Không lâu sau khi chia tay Tần Mộ Đông, Diệp Sơ Thần lại phải nhập viện.
Nếu một người không may mắn thì uống nước lạnh cũng sẽ bị tê răng.
Sau khi nhận được cuộc gọi chuyển phát nhanh, cô đi xuống cầu thang, vì muốn tránh người khác nên bất cẩn lăn xuống cầu thang.
Cô gửi tin nhắn cho Tần Mộ Đông, cân nhắc giọng điệu, cuối cùng gửi đi bằng giọng nói đáng thương, yếu ớt và vô tội - Chú Tần, tôi suýt chút là té chết, lại nhập viện nữa rồi.
Khi Tần Mộ Đông đến bệnh viện, Diệp Sơ Thần đã ào ạt nước mắt.
Cô nói với vẻ đầy đáng thương: “Bác sĩ nói hiện tại tình trạng của tôi không tốt lắm.”
Cô không nói dối, đang nghi ngờ xuất huyết nội sọ, tiểu cầu thấp, bạch cầu thấp, hồng cầu thấp, cô không hiểu thuật ngữ chuyên môn.
Nếu không phải thỉnh thoảng cảm thấy choáng váng, mê man, có lẽ cô đã nghĩ mình sẽ sớm được xuất viện, may mà nhà trường đã bắt buộc mua bảo hiểm, nhân viên tư vấn nói với cô rằng đây là một tai nạn, cô có thể được bồi thường một khoản.
Tần Mộ Đông nói chuyện với bác sĩ xong thì quay trở lại phòng bệnh, Diệp Sơ Thần thấy đầu óc nặng trĩu, đôi môi khô khốc mấp máy: "Có phải tôi lại sắp chết rồi không?"
Giọng nói Tần Mộ Đông hơi khàn khàn: "Đừng suy nghĩ nhiều, em có thể cần phải làm tiểu phẫu."
Mấy ngày nay ban ngày thì Diệp Sơ Thần bình thường, có người tới lui, chỉ cần đến đêm khuya, cô sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ suy nghĩ nếu mình chết đi thì có phải người bên cạnh sẽ đau buồn, có phải sẽ thấy tiếc nuối vì cô đã chết.
Đồng thời cũng suy nghĩ, trước khi chết có phải nên tiêu cho sạch bách chút tiền tiết kiệm ít ỏi, hay là vay mượn để đi du lịch gì đó.
Khi nhìn thấy Tần Mộ Đông, cô có cảm giác như mình đã nắm được một cọng rơm cứu mạng.
Cô thì thầm: “Chú có thể lại để cùng vượt qua đợt phẫu thuật với tôi được không?”
Âm thanh kết thúc của chữ "ừ” của Tần Mộ Đông rất ngắn, ngắn đến mức Diệp Sơ Thần không chắc rốt cuộc anh có đồng ý với cô hay không.
*
Trước ca phẫu thuật, nguồn cung cấp máu của bệnh viện đang thiếu hụt, Tần Mộ Đông đã thay mặt người thân của Diệp Sơ Thần đến trạm hiến máu và hiến 400cc máu để cô có thể nhận được nguồn cung cấp máu trước ca phẫu thuật.
Khi chị y tá nói những lời đó với giọng điệu hâm mộ, trong lòng Diệp Sơ Thần cảm thấy khó nói nên lời.
Cô biết anh chỉ xem cô như người em người cháu, một cô bé mà anh nhận sự uỷ thác chăm sóc từ ông nội cô mà thôi.
Bạn cùng phòng Phương Điềm Điềm đến gặp cô, khi cô ấy nhìn thấy Tần Mộ Đông, đôi mắt Phương Điềm Điềm sáng lên: "Cậu có ông chú trẻ trung đẹp trai như này từ khi nào vậy, dáng dấp đẹp xỉu luôn á, đã có bạn gái chưa?"
Diệp Sơ Thần giả vờ thờ ơ, trả lời: “Chẳng qua là vai vế cao mà thôi chứ cũng đâu có lớn tuổi hơn mình là bao."
Đối với sự lảng tránh và thái độ dè dặt trong lời nói của Diệp Sơ Thần, Phương Điềm Điềm thần bí đến gần và nói bằng giọng chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Diệp Sơ Thần, cái người mà hồi đó ngày nào cậu cũng thức khuya nói chuyện có phải chú ấy không?"
Gương mặt Diệp Sơ Thần hơi đỏ, cao giọng che giấu cảm xúc của mình: "Cậu nói bậy bạ cái gì vậy, mình ngày nào cũng thức khuya nói chuyện với người ta hồi nào?"
Phương Điềm Điềm nhìn người đàn ông đang thảo luận kế hoạch trước khi phẫu thuật với bác sĩ ngoài cửa, trầm ổn kiềm chế, dáng người cao ráo thẳng tắp, nhìn vào vòng eo của Tần Mộ Đông, cô ấy quay lại nhìn Diệp Sơ Thần, hơi ngập ngừng: "Đối xử tốt với cậu tốt ghê, chắc chắn là có ý với cậu nha."
Diệp Sơ Thần đang định nói đừng nói nhảm nữa, nhưng những lời tiếp theo của Phương Điềm Điềm lại càng lung tung bậy bạ hơn.
Phương Điềm Điềm nói: “Xem ra chú ấy có em săn chắc nha, lúc ở trên giường cậu sẽ thấy cảnh cho coi."
Phương Điềm Điềm đã có bạn trai, cuối tuần không ở ký túc xá, mọi người đều biết cô ấy đi đâu, thỉnh thoảng Diệp Sơ Thần có thể nghe thấy cô ấy kể những câu chuyện cười tục tĩu, nhưng chưa bao giờ sinh động như bây giờ.
Phương Điềm Điềm nhìn thấy Diệp Sơ Thần mặt đỏ bừng, mím môi, cả hồi lâu vẫn không tiếp lời, giống như một kiểu thừa nhận ngầm vậy, cô ấy vỗ nhẹ vai Diệp Sơ Thần, hất cằm về phía Tần Mộ Đông: "Ông chú trong tưởng tượng của mình chính là người như thế này."
Diệp Sơ Thần vô thức cau mày, Phương Điềm Điềm cười khẽ: "Cậu cố gắng lên, sau này kể mình nghe đàn ông có vòng eo săn chắc, lúc trên giường làm có mạnh mẽ không, mình phải tìm người làm bạn trai kế tiếp của mình trông như này này."
Cùng lúc đó, Tần Mộ Đông đang đi vào phòng, hai má Diệp Sơ Thần nóng bừng, kéo tay áo Phương Điềm Điềm đổi chủ đề: "Cậu hẹn với bạn trai lúc mấy giờ vậy, còn không lo đi nhanh đi."
Phương Điềm Điềm cố ý cúi xuống, lúc rời đi còn cố tình nhét thứ gì đó vào tay Diệp Sơ Thần, lòng bàn tay Diệp Sơ Thần đang nắm chặt một thứ gì đó mềm mại và vuông vức trong tay, trước mặt Tần Mộ Đông, gương mặt cô càng lúc càng nóng hơn.
Nếu một người không may mắn thì uống nước lạnh cũng sẽ bị tê răng.
Sau khi nhận được cuộc gọi chuyển phát nhanh, cô đi xuống cầu thang, vì muốn tránh người khác nên bất cẩn lăn xuống cầu thang.
Cô gửi tin nhắn cho Tần Mộ Đông, cân nhắc giọng điệu, cuối cùng gửi đi bằng giọng nói đáng thương, yếu ớt và vô tội - Chú Tần, tôi suýt chút là té chết, lại nhập viện nữa rồi.
Khi Tần Mộ Đông đến bệnh viện, Diệp Sơ Thần đã ào ạt nước mắt.
Cô nói với vẻ đầy đáng thương: “Bác sĩ nói hiện tại tình trạng của tôi không tốt lắm.”
Cô không nói dối, đang nghi ngờ xuất huyết nội sọ, tiểu cầu thấp, bạch cầu thấp, hồng cầu thấp, cô không hiểu thuật ngữ chuyên môn.
Nếu không phải thỉnh thoảng cảm thấy choáng váng, mê man, có lẽ cô đã nghĩ mình sẽ sớm được xuất viện, may mà nhà trường đã bắt buộc mua bảo hiểm, nhân viên tư vấn nói với cô rằng đây là một tai nạn, cô có thể được bồi thường một khoản.
Tần Mộ Đông nói chuyện với bác sĩ xong thì quay trở lại phòng bệnh, Diệp Sơ Thần thấy đầu óc nặng trĩu, đôi môi khô khốc mấp máy: "Có phải tôi lại sắp chết rồi không?"
Giọng nói Tần Mộ Đông hơi khàn khàn: "Đừng suy nghĩ nhiều, em có thể cần phải làm tiểu phẫu."
Mấy ngày nay ban ngày thì Diệp Sơ Thần bình thường, có người tới lui, chỉ cần đến đêm khuya, cô sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ suy nghĩ nếu mình chết đi thì có phải người bên cạnh sẽ đau buồn, có phải sẽ thấy tiếc nuối vì cô đã chết.
Đồng thời cũng suy nghĩ, trước khi chết có phải nên tiêu cho sạch bách chút tiền tiết kiệm ít ỏi, hay là vay mượn để đi du lịch gì đó.
Khi nhìn thấy Tần Mộ Đông, cô có cảm giác như mình đã nắm được một cọng rơm cứu mạng.
Cô thì thầm: “Chú có thể lại để cùng vượt qua đợt phẫu thuật với tôi được không?”
Âm thanh kết thúc của chữ "ừ” của Tần Mộ Đông rất ngắn, ngắn đến mức Diệp Sơ Thần không chắc rốt cuộc anh có đồng ý với cô hay không.
*
Trước ca phẫu thuật, nguồn cung cấp máu của bệnh viện đang thiếu hụt, Tần Mộ Đông đã thay mặt người thân của Diệp Sơ Thần đến trạm hiến máu và hiến 400cc máu để cô có thể nhận được nguồn cung cấp máu trước ca phẫu thuật.
Khi chị y tá nói những lời đó với giọng điệu hâm mộ, trong lòng Diệp Sơ Thần cảm thấy khó nói nên lời.
Cô biết anh chỉ xem cô như người em người cháu, một cô bé mà anh nhận sự uỷ thác chăm sóc từ ông nội cô mà thôi.
Bạn cùng phòng Phương Điềm Điềm đến gặp cô, khi cô ấy nhìn thấy Tần Mộ Đông, đôi mắt Phương Điềm Điềm sáng lên: "Cậu có ông chú trẻ trung đẹp trai như này từ khi nào vậy, dáng dấp đẹp xỉu luôn á, đã có bạn gái chưa?"
Diệp Sơ Thần giả vờ thờ ơ, trả lời: “Chẳng qua là vai vế cao mà thôi chứ cũng đâu có lớn tuổi hơn mình là bao."
Đối với sự lảng tránh và thái độ dè dặt trong lời nói của Diệp Sơ Thần, Phương Điềm Điềm thần bí đến gần và nói bằng giọng chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Diệp Sơ Thần, cái người mà hồi đó ngày nào cậu cũng thức khuya nói chuyện có phải chú ấy không?"
Gương mặt Diệp Sơ Thần hơi đỏ, cao giọng che giấu cảm xúc của mình: "Cậu nói bậy bạ cái gì vậy, mình ngày nào cũng thức khuya nói chuyện với người ta hồi nào?"
Phương Điềm Điềm nhìn người đàn ông đang thảo luận kế hoạch trước khi phẫu thuật với bác sĩ ngoài cửa, trầm ổn kiềm chế, dáng người cao ráo thẳng tắp, nhìn vào vòng eo của Tần Mộ Đông, cô ấy quay lại nhìn Diệp Sơ Thần, hơi ngập ngừng: "Đối xử tốt với cậu tốt ghê, chắc chắn là có ý với cậu nha."
Diệp Sơ Thần đang định nói đừng nói nhảm nữa, nhưng những lời tiếp theo của Phương Điềm Điềm lại càng lung tung bậy bạ hơn.
Phương Điềm Điềm nói: “Xem ra chú ấy có em săn chắc nha, lúc ở trên giường cậu sẽ thấy cảnh cho coi."
Phương Điềm Điềm đã có bạn trai, cuối tuần không ở ký túc xá, mọi người đều biết cô ấy đi đâu, thỉnh thoảng Diệp Sơ Thần có thể nghe thấy cô ấy kể những câu chuyện cười tục tĩu, nhưng chưa bao giờ sinh động như bây giờ.
Phương Điềm Điềm nhìn thấy Diệp Sơ Thần mặt đỏ bừng, mím môi, cả hồi lâu vẫn không tiếp lời, giống như một kiểu thừa nhận ngầm vậy, cô ấy vỗ nhẹ vai Diệp Sơ Thần, hất cằm về phía Tần Mộ Đông: "Ông chú trong tưởng tượng của mình chính là người như thế này."
Diệp Sơ Thần vô thức cau mày, Phương Điềm Điềm cười khẽ: "Cậu cố gắng lên, sau này kể mình nghe đàn ông có vòng eo săn chắc, lúc trên giường làm có mạnh mẽ không, mình phải tìm người làm bạn trai kế tiếp của mình trông như này này."
Cùng lúc đó, Tần Mộ Đông đang đi vào phòng, hai má Diệp Sơ Thần nóng bừng, kéo tay áo Phương Điềm Điềm đổi chủ đề: "Cậu hẹn với bạn trai lúc mấy giờ vậy, còn không lo đi nhanh đi."
Phương Điềm Điềm cố ý cúi xuống, lúc rời đi còn cố tình nhét thứ gì đó vào tay Diệp Sơ Thần, lòng bàn tay Diệp Sơ Thần đang nắm chặt một thứ gì đó mềm mại và vuông vức trong tay, trước mặt Tần Mộ Đông, gương mặt cô càng lúc càng nóng hơn.
/50
|