Dịch: Lạc Đinh Đang
Tiền Thiển biết, Vương Thuận nhất định cảm thấy cô không biết trời cao đất rộng. Cô cũng cảm thấy yêu cầu mình đưa ra có chút quá phận, nhưng không còn cách nào, vậy nên cô vẫn lấy dũng khí ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Vương Thuận: "Ta biết Tiểu Thuận Nhi ca ca cảm thấy ta có chút không biết tốt xấu, nhưng ta thật sự rất muốn mẹ ta sống tốt hơn một chút. Lúc ở nhà mẹ ta quá vất vả, mắc bệnh cũng phải gắng gượng xuống ruộng, ta..."
Tiền Thiển không biết làm thế nào, lời cô nói là thật. Trong trí nhớ Trương Ngũ Nương, Trương thị đã vì gia đình nhỏ của họ mà liều mạng. Không nói những thứ khác, riêng việc cùng thư sinh Trương để dành được hai lượng bạc làm đồ cưới cho Trương Ngũ Nương đã không phải chuyện những nông phụ khác có thể làm được.
Vương Thuận nghe Tiền Thiển nói như vậy, trên mặt có chút không đành lòng, nhưng vẫn không đồng ý: "Ngươi nói những lời này ta cũng hiểu, nhưng ngươi có biết nơi như Trạng Nguyên Lâu kia không tùy tiện nhận người. Làm việc ở đó không chỉ yêu cầu gia cảnh trong sạch, không bệnh không tai, mà còn phải chăm chỉ chịu làm, yêu cầu rất nhiều. Ngươi nói ngươi tài giỏi nhưng cũng phải có người tin mới được! Ai không biết nói miệng!"
"Ta hiểu." Tiền Thiển gật gật đầu. "Tiền lương nơi đó cao hơn một thành, nhất định yêu cầu cũng cao hơn. Ta đúng là có thể chịu khó chịu khổ, ta còn... Đúng rồi, Tiểu Thuận Nhi ca ca, ta biết chữ, điều này có giúp ích gì không?"
"A? Ngươi biết chữ hả? Sao ta không nhìn ra nhỉ?" Vương Thuận vây quanh TiềnThiển một vòng, dò xét trên dưới.
"Ta biết chữ thật đó." Tiền Thiển vỗ ngực cam đoan: "Cha ta là tiên sinh dạy học trong thôn, mấy làng gần đó đều đến học, ta theo chân ta học chữ. Nhưng thời gian trước cha ta bệnh nặng qua đời, không còn ai dạy ta. Ta có thể thuộc hết mặt chữ nhưng không biết viết."
Tiền Thiển tiếp tục nói thật. Cô biết chữ phồn thể, tiếc là không biết viết, rất nhiều chữ không viết được rõ.
"Ngươi lợi hại nha, viết thì bỏ qua đi, có thể nhận biết mặt chữ cũng rất ghê gớm! Không giống ca ca ngươi, to bằng cái đấu vẫn không nhận nổi một chữ. Thật không ngờ ngươi là con một tiên sinh." Trên mặt Vương Thuận mang theo vẻ hâm mộ, đi một vòng quanh người Tiền Thiển.
"Đúng rồi, ngươi biết chữ, vậy có biết tính sổ sách không?" Ngay sau đó Vương Thuận lại hỏi.
"Chưa chạm vào sổ sách. Nhà ta nghèo như vậy, kiếm đâu ra sổ sách, nhưng ta tính được." Tiền Thiển gật đầu, thầm nghĩ dù cô không dùng bàn tính nhưng đã tiếp thu giáo dục hiện đại, cộng trừ nhân chia tuyệt đối không có vấn đề, tính sổ sách đâu cần đến vi phân và tích phân.
"Hả? Tính được à? Vậy ngươi không khó tìm việc đâu, cần gì phải nhìn chằm chằm vào Trạng Nguyên Lâu?" Vương Thuận khó hiểu: "Ngươi đến học việc ở hiệu cầm đồ tốt hơn bao nhiêu. Trở thành học đồ sẽ không phải lo ăn lo uống, ngươi còn biết chữ, biết tính sổ sách, khi đó chịu khó đi theo sư phụ mấy năm, không chừng sau này có thể giàu lên, vậy là ngươi đã có tiền đồ."
"Nhưng ta không chịu được." Tiền Thiển mang vẻ mặt u buồn nói với Vương Thuận: "Ta sợ ta chưa có tiền đồ, mẹ đã đã ngã trước. Trở thành học đồ sẽ không có tiền lương."
"Ừ, đúng vậy." Vương Thuận gật đầu tán đồng. "Nhưng ngươi có muốn về nhà thương lượng với mẹ ngươi một chút không? Ta cảm thấy Trương thẩm sẽ không phản đối việc ngươi thành học đồ."
"Mẹ ta chỉ nghĩ cho ta, ta không muốn như vậy." Tiền Thiển lắc đầu: "Ta muốn đi Trạng Nguyên Lâu cũng vì nghe nói nơi đó thường xuyên thưởng đồ cho hạ nhân. Nếu quý nhân không động tới đồ ăn, đôi khi sẽ thưởng cho đám tiểu nhị, nghe nói còn có thể mang về. Ta muốn để mẹ ta nếm thử những món quý giá đó."
Nói lời này, Tiền Thiển có phần không chắc. Tin tức này cô nghe từ người bán mứt quả trước Trạng Nguyên Lâu, không thể kiểm chứng thật giả.
Không nghĩ tới Vương Thuận lại nhẹ gật đầu: "Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng Tiểu Ngũ Tử à, ngươi nghĩ kỹ chưa? Ta nói cho ngươi biết, ra vào nơi đó đều là đại gia, hầu hạ tốt có thưởng, hầu hạ không tốt có thể ảnh hưởng đến tịnh mạng!"
Tiền Thiển nghe lời này của Vương Thuận, biết là hắn có ý giúp một tay, vội vàng gật đầu: "Tiểu Thuận Nhi ca ca, ta nghĩ kỹ rồi. Ta nhất định phải cố gắng kiếm tiền cho mẹ ta sống tốt một chút."
"Ngươi... Ai da!" Thấy dáng vẻ kiên quyết của Tiền Thiển, cuối cùng Vương Thuận cũng không từ chối, chỉ là lắc đầu nói: "Thế này đi, cháu trai Đổng lão đầu làm việc ngay tại Trạng Nguyên Lâu, ta quay vào hỏi hắn một chút. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta chỉ giúp ngươi hỏi thôi, được hay không khó mà nói trước. Tiền lương tháng ở Trạng Nguyên Lâu khá cao, nếu muốn chiêu công nhất định sẽ bị nhiều người tranh cướp."
Tiền Thiển thấy hắn nói vậy, khẽ thở phào một hơi, vội vàng cảm tạ Vương Thuận. Được hay không cứ cố một chút, thực sự không thành thì nghĩ cách khác chứ sao.
Vương Thuận phất tay với cô, có chút ủ rũ cúi đầu nói: "Ngươi đừng cảm ợn vội, còn chưa biết thế nào đâu." Nói xong hắn xoay người về nhà trọ Duyệt Lai, trên đường đi lầm bầm trong miệng: "Hôm nay ăn cái bánh nướng này thiệt rồi!"
Tiền Thiển nghe hắn phàn nàn, cũng không để ý tới hắn, cười hì hì quay về. Cô biết Vương Thuận dù có chút láu cá nhưng đồng ý rồi thì nhất định sẽ giúp cô hỏi. Đương nhiên có thể thành công hay không là chuyện khác...
Về đến nhà, Trương thị đã trở về, đang bận rộn trong sân, bên người chất một đống lớn y phục rách rưới. Bà thông qua Lý đạ nương tìm được một công việc máy vá quần áo kiếm sống, tiền không nhiều, lại vô cùng vất vả, hơn nữa còn có thời gian quy định. Thấy Tiền Thiển đến, bà ngẩng đầu, giọng nói áy náy: "Ngũ Nương, sợ rằng hôm nay mẹ không nấu cơm cho con được. Hay con cầm mấy đồng bạc ra đường mua bánh ăn vậy."
"Mẹ, vừa rồi con đã ăn bánh nướng với Tiểu Thuận Nhi ca ca, con không đói. Tiểu Thuận Nhi ca ca cho con một thanh đậu phộng." Lúc đầu Tiền Thiển định nói để cô nấu cơm, nhưng đáng tiếc từ khi xuyên không đến nay, sau hai ngày ngây ngốc trong thôn thì đi theo Trương thị tới đây, đến kỹ thuật nhóm lửa cũng không có cơ hội luyện tập.
Vào thành, lại có nhà, Tiền Thiển muốn dựa theo ký ức của Trương Ngũ Nương để luyện tập kỹ thuật thổi lửa nấu cơm, tốt xấu có thể tính là kỹ năng cơ bản. Đáng tiếc, cô phát hiện ra củi và nước trong thành cũng phải dùng tiền mua, vậy nên mấy ngày nay đều là Trương thị với kỹ thuật thành thạo nấu cơm, chính vì muốn tiết kiệm tài nguyên, hạn chế dùng tiền.
Trương thị nghe cô nói đã ăn, liền gật đầu rồi cúi xuống tiếp tục làm việc. Tiền Thiển chờ một lát thấy bà không nói chuyện, vẫn hỏi một câu xem bà có muốn cô làm cơm cho bà không.
Trương thị lắc đầu: "Mẹ không đói. Con ăn rồi cũng đừng vào bếp nữa, tiết kiệm chút củi, ăn ít một bữa cũng không sao. Hơn nữa mẹ cũng không rảnh, nhân lúc sắc trời còn sớm muốn vá nhiều thêm chút."
Tiền Thiển thở dài, đây chính là chỗ không tiện khi sống trong một gia đình nhà nghèo ở cổ đại, ngay cả đèn cũng không có mà thắp, trách không được có câu "Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ"! Mặt trời xuống, tối đen không thấy gì, cũng chỉ có thể đi ngủ.
Tiền Thiển biết, Vương Thuận nhất định cảm thấy cô không biết trời cao đất rộng. Cô cũng cảm thấy yêu cầu mình đưa ra có chút quá phận, nhưng không còn cách nào, vậy nên cô vẫn lấy dũng khí ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Vương Thuận: "Ta biết Tiểu Thuận Nhi ca ca cảm thấy ta có chút không biết tốt xấu, nhưng ta thật sự rất muốn mẹ ta sống tốt hơn một chút. Lúc ở nhà mẹ ta quá vất vả, mắc bệnh cũng phải gắng gượng xuống ruộng, ta..."
Tiền Thiển không biết làm thế nào, lời cô nói là thật. Trong trí nhớ Trương Ngũ Nương, Trương thị đã vì gia đình nhỏ của họ mà liều mạng. Không nói những thứ khác, riêng việc cùng thư sinh Trương để dành được hai lượng bạc làm đồ cưới cho Trương Ngũ Nương đã không phải chuyện những nông phụ khác có thể làm được.
Vương Thuận nghe Tiền Thiển nói như vậy, trên mặt có chút không đành lòng, nhưng vẫn không đồng ý: "Ngươi nói những lời này ta cũng hiểu, nhưng ngươi có biết nơi như Trạng Nguyên Lâu kia không tùy tiện nhận người. Làm việc ở đó không chỉ yêu cầu gia cảnh trong sạch, không bệnh không tai, mà còn phải chăm chỉ chịu làm, yêu cầu rất nhiều. Ngươi nói ngươi tài giỏi nhưng cũng phải có người tin mới được! Ai không biết nói miệng!"
"Ta hiểu." Tiền Thiển gật gật đầu. "Tiền lương nơi đó cao hơn một thành, nhất định yêu cầu cũng cao hơn. Ta đúng là có thể chịu khó chịu khổ, ta còn... Đúng rồi, Tiểu Thuận Nhi ca ca, ta biết chữ, điều này có giúp ích gì không?"
"A? Ngươi biết chữ hả? Sao ta không nhìn ra nhỉ?" Vương Thuận vây quanh TiềnThiển một vòng, dò xét trên dưới.
"Ta biết chữ thật đó." Tiền Thiển vỗ ngực cam đoan: "Cha ta là tiên sinh dạy học trong thôn, mấy làng gần đó đều đến học, ta theo chân ta học chữ. Nhưng thời gian trước cha ta bệnh nặng qua đời, không còn ai dạy ta. Ta có thể thuộc hết mặt chữ nhưng không biết viết."
Tiền Thiển tiếp tục nói thật. Cô biết chữ phồn thể, tiếc là không biết viết, rất nhiều chữ không viết được rõ.
"Ngươi lợi hại nha, viết thì bỏ qua đi, có thể nhận biết mặt chữ cũng rất ghê gớm! Không giống ca ca ngươi, to bằng cái đấu vẫn không nhận nổi một chữ. Thật không ngờ ngươi là con một tiên sinh." Trên mặt Vương Thuận mang theo vẻ hâm mộ, đi một vòng quanh người Tiền Thiển.
"Đúng rồi, ngươi biết chữ, vậy có biết tính sổ sách không?" Ngay sau đó Vương Thuận lại hỏi.
"Chưa chạm vào sổ sách. Nhà ta nghèo như vậy, kiếm đâu ra sổ sách, nhưng ta tính được." Tiền Thiển gật đầu, thầm nghĩ dù cô không dùng bàn tính nhưng đã tiếp thu giáo dục hiện đại, cộng trừ nhân chia tuyệt đối không có vấn đề, tính sổ sách đâu cần đến vi phân và tích phân.
"Hả? Tính được à? Vậy ngươi không khó tìm việc đâu, cần gì phải nhìn chằm chằm vào Trạng Nguyên Lâu?" Vương Thuận khó hiểu: "Ngươi đến học việc ở hiệu cầm đồ tốt hơn bao nhiêu. Trở thành học đồ sẽ không phải lo ăn lo uống, ngươi còn biết chữ, biết tính sổ sách, khi đó chịu khó đi theo sư phụ mấy năm, không chừng sau này có thể giàu lên, vậy là ngươi đã có tiền đồ."
"Nhưng ta không chịu được." Tiền Thiển mang vẻ mặt u buồn nói với Vương Thuận: "Ta sợ ta chưa có tiền đồ, mẹ đã đã ngã trước. Trở thành học đồ sẽ không có tiền lương."
"Ừ, đúng vậy." Vương Thuận gật đầu tán đồng. "Nhưng ngươi có muốn về nhà thương lượng với mẹ ngươi một chút không? Ta cảm thấy Trương thẩm sẽ không phản đối việc ngươi thành học đồ."
"Mẹ ta chỉ nghĩ cho ta, ta không muốn như vậy." Tiền Thiển lắc đầu: "Ta muốn đi Trạng Nguyên Lâu cũng vì nghe nói nơi đó thường xuyên thưởng đồ cho hạ nhân. Nếu quý nhân không động tới đồ ăn, đôi khi sẽ thưởng cho đám tiểu nhị, nghe nói còn có thể mang về. Ta muốn để mẹ ta nếm thử những món quý giá đó."
Nói lời này, Tiền Thiển có phần không chắc. Tin tức này cô nghe từ người bán mứt quả trước Trạng Nguyên Lâu, không thể kiểm chứng thật giả.
Không nghĩ tới Vương Thuận lại nhẹ gật đầu: "Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng Tiểu Ngũ Tử à, ngươi nghĩ kỹ chưa? Ta nói cho ngươi biết, ra vào nơi đó đều là đại gia, hầu hạ tốt có thưởng, hầu hạ không tốt có thể ảnh hưởng đến tịnh mạng!"
Tiền Thiển nghe lời này của Vương Thuận, biết là hắn có ý giúp một tay, vội vàng gật đầu: "Tiểu Thuận Nhi ca ca, ta nghĩ kỹ rồi. Ta nhất định phải cố gắng kiếm tiền cho mẹ ta sống tốt một chút."
"Ngươi... Ai da!" Thấy dáng vẻ kiên quyết của Tiền Thiển, cuối cùng Vương Thuận cũng không từ chối, chỉ là lắc đầu nói: "Thế này đi, cháu trai Đổng lão đầu làm việc ngay tại Trạng Nguyên Lâu, ta quay vào hỏi hắn một chút. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta chỉ giúp ngươi hỏi thôi, được hay không khó mà nói trước. Tiền lương tháng ở Trạng Nguyên Lâu khá cao, nếu muốn chiêu công nhất định sẽ bị nhiều người tranh cướp."
Tiền Thiển thấy hắn nói vậy, khẽ thở phào một hơi, vội vàng cảm tạ Vương Thuận. Được hay không cứ cố một chút, thực sự không thành thì nghĩ cách khác chứ sao.
Vương Thuận phất tay với cô, có chút ủ rũ cúi đầu nói: "Ngươi đừng cảm ợn vội, còn chưa biết thế nào đâu." Nói xong hắn xoay người về nhà trọ Duyệt Lai, trên đường đi lầm bầm trong miệng: "Hôm nay ăn cái bánh nướng này thiệt rồi!"
Tiền Thiển nghe hắn phàn nàn, cũng không để ý tới hắn, cười hì hì quay về. Cô biết Vương Thuận dù có chút láu cá nhưng đồng ý rồi thì nhất định sẽ giúp cô hỏi. Đương nhiên có thể thành công hay không là chuyện khác...
Về đến nhà, Trương thị đã trở về, đang bận rộn trong sân, bên người chất một đống lớn y phục rách rưới. Bà thông qua Lý đạ nương tìm được một công việc máy vá quần áo kiếm sống, tiền không nhiều, lại vô cùng vất vả, hơn nữa còn có thời gian quy định. Thấy Tiền Thiển đến, bà ngẩng đầu, giọng nói áy náy: "Ngũ Nương, sợ rằng hôm nay mẹ không nấu cơm cho con được. Hay con cầm mấy đồng bạc ra đường mua bánh ăn vậy."
"Mẹ, vừa rồi con đã ăn bánh nướng với Tiểu Thuận Nhi ca ca, con không đói. Tiểu Thuận Nhi ca ca cho con một thanh đậu phộng." Lúc đầu Tiền Thiển định nói để cô nấu cơm, nhưng đáng tiếc từ khi xuyên không đến nay, sau hai ngày ngây ngốc trong thôn thì đi theo Trương thị tới đây, đến kỹ thuật nhóm lửa cũng không có cơ hội luyện tập.
Vào thành, lại có nhà, Tiền Thiển muốn dựa theo ký ức của Trương Ngũ Nương để luyện tập kỹ thuật thổi lửa nấu cơm, tốt xấu có thể tính là kỹ năng cơ bản. Đáng tiếc, cô phát hiện ra củi và nước trong thành cũng phải dùng tiền mua, vậy nên mấy ngày nay đều là Trương thị với kỹ thuật thành thạo nấu cơm, chính vì muốn tiết kiệm tài nguyên, hạn chế dùng tiền.
Trương thị nghe cô nói đã ăn, liền gật đầu rồi cúi xuống tiếp tục làm việc. Tiền Thiển chờ một lát thấy bà không nói chuyện, vẫn hỏi một câu xem bà có muốn cô làm cơm cho bà không.
Trương thị lắc đầu: "Mẹ không đói. Con ăn rồi cũng đừng vào bếp nữa, tiết kiệm chút củi, ăn ít một bữa cũng không sao. Hơn nữa mẹ cũng không rảnh, nhân lúc sắc trời còn sớm muốn vá nhiều thêm chút."
Tiền Thiển thở dài, đây chính là chỗ không tiện khi sống trong một gia đình nhà nghèo ở cổ đại, ngay cả đèn cũng không có mà thắp, trách không được có câu "Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ"! Mặt trời xuống, tối đen không thấy gì, cũng chỉ có thể đi ngủ.
/167
|