sẽ nói chuyện này với mọi người trong nhà biết luôn. Còn Doãn Tu, nàng xem nó đang làm việc gì, cả ngày không làm việc gì nghiêm túc, mấy ngày trước mượn chỗ ta hai mươi người, đi khắp Ngân Châu tìm thợ rèn, không hiểu nó muốn làm gì nữa.”
Hầu phu nhân ngược lại nói: “Chỉ là không làm chuyện gì phạm pháp, cho nó đi làm cũng được.”
Trấn Viễn Hầu hiểu ý tứ của Hầu phu nhân, liền thở dài, có ai mà không muốn con trai mình hơn người, kế thừa sự nghiệp của mình chứ.
“Chàng cũng đừng thở dài nữa, Doãn Tu cũng không thể vào quân doanh được nữa. Một là kiêng nể hoàng gia, nhà chúng ta ba đời làm quân hầu, quân quyền trong tay, nếu như biên giới chưa ổn định, hoàng thượng sớm đã động tay động chân với Cố gia rồi. Trong tương lai chàng bình định Tây Lăng, con trai chúng ta làm một người giàu có, có gì không tốt. Hai là, chúng ta chỉ có một đứa con trai là nó, trên chiến trường đao súng không có mắt, thiếp không nỡ.” Hầu phu nhân nói.
Những lý lẽ này dĩ nhiên là Trấn Viễn Hầu hiểu, chỉ là có chút tiếc nuối. Trấn Viễn Hầu ừm một tiếng: “Không nói chuyện này nữa, hôn sự của Doãn Tu cứ như thế mà quyết đi. Nếu nó muốn làm loạn, xem ta chỉnh đốn nó như thế nào.”
Ngày hôm sau Cố Doãn Tu đến thỉnh an cha mẹ, vừa nghe đến chuyện bọn họ đã quyết là chọn Giang Lam Tuyết lập tức nổi giận đùng đùng.
“Con đã nói là con không thích nàng rồi, con không muốn cưới nàng. Lần này hai người có thể để con quyết định được không?”
Trấn Viễn Hầu nhìn thấy Cố Doãn Tu tức giận đùng đùng, đập một cái rất mạnh xuống bàn: “Còn muốn quyết định, điều con muốn quyết định ít quá hả? Đám nữ nhân của con ngoài kia là ai làm chủ?”
“Con không quan tâm, chuyện này là chuyện của con, con phải tự quyết định. Nếu không cho dù hai người đã cưới về con cũng không động phòng!” Tâm trạng lần này của hắn không phải là vì Giang Lam Tuyết mà là vì cha mẹ hắn. Từ trước đến nay bọn họ không bao giờ quan tâm đến việc hắn nghĩ gì, muốn gì! Sau khi trọng sinh hắn cũng đã cố gắng, nỗ lực, thế nhưng một chút bọn họ cũng không để ý tới.
Trấn Viễn Hầu vẫn tức giận nhưng Cố Doãn Tu đã nhanh chân chạy đi rồi. Lần này hắn mấy ngày không về phủ làm cho Hầu phu nhân rất sốt ruột, lo lắng, cho người đi tìm hắn khắp nơi, ồn ào đến mức cả thành Ngân Châu đều biết Thế tử gia đã trốn khỏi nhà. Nửa tháng trôi qua mới có tin tức từ quân doanh, Cố Doãn Tu chạy trốn đến quân doanh rồi.
Đúng vào thời điểm này, không biết ai truyền đi tin đồn “Thế tử gia vì không muốn lấy Giang tam tiểu thư nên mới trốn khỏi nhà” ra khắp thành Ngân Châu.
Vi thị nghe thấy tin đồn này tức giận vô cùng: “Không biết là ai truyền cái tin đồn nhảm này ra! Cũng không hỏi chúng ta có nguyện ý gả đi hay không.”
Giang Lam Tuyết biết lí do mà Cố Doãn Tu trốn khỏi nhà hơn nửa là do không muốn cưới nàng. Mặc dù cách này của hắn không cao siêu gì nhưng lại rất có tác dụng với Hầu phu nhân. Có vẻ là hôn sự lần này sẽ không thành, càng tốt. Còn cái tin đồn này thích truyền đi như thế nào thì cứ truyền đi.
“Không phải nương hy vọng con không gả vào Hầu phủ sao, lần này chắc chắn là không thành rồi.” Giang Lam tuyết khuyên nhủ bà.
“Như vậy cũng không được, rõ ràng là chúng ta không muốn gả, sao lại thành hắn không muốn lấy!” Vi thị tức giận nói.
“Nương… Người phải nghĩ như thế này. Nếu tin Giang tiểu thư không nguyện ý gả cho Thế tử gia truyền ra mới không tốt. Người ta sẽ nghĩ là chúng ta kiêu ngạo, không biết tốt hay xấu. Hiện tại như thế này cũng tốt. Người nghĩ mà xem, tin đồn thế tử gia vì không muốn cưới con mà trốn khỏi nhà biểu thị cho việc Hầu gia và Hầu phu nhân vừa ý con, điều này cũng chưa đủ sao. Với lại thế tử, hắn ta là người như thế nào, cả cái thành Ngân Châu này ai mà không biết chứ?” Giang Lam Tuyết nói một cách chậm rãi, khuyên giải mẫu thân nàng.
Vi thị nghe lời Giang Lam Tuyết nói xong thấy cũng có lý, không tức giận như trước nữa.
Tin đồn truyền ra lần này làm Giang Lam Hân sung sướng chết đi được. Ngày thường gặp Giang Lam Tuyết là nàng ta lại nói mấy câu như là nàng đã không thể với lên được cành cao lại còn hủy hoại danh tiếng của mình. Thế nhưng có lẽ là vì thời tiết quá nóng khiến Giang Lam Tuyết cũng cảm thấy khó chịu nên không thèm khách khí với Giang Lam Hân nữa, bắt bẻ nàng ta khiến nàng ta không nói được gì.
Hầu phu nhân đã biết Cố Doãn Tu ở quân doanh, tất nhiên là bảo Trấn Viễn Hầu bắt người về. Cố Doãn Tu vẫn không muốn về, Trấn Viễn Hầu bị con trai làm cho tức chết, tự tay đánh hắn mười gậy, gọi người khiêng hắn về.
Hầu phu nhân thấy con trai vừa đen vừa gầy, lại bị đánh bằng gậy, tất nhiên là đau lòng đến rơi nước mắt. Thế nhưng vừa nghĩ đến việc hắn tự mình chạy đến quân doanh liền tức đến muốn tự tay đánh hắn hai cái.
“Con cứ muốn làm ta đau lòng như vậy sao? Hửm?” Hầu phu nhân ngồi bên giường Cố Doãn Tu, vừa nói vừa lau nước mắt.
Cố Doãn Tu nằm sấp trên giường buồn rầu nói: “Ai bảo người bắt con phải cưới Giang tam.”
“Vậy Giang tiểu thư có gì không tốt? Có phải con thấy chúng ta việc gì cũng thay con quyết định, chê chúng ta nhiều chuyện!” Hầu phu nhân tức giận nói, “Con thử nghĩ xem, liệu cha con và ta có thể sẽ làm hại con không?”
Nhắc đến Trấn Viễn Hầu mông Cố Doãn Tu lại đau, cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên hắn bị đánh. Cha hắn cũng thật nhẫn tâm, sợ người ta đánh mình nhẹ, tự mình ra tay.
“Ai nói hai người sẽ hại con, chỉ là con không thích nàng thôi!” Cố Doãn Tu lẩm bẩm nói.
“Vậy con thích người như thế nào?” Hầu phu nhân mất kiên nhân, chỉ có thể thỏa hiệp nói.
Cố Doãn Tu thấy mẹ hắn có vẻ đã buông lỏng, vội nói: “Xinh xẻo tinh tế, đáng yêu ngoan ngoãn, phong tình vạn chủng(1).”
“Đây là tìm thê tử cho con.” Hầu phu nhân trừng mắt. “Con xem. Con căn bản là không biết bản thân muốn người như thế nào, lại chê ta tìm người cho con không tốt. Con làm sao biết được người ta tìm tốt hay không tốt.”
Bởi vì kiếp trước nàng không tốt. Cố Doãn Tu nghĩ thầm. Làm Thế tử phu nhân, Hầu phu nhân Giang Lam Tuyết có thể là một người thích hợp, thế nhưng làm vợ hắn, hai người cả đời không có tương thân tương ái, chỉ có thể tương kính như tân.
Cố Doãn Tu hắn không thiếu nữ nhân, kiếp trước hắn có rất nhiều tiểu thiếp. Thế nhưng hắn muốn tìm một người có thể cùng hắn yêu thương lẫn nhau, hiểu lẫn nhau, một người vợ tâm đầu ý hợp. Đối với hắn mà nói, thê với thiếp không giống nhau.
Thấy Cố Doãn Tu không nói gì, Hầu phu nhân lại nói: “Con chạy trốn đi như vậy làm liên lụy đến danh tiếng của Giang tiểu thư, trong thành đều truyền nhau con vì không muốn cưới nàng nên bỏ đi kìa.”
Nghe xong Cố Doãn Tu vô cùng kinh ngạc: “Là ai truyền?”
Hầu phu nhân nhìn nhìn hắn, không vui vẻ cố ý nói: “Hơn nửa là nha hoàn trong viện con, ta cũng không dám thay con quyết định. Con xem xem nên giải quyết như thế nào đi.”
“Nương người nói gì cơ, người điều ra ra ai, giải quyết là được...” Cố Doãn Tu biết mẫu thân hắn vẫn phiền muộn chuyện hắn bỏ chạy. Muốn kiến công lập nghiệp thật sự là một chuyện không dễ dàng gì. Hắn vào quân doanh được mười ngày, khó khăn đến nỗi tưởng chừng như hắn có thể tróc được cả một lớp da.
Mặt hai nha hoàn của Cố Doãn Tu ở ngoài nghe trộm hai người nói chuyện liền biến sắc. Sự thật là do hai người bọn họ gọi người truyền tin này đi. Rõ ràng Hầu phu nhân cho bọn họ làm người chăm sóc phòng ốc(2) cho thế tử thế nhưng thế tử cũng không chạm vào thân thể bọn họ. Nếu như thế tử có phu nhân rồi thì còn cần bọn họ làm gì nữa. Lần này là Giang tiểu thư, đổi thành tiểu thư khác, bọn họ cũng dùng thủ đoạn này. Làm gì có ai không vì bản thân mà tính toán nhiều hơn chút...
Hầu phu nhân sớm đã biết là hai bọn họ truyền đi, chỉ là đợi nói trước mặt con trai bà, thấy con trai không bênh vực cho bọn họ, ngày hôm sau liền tìm một cái cớ đuổi bọn họ đi. Cách mấy ngày bà lại cho người đến tặng lễ vật cho Giang Lam Tuyết, đồng thời làm sáng tỏ việc thế tử trốn khỏi nhà không liên quan đến Giang tiểu thư.
Sự tình xảy ra y hệt với dự đoán của Giang Lam Tuyết. Nàng rất hài lòng với Hầu phủ, với biểu hiện của Cố Doãn Tu, đặc biệt là nghe nói Cố Doãn Tu bị cha hắn đánh cho mười cái, càng vui vẻ hơn.
Điều mà Giang Lam Tuyết không ngờ đến chính là, vì tin đồn này làm cho nhiều người ở thành Ngân Châu chú ý đến nàng hơn, thậm chí có người đến cửa nhà cầu thân!
/59
|