*Hiếm lắm mới được ra ngoài một chuyến, chúng ta đi coi phim nha?* Mễ Lạp muốn hiểu toàn bộ về thế giới này, phim ảnh cũng là một dạng khai phá khá tốt.
Tích Bạch Thần giơ tay xem đồng hồ, bỏ lọ nước hoa vào túi, sải đôi chân dài: “Đi.”
*Này, anh đi thì đi, sao lại nhét tôi vào túi? Tôi cần ánh Mặt Trời! Tôi cần ánh sáng!*
Tích Bạch Thần không quan tâm tới tiếng hét của cô, đi thẳng tới rạp chiếu phim ở cuối đường.
Tới quầy bán vẽ, anh ta lại móc lọ nước hoa ra, hỏi: “Muốn xem phim gì?”
Mễ Lạp quét mắt qua màn hình hiển thị, quyết định chọn bộ phim có vẻ đặc biệt hay: *Vũ trụ song song!*
Tích Bạch Thần rút thẻ hội viên, nói với nhân viên bán vé: “Em bé quái vật, một vé.”
Mễ Lạp: *!!!*
“Xem cái gì đúng chuyên môn chút đi, vũ trụ song song không hợp với cô đâu.”
Mễ Lạp: *…* Tức chết tôi.
Bình tĩnh lấy vé xong, Tích Bạch Thần mua thêm một li nước và một hộp bỏng ngô, hòa vào một nhóm người lớn và trẻ em, chậm rãi bước vào rạp chiếu phim.
Hôm nay trùng hợp là ngày nghỉ lễ, người đi xem phim khá đông, Tích Bạch Thần “sóng yên biển lặng” ngồi vào ghế trung tâm, khí thế mạnh mẽ tới nỗi làm những người ngồi xung quanh anh ta lu mờ, bình thường chẳng khác gì “bọn thứ dân”.
Mễ Lạp bất mãn nói: *Em bé quái vật là cái quỷ gì thế? Một người đàn ông lớn như anh xem loại phim hoạt hình cho thiếu nhi này thật sự không thành vấn đề à?*
Tích Bạch Thần nhàn nhã uống nước, nhai bỏng ngô, bỏ ngoài tai lời khiếu nại của cô.
Mễ Lạp thấy anh ta chẳng đáng mặt quý ông, ngoài miệng thì hỏi ý kiến của cô, nhưng thực tế thì không có ý định lắng nghe.
Đang mắng mỏ tên tiểu nhân trong lòng, bộ phim đã bắt đầu.
Tích Bạch Thần đặt li nước xuống, sau đó dựng lọ nước hoa lên lòng bàn tay của mình, tập trung nhìn màn hình, nếu ai không biết chắc chắn sẽ tưởng anh rất mong chờ bộ phim này.
Em bé quái vật là một bộ phim hoạt hình 3D, trình độ kĩ thuật rõ ràng kém hơn nhiều so với thế giới cô đang ở.
Mễ Lạp vừa xem vừa nhổ nước bọt khinh bỉ, nhưng cô không nói ra ngoài, để không làm ảnh hưởng tới người khác.
Xem thêm một lúc, cô vô thức nhập tâm vào bộ phim, hoàn toàn quên mất sự khinh bỉ mới nãy của mình.
Khi bộ phim kết thúc, Mễ Lạp khóc rấm rứt: *Oa oa oa, quái vật nhỏ đáng thương quá, ai cũng từ chối nó, ghét bỏ nó, cuối cùng còn hi sinh thân mình vì người khác. Con người lúc nào cũng đối xử hà khắc với giống loài khác như thế đấy, em bé quái vật cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.*
Mễ Lạp không thể không thừa nhận, tuy là trình độ kĩ thuật của bộ phim này không cao, nhưng cốt truyện ngắn gọn, ngôn ngữ dí dỏm, ghép nối biên tập tự nhiên, chủ đề có thể không mới mẻ độc đáo lắm, nhưng lại được chế tác rất có tâm. Cô rút lại những lời nhận xét lúc đầu, đây là một bộ phim rất đáng xem, tốt hơn nhiều so với mấy bộ phim chỉ chú trọng lợi nhuân rẻ tiền.
Tích Bạch Thần rời khỏi rạp chiếu phim trong tiếng khóc của cô, quay về nhà.
Anh để lọ nước hoa lên bàn, rót một tách trà nóng, sau đó mở laptop, chuẩn bị tiếp tục hoàn thiện dàn ý của mình.
Thấy Mễ Lạp vẫn còn đắm chìm trong nỗi buồn bé nhỏ của mình, Tích Bạch Thần mở miệng nói: “Tôi muốn đặt một vài tên nhãn hiệu nước hoa mới, cô có đề xuất gì không?”
*Đề xuất? Tôi có nhiều lắm!* Mễ Lạp ổn định tâm trạng, kể một cách thành thạo, *Chanel này, Lancome này, Estee Lauder, Adidas, Yves Saint Laurent, Arden, Pan Haili, Onigut …*
Một hơi nói hết mười mấy thương hiệu, không vấp chỗ nào.
Tích Bạch Thần đưa mắt nhìn cô: “Trước đây cô làm gì?”
*Anh đoán đi ~~* Phụ nữ càng bí ẩn thì càng quyến rũ, Mễ Lạp bí ẩn nhất rồi.
Tích Bạch Thần “Ờ” một tiếng, hoàn toàn không có hứng đoán, anh gõ hết tên nhãn hiệu mà cô vừa kể vào laptop, tiếp tục hỏi: “Cô thấy tên nhãn hiệu nào hợp với nam nhất?”
“Cái này anh tự quyết định đi, xem mùi hương mà anh thích nhất là gì, dựa vào mùi anh thích nhất mà chọn tên nhãn hiệu cho phù hợp.”
Tích Bạch Thần gật đầu, đảo mắt qua, chọn đại tên Adidas.
*Anh…sao anh lại chọn nó?* Loại nước hoa mà cô mua hôm qua chính xác là của Adidas.
Tích Bạch Thần: “Thấy không tệ thì chọn thôi.”
Mễ Lạp ngờ ngợ thấy rằng giữa bọn họ dường như tồn tại một mối liên kết nào đó, không chỉ có thể giao tiếp qua hai thế giới mà còn có thể tạo ra một sự đồng cảm nào đó.
Đúng lúc này, tiếng chuông báo thức bỗng truyền từ xa tới, tạo ra một gợn sóng lăn tăn trên mặt biển “ý thức” vốn êm ả, trong khoảnh khắc hoảng hốt, Mễ Lạp mở mắt ra, tỉnh lại trên chiếc giường của mình.
Xoa xoa trán, cô theo thói quen nhấc điện thoại lên xem giờ, trên màn hình có hai tin nhắn chưa đọc, người gửi là Lão Bạch.
Một cái là “Cô ở đâu?”, một cái là “Cô còn ở đó không? Cô dùng điện thoại di động của ai vậy?”, thời điểm gửi là khoảng 9 giờ tối hôm qua, nhưng rõ ràng cô đã không nhận được tin nhắn cho đến trước lúc đi ngủ, có thể thấy việc giao tiếp của bọn họ bị chậm hơn bình thường một chút.
Mễ Lạp nhắn lại: *Lão Bạch, anh cho tôi địa chỉ đi, có thời gian tôi sẽ gửi thức ăn ngon cho anh.*
Gửi xong tin nhắn, cô đặt điện thoại qua một bên, đứng dậy vào toilet rửa mặt.
Cơm nước xong, Mễ Lạp lấy điện thoại tìm những bộ phim được chiếu gần đây, nhưng không thấy hứng thú lắm, bèn không quan tâm nữa.
Bộ phim có tên “Em bé quái vật” chợt tua đi tua lại trong đầu, Mễ Lạp bỗng thấy tâm huyết dâng trào, lấy bảng vẽ, vẽ một vài mẩu chuyện thú vị dưới dạng tranh châm biếm, sau đó đăng lên weibo.
Kĩ năng vẽ tranh của cô có thể không hoàn hảo, nhưng phong cách lại khá độc đáo, trông rất quái. Cô không thể nhớ rõ toàn bộ nội dung phim, chỉ dựa vào kí ức mơ hồ để hình dung ra một câu chuyện tương tự, thể hiện theo cách này, không ngờ lại tạo ra kết quả bất ngờ. Mới đăng lên đã hấp dẫn không ít người hâm mộ.
Vội vội vàng vàng lại đến giờ ăn cơm, Mễ Lạp chuẩn bị đi nấu cơm, điện thoại di động bỗng truyền đến âm báo tin nhắn, mở ra xem thư, chỉ có một địa chỉ: *Số 101 biệt thự Cẩm thành Phúc Hải, thành phố Vân Lãng.”
Mễ Lạp nhìn chăm chăm địa chỉ này một lúc lâu, sau đó quyết định kiểm tra.
Cô lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, dành một tiếng để làm mười hai con thỏ trắng bạc, đây là một món ngọt mà cô học được trên chương trình ẩm thực, dùng bột mì là chính, bên ngoài óng ánh dễ thương, hương vị ngọt ngào.
Đặt mấy chú thỏ cẩn thận, đảm bảo để chúng không bị đè nát, sau đó liên hệ với tiểu ca chuyển phát nhanh, viết tên địa chỉ để anh ta gửi giúp ra ngoài.
Tiểu ca chuyển phát nhanh thấy là lạ: “Thành phố Vân Lãng là chỗ nào? Cô có chắc là không viết sai chứ?”
“Anh quan tâm biên nhận là đủ rồi, sai hay không, gửi xong rồi hẵng nói tiếp.” Mễ Lạp không đợi anh ta nói tiếp đã dúi cho anh ta một cây kẹo mút hối lộ, sau đó cấp tốc tiễn anh ta ra khỏi cửa.
Tiểu ca chuyển phát nhanh lẩm bẩm trong bụng, thu tiền chuyển phát xong thì rồ ga xe điện rời đi.
Hôm sau, Mễ Lạp lại xuất hiện bên cạnh Tích Bạch Thần, hôm nay cô biến thành một cái thẻ ngân hàng in chữ vàng.
Mễ Lạp chưa kịp phản ứng, 125 vạn đã bị cà khỏi chiếc thẻ, tuy không phải là tiền của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy lòng đau như cắt.
Tích Bạch Thần đang chuẩn bị lấy lại thẻ ngân hàng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất kích động: *Lão Bạch, anh mua cái gì mà tốn 125 vạn thế!*
Động tác của Tích Bạch Thần khựng lại, lật qua lật lại cái thẻ ngân hàng: “Tiểu Mễ?”
*Đúng rồi, là tôi đây.* Mễ Lạp nhìn xung quanh, phát hiện bọn họ đang ở trong một đại lí xe hơi. *Anh mua xe à?*
“Ừ” Tích Bạch Thần đi tới trước một chiếc xe màu xám bạc, mở cửa xe ngồi xuống.
*Anh không có xe à?*
“Cái xe trước bị tai nạn, sửa xong thì nó không còn cảm giác như trước nữa, nên tôi quyết định mua một chiếc xe mới.” Tích Bạch Thần đặt thẻ ngân hàng trước kính chắn gió, thắt dây an toàn, khởi động xe.
Mễ Lạp nghĩ thầm, có tiền đúng là tự do, sau đó lượm nhặt sạch sẽ cảm giác hâm mộ, ghen tị, oán hận nhỏ bé của mình, đang muốn nói anh ta biết mình đã gửi đồ ăn cho anh ta, nhưng ngay sau đó cô liền im lặng. Gửi một thứ gì đó từ thế giới này tới thế giới khác, vậy phải cần trình độ chuyển phát trâu bò như thế nào mới có thể làm được? Trước khi gửi đi, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí là bị trả về.
*Lão Bạch, viết tiểu thuyết kiếm được nhiều tiền lắm à?* Ở biệt thự, mua xe sang, tiểu thuyết ở thế giới này có giá vậy à?
“Cũng tạm.” Tích Bạch Thần trả lại hai chữ, không có ý muốn kể rõ.
*Tôi cũng nên tìm một công việc đàng hoàng để kiếm tiền cho tốt ấy nhỉ?* Mễ Lạp tự hỏi mình.
Tích Bạch Thần nhìn cô bằng nửa con mắt, mặt hiện lên vẻ: một câu khó nói hết.
“Cô kiếm tiền làm gì?”
*Nhận ra giá trị bản thân!* Tuy bây giờ cô cũng có nhà, có xe, có tiền gửi ngân hàng, nhưng cô vẫn hi vọng sẽ tự mình kiếm được nhiều tiền hơn.
Tích Bạch Thân không biết một con quỷ nhỏ thì có giá trị bản thân gì để mà nhận ra, anh cố nhịn mấy câu ác mồm sắp tuôn khỏi miệng, khuyến khích một câu trái lương tâm: “… Chúc cô thành công.”
Mua xe mới xong, Tích Bạch Thần không vội về nhà mà lái xe hóng mát trong nội thành. Nếu kẹt xe thì chỉ cần mở cửa sổ hút điếu thuốc, ngắm cảnh xung quanh, còn có một con quỷ nhỏ có khả năng tán phét.
Trông anh ta rất phóng khoáng, nhưng thực tế anh ta luôn có thái độ thờ ơ với cuộc sống. Không quan tâm người khác, cũng không cần người khác quan tâm. Cho dù ngay bây giờ anh ta có bị chẩn đoán là mắc bệnh nan y thì đoán chừng cũng chẳng có chút mảy may lo sợ nào.
*Lão Bạch, chúng ta cùng đi ăn cơm nha?* Mễ Lạp nhiệt tình mời.
“Không đi.” Tích Bạch Thần ngậm điếu thuốc, di chuyển chầm chậm theo dòng xe kẹt cứng.
*Lúc nào cũng gọi hàng takeaway không tốt đâu.*
“Tiện, không ồn ào.” Tích Bạch Thần đưa ra lí do của mình.
*Anh chẳng biết cách tận hưởng cuộc sống gì cả.* Mễ Lạp nói quả quyết, *Tôi dám cá, anh chưa từng được thưởng thức mỹ thực chân chính chứ gì!*
“Vậy thì sao? Ăn uống chỉ là để no bụng thôi mà, miễn không chết đói là được.”
Mễ Lạp không thể nào tán thành loại quan điểm này của anh ta: *Lão Bạch, nghe tôi đi, hôm nay ăn bên ngoài! Dù sao anh cũng đâu thiếu tiền, tìm một nhà hàng cao cấp, chọn vài món đặc biệt, ăn một bữa thật ngon!*
Tích Bạch Thần hừ một cái trào phúng, nhưng vẫn lắng nghe ý kiến của cô, sau khi dạo xung quanh một vòng thì dừng lại trước cửa một nhà hàng.
*Đây là nhà hàng sang trọng trong lòng anh à???* Mễ Lạp nghi ngờ nhìn nhà hàng thức ăn nhanh có tên “Gà Thổ Hào*” trước mắt.
*Thổ Hào: từ dùng để chỉ những kẻ có tiền thích thể hiện, đặc biệt là loại nhà giàu mới nổi.
“Gà Thổ Hào là một chuỗi nhà hàng đa quốc gia nổi tiếng thế giới, còn chưa đủ cao cấp à?” Tích Bạch Thần mặt không biến sắc bước vào.
*Anh có hiểu lầm gì đó với chữ cao cấp đúng không?!* Mễ Lạp cố hết sức can ngăn, *Nghe tôi đi, đổi nhà hàng khác, chúng ta đi ăn hải sản, bò bít tết, Phật nhảy tường**
*Phật nhảy tường: một loại soup vi cá mập trong ẩm thực Phúc Kiến. Có nhiều câu chuyện kể về nguồn gốc của món ăn. Một câu chuyện nổi tiếng trong số đó là về một môn sinh du hành cùng với những người bạn vào thời nhà Thanh. Khi đi, ông mang theo tất cả thức ăn đựng trong một cái tĩnh rượu bằng đất nung. Mỗi khi ăn, ông nấu bình với tất cả các thứ nguyên liệu ấy trên lửa. Một lần họ đến Phúc Châu, thủ phủ của tỉnh Phúc Kiến, vị môn sinh bắt đầu nấu bữa. Mùi thơm lan tỏa đến gần tịnh xá nơi các vị sư đang tu thiền. Mặc dù các sư không được phép ăn thịt, nhưng một nhà sư đã bị cám dỗ và nhảy qua bờ tường. Một thi sĩ trong số những người du hành nói rằng ngay cả đến Phật cũng phải nhảy qua tường để ăn món ăn hấp dẫn này
Tích Bạch Thần bỏ ngoài tai.
Mễ Lạp nổi khùng, ác miệng nói: *Thẻ ngân hàng của anh đang nằm trong tay tôi, tôi mà không cho anh ăn gà thì anh đừng hòng ăn được!*
Tích Bạch Thần lấy điện thoại di động ra, cho cô biết anh ta có thể quét mã để trả tiền.
Mễ Lạp phát điên, tức mà không biết làm sao.
“Cho tôi một phần 148 đắt nhất.” Tích Bạch Thần chọn nhanh gọn.
“Vâng, xin chờ một chút.”
Vài phút sau, anh ta bưng phần ăn của mình, tìm một chỗ ngồi xuống, thấy Mễ Lạp nãy giờ chẳng nói câu nào, bèn an ủi: “Cô xem, phần ăn tôi chọn là loại đắt tiền nhất, đủ cao cấp chưa?”
Đồ ăn nhanh 148, lấy cái gì mà nói tới cao cấp!
Không phải Mễ Lạp có thành kiến với các nhà hàng thức ăn nhanh, nhưng loại thực phẩm không có dinh dưỡng này, thực sự không nên ăn nhiều.
Người đàn ông này sống chung với các loại thực phẩm vừa dơ vừa độc hại, mà có thể lớn lên cao to đẹp trai như vậy, thật phản khoa học!
Tích Bạch Thần giơ tay xem đồng hồ, bỏ lọ nước hoa vào túi, sải đôi chân dài: “Đi.”
*Này, anh đi thì đi, sao lại nhét tôi vào túi? Tôi cần ánh Mặt Trời! Tôi cần ánh sáng!*
Tích Bạch Thần không quan tâm tới tiếng hét của cô, đi thẳng tới rạp chiếu phim ở cuối đường.
Tới quầy bán vẽ, anh ta lại móc lọ nước hoa ra, hỏi: “Muốn xem phim gì?”
Mễ Lạp quét mắt qua màn hình hiển thị, quyết định chọn bộ phim có vẻ đặc biệt hay: *Vũ trụ song song!*
Tích Bạch Thần rút thẻ hội viên, nói với nhân viên bán vé: “Em bé quái vật, một vé.”
Mễ Lạp: *!!!*
“Xem cái gì đúng chuyên môn chút đi, vũ trụ song song không hợp với cô đâu.”
Mễ Lạp: *…* Tức chết tôi.
Bình tĩnh lấy vé xong, Tích Bạch Thần mua thêm một li nước và một hộp bỏng ngô, hòa vào một nhóm người lớn và trẻ em, chậm rãi bước vào rạp chiếu phim.
Hôm nay trùng hợp là ngày nghỉ lễ, người đi xem phim khá đông, Tích Bạch Thần “sóng yên biển lặng” ngồi vào ghế trung tâm, khí thế mạnh mẽ tới nỗi làm những người ngồi xung quanh anh ta lu mờ, bình thường chẳng khác gì “bọn thứ dân”.
Mễ Lạp bất mãn nói: *Em bé quái vật là cái quỷ gì thế? Một người đàn ông lớn như anh xem loại phim hoạt hình cho thiếu nhi này thật sự không thành vấn đề à?*
Tích Bạch Thần nhàn nhã uống nước, nhai bỏng ngô, bỏ ngoài tai lời khiếu nại của cô.
Mễ Lạp thấy anh ta chẳng đáng mặt quý ông, ngoài miệng thì hỏi ý kiến của cô, nhưng thực tế thì không có ý định lắng nghe.
Đang mắng mỏ tên tiểu nhân trong lòng, bộ phim đã bắt đầu.
Tích Bạch Thần đặt li nước xuống, sau đó dựng lọ nước hoa lên lòng bàn tay của mình, tập trung nhìn màn hình, nếu ai không biết chắc chắn sẽ tưởng anh rất mong chờ bộ phim này.
Em bé quái vật là một bộ phim hoạt hình 3D, trình độ kĩ thuật rõ ràng kém hơn nhiều so với thế giới cô đang ở.
Mễ Lạp vừa xem vừa nhổ nước bọt khinh bỉ, nhưng cô không nói ra ngoài, để không làm ảnh hưởng tới người khác.
Xem thêm một lúc, cô vô thức nhập tâm vào bộ phim, hoàn toàn quên mất sự khinh bỉ mới nãy của mình.
Khi bộ phim kết thúc, Mễ Lạp khóc rấm rứt: *Oa oa oa, quái vật nhỏ đáng thương quá, ai cũng từ chối nó, ghét bỏ nó, cuối cùng còn hi sinh thân mình vì người khác. Con người lúc nào cũng đối xử hà khắc với giống loài khác như thế đấy, em bé quái vật cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.*
Mễ Lạp không thể không thừa nhận, tuy là trình độ kĩ thuật của bộ phim này không cao, nhưng cốt truyện ngắn gọn, ngôn ngữ dí dỏm, ghép nối biên tập tự nhiên, chủ đề có thể không mới mẻ độc đáo lắm, nhưng lại được chế tác rất có tâm. Cô rút lại những lời nhận xét lúc đầu, đây là một bộ phim rất đáng xem, tốt hơn nhiều so với mấy bộ phim chỉ chú trọng lợi nhuân rẻ tiền.
Tích Bạch Thần rời khỏi rạp chiếu phim trong tiếng khóc của cô, quay về nhà.
Anh để lọ nước hoa lên bàn, rót một tách trà nóng, sau đó mở laptop, chuẩn bị tiếp tục hoàn thiện dàn ý của mình.
Thấy Mễ Lạp vẫn còn đắm chìm trong nỗi buồn bé nhỏ của mình, Tích Bạch Thần mở miệng nói: “Tôi muốn đặt một vài tên nhãn hiệu nước hoa mới, cô có đề xuất gì không?”
*Đề xuất? Tôi có nhiều lắm!* Mễ Lạp ổn định tâm trạng, kể một cách thành thạo, *Chanel này, Lancome này, Estee Lauder, Adidas, Yves Saint Laurent, Arden, Pan Haili, Onigut …*
Một hơi nói hết mười mấy thương hiệu, không vấp chỗ nào.
Tích Bạch Thần đưa mắt nhìn cô: “Trước đây cô làm gì?”
*Anh đoán đi ~~* Phụ nữ càng bí ẩn thì càng quyến rũ, Mễ Lạp bí ẩn nhất rồi.
Tích Bạch Thần “Ờ” một tiếng, hoàn toàn không có hứng đoán, anh gõ hết tên nhãn hiệu mà cô vừa kể vào laptop, tiếp tục hỏi: “Cô thấy tên nhãn hiệu nào hợp với nam nhất?”
“Cái này anh tự quyết định đi, xem mùi hương mà anh thích nhất là gì, dựa vào mùi anh thích nhất mà chọn tên nhãn hiệu cho phù hợp.”
Tích Bạch Thần gật đầu, đảo mắt qua, chọn đại tên Adidas.
*Anh…sao anh lại chọn nó?* Loại nước hoa mà cô mua hôm qua chính xác là của Adidas.
Tích Bạch Thần: “Thấy không tệ thì chọn thôi.”
Mễ Lạp ngờ ngợ thấy rằng giữa bọn họ dường như tồn tại một mối liên kết nào đó, không chỉ có thể giao tiếp qua hai thế giới mà còn có thể tạo ra một sự đồng cảm nào đó.
Đúng lúc này, tiếng chuông báo thức bỗng truyền từ xa tới, tạo ra một gợn sóng lăn tăn trên mặt biển “ý thức” vốn êm ả, trong khoảnh khắc hoảng hốt, Mễ Lạp mở mắt ra, tỉnh lại trên chiếc giường của mình.
Xoa xoa trán, cô theo thói quen nhấc điện thoại lên xem giờ, trên màn hình có hai tin nhắn chưa đọc, người gửi là Lão Bạch.
Một cái là “Cô ở đâu?”, một cái là “Cô còn ở đó không? Cô dùng điện thoại di động của ai vậy?”, thời điểm gửi là khoảng 9 giờ tối hôm qua, nhưng rõ ràng cô đã không nhận được tin nhắn cho đến trước lúc đi ngủ, có thể thấy việc giao tiếp của bọn họ bị chậm hơn bình thường một chút.
Mễ Lạp nhắn lại: *Lão Bạch, anh cho tôi địa chỉ đi, có thời gian tôi sẽ gửi thức ăn ngon cho anh.*
Gửi xong tin nhắn, cô đặt điện thoại qua một bên, đứng dậy vào toilet rửa mặt.
Cơm nước xong, Mễ Lạp lấy điện thoại tìm những bộ phim được chiếu gần đây, nhưng không thấy hứng thú lắm, bèn không quan tâm nữa.
Bộ phim có tên “Em bé quái vật” chợt tua đi tua lại trong đầu, Mễ Lạp bỗng thấy tâm huyết dâng trào, lấy bảng vẽ, vẽ một vài mẩu chuyện thú vị dưới dạng tranh châm biếm, sau đó đăng lên weibo.
Kĩ năng vẽ tranh của cô có thể không hoàn hảo, nhưng phong cách lại khá độc đáo, trông rất quái. Cô không thể nhớ rõ toàn bộ nội dung phim, chỉ dựa vào kí ức mơ hồ để hình dung ra một câu chuyện tương tự, thể hiện theo cách này, không ngờ lại tạo ra kết quả bất ngờ. Mới đăng lên đã hấp dẫn không ít người hâm mộ.
Vội vội vàng vàng lại đến giờ ăn cơm, Mễ Lạp chuẩn bị đi nấu cơm, điện thoại di động bỗng truyền đến âm báo tin nhắn, mở ra xem thư, chỉ có một địa chỉ: *Số 101 biệt thự Cẩm thành Phúc Hải, thành phố Vân Lãng.”
Mễ Lạp nhìn chăm chăm địa chỉ này một lúc lâu, sau đó quyết định kiểm tra.
Cô lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, dành một tiếng để làm mười hai con thỏ trắng bạc, đây là một món ngọt mà cô học được trên chương trình ẩm thực, dùng bột mì là chính, bên ngoài óng ánh dễ thương, hương vị ngọt ngào.
Đặt mấy chú thỏ cẩn thận, đảm bảo để chúng không bị đè nát, sau đó liên hệ với tiểu ca chuyển phát nhanh, viết tên địa chỉ để anh ta gửi giúp ra ngoài.
Tiểu ca chuyển phát nhanh thấy là lạ: “Thành phố Vân Lãng là chỗ nào? Cô có chắc là không viết sai chứ?”
“Anh quan tâm biên nhận là đủ rồi, sai hay không, gửi xong rồi hẵng nói tiếp.” Mễ Lạp không đợi anh ta nói tiếp đã dúi cho anh ta một cây kẹo mút hối lộ, sau đó cấp tốc tiễn anh ta ra khỏi cửa.
Tiểu ca chuyển phát nhanh lẩm bẩm trong bụng, thu tiền chuyển phát xong thì rồ ga xe điện rời đi.
Hôm sau, Mễ Lạp lại xuất hiện bên cạnh Tích Bạch Thần, hôm nay cô biến thành một cái thẻ ngân hàng in chữ vàng.
Mễ Lạp chưa kịp phản ứng, 125 vạn đã bị cà khỏi chiếc thẻ, tuy không phải là tiền của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy lòng đau như cắt.
Tích Bạch Thần đang chuẩn bị lấy lại thẻ ngân hàng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất kích động: *Lão Bạch, anh mua cái gì mà tốn 125 vạn thế!*
Động tác của Tích Bạch Thần khựng lại, lật qua lật lại cái thẻ ngân hàng: “Tiểu Mễ?”
*Đúng rồi, là tôi đây.* Mễ Lạp nhìn xung quanh, phát hiện bọn họ đang ở trong một đại lí xe hơi. *Anh mua xe à?*
“Ừ” Tích Bạch Thần đi tới trước một chiếc xe màu xám bạc, mở cửa xe ngồi xuống.
*Anh không có xe à?*
“Cái xe trước bị tai nạn, sửa xong thì nó không còn cảm giác như trước nữa, nên tôi quyết định mua một chiếc xe mới.” Tích Bạch Thần đặt thẻ ngân hàng trước kính chắn gió, thắt dây an toàn, khởi động xe.
Mễ Lạp nghĩ thầm, có tiền đúng là tự do, sau đó lượm nhặt sạch sẽ cảm giác hâm mộ, ghen tị, oán hận nhỏ bé của mình, đang muốn nói anh ta biết mình đã gửi đồ ăn cho anh ta, nhưng ngay sau đó cô liền im lặng. Gửi một thứ gì đó từ thế giới này tới thế giới khác, vậy phải cần trình độ chuyển phát trâu bò như thế nào mới có thể làm được? Trước khi gửi đi, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí là bị trả về.
*Lão Bạch, viết tiểu thuyết kiếm được nhiều tiền lắm à?* Ở biệt thự, mua xe sang, tiểu thuyết ở thế giới này có giá vậy à?
“Cũng tạm.” Tích Bạch Thần trả lại hai chữ, không có ý muốn kể rõ.
*Tôi cũng nên tìm một công việc đàng hoàng để kiếm tiền cho tốt ấy nhỉ?* Mễ Lạp tự hỏi mình.
Tích Bạch Thần nhìn cô bằng nửa con mắt, mặt hiện lên vẻ: một câu khó nói hết.
“Cô kiếm tiền làm gì?”
*Nhận ra giá trị bản thân!* Tuy bây giờ cô cũng có nhà, có xe, có tiền gửi ngân hàng, nhưng cô vẫn hi vọng sẽ tự mình kiếm được nhiều tiền hơn.
Tích Bạch Thân không biết một con quỷ nhỏ thì có giá trị bản thân gì để mà nhận ra, anh cố nhịn mấy câu ác mồm sắp tuôn khỏi miệng, khuyến khích một câu trái lương tâm: “… Chúc cô thành công.”
Mua xe mới xong, Tích Bạch Thần không vội về nhà mà lái xe hóng mát trong nội thành. Nếu kẹt xe thì chỉ cần mở cửa sổ hút điếu thuốc, ngắm cảnh xung quanh, còn có một con quỷ nhỏ có khả năng tán phét.
Trông anh ta rất phóng khoáng, nhưng thực tế anh ta luôn có thái độ thờ ơ với cuộc sống. Không quan tâm người khác, cũng không cần người khác quan tâm. Cho dù ngay bây giờ anh ta có bị chẩn đoán là mắc bệnh nan y thì đoán chừng cũng chẳng có chút mảy may lo sợ nào.
*Lão Bạch, chúng ta cùng đi ăn cơm nha?* Mễ Lạp nhiệt tình mời.
“Không đi.” Tích Bạch Thần ngậm điếu thuốc, di chuyển chầm chậm theo dòng xe kẹt cứng.
*Lúc nào cũng gọi hàng takeaway không tốt đâu.*
“Tiện, không ồn ào.” Tích Bạch Thần đưa ra lí do của mình.
*Anh chẳng biết cách tận hưởng cuộc sống gì cả.* Mễ Lạp nói quả quyết, *Tôi dám cá, anh chưa từng được thưởng thức mỹ thực chân chính chứ gì!*
“Vậy thì sao? Ăn uống chỉ là để no bụng thôi mà, miễn không chết đói là được.”
Mễ Lạp không thể nào tán thành loại quan điểm này của anh ta: *Lão Bạch, nghe tôi đi, hôm nay ăn bên ngoài! Dù sao anh cũng đâu thiếu tiền, tìm một nhà hàng cao cấp, chọn vài món đặc biệt, ăn một bữa thật ngon!*
Tích Bạch Thần hừ một cái trào phúng, nhưng vẫn lắng nghe ý kiến của cô, sau khi dạo xung quanh một vòng thì dừng lại trước cửa một nhà hàng.
*Đây là nhà hàng sang trọng trong lòng anh à???* Mễ Lạp nghi ngờ nhìn nhà hàng thức ăn nhanh có tên “Gà Thổ Hào*” trước mắt.
*Thổ Hào: từ dùng để chỉ những kẻ có tiền thích thể hiện, đặc biệt là loại nhà giàu mới nổi.
“Gà Thổ Hào là một chuỗi nhà hàng đa quốc gia nổi tiếng thế giới, còn chưa đủ cao cấp à?” Tích Bạch Thần mặt không biến sắc bước vào.
*Anh có hiểu lầm gì đó với chữ cao cấp đúng không?!* Mễ Lạp cố hết sức can ngăn, *Nghe tôi đi, đổi nhà hàng khác, chúng ta đi ăn hải sản, bò bít tết, Phật nhảy tường**
*Phật nhảy tường: một loại soup vi cá mập trong ẩm thực Phúc Kiến. Có nhiều câu chuyện kể về nguồn gốc của món ăn. Một câu chuyện nổi tiếng trong số đó là về một môn sinh du hành cùng với những người bạn vào thời nhà Thanh. Khi đi, ông mang theo tất cả thức ăn đựng trong một cái tĩnh rượu bằng đất nung. Mỗi khi ăn, ông nấu bình với tất cả các thứ nguyên liệu ấy trên lửa. Một lần họ đến Phúc Châu, thủ phủ của tỉnh Phúc Kiến, vị môn sinh bắt đầu nấu bữa. Mùi thơm lan tỏa đến gần tịnh xá nơi các vị sư đang tu thiền. Mặc dù các sư không được phép ăn thịt, nhưng một nhà sư đã bị cám dỗ và nhảy qua bờ tường. Một thi sĩ trong số những người du hành nói rằng ngay cả đến Phật cũng phải nhảy qua tường để ăn món ăn hấp dẫn này
Tích Bạch Thần bỏ ngoài tai.
Mễ Lạp nổi khùng, ác miệng nói: *Thẻ ngân hàng của anh đang nằm trong tay tôi, tôi mà không cho anh ăn gà thì anh đừng hòng ăn được!*
Tích Bạch Thần lấy điện thoại di động ra, cho cô biết anh ta có thể quét mã để trả tiền.
Mễ Lạp phát điên, tức mà không biết làm sao.
“Cho tôi một phần 148 đắt nhất.” Tích Bạch Thần chọn nhanh gọn.
“Vâng, xin chờ một chút.”
Vài phút sau, anh ta bưng phần ăn của mình, tìm một chỗ ngồi xuống, thấy Mễ Lạp nãy giờ chẳng nói câu nào, bèn an ủi: “Cô xem, phần ăn tôi chọn là loại đắt tiền nhất, đủ cao cấp chưa?”
Đồ ăn nhanh 148, lấy cái gì mà nói tới cao cấp!
Không phải Mễ Lạp có thành kiến với các nhà hàng thức ăn nhanh, nhưng loại thực phẩm không có dinh dưỡng này, thực sự không nên ăn nhiều.
Người đàn ông này sống chung với các loại thực phẩm vừa dơ vừa độc hại, mà có thể lớn lên cao to đẹp trai như vậy, thật phản khoa học!
/60
|