"Không có tranh cãi." Diệp Sơ Thần biểu hiện khá lạnh lùng, Tần Mộ Đông loạng choạng mấy bước, cô vội vàng ném cây chổi trong tay đi, ôm lấy cánh tay anh, cảm giác tiếp xúc mờ ám giữa da thịt với nhau khiến đầu óc Diệp Sơ Thần nảy sinh vài suy nghĩ không trong sáng cho lắm.
Cảnh tượng chớp nhoáng đủ để khiến phần sau tai cô bắt đầu nóng bừng và đỏ lên.
"Tôi hơi say." Tần Mộ Đông nghiêng đầu nhìn Diệp Sơ Thần, anh không đứng thẳng lên ngay lập tức, ngược lại còn đè cơ thể với trọng lượng nặng nề lên thân hình mỏng manh của cô, ánh mắt anh đen như mực, xen lẫn nhiều thứ hỗn tạp khiến Diệp Sơ Thần không thể hiểu nổi, mà cô lại không có can đảm nhìn anh.
"Ồ, vậy để tôi đỡ chú đi nghỉ ngơi." Các ngón tay của Diệp Sơ Thần nắm chặt lại, cô cố gắng kiềm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
Tần Mộ Đông nhắm mắt nằm trên giường, thoạt nhìn có vẻ rất mệt mỏi và cũng thật bình yên.
Diệp Sơ Thần ân cần rót một cốc nước, đặt lên bàn đầu giường, nhớ tới lời nói của Tần Mộ Đông bảo đây là nhà bạn mình, cô nhìn kết cấu phòng ngủ, vô tình nhìn thấy bức ảnh của một người phụ nữ trong tủ.
Cô chợt nghĩ, trong lúc ăn có người hỏi Tần Mộ Đông có phải mua nhà cho đám cưới của mình không, vậy ra người bạn mà anh ta nhắc tới chính là bạn gái của anh.
Có thể nằm trong phòng người khác một cách công khai như vậy thì còn gì khác hơn là quan hệ thân mật.
Diệp Sơ Thần có chút bực bội, anh đã có bạn gái rồi, vậy còn bảo cô đến sai vặt làm cơm.
Còn nói cô dọn dẹp vệ sinh hệt như một bà mẹ già nữa chứ, cô là gì của anh chứ, Tần Mộ Đông chú dựa vào đâu hả?
*
Sau khi Diệp Sơ Thần dọn dẹp xong căn hộ, cô định tìm một tờ giấy để viết một tờ giấy nhỏ cho Tần Mộ Đông, nhưng tìm không thấy, cô đứng ở cửa phòng ngủ gọi tên anh: "Tần Mộ Đông, tôi đi nhé."
Anh đột nhiên mở to hai mắt khiến Diệp Sơ Thần giật mình sợ hãi.
Trong căn phòng yên tĩnh, Diệp Sơ Thần nghĩ rằng giọng điệu khi nói chuyện vừa nãy của mình không phải là một người vai vế thấp nên nói, cô đành giải thích rõ ngọn nguồn: "Chú Tần à, tôi phải về trường thôi, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ căn hộ này rồi, rác thì lát nữa tôi tôi tiện tay mang đi luôn, chú nghỉ ngơi trước đi ạ."
Tần Mộ Đông ngồi dậy, uể oải dựa vào đầu giường, nhìn cô chằm chằm: "Em ngồi đó một lát trước đi, chút nữa tôi chở em về."
Diệp Sơ Thần tưởng rằng anh đã uống nhiều rượu như thế, chờ anh chở cô về chắc chờ tối tối mất thôi, không biết vì lý do gì, cô ngoan ngoãn đáp: "Được thôi, hay là chú nghỉ ngơi thêm đi, tôi đi đổ rác trước."
Anh đứng dậy và nói: "Tôi đi chung với em."
Có lẽ do anh đã say nên ánh mắt cứ lặng lẽ hướng về cô, trong đầu Diệp Sơ Thần liên tục xuất hiện giọng nói của Điêu Thuyền trong game -- ánh mắt cứ nhìn thiếp thân thẳng thừng như vậy, ngượng ngùng quá à.
Diệp Sơ Thần dời tầm nhìn, liên tục nhấn nút thang máy, hy vọng thang máy sẽ nhanh chóng đi lên.
Tần Mộ Đông quay đầu nhìn nàng: "Sao em không nói chuyện?"
Ánh mắt Diệp Sơ Thần tránh trái tránh phải: "Nói gì đây ạ? Tôi... tôi không biết nên nói chuyện gì."
"Em nói đại chuyện gì cũng được."
Thì ra khi Tần Mộ Đông say rượu thích nghe người khác nói chuyện, nghe giọng nói ôn hòa trầm ấm của anh, Diệp Sơ Thần lén nhìn anh một cái, đúng lúc cửa thang máy mở ra, không gian nhỏ tràn đầy hơi thở của anh, suy nghĩ của cô đã rối loạn.
Những ngón tay của Diệp Sơ Thần nắm chặt túi rác, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, lông mi cụp xuống lóe lên vẻ hoảng sợ, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Giá nhà đất ở đây có cao không?"
"À, cái này thì tôi cũng không biết, để tôi kiểm tra giùm em." Vừa nói, anh vừa lục tìm trong túi quần cả hồi lâu, "Ra khỏi nhà quên mang theo điện thoại rồi."
Nhìn dáng vẻ say xỉn và ngốc nghếch của anh, cô không khỏi bật cười.
"Em cười gì thế?"
"Tôi không cười."
“Tôi thấy em cười rồi” anh nhấn mạnh.
Diệp Sơ Thần nhịn cười, nhếch khóe môi, muốn nhân cơ hội anh đang say mà thăm dò chút tin tức: "Chú Tần, lúc tôi đến đây chú bảo nơi này là căn hộ bạn chú mua, đó là bạn gái của chú hả?"
Cảnh tượng chớp nhoáng đủ để khiến phần sau tai cô bắt đầu nóng bừng và đỏ lên.
"Tôi hơi say." Tần Mộ Đông nghiêng đầu nhìn Diệp Sơ Thần, anh không đứng thẳng lên ngay lập tức, ngược lại còn đè cơ thể với trọng lượng nặng nề lên thân hình mỏng manh của cô, ánh mắt anh đen như mực, xen lẫn nhiều thứ hỗn tạp khiến Diệp Sơ Thần không thể hiểu nổi, mà cô lại không có can đảm nhìn anh.
"Ồ, vậy để tôi đỡ chú đi nghỉ ngơi." Các ngón tay của Diệp Sơ Thần nắm chặt lại, cô cố gắng kiềm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
Tần Mộ Đông nhắm mắt nằm trên giường, thoạt nhìn có vẻ rất mệt mỏi và cũng thật bình yên.
Diệp Sơ Thần ân cần rót một cốc nước, đặt lên bàn đầu giường, nhớ tới lời nói của Tần Mộ Đông bảo đây là nhà bạn mình, cô nhìn kết cấu phòng ngủ, vô tình nhìn thấy bức ảnh của một người phụ nữ trong tủ.
Cô chợt nghĩ, trong lúc ăn có người hỏi Tần Mộ Đông có phải mua nhà cho đám cưới của mình không, vậy ra người bạn mà anh ta nhắc tới chính là bạn gái của anh.
Có thể nằm trong phòng người khác một cách công khai như vậy thì còn gì khác hơn là quan hệ thân mật.
Diệp Sơ Thần có chút bực bội, anh đã có bạn gái rồi, vậy còn bảo cô đến sai vặt làm cơm.
Còn nói cô dọn dẹp vệ sinh hệt như một bà mẹ già nữa chứ, cô là gì của anh chứ, Tần Mộ Đông chú dựa vào đâu hả?
*
Sau khi Diệp Sơ Thần dọn dẹp xong căn hộ, cô định tìm một tờ giấy để viết một tờ giấy nhỏ cho Tần Mộ Đông, nhưng tìm không thấy, cô đứng ở cửa phòng ngủ gọi tên anh: "Tần Mộ Đông, tôi đi nhé."
Anh đột nhiên mở to hai mắt khiến Diệp Sơ Thần giật mình sợ hãi.
Trong căn phòng yên tĩnh, Diệp Sơ Thần nghĩ rằng giọng điệu khi nói chuyện vừa nãy của mình không phải là một người vai vế thấp nên nói, cô đành giải thích rõ ngọn nguồn: "Chú Tần à, tôi phải về trường thôi, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ căn hộ này rồi, rác thì lát nữa tôi tôi tiện tay mang đi luôn, chú nghỉ ngơi trước đi ạ."
Tần Mộ Đông ngồi dậy, uể oải dựa vào đầu giường, nhìn cô chằm chằm: "Em ngồi đó một lát trước đi, chút nữa tôi chở em về."
Diệp Sơ Thần tưởng rằng anh đã uống nhiều rượu như thế, chờ anh chở cô về chắc chờ tối tối mất thôi, không biết vì lý do gì, cô ngoan ngoãn đáp: "Được thôi, hay là chú nghỉ ngơi thêm đi, tôi đi đổ rác trước."
Anh đứng dậy và nói: "Tôi đi chung với em."
Có lẽ do anh đã say nên ánh mắt cứ lặng lẽ hướng về cô, trong đầu Diệp Sơ Thần liên tục xuất hiện giọng nói của Điêu Thuyền trong game -- ánh mắt cứ nhìn thiếp thân thẳng thừng như vậy, ngượng ngùng quá à.
Diệp Sơ Thần dời tầm nhìn, liên tục nhấn nút thang máy, hy vọng thang máy sẽ nhanh chóng đi lên.
Tần Mộ Đông quay đầu nhìn nàng: "Sao em không nói chuyện?"
Ánh mắt Diệp Sơ Thần tránh trái tránh phải: "Nói gì đây ạ? Tôi... tôi không biết nên nói chuyện gì."
"Em nói đại chuyện gì cũng được."
Thì ra khi Tần Mộ Đông say rượu thích nghe người khác nói chuyện, nghe giọng nói ôn hòa trầm ấm của anh, Diệp Sơ Thần lén nhìn anh một cái, đúng lúc cửa thang máy mở ra, không gian nhỏ tràn đầy hơi thở của anh, suy nghĩ của cô đã rối loạn.
Những ngón tay của Diệp Sơ Thần nắm chặt túi rác, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, lông mi cụp xuống lóe lên vẻ hoảng sợ, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Giá nhà đất ở đây có cao không?"
"À, cái này thì tôi cũng không biết, để tôi kiểm tra giùm em." Vừa nói, anh vừa lục tìm trong túi quần cả hồi lâu, "Ra khỏi nhà quên mang theo điện thoại rồi."
Nhìn dáng vẻ say xỉn và ngốc nghếch của anh, cô không khỏi bật cười.
"Em cười gì thế?"
"Tôi không cười."
“Tôi thấy em cười rồi” anh nhấn mạnh.
Diệp Sơ Thần nhịn cười, nhếch khóe môi, muốn nhân cơ hội anh đang say mà thăm dò chút tin tức: "Chú Tần, lúc tôi đến đây chú bảo nơi này là căn hộ bạn chú mua, đó là bạn gái của chú hả?"
/50
|