Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 139: Nam chính kun à, tớ chỉ là quần chúng ăn vặt thôi (13)
/167
|
Dịch: Lạc Đinh Đang
***
"Thật mà!" Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn kệ hàng phía trước, bùi ngùi nói: "Thật ra tôi không thích mấy dạng bánh ngọt vị chocolate đâu, thi thoảng có ăn cũng chọn loại không quá ngọt."
"Vậy sao cô hay ăn thế?" Lần này Trầm Chu Diêu thấy lạ lùng thật sự, không thích ăn lại còn thường xuyên ăn, đam mê tự ngược à?
"Thói quen thôi." Tiền Thiển cầm một hộp bánh lên, cười ấm áp: "Cũng không biết vì sao mà từ nhỏ mẹ tôi đã nghĩ rằng tôi rất thích ăn loại bánh này, mỗi lần thấy mẹ đều mua cho tôi dù cho rất đắt đỏ. Tôi không đành lòng để mẹ thất vọng nên vờ như rất thích."
"Và thế là cô ăn tận hơn mười năm?" Trầm Chu Diêu thoáng giật mình. Ở đâu ra người thế này chứ?! Chỉ để mẹ vui mà thường xuyên ăn đồ mình ghét, ăn tận vài chục năm lận!
"Chỉ vậy thôi đã tốt." Tiền Thiển cảm thán: "Ba và chị gái tôi đều thích mua dạng đồ ăn vặt này cho tôi, tôi phải ăn đồ của cả ba người đấy."
"Bảo sao lúc nào cũng thấy cô ăn." Trầm Chu Diêu không sao nhịn cười được.
Tiền Thiển cũng cười, cô nhẹ nhàng vuốt ve hộp bánh, thoáng thở dài: "Bánh này rất đắt, họ đều tiết kiệm để..."
"Chu An An!" Trầm Chu Diêu đột ngột gọi Tiền Thiển, hắn vươn tay đụng vào hộp bánh trêи kệ, vừa cười vừa nói: "Cô may thật đấy, sinh ra ở một gia đình tốt như thế."
"Anh nói đúng, tôi may thật!" Tiền Thiển nhìn về phía Trầm Chu Diêu, mặt mày cong cong.
Nhìn Tiền Thiển trước mặt, Trầm Chu Diêu bỗng nhớ đến lần trước đứng ở hành lang văn phòng Hà Chiêu Lan, lúc tình cờ thấy cô gọi điện. Vậy ra khi đó cô gọi điện cho người nhà à? Chỉ khi nhắc đến người thân, Chu An An mới cười như vậy ư? Trầm Chu Diêu không nói cho Tiền Thiển biết, thật ra hắn cảm thấy người nhà Chu An An cũng rất may mắn. Được trở thành người nhà của cô nhóc này khiến người ta rất ghen tỵ đó.
Tiền Thiển nhìn giỏ hàng mua sắm của Trầm Chu Diêu, bên trong đựng vài hộp bánh quen thuộc, kèm theo vài đồ ăn vặt và trái cây khác, nhìn qua đều là loại con gái yêu thích.
Thấy Tiền Thiển nhìn giỏ hàng mình, Trầm Chu Diêu nâng giỏ lên, chủ động giới thiệu: "Đều mua cho Mị Mị cả đấy. Tôi cũng không biết con gái thích gì nên trừ mấy hộp bánh cố định này thì cái khác đều chọn bừa hết."
"Trầm tiên sinh cẩn thận thật đấy. Ngài cứ yên tâm đi, ngài mua cái gì thì thanh mai nhỏ của ngài cũng thích hết." Tiền Thiển mỉm cười nhìn giỏ hàng, chẳng lẽ đây là nguyên nhân Hà Chiêu Lan thua?
"Thật à?" Trầm Chu Diêu ngó giỏ hàng của mình, khá hài lòng: "Đúng là tôi không biết mua gì hết. Nhiều năm không gặp, tất cả mọi người đều đã thay đổi, bây giờ không hiểu nhau lắm, cảm giác rất xa lạ. Tuy vậy tình cảm hồi nhỏ vẫn còn, dù sao chúng tôi từng bị bắt cóc chung với nhau đấy."
"Hả? Vậy ư?" Tiền Thiển thấy dáng vẻ còn muốn kể tiếp của Trầm Chu Diêu, thế là yên lặng tỏ vẻ tui đang nghe nè, đang hóng nè.
"Ừ, khi đó tôi, sếp cô và tiểu Mị Mị đều bị bắt cóc. Thật ra tụi bắt cóc nhắm đến tôi, hai người họ liên lụy theo." Trầm Chu Diêu nhớ lại: "Lúc ấy hình như tiểu Mị Mị vừa mới lên sau, bị trói cùng chỗ với tôi và Hà Chiêu Lan. Nhưng dù cô ấy nhỏ con nhưng rất dũng cảm, đều có ý đứng ra chắn thay cho tôi và Chiêu Lan. Chiêu Lan từng nói, cậu ta không sao quên được hình ảnh Mị Mị dũng cảm đứng chắn trước mặt mình."
"Ồ?" Tiền Thiển hơi giật mình, không ngờ còn có ẩn khúc này! Bảo sao mà sếp mình mãi cố chấp với nữ chính!
"Thật ra tôi cũng không sao quên được." Trầm Chu Diêu quay đầu cười ôn hòa với Tiền Thiển: "Tôi và Chiêu Lan đã thề rằng sau này sẽ đối xử thật tốt với tiểu Mị Mị cả đời. Tiếc rằng lúc được cứu ra ba chúng tôi đều bị thương, tiểu Mị Mị bị thương nặng nhất. Khi tôi và Chiêu Lan xuất viện đã thấy nhà Mị Mị dọn đi, từ đó ba chúng tôi thất lạc nhau..."
Trầm Chu Diêu cúi đầu xuống, giọng điệu ẩn chứa chút cô đơn: "Tôi và Chiêu Lan vẫn cảm thấy có lỗi với Mị Mị, liên lụy tới cô ấy, hại cô ấy bị thương nặng tới vậy. Còn chưa kịp xin lỗi đã thất lạc nhau rồi."
"Chẳng phải bây giờ đã tìm được rồi à? Mọi thứ đều tốt đẹp hết rồi!" Tiền Thiển cong mày cười. Có hồi ức thế này thì chắc chắn nam nữ chính sẽ không tách nhau ra, cô sẽ thu được điểm tích lũy ngon nghẻ cho coi.
"Ừ, đều tốt hết rồi!" Trầm Chu Diêu đưa mắt nhìn về phía Tiền Thiển, cũng nở nụ cười: "Tuy so với trước kia, Mị Mị đã thay đổi rất nhiều nhưng cô ấy vẫn luôn là tiểu Mị Mị của chúng tôi mà?"
"Đúng vậy!" Tiền Thiển gật đầu đồng ý: "Thanh mai trúc mã rất tốt đấy. Nếu tiểu Mị Mị của ngài cuối cùng gả cho một trong hai vị thanh mai, như vậy còn hoàn mỹ hơn! Trong tiểu thuyết đều viết vậy đó."
"Tiểu thuyết?" Trầm Chu Diêu mỉm cười: "Cô to xác thế này còn tin tiểu thuyết á?"
"Có gì không thể chứ." Tiền Thiển thầm trừng mắt, bản thân anh rồi sẽ cưới thanh mai nhỏ của mình, cứ ở đây đâm chọc người khác đi.
Ngoài dự kiến của Tiền Thiển, vậy mà Trầm Chu Diêu nghiêng đầu nghĩ rồi gật đầu một cách nghiêm túc: "Quả thực không có gì không thể. Cô nói rất có khả năng đó chứ, hồi nhỏ tôi và Chiêu Lan đều từng bảo muốn cưới tiểu Mị Mị làm vợ. Về phần có cưới hay không, cô muốn đặt cược chứ?"
Tiền Thiển nghe ra Trầm Chu Diêu đang đùa, vậy là cô nghiêng đầu nhìn giỏ hàng, tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Tôi đặt một trăm tệ trêи người anh nhé. Sếp tôi trông rất nề nếp, nhìn qua không phải dạng cẩn thận biết dỗ dành con gái. Ngài thì là nhạc công nổi danh, chắc chắn không ai biết chiều lòng con gái hơn ngài rồi, so với tổng giám độc bá đạo của tôi thì ngài lãng mạn hơn nhiều."
"Cô vội đặt cược thế à? Không thèm cân nhắc tới ý kiến cá nhân của người trong cuộc luôn?" Đáy mắt Trầm Chu Diêu ẩn chứa ý cười: "Chưa nói tới chuyện tôi và Chiêu Lan có bằng lòng cưới hay không, ít ra cô cũng cân nhắc xem tiểu Mị Mị có muốn gả không chứ?"
"Có cân nhắc rồi đấy!" Tiền Thiển gật đầu thật mạnh: "Từ nhỏ ngài và sếp tôi đã muốn cưới người ta rồi, tất sẽ bằng lòng nhá! Về phần thanh mai nhỏ của các ngài, điều kiện của ngài và sếp tôi đỉnh thế, làm gì có cô gái nào không chịu gả chứ!"
"Ồ? Cô nói thật đấy à? Kể cả những cô gái như cô cũng muốn gả sao?" Trầm Chu Diêu nhíu mày.
"Đương nhiên! Trông có khác gì miếng bánh rơi từ trêи trời xuống đâu!" Tiền Thiển rất vô trách nhiệm cam đoan, dù sao đôi bạn thân này đều là đồ của nữ chính hết ó.
"Vậy mượn cát ngôn của cô nha." Dường như Trầm Chu Diêu rất vui, lộ ra nụ cười tươi vui trong trẻo. Thật sự là sắc nam mê người, điên đảo chúng sinh! Tiền Thiển không khỏi thở dài. Vừa thở dài vừa âm thầm thắp một ngọn nến cho sếp nhà mình. Đụng phải đối thủ thế này thua không oan mà, chỉ tiếc cho kết cục đau thương sau này không vợ, cô độc tới già.
Lại nói, vị tiểu thư Dương Mị Mị kia không hổ là nữ chính truyện ngọt sủng, được cả hai nam thần cực phẩm thế này đem lòng yêu thương, chắc hẳn kiếp trước đã cứu cả hệ ngân hà.
***
"Thật mà!" Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn kệ hàng phía trước, bùi ngùi nói: "Thật ra tôi không thích mấy dạng bánh ngọt vị chocolate đâu, thi thoảng có ăn cũng chọn loại không quá ngọt."
"Vậy sao cô hay ăn thế?" Lần này Trầm Chu Diêu thấy lạ lùng thật sự, không thích ăn lại còn thường xuyên ăn, đam mê tự ngược à?
"Thói quen thôi." Tiền Thiển cầm một hộp bánh lên, cười ấm áp: "Cũng không biết vì sao mà từ nhỏ mẹ tôi đã nghĩ rằng tôi rất thích ăn loại bánh này, mỗi lần thấy mẹ đều mua cho tôi dù cho rất đắt đỏ. Tôi không đành lòng để mẹ thất vọng nên vờ như rất thích."
"Và thế là cô ăn tận hơn mười năm?" Trầm Chu Diêu thoáng giật mình. Ở đâu ra người thế này chứ?! Chỉ để mẹ vui mà thường xuyên ăn đồ mình ghét, ăn tận vài chục năm lận!
"Chỉ vậy thôi đã tốt." Tiền Thiển cảm thán: "Ba và chị gái tôi đều thích mua dạng đồ ăn vặt này cho tôi, tôi phải ăn đồ của cả ba người đấy."
"Bảo sao lúc nào cũng thấy cô ăn." Trầm Chu Diêu không sao nhịn cười được.
Tiền Thiển cũng cười, cô nhẹ nhàng vuốt ve hộp bánh, thoáng thở dài: "Bánh này rất đắt, họ đều tiết kiệm để..."
"Chu An An!" Trầm Chu Diêu đột ngột gọi Tiền Thiển, hắn vươn tay đụng vào hộp bánh trêи kệ, vừa cười vừa nói: "Cô may thật đấy, sinh ra ở một gia đình tốt như thế."
"Anh nói đúng, tôi may thật!" Tiền Thiển nhìn về phía Trầm Chu Diêu, mặt mày cong cong.
Nhìn Tiền Thiển trước mặt, Trầm Chu Diêu bỗng nhớ đến lần trước đứng ở hành lang văn phòng Hà Chiêu Lan, lúc tình cờ thấy cô gọi điện. Vậy ra khi đó cô gọi điện cho người nhà à? Chỉ khi nhắc đến người thân, Chu An An mới cười như vậy ư? Trầm Chu Diêu không nói cho Tiền Thiển biết, thật ra hắn cảm thấy người nhà Chu An An cũng rất may mắn. Được trở thành người nhà của cô nhóc này khiến người ta rất ghen tỵ đó.
Tiền Thiển nhìn giỏ hàng mua sắm của Trầm Chu Diêu, bên trong đựng vài hộp bánh quen thuộc, kèm theo vài đồ ăn vặt và trái cây khác, nhìn qua đều là loại con gái yêu thích.
Thấy Tiền Thiển nhìn giỏ hàng mình, Trầm Chu Diêu nâng giỏ lên, chủ động giới thiệu: "Đều mua cho Mị Mị cả đấy. Tôi cũng không biết con gái thích gì nên trừ mấy hộp bánh cố định này thì cái khác đều chọn bừa hết."
"Trầm tiên sinh cẩn thận thật đấy. Ngài cứ yên tâm đi, ngài mua cái gì thì thanh mai nhỏ của ngài cũng thích hết." Tiền Thiển mỉm cười nhìn giỏ hàng, chẳng lẽ đây là nguyên nhân Hà Chiêu Lan thua?
"Thật à?" Trầm Chu Diêu ngó giỏ hàng của mình, khá hài lòng: "Đúng là tôi không biết mua gì hết. Nhiều năm không gặp, tất cả mọi người đều đã thay đổi, bây giờ không hiểu nhau lắm, cảm giác rất xa lạ. Tuy vậy tình cảm hồi nhỏ vẫn còn, dù sao chúng tôi từng bị bắt cóc chung với nhau đấy."
"Hả? Vậy ư?" Tiền Thiển thấy dáng vẻ còn muốn kể tiếp của Trầm Chu Diêu, thế là yên lặng tỏ vẻ tui đang nghe nè, đang hóng nè.
"Ừ, khi đó tôi, sếp cô và tiểu Mị Mị đều bị bắt cóc. Thật ra tụi bắt cóc nhắm đến tôi, hai người họ liên lụy theo." Trầm Chu Diêu nhớ lại: "Lúc ấy hình như tiểu Mị Mị vừa mới lên sau, bị trói cùng chỗ với tôi và Hà Chiêu Lan. Nhưng dù cô ấy nhỏ con nhưng rất dũng cảm, đều có ý đứng ra chắn thay cho tôi và Chiêu Lan. Chiêu Lan từng nói, cậu ta không sao quên được hình ảnh Mị Mị dũng cảm đứng chắn trước mặt mình."
"Ồ?" Tiền Thiển hơi giật mình, không ngờ còn có ẩn khúc này! Bảo sao mà sếp mình mãi cố chấp với nữ chính!
"Thật ra tôi cũng không sao quên được." Trầm Chu Diêu quay đầu cười ôn hòa với Tiền Thiển: "Tôi và Chiêu Lan đã thề rằng sau này sẽ đối xử thật tốt với tiểu Mị Mị cả đời. Tiếc rằng lúc được cứu ra ba chúng tôi đều bị thương, tiểu Mị Mị bị thương nặng nhất. Khi tôi và Chiêu Lan xuất viện đã thấy nhà Mị Mị dọn đi, từ đó ba chúng tôi thất lạc nhau..."
Trầm Chu Diêu cúi đầu xuống, giọng điệu ẩn chứa chút cô đơn: "Tôi và Chiêu Lan vẫn cảm thấy có lỗi với Mị Mị, liên lụy tới cô ấy, hại cô ấy bị thương nặng tới vậy. Còn chưa kịp xin lỗi đã thất lạc nhau rồi."
"Chẳng phải bây giờ đã tìm được rồi à? Mọi thứ đều tốt đẹp hết rồi!" Tiền Thiển cong mày cười. Có hồi ức thế này thì chắc chắn nam nữ chính sẽ không tách nhau ra, cô sẽ thu được điểm tích lũy ngon nghẻ cho coi.
"Ừ, đều tốt hết rồi!" Trầm Chu Diêu đưa mắt nhìn về phía Tiền Thiển, cũng nở nụ cười: "Tuy so với trước kia, Mị Mị đã thay đổi rất nhiều nhưng cô ấy vẫn luôn là tiểu Mị Mị của chúng tôi mà?"
"Đúng vậy!" Tiền Thiển gật đầu đồng ý: "Thanh mai trúc mã rất tốt đấy. Nếu tiểu Mị Mị của ngài cuối cùng gả cho một trong hai vị thanh mai, như vậy còn hoàn mỹ hơn! Trong tiểu thuyết đều viết vậy đó."
"Tiểu thuyết?" Trầm Chu Diêu mỉm cười: "Cô to xác thế này còn tin tiểu thuyết á?"
"Có gì không thể chứ." Tiền Thiển thầm trừng mắt, bản thân anh rồi sẽ cưới thanh mai nhỏ của mình, cứ ở đây đâm chọc người khác đi.
Ngoài dự kiến của Tiền Thiển, vậy mà Trầm Chu Diêu nghiêng đầu nghĩ rồi gật đầu một cách nghiêm túc: "Quả thực không có gì không thể. Cô nói rất có khả năng đó chứ, hồi nhỏ tôi và Chiêu Lan đều từng bảo muốn cưới tiểu Mị Mị làm vợ. Về phần có cưới hay không, cô muốn đặt cược chứ?"
Tiền Thiển nghe ra Trầm Chu Diêu đang đùa, vậy là cô nghiêng đầu nhìn giỏ hàng, tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Tôi đặt một trăm tệ trêи người anh nhé. Sếp tôi trông rất nề nếp, nhìn qua không phải dạng cẩn thận biết dỗ dành con gái. Ngài thì là nhạc công nổi danh, chắc chắn không ai biết chiều lòng con gái hơn ngài rồi, so với tổng giám độc bá đạo của tôi thì ngài lãng mạn hơn nhiều."
"Cô vội đặt cược thế à? Không thèm cân nhắc tới ý kiến cá nhân của người trong cuộc luôn?" Đáy mắt Trầm Chu Diêu ẩn chứa ý cười: "Chưa nói tới chuyện tôi và Chiêu Lan có bằng lòng cưới hay không, ít ra cô cũng cân nhắc xem tiểu Mị Mị có muốn gả không chứ?"
"Có cân nhắc rồi đấy!" Tiền Thiển gật đầu thật mạnh: "Từ nhỏ ngài và sếp tôi đã muốn cưới người ta rồi, tất sẽ bằng lòng nhá! Về phần thanh mai nhỏ của các ngài, điều kiện của ngài và sếp tôi đỉnh thế, làm gì có cô gái nào không chịu gả chứ!"
"Ồ? Cô nói thật đấy à? Kể cả những cô gái như cô cũng muốn gả sao?" Trầm Chu Diêu nhíu mày.
"Đương nhiên! Trông có khác gì miếng bánh rơi từ trêи trời xuống đâu!" Tiền Thiển rất vô trách nhiệm cam đoan, dù sao đôi bạn thân này đều là đồ của nữ chính hết ó.
"Vậy mượn cát ngôn của cô nha." Dường như Trầm Chu Diêu rất vui, lộ ra nụ cười tươi vui trong trẻo. Thật sự là sắc nam mê người, điên đảo chúng sinh! Tiền Thiển không khỏi thở dài. Vừa thở dài vừa âm thầm thắp một ngọn nến cho sếp nhà mình. Đụng phải đối thủ thế này thua không oan mà, chỉ tiếc cho kết cục đau thương sau này không vợ, cô độc tới già.
Lại nói, vị tiểu thư Dương Mị Mị kia không hổ là nữ chính truyện ngọt sủng, được cả hai nam thần cực phẩm thế này đem lòng yêu thương, chắc hẳn kiếp trước đã cứu cả hệ ngân hà.
/167
|