Đội bóng Barcelona đã đến London vào một tuần trước. Cả đội nghỉ tại một khách sạn gần sân Fulham.
Vừa đặt chân đến Anh đã thấy sắc trời u ám và những cơn mưa nhỏ, đèn đường lác đác. Ngoài ra còn có các tòa nhà cổ còn sót lại từ thời Victoria. Khí hậu ôn đới hải dương bao phủ, sương mù quanh năm, không những ẩm ướt mà còn rất lạnh.
Carlos chợt nhận ra mình chưa từng hỏi Oleguer có quen với lối sống ở Anh, thích thời tiết ở Anh không?
Barcelona luôn đắm chìm trong ánh nắng mặt trời rực rỡ, từng lá cây ngọn cỏ đều toát lên sự ấm áp, khác hoàn toàn nơi đây ——
Carlos cầm ô đi cuối cùng… Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Các thành viên trong đội lần lượt đi vào khách sạn, Carlos chần chừ không muốn bước tiếp. Thấy anh có tâm sự, đội trưởng không biết nói gì, đành thở dài, đóng cửa thang máy.
Rijkaard đưa hành lý cho nhân viên phục vụ, sau đó cản Carlos lại.
Ông hiểu rất rõ về lý lịch và cuộc sống của chàng trai tài năng này nên tất nhiên biết tại sao hôm nay anh lại như vậy.
Muốn giành chiến thắng trước Chelsea, tiền vệ số 23 chắc chắn phải ra sân thi đấu. Carlos không có nhiều bạn nên luôn nhớ rõ những người đã đối xử tốt với mình. Oleguer là một trong số ít người có vị trí quan trọng trong lòng anh.
Có điều…đây là điều sớm muộn gì cũng phải đối diện.
“Vẫn băn khoăn à?” Rijkaard bước đến.
Carlos chậm rãi gật đầu, thu ô đen lại, nhờ nhân viên cất hành lý và ô.
“Muốn tâm sự không?” Huấn luyện viên dẫn anh đến một quán cà phê. Ngoài cửa kính, trời vẫn đang mưa, ánh đèn mờ ảo làm cho người ta không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, “Có lẽ thầy sẽ giúp được em.” Huấn luyện viên gọi cho bản thân một ly cà phê espresso đặc và một cốc sữa nóng cho Carlos.
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, Carlos ngồi yên, mãi chưa mở miệng.
Huấn luyện viên nhấp một ngụm cà phê, chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ: “Hồi trẻ, thầy từng gặp một huấn luyện viên rất giỏi. Ông ấy tên Cruyff. Năm đó Barcelona vẫn chưa lớn mạnh như giờ, lò đào tạo trẻ cũng chưa ra đời, thầy tham gia tập luyện ở Ajax. Năm 1985, khi thầy mới chập chững đến Ajax, Cruyff đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên ở đó. Ông ấy nói muốn đào tạo thầy trở thành một ngôi sao bóng đá vĩ đại. Đối với thầy, ông ấy không chỉ là huấn luyện viên mà còn là người cha thứ 2.”
Nói đến đây, huấn luyện viên khẽ cười, phiền muộn nhớ lại những kí ức đã dần trở nên mờ nhạt: “Em muốn biết tiếp theo diễn ra thế nào không?”
“Thầy nói tiếp đi.” Carlos nói.
“Năm 1987, thầy mắc sai lầm lớn nên bị cả đội cô lập, mất phong độ trong trận gặp Hague.” Rijkaard ngả người ra sau ghế, “Trong phòng thay đồ, ông ấy nghiêm khắc phê bình thầy. Rõ ràng những gì ông ấy nói đều đúng, nhưng vì cái tôi quá lớn nên thầy không nghe lời khuyên, chuyển đến câu lạc bộ khác.”
“AC Milan là nơi thầy thành công nhất, tại Champions League thầy phải chạm mặt Ajax.” Giọng ông rất trầm, “Thầy vốn là cầu thủ được Cruyff đào tạo, vậy mà có ngày thầy lại dùng chính những gì được dạy để quyết đấu với đội ông ấy dẫn dắt. Em nói xem, có phải nực cười lắm không?”
Carlos hiểu hết những gì ông nói, tiếp tục lắng nghe
Rijkaard kể: “Lúc rời khỏi Ajax, thầy thật sự rất hối hận. Cruyff rất tốt, nếu ông ấy không tận tình giúp đỡ thì thầy cũng không thể được như ngày hôm nay. Tuy nhiên, với tư cách là một cầu thủ chuyên nghiệp, thầy buộc phải hoàn thành nghĩa vụ, chiến đấu hết mình vì người hâm mộ. Sau này thầy nhận ra, cách báo đáp tốt nhất chính là chứng minh mình đã trở thành một cầu thủ bóng đá xuất sắc.”
“Thầy đang là một huấn luyện viên xuất sắc.” Carlos nhìn ông, “Có phải vì ông Cruyff nên thầy mới đến Barcelona?” Sau khi rời Ajax, Cruyff đã chuyển đến xây dựng và phát triển lò đào tạo trẻ La Masia.
Rijkaard nhấp một ngụm cà phê espresso, cười không nói gì.
Ông đang áp dụng chiến lược tấn công và phòng thủ toàn diện mà Cruyff từng đề cập đến, hy vọng có thể đưa Barcelona lên một tầm cao mới.
“Thầy về trước đây. Em đừng cậy sức khỏe tốt mà thức đêm.” Huấn luyện viên sờ đầu. “Sáng mai thầy đi cắt tóc, em thấy đầu trọc hay húi cua đẹp hơn?”
Carlos mím môi quan sát ông, sau đó nghiêm túc đề nghị: “Thật ra kiểu nào cũng xấu. “
Huấn luyện viên cười lớn, vỗ bả vai anh, sải bước ra ngoài.
Mưa vẫn rơi tí tách trên mặt đất, Carlos nhắm mắt lắng nghe tiếng đàn piano trong cửa hàng.
Oleguer vừa là thầy vừa là bạn trong quá trình trưởng thành của anh.
Rijkaard nói rất đúng. Khoảnh khắc gặp nhau trên sân, họ nhất định phải chiến đấu vì vinh quang của cả đội.
Carlos từng nghe các cầu thủ truyền tai nhau về chuyện trước kia của huấn luyện viên. Rijkaard là một trong “ba chàng lính ngự lâm Hà Lan” thời đó. Năm 1993, tám năm sau khi rời Ajax, ông ấy trở về và cùng Ajax giành chức vô địch Champions League lần thứ tư trong lịch sử. Nhờ tài năng chơi bóng xuất chúng, truyền thông thế giới đặt cho ông biệt danh “thiên nga đen”.
Huấn luyện viên biết anh đang băn khoăn chuyện gì nên muốn nhắc nhở anh không nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến trận đấu sắp tới.
Đằng sau mỗi trận đấu không chỉ là sự canh tranh, mà còn là nỗi đau và nước mắt, vết thương và nụ cười. Tiếng còi kết thúc có thể trở thành một mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm sâu vào tim, hoặc là bong bóng biến mất dưới ánh mặt trời.
Carlos không biết sau trận đấu, anh và Oleguer sẽ phải đối mặt với những thử thách gì.
Anh phải chiến đấu hết mình…
Có lẽ đây cũng là điều Oleguer muốn thấy.
Carlos lấy ra một cây kẹo mút vị cam, nhíu mày chuẩn bị rời đi.
“Xin lỗi, quý khách…vẫn chưa thanh toán,” Nhân viên phục vụ nhắc nhở.
“Người vừa nãy đi cùng tôi chưa thanh toán à?” Carlos khó hiểu.
Phục vụ lắc đầu, cảm thấy những người cao lớn như anh rất nguy hiểm: “Chưa ạ.”
Carlos bất đắc dĩ rút thẻ ra, huấn luyện viên đúng là keo kiệt!!!
Sau khi về phòng, Carlos tắm rửa rồi leo lên giường vẽ tranh.
Trước khi đi ngủ, cậu gửi tin nhắn báo cho Tô Thanh Gia biết mọi thứ vẫn ổn.
Vì trời mưa nên buổi tập hôm sau kết thúc sớm hơn dự tính. Carlos cầm ô đi dạo một mình.
Bella rất thích tàu điện ngầm ở London. Cô đã đi bộ rất lâu ở King’s Cross Station, sau đó dán hình tia sét nhỏ lên vùng giữa hai lông mày của anh, ép anh đóng giả Harry Potter.
Mặc dù khách sạn nằm rất gần sân nhà của Chelsea nhưng anh vẫn quyết định đi bằng tàu điện ngầm. Bức tường trên toa tàu viết một bài thơ của Shakespeare:
“Bạn bè phải dùng lễ để đối đãi với nhau
Nếu không tình cảm sẽ sớm phai nhạt.” [*]
[*] Dâu đã tìm khắp nơi nhưng không thấy bài thơ nào của Shakespeare dịch ra tiếng Việt trùng khớp với lời dịch từ tiếng Trung.
Sau khi xuống ga F, anh theo chân các du khách đến sân vận động Stamford Bridge. Hai ngày nay, sân vận động mở cửa cho khách du lịch vào tham quan. Hầu hết những người đi vào đều mặc áo đá bóng màu xanh, tay cầm cờ, hào hứng nhìn xung quanh.
Stamford Bridge là một sân vận động lâu đời được xây dựng vào năm 1877. Đây là lần tiên Carlos đến sân vận động này. Anh muốn xem nơi Oleguer tập luyện và thi đấu.
Sân Stamford Bridge có sức chứa gần 45.000 khán giả, cả sân được bao quanh bởi các thảm cỏ hình tứ giác.
Lối đi vào hầm treo đầy áo phích, hình Oleguer cũng được treo ở đó.
Carlos ngẩng đầu, cẩn thận quan sát anh chàng playboy mặc áo số 16, vui vẻ ôm quả bóng trên tay. Mắt anh nhìn thẳng về phía sân cỏ, vừa thu hút lại sắc bén.
Vừa ra khỏi Stamford Bridge thì mưa tạnh, có thể nhìn thấy ánh nắng phản chiếu ở đường chân trời và cầu vồng lúc ẩn lúc hiện.
Carlos lấy điện thoại ra chụp ảnh, tiếc rằng độ phân giải không cao nên không thể thấy rõ cầu vồng trong bức ảnh.
Tô Thanh Gia đang học lớp lý luận âm nhạc của Dean ở Pháp. Ông là một giáo viên tài hoa nên có thể biến những kiến thức âm nhạc phức tạp trở nên vô cùng dễ hiểu. Phong cách giảng dạy vừa sâu sắc vừa hài hước của ông mang theo sự lãng mạn đặc trưng của đàn ông Pháp.
Tan học, Tô Thanh Gia thu dọn sách vở rồi gọi cho Carlos.
Dù bận đến đâu thì việc quan trọng nhất đối với Carlos vẫn là trả lời điện thoại bạn gái. Trừ lúc thi đấu không được dùng điện thoại, còn lại anh luôn cố gắng nhấc máy nhanh nhất có thể.
Tô Thanh Gia bật cười vui vẻ khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của bạn trai.
Hai người yêu xa đều đang ở nơi đất khách quê người. Là người đầu ấp tay gối bên cạnh Carlos, tất nhiên cô biết anh đang gặp vấn đề gì.
Carlos im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Hai ngày nữa, đội anh sẽ gặp Chelsea, Oleguer …anh ấy cũng có mặt trong đội hình thi đấu.”
“Anh có quyết định riêng rồi đúng không?” Tên mồm loa mép giải Thẩm Kha đã oang oang kể hết mọi chuyện, kể cả việc vài ngày nay Oleguer không liên lạc với Carlos. Vì anh không chủ động mở lời nên cô cũng giả vờ không biết, có lẽ bây giờ anh đã nghĩ thông suốt.
Carlos lấy áo đấu ra: “Ừ.”
“Vậy anh cần bạn gái làm gì?” Tô Thanh Gia cuộn tóc hỏi: “Anh muốn một nụ hôn vị anh đào, dâu tây hay vị nào khác?”
“Nếu anh nói anh muốn tất cả thì sao?” Carlos tham lam.
Tô Thanh Gia hất cằm nói: “Cũng được, nhưng mà cho nợ nhé.”
Carlos bị cô chọc cười, tay vô tình chuyển động.
“Nếu Oleguer thua, anh bảo anh ấy đến tìm em, em sẽ giới thiệu cho anh ấy mấy chị xinh đẹp trong công ty người mẫu, đảm bảo tâm trạng sẽ tốt ngay.” Tô Thanh Gia trêu ghẹo, “Nếu vẫn không hài lòng, em sẽ cố gắng giới thiệu Gehry cho anh ấy.”
Carlos: …Hình như Gehry là người mang giới tính thứ ba mà?
Vừa đặt chân đến Anh đã thấy sắc trời u ám và những cơn mưa nhỏ, đèn đường lác đác. Ngoài ra còn có các tòa nhà cổ còn sót lại từ thời Victoria. Khí hậu ôn đới hải dương bao phủ, sương mù quanh năm, không những ẩm ướt mà còn rất lạnh.
Carlos chợt nhận ra mình chưa từng hỏi Oleguer có quen với lối sống ở Anh, thích thời tiết ở Anh không?
Barcelona luôn đắm chìm trong ánh nắng mặt trời rực rỡ, từng lá cây ngọn cỏ đều toát lên sự ấm áp, khác hoàn toàn nơi đây ——
Carlos cầm ô đi cuối cùng… Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Các thành viên trong đội lần lượt đi vào khách sạn, Carlos chần chừ không muốn bước tiếp. Thấy anh có tâm sự, đội trưởng không biết nói gì, đành thở dài, đóng cửa thang máy.
Rijkaard đưa hành lý cho nhân viên phục vụ, sau đó cản Carlos lại.
Ông hiểu rất rõ về lý lịch và cuộc sống của chàng trai tài năng này nên tất nhiên biết tại sao hôm nay anh lại như vậy.
Muốn giành chiến thắng trước Chelsea, tiền vệ số 23 chắc chắn phải ra sân thi đấu. Carlos không có nhiều bạn nên luôn nhớ rõ những người đã đối xử tốt với mình. Oleguer là một trong số ít người có vị trí quan trọng trong lòng anh.
Có điều…đây là điều sớm muộn gì cũng phải đối diện.
“Vẫn băn khoăn à?” Rijkaard bước đến.
Carlos chậm rãi gật đầu, thu ô đen lại, nhờ nhân viên cất hành lý và ô.
“Muốn tâm sự không?” Huấn luyện viên dẫn anh đến một quán cà phê. Ngoài cửa kính, trời vẫn đang mưa, ánh đèn mờ ảo làm cho người ta không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, “Có lẽ thầy sẽ giúp được em.” Huấn luyện viên gọi cho bản thân một ly cà phê espresso đặc và một cốc sữa nóng cho Carlos.
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, Carlos ngồi yên, mãi chưa mở miệng.
Huấn luyện viên nhấp một ngụm cà phê, chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ: “Hồi trẻ, thầy từng gặp một huấn luyện viên rất giỏi. Ông ấy tên Cruyff. Năm đó Barcelona vẫn chưa lớn mạnh như giờ, lò đào tạo trẻ cũng chưa ra đời, thầy tham gia tập luyện ở Ajax. Năm 1985, khi thầy mới chập chững đến Ajax, Cruyff đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên ở đó. Ông ấy nói muốn đào tạo thầy trở thành một ngôi sao bóng đá vĩ đại. Đối với thầy, ông ấy không chỉ là huấn luyện viên mà còn là người cha thứ 2.”
Nói đến đây, huấn luyện viên khẽ cười, phiền muộn nhớ lại những kí ức đã dần trở nên mờ nhạt: “Em muốn biết tiếp theo diễn ra thế nào không?”
“Thầy nói tiếp đi.” Carlos nói.
“Năm 1987, thầy mắc sai lầm lớn nên bị cả đội cô lập, mất phong độ trong trận gặp Hague.” Rijkaard ngả người ra sau ghế, “Trong phòng thay đồ, ông ấy nghiêm khắc phê bình thầy. Rõ ràng những gì ông ấy nói đều đúng, nhưng vì cái tôi quá lớn nên thầy không nghe lời khuyên, chuyển đến câu lạc bộ khác.”
“AC Milan là nơi thầy thành công nhất, tại Champions League thầy phải chạm mặt Ajax.” Giọng ông rất trầm, “Thầy vốn là cầu thủ được Cruyff đào tạo, vậy mà có ngày thầy lại dùng chính những gì được dạy để quyết đấu với đội ông ấy dẫn dắt. Em nói xem, có phải nực cười lắm không?”
Carlos hiểu hết những gì ông nói, tiếp tục lắng nghe
Rijkaard kể: “Lúc rời khỏi Ajax, thầy thật sự rất hối hận. Cruyff rất tốt, nếu ông ấy không tận tình giúp đỡ thì thầy cũng không thể được như ngày hôm nay. Tuy nhiên, với tư cách là một cầu thủ chuyên nghiệp, thầy buộc phải hoàn thành nghĩa vụ, chiến đấu hết mình vì người hâm mộ. Sau này thầy nhận ra, cách báo đáp tốt nhất chính là chứng minh mình đã trở thành một cầu thủ bóng đá xuất sắc.”
“Thầy đang là một huấn luyện viên xuất sắc.” Carlos nhìn ông, “Có phải vì ông Cruyff nên thầy mới đến Barcelona?” Sau khi rời Ajax, Cruyff đã chuyển đến xây dựng và phát triển lò đào tạo trẻ La Masia.
Rijkaard nhấp một ngụm cà phê espresso, cười không nói gì.
Ông đang áp dụng chiến lược tấn công và phòng thủ toàn diện mà Cruyff từng đề cập đến, hy vọng có thể đưa Barcelona lên một tầm cao mới.
“Thầy về trước đây. Em đừng cậy sức khỏe tốt mà thức đêm.” Huấn luyện viên sờ đầu. “Sáng mai thầy đi cắt tóc, em thấy đầu trọc hay húi cua đẹp hơn?”
Carlos mím môi quan sát ông, sau đó nghiêm túc đề nghị: “Thật ra kiểu nào cũng xấu. “
Huấn luyện viên cười lớn, vỗ bả vai anh, sải bước ra ngoài.
Mưa vẫn rơi tí tách trên mặt đất, Carlos nhắm mắt lắng nghe tiếng đàn piano trong cửa hàng.
Oleguer vừa là thầy vừa là bạn trong quá trình trưởng thành của anh.
Rijkaard nói rất đúng. Khoảnh khắc gặp nhau trên sân, họ nhất định phải chiến đấu vì vinh quang của cả đội.
Carlos từng nghe các cầu thủ truyền tai nhau về chuyện trước kia của huấn luyện viên. Rijkaard là một trong “ba chàng lính ngự lâm Hà Lan” thời đó. Năm 1993, tám năm sau khi rời Ajax, ông ấy trở về và cùng Ajax giành chức vô địch Champions League lần thứ tư trong lịch sử. Nhờ tài năng chơi bóng xuất chúng, truyền thông thế giới đặt cho ông biệt danh “thiên nga đen”.
Huấn luyện viên biết anh đang băn khoăn chuyện gì nên muốn nhắc nhở anh không nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến trận đấu sắp tới.
Đằng sau mỗi trận đấu không chỉ là sự canh tranh, mà còn là nỗi đau và nước mắt, vết thương và nụ cười. Tiếng còi kết thúc có thể trở thành một mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm sâu vào tim, hoặc là bong bóng biến mất dưới ánh mặt trời.
Carlos không biết sau trận đấu, anh và Oleguer sẽ phải đối mặt với những thử thách gì.
Anh phải chiến đấu hết mình…
Có lẽ đây cũng là điều Oleguer muốn thấy.
Carlos lấy ra một cây kẹo mút vị cam, nhíu mày chuẩn bị rời đi.
“Xin lỗi, quý khách…vẫn chưa thanh toán,” Nhân viên phục vụ nhắc nhở.
“Người vừa nãy đi cùng tôi chưa thanh toán à?” Carlos khó hiểu.
Phục vụ lắc đầu, cảm thấy những người cao lớn như anh rất nguy hiểm: “Chưa ạ.”
Carlos bất đắc dĩ rút thẻ ra, huấn luyện viên đúng là keo kiệt!!!
Sau khi về phòng, Carlos tắm rửa rồi leo lên giường vẽ tranh.
Trước khi đi ngủ, cậu gửi tin nhắn báo cho Tô Thanh Gia biết mọi thứ vẫn ổn.
Vì trời mưa nên buổi tập hôm sau kết thúc sớm hơn dự tính. Carlos cầm ô đi dạo một mình.
Bella rất thích tàu điện ngầm ở London. Cô đã đi bộ rất lâu ở King’s Cross Station, sau đó dán hình tia sét nhỏ lên vùng giữa hai lông mày của anh, ép anh đóng giả Harry Potter.
Mặc dù khách sạn nằm rất gần sân nhà của Chelsea nhưng anh vẫn quyết định đi bằng tàu điện ngầm. Bức tường trên toa tàu viết một bài thơ của Shakespeare:
“Bạn bè phải dùng lễ để đối đãi với nhau
Nếu không tình cảm sẽ sớm phai nhạt.” [*]
[*] Dâu đã tìm khắp nơi nhưng không thấy bài thơ nào của Shakespeare dịch ra tiếng Việt trùng khớp với lời dịch từ tiếng Trung.
Sau khi xuống ga F, anh theo chân các du khách đến sân vận động Stamford Bridge. Hai ngày nay, sân vận động mở cửa cho khách du lịch vào tham quan. Hầu hết những người đi vào đều mặc áo đá bóng màu xanh, tay cầm cờ, hào hứng nhìn xung quanh.
Stamford Bridge là một sân vận động lâu đời được xây dựng vào năm 1877. Đây là lần tiên Carlos đến sân vận động này. Anh muốn xem nơi Oleguer tập luyện và thi đấu.
Sân Stamford Bridge có sức chứa gần 45.000 khán giả, cả sân được bao quanh bởi các thảm cỏ hình tứ giác.
Lối đi vào hầm treo đầy áo phích, hình Oleguer cũng được treo ở đó.
Carlos ngẩng đầu, cẩn thận quan sát anh chàng playboy mặc áo số 16, vui vẻ ôm quả bóng trên tay. Mắt anh nhìn thẳng về phía sân cỏ, vừa thu hút lại sắc bén.
Vừa ra khỏi Stamford Bridge thì mưa tạnh, có thể nhìn thấy ánh nắng phản chiếu ở đường chân trời và cầu vồng lúc ẩn lúc hiện.
Carlos lấy điện thoại ra chụp ảnh, tiếc rằng độ phân giải không cao nên không thể thấy rõ cầu vồng trong bức ảnh.
Tô Thanh Gia đang học lớp lý luận âm nhạc của Dean ở Pháp. Ông là một giáo viên tài hoa nên có thể biến những kiến thức âm nhạc phức tạp trở nên vô cùng dễ hiểu. Phong cách giảng dạy vừa sâu sắc vừa hài hước của ông mang theo sự lãng mạn đặc trưng của đàn ông Pháp.
Tan học, Tô Thanh Gia thu dọn sách vở rồi gọi cho Carlos.
Dù bận đến đâu thì việc quan trọng nhất đối với Carlos vẫn là trả lời điện thoại bạn gái. Trừ lúc thi đấu không được dùng điện thoại, còn lại anh luôn cố gắng nhấc máy nhanh nhất có thể.
Tô Thanh Gia bật cười vui vẻ khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của bạn trai.
Hai người yêu xa đều đang ở nơi đất khách quê người. Là người đầu ấp tay gối bên cạnh Carlos, tất nhiên cô biết anh đang gặp vấn đề gì.
Carlos im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Hai ngày nữa, đội anh sẽ gặp Chelsea, Oleguer …anh ấy cũng có mặt trong đội hình thi đấu.”
“Anh có quyết định riêng rồi đúng không?” Tên mồm loa mép giải Thẩm Kha đã oang oang kể hết mọi chuyện, kể cả việc vài ngày nay Oleguer không liên lạc với Carlos. Vì anh không chủ động mở lời nên cô cũng giả vờ không biết, có lẽ bây giờ anh đã nghĩ thông suốt.
Carlos lấy áo đấu ra: “Ừ.”
“Vậy anh cần bạn gái làm gì?” Tô Thanh Gia cuộn tóc hỏi: “Anh muốn một nụ hôn vị anh đào, dâu tây hay vị nào khác?”
“Nếu anh nói anh muốn tất cả thì sao?” Carlos tham lam.
Tô Thanh Gia hất cằm nói: “Cũng được, nhưng mà cho nợ nhé.”
Carlos bị cô chọc cười, tay vô tình chuyển động.
“Nếu Oleguer thua, anh bảo anh ấy đến tìm em, em sẽ giới thiệu cho anh ấy mấy chị xinh đẹp trong công ty người mẫu, đảm bảo tâm trạng sẽ tốt ngay.” Tô Thanh Gia trêu ghẹo, “Nếu vẫn không hài lòng, em sẽ cố gắng giới thiệu Gehry cho anh ấy.”
Carlos: …Hình như Gehry là người mang giới tính thứ ba mà?
/163
|