Hiểu Văn và Hạ Nghị căn bản không có cơ hội ở bên nhau, khi bọn anh vừa định nói chuyện thì…
“Ba, con muốn ăn táo!” Hạ Nghị lập tức đứng dậy đi rửa táo, còn bị yêu cầu gọt vỏ, muốn nghỉ một hai phút cũng không được.
“Ba, con muốn uống nước!”
“Ba, bóc vỏ chuối cho con.”
“Ba, con muốn xem tivi, ba ngồi cạnh con đi!”
Hạ Nghị vừa mới muốn ngồi xuống giườg bệnh,
“Ba, chơi cờ nhảy với Thụy Thụy đi!” Trên sô pha, Thụy Thụy lại vỗ tay theo nhiệm vụ.
Tất cả lý lẽ của anh cũng chẳng có cơ hội để nói, thậm chí anh còn không có cơ hội nói một câu với Hiểu Văn.
Rất nhiều lần, Hiểu Văn cũng muốn nói chuyện với Thụy Thụy, nhưng luôn bị biểu cảm xa cách của Thụy Thụy ngăn lại. Thụy Thụy chỉ cười với Hạ Nghị, hơn nữa còn kéo ba chơi cờ đến hăng say.
Ba và con gái họ thân mật khăng khít, dần dần Hiểu Văn đã nhìn rõ là Thụy Thụy cố tình có thái độ thù địch.
“Ba, bây giờ đến lượt con!” Giọng nói ầm ĩ của Thụy Thụy làm cho cô đau đầu, căn bản không thể nào dưỡng sức khỏe được.
Nhưng Hạ Nghị lại rất chiều con gái, “Thụy Thụy rất thông minh, lại có thể nhảy đến tám, thật là lợi hại!” Trong giọng điệu là tràn ngập tự hào.
Hiểu Văn đưa lưng về phía họ, gối lên gối, cảm nhận tư vị bị xem nhẹ.
Cuối cùng Hạ Nghị cũng chú ý tới, giờ chỉ còn lại giọng nói của mình và con gái, anh ngước mắt, “Thụy Thụy, muộn rồi, chúng ta về nhà thôi, để cho cô Đỗ nghỉ ngơi.” Có Thụy Thụy ở bên, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại càng không dám nói một câu nhiều lời với Hiểu Văn. Về chuyện ngoại tình, áy náy của ba với con, mãi mãi cũng chẳng thể biến mất.
Về nhà trước đã, có lẽ chờ Thụy Thụy ngủ rồi anh sẽ lại đến bệnh viện nói chuyện với Hiểu Văn. Anh đứng dậy, cẩn thận đi ra tắt đèn phòng, chỉ để lại chiếc đèn bàn duy nhất.
“Dạ!” Vừa nghe thấy có thể về nhà, Thụy Thụy vui vẻ dọn cờ nhảy.
“Anh Nghị…” Thấy họ phải đi, Hiểu Văn ngồi xuống, hoảng hốt gọi tên anh, xốc chăn lên vội vàng xuống giường.
Tại sao anh có thể đi? Sao có thể vứt bỏ cô như thế? Nhưng khi mũi chân cô vừa chạm xuống đất “bịch” một tiếng, Thụy Thụy lại không cẩn thận làm đổ bàn cờ. Hiểu Văn vừa trợt ngã, cả người sắp đổ xuống trước.
“Cẩn thận!” Hạ Nghị biến sắc, vội tiến lên, giữ chặt người Hiểu Văn đúng lúc, đỡ cô khỏi ngã.
Một nửa thân thể của cô đã đặt xuống sàn.
“Anh Nghị, mau gọi bác sĩ, bụng em khó chịu!” Hiểu Văn giữ chặt cánh tay anh, ôm bụng, mồ hôi lạnh ứa ra.
Tuy lực ngã đã giảm nhiều do được Hạ Nghị kịp đỡ, nhưng lại làm cô chấn động, bụng bắt đầu đau dữ dội.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!” Lập tức ý thức được là con gái mình gây rắc rối, Hạ Nghị vội vàng lao đi tìm bác sĩ.
Hiểu Văn ngồi xuống, cố gắng hít sâu, hy vọng mình có thể bình tĩnh, như vậy mới có thể tốt cho thai nhi.
Nhưng mà, “rầm rầm” “rầm rầm”, từng quả cầu thủy tinh lại lăn đến bên chân cô. Cô ngạc nhiên.
“Rầm rầm”“Rầm rầm”, lại một quả cầu thủy tinh khác lại lăn đến cạnh người cô.
“Cháu ghét em trai nhỏ.”
“Ghét cô Đỗ sinh con!”
“Chỉ cần một ngày có Thụy Thụy, cô Đỗ cô đừng hòng sinh em trai nhỏ!”
Một câu lại đá một quả cầu thủy tinh đến. Từng viên một rầm rĩ lăn đến bên chân cô. Cô ôm bụng lại đau mơ hồ, không dám tin mở to mắt, nhìn Thụy Thụy đang đá cầu thủy tinh.
Một suy nghĩ như sét đánh vào đầu cô, cả người cô cũng run rẩy: “Thụy Thụy, cháu…” Là nó cố ý!
Mà Thụy Thụy giống như đánh giá phạm nhân nhìn cô từ đầu đến chân, làm cho cô sợ hãi trong lòng, thần thái kia, giống như Tống Dư Vấn đang đứng phía trước, mà cô căn bản không có sức chống đỡ.
“Cô Đỗ, cháu sẽ nói với thẩm phán, cháu vẫn muốn đi theo ba, nếu cô dám lấy ba cháu, hắc hắc…” Thụy Thụy học làm kẻ xấu trong phim truyền hình, vai run lên, cười lạnh vài tiếng.
“Bác sĩ, cô ấy bị ngã!” Hạ Nghị vội vàng dẫn nhân viên y tế chạy vào.
“Sao lại nhiều hạt châu ở dưới thế kia?” Bác sĩ vừa vào trong liền nhíu mày.
“Con gái của tôi không cẩn thận làm đổ!”
“Anh Nghị, là Thụy Thụy cố ý!”
Gần như đồng thời, họ cùng lên tiếng. Hạ Nghị sửng sốt một chút.
“Anh Nghị, Thụy Thụy muốn xuống tay với đứa bé trong bụng em, nó rất xấu!” Hiểu Văn lo lắng kéo tay anh.
Thụy Thụy nhất định là do Tống Dư Vấn sai đến! Cô sợ hãi, cô thật sự bắt đầu sợ hãi. Hạ Nghị bất động nhìn về phía con gái, dùng ánh mắt chất vấn. Là thật sao?
“Oa, cô Đỗ là người xấu, cô ấy đổ oan cho con!” Thụy Thụy bị trách mắng, khuôn mặt vừa rồi còn nụ cười, bây giờ đã lập tức bỏ chạy đến cạnh cửa, oa oa khóc lớn, tiếng khóc của nó rất vang, gần như kinh động cả tầng nhà, “Cô Đỗ có tâm địa xấu, hại ba và mẹ ly hôn, lại còn muốn đổ oan cho Thụy Thụy! Thụy Thụy thật đáng thương, về sau chẳng có ai cần, chỉ có thể đi theo ba, từ đó mỗi ngày đều bị mẹ kế ngược đãi!”
“Thụy Thụy!” Anh tức giận hô to.
Bởi vì, rất nhiều nhân viên y tế và bệnh nhân cũng đã chạy đến, thì thầm to nhỏ rồi bắt đầu chỉ trỏ họ.
“Dáng vẻ thuần thuần khiết khiết, thì ra là hồ ly tinh đấy!”
“Tiểu tam cướp chồng người ta còn mang thai, thật đúng là không biết xấu hổ, tôi khinh!”
“Sao bệnh viện có thể cho kẻ như thế vào chứ? Lại còn ở phòng VIP, có tiền là kiêu thế sao? Không còn công lý nữa rồi!”
Cúi đầu, sắc mặt Hiểu Văn trắng bệch. Hạ Nghị cũng tức giận đến hận không thể đánh cho Thụy Thụy một trận.
“Ba ghét con, ba lại ghét con rồi! Trước khi chưa gặp cô Đỗ, ba là ba tốt, bây giờ là ba xấu!” Thụy Thụy dùng sức dậm chân.
Bác sỹ đang muốn tiến lên xem xét cũng dừng một chút, nghiêm túc hỏi y tá, “Lúc họ nhập viện, có cung cấp giấy kết hôn không?”
Y tá lúng túng, “Không ạ.” Bây giờ người chưa kết hôn mà có con nhiều lắm, cơ bản chỉ cần đăng ký một tẹo là có thể vào khám rồi.
“Bây giờ thiếu phòng bệnh, không cần thiết để một số người không làm đúng chỉ tiêu kế hoạch hóa gia đình vào.” Bị Thụy Thụy vừa khóc vừa ồn, bác sỹ cũng buồn phiền cúi mặt giáo huấn y tá.
Hiểu Văn cắn môi dưới, cảm thấy khổ sở chưa từng có. Mà Hạ Nghị xách Thụy Thụy lên đã muốn đánh vào mông nó. Từ khi Thụy Thụy sinh ra đến nay, anh chưa từng động vào một ngón tay của con, nhưng bây giờ, anh rất muốn phá lệ!
“Giết người, ba giết người!” Nước mắt Thụy Thụy rơi khắp nơi, gào thét như heo bị mổ.
Ánh mắt khiển trách của quần chúng xem náo nhiệt tại cửa cũng bắn lại đây, tay Hạ Nghị dừng ở không trung, chẳng thể nào đánh xuống.
“Bệnh nhân chỉ bị kinh động thôi, vẫn còn giữ được đứa con, nhưng nếu các người lại tiếp tục làm ầm, sẽ không thể đâu! Cho nên, lập tức đưa con gái anh ra ngoài cho tôi!” Bác sỹ đẩy ba và con gái họ ra ngoài.
Bệnh nhân đã vào bệnh viện, cho dù bệnh nhân có vấn đề đạo đức, bác sĩ họ vẫn phải lấy chữa trị làm chủ. Bị bác sĩ vô tình lại khó xử đuổi ra cửa.
Hạ Nghị nghiêm túc quay sang chất vấn con gái: “Thụy Thụy, con nói đi, có phải con cố ý làm đổ bàn cờ không?”
Nghe vậy, Thụy Thụy như chịu oan ức đến trời xanh, dùng tiếng khóc thét vô cùng bi tráng: “Không phải con, không phải con!” Đánh chết nó, dù cái mũi có dài ra đến mấy, có chết nó cũng không thừa nhận.
Tiếng khóc làm cho xung quanh ngập lời đồng tình.
“Đứa bé này quá đáng thương.”
“Bây giờ làm mất lòng mẹ kế, về sau có thể sống sao đây!”
Tiếng nói xung quanh càng làm anh khó xử, hận không thể tìm một cái hang mà chui vào.
“Đi đi!” Một tiếng ra lệnh của y tá, bế con gái ầm ĩ không thôi lên, anh vội rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nghị đi vào bệnh viện.
“Người có khó chịu, bụng có đau không?” Nhíu mày lại, anh dùng tiếng nói dịu nhẹ hỏi Hiểu Văn.
Hiểu Văn vẫn nhìn theo Hạ Nghị không rời, bây giờ mở đôi mắt to, cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của họ, thấy Thụy Thụy là một cảnh sát nhỏ, trong lòng sinh ra sợ hãi.
“Anh Nghị, anh, đừng đưa Thụy Thụy lại đây nữa, được không?” Con rất quan trọng với cô, con là món quà lớn nhất anh ban cho cô, cô không thể để con xảy ra chuyện gì được.
Hạ Nghị nhăn mày. Trên thực tế, đêm qua anh cũng tính trả Thụy Thụy lại cho Tống Dư Vấn, nhưng Thụy Thụy khóc quá lợi hại, cách khóc kia như là bị vứt bỏ, làm cho anh thật sự không đành lòng.
“Thụy Thụy là con gái anh, chờ em sinh con rồi, bọn nó là chị em, về sau mọi người sẽ thành người một nhà.” Anh cười gượng ép.
Anh không thích có người ghét con gái anh.
“Anh Nghị, là nó cố ý, nó rất xấu, cố tình làm đổ bàn cờ, cố ý đá viên thủy tinh đến chân em…” Hiểu Văn cảm thấy rất sợ hãi, nhỏ đứa con như thế, sao lại có tâm tư ác độc đến vậy? Nếu lúc ấy không phải anh đỡ lấy cô đúng lúc, chỉ sợ hậu quả thật sự đã không thể tưởng tượng nổi.
“Thụy Thụy mới năm tuổi, em đừng nghĩ con bé đáng sợ như thế được không?” Anh không nhịn được cắt ngang.
Trên đường trở về, anh đã hỏi Thụy Thụy mấy bận, nhưng Thụy Thụy một mực chắc chắn chỉ là vô ý mà thôi.
Vừa nói xong, anh liền phát hiện mình đã nói sai rồi. Bởi vì, sắc mặt Hiểu Văn tái nhợt như tờ giấy.
“Anh, anh không tin em?” Môi Hiểu Văn run rẩy.
Anh lặng im. Không phải không tin, anh chỉ có thể chất vấn con gái, bởi vì đó là con gái của anh, muốn đánh anh cũng không thể ra tay, nhưng Hiểu Văn lại không hiểu! Anh không thể để bất kỳ ai tùy ý phê phán con gái anh! Đây là tâm lý ích kỷ mà bình thường của người làm cha mẹ bảo vệ con gái mình.
Nét mặt im lặng của anh làm Hiểu Văn cảm thấy mình bị tổn thương đến tận tâm can. Đặc biệt, Thụy Thụy đứng ở phía sau anh, còn ra vẻ vô cùng hả hê.
“Em muốn xuất viện, anh làm thủ tục xuất viện giúp em đi.” Cô nhắm mắt, nén nước mắt lại.
“Ừ, được rồi.” Anh đứng dậy.
Buổi sáng, người da mặt vẫn dày như anh khi đối mặt với nhân viên ở đây cũng thấy lúng túng, huống chi là da mặt mỏng như Hiểu Văn. Đêm qua bị Thụy Thụy làm loạn, phòng bệnh này thật không thể ở nữa. Anh đi ra ngoài phòng bệnh, nhưng không phát hiện gương mặt xinh đẹp phía sau vẫn đau đớn nhìn theo anh.
Anh không tin cô. Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh vẫn lựa chọn tin con gái. Đây chính là đả kích trí mạng với Hiểu Văn. Mà Thụy Thụy tiếp tục không rời ba một tấc, thậm chí còn không quên hung hăng làm mặt quỷ với cô. Làm cho Hiểu Văn run rẩy một trận.
Cô và Thụy Thụy, không thể vui vẻ ở chung.
Anh đến phòng bác sỹ làm thủ tục xuất viện, căn cứ theo yêu cầu của bác sỹ, anh ký vào “Đơn tự nguyện xuất viện và tự chịu hậu quả” rồi, cũng ký cái tên duy nhất của mình trong gia đình xuống.
“Hạ Nghị, cái tên rất quen nhỉ.” Bác sĩ chau mày, khi anh nắm tay con gái chuyển bị rời đi, cuối cùng bác sỹ cũng thử hỏi một câu: “Không phải anh là chồng Tống Dư Vấn chứ?”
Anh ngây ngẩn cả người.
“Tống Dư Vấn là mẹ cháu!” Nghe thấy chú bác sỹ nhắc đến tên mẹ, Thụy Thụy lập tức trả lời.
Anh còn đang giật mình ngẩn ngơ, làm sao bác sĩ lại biết Tống Dư Vấn? Bây giờ bác sĩ đều lợi hại thế à, biết là tình ngoài giá thú rồi, lập tức rảnh đến mức có thể đi tra tên vợ chính thức? Đây không thể chứ.
Ánh mắt bác sỹ rét lạnh lại có phần quái dị, chỉ là không tiện nói nhiều trước đứa bé mở to hai mắt hồn nhiên “Đợi lát nữa anh làm xong thủ tục chuyển viện cho bệnh nhân, đến văn phòng tôi một mình, tôi và anh có chuyện cần nói!” Giọng điệu bác sỹ lạnh lùng dặn dò.
Sau lần thứ hai Tống Dư Vấn được đưa vào bệnh viện, tất cả mọi người đều nghi ngờ cô bị ngược đãi đến sảy thai, lúc ấy, họ muốn kéo người đàn ông đưa cô đến viện tới đồn cảnh sát, về sau Tống Dư Vấn giải thích mới biết, chồng cô là một người khác.
Người đàn ông tạm thời giả mạo Hạ Nghị kia, khi ký ở phòng cấp cứu khẩn cấp cũng đề hai chữ “Hạ Nghị” để tránh sau này xảy ra tranh cãi, một tên hai người ký, phải chỉnh lại.
Anh nghi ngờ gật đầu. Nhưng sau khi làm xong thủ tục xuất viện, anh về phòng bệnh lại phát hiện bên trong là vườn không nhà trống. Anh vội vàng giữ lấy cô y tá hỏi, cô y tá lạnh nhạt nói cho anh, bệnh nhân đã xuất viện trước.
Hiểu Văn biến mất. Trên tấm ga màu trắng, có một bức ảnh và tờ giấy. Anh nghiêm mặt tiến lên cẩm bức ảnh kia. Đó là tấm ảnh của cô mà anh vẫn cất trong ví da của mình, là thời thanh xuân đẹp nhất của cô, là tình yêu trong hồi ức ngọt ngào.
Anh cầm lấy tờ giấy.
Em muốn cho anh tất cả những gì em có, nhưng em lại chỉ khiến anh khó xử, vậy thì lựa chọn của em nên là bỏ đi. Cảm ơn anh đã yêu em, nếu còn gặp lại nhau thì đó chính là số mệnh, vậy nếu hữu duyên gặp lại, chúng ta sẽ không để ý gì nữa, chỉ giữ chặt tay người còn lại được không anh? Em không trách anh, bởi lẽ, em yêu anh.
Từng câu từng chữ, bỗng dẫm nát trái tim anh. Anh vội vàng lao ra khỏi phòng bệnh, đã sớm quên lời dặn của bác sỹ lên tận chín tầng mây.
“Ba, con muốn ăn táo!” Hạ Nghị lập tức đứng dậy đi rửa táo, còn bị yêu cầu gọt vỏ, muốn nghỉ một hai phút cũng không được.
“Ba, con muốn uống nước!”
“Ba, bóc vỏ chuối cho con.”
“Ba, con muốn xem tivi, ba ngồi cạnh con đi!”
Hạ Nghị vừa mới muốn ngồi xuống giườg bệnh,
“Ba, chơi cờ nhảy với Thụy Thụy đi!” Trên sô pha, Thụy Thụy lại vỗ tay theo nhiệm vụ.
Tất cả lý lẽ của anh cũng chẳng có cơ hội để nói, thậm chí anh còn không có cơ hội nói một câu với Hiểu Văn.
Rất nhiều lần, Hiểu Văn cũng muốn nói chuyện với Thụy Thụy, nhưng luôn bị biểu cảm xa cách của Thụy Thụy ngăn lại. Thụy Thụy chỉ cười với Hạ Nghị, hơn nữa còn kéo ba chơi cờ đến hăng say.
Ba và con gái họ thân mật khăng khít, dần dần Hiểu Văn đã nhìn rõ là Thụy Thụy cố tình có thái độ thù địch.
“Ba, bây giờ đến lượt con!” Giọng nói ầm ĩ của Thụy Thụy làm cho cô đau đầu, căn bản không thể nào dưỡng sức khỏe được.
Nhưng Hạ Nghị lại rất chiều con gái, “Thụy Thụy rất thông minh, lại có thể nhảy đến tám, thật là lợi hại!” Trong giọng điệu là tràn ngập tự hào.
Hiểu Văn đưa lưng về phía họ, gối lên gối, cảm nhận tư vị bị xem nhẹ.
Cuối cùng Hạ Nghị cũng chú ý tới, giờ chỉ còn lại giọng nói của mình và con gái, anh ngước mắt, “Thụy Thụy, muộn rồi, chúng ta về nhà thôi, để cho cô Đỗ nghỉ ngơi.” Có Thụy Thụy ở bên, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại càng không dám nói một câu nhiều lời với Hiểu Văn. Về chuyện ngoại tình, áy náy của ba với con, mãi mãi cũng chẳng thể biến mất.
Về nhà trước đã, có lẽ chờ Thụy Thụy ngủ rồi anh sẽ lại đến bệnh viện nói chuyện với Hiểu Văn. Anh đứng dậy, cẩn thận đi ra tắt đèn phòng, chỉ để lại chiếc đèn bàn duy nhất.
“Dạ!” Vừa nghe thấy có thể về nhà, Thụy Thụy vui vẻ dọn cờ nhảy.
“Anh Nghị…” Thấy họ phải đi, Hiểu Văn ngồi xuống, hoảng hốt gọi tên anh, xốc chăn lên vội vàng xuống giường.
Tại sao anh có thể đi? Sao có thể vứt bỏ cô như thế? Nhưng khi mũi chân cô vừa chạm xuống đất “bịch” một tiếng, Thụy Thụy lại không cẩn thận làm đổ bàn cờ. Hiểu Văn vừa trợt ngã, cả người sắp đổ xuống trước.
“Cẩn thận!” Hạ Nghị biến sắc, vội tiến lên, giữ chặt người Hiểu Văn đúng lúc, đỡ cô khỏi ngã.
Một nửa thân thể của cô đã đặt xuống sàn.
“Anh Nghị, mau gọi bác sĩ, bụng em khó chịu!” Hiểu Văn giữ chặt cánh tay anh, ôm bụng, mồ hôi lạnh ứa ra.
Tuy lực ngã đã giảm nhiều do được Hạ Nghị kịp đỡ, nhưng lại làm cô chấn động, bụng bắt đầu đau dữ dội.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!” Lập tức ý thức được là con gái mình gây rắc rối, Hạ Nghị vội vàng lao đi tìm bác sĩ.
Hiểu Văn ngồi xuống, cố gắng hít sâu, hy vọng mình có thể bình tĩnh, như vậy mới có thể tốt cho thai nhi.
Nhưng mà, “rầm rầm” “rầm rầm”, từng quả cầu thủy tinh lại lăn đến bên chân cô. Cô ngạc nhiên.
“Rầm rầm”“Rầm rầm”, lại một quả cầu thủy tinh khác lại lăn đến cạnh người cô.
“Cháu ghét em trai nhỏ.”
“Ghét cô Đỗ sinh con!”
“Chỉ cần một ngày có Thụy Thụy, cô Đỗ cô đừng hòng sinh em trai nhỏ!”
Một câu lại đá một quả cầu thủy tinh đến. Từng viên một rầm rĩ lăn đến bên chân cô. Cô ôm bụng lại đau mơ hồ, không dám tin mở to mắt, nhìn Thụy Thụy đang đá cầu thủy tinh.
Một suy nghĩ như sét đánh vào đầu cô, cả người cô cũng run rẩy: “Thụy Thụy, cháu…” Là nó cố ý!
Mà Thụy Thụy giống như đánh giá phạm nhân nhìn cô từ đầu đến chân, làm cho cô sợ hãi trong lòng, thần thái kia, giống như Tống Dư Vấn đang đứng phía trước, mà cô căn bản không có sức chống đỡ.
“Cô Đỗ, cháu sẽ nói với thẩm phán, cháu vẫn muốn đi theo ba, nếu cô dám lấy ba cháu, hắc hắc…” Thụy Thụy học làm kẻ xấu trong phim truyền hình, vai run lên, cười lạnh vài tiếng.
“Bác sĩ, cô ấy bị ngã!” Hạ Nghị vội vàng dẫn nhân viên y tế chạy vào.
“Sao lại nhiều hạt châu ở dưới thế kia?” Bác sĩ vừa vào trong liền nhíu mày.
“Con gái của tôi không cẩn thận làm đổ!”
“Anh Nghị, là Thụy Thụy cố ý!”
Gần như đồng thời, họ cùng lên tiếng. Hạ Nghị sửng sốt một chút.
“Anh Nghị, Thụy Thụy muốn xuống tay với đứa bé trong bụng em, nó rất xấu!” Hiểu Văn lo lắng kéo tay anh.
Thụy Thụy nhất định là do Tống Dư Vấn sai đến! Cô sợ hãi, cô thật sự bắt đầu sợ hãi. Hạ Nghị bất động nhìn về phía con gái, dùng ánh mắt chất vấn. Là thật sao?
“Oa, cô Đỗ là người xấu, cô ấy đổ oan cho con!” Thụy Thụy bị trách mắng, khuôn mặt vừa rồi còn nụ cười, bây giờ đã lập tức bỏ chạy đến cạnh cửa, oa oa khóc lớn, tiếng khóc của nó rất vang, gần như kinh động cả tầng nhà, “Cô Đỗ có tâm địa xấu, hại ba và mẹ ly hôn, lại còn muốn đổ oan cho Thụy Thụy! Thụy Thụy thật đáng thương, về sau chẳng có ai cần, chỉ có thể đi theo ba, từ đó mỗi ngày đều bị mẹ kế ngược đãi!”
“Thụy Thụy!” Anh tức giận hô to.
Bởi vì, rất nhiều nhân viên y tế và bệnh nhân cũng đã chạy đến, thì thầm to nhỏ rồi bắt đầu chỉ trỏ họ.
“Dáng vẻ thuần thuần khiết khiết, thì ra là hồ ly tinh đấy!”
“Tiểu tam cướp chồng người ta còn mang thai, thật đúng là không biết xấu hổ, tôi khinh!”
“Sao bệnh viện có thể cho kẻ như thế vào chứ? Lại còn ở phòng VIP, có tiền là kiêu thế sao? Không còn công lý nữa rồi!”
Cúi đầu, sắc mặt Hiểu Văn trắng bệch. Hạ Nghị cũng tức giận đến hận không thể đánh cho Thụy Thụy một trận.
“Ba ghét con, ba lại ghét con rồi! Trước khi chưa gặp cô Đỗ, ba là ba tốt, bây giờ là ba xấu!” Thụy Thụy dùng sức dậm chân.
Bác sỹ đang muốn tiến lên xem xét cũng dừng một chút, nghiêm túc hỏi y tá, “Lúc họ nhập viện, có cung cấp giấy kết hôn không?”
Y tá lúng túng, “Không ạ.” Bây giờ người chưa kết hôn mà có con nhiều lắm, cơ bản chỉ cần đăng ký một tẹo là có thể vào khám rồi.
“Bây giờ thiếu phòng bệnh, không cần thiết để một số người không làm đúng chỉ tiêu kế hoạch hóa gia đình vào.” Bị Thụy Thụy vừa khóc vừa ồn, bác sỹ cũng buồn phiền cúi mặt giáo huấn y tá.
Hiểu Văn cắn môi dưới, cảm thấy khổ sở chưa từng có. Mà Hạ Nghị xách Thụy Thụy lên đã muốn đánh vào mông nó. Từ khi Thụy Thụy sinh ra đến nay, anh chưa từng động vào một ngón tay của con, nhưng bây giờ, anh rất muốn phá lệ!
“Giết người, ba giết người!” Nước mắt Thụy Thụy rơi khắp nơi, gào thét như heo bị mổ.
Ánh mắt khiển trách của quần chúng xem náo nhiệt tại cửa cũng bắn lại đây, tay Hạ Nghị dừng ở không trung, chẳng thể nào đánh xuống.
“Bệnh nhân chỉ bị kinh động thôi, vẫn còn giữ được đứa con, nhưng nếu các người lại tiếp tục làm ầm, sẽ không thể đâu! Cho nên, lập tức đưa con gái anh ra ngoài cho tôi!” Bác sỹ đẩy ba và con gái họ ra ngoài.
Bệnh nhân đã vào bệnh viện, cho dù bệnh nhân có vấn đề đạo đức, bác sĩ họ vẫn phải lấy chữa trị làm chủ. Bị bác sĩ vô tình lại khó xử đuổi ra cửa.
Hạ Nghị nghiêm túc quay sang chất vấn con gái: “Thụy Thụy, con nói đi, có phải con cố ý làm đổ bàn cờ không?”
Nghe vậy, Thụy Thụy như chịu oan ức đến trời xanh, dùng tiếng khóc thét vô cùng bi tráng: “Không phải con, không phải con!” Đánh chết nó, dù cái mũi có dài ra đến mấy, có chết nó cũng không thừa nhận.
Tiếng khóc làm cho xung quanh ngập lời đồng tình.
“Đứa bé này quá đáng thương.”
“Bây giờ làm mất lòng mẹ kế, về sau có thể sống sao đây!”
Tiếng nói xung quanh càng làm anh khó xử, hận không thể tìm một cái hang mà chui vào.
“Đi đi!” Một tiếng ra lệnh của y tá, bế con gái ầm ĩ không thôi lên, anh vội rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nghị đi vào bệnh viện.
“Người có khó chịu, bụng có đau không?” Nhíu mày lại, anh dùng tiếng nói dịu nhẹ hỏi Hiểu Văn.
Hiểu Văn vẫn nhìn theo Hạ Nghị không rời, bây giờ mở đôi mắt to, cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của họ, thấy Thụy Thụy là một cảnh sát nhỏ, trong lòng sinh ra sợ hãi.
“Anh Nghị, anh, đừng đưa Thụy Thụy lại đây nữa, được không?” Con rất quan trọng với cô, con là món quà lớn nhất anh ban cho cô, cô không thể để con xảy ra chuyện gì được.
Hạ Nghị nhăn mày. Trên thực tế, đêm qua anh cũng tính trả Thụy Thụy lại cho Tống Dư Vấn, nhưng Thụy Thụy khóc quá lợi hại, cách khóc kia như là bị vứt bỏ, làm cho anh thật sự không đành lòng.
“Thụy Thụy là con gái anh, chờ em sinh con rồi, bọn nó là chị em, về sau mọi người sẽ thành người một nhà.” Anh cười gượng ép.
Anh không thích có người ghét con gái anh.
“Anh Nghị, là nó cố ý, nó rất xấu, cố tình làm đổ bàn cờ, cố ý đá viên thủy tinh đến chân em…” Hiểu Văn cảm thấy rất sợ hãi, nhỏ đứa con như thế, sao lại có tâm tư ác độc đến vậy? Nếu lúc ấy không phải anh đỡ lấy cô đúng lúc, chỉ sợ hậu quả thật sự đã không thể tưởng tượng nổi.
“Thụy Thụy mới năm tuổi, em đừng nghĩ con bé đáng sợ như thế được không?” Anh không nhịn được cắt ngang.
Trên đường trở về, anh đã hỏi Thụy Thụy mấy bận, nhưng Thụy Thụy một mực chắc chắn chỉ là vô ý mà thôi.
Vừa nói xong, anh liền phát hiện mình đã nói sai rồi. Bởi vì, sắc mặt Hiểu Văn tái nhợt như tờ giấy.
“Anh, anh không tin em?” Môi Hiểu Văn run rẩy.
Anh lặng im. Không phải không tin, anh chỉ có thể chất vấn con gái, bởi vì đó là con gái của anh, muốn đánh anh cũng không thể ra tay, nhưng Hiểu Văn lại không hiểu! Anh không thể để bất kỳ ai tùy ý phê phán con gái anh! Đây là tâm lý ích kỷ mà bình thường của người làm cha mẹ bảo vệ con gái mình.
Nét mặt im lặng của anh làm Hiểu Văn cảm thấy mình bị tổn thương đến tận tâm can. Đặc biệt, Thụy Thụy đứng ở phía sau anh, còn ra vẻ vô cùng hả hê.
“Em muốn xuất viện, anh làm thủ tục xuất viện giúp em đi.” Cô nhắm mắt, nén nước mắt lại.
“Ừ, được rồi.” Anh đứng dậy.
Buổi sáng, người da mặt vẫn dày như anh khi đối mặt với nhân viên ở đây cũng thấy lúng túng, huống chi là da mặt mỏng như Hiểu Văn. Đêm qua bị Thụy Thụy làm loạn, phòng bệnh này thật không thể ở nữa. Anh đi ra ngoài phòng bệnh, nhưng không phát hiện gương mặt xinh đẹp phía sau vẫn đau đớn nhìn theo anh.
Anh không tin cô. Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh vẫn lựa chọn tin con gái. Đây chính là đả kích trí mạng với Hiểu Văn. Mà Thụy Thụy tiếp tục không rời ba một tấc, thậm chí còn không quên hung hăng làm mặt quỷ với cô. Làm cho Hiểu Văn run rẩy một trận.
Cô và Thụy Thụy, không thể vui vẻ ở chung.
Anh đến phòng bác sỹ làm thủ tục xuất viện, căn cứ theo yêu cầu của bác sỹ, anh ký vào “Đơn tự nguyện xuất viện và tự chịu hậu quả” rồi, cũng ký cái tên duy nhất của mình trong gia đình xuống.
“Hạ Nghị, cái tên rất quen nhỉ.” Bác sĩ chau mày, khi anh nắm tay con gái chuyển bị rời đi, cuối cùng bác sỹ cũng thử hỏi một câu: “Không phải anh là chồng Tống Dư Vấn chứ?”
Anh ngây ngẩn cả người.
“Tống Dư Vấn là mẹ cháu!” Nghe thấy chú bác sỹ nhắc đến tên mẹ, Thụy Thụy lập tức trả lời.
Anh còn đang giật mình ngẩn ngơ, làm sao bác sĩ lại biết Tống Dư Vấn? Bây giờ bác sĩ đều lợi hại thế à, biết là tình ngoài giá thú rồi, lập tức rảnh đến mức có thể đi tra tên vợ chính thức? Đây không thể chứ.
Ánh mắt bác sỹ rét lạnh lại có phần quái dị, chỉ là không tiện nói nhiều trước đứa bé mở to hai mắt hồn nhiên “Đợi lát nữa anh làm xong thủ tục chuyển viện cho bệnh nhân, đến văn phòng tôi một mình, tôi và anh có chuyện cần nói!” Giọng điệu bác sỹ lạnh lùng dặn dò.
Sau lần thứ hai Tống Dư Vấn được đưa vào bệnh viện, tất cả mọi người đều nghi ngờ cô bị ngược đãi đến sảy thai, lúc ấy, họ muốn kéo người đàn ông đưa cô đến viện tới đồn cảnh sát, về sau Tống Dư Vấn giải thích mới biết, chồng cô là một người khác.
Người đàn ông tạm thời giả mạo Hạ Nghị kia, khi ký ở phòng cấp cứu khẩn cấp cũng đề hai chữ “Hạ Nghị” để tránh sau này xảy ra tranh cãi, một tên hai người ký, phải chỉnh lại.
Anh nghi ngờ gật đầu. Nhưng sau khi làm xong thủ tục xuất viện, anh về phòng bệnh lại phát hiện bên trong là vườn không nhà trống. Anh vội vàng giữ lấy cô y tá hỏi, cô y tá lạnh nhạt nói cho anh, bệnh nhân đã xuất viện trước.
Hiểu Văn biến mất. Trên tấm ga màu trắng, có một bức ảnh và tờ giấy. Anh nghiêm mặt tiến lên cẩm bức ảnh kia. Đó là tấm ảnh của cô mà anh vẫn cất trong ví da của mình, là thời thanh xuân đẹp nhất của cô, là tình yêu trong hồi ức ngọt ngào.
Anh cầm lấy tờ giấy.
Em muốn cho anh tất cả những gì em có, nhưng em lại chỉ khiến anh khó xử, vậy thì lựa chọn của em nên là bỏ đi. Cảm ơn anh đã yêu em, nếu còn gặp lại nhau thì đó chính là số mệnh, vậy nếu hữu duyên gặp lại, chúng ta sẽ không để ý gì nữa, chỉ giữ chặt tay người còn lại được không anh? Em không trách anh, bởi lẽ, em yêu anh.
Từng câu từng chữ, bỗng dẫm nát trái tim anh. Anh vội vàng lao ra khỏi phòng bệnh, đã sớm quên lời dặn của bác sỹ lên tận chín tầng mây.
/112
|