Thời niên thiếu Tần Mộ Đông cũng từng phản nghịch, sau khi bị bố cưỡng chế sắp xếp vào quân khu nào đó tiến hành huấn luyện ma quỷ, thì tính cách của anh đã kìm chế phần nào.
Mười sáu tuổi thi vào học viện quân sự, hai mươi tuổi nhập ngũ.
Năm anh hai mươi bốn tuổi, các đồng đội xung quanh đều có con cái đi học mẫu giáo.
Thỉnh thoảng anh sẽ nhìn thấy các bạn học hồi cấp ba khoe chuyện tình cảm ngọt ngào trên “Khoảnh Khắc”, anh sẽ nhớ đến cô bé đã tỏ tình với mình lúc còn đi học, chỉ là anh có suy nghĩ như thế nào cũng không có cách nào nhớ ra dáng dấp của cô bé đó.
Năm hai mươi lăm tuổi, người nhà Tần Mộ Đông bắt đầu sắp xếp cho anh đi xem mắt, mẹ Tần nhiều lần nhắc đến chuyện bà muốn có cháu bế bồng.
Không thể càn bướng được với mẹ Tần, vì u xơ tử cung nên bà đã làm một cuộc tiểu phẫu, hai mươi sáu tuổi, anh tham gia cuộc xem mắt lần đầu tiên của cuộc đời.
*
Anh từng gặp qua con gái của ông cụ Diệp hai lần, không thích mà cũng chả thấy ghét.
Một cô nhóc đủng đỉnh đi tới rồi ngồi xuống, tay cầm món đồ làm tin, thỉnh thoảng giương đôi mắt to nhìn anh, cử chỉ cô lanh lẹ hoạt bát nói là cô của mình sẽ không đến.
Cũng chẳng phải lần đầu tiên anh trông thấy cô, vào mùa tết của một năm kia, anh theo bố đến nhà cô để thăm hỏi bố mẹ cô, chỉ là cô không nhìn thấy anh, sau đó anh nghe tin tức từ trong nhà mình, bố anh thở dài bảo là bố mẹ cô bé bằng mặt không bằng lòng.
Trước đó không lâu, anh nghe nói bố mẹ cô đã ly hôn rồi.
Anh hãy còn nhớ giọng điệu lúc đó cô nũng nịu với bố của mình, anh suy nghĩ có khi nào tất cả đàn ông đều là nô lệ của phụ nữ, có khi nào anh cũng như vậy.
Chớp mắt một cái, cô bé kia đã trưởng thành không ít, bên trong ánh mắt hồn nhiên lộ ra sự đánh giá, có lúc sẽ cúi đầu nghịch điện thoại.
Lúc gần tạm biệt cô hỏi tên anh là gì, cô gọi anh là chú Tần.
Anh chấn động bàng hoàng, trên đường trở về anh nhìn gương mặt mình trong gương chiếu hậu, hỏi từ đáy lòng mình là lẽ nào mình đã già rồi.
*
Ông cụ Diệp đã chọn anh từ sớm, nhiều lần từng đề cập muốn gả con gái mình cho anh.
Diệp Phi gọi điện thoại nói thẳng với anh là cô ấy đã có người mình thích rồi, anh chẳng hề để bụng việc cô có người mình thích hay không, anh chẳng qua là đi đến đó cho có mà thôi.
Lúc Diệp Sơ Thần liên lạc với anh, anh thấy hơi bất ngờ nhưng vẫn đến đó.
Cô cố tình ngã vào lòng anh, gần như tìm chính xác vị trí, có thể nói bốn chữ “mềm mại thơm tho” dùng để miêu tả về cô bé này là cực kỳ chính xác.
Tuổi tác còn bé, tâm tư lại khá sâu.
Vốn là một người lính, từ lúc gặp mặt anh đã biết bọn họ có người theo dõi chụp hình.
Kỹ thuật photoshop của cô bé rất cao siêu mà trình độ chụp ảnh của người kia cũng không kém, chụp hai người bọn họ thân mật hệt như đôi tình nhân đang yêu đương.
*
Giai đoạn tuổi trẻ sẽ luôn tin tưởng không chút trù tính với một người nào đó, cảm giác được tin tưởng này vô cùng kì diệu.
Anh cảm nhận được sự tin tưởng của cô bé, cô sẽ kể anh nghe về chuyện gia đình, lần nào nhắc đến anh đều có thể cảm nhận được cảm xúc bên trong giọng nói của cô.
Con người anh không giỏi an ủi người khác, vắt hết óc cũng không nghĩ ra được nên an ủi đối phương như thế nào, cho nên dứt khoát giữ im lặng luôn.
Sau đó anh nhờ bạn học cấp ba của mình kiểm tra được thành tích thi đại học của cô bé, lại còn đặc biệt nhắn tin chúc mừng, dường như Diệp Sơ Thần không vui vẻ cho lắm, mãi đến hôm sau mới nhắn lại anh chữ “cảm ơn”.
Anh lặng lẽ cười cợt chính bản thân, cả đống tuổi rồi giở cái chiêu đi chòng ghẹo em gái, cô chẳng qua thấy nhàm chán mới nhắn vài câu mà thôi, thế mà anh lại giữ trong lòng.
Nói ra cũng trùng hợp, trường học mà cô đăng ký chung thành phố với anh, anh không khỏi suy nghĩ này nọ, lẽ nào cô cố ý?
Thời điểm tạm biệt ở sân bay, anh trông thấy cậu bạn trai của cô, khoảnh khắc đó, anh cảm thấy xấu hổ cho suy nghĩ hoang đường vào đêm trước của mình, cô gọi anh là “chú Tần”, là cô “kính già yêu trẻ“.
*
Trước lễ Quốc Khánh, anh bị thương trong lúc diễn tập quân sự.
Cô bé mặc bộ đầm trắng tinh khôi tay ôm đóa hoa ly đi vào phòng bệnh, ánh mắt của những đồng đội ngập tràn sự hâm mộ, Tần Mộ Đông chẳng muốn đi giải thích gì cả, càng muốn cho đồng đội hiểu lầm rồi ghen tị.
Anh nghĩ mình sẽ không rơi vào thế tục, lòng hư vinh ham hưởng thụ mang đến cảm giác hạnh phúc.
Thì ra cảm giác khi có một cô bạn gái xinh đẹp chính là thế này, từ xưa đến nay Tần Mộ Đông vẫn có suy nghĩ muốn được yêu đương, chỉ là “muốn“.
Cả nhóm nhốn nháo, ngưỡng mộ, ghen tỵ, bàn tán, anh hoàn toàn chả thèm quan tâm trả lời.
Nếu như Diệp Sơ Thần không lên tiếng nói trông mặt mũi Tô Hạo đẹp trai, có lẽ anh đã nghĩ mục đích cô đến là vì cô thích anh.
Thực tế thường tàn khốc hơn sự tưởng tượng, cô đến thăm anh, đơn giản chỉ là đến hỏi thăm sức khỏe.
Có lần Tần Mộ Đông đến Sở Quân Chính (*) làm việc, đúng lúc gặp được đồng đội cũ, nói là đại học A mở buổi toạ đàm quốc phòng, vừa hay anh chẳng có việc gì nên cũng đến đó.
(*) Cơ quan của quân đội và chính phủ.
Mấy năm trước lúc vừa tốt nghiệp, anh được bổ nhiệm tham gia huấn luyện quân sự của trường đại học, “Tam lệnh ngũ thân” (*) không cho phép lưu cách thức liên lạc, không biết vị đồng đội nào lộ ra số điện thoại của anh, nửa đêm là có người nhắn tin cho anh.
(*) Câu có nguồn gốc xuất phát từ truyện thời Xuân Thu, dịch nghĩa: “ba lần ra lệnh, năm lần nhắc nhở”, ý nói một sự việc đã nhiều lần căn dặn, nhắc nhở.
Anh có một loại thành kiến nhất định với các cô sinh viên cao đẳng đại học, có đồng đội cùng khoá quen với một cô sinh viên, yêu nhau chưa đầy hai tháng thì đã bị đá rồi.
Người đồng đội mãi không phấn chấn, cứ buồn bực hơn nửa năm mới bớt buồn, kết quả cô gái kia lại nhắn tin cho anh đó bảo nhớ nhung anh ta các kiểu, lại lần nữa đắm chìm, chờ đến khi người đồng đội đó đến trường học của cô gái muốn tạo một niềm vui bất ngờ, kết quả cô bạn kia đã yêu đương với cô gái khác.
Tần Mộ Đông đột nhiên nhớ đến tình cảnh thảm thương của người đồng đội sau khi bị đá, nhìn tin nhắn Diệp Sơ Thần gửi cho mình, anh lựa chọn làm lơ không thấy.
Buổi tối anh ăn tối với đồng đội và uống chút rượu nên người hơi say.
Điện thoại rung, cô giải thích nói là mình gửi nhầm, từ sáng đến tối, đã qua mười mấy tiếng đồng hồ, giải thích có chút dư thừa, rõ ràng là có mục đích.
Đồng đội nhìn anh và hỏi: “Anh Tần, có phải đang yêu đương không đấy?”
Tần Mộ Đông suy nghĩ bản thân mình là một gã đàn ông độc thân, nào có cơ hội để yêu đương chứ.
Rượu cồn phát tác, ngón tay không thể nào kiểm soát được mà sờ trên màn hình bấm trả lời lại vài câu.
*
Có rất nhiều thời điểm Tần Mộ Đông không cho phép bản thân mình nghĩ đến cô bé ấy, đó không chỉ là suy nghĩ thận trọng mà còn là điều hành hạ lòng dạ người ta nhất.
Mà những cuộc gặp gỡ tình cờ cũng khiến lòng người dâng trào cơn thuỷ triều, ở trạm xe lửa cô bị ướt cả người, dáng vẻ cô run lẩy bẩy khi đứng ở cửa KFC trông điềm đạm đáng yêu.
Cô nói cô đến đón Lâm Đông Thăng, anh nghe có chút quen tai, đó là bạn trai của cô.
Khoảnh khắc đó, Tần Mộ Đông cảm thấy rất ngượng ngùng, đi mơ ước bạn gái của người khác, anh thay đổi suy nghĩ rằng mình chẳng qua là nhận được uỷ thác của ông nội cô mà thôi, mơ ước - điều này không hề có.
Anh đưa ô cho cô, lúc tốt nghiệp học viện quân đội, có một cô gái tặng cho anh, cô ta nói muốn anh nhớ đến mình, mấy năm trôi qua, anh chỉ còn nhớ đó là có một bạn học nữ từng tặng anh chiếc ô.
Còn lại không thể nào nhớ ra.
Cô bé vừa ý chiếc ô đen này, anh chẳng cần suy nghĩ thì đã đồng ý luôn.
*
Hai hôm sau, anh kết thúc đại hội quân sự, muốn đi lấy áo khoác của mình thì cô gọi điện thoại đến, cảm xúc trong giọng nói cô không cao, khiến người ta lập tức nhận ra cô đang không vui.
Bình thường Lý Ngọc không thường xuyên gọi anh là Mộ Đông một cách thân mật, nhưng dạo gần đây thường vào lúc anh đang gọi điện thoại sẽ cố ý gọi là Mộ Đông.
Anh hiểu suy nghĩ của người phụ nữ này, chỉ là anh tạm thời không muốn yêu đương hoặc có dự định kết hôn.
Anh không quan tâm Lý Ngọc, hỏi Diệp Sơ Thần có phải tâm trạng của cô đang không tốt, thế mà cô lại gọi anh là chú Tần.
Một xưng hô cố ý, lộ ra cảm giác xa cách, Lý Ngọc gọi tên anh, anh cảm thấy phiền.
Tốc độ Diệp Sơ Thần cúp máy rất nhanh, nhanh tới nỗi anh không kịp sắp xếp từ ngữ để an ủi cho tâm tình đang hỏng bét của cô.
Khi Lý Ngọc tỏ tình với anh, đúng lúc anh đang bấm tới Khoảnh Khắc của Diệp Sơ Thần, cô gái ngồi trên vòng quay ngựa gỗ rạng rỡ nụ cười ngập tràn thanh xuân, chiếc quần yếm màu kaki làm nổi bật nét đáng yêu và xinh xắn của cô.
Chỉ là, cô đang đối diện và cười với người bạn trai.
Anh nghe được lời nói thật lòng của Lý Ngọc, lấy gói thuốc lá trên bàn, nói với đối phương bằng giọng nói thờ ơ lạnh lùng: “Lý Ngọc, nếu tôi thích cô, sẽ không giả vờ như không biết sau khi cảm nhận được sự yêu thích của cô.”
Lý Ngọc nói lệnh điều động của cô ta đã có, nếu anh đồng ý, cô ta sẽ nghĩ ra cách để ở lại.
Anh biết hoàn cảnh gia đình cô ta, cô ta hoàn toàn có thể làm được, chẳng là không cần thiết.
Anh nói: “Tôi đã có người tôi thích.”
Buổi tối nằm trên giường, anh nhớ lại lời nói của Lý Ngọc -- Là cô sinh viên kia sao?
Anh không phủ nhận, mà cũng chẳng thừa nhận, giống một loại ngầm thừa nhận hơn.
Anh lại nhấp vào Khoảnh Khắc, không thể nói là cố ý lướt đến Khoảnh Khắc của cô, muốn bình luận điều gì đó, hỏi cô đã có bạn trai rồi hay là hỏi cô đi chơi có vui hay không đây.
Không nghĩ ra được gì để bình luận, anh dứt khoát không bình luận gì nữa.
Ba ngày sau, cô lại đăng bài lên Khoảnh Khắc, hình như là cô và bạn trai yêu xa, cãi nhau nên buồn bã.
Tần Mộ Đông không có kinh nghiệm an ủi người khác, cảm thấy viết mấy chữ không thích hợp, chỉ có thể im lặng bấm vào nút “thích“.
Chuyện tình cảm của cô bé không mấy suôn sẻ, anh cho rằng tình yêu hợp rồi tan có lẽ là một loại chuyện hết sức bình thường chăng.
Thời tiết ngày càng lạnh, gần đây diễn tập quân khu ngày càng nhiều nên anh không có nhiều thời gian nhìn vào điện thoại.
Cô gửi tin nhắn cho anh, anh đã nhìn thấy, bộ móng tay mượt mà đáng yêu, chắc hẳn cô đã quay lại với bạn trai.
Cho đến khi cuộc diễn tập quân khu kết thúc thành công, Tô Hạo nhiều lần nhắc đến với anh rằng căn nhà của Tiêu Lập cạnh trường đại học A đang chuẩn bị rao bán, anh gửi tin nhắn cho cô, bảo cô chuyển áo khoác đến khu chung cư.
Khi nhìn thấy cô, anh tạm thời thay đổi ý định, anh muốn đi mua đồ tạp hóa và nấu ăn.
Khi anh đi siêu thị, nghe cô nói Lâm Đông Thăng không phải bạn trai cô, anh mới yên tâm, như thể sau khi lấy đi thứ gì đó không thuộc về mình, hiện tại có người đã nói với anh rằng món đồ ấy cũng không thuộc về người khác.
Đồng đội của anh gọi cô là chị dâu, anh cố tình không cho cô cơ hội giải thích, Tô Hạo chủ động bắt chuyện, Tần Mộ Đông đi tới, nghe cô cố ý giải thích, cái xưng hô chú Tần thật sự khó nghe.
Anh chẳng qua có dáng dấp trông khá điềm tĩnh, Tô Hạo tuy còn trẻ nhưng đã có bạn gái.
Nghĩ như vậy, anh bèn đẩy Tô Hạo ra, lúc Tô Hạo rời đi, anh ta còn đang đòi thêm tài khoản WeChat của Diệp Sơ Thần, Tần Mộ Đông cảm thấy Tô Hạo thật sự ồn ào và là một tên khốn.
Cô đứng trên ban công gọi điện thoại với giọng lạnh lùng, anh vô thức muốn an ủi cô, nhưng lời nói vừa đến môi, cô lại lạnh lùng xa cách khiến anh cảm thấy mình có chút tọc mạch.
Anh giả vờ say, loạng choạng vài bước để đỡ xấu hổ, cô nhanh mắt nhanh tay đến đỡ anh, mùi thơm từ tóc cô vương vấn trong mũi anh, anh muốn hỏi cô đã dùng dầu gội gì.
*
Diệp Sơ Thần hỏi thăm dò Tần Mộ Đông có bạn gái hay không, anh đột nhiên đưa ra quyết định mua căn hộ này.
Anh hỏi cô có muốn mua nó không, cô nói nó có thể tăng thêm giá trị tài sản, lại còn bảo rằng cô sẽ trông nhà giúp anh.
Anh lập tức nói “Được”
Mua nhà là một việc bốc đồng, khi mua nhà anh muốn nhắn tin cho cô, nhưng cô bé không bao giờ nói chuyện với anh, anh cũng cảm thấy ngượng ngùng không dám nhắc đến việc bảo cô đến trông nhà.
Đêm giao thừa, cô gửi lời chúc mừng năm mới tới Tần Mộ Đông, anh vốn dĩ muốn bắt chước đồng đội trong Khoảnh Khắc chuyển tiền, chuyển cái gì mà 1314, nghĩ lại thấy hơi bất thình lình, người ta làm vậy để thể hiện tình yêu ngọt ngào, còn anh là gì kia chứ?
*
Nếu cô không bị ốm, anh nghĩ có lẽ còn rất lâu nữa anh mới gặp lại cô.
Khi cô bị bệnh, trong đêm khuya thanh vắng cô hỏi anh liệu cô sẽ chết chứ, cô sẽ không chết, anh sẽ cố gắng tìm người cứu cô.
Tại bệnh viện quân đội, anh liên lạc với Lý Ngọc, người đã bị anh từ chối, đồng thời sắp xếp bác sĩ giỏi nhất và phương án điều trị tốt nhất.
Sự thay đổi tình cảm của cô dành cho anh quá đột ngột khiến anh không có thời gian để tiêu hóa nó.
Sự tiếp xúc thân thể gần gũi và những lời nói thẳng thắn khiến người ta không kịp ứng phó.
Cô hôn anh, vươn đầu lưỡi, ôm ấp yêu thương, đàn ông vào thời điểm này không thể giữ lý trí được nữa, anh hôn lại cô, vấn vương cuốn lấy gốc lưỡi của cô, cô bị nghẹn nín tới mức khó thở, lúc này anh mới chịu buông cô ra.
Lúc buông ra, lời nói bất đắc dĩ của Tần Mộ Đông càng giống như thoái thác trách nhiệm.
Là cô gái này quyến rũ tôi chứ không phải tôi chủ động, anh cho rằng mình không sai, đêm đó không biết là vì rung động hay vì sợ hãi mà suốt đêm anh không ngủ.
*
Cơ thể của cô gái trẻ đã cám dỗ anh, dù anh có ngu ngốc đến đâu anh cũng phải hiểu rốt cuộc cô định làm gì.
Cô nằm trên giường, lộ ra bắp chân trắng nõn, cách tấm chăn, anh dường như có một đôi mắt trong suốt có thể nhìn thấy cặp mông tuyệt đẹp của cô, anh xấu hổ khi nảy ra phản ứng.
Trong lời nói của cô có ẩn ý rằng anh mới hôn thôi mà đã cứng lên, nếu như nằm kế bên anh, anh mà không làm gì đa phần cơ thể có vấn đề gì đó.
Anh kiềm chế ham muốn bên trong, hy vọng cô sẽ hiểu rằng loại chuyện này không thể quay đầu lại.
Bằng cách nào đó, anh chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên của cô, một kiểu quyến rũ trúc trắc không thuần thục, ham muốn đã ngủ yên hơn hai mươi năm của anh trong khoảng thời gian đó đã tăng lên rất nhiều, mỗi sáng khi thức dậy nó đều ngẩng cao đầu, cả hồi lâu mới có thể ổn định lại.
Cô làm như sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu chưa có được anh, càng lúc càng ngạo mạn, từ khởi đầu bằng nụ hôn cho đến bàn tay mạnh dạn nắm lấy ham muốn đang dâng trào của anh.
Cô nói những lời ngây thơ với giọng điệu khiêu khích, lời nói càng lúc càng thẳng thắn, đôi khi anh lo lắng cô sẽ cảm thấy mình “không thể“.
Lúc Tô Hạo cùng cô chơi game, trong lòng anh luôn đè ép một luồng khí, anh không biết luồng khí này nghĩa là ghen tỵ, và cũng không biết rằng đây chính là cọng rơm cuối cùng đã làm đứt dây thần kinh của anh.
Hai mươi năm trôi qua, khi anh nổi loạn nhất anh vẫn biết mình muốn gì, nhưng khi cô quanh quẩn bên anh, đầu óc anh dường như chỉ có cặp đùi trắng nõn, bộ ngực mềm mại, cánh tay thon thả, một bàn tay cũng có thể nắm được vòng eo mảnh mai ấy.
Anh liên tục hỏi cô đã nghĩ rõ ràng chuyện này chưa, cô vẫn còn trẻ, sau này sẽ gặp nhiều người hơn, rất có thể một ngày nào đó cô sẽ nhận ra người mình luôn thích lại là cậu bạn thân từ bé kia.
Cô chưa bao giờ coi trọng lời nói của anh, cô quấn khăn tắm đứng trước mặt anh, yếu ớt vô hại nói - chắc anh không để ý việc em chỉ quấn khăn tắm chứ.
Anh để ý, tất nhiên là để ý, anh để ý rằng thế mà cô vẫn đang mặc quần áo.
Anh nghe nói đàn ông chưa làm tình lần nào thì sẽ “ra” rất nhanh, vì muốn cố ý làm lâu, lúc anh tắm đã nhanh chóng “tuốt vỏ” để bắn ra.
Khoảnh khắc anh xuyên qua cơ thể cô, anh cuối cùng cũng hiểu tại sao đàn ông chưa làm tình lần nào lại xuất tinh sớm, vách thịt căng cứng của cô gái trẻ chưa từng “yêu” lần nào đè ép ham muốn mãnh liệt của anh, khiến anh cảm thấy thoải mái đến mức muốn đầu hàng ngay lập tức.
Làm tình cũng giống như chơi ma túy, càng làm càng nghiện, càng làm càng lâu.
*
Trong kỳ nghỉ hè năm thứ nhất của Diệp Sơ Thần, bố của cô đã đến nhà họ Tần để thiết lập mối quan hệ, Tần Mộ Đông chưa bao giờ nói với gia đình về chuyện anh và Diệp Sơ Thần đã ở bên nhau. Biết nhà họ Diệp đang muốn lôi kéo nhà họ Tần, anh đã thú nhận mối quan hệ ấy với mẹ mình.
Mẹ Tần thăm dò anh, hỏi rốt cuộc anh có “này nọ” với cô bé nhà người ta chưa, Tần Mộ Đông cảm thấy không có gì phải giấu giếm việc này cả, hơn nữa bản thân anh vốn muốn chịu trách nhiệm.
Mẹ Tần tức giận mắng mỏ Tần Mộ Đông trong điện thoại, anh không để bụng mà cúp luôn điện thoại, đồng thời dự định tặng một niềm vui bất ngờ cho Diệp Sơ Thần.
Hai người có một khoảng thời gian dài không gặp mặt nhau, cũng sắp sửa đến ngày lễ tình nhân.
Trước đó trên điện thoại, cô nói muốn công khai mối quan hệ, Tần Mộ Đông đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu.
Anh luôn tôn trọng quyết định của cô, trong mối quan hệ này, quyền chủ động nằm trong tay cô, Tần Mộ Đông không biết anh lấy niềm tin từ đâu ra nhưng anh luôn cảm thấy cô sẽ không rời xa anh.
*
Trước khi kết hôn, mẹ Tần đã chuyển nhượng một căn hộ đã được tái định cư vài năm trước cho Diệp Sơ Thần.
Ở nhà họ Tần, Diệp Sơ Thần chủ động rửa bát, Tần Mộ Đông đi theo, ôm cô vào lòng, nhận bát đĩa từ trong tay cô và bắt đầu rửa một cách tự nhiên.
Diệp Sơ Thần trêu chọc Tần Mộ Đông: “Cái gì anh cũng cho em, sau này em mà giống chị dâu họ của anh đi liên kết một người đàn ông ất ơ nào đó rồi chuyển nhượng tài sản của anh, sau này anh có thể sẽ trở thành một ông già tay trắng đáng thương.”
Phần bên dưới căng cứng của Tần Mộ Đông đè vào mông cô, hai tay chạm vào vòng eo thon thả của cô.
“Tiền không có thì có thể kiếm, người chẳng còn thì anh thật sự thành kẻ trắng tay.”
Ngại vì mình làm khách nhà họ Tần, cô đẩy anh: “Anh hứng tình à? Mẹ anh với người nhà còn đang ở phòng khách chờ chúng ta kìa.”
Tần Mộ Đông quay đầu hôn lên khuôn mặt và đôi môi hồng hào của cô: “Mẹ anh chỉ ước gì anh có thể dính lấy em một ngày cả hai mươi bốn giờ.”
Tất nhiên Diệp Sơ Thần hiểu ý của anh, cô nhếch mông đẩy đẩy vào người anh: “Đừng nghĩ nữa, em còn chưa ổn định công việc, không cho phép làm em có bầu, từ hôm nay anh phải mang bao cao su.”
Tần Mộ Đông cúi đầu ngậm lấy môi cô, mút chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, cô phải dừng động tác tay để đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
“Anh đừng vậy nữa mà, em còn đang rửa bát.” Cả người cô cảm thấy khó chịu, ánh mắt oán hận nhìn anh, mặt đỏ bừng.
Anh thực sự muốn được “ân ái” với cô trong nhà bếp ngay lúc này, nhưng đây không phải nhà của bọn họ.
Anh đẩy cô ra khỏi bếp: “Đi mua bao cao su, nếu không anh sẽ bắn mà không mang bao.”
Diệp Sơ Thần bị mẹ anh quấy rầy chuyện kết hôn nên không có thời gian đến cửa hàng tiện lợi mua bao cao su, buổi tối hai người vừa chạm vào là dính lấy nhau, căn bản không nhớ tới bao cao su.
*
Sau khi họ kết hôn, anh thực sự đã “làm” cô trong nhà bếp.
Đó là một buổi chiều đầy nắng, cô đang ráp chiếc máy pha cà phê mới mua, anh ôm cô từ phía sau, hai người hôn nhau say đắm một lúc rồi quấn lấy nhau.
Anh vén váy cô lên, “vật nam tính” căng cứng cọ xát vào “vùng đất riêng tư” đang nhớp nháp của cô, cô mắng: “Anh không uống cà phê nữa à?”
Tần Mộ Đông ôm cô từ phía sau, dùng ngón tay chậm rãi cởi cúc áo của cô, nắm lấy bộ ngực tròn trịa mềm mại, nhét “người anh em”của anh vào “hang động” mê hồn đó của cô, ưỡn eo thúc vào người cô, nhỏ giọng cắn vành tai cô: “Em viết thư tình cho anh, anh đã nhận được rồi.”
Bức thư tình mà anh đang nói tới chính là mấy dòng chữ mà lúc Diệp Sơ Thần đi du lịch đã viết trong một cửa hàng bưu thiếp, sau đó gửi vào đơn vị của anh.
Nếu anh không nói ra thì cô đã quên mất.
Món đồ nam tính cứng rắn ấy đâm vào hoa huy*t của cô, cơ thể cô mềm mại không sao tả nổi, hơi thở dồn dập: “Ư~ Về giường đi ~”
Tần Mộ Đông thở dốc: “Ở bên cạnh anh, dường như cả đời là quá ngắn.”
Đây là những gì cô viết trên bưu thiếp.
Diệp Sơ Thần tựa vào bàn bếp, nắm giữ cánh tay anh, hoa huy*t bị thúc ra ra vào vào, giọng nói trầm khàn của anh cất lên những câu chữ khiến người khác rung động, làn sóng khoái cảm tê ngứa truyền đến từ “mảnh đất riêng tư” của cô đủ để khiến cô chìm đắm trong làn sóng đam mê này.
Cô yêu anh say đắm.
“Bạch bạch bạch~” Âm thanh làm tình đầy dâm mỹ, mật dịch chảy ra từ nơi hai người họ kết hợp, men theo bắp đùi chảy đến mắt cá chân.
Cả gương mặt ngập tràn vẻ đê mê, cô quay đầu lại hôn môi anh, anh hôn cô như ý muốn, cười nhẹ: “Đáng yêu thật.”
*
Trong vài tháng đầu khi Diệp Sơ Thần mang thai, cô bị ảnh hưởng bởi triệu chứng khi mang thai, cô mất ngủ và lo nghĩ.
Lệnh điều động của Tần Mộ Đông đúng lúc được đưa tới, anh được thăng chức, đơn vị công tác giao cho anh một căn nhà nằm trong khu tập thể.
Trước đây, Tần Mộ Đông thực sự không muốn Diệp Sơ Thần sống trong khu nhà này, anh thà chịu đựng nỗi buồn tương tư còn hơn để cô phải vật lộn trong môi trường xa lạ.
Trước khi Diệp Sơ Thần chuyển đến mấy ngày, đêm nào cô cũng bị mất ngủ, ban đêm lũ trẻ nhà bên cạnh ồn ào, tiếng rên rỉ của nam nữ quan hệ vào sáng sớm khiến cô rất chán nản.
Cô muốn được cọ xát vào anh, “người anh em” của anh cứng ơi là cứng, anh quỳ giữa hai chân cô liếm cho đến khi cô đạt cực khoái nhưng vẫn không chịu đưa đẩy vào người cô, cô nắm chặt ngón tay và hành động điên cuồng với anh, cắn vào cổ anh và tạo ra đủ các dấu vết lớn nhỏ.
Chị dâu nhà bên cạnh ngày hôm sau trách móc Tần Mộ Đông: “Đồng chí Tần, ba tháng đầu không thể làm xằng làm bậy, không phải dọa chú đâu, nhưng mà sẽ dễ bị sảy.”
Diệp Sơ Thần bật cười, chị dâu của anh lại bắt đầu giảng dạy Diệp Sơ Thần: “Em dâu Tiểu Diệp à, đàn ông không trân trọng cơ thể chúng ta thì tự chúng ta yêu lấy mình vậy.”
Diệp Sơ Thần còn trẻ, da mặt mỏng, cười ngượng ngùng rồi kéo Tần Mộ Đông đi xuống lầu.
“Tại sao chị ấy lại khó chịu như vậy? Nói chuyện này làm gì thế không biết? Phiền thiệt chứ, cả đống tuổi rồi mà lúc rên trên giường chị ấy còn làm như sướng chết tới nơi vậy á.”
Tần Mộ Đông nhớ tới hôm qua cô vặn vẹo mình như một con rắn nhỏ, dáng vẻ cô cầu xin anh “làm” cô, khóe miệng anh nhếch cao, dùng đôi tay khỏe mạnh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói: “Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ.”
Nhìn thấy anh cười khúc khích, Diệp Sơ Thần biết anh đang cười nhạo cô đêm qua cưỡi lên người anh một cách đáng thương mà cọ xát với anh, mặt cô đỏ bừng vì tức giận: “Anh là đồ đáng ghét.”
Tần Mộ Đông nắm lấy bàn tay nhỏ đang múa may của cô, hôn lên đôi môi bé xinh của cô: “Kiên nhẫn một chút là sẽ xong ấy mà.”
Trong suốt thai kỳ, Tần Mộ Đông ra ra vào vào cô hai lần, một lần vào tháng thứ ba, một lần vào tháng thứ sáu.
Thực hiện nghiêm ngặt theo tiêu chuẩn những gì không thể làm được trong ba tháng đầu và ba tháng cuối thai kì.
*
Sau khi Diệp Sơ Thần sinh em bé, cô cũng không để Tần Mộ Đông chạm vào mình, Tần Mộ Đông buồn bực đến mức lén hỏi ý kiến mấy đồng nghiệp đã kết hôn.
Đồng nghiệp đã lập gia đình bày tỏ, mỗi ngày đi về phải “trả bài” thật là mệt mỏi.
Tần Mộ Đông nghi ngờ bọn họ cố ý khoe khoang.
Anh buồn bã trở về nhà, bảo mẫu đang ôm con trai và Diệp Sơ Thần thì đang nghe điện thoại.
Tần Mộ Đông giơ tay định mở cửa thì nghe thấy cô nói trong điện thoại - Tuần sau mình sẽ quay lại làm việc.
Lần trước cô còn nói là chờ đến tháng sau, bây giờ thì sẽ đi làm vào tuần sau.
Phải chăng cô đã ngán ngẩm khi ở bên anh? Tim Tần Mộ Đông đập thình thịch.
Lại nghe thấy giọng điệu phấn khích của cô ấy— thật vậy sao? Thế thì mau dẫn mình đi xem sao, mình chán thẩm mỹ rồi, chỗ nào cũng đụng phải đàn ông thô kệch, có gì đẹp để ngắm chứ, trai trẻ mơn mởn chả ngon lành hơn à.
*
Diệp Sơ Thần từ chối nhu cầu của Tần Mộ Đông với lý do cơ thể không thoải mái, sau khi từ chối nhiều lần, Tần Mộ Đông cũng chẳng còn khơi dậy nổi bất kỳ hứng thú nào, anh cũng không thể ép buộc cô.
Cuối tuần, Tần Mộ Đông nghỉ ngơi, anh đưa Diệp Sơ Thần đi hẹn hò với bạn bè.
Diệp Sơ Thần biết anh không vui, lúc mang thai ham muốn tình dục của cô mãnh liệt là thế nhưng anh không hề động lòng, cô quyết định cho anh nhịn vài tháng mới được.
Sau khi ngưng cho con bú, Diệp Sơ Thần uống chút rượu, một chiếc xe jeep đỗ trên đường, người đàn ông đặt tay lên cửa xe, nhìn người phụ nữ đang loạng choạng.
Khi nhìn thấy cô, “vật nam tính” của anh cương lên, ngẩng cao khiến anh không thể xuống được, giọng điệu anh có chút lạnh lùng: “Tự mình lên xe.”
Cô hừ một tiếng rồi mở ghế phụ, tựa người vào ghế xe, nghiêng đầu nhìn anh: “Con trai đâu?”
Tần Mộ Đông tức giận nói: “Em còn biết em còn có đứa con trai à?”
Diệp Sơ Thần từ bên ghế phụ nghiêng người sang hôn lên đôi môi mỏng của anh, mùi rượu vang đỏ lan tỏa từ trong miệng, anh thuần thục mò từ dưới váy chạm vào đùi cô, đưa tay vào bên trong đùi mềm mại, tách mở đôi chân ngọc, sờ soạng lên “mảnh đất kín đáo” kia của cô.
Cô đẩy anh: “Không được, cơ thể còn chưa khôi phục đàng hoàng.”
Sắc mặt Tần Mộ Đông thâm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Ngày mai anh sẽ sắp xếp buổi khám sức khỏe cho em.”
Vừa rồi cơ thể cô nóng bừng vì sự đụng chạm của anh, nhưng cô không có ý định đầu hàng nhanh như vậy, cô hơi hé môi nói: “Anh có muốn không?”
Anh nhìn vẻ ngoài xinh đẹp của cô cảm thấy cực kỳ rung động, anh giơ tay ôm cô vào lòng, hơi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng thơm mùi rượu của cô.
Đôi tay cô đặt tay lên ngực anh, cố gắng chống cự: “Đang ở trên đường đó ~”
Tần Mộ Đông không buông cô ra, cúi đầu tiếp tục hôn cô đến mức cô khó thở sau đó mới chịu buông, thắt dây an toàn, một tay anh giữ vô lăng, một tay nắm tay cô.
Dù đã say nhưng cô biết đây không phải là hướng quay về khu tập thể, xe đậu ở công viên ngoại ô, cô nhìn sang bên thắc mắc: “Sao anh không quay về?”
Lời còn chưa nói xong đã có tiếng lách cách mở ra, dây an toàn đã được tháo ra, anh nghiêng nửa người bên trên, áp đôi môi mỏng của mình lên môi cô, đối mặt với ánh đèn đường, ánh mắt anh dịu dàng không thể tả, anh cạy mở đôi môi cô, nụ hôn lại càng sâu hơn.
Diệp Sơ Thần thoáng sửng sốt, không thể kìm chế được mà đáp lại nụ hôn sâu của anh, cô vòng tay qua cổ anh, ôm thật chặt, hơi thở khẽ hổn hển.
Nụ hôn nóng bỏng và ướt át lan dọc theo cổ và lên ngực cô, dây an toàn cản trở không biết đã bị anh tháo ra từ khi nào, nụ hôn mãnh liệt đến mức anh sờ soạng “đồi cỏ mềm” sau đó xuống bên dưới người cô, giọng nói ai oán: “Anh có thể đợi cơ thể em hồi phục, nhưng nó chờ không nổi.”
Sau gần một năm kiêng khem, cuối cùng anh cũng đạt được nguyện vọng, tiến vào hoa huy*t khít khao, non mềm và ẩm ướt, cô ngồi lên trên anh, luồn ngón tay vào tóc anh, ấn người mình xuống, môi cô dán sát lên môi anh.
Cô thì thầm: “Sau khi sinh em bé, cơ sàn chậu bị tổn thương, khi quan hệ sẽ không căng chặt, anh sẽ thấy không thoải mái, chồng à ~ Hôm nay em đã điều trị xong đợt cuối cùng rồi.”
Tần Mộ Đông bắn ra rất nhanh, anh đã bắn trước cả khi Diệp Sơ Thần lên đỉnh.
Diệp Sơ Thần say khướt ôm anh cả hồi lâu không nhúc nhích, Tần Mộ Đông cảm thấy xấu hổ nên thu dọn đồ đạc, trực tiếp lái xe về nhà.
Khi hai người quay về thì em bé đã ngủ rồi.
Diệp Sơ Thần cởi giày bắt đầu đi tắm, cửa không khóa, anh đi thẳng vào.
Cô giật mình, “cây nấm to” nằm bên dưới mảnh rừng rậm ngẩng cao hùng dũng đầy dụ dỗ, cô rất muốn được làm tình với anh.
Trừng phạt Tần Mộ Đông còn giống như trừng phạt mình hơn, Diệp Sơ Thần nên để anh cố gắng hết sức để thỏa mãn cô, đẩy đưa cô lên đến đỉnh cao của dục vọng mới chính là sự trừng phạt.
Tần Mộ Đông ép cô vào tường: “Đã lâu không làm, anh không kiềm chế được.”
Cô bị ép chặt vào người anh, đầu gối anh mở rộng chân cô, thúc vào vùng kín của cô, cô hơi giật mình.
Cảm nhận được ngực mình bị đè lên, cô đã uống rượu nên đầu óc lập tức thấy choáng váng, cô dứt khoát dựa vào vòng tay anh mà nói: “Chồng ơi ~ em muốn làm tình.”
Tần Mộ Đông cúi đầu hôn lên khuôn miệng mấp máy gợi cảm của cô, trong khi hôn, tay anh không nhàn rỗi, nó vuốt ve bộ phận kín đáo bên trong đùi cô, cô khẽ mở mắt, tận hưởng cảm giác tê dại kỳ lạ khi đùi cô kẹp chặt lấy bàn tay không an phận của anh, cặp mông uốn éo, háo hức đón nhận gậy th*t đang cắm vào.
Anh liếm đỉnh nhũ hoa của cô và hỏi cô: “Sao anh chưa từng nghe em nhắc đến cơ sàn chậu?”
Khi cô đi chăm con trai, anh ngồi trong phòng khách và tra Google thuật ngữ chuyên môn này.
Diệp Sơ Thần không muốn sự việc này khiến anh thất vọng, cô bèn nũng nịu nói với anh: “Chồng ơi ~ chân em bủn rủn ~ anh bế em lên giường mà làm.”
Trên giường, hai cơ thể trần trụi chồng lên nhau, gậy th*t cứng ngắc không ngừng ra vào trong hang động của cô, cơ thể lâu ngày không được dưỡng ẩm đặc biệt nhạy cảm, chỉ thúc vào vài lần cô đã đạt cực khoái.
Làn da trắng nõn trở nên đỏ ửng do cảm giác lên đỉnh, Tần Mộ Đông cắm vào cô càng lúc càng mãnh liệt, nửa người bên dưới hoạt động giống như một chiếc máy đóng cọc.
Tần Mộ Đông thúc sâu vào “hang động bí ẩn” của Diệp Sơ Thần, ấn vào ngay miệng tử cung non mềm mỏng manh của cô, toàn bộ thân gậy th*t rút ra, sau đó toàn bộ gậy th*t ấy chưa vội đi vào lần nữa, cảm giác thay đổi rất nhanh, túi trứng đánh vào “vùng kín” của cô tạo nên âm thanh “bạch bạch bạch” lọt vào tai Tần Mộ Đông cực kỳ êm tai.
Khi cô cong người vì cơn cực khoái, anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn lưỡi cuồng nhiệt không kiềm chế, âm thanh chụt chụt khi nước bọt đưa đẩy qua lại, dục vọng là cách duy nhất để đạt được khoái cảm tình dục.
Cô cầu xin Tần Mộ Đông, anh biết cô đã lên đỉnh, vách thịt phía trong cô căng cứng như thiếu nữ, anh tăng sức mạnh, lực đẩy vào vừa nặng vừa sâu, cô không nhịn được hét lên: “A~”
Anh chợt hối hận vì đã đưa cô về nhà, lẽ ra anh nên thuê một căn phòng bên ngoài để có thể thoải mái nghe tiếng la hét và rên rỉ của cô.
Anh cúi đầu chặn đôi môi đang rên rỉ của cô, vào thời điểm quan trọng, anh “làm” cô một cách thô bạo, tiếng rên đứt quãng của cô mềm mại du dương, hai chân cô quấn chặt quanh người anh, vách thịt co thắt dữ dội, sau đó ga trải giường ướt đẫm, cô được hôn đến mức làm ướt cả giường vì phấn khích và vui sướng.
Sau khi đạt cực khoái, cô yếu ớt đưa tay ra để anh ôm cô.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nửa phần thân dưới vẫn vùi trong cơ thể cô, trìu mến nhìn cô: “Em còn muốn nữa không?”
Cô say khướt, không còn sức lực, cô chỉ biết anh chưa thỏa mãn, nhưng cô thì đã thoải mái rồi, cho nên cô vẫn nên đi ngủ thôi.
*
Sáng hôm sau, Tần Mộ Đông ghé vào tai cô thì thầm: “Bà xã~”
Diệp Sơ Thần bị “người anh em” kia của anh thúc vào đánh thức, vách thịt bên trong ẩm ướt của cô chứa đựng món đồ với kích thước khổng lồ của anh, cô tức giận nói: “Tần Mộ Đông!”
Vì tức giận, vách thịt của cô căng cứng, anh siết chặt eo, anh cắm thẳng vào hang động mỏng manh của cô, véo vào eo cô, khàn giọng nói: “Kêu chồng làm gì thế?”
Diệp Sơ Thần biết Tần Mộ Đông lúc sáng sớm có dục vọng rất mãnh liệt, bên dưới cơ thể hai người tràn ngập mật dịch tình yêu, cô không thể kiểm soát mình khỏi việc nghênh đón anh, bụng dưới co thắt, lúc lên đỉnh vách thịt mềm co rút, xoắn siết gậy th*t, mật dịch ấm áp tưới ướt quy đầu của anh, anh sung sướng tới mức ngửa đầu, sau đó ra sức cắm rút.
*
Lúc Diệp Sơ Thần đi làm thỉnh thoảng lại ngáp dài, đồng nghiệp của cô cười nói đúng là chăm sóc con cái vất vả ha, rồi họ đưa cho cô một cốc sữa chua.
Khi nhìn thấy chất lỏng màu trắng đục, cô chợt nhớ đến cảnh tượng buổi sáng anh làm cô đến cực độ và bắn vào miệng cô khi cô cảm thấy thoải mái, thật là dâm đãng!
Điều đáng ghét nhất là sau khi anh bắn xong, cô lại lên đỉnh.
Cô lên đỉnh vì đã được cắm trên miệng!
Giờ cơm trưa trong nhà ăn phát sữa chua, không hiểu sao Diệp Sơ Thần cảm thấy cả khoang miệng ngập tràn hương vị của anh, đàn ông trung niên đúng là có thú vui kì cục mà! Đáng ghét!
*
Buổi tối trở về, tâm tình Tần Mộ Đông đặc biệt tốt, anh chủ động nấu mấy món ăn, đặt một bó hoa hồng lên bàn.
Cô muốn mắng anh nhưng không thể, cô nhìn người đàn ông bận rộn trong bếp và tha thứ cho hành vi xấu lúc sáng của anh.
Tần Mộ Đông vốn không có ý định mua hoa hồng, nhưng anh cũng không biết hôm nay là ngày lễ gì, trước cửa có một ông bác bày hoa hồng ra bán, anh bèn mua một bó mang về.
Anh nghe thấy tiếng động, khi quay lại tầm mắt lập tức đối diện với ánh mắt cô, giữa hàng chân mày là đường nét dịu dàng, cô tự nhiên bước tới ôm anh hôn anh.
Trong bữa tối, bảo mẫu bế em bé vào phòng ngủ, cô đột nhiên hỏi nó: “Có phải anh muốn có đứa thứ hai không?”
Tần Mộ Đông biết Diệp Sơ Thần gặp nhiều vất vả lúc sinh em bé, anh lập tức đáp trả: “Không muốn.”
Diệp Sơ Thần tức giận nói: “Vậy anh còn không mang bao, là anh muốn sinh đứa nữa phải không?”
*
Tần Mộ Đông muốn triệt sản nhưng Diệp Sơ Thần không đồng ý, cô cảm thấy việc này sẽ ảnh hưởng đến ham muốn tình dục, nếu không cẩn thận, cuộc sống của hai người sẽ bị hủy hoại.
Ngày hôm sau, tại nơi làm việc, cô nhận được vài gói hàng chuyển phát nhanh được đóng trong những chiếc hộp nhỏ, cô tưởng đó là đồ chơi của con trai nên cô đã mở chúng ra trước mặt mọi người.
Kết quả--
Vô số hộp bao cao su đủ chủng loại và mùi vị xuất hiện trước mặt các đồng nghiệp của cô.
Trong một buổi liên hoan, đồng nghiệp A lợi dụng lúc say rượu hỏi, của chồng cô to thế à? Bao cao su toàn dùng loại siêu to vậy luôn. Có phải cô thấy sung sướng lắm không?
Sau khi Diệp Sơ Thần về, cô còn đặc biệt lấy thước đo tới đo lui xong cảm thấy không biết nói sao, vì dù gì cô cũng chưa từng biết đến món đồ cỡ nhỏ mà, không có đồ để tham khảo thì sao mà so sánh được chứ.
- - Kết thúc ngoại truyện --
Mười sáu tuổi thi vào học viện quân sự, hai mươi tuổi nhập ngũ.
Năm anh hai mươi bốn tuổi, các đồng đội xung quanh đều có con cái đi học mẫu giáo.
Thỉnh thoảng anh sẽ nhìn thấy các bạn học hồi cấp ba khoe chuyện tình cảm ngọt ngào trên “Khoảnh Khắc”, anh sẽ nhớ đến cô bé đã tỏ tình với mình lúc còn đi học, chỉ là anh có suy nghĩ như thế nào cũng không có cách nào nhớ ra dáng dấp của cô bé đó.
Năm hai mươi lăm tuổi, người nhà Tần Mộ Đông bắt đầu sắp xếp cho anh đi xem mắt, mẹ Tần nhiều lần nhắc đến chuyện bà muốn có cháu bế bồng.
Không thể càn bướng được với mẹ Tần, vì u xơ tử cung nên bà đã làm một cuộc tiểu phẫu, hai mươi sáu tuổi, anh tham gia cuộc xem mắt lần đầu tiên của cuộc đời.
*
Anh từng gặp qua con gái của ông cụ Diệp hai lần, không thích mà cũng chả thấy ghét.
Một cô nhóc đủng đỉnh đi tới rồi ngồi xuống, tay cầm món đồ làm tin, thỉnh thoảng giương đôi mắt to nhìn anh, cử chỉ cô lanh lẹ hoạt bát nói là cô của mình sẽ không đến.
Cũng chẳng phải lần đầu tiên anh trông thấy cô, vào mùa tết của một năm kia, anh theo bố đến nhà cô để thăm hỏi bố mẹ cô, chỉ là cô không nhìn thấy anh, sau đó anh nghe tin tức từ trong nhà mình, bố anh thở dài bảo là bố mẹ cô bé bằng mặt không bằng lòng.
Trước đó không lâu, anh nghe nói bố mẹ cô đã ly hôn rồi.
Anh hãy còn nhớ giọng điệu lúc đó cô nũng nịu với bố của mình, anh suy nghĩ có khi nào tất cả đàn ông đều là nô lệ của phụ nữ, có khi nào anh cũng như vậy.
Chớp mắt một cái, cô bé kia đã trưởng thành không ít, bên trong ánh mắt hồn nhiên lộ ra sự đánh giá, có lúc sẽ cúi đầu nghịch điện thoại.
Lúc gần tạm biệt cô hỏi tên anh là gì, cô gọi anh là chú Tần.
Anh chấn động bàng hoàng, trên đường trở về anh nhìn gương mặt mình trong gương chiếu hậu, hỏi từ đáy lòng mình là lẽ nào mình đã già rồi.
*
Ông cụ Diệp đã chọn anh từ sớm, nhiều lần từng đề cập muốn gả con gái mình cho anh.
Diệp Phi gọi điện thoại nói thẳng với anh là cô ấy đã có người mình thích rồi, anh chẳng hề để bụng việc cô có người mình thích hay không, anh chẳng qua là đi đến đó cho có mà thôi.
Lúc Diệp Sơ Thần liên lạc với anh, anh thấy hơi bất ngờ nhưng vẫn đến đó.
Cô cố tình ngã vào lòng anh, gần như tìm chính xác vị trí, có thể nói bốn chữ “mềm mại thơm tho” dùng để miêu tả về cô bé này là cực kỳ chính xác.
Tuổi tác còn bé, tâm tư lại khá sâu.
Vốn là một người lính, từ lúc gặp mặt anh đã biết bọn họ có người theo dõi chụp hình.
Kỹ thuật photoshop của cô bé rất cao siêu mà trình độ chụp ảnh của người kia cũng không kém, chụp hai người bọn họ thân mật hệt như đôi tình nhân đang yêu đương.
*
Giai đoạn tuổi trẻ sẽ luôn tin tưởng không chút trù tính với một người nào đó, cảm giác được tin tưởng này vô cùng kì diệu.
Anh cảm nhận được sự tin tưởng của cô bé, cô sẽ kể anh nghe về chuyện gia đình, lần nào nhắc đến anh đều có thể cảm nhận được cảm xúc bên trong giọng nói của cô.
Con người anh không giỏi an ủi người khác, vắt hết óc cũng không nghĩ ra được nên an ủi đối phương như thế nào, cho nên dứt khoát giữ im lặng luôn.
Sau đó anh nhờ bạn học cấp ba của mình kiểm tra được thành tích thi đại học của cô bé, lại còn đặc biệt nhắn tin chúc mừng, dường như Diệp Sơ Thần không vui vẻ cho lắm, mãi đến hôm sau mới nhắn lại anh chữ “cảm ơn”.
Anh lặng lẽ cười cợt chính bản thân, cả đống tuổi rồi giở cái chiêu đi chòng ghẹo em gái, cô chẳng qua thấy nhàm chán mới nhắn vài câu mà thôi, thế mà anh lại giữ trong lòng.
Nói ra cũng trùng hợp, trường học mà cô đăng ký chung thành phố với anh, anh không khỏi suy nghĩ này nọ, lẽ nào cô cố ý?
Thời điểm tạm biệt ở sân bay, anh trông thấy cậu bạn trai của cô, khoảnh khắc đó, anh cảm thấy xấu hổ cho suy nghĩ hoang đường vào đêm trước của mình, cô gọi anh là “chú Tần”, là cô “kính già yêu trẻ“.
*
Trước lễ Quốc Khánh, anh bị thương trong lúc diễn tập quân sự.
Cô bé mặc bộ đầm trắng tinh khôi tay ôm đóa hoa ly đi vào phòng bệnh, ánh mắt của những đồng đội ngập tràn sự hâm mộ, Tần Mộ Đông chẳng muốn đi giải thích gì cả, càng muốn cho đồng đội hiểu lầm rồi ghen tị.
Anh nghĩ mình sẽ không rơi vào thế tục, lòng hư vinh ham hưởng thụ mang đến cảm giác hạnh phúc.
Thì ra cảm giác khi có một cô bạn gái xinh đẹp chính là thế này, từ xưa đến nay Tần Mộ Đông vẫn có suy nghĩ muốn được yêu đương, chỉ là “muốn“.
Cả nhóm nhốn nháo, ngưỡng mộ, ghen tỵ, bàn tán, anh hoàn toàn chả thèm quan tâm trả lời.
Nếu như Diệp Sơ Thần không lên tiếng nói trông mặt mũi Tô Hạo đẹp trai, có lẽ anh đã nghĩ mục đích cô đến là vì cô thích anh.
Thực tế thường tàn khốc hơn sự tưởng tượng, cô đến thăm anh, đơn giản chỉ là đến hỏi thăm sức khỏe.
Có lần Tần Mộ Đông đến Sở Quân Chính (*) làm việc, đúng lúc gặp được đồng đội cũ, nói là đại học A mở buổi toạ đàm quốc phòng, vừa hay anh chẳng có việc gì nên cũng đến đó.
(*) Cơ quan của quân đội và chính phủ.
Mấy năm trước lúc vừa tốt nghiệp, anh được bổ nhiệm tham gia huấn luyện quân sự của trường đại học, “Tam lệnh ngũ thân” (*) không cho phép lưu cách thức liên lạc, không biết vị đồng đội nào lộ ra số điện thoại của anh, nửa đêm là có người nhắn tin cho anh.
(*) Câu có nguồn gốc xuất phát từ truyện thời Xuân Thu, dịch nghĩa: “ba lần ra lệnh, năm lần nhắc nhở”, ý nói một sự việc đã nhiều lần căn dặn, nhắc nhở.
Anh có một loại thành kiến nhất định với các cô sinh viên cao đẳng đại học, có đồng đội cùng khoá quen với một cô sinh viên, yêu nhau chưa đầy hai tháng thì đã bị đá rồi.
Người đồng đội mãi không phấn chấn, cứ buồn bực hơn nửa năm mới bớt buồn, kết quả cô gái kia lại nhắn tin cho anh đó bảo nhớ nhung anh ta các kiểu, lại lần nữa đắm chìm, chờ đến khi người đồng đội đó đến trường học của cô gái muốn tạo một niềm vui bất ngờ, kết quả cô bạn kia đã yêu đương với cô gái khác.
Tần Mộ Đông đột nhiên nhớ đến tình cảnh thảm thương của người đồng đội sau khi bị đá, nhìn tin nhắn Diệp Sơ Thần gửi cho mình, anh lựa chọn làm lơ không thấy.
Buổi tối anh ăn tối với đồng đội và uống chút rượu nên người hơi say.
Điện thoại rung, cô giải thích nói là mình gửi nhầm, từ sáng đến tối, đã qua mười mấy tiếng đồng hồ, giải thích có chút dư thừa, rõ ràng là có mục đích.
Đồng đội nhìn anh và hỏi: “Anh Tần, có phải đang yêu đương không đấy?”
Tần Mộ Đông suy nghĩ bản thân mình là một gã đàn ông độc thân, nào có cơ hội để yêu đương chứ.
Rượu cồn phát tác, ngón tay không thể nào kiểm soát được mà sờ trên màn hình bấm trả lời lại vài câu.
*
Có rất nhiều thời điểm Tần Mộ Đông không cho phép bản thân mình nghĩ đến cô bé ấy, đó không chỉ là suy nghĩ thận trọng mà còn là điều hành hạ lòng dạ người ta nhất.
Mà những cuộc gặp gỡ tình cờ cũng khiến lòng người dâng trào cơn thuỷ triều, ở trạm xe lửa cô bị ướt cả người, dáng vẻ cô run lẩy bẩy khi đứng ở cửa KFC trông điềm đạm đáng yêu.
Cô nói cô đến đón Lâm Đông Thăng, anh nghe có chút quen tai, đó là bạn trai của cô.
Khoảnh khắc đó, Tần Mộ Đông cảm thấy rất ngượng ngùng, đi mơ ước bạn gái của người khác, anh thay đổi suy nghĩ rằng mình chẳng qua là nhận được uỷ thác của ông nội cô mà thôi, mơ ước - điều này không hề có.
Anh đưa ô cho cô, lúc tốt nghiệp học viện quân đội, có một cô gái tặng cho anh, cô ta nói muốn anh nhớ đến mình, mấy năm trôi qua, anh chỉ còn nhớ đó là có một bạn học nữ từng tặng anh chiếc ô.
Còn lại không thể nào nhớ ra.
Cô bé vừa ý chiếc ô đen này, anh chẳng cần suy nghĩ thì đã đồng ý luôn.
*
Hai hôm sau, anh kết thúc đại hội quân sự, muốn đi lấy áo khoác của mình thì cô gọi điện thoại đến, cảm xúc trong giọng nói cô không cao, khiến người ta lập tức nhận ra cô đang không vui.
Bình thường Lý Ngọc không thường xuyên gọi anh là Mộ Đông một cách thân mật, nhưng dạo gần đây thường vào lúc anh đang gọi điện thoại sẽ cố ý gọi là Mộ Đông.
Anh hiểu suy nghĩ của người phụ nữ này, chỉ là anh tạm thời không muốn yêu đương hoặc có dự định kết hôn.
Anh không quan tâm Lý Ngọc, hỏi Diệp Sơ Thần có phải tâm trạng của cô đang không tốt, thế mà cô lại gọi anh là chú Tần.
Một xưng hô cố ý, lộ ra cảm giác xa cách, Lý Ngọc gọi tên anh, anh cảm thấy phiền.
Tốc độ Diệp Sơ Thần cúp máy rất nhanh, nhanh tới nỗi anh không kịp sắp xếp từ ngữ để an ủi cho tâm tình đang hỏng bét của cô.
Khi Lý Ngọc tỏ tình với anh, đúng lúc anh đang bấm tới Khoảnh Khắc của Diệp Sơ Thần, cô gái ngồi trên vòng quay ngựa gỗ rạng rỡ nụ cười ngập tràn thanh xuân, chiếc quần yếm màu kaki làm nổi bật nét đáng yêu và xinh xắn của cô.
Chỉ là, cô đang đối diện và cười với người bạn trai.
Anh nghe được lời nói thật lòng của Lý Ngọc, lấy gói thuốc lá trên bàn, nói với đối phương bằng giọng nói thờ ơ lạnh lùng: “Lý Ngọc, nếu tôi thích cô, sẽ không giả vờ như không biết sau khi cảm nhận được sự yêu thích của cô.”
Lý Ngọc nói lệnh điều động của cô ta đã có, nếu anh đồng ý, cô ta sẽ nghĩ ra cách để ở lại.
Anh biết hoàn cảnh gia đình cô ta, cô ta hoàn toàn có thể làm được, chẳng là không cần thiết.
Anh nói: “Tôi đã có người tôi thích.”
Buổi tối nằm trên giường, anh nhớ lại lời nói của Lý Ngọc -- Là cô sinh viên kia sao?
Anh không phủ nhận, mà cũng chẳng thừa nhận, giống một loại ngầm thừa nhận hơn.
Anh lại nhấp vào Khoảnh Khắc, không thể nói là cố ý lướt đến Khoảnh Khắc của cô, muốn bình luận điều gì đó, hỏi cô đã có bạn trai rồi hay là hỏi cô đi chơi có vui hay không đây.
Không nghĩ ra được gì để bình luận, anh dứt khoát không bình luận gì nữa.
Ba ngày sau, cô lại đăng bài lên Khoảnh Khắc, hình như là cô và bạn trai yêu xa, cãi nhau nên buồn bã.
Tần Mộ Đông không có kinh nghiệm an ủi người khác, cảm thấy viết mấy chữ không thích hợp, chỉ có thể im lặng bấm vào nút “thích“.
Chuyện tình cảm của cô bé không mấy suôn sẻ, anh cho rằng tình yêu hợp rồi tan có lẽ là một loại chuyện hết sức bình thường chăng.
Thời tiết ngày càng lạnh, gần đây diễn tập quân khu ngày càng nhiều nên anh không có nhiều thời gian nhìn vào điện thoại.
Cô gửi tin nhắn cho anh, anh đã nhìn thấy, bộ móng tay mượt mà đáng yêu, chắc hẳn cô đã quay lại với bạn trai.
Cho đến khi cuộc diễn tập quân khu kết thúc thành công, Tô Hạo nhiều lần nhắc đến với anh rằng căn nhà của Tiêu Lập cạnh trường đại học A đang chuẩn bị rao bán, anh gửi tin nhắn cho cô, bảo cô chuyển áo khoác đến khu chung cư.
Khi nhìn thấy cô, anh tạm thời thay đổi ý định, anh muốn đi mua đồ tạp hóa và nấu ăn.
Khi anh đi siêu thị, nghe cô nói Lâm Đông Thăng không phải bạn trai cô, anh mới yên tâm, như thể sau khi lấy đi thứ gì đó không thuộc về mình, hiện tại có người đã nói với anh rằng món đồ ấy cũng không thuộc về người khác.
Đồng đội của anh gọi cô là chị dâu, anh cố tình không cho cô cơ hội giải thích, Tô Hạo chủ động bắt chuyện, Tần Mộ Đông đi tới, nghe cô cố ý giải thích, cái xưng hô chú Tần thật sự khó nghe.
Anh chẳng qua có dáng dấp trông khá điềm tĩnh, Tô Hạo tuy còn trẻ nhưng đã có bạn gái.
Nghĩ như vậy, anh bèn đẩy Tô Hạo ra, lúc Tô Hạo rời đi, anh ta còn đang đòi thêm tài khoản WeChat của Diệp Sơ Thần, Tần Mộ Đông cảm thấy Tô Hạo thật sự ồn ào và là một tên khốn.
Cô đứng trên ban công gọi điện thoại với giọng lạnh lùng, anh vô thức muốn an ủi cô, nhưng lời nói vừa đến môi, cô lại lạnh lùng xa cách khiến anh cảm thấy mình có chút tọc mạch.
Anh giả vờ say, loạng choạng vài bước để đỡ xấu hổ, cô nhanh mắt nhanh tay đến đỡ anh, mùi thơm từ tóc cô vương vấn trong mũi anh, anh muốn hỏi cô đã dùng dầu gội gì.
*
Diệp Sơ Thần hỏi thăm dò Tần Mộ Đông có bạn gái hay không, anh đột nhiên đưa ra quyết định mua căn hộ này.
Anh hỏi cô có muốn mua nó không, cô nói nó có thể tăng thêm giá trị tài sản, lại còn bảo rằng cô sẽ trông nhà giúp anh.
Anh lập tức nói “Được”
Mua nhà là một việc bốc đồng, khi mua nhà anh muốn nhắn tin cho cô, nhưng cô bé không bao giờ nói chuyện với anh, anh cũng cảm thấy ngượng ngùng không dám nhắc đến việc bảo cô đến trông nhà.
Đêm giao thừa, cô gửi lời chúc mừng năm mới tới Tần Mộ Đông, anh vốn dĩ muốn bắt chước đồng đội trong Khoảnh Khắc chuyển tiền, chuyển cái gì mà 1314, nghĩ lại thấy hơi bất thình lình, người ta làm vậy để thể hiện tình yêu ngọt ngào, còn anh là gì kia chứ?
*
Nếu cô không bị ốm, anh nghĩ có lẽ còn rất lâu nữa anh mới gặp lại cô.
Khi cô bị bệnh, trong đêm khuya thanh vắng cô hỏi anh liệu cô sẽ chết chứ, cô sẽ không chết, anh sẽ cố gắng tìm người cứu cô.
Tại bệnh viện quân đội, anh liên lạc với Lý Ngọc, người đã bị anh từ chối, đồng thời sắp xếp bác sĩ giỏi nhất và phương án điều trị tốt nhất.
Sự thay đổi tình cảm của cô dành cho anh quá đột ngột khiến anh không có thời gian để tiêu hóa nó.
Sự tiếp xúc thân thể gần gũi và những lời nói thẳng thắn khiến người ta không kịp ứng phó.
Cô hôn anh, vươn đầu lưỡi, ôm ấp yêu thương, đàn ông vào thời điểm này không thể giữ lý trí được nữa, anh hôn lại cô, vấn vương cuốn lấy gốc lưỡi của cô, cô bị nghẹn nín tới mức khó thở, lúc này anh mới chịu buông cô ra.
Lúc buông ra, lời nói bất đắc dĩ của Tần Mộ Đông càng giống như thoái thác trách nhiệm.
Là cô gái này quyến rũ tôi chứ không phải tôi chủ động, anh cho rằng mình không sai, đêm đó không biết là vì rung động hay vì sợ hãi mà suốt đêm anh không ngủ.
*
Cơ thể của cô gái trẻ đã cám dỗ anh, dù anh có ngu ngốc đến đâu anh cũng phải hiểu rốt cuộc cô định làm gì.
Cô nằm trên giường, lộ ra bắp chân trắng nõn, cách tấm chăn, anh dường như có một đôi mắt trong suốt có thể nhìn thấy cặp mông tuyệt đẹp của cô, anh xấu hổ khi nảy ra phản ứng.
Trong lời nói của cô có ẩn ý rằng anh mới hôn thôi mà đã cứng lên, nếu như nằm kế bên anh, anh mà không làm gì đa phần cơ thể có vấn đề gì đó.
Anh kiềm chế ham muốn bên trong, hy vọng cô sẽ hiểu rằng loại chuyện này không thể quay đầu lại.
Bằng cách nào đó, anh chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên của cô, một kiểu quyến rũ trúc trắc không thuần thục, ham muốn đã ngủ yên hơn hai mươi năm của anh trong khoảng thời gian đó đã tăng lên rất nhiều, mỗi sáng khi thức dậy nó đều ngẩng cao đầu, cả hồi lâu mới có thể ổn định lại.
Cô làm như sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu chưa có được anh, càng lúc càng ngạo mạn, từ khởi đầu bằng nụ hôn cho đến bàn tay mạnh dạn nắm lấy ham muốn đang dâng trào của anh.
Cô nói những lời ngây thơ với giọng điệu khiêu khích, lời nói càng lúc càng thẳng thắn, đôi khi anh lo lắng cô sẽ cảm thấy mình “không thể“.
Lúc Tô Hạo cùng cô chơi game, trong lòng anh luôn đè ép một luồng khí, anh không biết luồng khí này nghĩa là ghen tỵ, và cũng không biết rằng đây chính là cọng rơm cuối cùng đã làm đứt dây thần kinh của anh.
Hai mươi năm trôi qua, khi anh nổi loạn nhất anh vẫn biết mình muốn gì, nhưng khi cô quanh quẩn bên anh, đầu óc anh dường như chỉ có cặp đùi trắng nõn, bộ ngực mềm mại, cánh tay thon thả, một bàn tay cũng có thể nắm được vòng eo mảnh mai ấy.
Anh liên tục hỏi cô đã nghĩ rõ ràng chuyện này chưa, cô vẫn còn trẻ, sau này sẽ gặp nhiều người hơn, rất có thể một ngày nào đó cô sẽ nhận ra người mình luôn thích lại là cậu bạn thân từ bé kia.
Cô chưa bao giờ coi trọng lời nói của anh, cô quấn khăn tắm đứng trước mặt anh, yếu ớt vô hại nói - chắc anh không để ý việc em chỉ quấn khăn tắm chứ.
Anh để ý, tất nhiên là để ý, anh để ý rằng thế mà cô vẫn đang mặc quần áo.
Anh nghe nói đàn ông chưa làm tình lần nào thì sẽ “ra” rất nhanh, vì muốn cố ý làm lâu, lúc anh tắm đã nhanh chóng “tuốt vỏ” để bắn ra.
Khoảnh khắc anh xuyên qua cơ thể cô, anh cuối cùng cũng hiểu tại sao đàn ông chưa làm tình lần nào lại xuất tinh sớm, vách thịt căng cứng của cô gái trẻ chưa từng “yêu” lần nào đè ép ham muốn mãnh liệt của anh, khiến anh cảm thấy thoải mái đến mức muốn đầu hàng ngay lập tức.
Làm tình cũng giống như chơi ma túy, càng làm càng nghiện, càng làm càng lâu.
*
Trong kỳ nghỉ hè năm thứ nhất của Diệp Sơ Thần, bố của cô đã đến nhà họ Tần để thiết lập mối quan hệ, Tần Mộ Đông chưa bao giờ nói với gia đình về chuyện anh và Diệp Sơ Thần đã ở bên nhau. Biết nhà họ Diệp đang muốn lôi kéo nhà họ Tần, anh đã thú nhận mối quan hệ ấy với mẹ mình.
Mẹ Tần thăm dò anh, hỏi rốt cuộc anh có “này nọ” với cô bé nhà người ta chưa, Tần Mộ Đông cảm thấy không có gì phải giấu giếm việc này cả, hơn nữa bản thân anh vốn muốn chịu trách nhiệm.
Mẹ Tần tức giận mắng mỏ Tần Mộ Đông trong điện thoại, anh không để bụng mà cúp luôn điện thoại, đồng thời dự định tặng một niềm vui bất ngờ cho Diệp Sơ Thần.
Hai người có một khoảng thời gian dài không gặp mặt nhau, cũng sắp sửa đến ngày lễ tình nhân.
Trước đó trên điện thoại, cô nói muốn công khai mối quan hệ, Tần Mộ Đông đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu.
Anh luôn tôn trọng quyết định của cô, trong mối quan hệ này, quyền chủ động nằm trong tay cô, Tần Mộ Đông không biết anh lấy niềm tin từ đâu ra nhưng anh luôn cảm thấy cô sẽ không rời xa anh.
*
Trước khi kết hôn, mẹ Tần đã chuyển nhượng một căn hộ đã được tái định cư vài năm trước cho Diệp Sơ Thần.
Ở nhà họ Tần, Diệp Sơ Thần chủ động rửa bát, Tần Mộ Đông đi theo, ôm cô vào lòng, nhận bát đĩa từ trong tay cô và bắt đầu rửa một cách tự nhiên.
Diệp Sơ Thần trêu chọc Tần Mộ Đông: “Cái gì anh cũng cho em, sau này em mà giống chị dâu họ của anh đi liên kết một người đàn ông ất ơ nào đó rồi chuyển nhượng tài sản của anh, sau này anh có thể sẽ trở thành một ông già tay trắng đáng thương.”
Phần bên dưới căng cứng của Tần Mộ Đông đè vào mông cô, hai tay chạm vào vòng eo thon thả của cô.
“Tiền không có thì có thể kiếm, người chẳng còn thì anh thật sự thành kẻ trắng tay.”
Ngại vì mình làm khách nhà họ Tần, cô đẩy anh: “Anh hứng tình à? Mẹ anh với người nhà còn đang ở phòng khách chờ chúng ta kìa.”
Tần Mộ Đông quay đầu hôn lên khuôn mặt và đôi môi hồng hào của cô: “Mẹ anh chỉ ước gì anh có thể dính lấy em một ngày cả hai mươi bốn giờ.”
Tất nhiên Diệp Sơ Thần hiểu ý của anh, cô nhếch mông đẩy đẩy vào người anh: “Đừng nghĩ nữa, em còn chưa ổn định công việc, không cho phép làm em có bầu, từ hôm nay anh phải mang bao cao su.”
Tần Mộ Đông cúi đầu ngậm lấy môi cô, mút chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, cô phải dừng động tác tay để đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
“Anh đừng vậy nữa mà, em còn đang rửa bát.” Cả người cô cảm thấy khó chịu, ánh mắt oán hận nhìn anh, mặt đỏ bừng.
Anh thực sự muốn được “ân ái” với cô trong nhà bếp ngay lúc này, nhưng đây không phải nhà của bọn họ.
Anh đẩy cô ra khỏi bếp: “Đi mua bao cao su, nếu không anh sẽ bắn mà không mang bao.”
Diệp Sơ Thần bị mẹ anh quấy rầy chuyện kết hôn nên không có thời gian đến cửa hàng tiện lợi mua bao cao su, buổi tối hai người vừa chạm vào là dính lấy nhau, căn bản không nhớ tới bao cao su.
*
Sau khi họ kết hôn, anh thực sự đã “làm” cô trong nhà bếp.
Đó là một buổi chiều đầy nắng, cô đang ráp chiếc máy pha cà phê mới mua, anh ôm cô từ phía sau, hai người hôn nhau say đắm một lúc rồi quấn lấy nhau.
Anh vén váy cô lên, “vật nam tính” căng cứng cọ xát vào “vùng đất riêng tư” đang nhớp nháp của cô, cô mắng: “Anh không uống cà phê nữa à?”
Tần Mộ Đông ôm cô từ phía sau, dùng ngón tay chậm rãi cởi cúc áo của cô, nắm lấy bộ ngực tròn trịa mềm mại, nhét “người anh em”của anh vào “hang động” mê hồn đó của cô, ưỡn eo thúc vào người cô, nhỏ giọng cắn vành tai cô: “Em viết thư tình cho anh, anh đã nhận được rồi.”
Bức thư tình mà anh đang nói tới chính là mấy dòng chữ mà lúc Diệp Sơ Thần đi du lịch đã viết trong một cửa hàng bưu thiếp, sau đó gửi vào đơn vị của anh.
Nếu anh không nói ra thì cô đã quên mất.
Món đồ nam tính cứng rắn ấy đâm vào hoa huy*t của cô, cơ thể cô mềm mại không sao tả nổi, hơi thở dồn dập: “Ư~ Về giường đi ~”
Tần Mộ Đông thở dốc: “Ở bên cạnh anh, dường như cả đời là quá ngắn.”
Đây là những gì cô viết trên bưu thiếp.
Diệp Sơ Thần tựa vào bàn bếp, nắm giữ cánh tay anh, hoa huy*t bị thúc ra ra vào vào, giọng nói trầm khàn của anh cất lên những câu chữ khiến người khác rung động, làn sóng khoái cảm tê ngứa truyền đến từ “mảnh đất riêng tư” của cô đủ để khiến cô chìm đắm trong làn sóng đam mê này.
Cô yêu anh say đắm.
“Bạch bạch bạch~” Âm thanh làm tình đầy dâm mỹ, mật dịch chảy ra từ nơi hai người họ kết hợp, men theo bắp đùi chảy đến mắt cá chân.
Cả gương mặt ngập tràn vẻ đê mê, cô quay đầu lại hôn môi anh, anh hôn cô như ý muốn, cười nhẹ: “Đáng yêu thật.”
*
Trong vài tháng đầu khi Diệp Sơ Thần mang thai, cô bị ảnh hưởng bởi triệu chứng khi mang thai, cô mất ngủ và lo nghĩ.
Lệnh điều động của Tần Mộ Đông đúng lúc được đưa tới, anh được thăng chức, đơn vị công tác giao cho anh một căn nhà nằm trong khu tập thể.
Trước đây, Tần Mộ Đông thực sự không muốn Diệp Sơ Thần sống trong khu nhà này, anh thà chịu đựng nỗi buồn tương tư còn hơn để cô phải vật lộn trong môi trường xa lạ.
Trước khi Diệp Sơ Thần chuyển đến mấy ngày, đêm nào cô cũng bị mất ngủ, ban đêm lũ trẻ nhà bên cạnh ồn ào, tiếng rên rỉ của nam nữ quan hệ vào sáng sớm khiến cô rất chán nản.
Cô muốn được cọ xát vào anh, “người anh em” của anh cứng ơi là cứng, anh quỳ giữa hai chân cô liếm cho đến khi cô đạt cực khoái nhưng vẫn không chịu đưa đẩy vào người cô, cô nắm chặt ngón tay và hành động điên cuồng với anh, cắn vào cổ anh và tạo ra đủ các dấu vết lớn nhỏ.
Chị dâu nhà bên cạnh ngày hôm sau trách móc Tần Mộ Đông: “Đồng chí Tần, ba tháng đầu không thể làm xằng làm bậy, không phải dọa chú đâu, nhưng mà sẽ dễ bị sảy.”
Diệp Sơ Thần bật cười, chị dâu của anh lại bắt đầu giảng dạy Diệp Sơ Thần: “Em dâu Tiểu Diệp à, đàn ông không trân trọng cơ thể chúng ta thì tự chúng ta yêu lấy mình vậy.”
Diệp Sơ Thần còn trẻ, da mặt mỏng, cười ngượng ngùng rồi kéo Tần Mộ Đông đi xuống lầu.
“Tại sao chị ấy lại khó chịu như vậy? Nói chuyện này làm gì thế không biết? Phiền thiệt chứ, cả đống tuổi rồi mà lúc rên trên giường chị ấy còn làm như sướng chết tới nơi vậy á.”
Tần Mộ Đông nhớ tới hôm qua cô vặn vẹo mình như một con rắn nhỏ, dáng vẻ cô cầu xin anh “làm” cô, khóe miệng anh nhếch cao, dùng đôi tay khỏe mạnh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói: “Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ.”
Nhìn thấy anh cười khúc khích, Diệp Sơ Thần biết anh đang cười nhạo cô đêm qua cưỡi lên người anh một cách đáng thương mà cọ xát với anh, mặt cô đỏ bừng vì tức giận: “Anh là đồ đáng ghét.”
Tần Mộ Đông nắm lấy bàn tay nhỏ đang múa may của cô, hôn lên đôi môi bé xinh của cô: “Kiên nhẫn một chút là sẽ xong ấy mà.”
Trong suốt thai kỳ, Tần Mộ Đông ra ra vào vào cô hai lần, một lần vào tháng thứ ba, một lần vào tháng thứ sáu.
Thực hiện nghiêm ngặt theo tiêu chuẩn những gì không thể làm được trong ba tháng đầu và ba tháng cuối thai kì.
*
Sau khi Diệp Sơ Thần sinh em bé, cô cũng không để Tần Mộ Đông chạm vào mình, Tần Mộ Đông buồn bực đến mức lén hỏi ý kiến mấy đồng nghiệp đã kết hôn.
Đồng nghiệp đã lập gia đình bày tỏ, mỗi ngày đi về phải “trả bài” thật là mệt mỏi.
Tần Mộ Đông nghi ngờ bọn họ cố ý khoe khoang.
Anh buồn bã trở về nhà, bảo mẫu đang ôm con trai và Diệp Sơ Thần thì đang nghe điện thoại.
Tần Mộ Đông giơ tay định mở cửa thì nghe thấy cô nói trong điện thoại - Tuần sau mình sẽ quay lại làm việc.
Lần trước cô còn nói là chờ đến tháng sau, bây giờ thì sẽ đi làm vào tuần sau.
Phải chăng cô đã ngán ngẩm khi ở bên anh? Tim Tần Mộ Đông đập thình thịch.
Lại nghe thấy giọng điệu phấn khích của cô ấy— thật vậy sao? Thế thì mau dẫn mình đi xem sao, mình chán thẩm mỹ rồi, chỗ nào cũng đụng phải đàn ông thô kệch, có gì đẹp để ngắm chứ, trai trẻ mơn mởn chả ngon lành hơn à.
*
Diệp Sơ Thần từ chối nhu cầu của Tần Mộ Đông với lý do cơ thể không thoải mái, sau khi từ chối nhiều lần, Tần Mộ Đông cũng chẳng còn khơi dậy nổi bất kỳ hứng thú nào, anh cũng không thể ép buộc cô.
Cuối tuần, Tần Mộ Đông nghỉ ngơi, anh đưa Diệp Sơ Thần đi hẹn hò với bạn bè.
Diệp Sơ Thần biết anh không vui, lúc mang thai ham muốn tình dục của cô mãnh liệt là thế nhưng anh không hề động lòng, cô quyết định cho anh nhịn vài tháng mới được.
Sau khi ngưng cho con bú, Diệp Sơ Thần uống chút rượu, một chiếc xe jeep đỗ trên đường, người đàn ông đặt tay lên cửa xe, nhìn người phụ nữ đang loạng choạng.
Khi nhìn thấy cô, “vật nam tính” của anh cương lên, ngẩng cao khiến anh không thể xuống được, giọng điệu anh có chút lạnh lùng: “Tự mình lên xe.”
Cô hừ một tiếng rồi mở ghế phụ, tựa người vào ghế xe, nghiêng đầu nhìn anh: “Con trai đâu?”
Tần Mộ Đông tức giận nói: “Em còn biết em còn có đứa con trai à?”
Diệp Sơ Thần từ bên ghế phụ nghiêng người sang hôn lên đôi môi mỏng của anh, mùi rượu vang đỏ lan tỏa từ trong miệng, anh thuần thục mò từ dưới váy chạm vào đùi cô, đưa tay vào bên trong đùi mềm mại, tách mở đôi chân ngọc, sờ soạng lên “mảnh đất kín đáo” kia của cô.
Cô đẩy anh: “Không được, cơ thể còn chưa khôi phục đàng hoàng.”
Sắc mặt Tần Mộ Đông thâm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Ngày mai anh sẽ sắp xếp buổi khám sức khỏe cho em.”
Vừa rồi cơ thể cô nóng bừng vì sự đụng chạm của anh, nhưng cô không có ý định đầu hàng nhanh như vậy, cô hơi hé môi nói: “Anh có muốn không?”
Anh nhìn vẻ ngoài xinh đẹp của cô cảm thấy cực kỳ rung động, anh giơ tay ôm cô vào lòng, hơi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng thơm mùi rượu của cô.
Đôi tay cô đặt tay lên ngực anh, cố gắng chống cự: “Đang ở trên đường đó ~”
Tần Mộ Đông không buông cô ra, cúi đầu tiếp tục hôn cô đến mức cô khó thở sau đó mới chịu buông, thắt dây an toàn, một tay anh giữ vô lăng, một tay nắm tay cô.
Dù đã say nhưng cô biết đây không phải là hướng quay về khu tập thể, xe đậu ở công viên ngoại ô, cô nhìn sang bên thắc mắc: “Sao anh không quay về?”
Lời còn chưa nói xong đã có tiếng lách cách mở ra, dây an toàn đã được tháo ra, anh nghiêng nửa người bên trên, áp đôi môi mỏng của mình lên môi cô, đối mặt với ánh đèn đường, ánh mắt anh dịu dàng không thể tả, anh cạy mở đôi môi cô, nụ hôn lại càng sâu hơn.
Diệp Sơ Thần thoáng sửng sốt, không thể kìm chế được mà đáp lại nụ hôn sâu của anh, cô vòng tay qua cổ anh, ôm thật chặt, hơi thở khẽ hổn hển.
Nụ hôn nóng bỏng và ướt át lan dọc theo cổ và lên ngực cô, dây an toàn cản trở không biết đã bị anh tháo ra từ khi nào, nụ hôn mãnh liệt đến mức anh sờ soạng “đồi cỏ mềm” sau đó xuống bên dưới người cô, giọng nói ai oán: “Anh có thể đợi cơ thể em hồi phục, nhưng nó chờ không nổi.”
Sau gần một năm kiêng khem, cuối cùng anh cũng đạt được nguyện vọng, tiến vào hoa huy*t khít khao, non mềm và ẩm ướt, cô ngồi lên trên anh, luồn ngón tay vào tóc anh, ấn người mình xuống, môi cô dán sát lên môi anh.
Cô thì thầm: “Sau khi sinh em bé, cơ sàn chậu bị tổn thương, khi quan hệ sẽ không căng chặt, anh sẽ thấy không thoải mái, chồng à ~ Hôm nay em đã điều trị xong đợt cuối cùng rồi.”
Tần Mộ Đông bắn ra rất nhanh, anh đã bắn trước cả khi Diệp Sơ Thần lên đỉnh.
Diệp Sơ Thần say khướt ôm anh cả hồi lâu không nhúc nhích, Tần Mộ Đông cảm thấy xấu hổ nên thu dọn đồ đạc, trực tiếp lái xe về nhà.
Khi hai người quay về thì em bé đã ngủ rồi.
Diệp Sơ Thần cởi giày bắt đầu đi tắm, cửa không khóa, anh đi thẳng vào.
Cô giật mình, “cây nấm to” nằm bên dưới mảnh rừng rậm ngẩng cao hùng dũng đầy dụ dỗ, cô rất muốn được làm tình với anh.
Trừng phạt Tần Mộ Đông còn giống như trừng phạt mình hơn, Diệp Sơ Thần nên để anh cố gắng hết sức để thỏa mãn cô, đẩy đưa cô lên đến đỉnh cao của dục vọng mới chính là sự trừng phạt.
Tần Mộ Đông ép cô vào tường: “Đã lâu không làm, anh không kiềm chế được.”
Cô bị ép chặt vào người anh, đầu gối anh mở rộng chân cô, thúc vào vùng kín của cô, cô hơi giật mình.
Cảm nhận được ngực mình bị đè lên, cô đã uống rượu nên đầu óc lập tức thấy choáng váng, cô dứt khoát dựa vào vòng tay anh mà nói: “Chồng ơi ~ em muốn làm tình.”
Tần Mộ Đông cúi đầu hôn lên khuôn miệng mấp máy gợi cảm của cô, trong khi hôn, tay anh không nhàn rỗi, nó vuốt ve bộ phận kín đáo bên trong đùi cô, cô khẽ mở mắt, tận hưởng cảm giác tê dại kỳ lạ khi đùi cô kẹp chặt lấy bàn tay không an phận của anh, cặp mông uốn éo, háo hức đón nhận gậy th*t đang cắm vào.
Anh liếm đỉnh nhũ hoa của cô và hỏi cô: “Sao anh chưa từng nghe em nhắc đến cơ sàn chậu?”
Khi cô đi chăm con trai, anh ngồi trong phòng khách và tra Google thuật ngữ chuyên môn này.
Diệp Sơ Thần không muốn sự việc này khiến anh thất vọng, cô bèn nũng nịu nói với anh: “Chồng ơi ~ chân em bủn rủn ~ anh bế em lên giường mà làm.”
Trên giường, hai cơ thể trần trụi chồng lên nhau, gậy th*t cứng ngắc không ngừng ra vào trong hang động của cô, cơ thể lâu ngày không được dưỡng ẩm đặc biệt nhạy cảm, chỉ thúc vào vài lần cô đã đạt cực khoái.
Làn da trắng nõn trở nên đỏ ửng do cảm giác lên đỉnh, Tần Mộ Đông cắm vào cô càng lúc càng mãnh liệt, nửa người bên dưới hoạt động giống như một chiếc máy đóng cọc.
Tần Mộ Đông thúc sâu vào “hang động bí ẩn” của Diệp Sơ Thần, ấn vào ngay miệng tử cung non mềm mỏng manh của cô, toàn bộ thân gậy th*t rút ra, sau đó toàn bộ gậy th*t ấy chưa vội đi vào lần nữa, cảm giác thay đổi rất nhanh, túi trứng đánh vào “vùng kín” của cô tạo nên âm thanh “bạch bạch bạch” lọt vào tai Tần Mộ Đông cực kỳ êm tai.
Khi cô cong người vì cơn cực khoái, anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn lưỡi cuồng nhiệt không kiềm chế, âm thanh chụt chụt khi nước bọt đưa đẩy qua lại, dục vọng là cách duy nhất để đạt được khoái cảm tình dục.
Cô cầu xin Tần Mộ Đông, anh biết cô đã lên đỉnh, vách thịt phía trong cô căng cứng như thiếu nữ, anh tăng sức mạnh, lực đẩy vào vừa nặng vừa sâu, cô không nhịn được hét lên: “A~”
Anh chợt hối hận vì đã đưa cô về nhà, lẽ ra anh nên thuê một căn phòng bên ngoài để có thể thoải mái nghe tiếng la hét và rên rỉ của cô.
Anh cúi đầu chặn đôi môi đang rên rỉ của cô, vào thời điểm quan trọng, anh “làm” cô một cách thô bạo, tiếng rên đứt quãng của cô mềm mại du dương, hai chân cô quấn chặt quanh người anh, vách thịt co thắt dữ dội, sau đó ga trải giường ướt đẫm, cô được hôn đến mức làm ướt cả giường vì phấn khích và vui sướng.
Sau khi đạt cực khoái, cô yếu ớt đưa tay ra để anh ôm cô.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nửa phần thân dưới vẫn vùi trong cơ thể cô, trìu mến nhìn cô: “Em còn muốn nữa không?”
Cô say khướt, không còn sức lực, cô chỉ biết anh chưa thỏa mãn, nhưng cô thì đã thoải mái rồi, cho nên cô vẫn nên đi ngủ thôi.
*
Sáng hôm sau, Tần Mộ Đông ghé vào tai cô thì thầm: “Bà xã~”
Diệp Sơ Thần bị “người anh em” kia của anh thúc vào đánh thức, vách thịt bên trong ẩm ướt của cô chứa đựng món đồ với kích thước khổng lồ của anh, cô tức giận nói: “Tần Mộ Đông!”
Vì tức giận, vách thịt của cô căng cứng, anh siết chặt eo, anh cắm thẳng vào hang động mỏng manh của cô, véo vào eo cô, khàn giọng nói: “Kêu chồng làm gì thế?”
Diệp Sơ Thần biết Tần Mộ Đông lúc sáng sớm có dục vọng rất mãnh liệt, bên dưới cơ thể hai người tràn ngập mật dịch tình yêu, cô không thể kiểm soát mình khỏi việc nghênh đón anh, bụng dưới co thắt, lúc lên đỉnh vách thịt mềm co rút, xoắn siết gậy th*t, mật dịch ấm áp tưới ướt quy đầu của anh, anh sung sướng tới mức ngửa đầu, sau đó ra sức cắm rút.
*
Lúc Diệp Sơ Thần đi làm thỉnh thoảng lại ngáp dài, đồng nghiệp của cô cười nói đúng là chăm sóc con cái vất vả ha, rồi họ đưa cho cô một cốc sữa chua.
Khi nhìn thấy chất lỏng màu trắng đục, cô chợt nhớ đến cảnh tượng buổi sáng anh làm cô đến cực độ và bắn vào miệng cô khi cô cảm thấy thoải mái, thật là dâm đãng!
Điều đáng ghét nhất là sau khi anh bắn xong, cô lại lên đỉnh.
Cô lên đỉnh vì đã được cắm trên miệng!
Giờ cơm trưa trong nhà ăn phát sữa chua, không hiểu sao Diệp Sơ Thần cảm thấy cả khoang miệng ngập tràn hương vị của anh, đàn ông trung niên đúng là có thú vui kì cục mà! Đáng ghét!
*
Buổi tối trở về, tâm tình Tần Mộ Đông đặc biệt tốt, anh chủ động nấu mấy món ăn, đặt một bó hoa hồng lên bàn.
Cô muốn mắng anh nhưng không thể, cô nhìn người đàn ông bận rộn trong bếp và tha thứ cho hành vi xấu lúc sáng của anh.
Tần Mộ Đông vốn không có ý định mua hoa hồng, nhưng anh cũng không biết hôm nay là ngày lễ gì, trước cửa có một ông bác bày hoa hồng ra bán, anh bèn mua một bó mang về.
Anh nghe thấy tiếng động, khi quay lại tầm mắt lập tức đối diện với ánh mắt cô, giữa hàng chân mày là đường nét dịu dàng, cô tự nhiên bước tới ôm anh hôn anh.
Trong bữa tối, bảo mẫu bế em bé vào phòng ngủ, cô đột nhiên hỏi nó: “Có phải anh muốn có đứa thứ hai không?”
Tần Mộ Đông biết Diệp Sơ Thần gặp nhiều vất vả lúc sinh em bé, anh lập tức đáp trả: “Không muốn.”
Diệp Sơ Thần tức giận nói: “Vậy anh còn không mang bao, là anh muốn sinh đứa nữa phải không?”
*
Tần Mộ Đông muốn triệt sản nhưng Diệp Sơ Thần không đồng ý, cô cảm thấy việc này sẽ ảnh hưởng đến ham muốn tình dục, nếu không cẩn thận, cuộc sống của hai người sẽ bị hủy hoại.
Ngày hôm sau, tại nơi làm việc, cô nhận được vài gói hàng chuyển phát nhanh được đóng trong những chiếc hộp nhỏ, cô tưởng đó là đồ chơi của con trai nên cô đã mở chúng ra trước mặt mọi người.
Kết quả--
Vô số hộp bao cao su đủ chủng loại và mùi vị xuất hiện trước mặt các đồng nghiệp của cô.
Trong một buổi liên hoan, đồng nghiệp A lợi dụng lúc say rượu hỏi, của chồng cô to thế à? Bao cao su toàn dùng loại siêu to vậy luôn. Có phải cô thấy sung sướng lắm không?
Sau khi Diệp Sơ Thần về, cô còn đặc biệt lấy thước đo tới đo lui xong cảm thấy không biết nói sao, vì dù gì cô cũng chưa từng biết đến món đồ cỡ nhỏ mà, không có đồ để tham khảo thì sao mà so sánh được chứ.
- - Kết thúc ngoại truyện --
/50
|