Mơ Ước Hậu Vị

Chương 67 - Chương 67

/89


Phạm An Dung vừa mới bị đánh chết, hoàng đế liền truyền lệnh diệt sạch những người liên quan đến chuyện này, bao gồm cả mấy “Cao thủ” ở ngoài cung kia, không ai lọt lưới. Vậy mà có một người, lại trở thành tâm điểm của tất cả mọi người trong cung, từ trên xuống dưới, người này chính là Sở Lăng Thiên.

Hôm đó, lúc giả làm ma quỷ, Phạm An Dung nói ra cái tên Sở Lăng Thiên, hiển nhiên hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua, cho nên hắn trở thành đối tượng được hoàng thượng điều tra rất kỹ.

Bên hoàng thượng sao rồi? Sở thái y... Hắn thế nào? Lạc Tử Hân nhìn Tích Như vừa tiến vào từ bên ngoài, khẽ cắn môi dưới.

Tích Như đi vào từ cửa sau, liếc mắt nhìn trộm Lạc Tử Hân, con ngươi u ám, hình như muốn nói lại thôi, vẻ mặt vô cùng cổ quái.

Có gì không ổn sao? Nhìn vẻ mặt Tích Như như thế, lòng Lạc Tử Hân khẽ trầm xuống một chút, mơ hồ đã hiểu ra điều gì đó.

Nương nương, Đại Lý Tự đang tra xét chuyện này. Nhưng mà nô tỳ đã hỏi thăm một chút, có vẻ như quả thật là Sở thái y có tham dự vào chuyện này, có lẽ lời nói lúc trước của Phạm tài nhân cũng không phải là lời nói dối. Tích Như chậm chạp, ngây ngẩn một lúc lâu, cuối cùng cũng ấp a ấp úng nói ra, nói xong còn len lén liếc nhìn Lạc Tử Hân.

Cái gì? Sở Lăng Thiên lại liên hiệp với Phạm An Dung để hại nàng và Viên gia? Đến tột cùng là vì nguyên nhân gì?

Lo lắng đợi mấy ngày, cuối cùng trong cung cũng truyền ra tin tức, nói đã có bằng chứng chứng minh Sở Lăng Thiên có tội. Hoàng thượng nổi trận lôi đình, nói muốn xử trảm hắn. Lúc Lạc Tử Hân nghe được tin tức này, sợ ngây người, cả ngày ở trong phòng, không ra khỏi cửa. Tích Như lo lắng đứng trông ngoài cửa, theo ý nàng, chủ tử là bị kích thích, trong lòng nàng cho rằng nhất định chủ tử có tình cảm rất sâu nặng với Sở thái y kia.

Tích Như chỉ đoán đúng phân nửa, Lạc Tử Hân đúng là bị đả kích rất lớn, thậm chí nàng còn hoài nghi có phải Sở Lăng Thiên bị oan hay không. Nàng không tin một người bạn cũ mà Viên chiêu tự mình chiếu cố nhiều năm như vậy lại hại Viên gia. Bởi vì trong thời gian dài như vậy, Sở Lăng Thiên luôn chăm sóc nàng, nàng không thấy chút hư tình giả ý nào trong đó. Chỉ là Tích Như cũng đoán sai một nửa, nàng chỉ có tình bạn với Sở Lăng Thiên, mà không phải loại tình cảm trai gái như trong tưởng tượng của nàng ta. Nếu như nói, chuyện hôm nay thật sự là Sở Lăng Thiên làm, nàng đau lòng, cũng chỉ là bởi vì một phần tiếc nuối.

Tin tức Tích Như nghe ngóng được không sai, không bao lâu sau, mọi người đều biết chuyện của Sở Lăng Thiên. Đúng là hắn cấu kết với Phạm An Dung, cố ý hãm hại Viên chiêu, hoàng thượng phán tội mưu loạn, đưa hắn vào đại lao.

Mang bổn cung đi gặp Sở Lăng Thiên một lần, ta muốn hỏi rõ một chuyện. Lạc Tử Hân nói với Vệ Dịch Hiên, giọng nói kiên định.

Dường như Vệ Dịch Hiên đã sớm đoán được nàng có ý nghĩ này, lời nàng vừa dứt, hắn liền lấy một bộ y phục của thái giám từ sau lưng ra, lạnh nhạt nói: Thay đi, rồi cùng nô tài đến đấy.

Có lúc, Lạc Tử Hân thật hoài nghi Vệ Dịch Hiên này là con giun trong bụng mình, mình nghĩ cái gì, hắn cũng biết.

Đi tới đại lao, lúc nhìn thấy Sở Lăng Thiên, hắn đã gầy đi một vòng, tóc tai bù xù, không còn sáng rỡ như ngày xưa.

Nói nhanh đi, đừng làm khó nô tài. Thủ vệ lấy bạc từ trong tay Lạc Tử Hân, ước lượng trên tay, thì thào nói mấy câu, mở phòng giam, rồi tự mình lui ra ngoài.

Sở Lăng Thiên giương mắt lên, nhìn Lạc Tử Hân một lát, lại khép hờ mắt, buồn bã không nói.

Có thể nói cho ta biết chuyện này là vì sao không? Cuối cùng Lạc Tử Hân cũng mở miệng.

Sở Lăng Thiên mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cúi đầu im lặng không nói.

Ngươi không nói lời nào, có phải ý muốn nói kết quả của lần phán quyết này là sự thật hay không, thật sự là ngươi thiết kế hãm hại Viên gia sao? Lạc Tử Hân khẽ tăng âm lượng, hơi nghẹn ngào.

Sở Lăng Thiên nâng mắt lên lần nữa, giờ phút này, đôi mắt hơi ửng đỏ, hé mở đôi môi, giọng nói có chút khàn khàn: Thật xin lỗi, Ninh phi, là ta.

Vì... Vì cái gì vậy? Lạc Tử Hân cảm giác giọng nói của chính mình cũng bắt đầu run run.

Sở Lăng Thiên đột nhiên hít một hơi, khẽ ngẩng đầu, dường như rất muốn gạt bỏ hơi thở của mình, có thể nhìn ra được, hắn rất đau lòng. Qua một lúc lâu, cuối cùng hắn lại mở miệng: Bởi vì ta hận Viên gia.

Hận? Sao có thể như vậy? Viên lão... Cha ta đã từng nói, ông chăm sóc cho ngươi từ nhỏ đến lớn, tại sao ngươi lại có thể hận Viên gia? Lạc Tử Hân không thể nào tin nổi lỗ tai của mình, hoảng sợ nói.

Sở Lăng Thiên đột nhiên cười điên cuồng mấy tiếng, nói: Ngươi cho

/89

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status