Bộ phim kết thúc và đèn đột nhiên bật sáng.
Diệp Sơ Thần trầm ngâm nhìn khuôn mặt anh, hít một hơi thật sâu nói: "Tối nay anh vẫn ngủ trên sofa à?"
Tần Mộ Đông bị ánh mắt thiêu đốt của Diệp Sơ Thần làm cho lỗ tai nóng lên, anh siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, trầm giọng nói: "Tối lại bàn tiếp."
Diệp Sơ Thần nghĩ đến anh chàng to lớn mà cô vừa chạm vào, nhìn dáng vẻ khó chịu của anh, cô cảm thấy trong lòng mình giống như có lọ mật ong bị đổ.
Tần Mộ Đông đáng yêu quá đi mất.
*
Diệp Sơ Thần vừa bước ra khỏi rạp chiếu phim đã nhìn thấy Trương Diễm, nghĩ đến cái miệng như loa bà tám của cô ta, cô vô thức giữ chặt tay Tần Mộ Đông.
Tần Mộ Đông theo hướng nhìn của Diệp Sơ Thần mà nhìn sang, cô cau mày nói thật, "Bạn cùng phòng của em, miệng lưỡi xấu xa."
Cô không sợ Trương Diễm sẽ nói gì về mình, nhưng chủ yếu là vì thanh danh của Tần Mộ Đông, cô lo lắng Trương Diễm còn nhớ tới Tần Mộ Đông.
Trên gương mặt Tần Mộ Đông hiện lên một vẻ phức tạp, môi mỏng mím thành một đường cong kiên quyết, đôi mắt đen nhìn thẳng về phía trước: "Phía sau có thang máy, anh đi bên kia."
Diệp Sơ Thần dù ngốc nghếch đến đâu cũng có thể cảm nhận được, Tần Mộ Đông có thể đã hiểu lầm ý tứ cô vừa nói, cô chạy theo anh, ôm lấy cánh tay anh, ra vẻ khiêu khích: "Anh tức giận à? Đâu phải em không muốn công khai với anh, là cô bạn cùng phòng đó hồi trước lúc có hội đàm cứ nói bậy bạ, em sợ cô ta nói bậy bạ với anh."
"Ừm."
Câu trả lời nặng nề của anh khiến Diệp Sơ Thần không hài lòng, cô muốn rút bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh ra, nhưng cổ tay lại bị cô giữ chặt.
Cô cử động tay nhưng không rút lại, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Mộ Đông: "Anh không tức giận."
Rõ ràng là anh đang tức giận, nhưng lại nhất quyết nói rằng mình không tức giận!
Diệp Sơ Thần mím môi không thèm phản bác anh, đồng thời cũng không nói tiếp chủ đề này.
Trương Diễm gửi tin nhắn cho cô - Thần Thần, hình như mình đã nhìn thấy cậu. Bạn có ở Vạn Đạt không?
Diệp Sơ Thần không trả lời, vì vậy Trương Diễm lại gửi một tin nhắn khác - hình như còn nhìn thấy cả người sĩ quan hai vạch một sao lần trước nữa.
Diệp Sơ Thần nhanh chóng gõ vài chữ trên màn hình - Liên quan éo gì tới cậu.
Vì ở cùng ký túc xá nên mối quan hệ giả dối vẫn phải duy trì, khi cô và Tần Mộ Đông bước ra khỏi rạp chiếu phim, cô trả lời lại- Mình không ở Vạn Đạt, là sĩ quan nào á?
- - Thì là cái anh siêu đẹp trai mà cậu đã gặp đó, mình quên tên anh ấy rồi.
Cũng may là Trương Diễm không nhớ tên.
*
Khi Diệp Sơ Thần và Tần Mộ Đông quay về thì trời đã tối.
Sau khi vào phòng, Tần Mộ Đông trước tiên mở hộp chuyển phát nhanh, thay một chiếc điện thoại di động mới.
Bàn tay trắng nõn của Diệp Sơ Thần đặt ở trước mặt anh, anh hơi ngẩng đầu lên, cảm thấy hơi ngờ nghệch, cô hầm hừ vài lần: "Em không cần lưu dấu vân tay à?"
Tần Mộ Đông đưa điện thoại vào tay cô, nói: “Em lưu đi, anh xuống mua chút đồ ăn.”
Diệp Sơ Thần ngồi trên sofa nghịch điện thoại, nhướng mi: “Anh không sợ em phát hiện ra bí mật gì đó không thể cho người khác biết à?”
"Bí mật gì đó không thể cho người khác biết gì chứ?" anh hỏi cô, mắt nhìn vào điện thoại.
Diệp Sơ Thần tùy tiện lướt vài bài đăng, lúc cô đang định lướt sang bài khác với sắc mặt rầu rĩ không vui thì di động rung lên, cô liếc mắt sang nhìn: "Lý Giai Vận tìm anh, nói cái gì mà ngày mai muốn chờ anh nói chuyện rõ ràng với cô ta, còn nói mấy câu gì mà rất nhớ anh nữa."
Diệp Sơ Thần mở màn hình ra, đọc tin nhắn, càng đọc càng tức giận, thẳng tay ném điện thoại lên ghế sofa.
Tần Mộ Đông cầm điện thoại lên xem tin nhắn, giọng nói nhẹ nhàng, mỉm cười nhìn cô: “Em ghen à?”
Diệp Sơ Thần ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa ngọn lửa: "Anh chỉ muốn đùa giỡn với em phải không, hay là anh cho rằng em còn trẻ, không hiểu chuyện, coi tình cảm như một trò đùa đúng không?"
Tần Mộ Đông yên lặng thở dài, ngồi ở bên cạnh cô: "Lý Giai Vận là đồng nghiệp của anh, mới vừa mới điều chuyển vào tháng trước, có người thích anh, anh không thể kiểm soát được, anh chỉ có thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình."
"Không được, người khác thích anh cũng không được!!"
Tần Mộ Đông nâng cằm cô để cô nhìn anh: “Sao em lại khóc rồi?”
Diệp Sở Thần cắn môi, bị cái nhìn chăm chú của anh tập trung vào mình, nhịp tim cô trở nên tăng tốc.
Đầu ngón tay hơi chai sạn của anh vuốt ve khóe mắt sắp rơi nước mắt của cô, khóe môi hơi cong như đang mỉm cười: “Được rồi, người khác thích anh cũng không được.”
Diệp Sơ Thần chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, má cô đỏ bừng, cô cũng biết với dáng vẻ và vị trí của Tần Mộ Đông, nhất định sẽ có người ngưỡng mộ anh.
Ngón tay nắm chặt, thật lâu không có câu trả lời.
Tần Mộ Đông đột nhiên nói: "Anh xuống dưới mua đồ ăn, em muốn ăn món gì?"
"Em không muốn ăn gì cả."
“Không ăn anh nữa à?" Anh nói đùa.
Diệp Sơ Thần hừ một tiếng: "Hiện tại ăn không vui."
Diệp Sơ Thần trầm ngâm nhìn khuôn mặt anh, hít một hơi thật sâu nói: "Tối nay anh vẫn ngủ trên sofa à?"
Tần Mộ Đông bị ánh mắt thiêu đốt của Diệp Sơ Thần làm cho lỗ tai nóng lên, anh siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, trầm giọng nói: "Tối lại bàn tiếp."
Diệp Sơ Thần nghĩ đến anh chàng to lớn mà cô vừa chạm vào, nhìn dáng vẻ khó chịu của anh, cô cảm thấy trong lòng mình giống như có lọ mật ong bị đổ.
Tần Mộ Đông đáng yêu quá đi mất.
*
Diệp Sơ Thần vừa bước ra khỏi rạp chiếu phim đã nhìn thấy Trương Diễm, nghĩ đến cái miệng như loa bà tám của cô ta, cô vô thức giữ chặt tay Tần Mộ Đông.
Tần Mộ Đông theo hướng nhìn của Diệp Sơ Thần mà nhìn sang, cô cau mày nói thật, "Bạn cùng phòng của em, miệng lưỡi xấu xa."
Cô không sợ Trương Diễm sẽ nói gì về mình, nhưng chủ yếu là vì thanh danh của Tần Mộ Đông, cô lo lắng Trương Diễm còn nhớ tới Tần Mộ Đông.
Trên gương mặt Tần Mộ Đông hiện lên một vẻ phức tạp, môi mỏng mím thành một đường cong kiên quyết, đôi mắt đen nhìn thẳng về phía trước: "Phía sau có thang máy, anh đi bên kia."
Diệp Sơ Thần dù ngốc nghếch đến đâu cũng có thể cảm nhận được, Tần Mộ Đông có thể đã hiểu lầm ý tứ cô vừa nói, cô chạy theo anh, ôm lấy cánh tay anh, ra vẻ khiêu khích: "Anh tức giận à? Đâu phải em không muốn công khai với anh, là cô bạn cùng phòng đó hồi trước lúc có hội đàm cứ nói bậy bạ, em sợ cô ta nói bậy bạ với anh."
"Ừm."
Câu trả lời nặng nề của anh khiến Diệp Sơ Thần không hài lòng, cô muốn rút bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh ra, nhưng cổ tay lại bị cô giữ chặt.
Cô cử động tay nhưng không rút lại, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Mộ Đông: "Anh không tức giận."
Rõ ràng là anh đang tức giận, nhưng lại nhất quyết nói rằng mình không tức giận!
Diệp Sơ Thần mím môi không thèm phản bác anh, đồng thời cũng không nói tiếp chủ đề này.
Trương Diễm gửi tin nhắn cho cô - Thần Thần, hình như mình đã nhìn thấy cậu. Bạn có ở Vạn Đạt không?
Diệp Sơ Thần không trả lời, vì vậy Trương Diễm lại gửi một tin nhắn khác - hình như còn nhìn thấy cả người sĩ quan hai vạch một sao lần trước nữa.
Diệp Sơ Thần nhanh chóng gõ vài chữ trên màn hình - Liên quan éo gì tới cậu.
Vì ở cùng ký túc xá nên mối quan hệ giả dối vẫn phải duy trì, khi cô và Tần Mộ Đông bước ra khỏi rạp chiếu phim, cô trả lời lại- Mình không ở Vạn Đạt, là sĩ quan nào á?
- - Thì là cái anh siêu đẹp trai mà cậu đã gặp đó, mình quên tên anh ấy rồi.
Cũng may là Trương Diễm không nhớ tên.
*
Khi Diệp Sơ Thần và Tần Mộ Đông quay về thì trời đã tối.
Sau khi vào phòng, Tần Mộ Đông trước tiên mở hộp chuyển phát nhanh, thay một chiếc điện thoại di động mới.
Bàn tay trắng nõn của Diệp Sơ Thần đặt ở trước mặt anh, anh hơi ngẩng đầu lên, cảm thấy hơi ngờ nghệch, cô hầm hừ vài lần: "Em không cần lưu dấu vân tay à?"
Tần Mộ Đông đưa điện thoại vào tay cô, nói: “Em lưu đi, anh xuống mua chút đồ ăn.”
Diệp Sơ Thần ngồi trên sofa nghịch điện thoại, nhướng mi: “Anh không sợ em phát hiện ra bí mật gì đó không thể cho người khác biết à?”
"Bí mật gì đó không thể cho người khác biết gì chứ?" anh hỏi cô, mắt nhìn vào điện thoại.
Diệp Sơ Thần tùy tiện lướt vài bài đăng, lúc cô đang định lướt sang bài khác với sắc mặt rầu rĩ không vui thì di động rung lên, cô liếc mắt sang nhìn: "Lý Giai Vận tìm anh, nói cái gì mà ngày mai muốn chờ anh nói chuyện rõ ràng với cô ta, còn nói mấy câu gì mà rất nhớ anh nữa."
Diệp Sơ Thần mở màn hình ra, đọc tin nhắn, càng đọc càng tức giận, thẳng tay ném điện thoại lên ghế sofa.
Tần Mộ Đông cầm điện thoại lên xem tin nhắn, giọng nói nhẹ nhàng, mỉm cười nhìn cô: “Em ghen à?”
Diệp Sơ Thần ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa ngọn lửa: "Anh chỉ muốn đùa giỡn với em phải không, hay là anh cho rằng em còn trẻ, không hiểu chuyện, coi tình cảm như một trò đùa đúng không?"
Tần Mộ Đông yên lặng thở dài, ngồi ở bên cạnh cô: "Lý Giai Vận là đồng nghiệp của anh, mới vừa mới điều chuyển vào tháng trước, có người thích anh, anh không thể kiểm soát được, anh chỉ có thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình."
"Không được, người khác thích anh cũng không được!!"
Tần Mộ Đông nâng cằm cô để cô nhìn anh: “Sao em lại khóc rồi?”
Diệp Sở Thần cắn môi, bị cái nhìn chăm chú của anh tập trung vào mình, nhịp tim cô trở nên tăng tốc.
Đầu ngón tay hơi chai sạn của anh vuốt ve khóe mắt sắp rơi nước mắt của cô, khóe môi hơi cong như đang mỉm cười: “Được rồi, người khác thích anh cũng không được.”
Diệp Sơ Thần chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, má cô đỏ bừng, cô cũng biết với dáng vẻ và vị trí của Tần Mộ Đông, nhất định sẽ có người ngưỡng mộ anh.
Ngón tay nắm chặt, thật lâu không có câu trả lời.
Tần Mộ Đông đột nhiên nói: "Anh xuống dưới mua đồ ăn, em muốn ăn món gì?"
"Em không muốn ăn gì cả."
“Không ăn anh nữa à?" Anh nói đùa.
Diệp Sơ Thần hừ một tiếng: "Hiện tại ăn không vui."
/50
|