Người tới đúng là Thượng Quan Minh Nguyệt cùng một nam tử, nam tử một thân tử y để lộ cao quý, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo ý cười thản nhiên, để lộ khí thế tao nhã.
Thượng Quan Minh Nguyệt coi như là thấy rõ Nhan Nhiễm Tịch, ban đầu tức giận biến thành vẻ mặt khinh bỉ, khinh thường nói: "Ta tưởng là ai? Nguyên lai là vương phi tiếng xấu lan xa."
Một câu, khiến mọi người ở mỹ thực trai đều biết thân phận của Nhan Nhiễm Tịch.
Nhan Nhiễm Tịch như trước mặt không đổi sắc, bộ dáng thoải mái, làm cho người ta cảm thấy quỷ dị: "Công chúa trừ bỏ chào hỏi ta, còn có việc sao?”
Thượng Quan Minh Nguyệt thực không khách khí nói: "Ngươi đem mai trai bao sao ?"
"Ân." Nhẹ nhàng một tiếng.
"Hừ, thực nhìn không ra, ngươi còn có tư cách đến nơi đây, quên đi, cho ngươi tiền, cầm chạy về vương phủ, mai trai ta muốn mở tiệc chiêu đãi biểu ca ta." Thượng Quan Minh Nguyệt đem tiền ném trước mặt Nhan Nhiễm Tịch.
Cổ Điệp không vui, muốn tiến lên, nhưng lại bị Nhan Nhiễm Tịch âm thầm ngăn lại.
Khinh Âm trong mắt một mảnh lãnh ý, nhưng không có chỉ thị của Nhan Nhiễm Tịch nàng tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ.
Nhan Nhiễm Tịch tươi cười càng sâu: "Công chúa, chúng ta đều là người Minh vương phủ, không cần khách khí như vậy , nếu công chúa muốn mai trai, ta sẽ nhường cho ngươi, nơi này không phải còn chỗ trống sao."
Nói xong liền ngồi xuống, ngay cả ngân phiếu trước mặt cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Thượng Quan Minh Nguyệt khinh bỉ nhìn Nhan Nhiễm Tịch mang theo nam tử lên lầu.
Lấy công lực của đám người Dạ Thương Minh có thể nhìn rõ chuyện ở dưới.
Bạch Ngạn Túng cười nhạo nói: "Hừ, biết ngay Nhan Nhiễm Tịch là cái bao cỏ, đều bị người vũ nhục , đúng là ngu ngốc không ai bằng."
"Câm miệng." Dạ Thương Minh lạnh như băng, lại mang theo một tia tức giận, làm cho hai người giật mình.
Không để ý đến hai người, ánh mắt thâm thúy một lần nữa quét về phía Nhan Nhiễm Tịch, hắn không tin nàng sẽ chịu thiệt như vậy.
Cổ Điệp hổn hển nhìn bóng dáng hai người rời đi, phẫn hận nói: "Tiểu thư, ngươi xem nàng, quả thực chính là loại đàn bà điêu ngoa, có chỗ nào giống công chúa?"
Chỉ nghe thấy thanh âm Nhan Nhiễm Tịch nhẹ giọng quát: "Cổ Điệp, công chúa nói như thế nào cũng là sườn phi của vương gia, chỉ là tính tình không tốt một chút thôi, ngươi đừng làm mất hòa khí giữa chúng ta."
"Tiểu thư." Cổ Điệp nhìn tức giận nhìn Nhan Nhiễm Tịch, trên mặt có chút bất bình, nhưng lại không thể nói xoay người dậm chân ly khai.
Trong nháy mắt xoay người, khuôn mặt tức giận đã biến mất, lộ ra tươi cười quỷ dị.
Nhan Nhiễm Tịch thưởng thức ly trà trong tay thật không cẩn thận làm đổ.
Vội vàng đứng dậy, Khinh Âm chạy nhanh tới nói: "Tiểu thư không sao."
"Uh, đều do ta không cẩn thận." Nhan Nhiễm Tịch nhẹ nhàng tự trách nói.
Người chung quanh nguyên bản khinh bỉ, ánh mắt khinh miệt, bởi vì Nhan Nhiễm Tịch giáo huấn Cổ Điệp, nữ tử như vậy, cưới được chính là phúc khí, không giống những nữ nhân chỉ thích tranh giành tình cảm làm cho gà chó không yên, có thể đi vào mỹ thực trai đều là người phú quý, chuyện nữ nhân tranh giành tình cảm đều đã gặp qua, cho nên nháy mắt đã thay đổi cái nhìn đối với Nhan Nhiễm Tịch.
Trên lầu Dạ Thương Minh trong mắt lộ ra mỉm cười, ở vị trí của hắn có thể thấy động tác của Nhan Nhiễm Tịch, hắn nhưng là tinh tường thấy Nhan Nhiễm Tịch dùng trà viết lên trên bàn hai chữ 'Mê tình', sau đó làm cho Cổ Điệp rời đi, hắn đã nói nữ nhân này làm sao có thể chịu thiệt, ha ha...
Ánh mắt nhíu lại, mê tình, nếu hắn đoán không sai đây là mê dược cao cấp nhất của dược lâu, hơn nữa nếu không phải cao thủ căn bản là tra không ra bên trong có sử dụng mê tình, hắn thực chờ mong trận chiến này.
Cổ Điệp đi liền không có trở lại, gọi vài món ăn, Khinh Âm ngồi ở bên cạnh tự tay pha trà, hương thơm trà truyền ra, thấm vào ruột gan, Nhan Nhiễm Tịch một bộ dáng thoải mái, vuốt ve tiểu Hăc ở trên đùi.
Trên lầu Bạch Ngạn Túng lạnh lùng nói: "Hừ, đúng là biết hưởng thụ."
Dạ Thương Minh quét mắt nhìn Bạch Ngạn Túng, ánh mắt lại dời về phía dưới lầu, gắt gao liếc mắt một cái, Bạch Ngạn Túng chỉ cảm thấy cả người lông tơ dựng lên, im miệng lại, không dám nói thêm nữa.
Một bên Trì Ngưng Liên nhìn một màn này, chân mày cau lại, trong lòng trầm tư.
Hồi lâu, lầu hai mai trai truyền đến một tiếng thét chói tai, mọi người tò mò đi qua xem, tiểu nhị có lẽ muốn biết sự tình gì nên mở cửa ra coi, tình cảnh bên trong khiến mọi người choáng váng.
Chỉ thấy Thượng Quan Minh Nguyệt thân không mảnh vải, ôm quần áo ngăn trở cảnh xuân, nam tử kia thân cũng không mảnh vải, ánh mắt ửng đỏ, bộ dáng có chút bất mãn.
Nhìn một màn này mọi người không phải kẻ ngốc, thực hiểu được đã xảy ra sự tình gì.
Thượng Quan Minh Nguyệt trong mắt mê ly dần dần biến mất, thấy một màn trước mắt muốn đâm đầu chết đi, hét lên một tiếng, nếu có người để ý thì sẽ thấy tiếng thét này không giống với tiếng thét lúc nãy, nhưng mọi người đều bị việc trước mắt hấp dẫn nên sự việc không bị bại lộ.
"Sao lại thế này? Tại sao có thể như vậy? Đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài cho ta." Thượng Quan Minh Nguyệt điên cuồng hô.
Nhan Nhiễm Tịch một bộ vô cùng đau đớn, không thể tin được, muốn nói lại thôi, cuối cùng gian nan phun ra một câu: "Công chúa, ngươi, ngươi như thế nào, làm sao có thể như vậy?"
Thượng Quan Minh Nguyệt cuống quít lắc đầu: "Không phải, ta không biết, ta không có, ta..."
Nhan Nhiễm Tịch cắn môi, trong mắt hàm chứa lệ: "Công chúa, tuy rằng Vương gia không thể... Không thể..." Nhan Nhiễm Tịch cũng không nói ra nhưng mọi người đều hiểu được.
Lầu trên Bạch Ngạn Túng cùng Trì Ngưng Liên cúi đầu, bả vai có chút run run, Dạ Thương Minh không khó nhìn bọn họ đang cực lực nhịn cười, Dạ Thương Minh mặt tối sầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân nhu nhược dưới lầu, trong lòng hận không thể khâu miệng nàng lại.
Đột nhiên khóe miệng lộ ra tươi cười quỷ dị, tốt lắm, hắn sớm muộn gì có một ngày sẽ làm nàng hiểu được, hắn rốt cuộc có thể hay không.
Nhan Nhiễm Tịch nói tiếp: "Nếu công chúa đã gả đến Minh vương phủ nên bảo vệ tốt bản thân mình, ngươi làm như vậy thực có lỗi với vương gia, dù sao vương gia trừ bỏ một ít việc không thể làm, cái khác đều tận lực thỏa mãn chúng ta, cũng cô phụ tín nhiệm của Vương gia, ngươi làm sao có thể?"
Thượng Quan Minh Nguyệt bị vây trong hỗn loạn, lắc đầu nói: "Ta không có, ta không có."
Thượng Quan Minh Nguyệt coi như là thấy rõ Nhan Nhiễm Tịch, ban đầu tức giận biến thành vẻ mặt khinh bỉ, khinh thường nói: "Ta tưởng là ai? Nguyên lai là vương phi tiếng xấu lan xa."
Một câu, khiến mọi người ở mỹ thực trai đều biết thân phận của Nhan Nhiễm Tịch.
Nhan Nhiễm Tịch như trước mặt không đổi sắc, bộ dáng thoải mái, làm cho người ta cảm thấy quỷ dị: "Công chúa trừ bỏ chào hỏi ta, còn có việc sao?”
Thượng Quan Minh Nguyệt thực không khách khí nói: "Ngươi đem mai trai bao sao ?"
"Ân." Nhẹ nhàng một tiếng.
"Hừ, thực nhìn không ra, ngươi còn có tư cách đến nơi đây, quên đi, cho ngươi tiền, cầm chạy về vương phủ, mai trai ta muốn mở tiệc chiêu đãi biểu ca ta." Thượng Quan Minh Nguyệt đem tiền ném trước mặt Nhan Nhiễm Tịch.
Cổ Điệp không vui, muốn tiến lên, nhưng lại bị Nhan Nhiễm Tịch âm thầm ngăn lại.
Khinh Âm trong mắt một mảnh lãnh ý, nhưng không có chỉ thị của Nhan Nhiễm Tịch nàng tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ.
Nhan Nhiễm Tịch tươi cười càng sâu: "Công chúa, chúng ta đều là người Minh vương phủ, không cần khách khí như vậy , nếu công chúa muốn mai trai, ta sẽ nhường cho ngươi, nơi này không phải còn chỗ trống sao."
Nói xong liền ngồi xuống, ngay cả ngân phiếu trước mặt cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Thượng Quan Minh Nguyệt khinh bỉ nhìn Nhan Nhiễm Tịch mang theo nam tử lên lầu.
Lấy công lực của đám người Dạ Thương Minh có thể nhìn rõ chuyện ở dưới.
Bạch Ngạn Túng cười nhạo nói: "Hừ, biết ngay Nhan Nhiễm Tịch là cái bao cỏ, đều bị người vũ nhục , đúng là ngu ngốc không ai bằng."
"Câm miệng." Dạ Thương Minh lạnh như băng, lại mang theo một tia tức giận, làm cho hai người giật mình.
Không để ý đến hai người, ánh mắt thâm thúy một lần nữa quét về phía Nhan Nhiễm Tịch, hắn không tin nàng sẽ chịu thiệt như vậy.
Cổ Điệp hổn hển nhìn bóng dáng hai người rời đi, phẫn hận nói: "Tiểu thư, ngươi xem nàng, quả thực chính là loại đàn bà điêu ngoa, có chỗ nào giống công chúa?"
Chỉ nghe thấy thanh âm Nhan Nhiễm Tịch nhẹ giọng quát: "Cổ Điệp, công chúa nói như thế nào cũng là sườn phi của vương gia, chỉ là tính tình không tốt một chút thôi, ngươi đừng làm mất hòa khí giữa chúng ta."
"Tiểu thư." Cổ Điệp nhìn tức giận nhìn Nhan Nhiễm Tịch, trên mặt có chút bất bình, nhưng lại không thể nói xoay người dậm chân ly khai.
Trong nháy mắt xoay người, khuôn mặt tức giận đã biến mất, lộ ra tươi cười quỷ dị.
Nhan Nhiễm Tịch thưởng thức ly trà trong tay thật không cẩn thận làm đổ.
Vội vàng đứng dậy, Khinh Âm chạy nhanh tới nói: "Tiểu thư không sao."
"Uh, đều do ta không cẩn thận." Nhan Nhiễm Tịch nhẹ nhàng tự trách nói.
Người chung quanh nguyên bản khinh bỉ, ánh mắt khinh miệt, bởi vì Nhan Nhiễm Tịch giáo huấn Cổ Điệp, nữ tử như vậy, cưới được chính là phúc khí, không giống những nữ nhân chỉ thích tranh giành tình cảm làm cho gà chó không yên, có thể đi vào mỹ thực trai đều là người phú quý, chuyện nữ nhân tranh giành tình cảm đều đã gặp qua, cho nên nháy mắt đã thay đổi cái nhìn đối với Nhan Nhiễm Tịch.
Trên lầu Dạ Thương Minh trong mắt lộ ra mỉm cười, ở vị trí của hắn có thể thấy động tác của Nhan Nhiễm Tịch, hắn nhưng là tinh tường thấy Nhan Nhiễm Tịch dùng trà viết lên trên bàn hai chữ 'Mê tình', sau đó làm cho Cổ Điệp rời đi, hắn đã nói nữ nhân này làm sao có thể chịu thiệt, ha ha...
Ánh mắt nhíu lại, mê tình, nếu hắn đoán không sai đây là mê dược cao cấp nhất của dược lâu, hơn nữa nếu không phải cao thủ căn bản là tra không ra bên trong có sử dụng mê tình, hắn thực chờ mong trận chiến này.
Cổ Điệp đi liền không có trở lại, gọi vài món ăn, Khinh Âm ngồi ở bên cạnh tự tay pha trà, hương thơm trà truyền ra, thấm vào ruột gan, Nhan Nhiễm Tịch một bộ dáng thoải mái, vuốt ve tiểu Hăc ở trên đùi.
Trên lầu Bạch Ngạn Túng lạnh lùng nói: "Hừ, đúng là biết hưởng thụ."
Dạ Thương Minh quét mắt nhìn Bạch Ngạn Túng, ánh mắt lại dời về phía dưới lầu, gắt gao liếc mắt một cái, Bạch Ngạn Túng chỉ cảm thấy cả người lông tơ dựng lên, im miệng lại, không dám nói thêm nữa.
Một bên Trì Ngưng Liên nhìn một màn này, chân mày cau lại, trong lòng trầm tư.
Hồi lâu, lầu hai mai trai truyền đến một tiếng thét chói tai, mọi người tò mò đi qua xem, tiểu nhị có lẽ muốn biết sự tình gì nên mở cửa ra coi, tình cảnh bên trong khiến mọi người choáng váng.
Chỉ thấy Thượng Quan Minh Nguyệt thân không mảnh vải, ôm quần áo ngăn trở cảnh xuân, nam tử kia thân cũng không mảnh vải, ánh mắt ửng đỏ, bộ dáng có chút bất mãn.
Nhìn một màn này mọi người không phải kẻ ngốc, thực hiểu được đã xảy ra sự tình gì.
Thượng Quan Minh Nguyệt trong mắt mê ly dần dần biến mất, thấy một màn trước mắt muốn đâm đầu chết đi, hét lên một tiếng, nếu có người để ý thì sẽ thấy tiếng thét này không giống với tiếng thét lúc nãy, nhưng mọi người đều bị việc trước mắt hấp dẫn nên sự việc không bị bại lộ.
"Sao lại thế này? Tại sao có thể như vậy? Đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài cho ta." Thượng Quan Minh Nguyệt điên cuồng hô.
Nhan Nhiễm Tịch một bộ vô cùng đau đớn, không thể tin được, muốn nói lại thôi, cuối cùng gian nan phun ra một câu: "Công chúa, ngươi, ngươi như thế nào, làm sao có thể như vậy?"
Thượng Quan Minh Nguyệt cuống quít lắc đầu: "Không phải, ta không biết, ta không có, ta..."
Nhan Nhiễm Tịch cắn môi, trong mắt hàm chứa lệ: "Công chúa, tuy rằng Vương gia không thể... Không thể..." Nhan Nhiễm Tịch cũng không nói ra nhưng mọi người đều hiểu được.
Lầu trên Bạch Ngạn Túng cùng Trì Ngưng Liên cúi đầu, bả vai có chút run run, Dạ Thương Minh không khó nhìn bọn họ đang cực lực nhịn cười, Dạ Thương Minh mặt tối sầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân nhu nhược dưới lầu, trong lòng hận không thể khâu miệng nàng lại.
Đột nhiên khóe miệng lộ ra tươi cười quỷ dị, tốt lắm, hắn sớm muộn gì có một ngày sẽ làm nàng hiểu được, hắn rốt cuộc có thể hay không.
Nhan Nhiễm Tịch nói tiếp: "Nếu công chúa đã gả đến Minh vương phủ nên bảo vệ tốt bản thân mình, ngươi làm như vậy thực có lỗi với vương gia, dù sao vương gia trừ bỏ một ít việc không thể làm, cái khác đều tận lực thỏa mãn chúng ta, cũng cô phụ tín nhiệm của Vương gia, ngươi làm sao có thể?"
Thượng Quan Minh Nguyệt bị vây trong hỗn loạn, lắc đầu nói: "Ta không có, ta không có."
/107
|