Là một cầu thủ trẻ tràn đầy nhiệt huyết, Carlos đã từng tưởng tượng rất nhiều về ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi của Tô Thanh Gia. Hôm nay, màn tỏ tình trước ống kính hay cảnh tặng hoa hồng đều là anh nghĩ ra. Vốn tưởng có thể ở cùng Bella trong đêm sinh nhật ý nghĩa này, nào ngờ vị quan ngoại giao đoan chính kia lại lái xe đến đón người tình trong mộng của anh đi. Khi ấy, anh dường như có thể nghe được tiếng trái tim vỡ vụn.
Cho dù ai đó cho 10.000 cây kẹo que vị anh đào thì cũng không thể an ủi được trái tim của anh lúc này. Oleguer quả nhiên không đáng tin cậy chút nào, lời bày tỏ trong mấy bộ phim tình yêu kia cũng không đáng tin. Carlos buồn rầu nhìn chằm chằm vào chiếc xe Audi trước mặt một lúc lâu. Nghĩ đến cảnh nó rời đi sẽ phả khói vào mặt anh là anh lại muốn ngửa mặt lên trời thở dài.
Tô Thanh Gia vui vẻ nghịch 18 bông hồng ở ghế sau xe, ngân nga khẽ hát.
“Đang vui lắm à?” Tô Tĩnh Khang hỏi.
“Tất nhiên rồi ạ.” Tô Thanh Gia đặt những bông hồng lên phía trước để ông ngắm, “Có phải đẹp lắm không ba? Lại còn thơm nữa.”
Tô Tĩnh Khang đánh tay lái, khinh thường nói: “Hoa hồng trong vườn nhà mình có nhiều, nếu con thích, ba sẽ cắt tặng con cả rổ.”
“Nhưng mà không giống nhau, đây là quà sinh nhật bạn trai con tặng con. ” Tô Thanh Gia tự mình đắc ý.
Tô Tĩnh Khang càng khinh bỉ hơn: “Chỉ tặng một bó hoa nát? Đúng là không biết xấu hổ!” Nếu không phải là sinh nhật của con gái thì ông đã vứt mấy bông hoa tàn này đi thật xa rồi. Hôm nay, vì nể mặt người nhà nên ông mới cho phép con gái bảo bối ra ngoài. Cái gì mà bạn trai, tất cả đều là tình địch của ông hết!!!
Tô Thanh Gia: ……
Về đến nhà đã là mười giờ tối, sau khi nói chuyện với gia đình một lúc, Tô Thanh Gia về phòng tắm rửa.
Đầu tiên cho tinh dầu hoa hồng vào nước tắm để dưỡng da, cuối cùng mới soi gương ngắm nhìn bản thân.
Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ, chất liệu mềm mại phác họa rõ dáng người. Mái tóc đen xõa trên vai che khuất cảnh xuân trước ngực. Cô ôm má suy nghĩ một lúc rồi lấy bấm móng tay sửa móng. Sau đó gửi tin nhắn: “Mười một rưỡi, em chờ anh ở dưới nhà em ~~”
Thấy còn mười lăm phút nữa, Tô Thanh Gia cầm sẵn chiếc áo lông trắng để lát nữa khoác ngoài. Cô đi bốt dài, mang theo túi xách, rón rén mở cửa phòng.
Cả nhà đều đã đi ngủ, thói quen làm việc và nghỉ ngơi điều độ này giúp Tô Thanh Gia có cơ hội trốn đi mà không ai biết. Cô vừa kích động vừa ngại ngùng, cuối cùng lớn mật quyết định chạy ra ngoài. Trước khi đi cô còn mang theo bánh ga-tô trong tủ lạnh cho Carlos.
Tối tháng hai rất lạnh, gió biển ùa vào cổ, cô kéo khóa lên hết cỡ, chỉ để lộ đôi mắt ngoài áo.
Tô Thanh Gia đi ra ngoài sớm hơn thời gian đã hẹn, còn mười phút nữa mới đến mười một rưỡi. Cô không biết mình lấy can đảm từ đâu, cho dù hậu quả ra sao thì đêm nay cô vẫn muốn ra ngoài.
Ánh đèn đường màu vàng chiếu sáng mặt đất, thành phố vẫn đang thức và vô cùng sôi động với những hoạt động về đêm. Nghĩ về những gì sắp xảy ra đêm nay, trái tim lại cuồn cuộn như sóng biển.
Kiếp trước cô không có bạn trai và luôn biết giữ mình, không phải cô bảo thủ mà chỉ đơn thuần chưa gặp được người thích hợp mà thôi. Cô đã xem qua rất nhiều chuyện tình lãng mạn, thậm chí còn là tác giả viết truyện tình cảm trong một khoảng thời gian. Bảy năm dài đằng đẵng, phản bội, quan tâm cùng với nhiều xích mích lớn nhỏ đã khiến một mối quan hệ tốt đẹp tan vỡ. Cuối cùng người bắc kẻ nam, không bao giờ gặp lại có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Vậy nên cô thầm ao ước có thể có một đoạn tình cảm đơn thuần mà chân thành tha thiết, không giấu diếm, không tổn thương, lại càng không chia tay vì quan điểm bất đồng.
Cô mong sẽ có một người thật lòng đối xử dịu dàng với cô.
Dùng một câu để khái quát thì đại loại là: “Cho dù cả thế giới đều phản bội bạn thì vẫn sẽ có một người luôn kiên định đứng sau bạn.”
Carlos ở cách đó không xa, ước có thể biến chiếc xe Maybach thành máy bay để đến gặp Bella nhanh hơn. Anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe lướt đi như một cơn gió.
Anh nhận được tin nhắn của Bella vào lúc vừa tắm xong và đang xem lại trận đấu. Thấy những gì cô viết, anh nhất thời ngây ra, TV đang phát đến đoạn anh tặng hoa cho Bella, cô đẹp đến mức khiến nhiều người hâm mộ phải huýt sáo.
Anh cũng thấy rất đẹp.
Tuy nhiên bây giờ, anh hoàn toàn không có tâm trạng xem TV. Anh cầm điện thoại như một báu vật, xem đi xem lại nhiều lần, sau khi xác nhận đúng số điện thoại mới vội vàng lấy chìa khóa xe, nhanh chân chạy xuống gara.
Cô gái cách đó không xa đang đợi anh, người trên TV không thể hóa giải nỗi tương tư lúc này!!! Hiện tại ôm người thật mới là việc quan trọng nhất!!!
Lúc lái xe, lòng bàn tay của anh ướt đẫm mồ hôi, con đường đã đi nhiều lần đột nhiên trở nên rất dài, ngay cả những khúc cua dường như cũng nhiều hơn mọi ngày. May mà ban đêm rất ít xe, nếu không có thể anh bị đụng xe rồi.
Cuối cùng suýt nữa anh đã lật xe ——
Cả đầu Carlos đều đang nghĩ xem lát nữa khi nhìn thấy búp bê tóc đen xinh đẹp thì sẽ nói gì, chờ cô vào xe, sẽ làm gì tiếp đây? Anh, anh sẽ dẫn cô về nhà hay đến khách sạn? Bây giờ không có bữa tối dưới nến, không có gì hết. Chúa ơi, anh phải làm sao? Hơn nữa Bella nhắn anh qua nhà đón lúc này, liệu….
Liệu có phải là điều mà anh đang nghĩ đến không?
Cứ không ngừng nghĩ, không ngừng tưởng tượng, lan can cạnh đường cách anh càng lúc càng gần, may mà anh kịp phản ứng, dùng sức vặn mạnh tay lái, tránh được va chạm.
Carlos không thể bình tĩnh nổi, máu nóng trong người chảy mạnh như sóng dữ.
Nhà họ Tô gần ngay trước mắt.
Đèn xe chiếu tới từ phía xa, Tô Thanh Gia nhìn chiếc xe tiến lại gần, đột nhiên cảm thấy cơ thể không lạnh nữa, một dòng nước ấm như chảy ra từ ngực rồi lan đến hai gò má.
Tất cả nỗi kích động đều đã có lời giải thích, bởi vì dù cô có đưa ra yêu cầu vô lý đến đâu thì vẫn luôn có một người đáp ứng cô vô điều kiện.
Tựa như trong cơn gió buổi tối tháng hai năm đó, cô nói với chàng trai: “Chúng ta ở bên nhau đi”. Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ tiếng tim đập thình thịch của anh.
Nhìn lại bốn năm vui vẻ đã qua, nghĩ kỹ lại mới thấy hóa ra hai người có rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào.
Những năm tháng tuyệt vời nhất của cô và những năm tháng tuyệt vời nhất của anh đan vào nhau. Từ lúc anh còn là một cậu bé nhỏ tuổi đến khi trở thành chàng thanh niên đẹp trai mạnh mẽ, sau này họ sẽ trở thành hai người già cùng nhau ngủ trưa bên lò sưởi.
Đèn xe đã đến rất gần, Tô Thanh Gia nghĩ, đêm nay cuộc đời cô có lẽ sẽ lật sang một trang mới.
Chiếc xe đang phóng nhanh chợt dừng lại, Carlos tắt máy, mở cửa xe chạy đến trước mặt cô.
Tô Thanh Gia trợn mắt há mồm nhìn mái tóc rối bù và bộ quần áo lôi thôi như một người điên của Carlos, bật cười thành tiếng. Tất cả những cảnh đẹp cô vừa tưởng tượng đều bị Carlos phá hủy. Trong đêm đen, bầu không khí mờ ám đã tiêu tán hết.
Carlos sửng sốt một chút, sau đó tự nhìn lại bản thân, nhất thời rất muốn che cả người lại.
Do chăm chú nghiên cứu tin nhắn bạn gái gửi nên anh đã hoàn toàn quên mất việc mình vừa mới tắm xong. Chân đi dép lê, người mặc đồ ngủ cotton, áo trắng quần xám, lếch thếch không còn gì để nói.
Carlos thấp thỏm gãi đầu và nhớ ra vừa nãy vì quá nóng nên đã mở kính xe. Kiểu tóc mới mà anh vô cùng tự tin giờ đã biến thành tổ chim rồi!!!
Chàng trai tóc vàng xấu hổ, cả người bứt rứt không yên.
Combo hành động ngốc nghếch của anh khiến Tô Thanh Gia cười đến đau cả bụng.
Có một người bạn trai ngớ ngẩn như anh, liệu Bella có muốn trả lại hàng và tìm bạn trai khác?
Sau khi tỏ tình lãng mạn, anh lại hiện nguyên hình. Vậy cô còn muốn nhổ củ cải cùng anh không?
Carlos cúi đầu, lắc lắc tai phải, lặng lẽ đá lốp xe, lúng túng không dám đi qua.
Anh từng nghĩ khi bước ra khỏi xe, trước tiên anh sẽ tặng Bella một nụ hôn nồng nhiệt, sau đó ôm Bella theo kiểu bế công chúa và đặt cô lên ghế phụ, đeo cho cô chiếc vòng tay mới.
Nhưng bây giờ có vẻ như mọi thứ đều không như những gì anh tưởng tượng.
Tô Thanh Gia đặt túi xách xuống đất, chủ động bước tới. Cô hơi bất đắc dĩ vì anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, hazz, ai mượn sức khỏe anh tốt chứ, có lẽ không mặc gì cũng chẳng thấy lạnh.
“Cúi đầu đi.” Tô Thanh Gia nói, cô kém anh tận 20 cm, do đi giày bệt nên sự chênh lệch này càng rõ ràng hơn.
Carlos không dám nói nhiều, ngoan ngoãn cúi xuống.
Tô Thanh Gia duỗi tay chỉnh lại tóc cho anh. Chất tóc của anh vốn mượt mà, mặc dù lộn xộn nhưng rất nhanh đã vào nếp cũ. Sau khi làm xong, cô đưa tay lên cổ anh sưởi ấm. “Anh đúng là một cái lò sưởi lớn. Đừng buồn nữa, ôm em đi, em lạnh chết mất.”
Tay cô lạnh nhưng rất mềm mại, khiến cho cả người Carlos nóng lên. Tuy tư thế khom lưng này khá mỏi nhưng anh rất thích. Sau khi nghe cô nói, anh đặt tay lên eo thon, ôm cô đi về phía xe.
“Không phải ôm như thế này.” Tô Thanh Gia siết chặt phần thịt mịn trên cổ và cắn vào vành tai đối phương. “Đổi kiểu khác đi mà.”
Trong bóng đêm, tiếng nũng nịu của cô giống hệt tiếng nỉ non trong giấc mơ của Carlos. Hình như lúc này có vô số con kiến đang bò trong lòng anh, “Đổi, đổi cái gì?”
“Bớt giả vờ, anh biết thừa sẽ phải bế em như thế nào rồi mà. ” Tô Thanh Gia nhẹ nhàng thì thầm.
Carlos đỏ mặt, cúi xuống siết chặt hai chân, ôm ngang người cô. Tô Thanh Gia cười khúc khích, dụi mặt vào ngực ai đó, “Em có nặng không?”
“Không nặng.” Carlos nói, đối với anh cô chỉ nhẹ như một chiếc lông vũ.
“Vậy trong lòng anh, có phải em rất quan trọng?” Tô Thanh Gia vẽ vòng tròn quanh cổ anh.
Carlos đặt cô lên ghế phụ, nhặt túi xách từ mặt đất lên, vội vã trở về chỗ ngồi của mình, ngượng ngùng trả lời, “Cực kỳ quan trọng mới đúng.”
Quan trọng đến mức không chứa nổi bất cứ thứ gì khác.
Nghe được đáp án mình muốn, Tô Thanh Gia mỉm cười như tiểu hồ ly, “Anh sẽ đưa em đi đâu?”
Carlos nhấn ga, đóng cửa sổ xe và hỏi cô: “Em muốn đi đâu? Anh, anh đi đâu cũng được.” Bây giờ anh muốn đưa Bella về nhà, kéo yêu tinh này vào địa bàn của mình. Ôm công chúa cũng ôm rồi, giờ chỉ còn thiếu bước này. Vậy nhưng anh lại không dám nói…..
Tô Thanh Gia liếc nhìn anh, cắn môi vờ lẩm bẩm: “Anh không chuẩn bị gì cho lễ trưởng thành của bạn gái sao?”
Yết hầu Carlos chuyển động lên xuống. Tô Thanh Gia đặt ngón trỏ lên môi làm điệu bộ “im lặng”, sau đó kéo khóa áo khoác lông, để lộ một góc váy ngủ màu đỏ, “Muốn nhìn không?”
Chàng trai tóc vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Tô Thanh Gia vén tóc lên ngực để che cảnh xuân trắng như tuyết. Cô nháy mắt nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: “Vậy lái xe đến nhà anh.”
Anh đã từng nghe qua chuyện xưa về yêu tinh. Trong câu chuyện, Đường Tăng cưỡi một con ngựa trắng, yêu quái nhìn thấy sẽ nghĩ cách ăn thịt ông ấy. Anh cũng muốn Bella ăn hết người anh, ăn từng chút, từng chút một …
Cho dù ai đó cho 10.000 cây kẹo que vị anh đào thì cũng không thể an ủi được trái tim của anh lúc này. Oleguer quả nhiên không đáng tin cậy chút nào, lời bày tỏ trong mấy bộ phim tình yêu kia cũng không đáng tin. Carlos buồn rầu nhìn chằm chằm vào chiếc xe Audi trước mặt một lúc lâu. Nghĩ đến cảnh nó rời đi sẽ phả khói vào mặt anh là anh lại muốn ngửa mặt lên trời thở dài.
Tô Thanh Gia vui vẻ nghịch 18 bông hồng ở ghế sau xe, ngân nga khẽ hát.
“Đang vui lắm à?” Tô Tĩnh Khang hỏi.
“Tất nhiên rồi ạ.” Tô Thanh Gia đặt những bông hồng lên phía trước để ông ngắm, “Có phải đẹp lắm không ba? Lại còn thơm nữa.”
Tô Tĩnh Khang đánh tay lái, khinh thường nói: “Hoa hồng trong vườn nhà mình có nhiều, nếu con thích, ba sẽ cắt tặng con cả rổ.”
“Nhưng mà không giống nhau, đây là quà sinh nhật bạn trai con tặng con. ” Tô Thanh Gia tự mình đắc ý.
Tô Tĩnh Khang càng khinh bỉ hơn: “Chỉ tặng một bó hoa nát? Đúng là không biết xấu hổ!” Nếu không phải là sinh nhật của con gái thì ông đã vứt mấy bông hoa tàn này đi thật xa rồi. Hôm nay, vì nể mặt người nhà nên ông mới cho phép con gái bảo bối ra ngoài. Cái gì mà bạn trai, tất cả đều là tình địch của ông hết!!!
Tô Thanh Gia: ……
Về đến nhà đã là mười giờ tối, sau khi nói chuyện với gia đình một lúc, Tô Thanh Gia về phòng tắm rửa.
Đầu tiên cho tinh dầu hoa hồng vào nước tắm để dưỡng da, cuối cùng mới soi gương ngắm nhìn bản thân.
Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ, chất liệu mềm mại phác họa rõ dáng người. Mái tóc đen xõa trên vai che khuất cảnh xuân trước ngực. Cô ôm má suy nghĩ một lúc rồi lấy bấm móng tay sửa móng. Sau đó gửi tin nhắn: “Mười một rưỡi, em chờ anh ở dưới nhà em ~~”
Thấy còn mười lăm phút nữa, Tô Thanh Gia cầm sẵn chiếc áo lông trắng để lát nữa khoác ngoài. Cô đi bốt dài, mang theo túi xách, rón rén mở cửa phòng.
Cả nhà đều đã đi ngủ, thói quen làm việc và nghỉ ngơi điều độ này giúp Tô Thanh Gia có cơ hội trốn đi mà không ai biết. Cô vừa kích động vừa ngại ngùng, cuối cùng lớn mật quyết định chạy ra ngoài. Trước khi đi cô còn mang theo bánh ga-tô trong tủ lạnh cho Carlos.
Tối tháng hai rất lạnh, gió biển ùa vào cổ, cô kéo khóa lên hết cỡ, chỉ để lộ đôi mắt ngoài áo.
Tô Thanh Gia đi ra ngoài sớm hơn thời gian đã hẹn, còn mười phút nữa mới đến mười một rưỡi. Cô không biết mình lấy can đảm từ đâu, cho dù hậu quả ra sao thì đêm nay cô vẫn muốn ra ngoài.
Ánh đèn đường màu vàng chiếu sáng mặt đất, thành phố vẫn đang thức và vô cùng sôi động với những hoạt động về đêm. Nghĩ về những gì sắp xảy ra đêm nay, trái tim lại cuồn cuộn như sóng biển.
Kiếp trước cô không có bạn trai và luôn biết giữ mình, không phải cô bảo thủ mà chỉ đơn thuần chưa gặp được người thích hợp mà thôi. Cô đã xem qua rất nhiều chuyện tình lãng mạn, thậm chí còn là tác giả viết truyện tình cảm trong một khoảng thời gian. Bảy năm dài đằng đẵng, phản bội, quan tâm cùng với nhiều xích mích lớn nhỏ đã khiến một mối quan hệ tốt đẹp tan vỡ. Cuối cùng người bắc kẻ nam, không bao giờ gặp lại có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Vậy nên cô thầm ao ước có thể có một đoạn tình cảm đơn thuần mà chân thành tha thiết, không giấu diếm, không tổn thương, lại càng không chia tay vì quan điểm bất đồng.
Cô mong sẽ có một người thật lòng đối xử dịu dàng với cô.
Dùng một câu để khái quát thì đại loại là: “Cho dù cả thế giới đều phản bội bạn thì vẫn sẽ có một người luôn kiên định đứng sau bạn.”
Carlos ở cách đó không xa, ước có thể biến chiếc xe Maybach thành máy bay để đến gặp Bella nhanh hơn. Anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe lướt đi như một cơn gió.
Anh nhận được tin nhắn của Bella vào lúc vừa tắm xong và đang xem lại trận đấu. Thấy những gì cô viết, anh nhất thời ngây ra, TV đang phát đến đoạn anh tặng hoa cho Bella, cô đẹp đến mức khiến nhiều người hâm mộ phải huýt sáo.
Anh cũng thấy rất đẹp.
Tuy nhiên bây giờ, anh hoàn toàn không có tâm trạng xem TV. Anh cầm điện thoại như một báu vật, xem đi xem lại nhiều lần, sau khi xác nhận đúng số điện thoại mới vội vàng lấy chìa khóa xe, nhanh chân chạy xuống gara.
Cô gái cách đó không xa đang đợi anh, người trên TV không thể hóa giải nỗi tương tư lúc này!!! Hiện tại ôm người thật mới là việc quan trọng nhất!!!
Lúc lái xe, lòng bàn tay của anh ướt đẫm mồ hôi, con đường đã đi nhiều lần đột nhiên trở nên rất dài, ngay cả những khúc cua dường như cũng nhiều hơn mọi ngày. May mà ban đêm rất ít xe, nếu không có thể anh bị đụng xe rồi.
Cuối cùng suýt nữa anh đã lật xe ——
Cả đầu Carlos đều đang nghĩ xem lát nữa khi nhìn thấy búp bê tóc đen xinh đẹp thì sẽ nói gì, chờ cô vào xe, sẽ làm gì tiếp đây? Anh, anh sẽ dẫn cô về nhà hay đến khách sạn? Bây giờ không có bữa tối dưới nến, không có gì hết. Chúa ơi, anh phải làm sao? Hơn nữa Bella nhắn anh qua nhà đón lúc này, liệu….
Liệu có phải là điều mà anh đang nghĩ đến không?
Cứ không ngừng nghĩ, không ngừng tưởng tượng, lan can cạnh đường cách anh càng lúc càng gần, may mà anh kịp phản ứng, dùng sức vặn mạnh tay lái, tránh được va chạm.
Carlos không thể bình tĩnh nổi, máu nóng trong người chảy mạnh như sóng dữ.
Nhà họ Tô gần ngay trước mắt.
Đèn xe chiếu tới từ phía xa, Tô Thanh Gia nhìn chiếc xe tiến lại gần, đột nhiên cảm thấy cơ thể không lạnh nữa, một dòng nước ấm như chảy ra từ ngực rồi lan đến hai gò má.
Tất cả nỗi kích động đều đã có lời giải thích, bởi vì dù cô có đưa ra yêu cầu vô lý đến đâu thì vẫn luôn có một người đáp ứng cô vô điều kiện.
Tựa như trong cơn gió buổi tối tháng hai năm đó, cô nói với chàng trai: “Chúng ta ở bên nhau đi”. Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ tiếng tim đập thình thịch của anh.
Nhìn lại bốn năm vui vẻ đã qua, nghĩ kỹ lại mới thấy hóa ra hai người có rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào.
Những năm tháng tuyệt vời nhất của cô và những năm tháng tuyệt vời nhất của anh đan vào nhau. Từ lúc anh còn là một cậu bé nhỏ tuổi đến khi trở thành chàng thanh niên đẹp trai mạnh mẽ, sau này họ sẽ trở thành hai người già cùng nhau ngủ trưa bên lò sưởi.
Đèn xe đã đến rất gần, Tô Thanh Gia nghĩ, đêm nay cuộc đời cô có lẽ sẽ lật sang một trang mới.
Chiếc xe đang phóng nhanh chợt dừng lại, Carlos tắt máy, mở cửa xe chạy đến trước mặt cô.
Tô Thanh Gia trợn mắt há mồm nhìn mái tóc rối bù và bộ quần áo lôi thôi như một người điên của Carlos, bật cười thành tiếng. Tất cả những cảnh đẹp cô vừa tưởng tượng đều bị Carlos phá hủy. Trong đêm đen, bầu không khí mờ ám đã tiêu tán hết.
Carlos sửng sốt một chút, sau đó tự nhìn lại bản thân, nhất thời rất muốn che cả người lại.
Do chăm chú nghiên cứu tin nhắn bạn gái gửi nên anh đã hoàn toàn quên mất việc mình vừa mới tắm xong. Chân đi dép lê, người mặc đồ ngủ cotton, áo trắng quần xám, lếch thếch không còn gì để nói.
Carlos thấp thỏm gãi đầu và nhớ ra vừa nãy vì quá nóng nên đã mở kính xe. Kiểu tóc mới mà anh vô cùng tự tin giờ đã biến thành tổ chim rồi!!!
Chàng trai tóc vàng xấu hổ, cả người bứt rứt không yên.
Combo hành động ngốc nghếch của anh khiến Tô Thanh Gia cười đến đau cả bụng.
Có một người bạn trai ngớ ngẩn như anh, liệu Bella có muốn trả lại hàng và tìm bạn trai khác?
Sau khi tỏ tình lãng mạn, anh lại hiện nguyên hình. Vậy cô còn muốn nhổ củ cải cùng anh không?
Carlos cúi đầu, lắc lắc tai phải, lặng lẽ đá lốp xe, lúng túng không dám đi qua.
Anh từng nghĩ khi bước ra khỏi xe, trước tiên anh sẽ tặng Bella một nụ hôn nồng nhiệt, sau đó ôm Bella theo kiểu bế công chúa và đặt cô lên ghế phụ, đeo cho cô chiếc vòng tay mới.
Nhưng bây giờ có vẻ như mọi thứ đều không như những gì anh tưởng tượng.
Tô Thanh Gia đặt túi xách xuống đất, chủ động bước tới. Cô hơi bất đắc dĩ vì anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, hazz, ai mượn sức khỏe anh tốt chứ, có lẽ không mặc gì cũng chẳng thấy lạnh.
“Cúi đầu đi.” Tô Thanh Gia nói, cô kém anh tận 20 cm, do đi giày bệt nên sự chênh lệch này càng rõ ràng hơn.
Carlos không dám nói nhiều, ngoan ngoãn cúi xuống.
Tô Thanh Gia duỗi tay chỉnh lại tóc cho anh. Chất tóc của anh vốn mượt mà, mặc dù lộn xộn nhưng rất nhanh đã vào nếp cũ. Sau khi làm xong, cô đưa tay lên cổ anh sưởi ấm. “Anh đúng là một cái lò sưởi lớn. Đừng buồn nữa, ôm em đi, em lạnh chết mất.”
Tay cô lạnh nhưng rất mềm mại, khiến cho cả người Carlos nóng lên. Tuy tư thế khom lưng này khá mỏi nhưng anh rất thích. Sau khi nghe cô nói, anh đặt tay lên eo thon, ôm cô đi về phía xe.
“Không phải ôm như thế này.” Tô Thanh Gia siết chặt phần thịt mịn trên cổ và cắn vào vành tai đối phương. “Đổi kiểu khác đi mà.”
Trong bóng đêm, tiếng nũng nịu của cô giống hệt tiếng nỉ non trong giấc mơ của Carlos. Hình như lúc này có vô số con kiến đang bò trong lòng anh, “Đổi, đổi cái gì?”
“Bớt giả vờ, anh biết thừa sẽ phải bế em như thế nào rồi mà. ” Tô Thanh Gia nhẹ nhàng thì thầm.
Carlos đỏ mặt, cúi xuống siết chặt hai chân, ôm ngang người cô. Tô Thanh Gia cười khúc khích, dụi mặt vào ngực ai đó, “Em có nặng không?”
“Không nặng.” Carlos nói, đối với anh cô chỉ nhẹ như một chiếc lông vũ.
“Vậy trong lòng anh, có phải em rất quan trọng?” Tô Thanh Gia vẽ vòng tròn quanh cổ anh.
Carlos đặt cô lên ghế phụ, nhặt túi xách từ mặt đất lên, vội vã trở về chỗ ngồi của mình, ngượng ngùng trả lời, “Cực kỳ quan trọng mới đúng.”
Quan trọng đến mức không chứa nổi bất cứ thứ gì khác.
Nghe được đáp án mình muốn, Tô Thanh Gia mỉm cười như tiểu hồ ly, “Anh sẽ đưa em đi đâu?”
Carlos nhấn ga, đóng cửa sổ xe và hỏi cô: “Em muốn đi đâu? Anh, anh đi đâu cũng được.” Bây giờ anh muốn đưa Bella về nhà, kéo yêu tinh này vào địa bàn của mình. Ôm công chúa cũng ôm rồi, giờ chỉ còn thiếu bước này. Vậy nhưng anh lại không dám nói…..
Tô Thanh Gia liếc nhìn anh, cắn môi vờ lẩm bẩm: “Anh không chuẩn bị gì cho lễ trưởng thành của bạn gái sao?”
Yết hầu Carlos chuyển động lên xuống. Tô Thanh Gia đặt ngón trỏ lên môi làm điệu bộ “im lặng”, sau đó kéo khóa áo khoác lông, để lộ một góc váy ngủ màu đỏ, “Muốn nhìn không?”
Chàng trai tóc vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Tô Thanh Gia vén tóc lên ngực để che cảnh xuân trắng như tuyết. Cô nháy mắt nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: “Vậy lái xe đến nhà anh.”
Anh đã từng nghe qua chuyện xưa về yêu tinh. Trong câu chuyện, Đường Tăng cưỡi một con ngựa trắng, yêu quái nhìn thấy sẽ nghĩ cách ăn thịt ông ấy. Anh cũng muốn Bella ăn hết người anh, ăn từng chút, từng chút một …
/163
|