Mỗi Đêm Đều Bước Vào Mộng Của Lão Đại
Chương 25: Không muốn lại mơ thấy giấc mơ vô nghĩa này nữa
/527
|
Chương 25: Không muốn lại mơ thấy giấc mơ vô nghĩa này nữa
Mặc kệ bao nhiêu giấc mơ, mặc kệ bối cảnh trong mơ đã biến hóa bao nhiêu lần, người phụ nữ kia vẫn không hề thay đổi.
Sau khi tỉnh dậy, Giang Hành Chi không nhớ nổi khuôn mặt của cô, cũng không nhớ nổi cô trông như thế nào.
Nhưng anh biết, những người phụ nữ xuất hiện trong giấc mơ này, vẫn luôn là cô.
Ở trong giấc mơ, thế sự biến ảo thất thường, cuộc sống lên voi xuống chó mỗi ngày một khác, hết thảy đều đang thay đổi.
Nhưng, anh không thay đổi, cô cũng không thay đổi, chuyện bọn họ làm, cũng không thay đổi.
Anh không biết cô là ai, cô trông như thế nào.
Trong những giấc mơ đó đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng sau khi anh tỉnh, nhớ rõ ràng nhất, chính là sự triền miên giữa anh và cô.
Tất cả những chi tiết cùng cô lăn lộn, anh đều có thể nhớ lại một cách chân chân thật thật.
Nhưng, lại không nhớ nổi khuôn mặt của cô.
Rõ ràng đã gặp qua , rõ ràng vô cùng quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra.
Loại cảm giác này, chẳng dễ chịu chút nào.
Lý Tấn: “Cậu mơ những giấc như vậy bao lâu rồi?”
Giang Hành Chi: “Một năm.”
Lý Tấn im lặng, chốc lát mới nói: “Cậu, tức là cậu chịu đựng một năm không nói cho ai biết?”
Giang Hành Chi: “Giấc mơ bắt đầu xuất hiện vào một năm trước, nhưng không phải mỗi lần ngủ đều nằm mơ.”
Anh dừng một chút, lại nói: “Lúc ban đầu, nó không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi.”
Mặc kệ thế giới trong mơ kéo dài bao nhiêu, mặc kệ trong mơ xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh lại, anh cũng không có bất kỳ khó chịu nào, cho nên cũng không coi những giấc mơ này ra gì.
Anh từng tự mình suy nghĩ, chỉ cho là vì không thích chạm vào phụ nữ, cho nên mới có giấc mơ kiểu như vậy, anh cho rằng đây là một loại tín hiệu nhu cầu của cơ thể mà tiềm thức đang gửi cho anh.
Nhưng sau đó, dần dần.
Không biết tại sao, anh sẽ không tự chủ được nghĩ đến người phụ nữ trong mơ kia, anh thậm chí, thậm chí còn sẽ cố gắng nhớ lại hình dáng của cô.
Trong lúc suy nghĩ, vị trí trên ngực ẩn ẩn đau.
Tình trạng này khiến cho một người có cuộc sống vô cùng quy luật như anh rất khó chịu.
Lý Tấn: “Cậu bây giờ là muốn biết cụ thể trong mơ cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Hành Chi mấp máy môi: “Tôi không muốn lại mơ thấy loại giấc mơ này nữa.”
Trong mơ hết thảy đều nằm ngoài tầm kiểm soát, mà thói quen khống chế tất cả của Giang Hành Chi lại không thích loại cảm giác này.
Chỗ nào đó trong lòng anh, thật sự muốn biết chuyện xảy ra trong mơ, cũng rất muốn biết người phụ nữ kia trông như thế nào.
Nhưng là, anh có cảm giác mơ hồ rằng đây là một ý niệm đặc biệt nguy hiểm.
Tò mò giết chết con mèo.
Đây là đạo lý mà mọi người đều hiểu.
Anh cũng nên dừng lại, dù sao, đây cũng chỉ là một giấc mơ.
Anh không cần phải tìm hiểu tường tận về một giấc mơ, điều này không có ý nghĩa.
Lý Tấn kinh ngạc há to miệng, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối lại không thể tin được.
Tuy rằng anh ta cảm thấy, Giang Hành Chi đưa ra loại quyết định này, rất phù hợp với tác phong của Giang Hành Chi.
Nhưng từ trong đáy lòng anh ta lại cảm thấy, loại giấc mơ ly kỳ này nếu không tìm hiểu cặn kẽ, thật sự là quá đáng tiếc.
Không đợi Lý Tấn nói chuyện, lúc này, điện thoại của Giang Hành Chi vang lên.
Lý Tấn cảm giác rất rõ ràng, Giang Hành Chi nghe điện thoại xong, cả người đều tản ra một tầng khí lạnh.
Anh ta hỏi: “Sao vậy?”
Giang Hành Chi không nói gì, nhưng một lần nữa bấm số điện thoại.
Ngôn Vu ăn rất nhiều, tên Tiền Lực Khôn này nói nhiều, về vấn đề này anh ta còn đặc biệt quen thuộc, khiến cho Ngôn Vu chỉ có thể cúi đầu không ngừng ăn.
Cô ở phương diện y dược dốt đặc cán mai, cho Tiền Lực Khôn thuốc, thật ra là vì giấc mơ kia, chỉ là loại chuyện này cô cũng không có cách nào cùng người khác giải thích.
Đang nghĩ làm sao để kiếm cớ rời đi, thì đúng lúc này tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
/527
|