Nửa câu sau “Xảy ra chuyện gì” còn kẹt trong miệng đã bị Thời Thích cắt ngang, cô đành nuốt ngược vào bụng.
Mấy lời bực bội lại không thể nói ra.
Ninh Mông lập tức “xì xì” sáu lần rồi che miệng lại.
Trình Tiên Vi ngơ ngác nhìn động tác của cô, cười ngượng: “Cô Ninh đáng yêu quá… Ha ha ha…”
Thời Thích không biểu hiện gì, kéo cô ra ngoài.
Lúc đi ra suôn sẻ hơn rất nhiều, họ đi một mạch về phía trước, sau khi ra khỏi ngọn núi đó vẫn là lùm cỏ dại quen thuộc, giờ vô cùng hoang vắng, so với cỏ xanh um tươi tốt bọn họ vừa thấy khác nhau một trời một vực.
Ranh giới chia cắt vẫn ở đó không thay đổi chút nào.
Trình Tiên Vi đích thân trải qua vẫn phải ngoảnh đầu lại nhìn, cảm giác sâu không tưởng được.
Ai mà biết được bước chân lên mảnh đất này lại là khung cảnh mà người thường không tưởng tượng ra nổi chứ, nếu ông ta lợi dụng được nó chẳng phải sẽ nổi danh thế giới sao?
Nghĩ lại, chuyện huyền diệu như vậy chắc chắn sẽ không tới lượt ông ta, một là bị giải quyết, hai là bị thu hồi cho quốc gia, đến lúc đó hơn 1 tỷ liền đổ sông đổ bể rồi.
Vẫn đừng nên nói gì là tốt nhất, đợi đến khi có người phát hiện ra hẵng nói sau, trước tiên phải thu hồi vốn về đã.
Còn mấy người chạy ra ngoài không thấy bóng dáng đâu đã bị ông ta ném ra sau đầu từ lâu rồi.
Trình Tiên Vi cho rằng ngọn nguồn chuyện cương thi chỉ đơn giản như vậy, giờ trong lòng cảm thấy thư thái, chỉ còn chờ trở về để phát triển nơi này thôi.
Lúc gần đi, ông ta lại do dự hỏi: “Cậu Thích, cứ để xác chết người đàn ông kia chạy dễ dàng như vậy à…”
Trình Tiên Vi luôn lo sẽ xảy ra vấn đề.
Ninh Mông cũng lén hỏi hệ thống: “Thiện Hành biến thành cương thi lại chạy ra đi, sẽ không xảy ra việc gì chứ?”
Hệ thống trả lời: “Cô nghĩ nhiều rồi, ông ta mới thành cương thi, chưa quen với khí hậu, thậm chí có thể bị ảnh mặt trời trực tiếp tiêu diệt.”
Thời Thích thờ ơ nói: “Việc này không liên quan tới ông.”
Trình Tiên Vi nghe thế mặt mày hớn hở lên, nói: “Lần này làm phiền cậu Thích rồi, tôi sẽ hậu tạ thật nhiều!”
Ông ta tốn không ít công sức mời anh, lần này có thể đảm bảo được, ông ta cũng nguyện ý trả thù lao, chỉ cần vừa lòng là được.
Mấy thứ cương thi kia không liên quan tới ông ta là tốt nhất!
Thời Thích hơi hé miệng.
Ninh Mông không nhịn được quay lại nhìn, ngọn núi Yến Sơn được xưng là long mạch tựa như ảo ảnh kia đã biến mất hoàn toàn.
Nhưng cô biết, nếu muốn thì chắc chắn có thể quay lại được, chẳng qua là phải đi một con đường đặc biệt.
Yến Sơn điểm du lịch của Yến Kinh, sau lưng chưa từng bị phát hiện ra, có lẽ bọn họ là người đầu tiên tới nơi này.
Một lúc sau, xe nhà họ Thời xuất hiện bên đường.
Sau khi trở lại nhà họ Thời, Thời Thích lập tức đi tới tòa nhà bên cạnh biệt thự.
Ninh Mông có chút ấn tượng.
Cô từng nhìn thấy tòa nhà kia trong trí nhớ của bà cụ Thời, bên trong có liên quan đến tổ tiên nhà họ Thời, trừ mấy thứ này, bên trong còn có bài vị, đây chính là từ đường.
Sau khi Thời Thích lên nắm quyền, bài vị của những người tốt đều được đặt trong từ đường.
Lúc Ninh Mông bị anh dẫn vào, bên trong tối om, chỉ có nơi đặt bài vị mới được chiếu sáng, tựa như ngọn nến, bên dưới ước chừng có hàng trăm bài vị.
Nhìn khá đáng sợ.
Cô âm thầm nuốt nước bọt, đột nhiên nảy ra suy nghĩ nơi đây bị quỷ ám, từng trận gió lạnh thổi sau lưng.
Ninh Mông đến gần Thời Thích nhưng anh không có chút phản ứng nào.
Mãi lâu sau, Thời Thích cúi đầu lạy bài vị, nói mấy câu, nhưng không phát ra tiếng.
Ninh Mông cũng lạy theo, không biết nên nói gì mới tốt, đành cầu bọn họ phù hộ cho cô và Thời Thích bình an sống đến già.
Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy có ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm chằm đỉnh đầu mình?
Ninh Mông không dám ngẩng đầu, đợi cái cảm giác này biến mất mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Thời Thích.
“Lạy xong chính là người họ Thời rồi.” Anh nói.
Ninh Mông: “…”
Cô quay mặt đi, nói thầm: “Không phải trên sổ hộ khẩu của anh đã viết rồi sao?”
Giờ cô thành thế này rồi, có đi sửa được hộ khẩu cũng đành chấp nhận thân phận này, dù sao bây giờ trừ Trình Tiên Vi thì không có ai biết hết.
Thời Thích mặt mũi thanh lịch tao nhã, “Em thừa nhận là được rồi.”
Ninh Mông hừ một tiếng, không thèm nói nữa.
Sau đó hai người sánh vai rời khỏi từ đường, trở lại căn nhà nhỏ, ở lâu như vậy, căn nhà nhỏ này vẫn hợp ý cô nhất.
Nhưng Thời Thích không để cô ở căn phòng của bà cụ Thời lúc trước, mà để phòng bên cạnh anh cho cô ở, hai phòng thông nhau bởi một cái ban công.
Tốt xấu gì cũng có chỗ ở, Ninh Mông không chê.
Đi dạo một vòng bên dưới, tâm tình của cô tốt hơn nhiều, thấy Lập Xuân đang chăm sóc hoa ở sau vườn, cũng cùng nghĩ ra, hỏi: “Lập Hạ đâu?”
Âm thanh không nhỏ, Lập Xuân vừa khéo nghe được.
Cái tên này vừa thốt ra, tim cô ấy liền lộp bộp một tiếng, vội đưa mắt ra hiệu cho Ninh Mông hai tay chặn lại, ý bảo cô đừng nói nữa.
Đã hơn hai mươi năm trôi qua, cô ấy vẫn không dám nhắc lại tên Lập Hạ.
Từ việc xảy ra hai mươi năm trước, cái tên Lập Hạ đã trở thành điều cấm kỵ ở nhà họ Thời, cô ấy từng gặp người trong biệt thự gọi nhầm tên Lập Hạ, về sau không còn thấy người kia nữa.
Ngay cả cô ấy, cũng hơn hai mươi năm rồi chưa từng gọi lại cái tên này.
Cách một khoảng xa, Ninh Mông vốn không nhìn thấy Lập Xuân đang đưa mắt ra hiệu cho cô, không hề biết gì cả mà nhìn Thời Thích.
Quả nhiên, cô nghe thấy anh lạnh lùng nói: “Cho chó ăn rồi.”
Nghe vậy, Ninh Mông sững sờ một lúc không lên tiếng, bị giọng nói lạnh lẽo của anh dọa sợ, cũng không nhận ra được là chuyện gì đang xảy ra.
Lập Xuân biết điều rời khỏi phòng khách, để lại hai người giương mắt nhìn nhau.
Ninh Mông suy nghĩ thật kỹ câu nói của Thời Thích tới mấy lần, cuối cùng vẫn quay về với suy đoán thứ nhất là anh mang Lập Hạ đi cho chó ăn rồi.
Trong lòng không biết là cảm giác gì.
Với
tính cách của Thời Thích chắc chắn là có nguyên nhân, lúc ở trong cơ thể bà Thời cô cũng từng tiếp xúc với Lập Hạ, về sau cũng không còn thấy nữa, về việc chuyện gì đã xảy ra thì cô không rõ lắm.
Không biết là việc gì đã khiến Thời Thích đưa ra quyết định như vậy.
Yên lặng hồi lâu, Thời Thích cuối cùng cũng lên tiếng: “Em sợ à?”
Ninh Mông lắc đầu, “Không có… Em muốn biết là có chuyện gì xảy ra.”
Lập Xuân và Lập Hạ đến nhà họ Thời cùng một lúc và được huấn luyện ở đây, nếu Lập Hạ tâm tư khác thường, có thể là bị người khác tính toán từ rất lâu rồi.
Nghĩ lại việc của Thời Thiện Hành, hoàn toàn có khả năng.
Ánh mắt Thời Thích bỗng trở nên u ám, giọng nói dịu dàng nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác âm u không giải thích được: “Em không cần biết đâu.”
Chuyện như vậy sao có thể để cô biết được.
Ninh Mông biết anh luôn tỏ ra mạnh mẽ, e là việc này có liên quan tới cô.
Trong đầu cô chợt lóe lên một ánh sáng, đột nhiên nghĩ tới việc xảy ra ở trong căn nhà nhỏ, lúc ấy chỉ có mỗi ba người là cô, Lập Xuân và Lập Hạ còn lại đều là người mặc vest đen.
Hung thủ kia có thể dễ dàng giết chết cô có lẽ là nhờ có tiếp viện bên trong, mà người này rất có thể là Lập Hạ.
Càng nghĩ càng cảm thấy là khả năng này.
Nếu không thì phạm lỗi bình thường sao có thể bị mang cho chó ăn chứ, theo cách nghĩ của Thời Thích, chắc chắn là sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
Ninh Mông không hỏi nữa mà nén vấn đề này xuống đáy lòng.
Ngày hôm sau, Weibo lại cập nhật tin tức về “Đường âm ma”.
Trình Tiên Vi tổ chức riêng một buổi họp báo đưa ra lời tuyên bố thật lớn, cuối cùng với sự trợ giúp của cảnh sát đã làm công chúng tin ông ta.
Tuy là thế nhưng vẫn phải chịu ảnh hưởng.
Dù sao cũng là nơi có người chết, nghĩ sao cũng thấy u ám, may là xây công viên trò chơi chứ không phải tiểu khu, nếu không chắc chắn sẽ không có ai vào ở.
Ninh Mông xem xong liền tắt điện thoại.
Trình Tiên Vi kinh doanh bất động sản nhiều năm như vậy, tai nạn xảy ra không chỉ mới một hai lần, căn bản không cần lo phải xử lí thế nào, chắc chắn là ông ta có phương án của riêng mình.
Người giấy nhỏ trên bàn cố gắng ôm lấy cái bút đi tới đi lui.
Hai ngày nay Ninh Mông đã nhìn thấy chúng nó di chuyển bút chì từ bên trái sang bên phải bàn, hôm sau lại chuyển về.
Ngày nào cũng làm không biết mệt.
Ninh Mông rút bút ra chọc chọc vào mông người giấy, không ngờ dùng sức quá mạnh mà đâm ngã nó
“Xin lỗi xin lỗi.” Cô vội nói xin lỗi.
Người giấy nhỏ bị chọc phải rất không vui rời khỏi cái bút, đưa lưng về phía cô, không muốn để ý đến cô nữa.
Người giấy xanh ngược lại rất vui, xoay váy nhỏ của mình ra để ôm chặt lấy ngón tay cô, cọ tới cọ lui, nếu như có thể nói thì giờ chắc đã ê ê a a không ngừng rồi.
Ninh Mông trêu đùa hồi lâu, cuối cùng cũng không quấy rầy bọn chúng chuyển bút nữa, chạy xuống lâu.
Lập Xuân đang ngồi xem di động trong phòng khách.
Động tĩnh cô đi xuống lầu lớn như vậy mà Lập Xuân cũng không nhận ra, say sưa nhìn chằm chằm điện thoại, Ninh Mông không khỏi tò mò hỏi: “Cô đang xem cái gì mà mê mẩn vậy?”
Lập Xuân vội quay đầu lại, nhìn thấy cô liền lập tức đứng dậy, “Phu nhân.”
Ninh Mông: “…”
Từ khi Thời Thích đưa cô về từ từ đường, tất cả mọi người bên này đều gọi cô là phu nhân, nói thế nào cũng không được.
Cô thậm chí còn không đưa ra được bằng chứng xác thực để bác bỏ.
Dù sao tờ thứ hai của sổ hộ khẩu cũng chính là cô, đằng sau còn ghi quan hệ với chủ hộ, trắng trợn như vậy cô còn phản bác thế nào được.
Thôi thì vò đã mẻ lại còn sứt.
Lập Xuân không bận tâm về cái này, giải thích cho cô: “Tôi vừa xem tin tức, bọn họ nói bên ngoài xuất hiện kẻ man rợ, chuyên môn đi ra ngoài cắn người lúc nửa đêm.”
Kẻ man rợ?
Ninh Mông khó hiểu: “Kẻ man rợ nửa đêm ra ngoài cắn người á?”
Bây giờ còn có kẻ man rợ nổi tiếng nhất là loài chưa được phát hiện trong núi, phải ở trong rừng rậm chứ, sao lại chạy đến thành phố lớn vậy?
Lập Xuân gật đầu, đưa điện thoại di động cho cô xem “Một số người được đưa tin thế này, nửa đêm bị đưa vào bệnh viện, còn ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU.”
Hình ảnh quả thực giống như lời cô ấy nói.
Lập Xuân không dám nói quá nhiều, dù sao phu nhân nhìn cũng khá nhát gan, nhỡ mà dọa sợ cô ấy thì phải làm sao bây giờ.
***
Phu nhân.
——《 Thời Thích lén giấu cuốn sổ nhật ký nhỏ đi》
Mấy lời bực bội lại không thể nói ra.
Ninh Mông lập tức “xì xì” sáu lần rồi che miệng lại.
Trình Tiên Vi ngơ ngác nhìn động tác của cô, cười ngượng: “Cô Ninh đáng yêu quá… Ha ha ha…”
Thời Thích không biểu hiện gì, kéo cô ra ngoài.
Lúc đi ra suôn sẻ hơn rất nhiều, họ đi một mạch về phía trước, sau khi ra khỏi ngọn núi đó vẫn là lùm cỏ dại quen thuộc, giờ vô cùng hoang vắng, so với cỏ xanh um tươi tốt bọn họ vừa thấy khác nhau một trời một vực.
Ranh giới chia cắt vẫn ở đó không thay đổi chút nào.
Trình Tiên Vi đích thân trải qua vẫn phải ngoảnh đầu lại nhìn, cảm giác sâu không tưởng được.
Ai mà biết được bước chân lên mảnh đất này lại là khung cảnh mà người thường không tưởng tượng ra nổi chứ, nếu ông ta lợi dụng được nó chẳng phải sẽ nổi danh thế giới sao?
Nghĩ lại, chuyện huyền diệu như vậy chắc chắn sẽ không tới lượt ông ta, một là bị giải quyết, hai là bị thu hồi cho quốc gia, đến lúc đó hơn 1 tỷ liền đổ sông đổ bể rồi.
Vẫn đừng nên nói gì là tốt nhất, đợi đến khi có người phát hiện ra hẵng nói sau, trước tiên phải thu hồi vốn về đã.
Còn mấy người chạy ra ngoài không thấy bóng dáng đâu đã bị ông ta ném ra sau đầu từ lâu rồi.
Trình Tiên Vi cho rằng ngọn nguồn chuyện cương thi chỉ đơn giản như vậy, giờ trong lòng cảm thấy thư thái, chỉ còn chờ trở về để phát triển nơi này thôi.
Lúc gần đi, ông ta lại do dự hỏi: “Cậu Thích, cứ để xác chết người đàn ông kia chạy dễ dàng như vậy à…”
Trình Tiên Vi luôn lo sẽ xảy ra vấn đề.
Ninh Mông cũng lén hỏi hệ thống: “Thiện Hành biến thành cương thi lại chạy ra đi, sẽ không xảy ra việc gì chứ?”
Hệ thống trả lời: “Cô nghĩ nhiều rồi, ông ta mới thành cương thi, chưa quen với khí hậu, thậm chí có thể bị ảnh mặt trời trực tiếp tiêu diệt.”
Thời Thích thờ ơ nói: “Việc này không liên quan tới ông.”
Trình Tiên Vi nghe thế mặt mày hớn hở lên, nói: “Lần này làm phiền cậu Thích rồi, tôi sẽ hậu tạ thật nhiều!”
Ông ta tốn không ít công sức mời anh, lần này có thể đảm bảo được, ông ta cũng nguyện ý trả thù lao, chỉ cần vừa lòng là được.
Mấy thứ cương thi kia không liên quan tới ông ta là tốt nhất!
Thời Thích hơi hé miệng.
Ninh Mông không nhịn được quay lại nhìn, ngọn núi Yến Sơn được xưng là long mạch tựa như ảo ảnh kia đã biến mất hoàn toàn.
Nhưng cô biết, nếu muốn thì chắc chắn có thể quay lại được, chẳng qua là phải đi một con đường đặc biệt.
Yến Sơn điểm du lịch của Yến Kinh, sau lưng chưa từng bị phát hiện ra, có lẽ bọn họ là người đầu tiên tới nơi này.
Một lúc sau, xe nhà họ Thời xuất hiện bên đường.
Sau khi trở lại nhà họ Thời, Thời Thích lập tức đi tới tòa nhà bên cạnh biệt thự.
Ninh Mông có chút ấn tượng.
Cô từng nhìn thấy tòa nhà kia trong trí nhớ của bà cụ Thời, bên trong có liên quan đến tổ tiên nhà họ Thời, trừ mấy thứ này, bên trong còn có bài vị, đây chính là từ đường.
Sau khi Thời Thích lên nắm quyền, bài vị của những người tốt đều được đặt trong từ đường.
Lúc Ninh Mông bị anh dẫn vào, bên trong tối om, chỉ có nơi đặt bài vị mới được chiếu sáng, tựa như ngọn nến, bên dưới ước chừng có hàng trăm bài vị.
Nhìn khá đáng sợ.
Cô âm thầm nuốt nước bọt, đột nhiên nảy ra suy nghĩ nơi đây bị quỷ ám, từng trận gió lạnh thổi sau lưng.
Ninh Mông đến gần Thời Thích nhưng anh không có chút phản ứng nào.
Mãi lâu sau, Thời Thích cúi đầu lạy bài vị, nói mấy câu, nhưng không phát ra tiếng.
Ninh Mông cũng lạy theo, không biết nên nói gì mới tốt, đành cầu bọn họ phù hộ cho cô và Thời Thích bình an sống đến già.
Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy có ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm chằm đỉnh đầu mình?
Ninh Mông không dám ngẩng đầu, đợi cái cảm giác này biến mất mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Thời Thích.
“Lạy xong chính là người họ Thời rồi.” Anh nói.
Ninh Mông: “…”
Cô quay mặt đi, nói thầm: “Không phải trên sổ hộ khẩu của anh đã viết rồi sao?”
Giờ cô thành thế này rồi, có đi sửa được hộ khẩu cũng đành chấp nhận thân phận này, dù sao bây giờ trừ Trình Tiên Vi thì không có ai biết hết.
Thời Thích mặt mũi thanh lịch tao nhã, “Em thừa nhận là được rồi.”
Ninh Mông hừ một tiếng, không thèm nói nữa.
Sau đó hai người sánh vai rời khỏi từ đường, trở lại căn nhà nhỏ, ở lâu như vậy, căn nhà nhỏ này vẫn hợp ý cô nhất.
Nhưng Thời Thích không để cô ở căn phòng của bà cụ Thời lúc trước, mà để phòng bên cạnh anh cho cô ở, hai phòng thông nhau bởi một cái ban công.
Tốt xấu gì cũng có chỗ ở, Ninh Mông không chê.
Đi dạo một vòng bên dưới, tâm tình của cô tốt hơn nhiều, thấy Lập Xuân đang chăm sóc hoa ở sau vườn, cũng cùng nghĩ ra, hỏi: “Lập Hạ đâu?”
Âm thanh không nhỏ, Lập Xuân vừa khéo nghe được.
Cái tên này vừa thốt ra, tim cô ấy liền lộp bộp một tiếng, vội đưa mắt ra hiệu cho Ninh Mông hai tay chặn lại, ý bảo cô đừng nói nữa.
Đã hơn hai mươi năm trôi qua, cô ấy vẫn không dám nhắc lại tên Lập Hạ.
Từ việc xảy ra hai mươi năm trước, cái tên Lập Hạ đã trở thành điều cấm kỵ ở nhà họ Thời, cô ấy từng gặp người trong biệt thự gọi nhầm tên Lập Hạ, về sau không còn thấy người kia nữa.
Ngay cả cô ấy, cũng hơn hai mươi năm rồi chưa từng gọi lại cái tên này.
Cách một khoảng xa, Ninh Mông vốn không nhìn thấy Lập Xuân đang đưa mắt ra hiệu cho cô, không hề biết gì cả mà nhìn Thời Thích.
Quả nhiên, cô nghe thấy anh lạnh lùng nói: “Cho chó ăn rồi.”
Nghe vậy, Ninh Mông sững sờ một lúc không lên tiếng, bị giọng nói lạnh lẽo của anh dọa sợ, cũng không nhận ra được là chuyện gì đang xảy ra.
Lập Xuân biết điều rời khỏi phòng khách, để lại hai người giương mắt nhìn nhau.
Ninh Mông suy nghĩ thật kỹ câu nói của Thời Thích tới mấy lần, cuối cùng vẫn quay về với suy đoán thứ nhất là anh mang Lập Hạ đi cho chó ăn rồi.
Trong lòng không biết là cảm giác gì.
Với
tính cách của Thời Thích chắc chắn là có nguyên nhân, lúc ở trong cơ thể bà Thời cô cũng từng tiếp xúc với Lập Hạ, về sau cũng không còn thấy nữa, về việc chuyện gì đã xảy ra thì cô không rõ lắm.
Không biết là việc gì đã khiến Thời Thích đưa ra quyết định như vậy.
Yên lặng hồi lâu, Thời Thích cuối cùng cũng lên tiếng: “Em sợ à?”
Ninh Mông lắc đầu, “Không có… Em muốn biết là có chuyện gì xảy ra.”
Lập Xuân và Lập Hạ đến nhà họ Thời cùng một lúc và được huấn luyện ở đây, nếu Lập Hạ tâm tư khác thường, có thể là bị người khác tính toán từ rất lâu rồi.
Nghĩ lại việc của Thời Thiện Hành, hoàn toàn có khả năng.
Ánh mắt Thời Thích bỗng trở nên u ám, giọng nói dịu dàng nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác âm u không giải thích được: “Em không cần biết đâu.”
Chuyện như vậy sao có thể để cô biết được.
Ninh Mông biết anh luôn tỏ ra mạnh mẽ, e là việc này có liên quan tới cô.
Trong đầu cô chợt lóe lên một ánh sáng, đột nhiên nghĩ tới việc xảy ra ở trong căn nhà nhỏ, lúc ấy chỉ có mỗi ba người là cô, Lập Xuân và Lập Hạ còn lại đều là người mặc vest đen.
Hung thủ kia có thể dễ dàng giết chết cô có lẽ là nhờ có tiếp viện bên trong, mà người này rất có thể là Lập Hạ.
Càng nghĩ càng cảm thấy là khả năng này.
Nếu không thì phạm lỗi bình thường sao có thể bị mang cho chó ăn chứ, theo cách nghĩ của Thời Thích, chắc chắn là sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
Ninh Mông không hỏi nữa mà nén vấn đề này xuống đáy lòng.
Ngày hôm sau, Weibo lại cập nhật tin tức về “Đường âm ma”.
Trình Tiên Vi tổ chức riêng một buổi họp báo đưa ra lời tuyên bố thật lớn, cuối cùng với sự trợ giúp của cảnh sát đã làm công chúng tin ông ta.
Tuy là thế nhưng vẫn phải chịu ảnh hưởng.
Dù sao cũng là nơi có người chết, nghĩ sao cũng thấy u ám, may là xây công viên trò chơi chứ không phải tiểu khu, nếu không chắc chắn sẽ không có ai vào ở.
Ninh Mông xem xong liền tắt điện thoại.
Trình Tiên Vi kinh doanh bất động sản nhiều năm như vậy, tai nạn xảy ra không chỉ mới một hai lần, căn bản không cần lo phải xử lí thế nào, chắc chắn là ông ta có phương án của riêng mình.
Người giấy nhỏ trên bàn cố gắng ôm lấy cái bút đi tới đi lui.
Hai ngày nay Ninh Mông đã nhìn thấy chúng nó di chuyển bút chì từ bên trái sang bên phải bàn, hôm sau lại chuyển về.
Ngày nào cũng làm không biết mệt.
Ninh Mông rút bút ra chọc chọc vào mông người giấy, không ngờ dùng sức quá mạnh mà đâm ngã nó
“Xin lỗi xin lỗi.” Cô vội nói xin lỗi.
Người giấy nhỏ bị chọc phải rất không vui rời khỏi cái bút, đưa lưng về phía cô, không muốn để ý đến cô nữa.
Người giấy xanh ngược lại rất vui, xoay váy nhỏ của mình ra để ôm chặt lấy ngón tay cô, cọ tới cọ lui, nếu như có thể nói thì giờ chắc đã ê ê a a không ngừng rồi.
Ninh Mông trêu đùa hồi lâu, cuối cùng cũng không quấy rầy bọn chúng chuyển bút nữa, chạy xuống lâu.
Lập Xuân đang ngồi xem di động trong phòng khách.
Động tĩnh cô đi xuống lầu lớn như vậy mà Lập Xuân cũng không nhận ra, say sưa nhìn chằm chằm điện thoại, Ninh Mông không khỏi tò mò hỏi: “Cô đang xem cái gì mà mê mẩn vậy?”
Lập Xuân vội quay đầu lại, nhìn thấy cô liền lập tức đứng dậy, “Phu nhân.”
Ninh Mông: “…”
Từ khi Thời Thích đưa cô về từ từ đường, tất cả mọi người bên này đều gọi cô là phu nhân, nói thế nào cũng không được.
Cô thậm chí còn không đưa ra được bằng chứng xác thực để bác bỏ.
Dù sao tờ thứ hai của sổ hộ khẩu cũng chính là cô, đằng sau còn ghi quan hệ với chủ hộ, trắng trợn như vậy cô còn phản bác thế nào được.
Thôi thì vò đã mẻ lại còn sứt.
Lập Xuân không bận tâm về cái này, giải thích cho cô: “Tôi vừa xem tin tức, bọn họ nói bên ngoài xuất hiện kẻ man rợ, chuyên môn đi ra ngoài cắn người lúc nửa đêm.”
Kẻ man rợ?
Ninh Mông khó hiểu: “Kẻ man rợ nửa đêm ra ngoài cắn người á?”
Bây giờ còn có kẻ man rợ nổi tiếng nhất là loài chưa được phát hiện trong núi, phải ở trong rừng rậm chứ, sao lại chạy đến thành phố lớn vậy?
Lập Xuân gật đầu, đưa điện thoại di động cho cô xem “Một số người được đưa tin thế này, nửa đêm bị đưa vào bệnh viện, còn ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU.”
Hình ảnh quả thực giống như lời cô ấy nói.
Lập Xuân không dám nói quá nhiều, dù sao phu nhân nhìn cũng khá nhát gan, nhỡ mà dọa sợ cô ấy thì phải làm sao bây giờ.
***
Phu nhân.
——《 Thời Thích lén giấu cuốn sổ nhật ký nhỏ đi》
/114
|