Meo meo. . . . . . Thứ đầu sỏ đáng ghét gây tội đang ra vẻ đáng thương quỳ rạp trên mặt đất nhìn Lạc Tử Hân bị nó va chạm mà ngã xuống đất, đột nhiên lập tức chạy đi, để lại Lạc Tử Hân còn chưa tỉnh hồn và Tích Như ngơ ngác nhìn nhau.
Thì ra chỉ là một con mèo nhỏ, hù chết nô tỳ rồi. Tích Như vỗ ngực mình, sắc mặt có chút trắng, Nương nương, người không sao chứ, nô tỳ đỡ người.
Lạc Tử Hân được Tích Như đỡ lên, cảm thấy chỗ cổ hơi đau, đưa tay sờ thử, Tích Như ở bên này liền kêu lên sợ hãi: Ai nha, nương nương, sao cổ người lại đỏ như vậy, nhất định là con mèo chết tiệt vừa rồi gây nên.
Vẻ mặt Tích Như giận dữ, có điều trong lòng Lạc Tử Hân lại có một ý nghĩ khác, đó chính là con mèo này xuất hiện cũng không đơn giản, dễ nhận thấy có người cố ý làm như vậy, không cần đoán, chắc chắn là Hiền phi không thể nghi ngờ.
Muốn lấy mèo hù dọa nàng, thủ đoạn này quả thật quá cũ rít rồi, xem ra nàng ta cũng không sử dụng chiêu gì mới, Lạc Tử Hân thì thầm trong lòng.
Không sao, chẳng qua là một vết thương nhỏ, quay lại tìm thái y lấy chút thuốc là được. Lạc Tử Hân thuận miệng nói, không để việc này ở trong lòng.
Sau đó, Tích Như tìm tới Sở Lăng Thiên, hiển nhiên vừa đắp thuốc, vừa uống thuốc dưỡng thai, dây dưa tốn không ít thời gian, Tích Như mới yên tâm đỡ chủ tử đi ngủ.
Lạc Tử Hân bận bịu nửa ngày, thân thể cũng thật sự có chút mệt mỏi, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp, nhưng mà đang lúc ngủ ngon, lại đột nhiên cảm thấy bụng đau nhức, cơn đau kéo đến liên tiếp khiến nàng phải tỉnh lại.
Lạc Tử Hân chợt mở hai mắt ra, lại cảm thấy bụng của nàng co quắp từng đợt, đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng túa ra, không khỏi đưa tay níu chặt quần áo trên bụng, một cái tay khác thăm dò phía dưới thân, chỉ cảm thấy ngón tay đụng vào nơi có chút nhơm nhớp, lập tức vén chăn lên, đập vào mắt là một mảnh đỏ thẫm trên giường đệm.
Nàng nhất thời hiểu được chuyện gì xảy ra, trong lòng thoáng chốc trống rỗng, vội kêu lên: Tích Như, Tâm Nhụy. . . . . .
Tích Như nghe tiếng lập tức xông vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì nhất thời choáng váng, che miệng, trong phút chốc không biết nên làm gì, cho đến khi Lạc Tử Hân thúc giục nàng gọi thái y thì mới vội vàng lảo đảo chạy ra ngoài.
Nhưng mà, có cố gắng gia tăng tốc độ thì cũng không cứu được, thái y chỉ lắc đầu một cái, nói là đứa bé mất rồi. Ngay đêm đó Hoàng thượng lập tức đi đến Thanh Dương cung, nhìn sắc mặt Ninh Tiệp Dư tái nhợt, chân mày vặn thật chặt thành chữ xuyên, ngay cả Sở thái y vẫn không thể tra ra nguyên nhân sảy thai, điều này làm cho trong lòng Hoàng đế có cảm giác tội lỗi.
Nàng tốt nhất nên nghỉ ngơi, chờ thêm mấy ngày trẫm trở lại thăm nàng. Sắc mặt Mục Nguyên Trinh trắng nhợt, tâm trạng không được tốt cho lắm, căn dặn cung nữ thái giám chăm sóc Ninh Tiệp Dư chu đáo xong thì lê bước chân nặng trịch rời khỏi Thanh Dương cung.
Sở Lăng Thiên, ngươi nói cho bổn cung biết, là nguyên nhân gì dẫn đến đứa bé không còn? Sau khi Hoàng thượng đi, Lạc Tử Hân ép buộc Tích Như đỡ nàng ngồi dậy nửa người, hỏi Sở Lăng Thiên đang thu xếp đồ đạc ở trước mặt mình.
Thân thể Sở Lăng Thiên hiển nhiên giật mình, khép hờ mắt, nói: Thần cũng không tra được, theo lý nương nương đúng hạn uống thuốc dưỡng thai, hẳn là không đến mức đó, hoặc là bản thân nương nương hơi yếu.
Bổn cung không muốn nghe ngươi và Hoàng thượng nói những lý do này, nhất định có nguyên nhân khác, phải không? Lạc Tử Hân sốt ruột nhìn hắn.
Sở Lăng Thiên xoay người lại, nhìn nàng một cái thật sâu, rốt cuộc vẫn rũ mắt xuống, im lặng lắc đầu. Lạc Tử Hân nhìn hắn, nản lòng nằm xụi lơ ở trên giường, trong lòng không biết là tư vị gì. Chỉ mơ hồ cảm thấy Sở Lăng Thiên hẳn đã biết điều gì đó, từ trong ánh mắt thâm trầm
Thì ra chỉ là một con mèo nhỏ, hù chết nô tỳ rồi. Tích Như vỗ ngực mình, sắc mặt có chút trắng, Nương nương, người không sao chứ, nô tỳ đỡ người.
Lạc Tử Hân được Tích Như đỡ lên, cảm thấy chỗ cổ hơi đau, đưa tay sờ thử, Tích Như ở bên này liền kêu lên sợ hãi: Ai nha, nương nương, sao cổ người lại đỏ như vậy, nhất định là con mèo chết tiệt vừa rồi gây nên.
Vẻ mặt Tích Như giận dữ, có điều trong lòng Lạc Tử Hân lại có một ý nghĩ khác, đó chính là con mèo này xuất hiện cũng không đơn giản, dễ nhận thấy có người cố ý làm như vậy, không cần đoán, chắc chắn là Hiền phi không thể nghi ngờ.
Muốn lấy mèo hù dọa nàng, thủ đoạn này quả thật quá cũ rít rồi, xem ra nàng ta cũng không sử dụng chiêu gì mới, Lạc Tử Hân thì thầm trong lòng.
Không sao, chẳng qua là một vết thương nhỏ, quay lại tìm thái y lấy chút thuốc là được. Lạc Tử Hân thuận miệng nói, không để việc này ở trong lòng.
Sau đó, Tích Như tìm tới Sở Lăng Thiên, hiển nhiên vừa đắp thuốc, vừa uống thuốc dưỡng thai, dây dưa tốn không ít thời gian, Tích Như mới yên tâm đỡ chủ tử đi ngủ.
Lạc Tử Hân bận bịu nửa ngày, thân thể cũng thật sự có chút mệt mỏi, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp, nhưng mà đang lúc ngủ ngon, lại đột nhiên cảm thấy bụng đau nhức, cơn đau kéo đến liên tiếp khiến nàng phải tỉnh lại.
Lạc Tử Hân chợt mở hai mắt ra, lại cảm thấy bụng của nàng co quắp từng đợt, đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng túa ra, không khỏi đưa tay níu chặt quần áo trên bụng, một cái tay khác thăm dò phía dưới thân, chỉ cảm thấy ngón tay đụng vào nơi có chút nhơm nhớp, lập tức vén chăn lên, đập vào mắt là một mảnh đỏ thẫm trên giường đệm.
Nàng nhất thời hiểu được chuyện gì xảy ra, trong lòng thoáng chốc trống rỗng, vội kêu lên: Tích Như, Tâm Nhụy. . . . . .
Tích Như nghe tiếng lập tức xông vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì nhất thời choáng váng, che miệng, trong phút chốc không biết nên làm gì, cho đến khi Lạc Tử Hân thúc giục nàng gọi thái y thì mới vội vàng lảo đảo chạy ra ngoài.
Nhưng mà, có cố gắng gia tăng tốc độ thì cũng không cứu được, thái y chỉ lắc đầu một cái, nói là đứa bé mất rồi. Ngay đêm đó Hoàng thượng lập tức đi đến Thanh Dương cung, nhìn sắc mặt Ninh Tiệp Dư tái nhợt, chân mày vặn thật chặt thành chữ xuyên, ngay cả Sở thái y vẫn không thể tra ra nguyên nhân sảy thai, điều này làm cho trong lòng Hoàng đế có cảm giác tội lỗi.
Nàng tốt nhất nên nghỉ ngơi, chờ thêm mấy ngày trẫm trở lại thăm nàng. Sắc mặt Mục Nguyên Trinh trắng nhợt, tâm trạng không được tốt cho lắm, căn dặn cung nữ thái giám chăm sóc Ninh Tiệp Dư chu đáo xong thì lê bước chân nặng trịch rời khỏi Thanh Dương cung.
Sở Lăng Thiên, ngươi nói cho bổn cung biết, là nguyên nhân gì dẫn đến đứa bé không còn? Sau khi Hoàng thượng đi, Lạc Tử Hân ép buộc Tích Như đỡ nàng ngồi dậy nửa người, hỏi Sở Lăng Thiên đang thu xếp đồ đạc ở trước mặt mình.
Thân thể Sở Lăng Thiên hiển nhiên giật mình, khép hờ mắt, nói: Thần cũng không tra được, theo lý nương nương đúng hạn uống thuốc dưỡng thai, hẳn là không đến mức đó, hoặc là bản thân nương nương hơi yếu.
Bổn cung không muốn nghe ngươi và Hoàng thượng nói những lý do này, nhất định có nguyên nhân khác, phải không? Lạc Tử Hân sốt ruột nhìn hắn.
Sở Lăng Thiên xoay người lại, nhìn nàng một cái thật sâu, rốt cuộc vẫn rũ mắt xuống, im lặng lắc đầu. Lạc Tử Hân nhìn hắn, nản lòng nằm xụi lơ ở trên giường, trong lòng không biết là tư vị gì. Chỉ mơ hồ cảm thấy Sở Lăng Thiên hẳn đã biết điều gì đó, từ trong ánh mắt thâm trầm
/89
|