"Sao vậy?" Giọng nói Tần Mộ Đông đều đều, lộ ra kiểu giọng nói trầm đặc trưng của nam giới.
Diệp Sơ Thần lập tức nhận ra mình gọi nhầm số, cô thản nhiên trả lời: "Tôi chợt nhớ ra là mình có thể chuyển trả áo khoác cho chú, chú không cần đặc biệt đi một chuyến đến đây."
Một lúc lâu sau, một giọng nói trầm vang lên: “Ừ.”
Khi Diệp Sơ Thần đang sắp xếp lời nói, cô nghe thấy bên phía Tần Mộ Đông có âm thanh vang lên, là giọng của một người phụ nữ đang gọi “Mộ Đông”.
Tai cô bắt đầu nóng lên, cuộc gọi nhầm này có làm trì hoãn chuyện yêu đương của người ta không? Giọng cô có chút cứng ngắc: “Chú Tần, tôi không làm phiền chú nữa.”
“Tâm trạng không tốt à?” Khi cô nghe thấy giọng nói trầm ấm dễ chịu của anh, một cảm giác trống rỗng mà cô chưa từng có bao giờ hiện lên trong lòng, cô nghĩ có thể là do thời tiết chết tiệt gây ra.
Giọng nói thúc giục của một người phụ nữ lại xuất hiện, cô khẽ cau mày nói: "Vẫn ổn, chú Tần, cảm ơn chú đã quan tâm."
"Ừ, áo cứ để chỗ em trước, tôi còn chút việc nên cúp trước nhé."
Diệp Sơ Thần nhớ lại cảnh khi cô tiếp xúc với Tần Mộ Đông, đột nhiên cô cảm thấy thật ra anh là một người hiền lành, dường như mỗi lần nói chuyện với cô đều là giọng nói dịu dàng trầm thấp, trên môi mang theo nụ cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng nhàm chán nhưng cũng khiến người ta cảm thấy cực kỳ an toàn.
Trong đầu cô đang nghĩ đến việc ngay lúc này đây, có phải Tần Mộ Đông cũng đang rất dịu dàng với người phụ nữ này hay không, hoặc có thể giữa họ sẽ xảy ra chuyện gì khác trong đêm dài.
Nghĩ đến đây, cô thực sự cảm thấy chiếc áo trên tay có chút bẩn.
*
Diệp Sơ Thần không phải là người thích khoe khoang hay chia sẻ, càng không phải là người thích đăng tải lên "Khoảnh Khắc" trên WeChat.
Trong lòng cô có một ý nghĩ nho nhỏ, muốn biết Tần Mộ Đông có phải là người sẽ bấm "thích" cho người khác hay không.
Khi tạm biệt Lâm Đông Thăng, cô đã chia sẻ những tấm ảnh của mình khi ở công viên giải trí lúc ban ngày.
"Khoảnh Khắc" có thể nhìn thấy ba ngày, ba ngày trôi qua cô không thấy bất kỳ lượt thích nào thuộc về Tần Mộ Đông.
Cô xóa bài WeChat để xác minh xem Tần Mộ Đông có thích hay không, sau đó đăng một bài WeChat chỉ Tần Mộ Đông mới có thể nhìn thấy - Rõ ràng đã quen với sự cô đơn, tại sao lại nhung nhớ sự ấm áp này.
Bài này đăng trên "Khoảnh Khắc" chưa bao lâu thì đã có người bấm "thích"
Cô vốn tưởng anh sẽ bình luận, nhưng lại thêm ba ngày trôi qua, cái “thích” ẩn trong vòng bạn bè cứ treo ở đó, sau khi cô lại bấm xóa, cô muốn đăng cái gì đó nhưng lại không biết nên soạn thảo gì.
*
Giáng sinh sắp đến gần, chiếc áo khoác nam treo trong tủ của Diệp Sơ Thần lại khiến cô nhớ đến Tần Mộ Đông.
Lúc lấy điện thoại ra chụp ảnh, cô cố ý để lộ bộ móng tay mới làm, những ngón tay trắng nõn xinh đẹp đang nắm giàn phơi quần áo, ảnh chụp xong được chỉnh sửa cho da dẻ mịn rồi được gửi cho Tần Mộ Đông.
- -- Tôi giữ chiếc áo này cũng lâu rồi, chú có thể gửi địa chỉ cho tôi không?
Đêm trước Giáng sinh, anh trả lời tin nhắn của cô - Tôi đang ở gần trường em, em có thời gian có thể đến đây tìm tôi.
Buổi chiều Diệp Sơ Thần quên mang theo điện thoại di động, về đến ký túc xá nhìn thấy tin nhắn, trong lòng có chút tiếc nuối, bực bội bản thân không mang theo điện thoại di động, nhưng lại giả vờ bình tĩnh và trả lời tin nhắn của người bên kia - Xin lỗi, tôi vừa xem tin nhắn.
- --Phòng 2102, Duyệt Phủ Hoa Uyển, tòa nhà số 3, em mang đến cho tôi nhé.
Diệp Sơ Thần thắc mắc tại sao Tần Mộ Đông lại có thể để một cô gái như cô đến nhà người khác một mình, cô gửi sang đó một câu - Tôi cách nơi đó 3.7 km, đó là nơi nào thế?
- -- Nhà một người bạn.
Diệp Sơ Thần cảm thấy mình không nên đi, nhưng tay lại mở ứng dụng gọi taxi, nấn ná ở cổng khu dân cư gần mười phút, cô gọi cho Tần Mộ Đông trên WeChat.
“Tôi đang ở lối vào Duyệt Phủ Hoa Uyển, bảo vệ không cho tôi vào.”
"Em đợi tôi một lát."
"Không, tôi sẽ để đồ ở trong phòng bảo vệ. Khi chú xuống thì có thể tiện tay mà lấy."
"Em có biết nấu cơm không?" Tần Mộ Đông đột nhiên hỏi một câu không hề liên quan chút nào, Diệp Sơ Thần cười lớn, nghe thấy tiếng thang máy kêu vang, cô nói: "Nấu không ngon lắm."
"Tôi có vài người bạn tới ăn tối. Em có thể ở lại nấu vài món ăn thường ngày giúp tôi không?"
Vừa nghe đến bạn của anh, phản ứng đầu tiên của cô là kiểm tra quần áo của mình, thậm chí còn kiểm tra dáng vẻ của mình qua kính, một lúc sau, cô mới nói: “Món tôi nấu không ngon lắm, với lại -”
Còn chưa nói xong "với lại" thì điện thoại đã cúp.
Sau đó, cô nhìn thấy anh xuất hiện ở cổng khu nhà, mặc áo sơ mi và quần âu, khí chất hoàn toàn khác với Lâm Đông Thăng, cả người ẩn chứa một vẻ quyến rũ trưởng thành, Diệp Sơ Thần càng ngày càng cảm thấy quả thật là Tần Mộ Đông trông không tệ chút nào.
Diệp Sơ Thần lập tức nhận ra mình gọi nhầm số, cô thản nhiên trả lời: "Tôi chợt nhớ ra là mình có thể chuyển trả áo khoác cho chú, chú không cần đặc biệt đi một chuyến đến đây."
Một lúc lâu sau, một giọng nói trầm vang lên: “Ừ.”
Khi Diệp Sơ Thần đang sắp xếp lời nói, cô nghe thấy bên phía Tần Mộ Đông có âm thanh vang lên, là giọng của một người phụ nữ đang gọi “Mộ Đông”.
Tai cô bắt đầu nóng lên, cuộc gọi nhầm này có làm trì hoãn chuyện yêu đương của người ta không? Giọng cô có chút cứng ngắc: “Chú Tần, tôi không làm phiền chú nữa.”
“Tâm trạng không tốt à?” Khi cô nghe thấy giọng nói trầm ấm dễ chịu của anh, một cảm giác trống rỗng mà cô chưa từng có bao giờ hiện lên trong lòng, cô nghĩ có thể là do thời tiết chết tiệt gây ra.
Giọng nói thúc giục của một người phụ nữ lại xuất hiện, cô khẽ cau mày nói: "Vẫn ổn, chú Tần, cảm ơn chú đã quan tâm."
"Ừ, áo cứ để chỗ em trước, tôi còn chút việc nên cúp trước nhé."
Diệp Sơ Thần nhớ lại cảnh khi cô tiếp xúc với Tần Mộ Đông, đột nhiên cô cảm thấy thật ra anh là một người hiền lành, dường như mỗi lần nói chuyện với cô đều là giọng nói dịu dàng trầm thấp, trên môi mang theo nụ cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng nhàm chán nhưng cũng khiến người ta cảm thấy cực kỳ an toàn.
Trong đầu cô đang nghĩ đến việc ngay lúc này đây, có phải Tần Mộ Đông cũng đang rất dịu dàng với người phụ nữ này hay không, hoặc có thể giữa họ sẽ xảy ra chuyện gì khác trong đêm dài.
Nghĩ đến đây, cô thực sự cảm thấy chiếc áo trên tay có chút bẩn.
*
Diệp Sơ Thần không phải là người thích khoe khoang hay chia sẻ, càng không phải là người thích đăng tải lên "Khoảnh Khắc" trên WeChat.
Trong lòng cô có một ý nghĩ nho nhỏ, muốn biết Tần Mộ Đông có phải là người sẽ bấm "thích" cho người khác hay không.
Khi tạm biệt Lâm Đông Thăng, cô đã chia sẻ những tấm ảnh của mình khi ở công viên giải trí lúc ban ngày.
"Khoảnh Khắc" có thể nhìn thấy ba ngày, ba ngày trôi qua cô không thấy bất kỳ lượt thích nào thuộc về Tần Mộ Đông.
Cô xóa bài WeChat để xác minh xem Tần Mộ Đông có thích hay không, sau đó đăng một bài WeChat chỉ Tần Mộ Đông mới có thể nhìn thấy - Rõ ràng đã quen với sự cô đơn, tại sao lại nhung nhớ sự ấm áp này.
Bài này đăng trên "Khoảnh Khắc" chưa bao lâu thì đã có người bấm "thích"
Cô vốn tưởng anh sẽ bình luận, nhưng lại thêm ba ngày trôi qua, cái “thích” ẩn trong vòng bạn bè cứ treo ở đó, sau khi cô lại bấm xóa, cô muốn đăng cái gì đó nhưng lại không biết nên soạn thảo gì.
*
Giáng sinh sắp đến gần, chiếc áo khoác nam treo trong tủ của Diệp Sơ Thần lại khiến cô nhớ đến Tần Mộ Đông.
Lúc lấy điện thoại ra chụp ảnh, cô cố ý để lộ bộ móng tay mới làm, những ngón tay trắng nõn xinh đẹp đang nắm giàn phơi quần áo, ảnh chụp xong được chỉnh sửa cho da dẻ mịn rồi được gửi cho Tần Mộ Đông.
- -- Tôi giữ chiếc áo này cũng lâu rồi, chú có thể gửi địa chỉ cho tôi không?
Đêm trước Giáng sinh, anh trả lời tin nhắn của cô - Tôi đang ở gần trường em, em có thời gian có thể đến đây tìm tôi.
Buổi chiều Diệp Sơ Thần quên mang theo điện thoại di động, về đến ký túc xá nhìn thấy tin nhắn, trong lòng có chút tiếc nuối, bực bội bản thân không mang theo điện thoại di động, nhưng lại giả vờ bình tĩnh và trả lời tin nhắn của người bên kia - Xin lỗi, tôi vừa xem tin nhắn.
- --Phòng 2102, Duyệt Phủ Hoa Uyển, tòa nhà số 3, em mang đến cho tôi nhé.
Diệp Sơ Thần thắc mắc tại sao Tần Mộ Đông lại có thể để một cô gái như cô đến nhà người khác một mình, cô gửi sang đó một câu - Tôi cách nơi đó 3.7 km, đó là nơi nào thế?
- -- Nhà một người bạn.
Diệp Sơ Thần cảm thấy mình không nên đi, nhưng tay lại mở ứng dụng gọi taxi, nấn ná ở cổng khu dân cư gần mười phút, cô gọi cho Tần Mộ Đông trên WeChat.
“Tôi đang ở lối vào Duyệt Phủ Hoa Uyển, bảo vệ không cho tôi vào.”
"Em đợi tôi một lát."
"Không, tôi sẽ để đồ ở trong phòng bảo vệ. Khi chú xuống thì có thể tiện tay mà lấy."
"Em có biết nấu cơm không?" Tần Mộ Đông đột nhiên hỏi một câu không hề liên quan chút nào, Diệp Sơ Thần cười lớn, nghe thấy tiếng thang máy kêu vang, cô nói: "Nấu không ngon lắm."
"Tôi có vài người bạn tới ăn tối. Em có thể ở lại nấu vài món ăn thường ngày giúp tôi không?"
Vừa nghe đến bạn của anh, phản ứng đầu tiên của cô là kiểm tra quần áo của mình, thậm chí còn kiểm tra dáng vẻ của mình qua kính, một lúc sau, cô mới nói: “Món tôi nấu không ngon lắm, với lại -”
Còn chưa nói xong "với lại" thì điện thoại đã cúp.
Sau đó, cô nhìn thấy anh xuất hiện ở cổng khu nhà, mặc áo sơ mi và quần âu, khí chất hoàn toàn khác với Lâm Đông Thăng, cả người ẩn chứa một vẻ quyến rũ trưởng thành, Diệp Sơ Thần càng ngày càng cảm thấy quả thật là Tần Mộ Đông trông không tệ chút nào.
/50
|