Tần Mộ Đông đặt tay lên mu bàn tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác tiếp xúc với những nốt chai sần thô cứng dưới các đầu ngón tay khiến Diệp Sơ Thần cảm thấy bất an.
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Con người anh tính tình không tốt, chẳng ai thích anh hết. Môi trường làm việc thì đặc thù, chuyện đôi bên có tình cảm với nhau với anh mà nói, đó là điều anh vô tình gặp được chứ không dám mong cầu."
Diệp Sơ Thần bị lời nói đột ngột của anh làm cho cảm động, cô ôm chặt lấy anh, sau đó cô mới biết anh đang giải thích rằng mình không có bạn gái cũ.
"Anh đang giải thích với em là anh không có bạn gái hả?" Diệp Sơ Thần buông anh ra, quay đầu nhìn anh, cái đầu nhỏ lộ ra, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
Nghĩ đến việc anh vừa tự hạ mình, cô lại nói tiếp: "Ai nói anh tính tình không tốt? Em thấy anh rất tốt bụng và dịu dàng, em cực kỳ thích anh."
Diệp Sơ Thần chưa bao giờ keo kiệt trong việc bày tỏ tình yêu của mình, cô nóng lòng muốn chân thành bày tỏ tất cả niềm vui của mình cho anh biết.
Trông thấy Tần Mộ Đông nở nụ cười, Diệp Sơ Thần mở cờ trong bụng, cô ngang ngược véo lúm đồng tiền của anh: "Sau này không được phép cười với người khác, đặc biệt là người họ Lý kia."
Anh xới cơm vào bát, đặt lên bàn rồi đưa cho cô một đôi đũa, nhưng cô không nhận: “Ăn không nói ngủ không lên tiếng, anh không trả lời thì sao em ăn được?"
"Cô ấy đã được điều chuyển sang vùng khác rồi, có lẽ bọn anh sẽ không gặp nhau." Giọng nói của Tần Mộ Đông cực kỳ dịu dàng, điều khiến Diệp Sơ Thần càng hài lòng chính là sự kiên nhẫn của anh.
Cô cầm lấy đôi đũa đột nhiên đặt xuống: “Ý anh là anh sẽ còn gặp lại cô ta à?”
Tần Mộ Đông kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, rót một cốc nước rồi đẩy qua: "Em sẽ không bao giờ gặp Lâm Đông Thăng à?"
Đánh lừa dư luận!
Diệp Sơ Thần không nói nên lời, uống mấy ngụm mới nhớ ra điều gì đó, mở to mắt nhìn anh: “Có phải anh đang tị nạnh đến mối quan hệ giữa em và Lâm Đông Thăng không?”
Nói xong thì cúi đầu bắt đầu ăn, "Ăn không nói ngủ không lên tiếng" chết tiệt, cô sớm muộn gì cũng sẽ bị quy tắc của Tần Mộ Đông ép cho chết ngạt.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, Tần Mộ Đông không khỏi bật cười, nghe thấy tiếng cười trầm thấp, cô ngẩng đầu nhìn thấy khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười ấm áp.
"Anh nhìn em làm gì, anh chỉ cho phép quan lại đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn." Diệp Sơ Thần ngậm thức ăn trong miệng nói, phồng má "nuốt táo cả hột" (*)
(*) Ý nói không chịu phân tích, suy nghĩ đối với sự vật, tiếp thu ý kiến của người khác mà không có chọn lọc (google)
Đầu ngón tay anh vuốt ve khóe môi cô, ánh mắt dịu dàng đến mức Diệp Sơ Thần nghĩ tới, đúng là đàn ông sau khi quan hệ xong đúng là rất dịu dàng.
"Nếu có trường hợp nào cần thiết gặp mặt, anh sẽ báo cho em biết."
Trong lòng Diệp Sơ Thần ngọt ngào đến ăn cũng không ăn được nữa, cô nắm lấy tay anh, tiếp tục xoa xoa gò má của anh: “Ngày mai anh có thể dẫn em đi chơi nữa được không~”
"Đi đâu?"
"Em biết một ông chủ điều hành một nhà nghỉ tư nhân trên bãi biển. Em muốn ngắm bình minh."
"Bây giờ?"
"Anh sẽ đưa em tới đó chứ?"
Tần Mộ Đông ngước mắt nhìn đồng hồ, cụp mắt nhìn cô, vốn tưởng rằng yêu cầu buồn cười như vậy sẽ bị từ chối, nhưng không ngờ chỉ cần suy nghĩ một lúc thì anh lại đồng ý.
*
Diệp Sơ Thần mặc bộ váy mà Tần Mộ Đông đã chuẩn bị cho cô, chiếc váy trắng có chút phồng lên khi gió trong phòng khách thổi qua, Tần Mộ Đông ngơ ngác nhìn một lúc, cô rất hài lòng với dáng vẻ của anh, cô cười ranh mãnh. Áp bộ ngực cô vào cánh tay anh, cố tình đẩy lên cao: "Sao anh biết cỡ ngực của em? Anh đã thèm muốn thân thể của người ta từ lâu rồi à?"
Tần Mộ Đông khẽ cau mày, tự nhiên đưa tay ôm lấy eo cô, đột nhiên ấn cô về phía mình, cô nhón chân đứng dậy, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần bên tai anh, mơ hồ nói nhỏ với anh: “Ban nãy lúc anh "quất" em, anh thúc mạnh tới nỗi tới giờ mông em vẫn còn tê nhức, em còn muốn được ra bãi biển với anh vừa xem bình minh vừa làm, anh có muốn không?"
Anh có muốn không?
Nếu anh nghe xong lời nói của cô mà không muốn, thế thì anh không phải là người bình thường.
Tần Mộ Đông hôn cô một cái, hôn xong, Diệp Sơ Thần ôm eo anh nhõng nhẽo: "Sao anh không nói gì? Anh nói xem anh có muốn làm tình với --"
Còn chưa kịp nói ra chữ "em" thì cô đã nghe thấy anh nói "muốn".
Diệp Sơ Thần đột nhiên không trả lời tiếp, Tần Mộ Đông nghiêm túc nói tiếp: "Sau này không cho phép em nói chuyện kiểu vậy.”
"Kiểu nào?"
"Mấy chữ thô tục như 'quất'."
"Anh không thấy phấn khích khi em rên trên giường sao? Còn liên tục tát vô mông em, anh không thích à?"
"...."
"Tần Mộ Đông, anh không thích à?"
"Tần Mộ Đông, chắc chắn anh thích."
"Tần Mộ Đông, anh nói chuyện đi chứ."
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Con người anh tính tình không tốt, chẳng ai thích anh hết. Môi trường làm việc thì đặc thù, chuyện đôi bên có tình cảm với nhau với anh mà nói, đó là điều anh vô tình gặp được chứ không dám mong cầu."
Diệp Sơ Thần bị lời nói đột ngột của anh làm cho cảm động, cô ôm chặt lấy anh, sau đó cô mới biết anh đang giải thích rằng mình không có bạn gái cũ.
"Anh đang giải thích với em là anh không có bạn gái hả?" Diệp Sơ Thần buông anh ra, quay đầu nhìn anh, cái đầu nhỏ lộ ra, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
Nghĩ đến việc anh vừa tự hạ mình, cô lại nói tiếp: "Ai nói anh tính tình không tốt? Em thấy anh rất tốt bụng và dịu dàng, em cực kỳ thích anh."
Diệp Sơ Thần chưa bao giờ keo kiệt trong việc bày tỏ tình yêu của mình, cô nóng lòng muốn chân thành bày tỏ tất cả niềm vui của mình cho anh biết.
Trông thấy Tần Mộ Đông nở nụ cười, Diệp Sơ Thần mở cờ trong bụng, cô ngang ngược véo lúm đồng tiền của anh: "Sau này không được phép cười với người khác, đặc biệt là người họ Lý kia."
Anh xới cơm vào bát, đặt lên bàn rồi đưa cho cô một đôi đũa, nhưng cô không nhận: “Ăn không nói ngủ không lên tiếng, anh không trả lời thì sao em ăn được?"
"Cô ấy đã được điều chuyển sang vùng khác rồi, có lẽ bọn anh sẽ không gặp nhau." Giọng nói của Tần Mộ Đông cực kỳ dịu dàng, điều khiến Diệp Sơ Thần càng hài lòng chính là sự kiên nhẫn của anh.
Cô cầm lấy đôi đũa đột nhiên đặt xuống: “Ý anh là anh sẽ còn gặp lại cô ta à?”
Tần Mộ Đông kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, rót một cốc nước rồi đẩy qua: "Em sẽ không bao giờ gặp Lâm Đông Thăng à?"
Đánh lừa dư luận!
Diệp Sơ Thần không nói nên lời, uống mấy ngụm mới nhớ ra điều gì đó, mở to mắt nhìn anh: “Có phải anh đang tị nạnh đến mối quan hệ giữa em và Lâm Đông Thăng không?”
Nói xong thì cúi đầu bắt đầu ăn, "Ăn không nói ngủ không lên tiếng" chết tiệt, cô sớm muộn gì cũng sẽ bị quy tắc của Tần Mộ Đông ép cho chết ngạt.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, Tần Mộ Đông không khỏi bật cười, nghe thấy tiếng cười trầm thấp, cô ngẩng đầu nhìn thấy khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười ấm áp.
"Anh nhìn em làm gì, anh chỉ cho phép quan lại đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn." Diệp Sơ Thần ngậm thức ăn trong miệng nói, phồng má "nuốt táo cả hột" (*)
(*) Ý nói không chịu phân tích, suy nghĩ đối với sự vật, tiếp thu ý kiến của người khác mà không có chọn lọc (google)
Đầu ngón tay anh vuốt ve khóe môi cô, ánh mắt dịu dàng đến mức Diệp Sơ Thần nghĩ tới, đúng là đàn ông sau khi quan hệ xong đúng là rất dịu dàng.
"Nếu có trường hợp nào cần thiết gặp mặt, anh sẽ báo cho em biết."
Trong lòng Diệp Sơ Thần ngọt ngào đến ăn cũng không ăn được nữa, cô nắm lấy tay anh, tiếp tục xoa xoa gò má của anh: “Ngày mai anh có thể dẫn em đi chơi nữa được không~”
"Đi đâu?"
"Em biết một ông chủ điều hành một nhà nghỉ tư nhân trên bãi biển. Em muốn ngắm bình minh."
"Bây giờ?"
"Anh sẽ đưa em tới đó chứ?"
Tần Mộ Đông ngước mắt nhìn đồng hồ, cụp mắt nhìn cô, vốn tưởng rằng yêu cầu buồn cười như vậy sẽ bị từ chối, nhưng không ngờ chỉ cần suy nghĩ một lúc thì anh lại đồng ý.
*
Diệp Sơ Thần mặc bộ váy mà Tần Mộ Đông đã chuẩn bị cho cô, chiếc váy trắng có chút phồng lên khi gió trong phòng khách thổi qua, Tần Mộ Đông ngơ ngác nhìn một lúc, cô rất hài lòng với dáng vẻ của anh, cô cười ranh mãnh. Áp bộ ngực cô vào cánh tay anh, cố tình đẩy lên cao: "Sao anh biết cỡ ngực của em? Anh đã thèm muốn thân thể của người ta từ lâu rồi à?"
Tần Mộ Đông khẽ cau mày, tự nhiên đưa tay ôm lấy eo cô, đột nhiên ấn cô về phía mình, cô nhón chân đứng dậy, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần bên tai anh, mơ hồ nói nhỏ với anh: “Ban nãy lúc anh "quất" em, anh thúc mạnh tới nỗi tới giờ mông em vẫn còn tê nhức, em còn muốn được ra bãi biển với anh vừa xem bình minh vừa làm, anh có muốn không?"
Anh có muốn không?
Nếu anh nghe xong lời nói của cô mà không muốn, thế thì anh không phải là người bình thường.
Tần Mộ Đông hôn cô một cái, hôn xong, Diệp Sơ Thần ôm eo anh nhõng nhẽo: "Sao anh không nói gì? Anh nói xem anh có muốn làm tình với --"
Còn chưa kịp nói ra chữ "em" thì cô đã nghe thấy anh nói "muốn".
Diệp Sơ Thần đột nhiên không trả lời tiếp, Tần Mộ Đông nghiêm túc nói tiếp: "Sau này không cho phép em nói chuyện kiểu vậy.”
"Kiểu nào?"
"Mấy chữ thô tục như 'quất'."
"Anh không thấy phấn khích khi em rên trên giường sao? Còn liên tục tát vô mông em, anh không thích à?"
"...."
"Tần Mộ Đông, anh không thích à?"
"Tần Mộ Đông, chắc chắn anh thích."
"Tần Mộ Đông, anh nói chuyện đi chứ."
/50
|