Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 128: Nam chính kun à, tớ chỉ là quần chúng ăn vặt thôi (2)
/167
|
Dịch: Lạc Đinh Đang
"Sao chị không vào thẳng bên trong?" Đây là lần đầu tiên Tiền Thiển mở miệng.
"An An, em nói chuyện với chị đó ư?! Chất giọng đáng yêu quá." Cô bé cười đầy vui vẻ: "Chị sợ em sẽ biết đấy. Em không quen chị, biết đâu nghĩ chị là một bà chị kỳ quái thì sao."
Hả? Không biết á?! Tiền Thiển ngây người. Không biết còn chào hỏi cô, lại biết tên của cô?
Tiền Thiển trừng to mắt không lên tiếng. Giờ cô cô mới thực sự cảm thấy cô nhóc này hơi kỳ quái. Huhu, ở đây có chị gái kỳ quái, sao giờ ma ma vẫn chưa về…
Dường như cô bé kia thấy ánh mắt lạ lùng của Tiền Thiển, thế là ngồi trêи giường nghiêm túc lục cái túi xách mình mang tới: "An An, chị có mua kẹo que cho em nè, vẫn giữ bên người, định hai ngày trước đưa em rồi cơ. Nhưng ba chị bảo em bị thương, tốt nhất đừng ăn linh tinh gì, đợi lát nữa chị hỏi bác sĩ xem sao.”
Ánh mắt Tiền Thiển càng kỳ dị hơn, kẹo que không rõ lai lịch, cô nghĩ mình không muốn ăn lắm đâu, ai tới cứu cô với...
Cuối cùng cũng có lúc Tiền Thiển gặp may. Lúc cô đang ngóng trông có ai đó tới giải cứu cô, phòng ngừa cô bị cô bé kỳ quái này nhét chiếc kẹo bất minh vào miệng, thì bấy giờ có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đẩy cửa vào.
"Bình Bình! Ba biết là con lại chạy tới đây mà." Sắc mặt người đàn ông đó khá bất lực, nhìn cô bé ngồi bên giường Tiền Thiển.
"Ba! Lúc nãy An An nói chuyện với con đấy! Em ấy còn cười với con nữa! Bé rất thích con." Cô nhóc tên Bình Bình vui sướиɠ chỉ Tiền Thiển rồi khoe khoang với ba mình: "Con đã bảo ba rồi mà, nhất định em ấy sẽ thích con."
May mà người đàn ông này khá đáng tin, không hùa theo mấy trò điên loạn của con gái. Ông chú kéo ghế ngồi xuống cạnh con mình, hơi khom người quan sát mặt mũi Tiền Thiển, trong mắt mang theo ý cười, dịu dàng cất tiếng: "Chào con, chú là chú Chu."
Ông chú chỉ cô nhóc cạnh mình: "Đây là con gái chú, Chu Bình Bình, con đừng sợ, chị ấy rất thích con, muốn làm bạn với con."
Tiền Thiển: Ha ha... Thiếu nữ mười mấy tuổi tìm một con nhóc sáu tuổi để kết bạn, ai tin hả trời...
Nhưng dù đôi cha con kỳ quái này rất không đáng tin, cơ mà với cái bắp tay bắp chân bé xíu khi sáu tuổi, thế đơn lực cô nằm một mình trong phòng bệnh, Tiền Thiển cũng tạm thời không còn cách gì với họ, chỉ có thể ngóng trông mẹ nhanh nhanh về.
Cũng không phải là trẻ em thật, ít ra trong lòng Tiền Thiển vẫn kịp nắm bắt tình hình. Cô cười với tay đàn ông đó: "Con chào chú."
Cô nhóc tên Chu Bình Bình ghé sát vào giường Tiền Thiển, mặt mày hân hoan khen cô: "An An lễ phép thật."
Tiền Thiển không biết nên trả lời câu dỗ dành trẻ nhỏ này thế nào, cô đành cười với Chu Bình Bình, quay đầu hỏi cha Chu Bình Bình: "Ừm... chú Chu, mẹ con..."
"À, mẹ con á..." Người đàn ông hiểu ra, gật đầu: "An An nhớ mẹ à? Lúc này chắc mẹ con tan làm rồi, đang tới bệnh viện."
Hự! Tiền Thiển hơi bực bội trong lòng! Cô tính nói mẹ cô sắp tới rồi, dọa đôi cha con này một chút. Kết quả xem người ta nói gì đi...
Tiền Thiển ngoan ngoãn nằm trêи giường, nhìn đôi cha con này một ca một xướng dỗ cô nói chuyện. May mà không cần chờ lâu thì bà mẹ hời của cô quay về.
"Cảnh sát Chu à, sao anh lại ở đây?" Bà mẹ hời của Tiền Thiển vừa vào cửa đã giật mình hỏi người đàn ông ngồi cạnh giường con gái mình.
Ồ... Quen thật cơ đấy, hơn nữa còn là chú cảnh sát. Thoáng cái Tiền Thiển đã yên tâm, toét miệng cười to với Chu Bình Bình cạnh đấy.
"Cô Trịnh à, chào cô, đây con gái Bình Bình của tôi, hẳn cô từng thấy rồi. Con bé lén chạy tới đây." Cảnh sát Chu lộ ra nụ cười tỏa nắng.
Tiền Thiển: Thì ra mẹ tui họ Trịnh ư...
"Bình Bình luôn muốn tới thăm An An, ngỏ lời với tôi nhiều lần. Hôm nay tôi có việc tới bệnh viện, thế là tiện dẫn nó tới luôn. Cô không để tâm chứ?" Cảnh sát Chu xoa đầu con gái, cười ngại ngùng với mẹ Trịnh.
"An An? An An nào?" Mẹ Tiền Thiển ngẩn người.
Tiền Thiển: Gì cơ? Thế không phải con tên An An à? Vậy rốt cuộc con tên là gì thế?
"À, là con gái cô ấy mà." Cảnh sát Chu vỗ trán một cái: "Ngại quá, Bình Bình rất thích con nhóc nhà cô, lần trước tình cờ thấy con gái cô ở bệnh viện thế là luôn miệng nói con gái cô là em gái lý tưởng của nó. Từ nhỏ con bé đã thích có em gái, còn chuẩn bị tên cho em gái luôn rồi, gọi là An An, vậy là chúng tôi luôn gọi thế với con gái cô. Ngại quá, rất xin lỗi."
Thấy người ta thích con gái mình như thế, đương nhiên mẹ Tiền Thiển sẽ không chấp nhặt, ngược lại còn hơi vui vẻ, bà bước tới sờ mặt Tiền Thiển: "An An... Tên hay thật đấy. Bình An, bình an là quan trọng nhất..."
Bà nhìn khuôn mặt nhỏ thoáng bẩn của con gái vì bị thương mà phải nằm viện, cười dịu dàng: "An An nhỏ bé, mau cảm ơn chị Bình Bình đi nào?"
Tiền Thiển: (⊙o⊙)! Ơ kìa mẹ ơi! Mẹ muốn đổi tên con là An An thật đấy ư? Sao mẹ tùy ý đổi vại... Rốt cuộc tên trước của con là gì đó...
Từ lúc đó Tiền Thiển thật sự đổi tên là An An, cô luôn không có cơ hội để biết được cái tên cũ của mình là gì. Cô chỉ biết là, mẹ hời của cô thật sự rất thích cái tên An An này, luôn miệng bảo cô bình an là quan trọng nhất.
Tiền Thiển nghĩ, có lẽ là nguyên chủ ngã bị thương dọa bà sợ rồi. Nhóc con nghịch ngợm khiến người ta không yên tâm nổi mà!
Ngày xuất viện, mẹ Tiền Thiển ôm cô, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cô: "An An, sau này phải ngoan biết không? Đừng để mẹ lo như thế nữa! Lần này con đã nằm viện cả tháng đấy, may mà không để lại di chứng gì."
Vâng... Tiền Thiển cõng nồi cho con nhóc nghịch ngợm nào đó: "Mẹ, sau này con sẽ ngoan ạ."
Tới đón Tiền Thiển xuất viện không chỉ có mẹ cô, mà còn có Chu Bình Bình ba ngày chạy tới bệnh viện hết hai.
"Dì ơi, dì ơi, sau này con có thể tới chơi với An An nhà dì không?" Ánh mắt Chu Bình Bình có sự nóng vội: "An An phải tĩnh dưỡng một thời gian dài ở nhà, con có thể dạy bù cho em ấy, để sang năm em ấy lên thẳng lớp hai luôn."
"Nhưng làm vậy sẽ ảnh hưởng việc học của con." Mẹ Tiền Thiển hơi do dự: "Ba con bảo con sắp thi cấp 3 rồi."
"Không sao đâu ạ, con học giỏi lắm, ba con rất yên tâm. Con sẽ chăm sóc An An thật tốt, dì cho con chơi với em ấy nha.” Chu Bình Bình nài nỉ mẹ Tiền Thiển. Tiền Thiển không ngờ rằng cô được yêu thích như thế, để Chu Bình Binh xin phép mẹ cô tới chơi với cô.
Cuối cùng Chu Bình Bình cũng được như nguyện, cô bé thành khách quen nhà Tiền Thiển. Thí sinh sắp tham gia thi cấp ba liên tục ngó thăm nhà cô khiến cô nhóc đó rất cực, mẹ Tiền Thiển cũng ngại.
Cơ mà Chu Bình Bình không phải vất vả lâu, bởi vì người ba cảnh sát có vợ chết sớm của cô nhóc đã rung rinh được mẹ Tiền Thiển cưới về làm vợ! Lúc này Tiền Thiển mới thật sự biết tên đầy đủ của mình: Chu An An!
"Sao chị không vào thẳng bên trong?" Đây là lần đầu tiên Tiền Thiển mở miệng.
"An An, em nói chuyện với chị đó ư?! Chất giọng đáng yêu quá." Cô bé cười đầy vui vẻ: "Chị sợ em sẽ biết đấy. Em không quen chị, biết đâu nghĩ chị là một bà chị kỳ quái thì sao."
Hả? Không biết á?! Tiền Thiển ngây người. Không biết còn chào hỏi cô, lại biết tên của cô?
Tiền Thiển trừng to mắt không lên tiếng. Giờ cô cô mới thực sự cảm thấy cô nhóc này hơi kỳ quái. Huhu, ở đây có chị gái kỳ quái, sao giờ ma ma vẫn chưa về…
Dường như cô bé kia thấy ánh mắt lạ lùng của Tiền Thiển, thế là ngồi trêи giường nghiêm túc lục cái túi xách mình mang tới: "An An, chị có mua kẹo que cho em nè, vẫn giữ bên người, định hai ngày trước đưa em rồi cơ. Nhưng ba chị bảo em bị thương, tốt nhất đừng ăn linh tinh gì, đợi lát nữa chị hỏi bác sĩ xem sao.”
Ánh mắt Tiền Thiển càng kỳ dị hơn, kẹo que không rõ lai lịch, cô nghĩ mình không muốn ăn lắm đâu, ai tới cứu cô với...
Cuối cùng cũng có lúc Tiền Thiển gặp may. Lúc cô đang ngóng trông có ai đó tới giải cứu cô, phòng ngừa cô bị cô bé kỳ quái này nhét chiếc kẹo bất minh vào miệng, thì bấy giờ có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đẩy cửa vào.
"Bình Bình! Ba biết là con lại chạy tới đây mà." Sắc mặt người đàn ông đó khá bất lực, nhìn cô bé ngồi bên giường Tiền Thiển.
"Ba! Lúc nãy An An nói chuyện với con đấy! Em ấy còn cười với con nữa! Bé rất thích con." Cô nhóc tên Bình Bình vui sướиɠ chỉ Tiền Thiển rồi khoe khoang với ba mình: "Con đã bảo ba rồi mà, nhất định em ấy sẽ thích con."
May mà người đàn ông này khá đáng tin, không hùa theo mấy trò điên loạn của con gái. Ông chú kéo ghế ngồi xuống cạnh con mình, hơi khom người quan sát mặt mũi Tiền Thiển, trong mắt mang theo ý cười, dịu dàng cất tiếng: "Chào con, chú là chú Chu."
Ông chú chỉ cô nhóc cạnh mình: "Đây là con gái chú, Chu Bình Bình, con đừng sợ, chị ấy rất thích con, muốn làm bạn với con."
Tiền Thiển: Ha ha... Thiếu nữ mười mấy tuổi tìm một con nhóc sáu tuổi để kết bạn, ai tin hả trời...
Nhưng dù đôi cha con kỳ quái này rất không đáng tin, cơ mà với cái bắp tay bắp chân bé xíu khi sáu tuổi, thế đơn lực cô nằm một mình trong phòng bệnh, Tiền Thiển cũng tạm thời không còn cách gì với họ, chỉ có thể ngóng trông mẹ nhanh nhanh về.
Cũng không phải là trẻ em thật, ít ra trong lòng Tiền Thiển vẫn kịp nắm bắt tình hình. Cô cười với tay đàn ông đó: "Con chào chú."
Cô nhóc tên Chu Bình Bình ghé sát vào giường Tiền Thiển, mặt mày hân hoan khen cô: "An An lễ phép thật."
Tiền Thiển không biết nên trả lời câu dỗ dành trẻ nhỏ này thế nào, cô đành cười với Chu Bình Bình, quay đầu hỏi cha Chu Bình Bình: "Ừm... chú Chu, mẹ con..."
"À, mẹ con á..." Người đàn ông hiểu ra, gật đầu: "An An nhớ mẹ à? Lúc này chắc mẹ con tan làm rồi, đang tới bệnh viện."
Hự! Tiền Thiển hơi bực bội trong lòng! Cô tính nói mẹ cô sắp tới rồi, dọa đôi cha con này một chút. Kết quả xem người ta nói gì đi...
Tiền Thiển ngoan ngoãn nằm trêи giường, nhìn đôi cha con này một ca một xướng dỗ cô nói chuyện. May mà không cần chờ lâu thì bà mẹ hời của cô quay về.
"Cảnh sát Chu à, sao anh lại ở đây?" Bà mẹ hời của Tiền Thiển vừa vào cửa đã giật mình hỏi người đàn ông ngồi cạnh giường con gái mình.
Ồ... Quen thật cơ đấy, hơn nữa còn là chú cảnh sát. Thoáng cái Tiền Thiển đã yên tâm, toét miệng cười to với Chu Bình Bình cạnh đấy.
"Cô Trịnh à, chào cô, đây con gái Bình Bình của tôi, hẳn cô từng thấy rồi. Con bé lén chạy tới đây." Cảnh sát Chu lộ ra nụ cười tỏa nắng.
Tiền Thiển: Thì ra mẹ tui họ Trịnh ư...
"Bình Bình luôn muốn tới thăm An An, ngỏ lời với tôi nhiều lần. Hôm nay tôi có việc tới bệnh viện, thế là tiện dẫn nó tới luôn. Cô không để tâm chứ?" Cảnh sát Chu xoa đầu con gái, cười ngại ngùng với mẹ Trịnh.
"An An? An An nào?" Mẹ Tiền Thiển ngẩn người.
Tiền Thiển: Gì cơ? Thế không phải con tên An An à? Vậy rốt cuộc con tên là gì thế?
"À, là con gái cô ấy mà." Cảnh sát Chu vỗ trán một cái: "Ngại quá, Bình Bình rất thích con nhóc nhà cô, lần trước tình cờ thấy con gái cô ở bệnh viện thế là luôn miệng nói con gái cô là em gái lý tưởng của nó. Từ nhỏ con bé đã thích có em gái, còn chuẩn bị tên cho em gái luôn rồi, gọi là An An, vậy là chúng tôi luôn gọi thế với con gái cô. Ngại quá, rất xin lỗi."
Thấy người ta thích con gái mình như thế, đương nhiên mẹ Tiền Thiển sẽ không chấp nhặt, ngược lại còn hơi vui vẻ, bà bước tới sờ mặt Tiền Thiển: "An An... Tên hay thật đấy. Bình An, bình an là quan trọng nhất..."
Bà nhìn khuôn mặt nhỏ thoáng bẩn của con gái vì bị thương mà phải nằm viện, cười dịu dàng: "An An nhỏ bé, mau cảm ơn chị Bình Bình đi nào?"
Tiền Thiển: (⊙o⊙)! Ơ kìa mẹ ơi! Mẹ muốn đổi tên con là An An thật đấy ư? Sao mẹ tùy ý đổi vại... Rốt cuộc tên trước của con là gì đó...
Từ lúc đó Tiền Thiển thật sự đổi tên là An An, cô luôn không có cơ hội để biết được cái tên cũ của mình là gì. Cô chỉ biết là, mẹ hời của cô thật sự rất thích cái tên An An này, luôn miệng bảo cô bình an là quan trọng nhất.
Tiền Thiển nghĩ, có lẽ là nguyên chủ ngã bị thương dọa bà sợ rồi. Nhóc con nghịch ngợm khiến người ta không yên tâm nổi mà!
Ngày xuất viện, mẹ Tiền Thiển ôm cô, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cô: "An An, sau này phải ngoan biết không? Đừng để mẹ lo như thế nữa! Lần này con đã nằm viện cả tháng đấy, may mà không để lại di chứng gì."
Vâng... Tiền Thiển cõng nồi cho con nhóc nghịch ngợm nào đó: "Mẹ, sau này con sẽ ngoan ạ."
Tới đón Tiền Thiển xuất viện không chỉ có mẹ cô, mà còn có Chu Bình Bình ba ngày chạy tới bệnh viện hết hai.
"Dì ơi, dì ơi, sau này con có thể tới chơi với An An nhà dì không?" Ánh mắt Chu Bình Bình có sự nóng vội: "An An phải tĩnh dưỡng một thời gian dài ở nhà, con có thể dạy bù cho em ấy, để sang năm em ấy lên thẳng lớp hai luôn."
"Nhưng làm vậy sẽ ảnh hưởng việc học của con." Mẹ Tiền Thiển hơi do dự: "Ba con bảo con sắp thi cấp 3 rồi."
"Không sao đâu ạ, con học giỏi lắm, ba con rất yên tâm. Con sẽ chăm sóc An An thật tốt, dì cho con chơi với em ấy nha.” Chu Bình Bình nài nỉ mẹ Tiền Thiển. Tiền Thiển không ngờ rằng cô được yêu thích như thế, để Chu Bình Binh xin phép mẹ cô tới chơi với cô.
Cuối cùng Chu Bình Bình cũng được như nguyện, cô bé thành khách quen nhà Tiền Thiển. Thí sinh sắp tham gia thi cấp ba liên tục ngó thăm nhà cô khiến cô nhóc đó rất cực, mẹ Tiền Thiển cũng ngại.
Cơ mà Chu Bình Bình không phải vất vả lâu, bởi vì người ba cảnh sát có vợ chết sớm của cô nhóc đã rung rinh được mẹ Tiền Thiển cưới về làm vợ! Lúc này Tiền Thiển mới thật sự biết tên đầy đủ của mình: Chu An An!
/167
|