“Tiếp theo đến quán bar đi, em mời khách.”
Khi Dư Vấn và CJoon đang chuẩn bị nói lời từ biệt, anh đột ngột mời một câu.
Dư Vấn sửng sốt một chút, đi đến gần anh, hạ giọng: “Không phải tối anh hẹn với bạn à, làm sao có thời giờ…”
Cho dù giờ phút này, cô rất muốn tách anh với Đỗ Hiểu Văn ra, nhưng bên ngoài, cô rất quan tâm đến mặt mũi của anh, trước mặt người ngoài cũng không dễ dàng phản bác quyết định của anh. Hạ Nghị là người đàn ông rất bảo thủ, không tin tà ma, không chịu thua, người khác càng không muốn anh làm thì anh càng phải thử, đây là ưu điểm của anh, cũng là khuyết điểm của anh. Cô và Hạ Nghị sở dĩ có thể đi đến ngày hôm nay, là do hình thức cô nắm giữ tính cách và hành vi của anh.
Nhưng mà, anh bịt tai không nghe thấy, chỉ nhìn Cjoon chòng chọc, “Sao thế, không hân hạnh sao? Không để tôi mời sao? Hay là ở nơi này, quân nhân như bọn anh kiêng kị, không dám chạm vào?”
Dư Vấn nhíu mày, bởi vì khi cô làm bạn với anh hai năm, anh thay đổi rất nhiều, đã lâu không nói với người ta giọng điệu như vậy. Hơn nữa cô cảm thấy, tuy mắt anh nhìn Cjoon nhưng thật ra những lời này là hướng về phía Đỗ Hiểu Văn.
CJoon nở nụ cười, hiền hoà nói, “Tuy rằng cuộc sống của quân nhân chúng tôi bình thường có vẻ nghiêm ngặt, nhưng chỉ cần không mặc quân phục thì CJoon vẫn có thể đến quán bar, hơn nữa, tháng này, tôi đang chuẩn bị hôn lễ nên có rất ít thời gian.”
Toàn bộ quá trình Đỗ Hiểu Văn chỉ cúi đầu im lặng.
“Hiểu Văn, đi thôi, chúng ta và bạn em đến quán bar!” CJoon ôm vai cô, thay cô ra quyết định.
Nhìn ra được, giữa họ ai có vị trí cao hơn.
Dư Vấn không thể nói nhiều, bên ngoài phụ nữ nếu lướt mặt đàn ông sẽ chọc họ tức giận, cô là người phụ nữ thông minh, cô không phản bác, chỉ nắm lấy tay Hạ Nghị một lần nữa.
Nhưng mà ánh mắt anh, vẫn theo đuổi bóng hình mảnh mai kia, không tập trung bỏ lại tay cô, anh đi thẳng về phía trước. Để lại cô đứng một mình tại chỗ.
Ở quán bar, không khí rất náo nhiệt, CJoon uống mấy ly, ôm bả vai Hiểu Văn: “Buổi tối đi mình đâu, em?” Bởi vì ở quán bar ồn ào, CJoon chỉ có thể cao giọng thêm một chút để cô nghe thấy, vì thế Hạ Nghị ngồi ở bên cạnh vừa vặn cũng có thể nghe rõ ràng.
Cả đôi mắt Hạ Nghị là một màu lạnh.
“Em, em đi toilet trước.” Đỗ Hiểu Văn vội vàng đứng dậy.
“Tôi cũng đi toilet!” Hạ Nghị cũng lập tức đứng dậy.
Dư Vấn giữ bình tĩnh, cô khẽ gật đầu, làm vật nền, lịch sự tiếp tục nói chuyện cùng CJoon.
…
Mới đi đến cửa toilet đã bị anh chặn lại.
“Trước kia không phải em ghét không khí nơi này không tốt, hơn nữa ghét nhất đàn ông đi đến nơi này?” Trong mắt anh hiện lên châm biếm.
Trước kia, sau một lần cô theo anh đến quán bar, cũng không nguyện ý xuất hiện ở nơi này, hơn nữa, chỉ cần mỗi lần vừa nghe thấy anh muốn đến quán bar tụ tập với bạn bè, cô luôn rầu rĩ không vui. Nhưng mà, vừa rồi cô lại uốn người bên cạnh người đàn ông kia, im lặng như chú cừu non.
Đỗ Hiểu Văn im lặng không nói
“Chồng tương lai của em cũng khá quen nơi này nhỉ!” Anh cố ý nói thế. Người đàn ông kia không phải chưa từng va chạm xã hội chứ.
“Anh ấy thỉnh thoảng cũng hẹn bạn bè ở đây.” Cô rốt cục thấp giọng phản bác. CJoon là quân nhân, anh rất yêu màu sắc hoàng kim của ngôi sao trên vai mình, hành động rất biết kiềm chế, coi như người đàn ông giữ mình trong sạch.
Anh nhíu mày, không nói nhiều lời, bởi vì CJoon quả thật không phải người đàn ông thích đùa.
“Khi nào thì kết hôn?” Anh ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi vấn đề quan tâm thực chất của anh.
“Ba tháng sau…” Thì ra, chỉ chậm hơn anh một tháng thôi…
“Cho nên, bây giờ đã sống chung rồi.” Anh giả vờ không quan trọng nhún vai, “Bây giờ ngẫm lại mình khi đó thật khờ, vài thứ cũng thiếu chút nữa không nắm bắt được, nhưng mà nghĩ đến em nói không thích người đàn ông tùy tiện, đến cuối cùng vẫn mãi không đi lên một bước.” Bây giờ khen ngược, người đàn ông khác lại quang minh chính đại bảo cô ngủ lại.
Đỗ Hiểu Văn càng im lặng. Cô hiểu được trong lòng, CJoon vừa rồi chỉ là uống rượu, mới có thể dựa vào cảm giác say nói ra yêu cầu kia. Cô nói qua cùng CJoon, cho dù đã bàn chuyện cưới xin nhưng cô vẫn kiên trì không bước tiếp, bất đắc dĩ, anh chỉ có thể tôn trọng quyết định của cô.
Nhưng cô thật sự bảo thủ đến mức này sao? Thật ra trong lòng chỉ hối tiếc mà thôi, người phụ nữ không coi trọng lần đầu tiên để lại cho người yêu, cho nên, cuối cùng khi xảy ra quan hệ thân mật với Cjoon, trước sau vẫn luôn tránh né.
“Đỗ Hiểu Văn, anh thật sự rất muốn biết, rốt cuộc làm sao anh không bằng kẻ quân nhân kia?” Nói ngoại hình nói gia thế, đối phương cũng không thể bằng anh.
Anh không cam lòng, thật sự rất không cam lòng.
Nghe vậy cô như chú thỏ kinh động, lập tức muốn trốn. Cô không muốn nhắc lại chuyện quá khứ! Hơn nữa, anh hiện tại đã sống chung với Dư Vấn rồi!
Nhưng mà, anh không đồng ý, vẫn muốn có một đáp án, anh kéo tay cô, vòng cánh tay nhanh như chớp, cho cô một nụ hôn sâu, dây dưa, gần như muốn cắn nuốt cô. Cô mới đầu không ngớt giãy dụa, nhưng từ từ lại nằm im trong vòng tay anh.
Cô từng nghĩ đến, thời gian trôi qua dần dần cô sẽ quên được Hạ Nghị, sau đó dựng gia đình sinh con với một người đàn ông khác, từ từ già đi. Song, gặp nhau lần nữa rồi, hai người quá quen thuộc lẫn nhau, chỉ một ánh mắt cũng có thể biết suy nghĩ giấu trong lòng, nhiệt tình bỏng cháy bao năm tháng thiếu chút nữa bị vùi lấp kia vẫn còn đó.
Hôn rồi, anh từ từ từ buông cô ra, cười đắc ý: “Trong lòng em vẫn còn có anh!” Phản ứng của cô không lừa được anh.
“Vậy anh có tính là phá hỏng đám cưới không?…”
Phá hỏng đám cưới nếu bị phạt, không biết cô có chấp nhận hủy đám cưới với Cjoon không.
Biết anh chỉ hỏi thử mà thôi, cô cũng không hé răng, không dám hé răng. Nhưng mà…
Anh dán lên tai cô, thấp giọng nói từng chữ một, “Đỗ Hiểu Văn, anh nói cho em, anh không sợ?” Nếu anh muốn một người, nếu như anh yêu một người, phải trả mọi giá anh cũng không sợ!
Đỗ Hiểu Văn quá xúc động che miệng, không nhịn được bật khóc.
※※※※※※※※※※※※※※
Đầu rất đau.
Sáng sớm, Hạ Nghị tỉnh lại với cả người đau nhức. Anh ở trong phòng khách sạn, trong lòng là một mỹ nữ trần truồng, mà anh ở dưới chăn cũng trần như nhộng.
“Hạ phu nhân, em đừng chờ tôi, đêm nay tôi sẽ không về nhà!” Hồi tưởng lại xuyên vào não.
Đêm qua, anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu? Quả nhiên, cồn có thể ăn mòn ý nghĩ một con người, làm hại anh chỉ lo giận dỗi với Hạ phu nhân, lại quên mất bảo bối Thụy Thụy của anh, có khi không đợi được anh về nhà, cuối cùng sẽ đi ngủ trong nước mắt. Xốc chăn lên, anh duỗi eo cầm quần áo bắt đầu mặc vào.
“Đáng ghét, tỉnh cũng không gọi người ta.” Tình Toàn phía sau cũng thoải mái tự tin khỏa thân, ôm anh đang mặc quần áo từ phía sau.
Anh lười biếng đẩy đối phương ra rồi tiếp tục mặc quần áo.
“Tổng giám đốc Hạ, đây là thái độ gì của anh, không muốn chịu trách nhiệm với em sao?” Tình Toàn không thuận theo, ôm cổ anh, quyến rũ hỏi.
“Chịu trách nhiệm cái gì?” Anh cười nhẹ một tiếng.
“Tổng giám đốc Hạ, đêm qua anh rất say, cũng thật nhiệt tình đó…” Tình Toàn mờ ám nhìn anh mặc quần áo vào, sau đó mập mờ quay một vòng tròn trên ngực mình.
Tất cả không cần nói cũng biết. Anh thiếu chút nữa cười thành tiếng.
“Một người đàn ông khi say, em đừng hi vọng anh ta có thể mượn rượu đánh người.” Anh đi nhiều năm trong xã hội như thế, tùy tiện liền cởi quần áo của anh, nằm xuống bên cạnh anh, lại dễ dàng muốn anh chịu trách nhiệm? Đang nói đến chuyện thần tiên sao?
“Cô bé, nếu em ngoan ngoãn, hẹn một thời gian anh có tinh thần sẽ cùng chơi với em.” Anh lộ ra nụ cười phóng đãng. Nhưng mà không phải bây giờ, bây giờ anh bận rất nhiều việc, còn phải đến nhà trẻ trước xem con gái đêm qua có khóc nhè không.
Thấy anh nói xong mở cửa phòng liền muốn ra ngoài, Tình Toàn nóng nảy, “Tổng giám đốc Hạ, nói chuyện với anh được mấy lần, lần khác chúng ta nhất định phải hẹn nhé!” Đúng là người đàn ông mê người, như gió như sương, làm cho người ta nghĩ mãi không thôi. Cô rất hài lòng người đàn ông này, rất hài lòng, hài lòng đến mức dù trong nhà anh có con sư tử cái, nhất định cũng phải vây bắt anh!
Nhưng tiếp theo phải đối phó với con cọp mẹ kia thế nào?…
Tình Toàn ngồi xuống trên giường một lần nữa, nhấc di động của mình lên. Hắc hắc, làm sao bây giờ, đêm qua hình như cô có chụp vài bức. Bên trong có vài hình mờ, tất cả đều là cô và tổng giám đốc Hạ khỏa thân, có ảnh cô nằm lên người anh, cô rúc vào cánh tay anh, tất cả đều vô cùng đẹp. Mấy thứ này, chỉ cần một tấm cũng đủ làm đối phương phát điên rồi.
Tình Toàn cười đắc ý, mở ô người nhận tin, tìm ba chữ “Hạ phu nhân”.
Khi Dư Vấn và CJoon đang chuẩn bị nói lời từ biệt, anh đột ngột mời một câu.
Dư Vấn sửng sốt một chút, đi đến gần anh, hạ giọng: “Không phải tối anh hẹn với bạn à, làm sao có thời giờ…”
Cho dù giờ phút này, cô rất muốn tách anh với Đỗ Hiểu Văn ra, nhưng bên ngoài, cô rất quan tâm đến mặt mũi của anh, trước mặt người ngoài cũng không dễ dàng phản bác quyết định của anh. Hạ Nghị là người đàn ông rất bảo thủ, không tin tà ma, không chịu thua, người khác càng không muốn anh làm thì anh càng phải thử, đây là ưu điểm của anh, cũng là khuyết điểm của anh. Cô và Hạ Nghị sở dĩ có thể đi đến ngày hôm nay, là do hình thức cô nắm giữ tính cách và hành vi của anh.
Nhưng mà, anh bịt tai không nghe thấy, chỉ nhìn Cjoon chòng chọc, “Sao thế, không hân hạnh sao? Không để tôi mời sao? Hay là ở nơi này, quân nhân như bọn anh kiêng kị, không dám chạm vào?”
Dư Vấn nhíu mày, bởi vì khi cô làm bạn với anh hai năm, anh thay đổi rất nhiều, đã lâu không nói với người ta giọng điệu như vậy. Hơn nữa cô cảm thấy, tuy mắt anh nhìn Cjoon nhưng thật ra những lời này là hướng về phía Đỗ Hiểu Văn.
CJoon nở nụ cười, hiền hoà nói, “Tuy rằng cuộc sống của quân nhân chúng tôi bình thường có vẻ nghiêm ngặt, nhưng chỉ cần không mặc quân phục thì CJoon vẫn có thể đến quán bar, hơn nữa, tháng này, tôi đang chuẩn bị hôn lễ nên có rất ít thời gian.”
Toàn bộ quá trình Đỗ Hiểu Văn chỉ cúi đầu im lặng.
“Hiểu Văn, đi thôi, chúng ta và bạn em đến quán bar!” CJoon ôm vai cô, thay cô ra quyết định.
Nhìn ra được, giữa họ ai có vị trí cao hơn.
Dư Vấn không thể nói nhiều, bên ngoài phụ nữ nếu lướt mặt đàn ông sẽ chọc họ tức giận, cô là người phụ nữ thông minh, cô không phản bác, chỉ nắm lấy tay Hạ Nghị một lần nữa.
Nhưng mà ánh mắt anh, vẫn theo đuổi bóng hình mảnh mai kia, không tập trung bỏ lại tay cô, anh đi thẳng về phía trước. Để lại cô đứng một mình tại chỗ.
Ở quán bar, không khí rất náo nhiệt, CJoon uống mấy ly, ôm bả vai Hiểu Văn: “Buổi tối đi mình đâu, em?” Bởi vì ở quán bar ồn ào, CJoon chỉ có thể cao giọng thêm một chút để cô nghe thấy, vì thế Hạ Nghị ngồi ở bên cạnh vừa vặn cũng có thể nghe rõ ràng.
Cả đôi mắt Hạ Nghị là một màu lạnh.
“Em, em đi toilet trước.” Đỗ Hiểu Văn vội vàng đứng dậy.
“Tôi cũng đi toilet!” Hạ Nghị cũng lập tức đứng dậy.
Dư Vấn giữ bình tĩnh, cô khẽ gật đầu, làm vật nền, lịch sự tiếp tục nói chuyện cùng CJoon.
…
Mới đi đến cửa toilet đã bị anh chặn lại.
“Trước kia không phải em ghét không khí nơi này không tốt, hơn nữa ghét nhất đàn ông đi đến nơi này?” Trong mắt anh hiện lên châm biếm.
Trước kia, sau một lần cô theo anh đến quán bar, cũng không nguyện ý xuất hiện ở nơi này, hơn nữa, chỉ cần mỗi lần vừa nghe thấy anh muốn đến quán bar tụ tập với bạn bè, cô luôn rầu rĩ không vui. Nhưng mà, vừa rồi cô lại uốn người bên cạnh người đàn ông kia, im lặng như chú cừu non.
Đỗ Hiểu Văn im lặng không nói
“Chồng tương lai của em cũng khá quen nơi này nhỉ!” Anh cố ý nói thế. Người đàn ông kia không phải chưa từng va chạm xã hội chứ.
“Anh ấy thỉnh thoảng cũng hẹn bạn bè ở đây.” Cô rốt cục thấp giọng phản bác. CJoon là quân nhân, anh rất yêu màu sắc hoàng kim của ngôi sao trên vai mình, hành động rất biết kiềm chế, coi như người đàn ông giữ mình trong sạch.
Anh nhíu mày, không nói nhiều lời, bởi vì CJoon quả thật không phải người đàn ông thích đùa.
“Khi nào thì kết hôn?” Anh ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi vấn đề quan tâm thực chất của anh.
“Ba tháng sau…” Thì ra, chỉ chậm hơn anh một tháng thôi…
“Cho nên, bây giờ đã sống chung rồi.” Anh giả vờ không quan trọng nhún vai, “Bây giờ ngẫm lại mình khi đó thật khờ, vài thứ cũng thiếu chút nữa không nắm bắt được, nhưng mà nghĩ đến em nói không thích người đàn ông tùy tiện, đến cuối cùng vẫn mãi không đi lên một bước.” Bây giờ khen ngược, người đàn ông khác lại quang minh chính đại bảo cô ngủ lại.
Đỗ Hiểu Văn càng im lặng. Cô hiểu được trong lòng, CJoon vừa rồi chỉ là uống rượu, mới có thể dựa vào cảm giác say nói ra yêu cầu kia. Cô nói qua cùng CJoon, cho dù đã bàn chuyện cưới xin nhưng cô vẫn kiên trì không bước tiếp, bất đắc dĩ, anh chỉ có thể tôn trọng quyết định của cô.
Nhưng cô thật sự bảo thủ đến mức này sao? Thật ra trong lòng chỉ hối tiếc mà thôi, người phụ nữ không coi trọng lần đầu tiên để lại cho người yêu, cho nên, cuối cùng khi xảy ra quan hệ thân mật với Cjoon, trước sau vẫn luôn tránh né.
“Đỗ Hiểu Văn, anh thật sự rất muốn biết, rốt cuộc làm sao anh không bằng kẻ quân nhân kia?” Nói ngoại hình nói gia thế, đối phương cũng không thể bằng anh.
Anh không cam lòng, thật sự rất không cam lòng.
Nghe vậy cô như chú thỏ kinh động, lập tức muốn trốn. Cô không muốn nhắc lại chuyện quá khứ! Hơn nữa, anh hiện tại đã sống chung với Dư Vấn rồi!
Nhưng mà, anh không đồng ý, vẫn muốn có một đáp án, anh kéo tay cô, vòng cánh tay nhanh như chớp, cho cô một nụ hôn sâu, dây dưa, gần như muốn cắn nuốt cô. Cô mới đầu không ngớt giãy dụa, nhưng từ từ lại nằm im trong vòng tay anh.
Cô từng nghĩ đến, thời gian trôi qua dần dần cô sẽ quên được Hạ Nghị, sau đó dựng gia đình sinh con với một người đàn ông khác, từ từ già đi. Song, gặp nhau lần nữa rồi, hai người quá quen thuộc lẫn nhau, chỉ một ánh mắt cũng có thể biết suy nghĩ giấu trong lòng, nhiệt tình bỏng cháy bao năm tháng thiếu chút nữa bị vùi lấp kia vẫn còn đó.
Hôn rồi, anh từ từ từ buông cô ra, cười đắc ý: “Trong lòng em vẫn còn có anh!” Phản ứng của cô không lừa được anh.
“Vậy anh có tính là phá hỏng đám cưới không?…”
Phá hỏng đám cưới nếu bị phạt, không biết cô có chấp nhận hủy đám cưới với Cjoon không.
Biết anh chỉ hỏi thử mà thôi, cô cũng không hé răng, không dám hé răng. Nhưng mà…
Anh dán lên tai cô, thấp giọng nói từng chữ một, “Đỗ Hiểu Văn, anh nói cho em, anh không sợ?” Nếu anh muốn một người, nếu như anh yêu một người, phải trả mọi giá anh cũng không sợ!
Đỗ Hiểu Văn quá xúc động che miệng, không nhịn được bật khóc.
※※※※※※※※※※※※※※
Đầu rất đau.
Sáng sớm, Hạ Nghị tỉnh lại với cả người đau nhức. Anh ở trong phòng khách sạn, trong lòng là một mỹ nữ trần truồng, mà anh ở dưới chăn cũng trần như nhộng.
“Hạ phu nhân, em đừng chờ tôi, đêm nay tôi sẽ không về nhà!” Hồi tưởng lại xuyên vào não.
Đêm qua, anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu? Quả nhiên, cồn có thể ăn mòn ý nghĩ một con người, làm hại anh chỉ lo giận dỗi với Hạ phu nhân, lại quên mất bảo bối Thụy Thụy của anh, có khi không đợi được anh về nhà, cuối cùng sẽ đi ngủ trong nước mắt. Xốc chăn lên, anh duỗi eo cầm quần áo bắt đầu mặc vào.
“Đáng ghét, tỉnh cũng không gọi người ta.” Tình Toàn phía sau cũng thoải mái tự tin khỏa thân, ôm anh đang mặc quần áo từ phía sau.
Anh lười biếng đẩy đối phương ra rồi tiếp tục mặc quần áo.
“Tổng giám đốc Hạ, đây là thái độ gì của anh, không muốn chịu trách nhiệm với em sao?” Tình Toàn không thuận theo, ôm cổ anh, quyến rũ hỏi.
“Chịu trách nhiệm cái gì?” Anh cười nhẹ một tiếng.
“Tổng giám đốc Hạ, đêm qua anh rất say, cũng thật nhiệt tình đó…” Tình Toàn mờ ám nhìn anh mặc quần áo vào, sau đó mập mờ quay một vòng tròn trên ngực mình.
Tất cả không cần nói cũng biết. Anh thiếu chút nữa cười thành tiếng.
“Một người đàn ông khi say, em đừng hi vọng anh ta có thể mượn rượu đánh người.” Anh đi nhiều năm trong xã hội như thế, tùy tiện liền cởi quần áo của anh, nằm xuống bên cạnh anh, lại dễ dàng muốn anh chịu trách nhiệm? Đang nói đến chuyện thần tiên sao?
“Cô bé, nếu em ngoan ngoãn, hẹn một thời gian anh có tinh thần sẽ cùng chơi với em.” Anh lộ ra nụ cười phóng đãng. Nhưng mà không phải bây giờ, bây giờ anh bận rất nhiều việc, còn phải đến nhà trẻ trước xem con gái đêm qua có khóc nhè không.
Thấy anh nói xong mở cửa phòng liền muốn ra ngoài, Tình Toàn nóng nảy, “Tổng giám đốc Hạ, nói chuyện với anh được mấy lần, lần khác chúng ta nhất định phải hẹn nhé!” Đúng là người đàn ông mê người, như gió như sương, làm cho người ta nghĩ mãi không thôi. Cô rất hài lòng người đàn ông này, rất hài lòng, hài lòng đến mức dù trong nhà anh có con sư tử cái, nhất định cũng phải vây bắt anh!
Nhưng tiếp theo phải đối phó với con cọp mẹ kia thế nào?…
Tình Toàn ngồi xuống trên giường một lần nữa, nhấc di động của mình lên. Hắc hắc, làm sao bây giờ, đêm qua hình như cô có chụp vài bức. Bên trong có vài hình mờ, tất cả đều là cô và tổng giám đốc Hạ khỏa thân, có ảnh cô nằm lên người anh, cô rúc vào cánh tay anh, tất cả đều vô cùng đẹp. Mấy thứ này, chỉ cần một tấm cũng đủ làm đối phương phát điên rồi.
Tình Toàn cười đắc ý, mở ô người nhận tin, tìm ba chữ “Hạ phu nhân”.
/112
|