Đám bạn trong phòng dần dần từ bỏ truyện truy hỏi scandal của Vu Tiệp, chỉ thỉnh thoảng thấy Trịnh Phong mới bấm nhau cười thầm. Vu Tiệp cũng mặc kệ, lần trước sau khi cô dạy dỗ Tấn Tuyên một trận nên thân, anh không làm những chuyện sến như vậy nữa, thế là scandal ấy cũng dần đi vào quên lãng, cuộc sống bình lặng của cô cuối cùng đã quay trở về.
Hôm qua, bỗng dưng nhận được điện thoại của Lâm Hữu Nam, điều đó khiến Vu Tiệp thực sự ngạc nhiên.
Lâm Hữu Nam ấm ức trách móc cô đã quên bẵng cậu, từ dạo cô lấy cớ nhập học rồi đột ngột ngừng việc dạy thêm, đã khiến Lâm Hữu Nam buồn bực một thời gian khá dài, cậu còn tưởng cô đang trừng phạt mình vì chuyện cậu đã hại Tấn Tuyên. Nên mới không dám gọi điện cho cô. Lâm Hữu Nam hẹn Vu Tiệp thứ bẩy đi thư viện, lấy lý do vì lần trước cô đột ngột đá cậu ra một bên, nên bây giờ cô bắt buộc phải chịu trách nhiệm. Vu Tiệp nghĩ lại thấy gần đây đúng là có nhiều việc quấy nhiễu khiến cô quên bẵng Lâm Hữu Nam nên cũng thấy hổ thẹn ít nhiều, thế là đồng ý ngay [Tiểu Tiệp à, sao chị dễ dụ quá đi =.=]
Mới sáng sớm, Vu Tiệp đã đến thư viện thành phố, nhìn từ xa đã thấy Lâm Hữu Nam đứng ở cửa thò cổ ra ngó nghiêng khắp nơi.
"Lâm Hữu Nam."
"Sao bây giờ mới tới, tôi đợi chị lâu chết đi được." Lâm Hữu Nam nhăn mũi, miệng thì nói thế nhưng ánh mắt lại lộ vẻ vui mừng khi nhìn thấy Vu Tiệp.
"Xin lỗi, tắc đường quá." Vu Tiệp mỉm cười vẻ hối lỗi, cậu vẫn trẻ con quá, không thích phải đợi ai cả.
"Chúng ta vào thôi." Lâm Hữu Nam vui vẻ choàng vai Vu Tiệp đi vào thư viện (ò_ó)
Lâm Hữu Nam đã thay đổi rồi, còn nghĩ đến chuyện đến thư viện mượn sách nữa, cậu nhờ Vu Tiệp chọn giúp vài cuốn sách học thêm, Vu Tiệp thấy nghi ngại, chẳng phải cậu sắp thi đại học hay sao? Đọc sách giáo khoa là được rồi, tại sao lại phải chạy đến thư viện mượn sách, Lâm Hữu Nam cũng không kiêng nể gì, thẳng thắn nói là vì muốn gặp cô, nên mới viện cớ đến thư viện để hẹn cô ra ngoài. Vu Tiệp nghe xong thì tủm tỉm cười, cậu nhóc này thực sự rất đáng yêu, thế là hai người vui vẻ cùng đi dạo trong thư viện một hồi lâu.
Sau khi ra khỏi thư viện, Lâm Hữu Nam lại đòi cô cùng cậu đi dạo phố, với lí do là đã lâu rồi không mua một bộ quần áo nào, muốn nhờ cô tư vấn hộ. [ Được voi đòi HBT quá ]. Vu Tiệp dở khóc dở cười nhìn Lâm Hữu Nam: "Em có nhiều quần áo lắm mà?".
"Nhưng đều cũ rồi." Lâm Hữu Nam nghiêng người dựa vào bức tường trên phố, khuôn mặt hiện rõ vẻ tủi thân: "Quần áo của em đều mua qua mạng, chẳng có ai đi mua cùng".
Vu Tiệp nhìn khuôn mặt non nớt nhưng lại buồn bã của cậu, rồi nghĩ đến hoàn cảnh nhà họ Lâm, thì lại thấy mềm lòng bình thường Lâm Chấn Đông rất hiếm khi quan tâm đến cuộc sống của cậu, có lẽ ông nghĩ rằng cứ cho tiền thì Lâm Hữu Nam sẽ không thiếu gì nữa, mà với mối quan hệ gay gắt giữa A Nam và Lâm Ngữ Âm thì cậu càng không bao giờ nhờ cô ta đi cùng. Nghĩ ngợi một lúc rồi cô mỉm cười gật đầu, nếu vì có cô ở bên cạnh mà khiến cậu nhóc cô đơn này cảm thấy chút hơi ấm, thì cô rất sẵn lòng. Gương mặt Lâm Hữu nam trở nên rạng rỡ hẳn, vui sướng choàng vai cô: "Quả nhiên chị là người tốt nhất".
Vu Tiệp đi cùng Lâm Hữu Nam đến tòa nhà thương mại Tân Thế Giới dạo đến mấy vòng, chọn được vài bộ quần áo, Lẫm Hữu Nam vui vẻ đều mua hết, thấy cậu hào hứng liên tục quẹt thẻ ngân hàng, Vu Tiệp lo lắng nhắc cậu đừng xa xỉ quá, quần áo đủ mặc là được. Lâm Hữu Nam cười hì hì lắc lắc tấm thẻ trong tay, nói rằng bố cậu vừa cắt viện trợ một tháng mới mở lại tài khoản cho mình, đương nhiên phải hưởng thụ rồi. Vu Tiệp không hiểu ý cậu nói gì, hỏi thì mới biết, hóa ra Lâm Hữu Nam cuối cùng cũng khai thật với bố chuyện cậu lén trộm tài liệu của Tấn Tuyên, ông Lâm nổi trận lôi đình, quản thúc cậu một tuần, còn cắt luôn cả tài khoản ngân hàng.Có điều, A Nam kể rằng sau nguôi giận, ông còn nói rằng cậu đã trưởng thành rồi, vì cậu dám thừa nhận lỗi của mình, nên cuối cùng cũng không phạt cậu vì chuyện này nữa.
"Bố em nói đều do công của chị." Lâm Hữu Nam mỉm cười nhìn Vu Tiệp.
"Phải nói là, em trưởng thành thật rồi." Vu Tiệp cũng rất vui khi A Nam ý thức được điều đó. Thực ra, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ mách tội cậu với Lâm Chấn Đông, chỉ mong cậu có thể tự tỉnh ngộ, mà thật sự cậu đã làm được.
Hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ, xách theo túi lớn túi nhỏ đi đến thang máy.
"A Nam!" Bỗng sau lưng có tiếng gọi khiến hai người đều dừng chân, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Lâm Ngữ Âm?
Sắc mặt Lâm Hữu Nam lấp tức sa sầm, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, cậu choàng vai Vu Tiệp, quay người đi tiếp, vỗn dĩ cậu không muốn đáp lại Lâm Ngữ Âm.
"Lâm Hữu Nam, đứng lại đó cho tao." Lâm Ngữ Âm đi như chạy, xông đến kéo Lâm Hữu Nam lại.
"Làm gì thế hả?" Vẻ mặt tức tối, cậu hất tay Lâm Ngữ Âm ra, kéo Vu Tiệp sang cạnh mình.
"Tao gọi mày, tại sao lại giả vờ không nghe thấy?" Lâm Ngữ Âm tức tối trừng mắt nhìn họ. Mái tóc cô ta đã nhuộm màu khác, lần này là màu đỏ tím rất sáng, đôi mắt trang điểm kĩ, đôi môi đỏ mọng, áo pull bó sát hở rốn và quần jeans ống đứng, rất gợi cảm, trên tay còn xách thêm ba bốn chiếc túi, hôm nay chắc chắn cô ta cũng thu hoạch lớn.
"Tôi rất bận!" Lâm Hữu Nam gằn mạnh từng chữ, mặt xanh nanh vàng, chị ta suốt ngày chỉ biết chơi và chơi, có giống người đang đi làm đâu.
"Cô Vu à? Chẳng phải cô đã ngừng dạy thêm cho A Nam rồi hay sao? Tại sao còn bám theo nó, chẳng lẽ cô yêu tiền nhà chúng tôi rồi à?" Lâm Ngữ Âm tức nghẹn họng với A Nam, bèn quay sang tấn công Vu Tiệp nãy giờ im lặng, khuôn mặt tỏ vẻ khinh bỉ. Cứ nhớ tới lần trước Tấn Tuyên kéo tay Vu Tiệp bỏ đi trước mặt mình là cô đã tức anh ách.
Gương mặt Vu Tiệp hơi biến sắc, cô ta định lên tiếng thì A Nam đã cướp lời: "Chị bệnh à, tiền thì có bao nhiêu mà nhiều? Hễ cứ nhìn thấy chị là phát phiền, ngày nào cũng lải nhải chúng tôi thế này chúng tôi thế kia, tôi chẳng liên quan gì đến chị! Nhớ đấy, chẳng quan hệ gì hết!" A Nam tức tối giơ cao ngón giữa ra trước mặt Lâm Ngữ Âm, khiến cô ta tức muốn thổ huyết .
"Lâm Hữu Nam, tao là chị mày!" Lâm Ngữ Âm hét lên the thé vì giận dữ, ánh mắt nhìn Vu Tiệp càng hung dữ.
"Hừ, đừng tưởng vì cùng một ông bố sinh ra thì đã là người một nhà, biết đâu lại chả phải?" Những lời cậu nói cũng bắt đầu cay độc, trong tích tắc, gương mặt Lâm Ngữ Âm méo mó vì giận dữ, rồi bất chợt giơ tay lên định tát cậu.
Lâm Hữu Nam nhanh nhẹn dưa tay lên đỡ, rồi thuận thế đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất , không quên ném lại một câu: "Đừng tưởng là con gái thì tôi không ra tay,đối với chị thì tôi không bao giờ mềm lòng đâu".
Lâm Ngữ Âm thẹn quá không biết làm thế nào đành ngồi bệt xuống đất hét toáng lên, vừa mắng nhiếc Lâm Hữu Nam là thằng khốn, vừa mạt sát Vu Tiệp là kẻ mặt dày!
Vu Tiệp thấy hai người cãi cọ ở nơi công cộng, còn động tay động chân, có rất nhiều người đang vây quanh họ bàn tán, nên vội vàng chạy đến định đỡ Lâm Ngữ Âm dậy, ai ngờ chưa kịp đụng vào cô ta thì "Chát!!!" một tiếng, một bên má cô đã hứng trọn một cái tát như trời giáng [ Làm phúc phải tội, mô phật ]
Gương mặt bỏng rát, Vu Tiệp đau quá lảo đảo ngồi bệt xuống bên cạnh, Lâm Ngữ Âm vẫn còn nguyền rủa: "Hồ Ly tinh! Không biết nhục!"
Lâm Hữu Nam thấy thế thì vô cùng tức giận, lao đến định đánh Lâm Ngữ Âm, cô ta kêu toáng lên đưa tay lên che mặt, Vu Tiệp cố nhịn đau, giữ lấy tay A Nam: "Đừng gây chuyện nữa, muốn để cho người khác chê cười à?" Xung quanh họ đầy ắp những kẻ hiếu kì, đang chỉ chỏ bàn tán xôn xao.
Vu Tiệp cố gượng dậy, lấy hết sức kéo Lâm Hữu Nam đến cửa thang máy, bỏ lại Lâm Ngữ Âm vẫn không ngừng mắng chửi sau lưng.
"Sao lại cản em, đồ tiện nhân đó không đánh thì không tỉnh ngộ." Lâm Hữu Nam căm phẫn hất tay cô ra, mắt vẫn trừng trừng nhìn lên phía trên lầu.
"A Nam, chúng ta đi, mặc kệ cô ta." Vu Tiệp cố hết sức kéo cậu vào thang máy để xuống dưới lầu, không nói lí lẽ với cô ta được thì tốt nhất nên tránh đi, cô thật không ngờ Lâm Ngữ Âm cũng biết trò ăn vạ giữa chốn đông người như thế, má cô bây giờ vẫn còn đau rát.
Trên đường đưa cô về nhà, Lâm Hữu Nam vẫn không hết phẫn nộ: "Em nhất định sẽ trả thù cho chị, đồ - chết - tiệt!!!"
Vu Tiệp khẽ lắc đầu: "A Nam, em có thể nhận lời chị một việc được không?"
"Không." Lâm Hữu Nam hậm hực cự tuyệt, nhất định là cô muốn cậu tha cho Lâm Ngữ Âm.
"A Nam!" Vu Tiệp khẽ cau mày, giọng nói cũng thay đổi: "Chị không muốn hai người gây chuyện với nhau, em thể chọc tức cô ta được!"
"Chị ta chọc tức em, còn đánh chị, thù này em nhất định phải trả!" Lâm Hữu Nam phẫn nộ nắm chặt tay đấm vào lưng ghế tựa của bác tài xế taxi một cái, bác tài xế chỉ hự lên một tiếng nhưng cũng không nói gì.
"Nếu em muốn thế thì được!" Vu Tiệp đanh mặt lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sau này đừng đến tìm chị nữa." Gió từ bên ngoài luồn vào mát lạnh, khiến cơn đau rát trên má cô đã dễ chịu hơn, rồi dần dần biến mất.
Cô thật sự không muốn nhà họ Lâm lại có thêm một sự bất đồng nào nữa, mối quan hệ giữa A Nam và Lâm Ngữ Âm đã quá căng thẳng rồi, nếu cậu vì đối phó với cô ta mà làm sai chuyện gì, đến lúc đó lại giống như lần trước, thậm chí còn ác liệt hơn, e rằng cậu không thể quay lại được.
"Vu Tiệp, đầu chị có vấn đề hả?" Lâm Hữu Nam ngẩn người, xoay cô lại nhìn mình, lúc nãy người bị đánh là cô, mà cô còn ra muốn cậu không được trả thù, đúng là cô điên mất rồi!
"Tóm lại chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, em phải nghe lời chị, không được gây sự với Lâm Ngữ Âm nữa!" Vu Tiệp nghiêm túc cảnh cáo cậu, Lâm Hữu Nam tỏ ra không hiểu nổi con người cô, thở phì phì rồi trợn mắt, lắc đầu liên tục. "Hôm nay em cũng sai một phần, sao lại nói những lời như thế, đương nhiên sẽ khiến cô ta giận dữ, tuy cô ta động thủ là sai, nhưng chuyện này chị không mong em cứ để mãi trong lòng".
Lâm Hữu Nam mặt mũi nhăn nhó, gầm lên một tiếng khe khẽ rồi mở mắt ra, gương mặt cau có: "Sao lại có người như chị nhỉ!!!"
Vu Tiệp thấy cậu đã miễn cưỡng nhận lời với mình thì mỉm cười, chỗ đau bất chợt lại nhói lên, cô khẽ nhăn mày nhưng vẫn vui vẻ nói: "Đúng thế, chị luôn như vậy, em cũng có thể mặc kệ chị"
Lâm Hữu Nam tức tối muốn chết, nhưng lại nở một nụ cười khổ sở. Ai bảo cậu quan tâm đến cô, cô lại là người duy nhất thực sự quan tâm đến cậu, nhìn thấy trên má cô vẫn còn hằn năm đầu ngón tay màu nhàn nhạt, cậu xót xa đưa tay lên khẽ chạm vào: "Còn đau không?".
Vu Tiệp nhăn mặt, nhưng vẫn cố nở nụ cười, lắc đầu: "Hết ngay thôi mà".
Nhà họ Lâm đúng là phức tạp, A Nam thực ra rất đáng thương, gia đình đối với cậu đã là một nỗi đau, vậy mà lúc nào cũng gặp hết những phiền phức này đến những phiền phức khác...
Buổi tối khu đứng trước gương, Vu Tiệp e dè ngắm má bên trái của mình, dấu tay tuy đã biến mất, nhưng dường như vẫn để lại những dấu vết mờ mờ, chắc lại sưng rồi, cô khẽ chạm vào, không còn đau nữa, lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô bị người khác tát, mà lại là con gái. Cô nở một nụ cười đau khổ, chắc là người hiền lành dễ bị ức hiếp. Có điều, bớt được chuyện nào hay chuyện ấy, về sau hễ thấy Lâm Ngữ Âm thì phải tránh cho nhanh, khi phụ nữ lên cơn điên thì thật đáng sợ.
Di động reo vang, là Tấn Tuyên? Lại gì nữa đây?
"Ra đây! Anh muốn gặp em!"
Vu Tiệp hốt hoảng, anh giận ư? Giọng nói dữ tợn quá!
Vu Tiệp ngắm gương mặt vẫn còn hơi sưng, trong lòng đang suy nghĩ xem có nên nghe lời anh không, cô không muốn anh thấy mình trong tình trạng thế này!
Hôm qua, bỗng dưng nhận được điện thoại của Lâm Hữu Nam, điều đó khiến Vu Tiệp thực sự ngạc nhiên.
Lâm Hữu Nam ấm ức trách móc cô đã quên bẵng cậu, từ dạo cô lấy cớ nhập học rồi đột ngột ngừng việc dạy thêm, đã khiến Lâm Hữu Nam buồn bực một thời gian khá dài, cậu còn tưởng cô đang trừng phạt mình vì chuyện cậu đã hại Tấn Tuyên. Nên mới không dám gọi điện cho cô. Lâm Hữu Nam hẹn Vu Tiệp thứ bẩy đi thư viện, lấy lý do vì lần trước cô đột ngột đá cậu ra một bên, nên bây giờ cô bắt buộc phải chịu trách nhiệm. Vu Tiệp nghĩ lại thấy gần đây đúng là có nhiều việc quấy nhiễu khiến cô quên bẵng Lâm Hữu Nam nên cũng thấy hổ thẹn ít nhiều, thế là đồng ý ngay [Tiểu Tiệp à, sao chị dễ dụ quá đi =.=]
Mới sáng sớm, Vu Tiệp đã đến thư viện thành phố, nhìn từ xa đã thấy Lâm Hữu Nam đứng ở cửa thò cổ ra ngó nghiêng khắp nơi.
"Lâm Hữu Nam."
"Sao bây giờ mới tới, tôi đợi chị lâu chết đi được." Lâm Hữu Nam nhăn mũi, miệng thì nói thế nhưng ánh mắt lại lộ vẻ vui mừng khi nhìn thấy Vu Tiệp.
"Xin lỗi, tắc đường quá." Vu Tiệp mỉm cười vẻ hối lỗi, cậu vẫn trẻ con quá, không thích phải đợi ai cả.
"Chúng ta vào thôi." Lâm Hữu Nam vui vẻ choàng vai Vu Tiệp đi vào thư viện (ò_ó)
Lâm Hữu Nam đã thay đổi rồi, còn nghĩ đến chuyện đến thư viện mượn sách nữa, cậu nhờ Vu Tiệp chọn giúp vài cuốn sách học thêm, Vu Tiệp thấy nghi ngại, chẳng phải cậu sắp thi đại học hay sao? Đọc sách giáo khoa là được rồi, tại sao lại phải chạy đến thư viện mượn sách, Lâm Hữu Nam cũng không kiêng nể gì, thẳng thắn nói là vì muốn gặp cô, nên mới viện cớ đến thư viện để hẹn cô ra ngoài. Vu Tiệp nghe xong thì tủm tỉm cười, cậu nhóc này thực sự rất đáng yêu, thế là hai người vui vẻ cùng đi dạo trong thư viện một hồi lâu.
Sau khi ra khỏi thư viện, Lâm Hữu Nam lại đòi cô cùng cậu đi dạo phố, với lí do là đã lâu rồi không mua một bộ quần áo nào, muốn nhờ cô tư vấn hộ. [ Được voi đòi HBT quá ]. Vu Tiệp dở khóc dở cười nhìn Lâm Hữu Nam: "Em có nhiều quần áo lắm mà?".
"Nhưng đều cũ rồi." Lâm Hữu Nam nghiêng người dựa vào bức tường trên phố, khuôn mặt hiện rõ vẻ tủi thân: "Quần áo của em đều mua qua mạng, chẳng có ai đi mua cùng".
Vu Tiệp nhìn khuôn mặt non nớt nhưng lại buồn bã của cậu, rồi nghĩ đến hoàn cảnh nhà họ Lâm, thì lại thấy mềm lòng bình thường Lâm Chấn Đông rất hiếm khi quan tâm đến cuộc sống của cậu, có lẽ ông nghĩ rằng cứ cho tiền thì Lâm Hữu Nam sẽ không thiếu gì nữa, mà với mối quan hệ gay gắt giữa A Nam và Lâm Ngữ Âm thì cậu càng không bao giờ nhờ cô ta đi cùng. Nghĩ ngợi một lúc rồi cô mỉm cười gật đầu, nếu vì có cô ở bên cạnh mà khiến cậu nhóc cô đơn này cảm thấy chút hơi ấm, thì cô rất sẵn lòng. Gương mặt Lâm Hữu nam trở nên rạng rỡ hẳn, vui sướng choàng vai cô: "Quả nhiên chị là người tốt nhất".
Vu Tiệp đi cùng Lâm Hữu Nam đến tòa nhà thương mại Tân Thế Giới dạo đến mấy vòng, chọn được vài bộ quần áo, Lẫm Hữu Nam vui vẻ đều mua hết, thấy cậu hào hứng liên tục quẹt thẻ ngân hàng, Vu Tiệp lo lắng nhắc cậu đừng xa xỉ quá, quần áo đủ mặc là được. Lâm Hữu Nam cười hì hì lắc lắc tấm thẻ trong tay, nói rằng bố cậu vừa cắt viện trợ một tháng mới mở lại tài khoản cho mình, đương nhiên phải hưởng thụ rồi. Vu Tiệp không hiểu ý cậu nói gì, hỏi thì mới biết, hóa ra Lâm Hữu Nam cuối cùng cũng khai thật với bố chuyện cậu lén trộm tài liệu của Tấn Tuyên, ông Lâm nổi trận lôi đình, quản thúc cậu một tuần, còn cắt luôn cả tài khoản ngân hàng.Có điều, A Nam kể rằng sau nguôi giận, ông còn nói rằng cậu đã trưởng thành rồi, vì cậu dám thừa nhận lỗi của mình, nên cuối cùng cũng không phạt cậu vì chuyện này nữa.
"Bố em nói đều do công của chị." Lâm Hữu Nam mỉm cười nhìn Vu Tiệp.
"Phải nói là, em trưởng thành thật rồi." Vu Tiệp cũng rất vui khi A Nam ý thức được điều đó. Thực ra, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ mách tội cậu với Lâm Chấn Đông, chỉ mong cậu có thể tự tỉnh ngộ, mà thật sự cậu đã làm được.
Hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ, xách theo túi lớn túi nhỏ đi đến thang máy.
"A Nam!" Bỗng sau lưng có tiếng gọi khiến hai người đều dừng chân, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Lâm Ngữ Âm?
Sắc mặt Lâm Hữu Nam lấp tức sa sầm, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, cậu choàng vai Vu Tiệp, quay người đi tiếp, vỗn dĩ cậu không muốn đáp lại Lâm Ngữ Âm.
"Lâm Hữu Nam, đứng lại đó cho tao." Lâm Ngữ Âm đi như chạy, xông đến kéo Lâm Hữu Nam lại.
"Làm gì thế hả?" Vẻ mặt tức tối, cậu hất tay Lâm Ngữ Âm ra, kéo Vu Tiệp sang cạnh mình.
"Tao gọi mày, tại sao lại giả vờ không nghe thấy?" Lâm Ngữ Âm tức tối trừng mắt nhìn họ. Mái tóc cô ta đã nhuộm màu khác, lần này là màu đỏ tím rất sáng, đôi mắt trang điểm kĩ, đôi môi đỏ mọng, áo pull bó sát hở rốn và quần jeans ống đứng, rất gợi cảm, trên tay còn xách thêm ba bốn chiếc túi, hôm nay chắc chắn cô ta cũng thu hoạch lớn.
"Tôi rất bận!" Lâm Hữu Nam gằn mạnh từng chữ, mặt xanh nanh vàng, chị ta suốt ngày chỉ biết chơi và chơi, có giống người đang đi làm đâu.
"Cô Vu à? Chẳng phải cô đã ngừng dạy thêm cho A Nam rồi hay sao? Tại sao còn bám theo nó, chẳng lẽ cô yêu tiền nhà chúng tôi rồi à?" Lâm Ngữ Âm tức nghẹn họng với A Nam, bèn quay sang tấn công Vu Tiệp nãy giờ im lặng, khuôn mặt tỏ vẻ khinh bỉ. Cứ nhớ tới lần trước Tấn Tuyên kéo tay Vu Tiệp bỏ đi trước mặt mình là cô đã tức anh ách.
Gương mặt Vu Tiệp hơi biến sắc, cô ta định lên tiếng thì A Nam đã cướp lời: "Chị bệnh à, tiền thì có bao nhiêu mà nhiều? Hễ cứ nhìn thấy chị là phát phiền, ngày nào cũng lải nhải chúng tôi thế này chúng tôi thế kia, tôi chẳng liên quan gì đến chị! Nhớ đấy, chẳng quan hệ gì hết!" A Nam tức tối giơ cao ngón giữa ra trước mặt Lâm Ngữ Âm, khiến cô ta tức muốn thổ huyết .
"Lâm Hữu Nam, tao là chị mày!" Lâm Ngữ Âm hét lên the thé vì giận dữ, ánh mắt nhìn Vu Tiệp càng hung dữ.
"Hừ, đừng tưởng vì cùng một ông bố sinh ra thì đã là người một nhà, biết đâu lại chả phải?" Những lời cậu nói cũng bắt đầu cay độc, trong tích tắc, gương mặt Lâm Ngữ Âm méo mó vì giận dữ, rồi bất chợt giơ tay lên định tát cậu.
Lâm Hữu Nam nhanh nhẹn dưa tay lên đỡ, rồi thuận thế đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất , không quên ném lại một câu: "Đừng tưởng là con gái thì tôi không ra tay,đối với chị thì tôi không bao giờ mềm lòng đâu".
Lâm Ngữ Âm thẹn quá không biết làm thế nào đành ngồi bệt xuống đất hét toáng lên, vừa mắng nhiếc Lâm Hữu Nam là thằng khốn, vừa mạt sát Vu Tiệp là kẻ mặt dày!
Vu Tiệp thấy hai người cãi cọ ở nơi công cộng, còn động tay động chân, có rất nhiều người đang vây quanh họ bàn tán, nên vội vàng chạy đến định đỡ Lâm Ngữ Âm dậy, ai ngờ chưa kịp đụng vào cô ta thì "Chát!!!" một tiếng, một bên má cô đã hứng trọn một cái tát như trời giáng [ Làm phúc phải tội, mô phật ]
Gương mặt bỏng rát, Vu Tiệp đau quá lảo đảo ngồi bệt xuống bên cạnh, Lâm Ngữ Âm vẫn còn nguyền rủa: "Hồ Ly tinh! Không biết nhục!"
Lâm Hữu Nam thấy thế thì vô cùng tức giận, lao đến định đánh Lâm Ngữ Âm, cô ta kêu toáng lên đưa tay lên che mặt, Vu Tiệp cố nhịn đau, giữ lấy tay A Nam: "Đừng gây chuyện nữa, muốn để cho người khác chê cười à?" Xung quanh họ đầy ắp những kẻ hiếu kì, đang chỉ chỏ bàn tán xôn xao.
Vu Tiệp cố gượng dậy, lấy hết sức kéo Lâm Hữu Nam đến cửa thang máy, bỏ lại Lâm Ngữ Âm vẫn không ngừng mắng chửi sau lưng.
"Sao lại cản em, đồ tiện nhân đó không đánh thì không tỉnh ngộ." Lâm Hữu Nam căm phẫn hất tay cô ra, mắt vẫn trừng trừng nhìn lên phía trên lầu.
"A Nam, chúng ta đi, mặc kệ cô ta." Vu Tiệp cố hết sức kéo cậu vào thang máy để xuống dưới lầu, không nói lí lẽ với cô ta được thì tốt nhất nên tránh đi, cô thật không ngờ Lâm Ngữ Âm cũng biết trò ăn vạ giữa chốn đông người như thế, má cô bây giờ vẫn còn đau rát.
Trên đường đưa cô về nhà, Lâm Hữu Nam vẫn không hết phẫn nộ: "Em nhất định sẽ trả thù cho chị, đồ - chết - tiệt!!!"
Vu Tiệp khẽ lắc đầu: "A Nam, em có thể nhận lời chị một việc được không?"
"Không." Lâm Hữu Nam hậm hực cự tuyệt, nhất định là cô muốn cậu tha cho Lâm Ngữ Âm.
"A Nam!" Vu Tiệp khẽ cau mày, giọng nói cũng thay đổi: "Chị không muốn hai người gây chuyện với nhau, em thể chọc tức cô ta được!"
"Chị ta chọc tức em, còn đánh chị, thù này em nhất định phải trả!" Lâm Hữu Nam phẫn nộ nắm chặt tay đấm vào lưng ghế tựa của bác tài xế taxi một cái, bác tài xế chỉ hự lên một tiếng nhưng cũng không nói gì.
"Nếu em muốn thế thì được!" Vu Tiệp đanh mặt lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sau này đừng đến tìm chị nữa." Gió từ bên ngoài luồn vào mát lạnh, khiến cơn đau rát trên má cô đã dễ chịu hơn, rồi dần dần biến mất.
Cô thật sự không muốn nhà họ Lâm lại có thêm một sự bất đồng nào nữa, mối quan hệ giữa A Nam và Lâm Ngữ Âm đã quá căng thẳng rồi, nếu cậu vì đối phó với cô ta mà làm sai chuyện gì, đến lúc đó lại giống như lần trước, thậm chí còn ác liệt hơn, e rằng cậu không thể quay lại được.
"Vu Tiệp, đầu chị có vấn đề hả?" Lâm Hữu Nam ngẩn người, xoay cô lại nhìn mình, lúc nãy người bị đánh là cô, mà cô còn ra muốn cậu không được trả thù, đúng là cô điên mất rồi!
"Tóm lại chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, em phải nghe lời chị, không được gây sự với Lâm Ngữ Âm nữa!" Vu Tiệp nghiêm túc cảnh cáo cậu, Lâm Hữu Nam tỏ ra không hiểu nổi con người cô, thở phì phì rồi trợn mắt, lắc đầu liên tục. "Hôm nay em cũng sai một phần, sao lại nói những lời như thế, đương nhiên sẽ khiến cô ta giận dữ, tuy cô ta động thủ là sai, nhưng chuyện này chị không mong em cứ để mãi trong lòng".
Lâm Hữu Nam mặt mũi nhăn nhó, gầm lên một tiếng khe khẽ rồi mở mắt ra, gương mặt cau có: "Sao lại có người như chị nhỉ!!!"
Vu Tiệp thấy cậu đã miễn cưỡng nhận lời với mình thì mỉm cười, chỗ đau bất chợt lại nhói lên, cô khẽ nhăn mày nhưng vẫn vui vẻ nói: "Đúng thế, chị luôn như vậy, em cũng có thể mặc kệ chị"
Lâm Hữu Nam tức tối muốn chết, nhưng lại nở một nụ cười khổ sở. Ai bảo cậu quan tâm đến cô, cô lại là người duy nhất thực sự quan tâm đến cậu, nhìn thấy trên má cô vẫn còn hằn năm đầu ngón tay màu nhàn nhạt, cậu xót xa đưa tay lên khẽ chạm vào: "Còn đau không?".
Vu Tiệp nhăn mặt, nhưng vẫn cố nở nụ cười, lắc đầu: "Hết ngay thôi mà".
Nhà họ Lâm đúng là phức tạp, A Nam thực ra rất đáng thương, gia đình đối với cậu đã là một nỗi đau, vậy mà lúc nào cũng gặp hết những phiền phức này đến những phiền phức khác...
Buổi tối khu đứng trước gương, Vu Tiệp e dè ngắm má bên trái của mình, dấu tay tuy đã biến mất, nhưng dường như vẫn để lại những dấu vết mờ mờ, chắc lại sưng rồi, cô khẽ chạm vào, không còn đau nữa, lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô bị người khác tát, mà lại là con gái. Cô nở một nụ cười đau khổ, chắc là người hiền lành dễ bị ức hiếp. Có điều, bớt được chuyện nào hay chuyện ấy, về sau hễ thấy Lâm Ngữ Âm thì phải tránh cho nhanh, khi phụ nữ lên cơn điên thì thật đáng sợ.
Di động reo vang, là Tấn Tuyên? Lại gì nữa đây?
"Ra đây! Anh muốn gặp em!"
Vu Tiệp hốt hoảng, anh giận ư? Giọng nói dữ tợn quá!
Vu Tiệp ngắm gương mặt vẫn còn hơi sưng, trong lòng đang suy nghĩ xem có nên nghe lời anh không, cô không muốn anh thấy mình trong tình trạng thế này!
/73
|