Chương 19: Cái thai là của ai?
Ngôn Vu đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, lại mua được một đống quà tặng, lúc này mới thắng lợi trở về.
Ngôn gia cách Giang gia rất xa, mất khoảng ba giờ lái xe.
Lúc đến nơi đã là chạng vạng tối.
Ngôn Vu không gọi điện thoại trước, vốn là muốn cho cha mẹ Ngôn một niềm vui bất ngờ.
Không ngờ người mở cửa lại là một phụ nữ trẻ tuổi xa lạ.
Người phụ nữ này còn mang một cái bụng bầu lớn, trên cổ, lỗ tai và tay đều đeo các loại trang sức vàng, trên cổ tay không chỉ có sợi dây chuyền vàng, mà còn có một chiếc vòng ngọc.
Ngôn Vu liếc mắt một cái liền nhận ra, chiếc vòng ngọc này, là vật mà nguyên chủ đã mua tặng mẹ mình Phương Quế Lan.
Ngôn Vu: ???
Cô lui về phía sau một bước nhìn trái nhìn phải, tuy rằng chưa từng tới, nhưng ký ức của nguyên chủ rất rõ ràng.
Đây chính là nhà của nguyên chủ, không sai được!
“Cô là ai?” Ngôn Vu nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt: “Sao lại ở nhà tôi?”
Ánh mắt người phụ nữ này có chút né tránh.
Hiển nhiên là có biết Ngôn Vu.
Cô ta lui về phía sau một bước, sau đó hướng Ngôn Vu mỉm cười: “Con là Tiểu Vu đúng không, con gọi ta là dì Mai là được, ta...”
“Cái gì mà gì Mai, gì Tuyết?” Nguyên chủ không có một người thân thích nào như vậy, hơn nữa nhìn người phụ nữ này mang dáng vẻ chột dạ như vậy, rõ ràng không phải là thân phận tốt đẹp gì: “Không quen, ba mẹ tôi đâu? Cô là bảo mẫu nhà chúng tôi mời đến?”
Trong lúc nói chuyện, cô đã tự mình vào nhà.
Mẹ của nguyên chủ Phương Quế Lan lúc này đang bưng một đĩa đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, trên cổ đeo tạp dề, hẳn là ở trong phòng bếp xào rau.
Bà ăn mặc thực sự mộc mạc giản dị, cùng với người phụ nữ bụng bầu đeo trang sức đầy mình kia mà so sánh, nào có chỗ nào giống một nữ chủ nhân của căn nhà này, ngược lại là giống như một người hầu thì đúng hơn.
Phương Quế Lan nhìn thấy Ngôn Vu, cũng sửng sốt.
Chắc là không nghĩ tới Ngôn Vu sẽ về nhà vào lúc này.
“Tiểu Vu, con, sao con lại trở về? Giang thiếu gia đâu? Các con cùng nhau trở về sao?”
Ngôn Vu hỏi bà: “Người phụ nữ này là ai?”
Phương Quế Lan cũng có chút bối rối lấy tay kéo tạp dề của mình.
Bà không có trực tiếp giới thiệu, mà lại nói: “Tiểu Vu, con còn chưa ăn cơm phải không, Giang thiếu gia đang ở đâu thế?”
Ngôn Vu: “Anh ấy không đi cùng con!”
Cô đi vài bước tới cửa, nói với lão Lưu đang muốn dỡ đồ trên xe: “Chú Lưu, chú đừng vội chuyển đồ, ở trong xe chờ cháu một lát.”
Chú Lưu: “Vâng, thưa phu nhân.”
Phương Quế Lan đi theo phía sau cô, lo lắng nói: “Không để người ta vào sao? Không để người ta vào ngồi một chút sao? Sẽ không bất lịch sự chứ?”
Ngôn Vu đóng cửa lại, hỏi bà: “Người phụ nữ này là ai?”
Phương Quế Lan vẻ mặt sầu lo nói: “Tiểu Vu, cái này, cái này cũng không thể nói rõ trong chốc lát được, không bằng con ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc trước đi, đúng rồi sao con đột ngột về nhà? Là Giang gia bên kia có chuyện gì sao? Giang thiếu gia không cùng con trở về, hai đứa cãi nhau à?”
Ngôn Vu nhìn chằm chằm bụng dì Mai: “Đứa bé trong bụng này là của ai?”
Phương Quế Lan không nghĩ tới cô hỏi trực tiếp như vậy, trong nháy mắt sững người.
Ngôn Vu nhìn chằm chằm người phụ nữ mang bầu này: “Là con của Ngôn Thủ Đức?”
Ngôn Thủ Đức là cha của nguyên chủ.
Dì Mai thường xuyên nghe Phương Quế Lan cùng Ngôn Thủ Đức nói đến Ngôn Vu, trong ấn tượng của cô ta, cô gái này chính là mang một bộ dạng khéo léo dịu hiền giống như Phương Quế Lan.
Nhưng mà từ khi Ngôn Vu vào cửa, dì Mai liền có một loại ảo giác giống như bị dã thú theo dõi.
Hận không thể tìm một cái khe chui vào trốn đi.
Lúc này bị Ngôn Vu nhìn chằm chằm, cô sợ tới mức sống lưng đổ mồ hôi lạnh, lắp ba lắp bắp nói: “Không, không phải, là của Ngôn Thủ Tân.”
Ngôn Thủ Tân là bác cả của nguyên chủ.
Ngôn Vu lập tức lấy di động ra gọi điện thoại cho bác gái Trịnh Hà Hà: “Bác gái, ở chỗ cháu có một người phụ nữ, nói là cô ta mang thai con bác cả.”
/527
|