Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 137: Nam chính kun à, tớ chỉ là quần chúng ăn vặt thôi (11)
/167
|
Dịch: Lạc Đinh Đang
***
Khi Trầm Chu Diêu trở về, hắn lại bắt đầu công cuộc rảnh rỗi lượn lờ tới lui ở công ty Hà Chiêu Lan. Xét thấy gần đây nam phụ Hà Chiêu Lan có dấu hiệu sắp tỉnh ra, lại thêm Trầm Chu Diêu tới chơi luôn chân thế là gần đây Tiền Thiển ăn bánh vô cùng hăng say. Cô có linh cảm ngày hoàn thành nhiệm vụ không còn xa nữa rồi.
Mà gần đây Trầm Chu Diêu lòi ra cái bệnh mới, hắn thích kéo ghế ngồi đối diện bàn làm việc của Tiền Thiển vừa nhìn cô ăn bánh vừa tám chuyện. Loại chọc người này cực kỳ ảnh hưởng tới công việc của cô, nhưng sếp Hà Chiêu Lan nhắc mấy lần hắn đều làm ngơ, thế là sếp cũng kệ cho hắn kéo chậm tiến độ của nhân viên nhà mình.
Là nhân viên cấp cơ sở, Tiền Thiển chẳng thể nào kháng nghị với sếp nhà mình, thế là chỉ có thể trừng mắt tới lui với Trầm Chu Diêu, bị hắn quấy rối ảnh hưởng năng suất làm việc, xong lại im lặng tăng ca.
Cũng bởi liên tục phải tăng ca nên Tiền Thiển phát hiện ra Hà Chiêu Lan là một kẻ cuồng công việc, lúc nào cô tăng ca cũng thấy có mặt anh ta. Có khi toàn bộ công ty cũng chỉ còn hai người họ. Bảo sao sau khi Hà Chiêu Lan nhìn thấy nữ chính thì ngã ngược ra, trở mặt với bạn tốt của mình. Với kẻ tham công tiếc việc như anh ta, không ở văn phòng thì ra ngoài xã giao làm ăn, làm còn thời gian mà quen em gái ngoan hiền nào chứ.
"Trầm tiên sinh à, ngài ngồi trêи ghế sô pha uống trà sẽ thoải mái hơn mà?" Tiền Thiển thở dài lần thứ n, cô ăn bánh tới trào máu họng đây này!
"Ở đây tốt mà." Trầm Chu Diêu uống từng ngụm trà y như đang biểu diễn, tư thế thanh lịch nhìn rất đẹp mắt, tiếc là Tiền Thiển cũng không có tâm tư đi thưởng thức. Cô hung tợn cầm một miếng bánh nhét vào miệng, âm thầm quyết định, bất kể hôm nay Trầm Chu Diêu nói gì cô cũng không để ý tới hắn.
Nhìn thấy Tiền Thiển lại nhét bánh vào miệng, Trầm Chu Diêu cười, cười cực kỳ vui vẻ: "Cô chăm ăn bánh ghê ta, nếu luyện đàn cũng chịu khó thế này thì đã không phải làm việc ở đây rồi."
Tiền Thiển nhịn rồi nhẫn, cuối cùng không sao nhịn được nữa, há mồm lên giọng: "Ai bảo tôi không chăm luyện đàn chứ?! Rõ ràng rất chăm luôn! Giờ tôi ở đây là vì tài năng có hạn chứ không phải do lười biếng!!!”
"Rồi rồi, cô chăm nhất." Trầm Chu Diêu cười tủm tỉm không để ý tới Tiền Thiển, móc một chiếc bánh xốp từ hộp bánh của cô ra nhét vào miệng mình.
Hà Chiêu Lan ra khỏi văn phòng đúng lúc thấy cảnh này. Anh ta giận tái mặt, nhanh chân bước tới: "Chu Diêu, bánh này thuộc đồ riêng của trợ lý Chu, cậu đừng lấy tùy ý thế chứ."
"Ớ? Không ăn đuộc à?" Trầm Chu Diêu trưng bản mặt ngu ngơ: "Chu An An, có thể ăn bánh của cô được không?"
"Có thể! Mời ngài tự nhiên!" Tiền Thiển gắng sức điều chỉnh nét mặt mình, cũng rút một miệng bánh nhét mạnh vào miệng.
Trầm Chu Diêu cười cười nhìn khuôn mặt hậm hực của Tiền Thiển, nhìn cô phồng má nhai bánh như một con hamster. Cười cười, rồi đột nhiên sắc mặt Trầm Chu Diêu thay đổi, hắn đăm đăm nhìn hộp bánh của Tiền Thiển.
"Chiêu Lan..." Trầm Chu Diêu hơi nheo mắt lại, hắn cầm hộp bánh của Tiền Thiển đưa tới trước mặt Hà Chiêu Lan: "Hình như cũng từng có ai đó rất thích ăn loại bánh này đúng không…”
"Đúng vậy, ừm…." Hà Chiêu Lan cũng nheo mắt lại. Không hổ là bạn bè tốt, hai người đều có một biểu cảm y hệt nhau.
"Đúng rồi…" Trầm Chu Diêu đột nhiên rời mắt tới chỗ Tiền Thiển: "Là Tiểu Mị Mị thì phải?"
"Đúng đúng, là Mị Mị!" Hà Chiêu Lan tươi cười: "Thật là vậy rồi! Từ nhỏ Mị Mị đã thích loại bánh này không rời tay!"
"Dương Mị Mị, không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu nhỉ..." Trầm Chu Diêu và Hà Chiêu Lan đều cúi đầu nhìn hộp bánh đóng gói của Tiền Thiển, trêи mặt đều là nỗi hoài niệm.
Tiền Thiển hỏi chấm đầy đầu nhìn hai người họ, Mị Mị là cái quỷ gì, chẳng lẽ nữ chính Dương Di Nhan chính là Mị Mị? Dương Mị Mị? Hê hê, biệt danh đẹp thật đấy!
Lúc này, Tiền Thiển nhận được thông báo tự động nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành. Cô thở phào một hơi, khó vkl huhu, nếu mà không hoàn thành được nữa thì cô sắp chết trong đống bánh xốp đó rồi!
Trầm Chu Diêu rời khỏi văn phòng Hà Chiêu Lan rồi về thẳng nhà. Chung cư cao cấp hắn ở cách công ty Hà Chiêu Lan không xa. Lúc này suy nghĩ của hắn vẫn chìm trong tháng ngày tốt đẹp ngày xưa, ngày tháng ấu thơ ba thanh mai trúc mã, dường như nó đã qua lâu lắm rồi… Giờ tiểu Mị Mị ở đâu…
Khi hắn bước vào thang máy, đúng lúc một cô gái chạy tới đi lên cùng tầng với Trầm Chu Diêu. Đó là một cô gái ngoại hình trong sáng, khiến người ta vừa thấy đã có ấn tượng tốt. Trầm Chu Diêu vừa liếc qua đã để ý cô đang xách một cái túi, bên trong lộ ra loại bánh Tiền Thiển thường ăn. Nhìn thấy loại bánh khiến người ta hoài niệm này, Trầm Chu Diêu không khỏi đưa mắt cười thân thiện với cô gái.
Cô gái thấy Trầm Chu Diêu cười thân thiện thì không khỏi đỏ mặt, dáng vẻ ngượng ngùng khiến người ta cực kỳ yêu thích.
Những ngày tiếp theo đó, Trầm Chu Diêu liên tiếp gặp cô gái này, lần nào cũng thấy cô cầm loại bánh tiểu Mị Mị thích ăn. Và lần nào Trầm Chu Diêu cũng vì hộp bánh quen thuộc này mà cười thân thiện với cô. Rốt cục cũng tới một ngày, cô gái lấy hết can đảm cười e lệ với Trầm Chu Diêu: "Chào ngài, tôi tên Dương Di Nhan, tôi vừa mới chuyển tới sống ở đây."
"Dương Di Nhan? Cô họ Dương à?" Trầm Chu Diêu tỏ ra hứng thú.
"Đúng vậy..."
...
"Chiêu Lan, Chiêu Lan! Tôi gặp được Mị Mị rồi! Cậu nói xem có khéo không chứ, gần đây cô ấy chuyển tới sống gần chỗ tôi." Trầm Chu Diêu xông vào văn phòng Hà Chiêu Lan, vô cùng phấn khích.
"Cái gì?" Hà Chiêu Lan đột ngột đứng dậy, kϊƈɦ động hỏi: "Là tiểu Mị Mị thật à? Cậu chắc chứ?"
"Chắc chắn luôn! Là Tiểu Mị Mị đấy, cô ấy đổi tên thành Dương Di Nhan. Tôi hỏi rồi, ba cô ấy là Dương Chấn, đây là tên chú Dương ở cách vách ngày xưa ấy. Cô ấy vẫn còn nhớ tôi và cậu." Trầm Chu Diêu vui vẻ nói.
Lúc này, Tiền Thiển ôm một chồng văn kiện vào văn phòng để Hà Chiêu Lan ký tên. Trầm Chu Diêu phấn khích quá mức thế là ôm chầm lấy cô, luôn miệng nói: "Chu An An, cô quả là phúc tinh mà!"
Tiền Thiển ngu người bị Trầm Chu Diêu ôm xoay một vòng, cái quỷ gì thế…
"Chu Diêu!" Hà Chiêu Lan không đồng ý nhíu mày lại: "Cậu buông trợ lý Chu ra đã, trông chẳng ra sao cả!"
Trầm Chu Diêu buông Tiền Thiển ra, tâm trạng hân hoan vỗ vỗ đầu cô, cười nói với Hà Chiêu Lan: "Lần này quả thực phải cảm ơn Chu An An! Nếu không phải ngày nào cô ấy cũng ăn vặt thì sao chúng ta nhớ tới thói quen này của tiểu Mị Mị được! Tôi nhìn thấy trong túi đồ Mị Mị mua có bánh xốp đóng hộp tương tự nên mới nhận ra cô ấy."
Hà Chiêu Lan cũng cười: "Trùng hợp thật đấy."
Tiền Thiển thầm nghĩ, ứ có trùng hợp gì đâu nhe! Chị đây ăn bánh sắp ói ra rồi hai người mới nhớ được! Nếu còn ăn tiếp cô sẽ phải nộp đơn yêu cầu bồi thường nghề nghiệp mất!
***
Khi Trầm Chu Diêu trở về, hắn lại bắt đầu công cuộc rảnh rỗi lượn lờ tới lui ở công ty Hà Chiêu Lan. Xét thấy gần đây nam phụ Hà Chiêu Lan có dấu hiệu sắp tỉnh ra, lại thêm Trầm Chu Diêu tới chơi luôn chân thế là gần đây Tiền Thiển ăn bánh vô cùng hăng say. Cô có linh cảm ngày hoàn thành nhiệm vụ không còn xa nữa rồi.
Mà gần đây Trầm Chu Diêu lòi ra cái bệnh mới, hắn thích kéo ghế ngồi đối diện bàn làm việc của Tiền Thiển vừa nhìn cô ăn bánh vừa tám chuyện. Loại chọc người này cực kỳ ảnh hưởng tới công việc của cô, nhưng sếp Hà Chiêu Lan nhắc mấy lần hắn đều làm ngơ, thế là sếp cũng kệ cho hắn kéo chậm tiến độ của nhân viên nhà mình.
Là nhân viên cấp cơ sở, Tiền Thiển chẳng thể nào kháng nghị với sếp nhà mình, thế là chỉ có thể trừng mắt tới lui với Trầm Chu Diêu, bị hắn quấy rối ảnh hưởng năng suất làm việc, xong lại im lặng tăng ca.
Cũng bởi liên tục phải tăng ca nên Tiền Thiển phát hiện ra Hà Chiêu Lan là một kẻ cuồng công việc, lúc nào cô tăng ca cũng thấy có mặt anh ta. Có khi toàn bộ công ty cũng chỉ còn hai người họ. Bảo sao sau khi Hà Chiêu Lan nhìn thấy nữ chính thì ngã ngược ra, trở mặt với bạn tốt của mình. Với kẻ tham công tiếc việc như anh ta, không ở văn phòng thì ra ngoài xã giao làm ăn, làm còn thời gian mà quen em gái ngoan hiền nào chứ.
"Trầm tiên sinh à, ngài ngồi trêи ghế sô pha uống trà sẽ thoải mái hơn mà?" Tiền Thiển thở dài lần thứ n, cô ăn bánh tới trào máu họng đây này!
"Ở đây tốt mà." Trầm Chu Diêu uống từng ngụm trà y như đang biểu diễn, tư thế thanh lịch nhìn rất đẹp mắt, tiếc là Tiền Thiển cũng không có tâm tư đi thưởng thức. Cô hung tợn cầm một miếng bánh nhét vào miệng, âm thầm quyết định, bất kể hôm nay Trầm Chu Diêu nói gì cô cũng không để ý tới hắn.
Nhìn thấy Tiền Thiển lại nhét bánh vào miệng, Trầm Chu Diêu cười, cười cực kỳ vui vẻ: "Cô chăm ăn bánh ghê ta, nếu luyện đàn cũng chịu khó thế này thì đã không phải làm việc ở đây rồi."
Tiền Thiển nhịn rồi nhẫn, cuối cùng không sao nhịn được nữa, há mồm lên giọng: "Ai bảo tôi không chăm luyện đàn chứ?! Rõ ràng rất chăm luôn! Giờ tôi ở đây là vì tài năng có hạn chứ không phải do lười biếng!!!”
"Rồi rồi, cô chăm nhất." Trầm Chu Diêu cười tủm tỉm không để ý tới Tiền Thiển, móc một chiếc bánh xốp từ hộp bánh của cô ra nhét vào miệng mình.
Hà Chiêu Lan ra khỏi văn phòng đúng lúc thấy cảnh này. Anh ta giận tái mặt, nhanh chân bước tới: "Chu Diêu, bánh này thuộc đồ riêng của trợ lý Chu, cậu đừng lấy tùy ý thế chứ."
"Ớ? Không ăn đuộc à?" Trầm Chu Diêu trưng bản mặt ngu ngơ: "Chu An An, có thể ăn bánh của cô được không?"
"Có thể! Mời ngài tự nhiên!" Tiền Thiển gắng sức điều chỉnh nét mặt mình, cũng rút một miệng bánh nhét mạnh vào miệng.
Trầm Chu Diêu cười cười nhìn khuôn mặt hậm hực của Tiền Thiển, nhìn cô phồng má nhai bánh như một con hamster. Cười cười, rồi đột nhiên sắc mặt Trầm Chu Diêu thay đổi, hắn đăm đăm nhìn hộp bánh của Tiền Thiển.
"Chiêu Lan..." Trầm Chu Diêu hơi nheo mắt lại, hắn cầm hộp bánh của Tiền Thiển đưa tới trước mặt Hà Chiêu Lan: "Hình như cũng từng có ai đó rất thích ăn loại bánh này đúng không…”
"Đúng vậy, ừm…." Hà Chiêu Lan cũng nheo mắt lại. Không hổ là bạn bè tốt, hai người đều có một biểu cảm y hệt nhau.
"Đúng rồi…" Trầm Chu Diêu đột nhiên rời mắt tới chỗ Tiền Thiển: "Là Tiểu Mị Mị thì phải?"
"Đúng đúng, là Mị Mị!" Hà Chiêu Lan tươi cười: "Thật là vậy rồi! Từ nhỏ Mị Mị đã thích loại bánh này không rời tay!"
"Dương Mị Mị, không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu nhỉ..." Trầm Chu Diêu và Hà Chiêu Lan đều cúi đầu nhìn hộp bánh đóng gói của Tiền Thiển, trêи mặt đều là nỗi hoài niệm.
Tiền Thiển hỏi chấm đầy đầu nhìn hai người họ, Mị Mị là cái quỷ gì, chẳng lẽ nữ chính Dương Di Nhan chính là Mị Mị? Dương Mị Mị? Hê hê, biệt danh đẹp thật đấy!
Lúc này, Tiền Thiển nhận được thông báo tự động nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành. Cô thở phào một hơi, khó vkl huhu, nếu mà không hoàn thành được nữa thì cô sắp chết trong đống bánh xốp đó rồi!
Trầm Chu Diêu rời khỏi văn phòng Hà Chiêu Lan rồi về thẳng nhà. Chung cư cao cấp hắn ở cách công ty Hà Chiêu Lan không xa. Lúc này suy nghĩ của hắn vẫn chìm trong tháng ngày tốt đẹp ngày xưa, ngày tháng ấu thơ ba thanh mai trúc mã, dường như nó đã qua lâu lắm rồi… Giờ tiểu Mị Mị ở đâu…
Khi hắn bước vào thang máy, đúng lúc một cô gái chạy tới đi lên cùng tầng với Trầm Chu Diêu. Đó là một cô gái ngoại hình trong sáng, khiến người ta vừa thấy đã có ấn tượng tốt. Trầm Chu Diêu vừa liếc qua đã để ý cô đang xách một cái túi, bên trong lộ ra loại bánh Tiền Thiển thường ăn. Nhìn thấy loại bánh khiến người ta hoài niệm này, Trầm Chu Diêu không khỏi đưa mắt cười thân thiện với cô gái.
Cô gái thấy Trầm Chu Diêu cười thân thiện thì không khỏi đỏ mặt, dáng vẻ ngượng ngùng khiến người ta cực kỳ yêu thích.
Những ngày tiếp theo đó, Trầm Chu Diêu liên tiếp gặp cô gái này, lần nào cũng thấy cô cầm loại bánh tiểu Mị Mị thích ăn. Và lần nào Trầm Chu Diêu cũng vì hộp bánh quen thuộc này mà cười thân thiện với cô. Rốt cục cũng tới một ngày, cô gái lấy hết can đảm cười e lệ với Trầm Chu Diêu: "Chào ngài, tôi tên Dương Di Nhan, tôi vừa mới chuyển tới sống ở đây."
"Dương Di Nhan? Cô họ Dương à?" Trầm Chu Diêu tỏ ra hứng thú.
"Đúng vậy..."
...
"Chiêu Lan, Chiêu Lan! Tôi gặp được Mị Mị rồi! Cậu nói xem có khéo không chứ, gần đây cô ấy chuyển tới sống gần chỗ tôi." Trầm Chu Diêu xông vào văn phòng Hà Chiêu Lan, vô cùng phấn khích.
"Cái gì?" Hà Chiêu Lan đột ngột đứng dậy, kϊƈɦ động hỏi: "Là tiểu Mị Mị thật à? Cậu chắc chứ?"
"Chắc chắn luôn! Là Tiểu Mị Mị đấy, cô ấy đổi tên thành Dương Di Nhan. Tôi hỏi rồi, ba cô ấy là Dương Chấn, đây là tên chú Dương ở cách vách ngày xưa ấy. Cô ấy vẫn còn nhớ tôi và cậu." Trầm Chu Diêu vui vẻ nói.
Lúc này, Tiền Thiển ôm một chồng văn kiện vào văn phòng để Hà Chiêu Lan ký tên. Trầm Chu Diêu phấn khích quá mức thế là ôm chầm lấy cô, luôn miệng nói: "Chu An An, cô quả là phúc tinh mà!"
Tiền Thiển ngu người bị Trầm Chu Diêu ôm xoay một vòng, cái quỷ gì thế…
"Chu Diêu!" Hà Chiêu Lan không đồng ý nhíu mày lại: "Cậu buông trợ lý Chu ra đã, trông chẳng ra sao cả!"
Trầm Chu Diêu buông Tiền Thiển ra, tâm trạng hân hoan vỗ vỗ đầu cô, cười nói với Hà Chiêu Lan: "Lần này quả thực phải cảm ơn Chu An An! Nếu không phải ngày nào cô ấy cũng ăn vặt thì sao chúng ta nhớ tới thói quen này của tiểu Mị Mị được! Tôi nhìn thấy trong túi đồ Mị Mị mua có bánh xốp đóng hộp tương tự nên mới nhận ra cô ấy."
Hà Chiêu Lan cũng cười: "Trùng hợp thật đấy."
Tiền Thiển thầm nghĩ, ứ có trùng hợp gì đâu nhe! Chị đây ăn bánh sắp ói ra rồi hai người mới nhớ được! Nếu còn ăn tiếp cô sẽ phải nộp đơn yêu cầu bồi thường nghề nghiệp mất!
/167
|