“Em muốn về nhà”, chỉ một câu nói thôi nhưng cũng khiến mặt Lancer tái mét. Trước đây, có hai lí do khiến anh không muốn nói cho Tuyết Nhung biết về gia thế của mình. Lí do thứ nhất là vì anh ích kỉ, muốn thăm dò xem Tuyết Nhung có giống như những người bạn gái anh đã qua lại trước kia, đến với anh chỉ vì danh vọng và tiền bạc. Những kẻ như thế anh đã gặp quá nhiều. Nếu anh sớm cho Tuyết Nhung biết sự thật thì sẽ không có cơ hội tìm hiểu mục đích thực sự của cô khi đến với anh là gì. Lí do thứ hai của anh lại càng ích kỉ hơn. Anh không muốn vừa mới bắt đầu đã nói quá khứ của mình cho Tuyết Nhung biết. Khi cả hai đều chưa xác minh được tình cảm đối phương dành cho mình, nếu làm vậy có thể sẽ để lại ấn tượng xấu về nhau, thậm chí còn làm tổn thương nhau. Chỉ sau khi biết Tuyết Nhung đồng ý đến Las Vegas, và xác định được tình cảm cô ấy dành cho mình, Lancer mới quyết định sẽ chọn một thời điểm thích hợp để thú nhận với cô. Ban đầu, Lancer không muốn nói thẳng quá khứ ăn chơi của mình với cô, nhưng sau biết bao trăn trở, anh đã nghĩ thông suốt. Nếu như anh đã thực sự yêu thương người con gái này, thì nên kể lại tất cả những gì về bản thân một cách thành thật cho cô ấy biết. Giữa hai người không nên có bất cứ bí mật nào. Còn nếu Tuyết Nhung thực sự yêu anh, thì cô ấy nhất định sẽ thông cảm và tha thứ cho quá khứ của anh.
Lancer hoàn toàn không thể ngờ rằng, phản ứng của Tuyết Nhung lại dữ dội đến thế. Anh quen rất nhiều người Mĩ sống cực kỳ phóng túng, nhưng sau khi cưới vợ Trung Quốc, lại hồi tâm chuyển ý, ăn năn hối cải, và có được cuộc sống vô cùng mĩ mãn. Vợ họ không bao giờ truy cứu lại quá khứ ăn chơi của chồng mình, mà còn hãnh diện vì sự giàu có của chồng. Tại sao Tuyết Nhung lại không giống những người phụ nữ đó? Rốt cuộc cô ấy muốn gì? Cô ấy mong đợi gì ở anh? Tại sao cô ấy lại tức giận và thất vọng đến vậy?
Đứng trước những khúc mắc muốn hỏi mà không dám hỏi, Lancer đau khổ không thể thốt nên lời.
Giống như trái bóng da bị xì hơi, cả hai thất vọng và chán nản, nặng nề lê bước khỏi nhà hàng lộng lẫy và lãng mạn này.
Khi hai người trở lại Bellagio, có rất nhiều người đang đứng xung quanh đài phun nước nổi tiếng nằm bên ngoài khách sạn, đợi xem màn phun nước cứ 30 phút lại được biểu diễn một lần. Trong màn đêm Las Vegas, đám người đứng túm năm tụm ba, nói đủ loại ngôn ngữ, mặc đủ loại quần áo, hào hứng nghĩ đủ trò tiêu khiển để khuấy động không khí. Họ cười cười nói nói, thỉnh thoảng lại hò hét đầy phấn khích. Không gian đông đúc và chật chội khiến khung cảnh trở nên kỳ quái. Ánh đèn ne-on ở phía xa chốc chốc lại quét qua những khuôn mặt hoan hỉ chờ đợi, như dự báo thời khắc tuyệt đẹp sắp đến.
Phải khó khăn lắm Lancer và Tuyết Nhung mới lách được vào giữa đám người, và chiếm được một vị trí khá đẹp. Chỉ đứng ở đây, Tuyết Nhung mới có thể ngắm nhìn được vẻ đẹp của đài phun nước âm nhạc khi nó đang ngủ yên. Trước khi đến Las Vegas, cô đã từng dành thời gian để tìm hiểu các tài liệu liên quan đến đài phun nước này trên trang web du lịch, và được biết nó rộng khoảng 8.5 mẫu Anh, mỗi tia nước có thể bắn cao đến 28 inch, mỗi lần phun nước tiêu tốn khoảng 6.000 đô la Mĩ. Nghe nói, nếu đến Las Vegas mà không ngắm đài phun nước này thì chẳng khác gì không đến.
Trên thế giới này thực sự có dòng nước kỳ diệu đến thế sao? Khi còn ở Trung Quốc, Tuyết Nhung đã từng đến Quý Châu ngắm nhìn thác nước ở Hoàng Quả Thụ. Nhưng vì đến vào mùa khô, sông suối đều cạn hết nước, nên cô đành thất vọng quay về. Đến Mĩ, cô lại cùng bạn bè đến thăm quan thác Niagara, nhưng cũng chỉ có cùng một cảm nhận. Tạo hóa đã tạo nên những kỳ tích, ví như tạo ra những sinh mệnh. Nếu so sánh với điều đó, thì dòng nước kỳ diệu kia chỉ có thể khiến cho người ta trầm trồ thán phục, mà không thể chạm đến phần sâu thẳm nhất trong tâm hồn con người.
Vì chuyện buồn bực xảy ra trong nhà hàng Mix, nên Lancer và Tuyết Nhung không nói câu nào với nhau, chỉ lặng lẽ đứng chờ màn xuất hiện của những vũ điệu nghệ thuật.
Bỗng nhiên, đám người trở nên náo loạn: “Đâu, đâu, phun rồi, phun rồi!” Những tiếng hò reo kinh ngạc và phấn khích vang lên không ngớt.
Những điểm sáng rạch ngang màn đêm, vọt lên trên cùng dòng nước trong suốt, tạo nên những cột nước sáng rực, vươn mỗi lúc một cao. Cùng lúc đó, giọng hát du dương, trầm bổng cũng vang lên, lúc xa vời vợi như vọng về từ chốn núi rừng sâu thẳm, lúc lại xao động kỳ ảo như những đợt sóng trên mặt hồ nước trong xanh:
Những lúc cô đơn,
Em mơ thấy chân trời
Những lời nói đã khiến em gục ngã.
…
“Trời ơi!” Trong lúc xúc động, Tuyết Nhung bất giác quay người lại, nắm lấy tay Lancer: “Đây chính là bài hát của Sara Brightman, có phải em đang nằm mơ không anh?”
Lancer dịu dàng hôn lên mái tóc mượt mà của Tuyết Nhung rồi ghé vào tai cô thì thầm: “Em yêu, đây không phải là mơ đâu”.
Hòa trong những giai điệu vừa ảo mộng cuồng dại, vừa pha chút kiêu sa, vũ điệu của nước mỗi lúc một làm lòng người say mê, chuếnh choáng. Những cột nước sáng rực rỡ đua nhau bắn lên không trung, tựa như một dàn vũ công ba-lê đang nhảy múa say sưa trên nền sân khấu độc đáo được làm bằng nước. Thậm chí, so với những vũ công thực sự, điệu múa ba-lê của những nàng vũ công nước còn muôn phần say đắm bởi sự xuất hiện lộng lẫy, bởi sự đồng đều đến đáng kinh ngạc, bởi những cái uốn mình tinh tế, bởi vũ đạo mê đắm và sự biến ảo kỳ diệu. Các nàng xếp thành một hàng thẳng tắp, nhưng chỉ thoáng chốc lại hợp thành một vòng tròn hoàn mĩ. Điệu múa lúc gấp gáp theo tiếng nhạc dồn dập, lúc lại uốn mình duyên dáng theo những làn sóng nước. Màu trắng xóa của nước và ánh sáng rực rỡ nổi bật trong màn đêm đen huyền, tạo nên một sự tương phản lớn, kích thích thị giác người xem. Vẻ đẹp tương phản này kết hợp với những giai điệu âm nhạc đặc trưng của Las Vegas, từ từ đi vào lòng người, đưa họ đạt đến đỉnh cao của sự thăng hoa:
Không có ánh sáng trong căn phòng không ánh mặt trời
Và cũng không có ánh sáng nếu anh không ở bên em
Từ mỗi cửa sổ nơi mở ra trái tim em
Nơi đã thuộc về anh
Anh ban cho em nguồn sáng ở bên kia con đường
Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt
…
Đúng trong khoảnh khắc đó, Tuyết Nhung cảm thấy vòng tay ấm áp của Lancer đang vòng qua eo mình từ phía sau, ôm cô thật chặt. Sau đó, anh vùi đầu vào cổ cô, khắp người bắt đầu run rẩy. Nước mắt anh từ từ lăn dài trên má, rồi thấm ướt tóc cô. “Đừng rời xa anh, xin em đừng rời xa anh, anh yêu em thật lòng, anh không thể sống thiếu em…”. Những giọt nước mắt nóng hổi ấy đã thấm ướt tâm hồn cô. Trong khi đó, tiếng nhạc vẫn ngân vang, sưởi ấm lại trái tim đã nguội lạnh biết bao ngày qua của cô:
Tạm biệt những nơi mà chúng ta đã đi qua
Giờ đây em sẽ dong buồm
Mang theo hình ảnh anh đến những đại dương không tồn tại
Và sẽ tiếp tục cuộc hành trình của chúng ta
Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
…
Lúc này, Tuyết Nhung không thể ngăn nổi hàng lệ đang chảy ra từ khóe mắt. Cô quay đầu lại nhìn anh, đau đớn nói: “Lẽ nào em yêu anh là sai sao?”
“Không, em yêu, em không sai! Tối nay, tình yêu đã nói với chúng mình rằng: chúng mình cần có nhau và sẽ mãi mãi ở bên nhau!”
Lancer ôm Tuyết Nhung bước ra khỏi thang máy. Trong lòng cô vẫn còn vương vấn dư âm của những lời ca. Anh dẫn cô đến trước cửa căn phòng được bài trí vô cùng sang trọng, trên cửa nổi bật hàng chữ “Cypress, Suite 10001” được mạ vàng. Tuyết Nhung đăm chiêu nhìn căn phòng có cái tên thật đặc biệt. Thấy vậy, Lancer liền mỉm cười nói: “Đây là phòng Bách Thụ 10001 nổi tiếng của khách sạn Bellagio. Nếu sau này có thời gian rảnh, em hãy tra google. Lúc đó, chắc chắn em sẽ thấy tự hào vì mình đã từng được ở đây”. Lancer lại trở về với bộ dạng thường ngày của anh, hóm hỉnh và thích trêu chọc người khác.
Mở cửa bước vào, Tuyết Nhung hoàn toàn sững sờ khi chào đón cô là một bó hồng đỏ rực. Đây chắc chắn là sự sắp đặt của Lancer. Mỗi bước cô đi, mặt đất đều rắc đầy cánh hoa, thậm chí cả trên bàn, trên sô-pha cũng toàn một màu đỏ rực. Mùi hương nồng nàn quyến rũ tràn ngập khắp căn phòng. Màu đỏ rực rỡ trải dài trên sàn nhà, điểm xuyết lên không gian xám nhạt và trắng sữa chủ đạo. Chỗ nào trong căn phòng này cũng thấy gương và tranh màu nước đẹp lung linh. Tuyết Nhung đi qua phòng khách, tiến vào bên trong. Mặt cô bỗng ửng hồng khi nhìn thấy cửa phòng ngủ. Chiếc giường đôi duy nhất trong phòng được phủ kín bởi một lớp chăn mềm mại và ấm áp, hai chiếc gối lớn màu da thoải mái tựa đầu vào thành giường. Ánh đèn ngủ hai bên dịu dàng, mơn trớn vuốt ve lên từng lớp vải, khiến cho chiếc giường càng thêm gợi cảm và quyến rũ.
Lancer tiến đến cửa sổ đối diện với giường ngủ. “Tách”, rèm cửa sổ từ từ được kéo ra hai bên khi anh bấm vào một nút ở bên cửa sổ. Woa, thì ra cửa sổ này cách đài phun nước âm nhạc không xa. Lúc này, nó lại đang trình diễn vũ điệu nước của mình.
“Như thế này, khi ngủ em có thể nghe, khi thức em có thể ngắm, sẽ được thưởng thức một cách thỏa thích”.
Tuyết Nhung bật cười sung sướng. Từ đài phun nước nhìn ra xa, cô có thể thấy tháp Ép-phen của Pa-ri và toàn bộ khung cảnh về đêm của Las Vegas. Bây giờ cô mới hiểu tại sao căn phòng Bách Thụ 10001 này lại nổi tiếng đến thế.
Song điều khiến Tuyết Nhung thấy lí thú hơn là phòng ngủ có đến hai phòng tắm. Phòng bên trái dành cho nam còn bên phải cho nữ. Không chỉ có bệ rửa mặt và bồn tắm được làm bằng đá cẩm thạch, trong mỗi phòng tắm còn lắp thêm một chiếc ti vi tinh thể lỏng. Tuyết Nhung hiếu kỳ kéo rèm phòng tắm ra xem, liền nhìn thấy một góc khác của thành phố Las Vegas về đêm. “Thật là kỳ diệu!” Ngoài tính từ này ra, Tuyết Nhung không thể tìm được bất cứ từ nào khác để diễn tả hết cảm xúc của mình lúc này. Rốt cuộc, trí tuệ là thứ gì vậy? Con người không chỉ tạo ra những vật thông minh và tiện lợi như máy tính điện tử bằng trí tuệ của mình, mà còn sáng tạo ra cả những thứ kích thích cảm quan đến mức tối đa.
Sau khi tắm rửa và thay đồ ngủ xong, Tuyết Nhung bỗng cảm thấy chân tay lóng ngóng. Cứ nghĩ đến chiếc giường lớn kia, tim cô lại đập loạn nhịp. Thực ra, trước khi đến Las Vegas cô đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nếu đã đồng ý đến đây với Lancer, thì có nghĩa là cô đã vứt bỏ sự trong trắng của mình. Cô sẽ không còn là con gái nữa, mà sẽ trở thành một người đàn bà thực sự. Nhưng khi phải đối diện với thời khắc trọng đại này, cô lại thấy hoang mang sợ hãi: Mình vẫn là một trinh nữ mà! Bây giờ lại ở đây, làm thế này, với một người con trai ư? Trời ơi, Tuyết Nhung thấy ngộp thở, nếu cứ tiếp tục ở lại đây thì cô sẽ chết mất. Vậy là, cô chỉ biết ngồi bất động trên sàn đá cẩm thạch, khóc tức tưởi.
Bỗng nhiên, cửa phòng tắm từ từ hé mở, một bàn tay thò qua khe cửa. Đúng lúc, cô đang định hét lên kinh hãi, thì bỗng nhìn thấy chiếc nhẫn đang phát những tia sáng bạc lấp lánh, kèm theo là giọng nói của Lancer: “Tuyết Nhung yêu dấu của anh, anh biết là em yêu anh, nhưng nếu tối nay anh đủ sức làm cho em yêu cả cơ thể của anh nữa, thì em sẽ đồng ý lấy anh chứ?”
“Trời ạ! Sao anh không mau tắt đèn đi hả?” Tuyết Nhung hét lên.
Trong chốc lát, Lancer đã bế Tuyết Nhung ra khỏi phòng tắm, đặt cô nằm lên chiếc giường gợi cảm kia, nhẹ nhàng cởi váy ngủ giúp cô. Khi đôi môi nóng bỏng của anh chạm vào hai bầu nhũ hoa đã cương cứng của Tuyết Nhung, cả người cô bỗng trở nên mềm nhũn và tê liệt. Cô có cảm giác cả cơ thể phía dưới của mình như một con đê bị vỡ tung, nóng ran, nhơm nhớp nước, không ngừng mở rộng ra bốn phía. Hai tay cô bất giác ghì chặt lấy tấm lưng trần vạm vỡ của anh, ngửi thấy mùi hương đàn ông đặc trưng trên cơ thể anh. Thậm chí, ngực cô còn cảm thấy được cả những sợi lông ngực mềm mại, cơ ngực gợi cảm và hai cánh tay vô cùng rắn chắc của anh đang cọ vào người mình. Sau khi đặt những nụ hôn nồng cháy lên khắp người Tuyết Nhung, Lancer nằm rạp người xuống cơ thể đang run lên và không ngừng rên rỉ của cô. Cơ thể nóng rực của anh không ngừng chà vào người Tuyết Nhung một cách phấn khích. Những cái cọ xát mỗi lúc một dữ dội và mạnh mẽ khiến người Tuyết Nhung bắt đầu co giật. Từ tim đến cổ họng, từ xương tủy đến từng mạch máu, từ trong ra ngoài, từ dưới lên trên, đều có chung một cơn thèm khát mà trước nay Tuyết Nhung chưa từng có. Tưởng như nếu không được thỏa mãn thì cô sẽ không tài nào sống nổi… Bỗng nhiên, trong bóng tối, Tuyết Nhung mở mắt, hét lớn: “Em muốn!” Ngay lập tức, một vật cương cứng thọc sâu vào cơ thể đang thèm khát một cách cuồng dại của cô. Cơn đau dữ dội khiến cô thấy dường như tất cả các mạch máu trong người đang phun trào. Rồi cảm giác đó lan dần đến từng bộ phận trong cơ thể, đem đến cho cô cơn khoái lạc phóng túng nhất của nhân gian. Cô, sẽ không bao giờ rời xa người con trai này nữa.
Họ giữ tư thế đó rất lâu vì Tuyết Nhung vẫn còn đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc tột cùng, không chịu để Lancer thoát khỏi cơ thể mình. Anh vừa dịu dàng hôn cô, vừa khe khẽ hỏi: “Em yêu, em thích chứ?” Nghe thấy vậy, những mạch máu vừa mới chảy đều đều trở lại trong người Tuyết Nhung lại phun trào dữ dội. Hai bầu tuyết lê cũng bắt đầu cương cứng, phần thân dưới nóng rực và nhơm nhớp nước.
“Em muốn nữa!” Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy đôi môi của Lancer đang lần tìm ngón tay mình. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì anh đã tìm đến ngón áp úp của cô, rồi lồng chiếc nhẫn anh đang ngậm trong miệng vào đó. “Em, mãi mãi là của anh nhé!” Nói đoạn, Lancer lại ôm chặt cô vào lòng.
Hai người họ cứ quấn lấy nhau như thế, lăn lộn giữa những cánh hồng đỏ rực trên giường, trên ghế sô-pha.
Suốt một đêm… Đó chính là đêm đầu tiên của một người con gái Trung Quốc.
Lancer hoàn toàn không thể ngờ rằng, phản ứng của Tuyết Nhung lại dữ dội đến thế. Anh quen rất nhiều người Mĩ sống cực kỳ phóng túng, nhưng sau khi cưới vợ Trung Quốc, lại hồi tâm chuyển ý, ăn năn hối cải, và có được cuộc sống vô cùng mĩ mãn. Vợ họ không bao giờ truy cứu lại quá khứ ăn chơi của chồng mình, mà còn hãnh diện vì sự giàu có của chồng. Tại sao Tuyết Nhung lại không giống những người phụ nữ đó? Rốt cuộc cô ấy muốn gì? Cô ấy mong đợi gì ở anh? Tại sao cô ấy lại tức giận và thất vọng đến vậy?
Đứng trước những khúc mắc muốn hỏi mà không dám hỏi, Lancer đau khổ không thể thốt nên lời.
Giống như trái bóng da bị xì hơi, cả hai thất vọng và chán nản, nặng nề lê bước khỏi nhà hàng lộng lẫy và lãng mạn này.
Khi hai người trở lại Bellagio, có rất nhiều người đang đứng xung quanh đài phun nước nổi tiếng nằm bên ngoài khách sạn, đợi xem màn phun nước cứ 30 phút lại được biểu diễn một lần. Trong màn đêm Las Vegas, đám người đứng túm năm tụm ba, nói đủ loại ngôn ngữ, mặc đủ loại quần áo, hào hứng nghĩ đủ trò tiêu khiển để khuấy động không khí. Họ cười cười nói nói, thỉnh thoảng lại hò hét đầy phấn khích. Không gian đông đúc và chật chội khiến khung cảnh trở nên kỳ quái. Ánh đèn ne-on ở phía xa chốc chốc lại quét qua những khuôn mặt hoan hỉ chờ đợi, như dự báo thời khắc tuyệt đẹp sắp đến.
Phải khó khăn lắm Lancer và Tuyết Nhung mới lách được vào giữa đám người, và chiếm được một vị trí khá đẹp. Chỉ đứng ở đây, Tuyết Nhung mới có thể ngắm nhìn được vẻ đẹp của đài phun nước âm nhạc khi nó đang ngủ yên. Trước khi đến Las Vegas, cô đã từng dành thời gian để tìm hiểu các tài liệu liên quan đến đài phun nước này trên trang web du lịch, và được biết nó rộng khoảng 8.5 mẫu Anh, mỗi tia nước có thể bắn cao đến 28 inch, mỗi lần phun nước tiêu tốn khoảng 6.000 đô la Mĩ. Nghe nói, nếu đến Las Vegas mà không ngắm đài phun nước này thì chẳng khác gì không đến.
Trên thế giới này thực sự có dòng nước kỳ diệu đến thế sao? Khi còn ở Trung Quốc, Tuyết Nhung đã từng đến Quý Châu ngắm nhìn thác nước ở Hoàng Quả Thụ. Nhưng vì đến vào mùa khô, sông suối đều cạn hết nước, nên cô đành thất vọng quay về. Đến Mĩ, cô lại cùng bạn bè đến thăm quan thác Niagara, nhưng cũng chỉ có cùng một cảm nhận. Tạo hóa đã tạo nên những kỳ tích, ví như tạo ra những sinh mệnh. Nếu so sánh với điều đó, thì dòng nước kỳ diệu kia chỉ có thể khiến cho người ta trầm trồ thán phục, mà không thể chạm đến phần sâu thẳm nhất trong tâm hồn con người.
Vì chuyện buồn bực xảy ra trong nhà hàng Mix, nên Lancer và Tuyết Nhung không nói câu nào với nhau, chỉ lặng lẽ đứng chờ màn xuất hiện của những vũ điệu nghệ thuật.
Bỗng nhiên, đám người trở nên náo loạn: “Đâu, đâu, phun rồi, phun rồi!” Những tiếng hò reo kinh ngạc và phấn khích vang lên không ngớt.
Những điểm sáng rạch ngang màn đêm, vọt lên trên cùng dòng nước trong suốt, tạo nên những cột nước sáng rực, vươn mỗi lúc một cao. Cùng lúc đó, giọng hát du dương, trầm bổng cũng vang lên, lúc xa vời vợi như vọng về từ chốn núi rừng sâu thẳm, lúc lại xao động kỳ ảo như những đợt sóng trên mặt hồ nước trong xanh:
Những lúc cô đơn,
Em mơ thấy chân trời
Những lời nói đã khiến em gục ngã.
…
“Trời ơi!” Trong lúc xúc động, Tuyết Nhung bất giác quay người lại, nắm lấy tay Lancer: “Đây chính là bài hát của Sara Brightman, có phải em đang nằm mơ không anh?”
Lancer dịu dàng hôn lên mái tóc mượt mà của Tuyết Nhung rồi ghé vào tai cô thì thầm: “Em yêu, đây không phải là mơ đâu”.
Hòa trong những giai điệu vừa ảo mộng cuồng dại, vừa pha chút kiêu sa, vũ điệu của nước mỗi lúc một làm lòng người say mê, chuếnh choáng. Những cột nước sáng rực rỡ đua nhau bắn lên không trung, tựa như một dàn vũ công ba-lê đang nhảy múa say sưa trên nền sân khấu độc đáo được làm bằng nước. Thậm chí, so với những vũ công thực sự, điệu múa ba-lê của những nàng vũ công nước còn muôn phần say đắm bởi sự xuất hiện lộng lẫy, bởi sự đồng đều đến đáng kinh ngạc, bởi những cái uốn mình tinh tế, bởi vũ đạo mê đắm và sự biến ảo kỳ diệu. Các nàng xếp thành một hàng thẳng tắp, nhưng chỉ thoáng chốc lại hợp thành một vòng tròn hoàn mĩ. Điệu múa lúc gấp gáp theo tiếng nhạc dồn dập, lúc lại uốn mình duyên dáng theo những làn sóng nước. Màu trắng xóa của nước và ánh sáng rực rỡ nổi bật trong màn đêm đen huyền, tạo nên một sự tương phản lớn, kích thích thị giác người xem. Vẻ đẹp tương phản này kết hợp với những giai điệu âm nhạc đặc trưng của Las Vegas, từ từ đi vào lòng người, đưa họ đạt đến đỉnh cao của sự thăng hoa:
Không có ánh sáng trong căn phòng không ánh mặt trời
Và cũng không có ánh sáng nếu anh không ở bên em
Từ mỗi cửa sổ nơi mở ra trái tim em
Nơi đã thuộc về anh
Anh ban cho em nguồn sáng ở bên kia con đường
Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt
…
Đúng trong khoảnh khắc đó, Tuyết Nhung cảm thấy vòng tay ấm áp của Lancer đang vòng qua eo mình từ phía sau, ôm cô thật chặt. Sau đó, anh vùi đầu vào cổ cô, khắp người bắt đầu run rẩy. Nước mắt anh từ từ lăn dài trên má, rồi thấm ướt tóc cô. “Đừng rời xa anh, xin em đừng rời xa anh, anh yêu em thật lòng, anh không thể sống thiếu em…”. Những giọt nước mắt nóng hổi ấy đã thấm ướt tâm hồn cô. Trong khi đó, tiếng nhạc vẫn ngân vang, sưởi ấm lại trái tim đã nguội lạnh biết bao ngày qua của cô:
Tạm biệt những nơi mà chúng ta đã đi qua
Giờ đây em sẽ dong buồm
Mang theo hình ảnh anh đến những đại dương không tồn tại
Và sẽ tiếp tục cuộc hành trình của chúng ta
Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
…
Lúc này, Tuyết Nhung không thể ngăn nổi hàng lệ đang chảy ra từ khóe mắt. Cô quay đầu lại nhìn anh, đau đớn nói: “Lẽ nào em yêu anh là sai sao?”
“Không, em yêu, em không sai! Tối nay, tình yêu đã nói với chúng mình rằng: chúng mình cần có nhau và sẽ mãi mãi ở bên nhau!”
Lancer ôm Tuyết Nhung bước ra khỏi thang máy. Trong lòng cô vẫn còn vương vấn dư âm của những lời ca. Anh dẫn cô đến trước cửa căn phòng được bài trí vô cùng sang trọng, trên cửa nổi bật hàng chữ “Cypress, Suite 10001” được mạ vàng. Tuyết Nhung đăm chiêu nhìn căn phòng có cái tên thật đặc biệt. Thấy vậy, Lancer liền mỉm cười nói: “Đây là phòng Bách Thụ 10001 nổi tiếng của khách sạn Bellagio. Nếu sau này có thời gian rảnh, em hãy tra google. Lúc đó, chắc chắn em sẽ thấy tự hào vì mình đã từng được ở đây”. Lancer lại trở về với bộ dạng thường ngày của anh, hóm hỉnh và thích trêu chọc người khác.
Mở cửa bước vào, Tuyết Nhung hoàn toàn sững sờ khi chào đón cô là một bó hồng đỏ rực. Đây chắc chắn là sự sắp đặt của Lancer. Mỗi bước cô đi, mặt đất đều rắc đầy cánh hoa, thậm chí cả trên bàn, trên sô-pha cũng toàn một màu đỏ rực. Mùi hương nồng nàn quyến rũ tràn ngập khắp căn phòng. Màu đỏ rực rỡ trải dài trên sàn nhà, điểm xuyết lên không gian xám nhạt và trắng sữa chủ đạo. Chỗ nào trong căn phòng này cũng thấy gương và tranh màu nước đẹp lung linh. Tuyết Nhung đi qua phòng khách, tiến vào bên trong. Mặt cô bỗng ửng hồng khi nhìn thấy cửa phòng ngủ. Chiếc giường đôi duy nhất trong phòng được phủ kín bởi một lớp chăn mềm mại và ấm áp, hai chiếc gối lớn màu da thoải mái tựa đầu vào thành giường. Ánh đèn ngủ hai bên dịu dàng, mơn trớn vuốt ve lên từng lớp vải, khiến cho chiếc giường càng thêm gợi cảm và quyến rũ.
Lancer tiến đến cửa sổ đối diện với giường ngủ. “Tách”, rèm cửa sổ từ từ được kéo ra hai bên khi anh bấm vào một nút ở bên cửa sổ. Woa, thì ra cửa sổ này cách đài phun nước âm nhạc không xa. Lúc này, nó lại đang trình diễn vũ điệu nước của mình.
“Như thế này, khi ngủ em có thể nghe, khi thức em có thể ngắm, sẽ được thưởng thức một cách thỏa thích”.
Tuyết Nhung bật cười sung sướng. Từ đài phun nước nhìn ra xa, cô có thể thấy tháp Ép-phen của Pa-ri và toàn bộ khung cảnh về đêm của Las Vegas. Bây giờ cô mới hiểu tại sao căn phòng Bách Thụ 10001 này lại nổi tiếng đến thế.
Song điều khiến Tuyết Nhung thấy lí thú hơn là phòng ngủ có đến hai phòng tắm. Phòng bên trái dành cho nam còn bên phải cho nữ. Không chỉ có bệ rửa mặt và bồn tắm được làm bằng đá cẩm thạch, trong mỗi phòng tắm còn lắp thêm một chiếc ti vi tinh thể lỏng. Tuyết Nhung hiếu kỳ kéo rèm phòng tắm ra xem, liền nhìn thấy một góc khác của thành phố Las Vegas về đêm. “Thật là kỳ diệu!” Ngoài tính từ này ra, Tuyết Nhung không thể tìm được bất cứ từ nào khác để diễn tả hết cảm xúc của mình lúc này. Rốt cuộc, trí tuệ là thứ gì vậy? Con người không chỉ tạo ra những vật thông minh và tiện lợi như máy tính điện tử bằng trí tuệ của mình, mà còn sáng tạo ra cả những thứ kích thích cảm quan đến mức tối đa.
Sau khi tắm rửa và thay đồ ngủ xong, Tuyết Nhung bỗng cảm thấy chân tay lóng ngóng. Cứ nghĩ đến chiếc giường lớn kia, tim cô lại đập loạn nhịp. Thực ra, trước khi đến Las Vegas cô đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nếu đã đồng ý đến đây với Lancer, thì có nghĩa là cô đã vứt bỏ sự trong trắng của mình. Cô sẽ không còn là con gái nữa, mà sẽ trở thành một người đàn bà thực sự. Nhưng khi phải đối diện với thời khắc trọng đại này, cô lại thấy hoang mang sợ hãi: Mình vẫn là một trinh nữ mà! Bây giờ lại ở đây, làm thế này, với một người con trai ư? Trời ơi, Tuyết Nhung thấy ngộp thở, nếu cứ tiếp tục ở lại đây thì cô sẽ chết mất. Vậy là, cô chỉ biết ngồi bất động trên sàn đá cẩm thạch, khóc tức tưởi.
Bỗng nhiên, cửa phòng tắm từ từ hé mở, một bàn tay thò qua khe cửa. Đúng lúc, cô đang định hét lên kinh hãi, thì bỗng nhìn thấy chiếc nhẫn đang phát những tia sáng bạc lấp lánh, kèm theo là giọng nói của Lancer: “Tuyết Nhung yêu dấu của anh, anh biết là em yêu anh, nhưng nếu tối nay anh đủ sức làm cho em yêu cả cơ thể của anh nữa, thì em sẽ đồng ý lấy anh chứ?”
“Trời ạ! Sao anh không mau tắt đèn đi hả?” Tuyết Nhung hét lên.
Trong chốc lát, Lancer đã bế Tuyết Nhung ra khỏi phòng tắm, đặt cô nằm lên chiếc giường gợi cảm kia, nhẹ nhàng cởi váy ngủ giúp cô. Khi đôi môi nóng bỏng của anh chạm vào hai bầu nhũ hoa đã cương cứng của Tuyết Nhung, cả người cô bỗng trở nên mềm nhũn và tê liệt. Cô có cảm giác cả cơ thể phía dưới của mình như một con đê bị vỡ tung, nóng ran, nhơm nhớp nước, không ngừng mở rộng ra bốn phía. Hai tay cô bất giác ghì chặt lấy tấm lưng trần vạm vỡ của anh, ngửi thấy mùi hương đàn ông đặc trưng trên cơ thể anh. Thậm chí, ngực cô còn cảm thấy được cả những sợi lông ngực mềm mại, cơ ngực gợi cảm và hai cánh tay vô cùng rắn chắc của anh đang cọ vào người mình. Sau khi đặt những nụ hôn nồng cháy lên khắp người Tuyết Nhung, Lancer nằm rạp người xuống cơ thể đang run lên và không ngừng rên rỉ của cô. Cơ thể nóng rực của anh không ngừng chà vào người Tuyết Nhung một cách phấn khích. Những cái cọ xát mỗi lúc một dữ dội và mạnh mẽ khiến người Tuyết Nhung bắt đầu co giật. Từ tim đến cổ họng, từ xương tủy đến từng mạch máu, từ trong ra ngoài, từ dưới lên trên, đều có chung một cơn thèm khát mà trước nay Tuyết Nhung chưa từng có. Tưởng như nếu không được thỏa mãn thì cô sẽ không tài nào sống nổi… Bỗng nhiên, trong bóng tối, Tuyết Nhung mở mắt, hét lớn: “Em muốn!” Ngay lập tức, một vật cương cứng thọc sâu vào cơ thể đang thèm khát một cách cuồng dại của cô. Cơn đau dữ dội khiến cô thấy dường như tất cả các mạch máu trong người đang phun trào. Rồi cảm giác đó lan dần đến từng bộ phận trong cơ thể, đem đến cho cô cơn khoái lạc phóng túng nhất của nhân gian. Cô, sẽ không bao giờ rời xa người con trai này nữa.
Họ giữ tư thế đó rất lâu vì Tuyết Nhung vẫn còn đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc tột cùng, không chịu để Lancer thoát khỏi cơ thể mình. Anh vừa dịu dàng hôn cô, vừa khe khẽ hỏi: “Em yêu, em thích chứ?” Nghe thấy vậy, những mạch máu vừa mới chảy đều đều trở lại trong người Tuyết Nhung lại phun trào dữ dội. Hai bầu tuyết lê cũng bắt đầu cương cứng, phần thân dưới nóng rực và nhơm nhớp nước.
“Em muốn nữa!” Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy đôi môi của Lancer đang lần tìm ngón tay mình. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì anh đã tìm đến ngón áp úp của cô, rồi lồng chiếc nhẫn anh đang ngậm trong miệng vào đó. “Em, mãi mãi là của anh nhé!” Nói đoạn, Lancer lại ôm chặt cô vào lòng.
Hai người họ cứ quấn lấy nhau như thế, lăn lộn giữa những cánh hồng đỏ rực trên giường, trên ghế sô-pha.
Suốt một đêm… Đó chính là đêm đầu tiên của một người con gái Trung Quốc.
/37
|