Từ Bằng Cử hóa thân thành cầm thú, ở Đông phủ hết đánh lại đập, Đông Ứng Long bị phế đi một chân, rất dứt khoát ngứt xỉu, Đông Trân thì cả người lạnh như băng, hắn chưa bao giờ thống hận sự đui mù của con trai mình như hôm nay.
Thu thập một sư gia huyện nha thì không có gì là lớn, vô phẩm vô cấp vô hậu trường, có đánh chết thì cũng có biện pháp áp chế chuyện đi, nhưng... vì sao trong phòng tên sư gia kia lại là tiểu công gia?
Đông Trân cảm thấy chuyện rất không đúng, nhưng hiện tại không phải lúc truy cứu, Từ biểu hiện của tiểu công gia và đám quan quân hùng hổ này cho thấy, Nam Kinh Ngụy quốc công rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Tình thế Hiện tại đã không chỉ là tiểu hài tử của hai nhà đánh nhau, tư thế Ngụy quốc công bày ra rõ ràng là muốn đá hắn khỏi vị trí tri phủ, nếu không ngoài ý liệu, tấu sớ của lão Quốc Công hiện tại chắc đã đang trên đường tới kinh sư.
Nghĩ thông những thứ này, tay chân Đông Trân càng lạnh như băng, trong mắt bất giác lóe lên vẻ sợ hãi.
Hắn đột nhiên nghĩ thông suốt vì sao Từ Bằng Cử muốn đích thân đánh tới cửa.
Quan của Đại Minh không cần tra, tra cũng không được, Đông Trân tất nhiên cũng không ngoại lệ.
"Bẩm tiểu công gia, thuộc hạ ở trong khố phòng Đông phủ phát hiện hơn hai mươi vạn lượng bạc trắng, khế ước hơn ngàn mẫu, hợp đồng mua bán nhà hơn mười bộ, cùng với hơn hai mươi bình sứ của lò Long Tuyền quan, công phẩm mà chỉ nên xuất hiện tại hoàng cung." Quân sĩ ôm quyền ôm quyền bẩm báo.
Đông Trân mồ hôi lạnh lã chã, thân hình lung lay sắp ngã.
Mắt Từ Bằng Cử lại sáng lên, tiếp theo thì chậm rãi híp lại, nhìn Đông Trân mặt xám như tro, cười nói: "Ba năm làm tri phủ, mười vạn bông tuyết bạc, chậc chậc, Đông đại nhân tài nguyên nhiều thật, có điều... Ngươi phát tài cũng không sao, nhưng dám tự tiện giữ cống phẩm trình lên hoàng cung, Đông đại nhân, gan của ngươi có phải là lớn quá rồi không? Phủ Ngụy quốc công ta cũng không có khí khái không muốn sống như ngươi ấy."
Lén giữ cống phẩm đặc sản địa phương, vốn là chuyện thường trong quan trường, kẻ làm quan một nhiệm, có ai không lén giữ tám lạng nửa cân từ trong cống phẩm? Cái này đã thành quy tắc ngầm được thừa nhận trong quan trường Đại Minh, đã gọi là quy tắc "ngầm", ý tứ đương nhiên là không thể để nó ra ánh sáng, rõ ràng độ dày chỉ như một tờ giấy, chỉ cần giấy không rách, mọi người vẫn tường an vô sự, có điều nếu tờ giấy này rách thì tính chất của sự việc chính là rất nghiêm trọng.
Đông Trân cuối cùng cũng không chịu nổi sự sợ hãi cực lớn trong lòng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Từ Bằng Cử.
"Ta... Ta không lén giữ, những cái này đều là..." Đông Trân vắt hết óc suy nghĩ cũng vẫn không nghĩ ra lý do, cống phẩm Thanh từ đặt sờ sờ trong khố phòng Đông phủ,mặc cho có giảo biện thế nào thì cũng không thể thoát khỏi quan hệ.
"Người đâu! Niêm phong khố phòng Đông phủ, phái người canh gác, bất kỳ ai cũng không thể ra vào, việc này báo lên Nam Kinh Đô Sát viện, xin phái giám sát ngự sử tới tự mình xem qua, Đông Ứng Long ức hiếp huân quý, lập tức nhốt vào nhà tù phủ Thiệu Hưng, về phần Đông đại nhân, ha ha, ta không quản được chuyện của triều đình, Đông đại nhân ngươi hay là cứ làm tri phủ của ngươi đi, về phần ngươi có thể làm được tri phủ thêm mấy ngày thì hiện tại ta và ngươi không ai có thể làm chủ nữa rồi."
Từ Bằng Cử cười lạnh mấy tiếng, phất tay áo nghênh ngang bỏ đi.
Đông Trân hai mắt vô thần, nằm bẹp dưới đất, giống như một đống bùn.
Tần Kham bị nhốt vào nhà tù huyện Sơn Âm.
Đỗ Yên bị Đỗ tri huyện đã rơi vào trạng thái cuồng nộ đón đi, nhốt tại nội viện, lúc này đúng là cấm túc thật, cửa sổ đều được đóng ván gỗ, chỉ còn lại một lỗ nhỏ để hàng ngày lấy đồ ăn, cũng chẳng khác gì ngồi tù, chỉ là khuê phòng của nàng ta so với nhà tù thì sạch sẽ hơn một chút mà thôi.
Nhót Tần Kham vào đại lao là lệnh được Đỗ Hoành.
Hắn rất tức giận, nữ nhi bị tiểu tử này giựt giây, không ngờ ở giữa nơi đông người của thành Thiệu Hưng công nhiên kháng hôn, việc này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Thiệu Hưng, mặt mũi của tri huyện này mất sạch.
Về phần về sau Đông gia đánh tiểu công gia, lão Quốc Công điều binh vào thành, đại náo Đông gia.
Những việc loạn thất bát tao này Đỗ Hoành không quản được,điều hắn hiện tại muốn làm, là chặt Tần Kham thành tám mảnh, đưa tới Đông gia hai mảnh để bồi tội, sáu mảnh còn lại thì giữ lại mừng năm mới.
Tần Kham rất hiểu tâm tình của Đỗ lão đại, kết cục này hắn sớm đã đoán được trước, muốn tự do thì phải trả một giá đắt, nhốt vào đại lao là còn nhẹ, hy vọng Đỗ lão đại nể mặt mình từng giúp hắn lừa người ta, đừng cho hắn phán quyết như lưu đày ngàn dặm, Tần Kham yêu Giang Nam, không nỡ để lưu đày ngàn dặm.
Sau khi nhốt Tần Kham vào đại lao, Đỗ Hoành cũng chẳng buồn thu thập hắn, nổi giận đùng đùng chạy đến nội viện giáo huấn nữ nhi.
Rất rõ ràng, hôm nay người muốn chặt Tần Kham làm tám mảnh không ít.
Vừa bị nhốt chưa tới hai canh giờ, tiểu công gia Từ Bằng Cử vẻ mặt tức giận xông vào.
Nhìn Tần Kham bị nhốt sau cửa lao, sắc mặt giận dữ của Từ Bằng Cử càng thịnh, thói quen nhấc chân, nhấc chân đá vào cửa nhà lao, đây là động tác chiêu bài của tiểu công gia, chắc gia gia hắn chưa từng dậy hắn, muốn gõ cửa thì phải dùng tay.
Tiểu công gia thất vọng rồi, cửa nhà tù không phải hắn một cước là có thể đá ra được, tiểu công gia rõ ràng có một sự tự tin mù quáng đối với thối công của mình.
Tần Kham xì một tiếng bật cười.
Rơi vào hoàn cảnh như vậy, Tần Kham không ngờ còn có thể cười được, nếu trong phòng giam có gương, hắn sẽ không nhịn được mà phải chắp tay với mình ở trong gương, biểu đạt một chút ý khâm phục.
"Tiểu công gia nếu đá mở được cái cửa này, thảo dân thực sự nên cám ơn người."
Mặt Từ Bằng Cử vẫn tím bầm, chân thì khập khiễng, trong mắt lấp lánh hung quang, cực kỳ giống nhân sĩ thương tàn tâm lý biến thái.
"Chuyện này từ đầu tới đuôi đều là mưu đồ của ngươi, đúng hay không?"
"Đúng." Tần Kham rất thành thật thừa nhận.
"bắt đầu từ lúc ngươi xin ta đổi phòng với ngươi, ta đã bị ngươi lừa, đúng hay không?"
"Đúng."
"Ta chẳng những bị ăn đòn thay ngươi, để bảo toàn mặt mũi của phủ Quốc Công, còn không thể không giúp ngươi đánh người, ngay cả gia gia ta cũng bị kinh động..."
Tần Kham từ xa chắp tay, tràn ngập cảm khái: "Tiểu công gia nghĩa bạc vân thiên."
Từ Bằng Cử phẫn nộ thò mặt vào cửa lao rít lên: "Câm miệng! Tới đây, ngươi tới đây nhìn xem nào."
"Nhìn cái gì?" Tần Kham mờ mịt hỏi.
"Qua nhìn mặt ta đây này, xem ngươi còn có gì muốn nói?"
"Tiểu công gia tướng mạo bất phàm, diện mạo hiên ngang..."
"Câm miệng! Tần Kham, ngươi có phải cảm thấy khuôn mặt này của ta trông rất ngu, phải không?"
"Tiểu công gia phải có lòng tin với bản thân."
Từ Bằng Cử sắp tức tới phát khóc rồi, như bị điên ra sức giật tóc mình, bỗng nhiên chỉ vào cửa lao hét lớn: "Tần Kham, ngươi chết chắc rồi, dám lấy ta ra đùa giỡn, ngươi nhất định phải chết nhất định phải chết."
Nụ cười của Tần Kham vẫn rất bình tĩnh: "Nếu đã làm chuyện này, kết cục gì ta cũng sớm đã đón trước."
Từ Bằng Cử hung tợn lườm hắn một cái, quay đầu bỏ đi.
Đông Ứng Long bị phế chân, Tần Kham cũng không thể tha tứ, một thảo dân tay trắng, không ngờ tính kế cả tiểu công gia, tri phủ, thậm chí cả Nam Kinh Ngụy quốc công, đùa bỡn họ trong tay, điêu dân bực này không giết thì mặt của Từ Bằng Cử hắn biết để vào đâu?
Từ Bằng Cử tính ra khỏi nhà tù htif tìm Đỗ Hoành, thương lượng xem nên gán cho tên điêu dân này tội danh gì.
Vừa Xoay người đi được nửa bước, Tần Kham ở sau lưng hắn bỗng nhiên thở dài, đau khổ vô hạn nói: "Chết thì chết, chỉ tiếc cho món ăn tuyệt thế tên là "pizza", chỉ sợ sau khi ta chết rồi, sẽ thất truyền hậu thế..."
Động tác nhấc chân của Từ Bằng Cử trong nháy mắt khựng lại.
Thu thập một sư gia huyện nha thì không có gì là lớn, vô phẩm vô cấp vô hậu trường, có đánh chết thì cũng có biện pháp áp chế chuyện đi, nhưng... vì sao trong phòng tên sư gia kia lại là tiểu công gia?
Đông Trân cảm thấy chuyện rất không đúng, nhưng hiện tại không phải lúc truy cứu, Từ biểu hiện của tiểu công gia và đám quan quân hùng hổ này cho thấy, Nam Kinh Ngụy quốc công rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Tình thế Hiện tại đã không chỉ là tiểu hài tử của hai nhà đánh nhau, tư thế Ngụy quốc công bày ra rõ ràng là muốn đá hắn khỏi vị trí tri phủ, nếu không ngoài ý liệu, tấu sớ của lão Quốc Công hiện tại chắc đã đang trên đường tới kinh sư.
Nghĩ thông những thứ này, tay chân Đông Trân càng lạnh như băng, trong mắt bất giác lóe lên vẻ sợ hãi.
Hắn đột nhiên nghĩ thông suốt vì sao Từ Bằng Cử muốn đích thân đánh tới cửa.
Quan của Đại Minh không cần tra, tra cũng không được, Đông Trân tất nhiên cũng không ngoại lệ.
"Bẩm tiểu công gia, thuộc hạ ở trong khố phòng Đông phủ phát hiện hơn hai mươi vạn lượng bạc trắng, khế ước hơn ngàn mẫu, hợp đồng mua bán nhà hơn mười bộ, cùng với hơn hai mươi bình sứ của lò Long Tuyền quan, công phẩm mà chỉ nên xuất hiện tại hoàng cung." Quân sĩ ôm quyền ôm quyền bẩm báo.
Đông Trân mồ hôi lạnh lã chã, thân hình lung lay sắp ngã.
Mắt Từ Bằng Cử lại sáng lên, tiếp theo thì chậm rãi híp lại, nhìn Đông Trân mặt xám như tro, cười nói: "Ba năm làm tri phủ, mười vạn bông tuyết bạc, chậc chậc, Đông đại nhân tài nguyên nhiều thật, có điều... Ngươi phát tài cũng không sao, nhưng dám tự tiện giữ cống phẩm trình lên hoàng cung, Đông đại nhân, gan của ngươi có phải là lớn quá rồi không? Phủ Ngụy quốc công ta cũng không có khí khái không muốn sống như ngươi ấy."
Lén giữ cống phẩm đặc sản địa phương, vốn là chuyện thường trong quan trường, kẻ làm quan một nhiệm, có ai không lén giữ tám lạng nửa cân từ trong cống phẩm? Cái này đã thành quy tắc ngầm được thừa nhận trong quan trường Đại Minh, đã gọi là quy tắc "ngầm", ý tứ đương nhiên là không thể để nó ra ánh sáng, rõ ràng độ dày chỉ như một tờ giấy, chỉ cần giấy không rách, mọi người vẫn tường an vô sự, có điều nếu tờ giấy này rách thì tính chất của sự việc chính là rất nghiêm trọng.
Đông Trân cuối cùng cũng không chịu nổi sự sợ hãi cực lớn trong lòng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Từ Bằng Cử.
"Ta... Ta không lén giữ, những cái này đều là..." Đông Trân vắt hết óc suy nghĩ cũng vẫn không nghĩ ra lý do, cống phẩm Thanh từ đặt sờ sờ trong khố phòng Đông phủ,mặc cho có giảo biện thế nào thì cũng không thể thoát khỏi quan hệ.
"Người đâu! Niêm phong khố phòng Đông phủ, phái người canh gác, bất kỳ ai cũng không thể ra vào, việc này báo lên Nam Kinh Đô Sát viện, xin phái giám sát ngự sử tới tự mình xem qua, Đông Ứng Long ức hiếp huân quý, lập tức nhốt vào nhà tù phủ Thiệu Hưng, về phần Đông đại nhân, ha ha, ta không quản được chuyện của triều đình, Đông đại nhân ngươi hay là cứ làm tri phủ của ngươi đi, về phần ngươi có thể làm được tri phủ thêm mấy ngày thì hiện tại ta và ngươi không ai có thể làm chủ nữa rồi."
Từ Bằng Cử cười lạnh mấy tiếng, phất tay áo nghênh ngang bỏ đi.
Đông Trân hai mắt vô thần, nằm bẹp dưới đất, giống như một đống bùn.
Tần Kham bị nhốt vào nhà tù huyện Sơn Âm.
Đỗ Yên bị Đỗ tri huyện đã rơi vào trạng thái cuồng nộ đón đi, nhốt tại nội viện, lúc này đúng là cấm túc thật, cửa sổ đều được đóng ván gỗ, chỉ còn lại một lỗ nhỏ để hàng ngày lấy đồ ăn, cũng chẳng khác gì ngồi tù, chỉ là khuê phòng của nàng ta so với nhà tù thì sạch sẽ hơn một chút mà thôi.
Nhót Tần Kham vào đại lao là lệnh được Đỗ Hoành.
Hắn rất tức giận, nữ nhi bị tiểu tử này giựt giây, không ngờ ở giữa nơi đông người của thành Thiệu Hưng công nhiên kháng hôn, việc này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Thiệu Hưng, mặt mũi của tri huyện này mất sạch.
Về phần về sau Đông gia đánh tiểu công gia, lão Quốc Công điều binh vào thành, đại náo Đông gia.
Những việc loạn thất bát tao này Đỗ Hoành không quản được,điều hắn hiện tại muốn làm, là chặt Tần Kham thành tám mảnh, đưa tới Đông gia hai mảnh để bồi tội, sáu mảnh còn lại thì giữ lại mừng năm mới.
Tần Kham rất hiểu tâm tình của Đỗ lão đại, kết cục này hắn sớm đã đoán được trước, muốn tự do thì phải trả một giá đắt, nhốt vào đại lao là còn nhẹ, hy vọng Đỗ lão đại nể mặt mình từng giúp hắn lừa người ta, đừng cho hắn phán quyết như lưu đày ngàn dặm, Tần Kham yêu Giang Nam, không nỡ để lưu đày ngàn dặm.
Sau khi nhốt Tần Kham vào đại lao, Đỗ Hoành cũng chẳng buồn thu thập hắn, nổi giận đùng đùng chạy đến nội viện giáo huấn nữ nhi.
Rất rõ ràng, hôm nay người muốn chặt Tần Kham làm tám mảnh không ít.
Vừa bị nhốt chưa tới hai canh giờ, tiểu công gia Từ Bằng Cử vẻ mặt tức giận xông vào.
Nhìn Tần Kham bị nhốt sau cửa lao, sắc mặt giận dữ của Từ Bằng Cử càng thịnh, thói quen nhấc chân, nhấc chân đá vào cửa nhà lao, đây là động tác chiêu bài của tiểu công gia, chắc gia gia hắn chưa từng dậy hắn, muốn gõ cửa thì phải dùng tay.
Tiểu công gia thất vọng rồi, cửa nhà tù không phải hắn một cước là có thể đá ra được, tiểu công gia rõ ràng có một sự tự tin mù quáng đối với thối công của mình.
Tần Kham xì một tiếng bật cười.
Rơi vào hoàn cảnh như vậy, Tần Kham không ngờ còn có thể cười được, nếu trong phòng giam có gương, hắn sẽ không nhịn được mà phải chắp tay với mình ở trong gương, biểu đạt một chút ý khâm phục.
"Tiểu công gia nếu đá mở được cái cửa này, thảo dân thực sự nên cám ơn người."
Mặt Từ Bằng Cử vẫn tím bầm, chân thì khập khiễng, trong mắt lấp lánh hung quang, cực kỳ giống nhân sĩ thương tàn tâm lý biến thái.
"Chuyện này từ đầu tới đuôi đều là mưu đồ của ngươi, đúng hay không?"
"Đúng." Tần Kham rất thành thật thừa nhận.
"bắt đầu từ lúc ngươi xin ta đổi phòng với ngươi, ta đã bị ngươi lừa, đúng hay không?"
"Đúng."
"Ta chẳng những bị ăn đòn thay ngươi, để bảo toàn mặt mũi của phủ Quốc Công, còn không thể không giúp ngươi đánh người, ngay cả gia gia ta cũng bị kinh động..."
Tần Kham từ xa chắp tay, tràn ngập cảm khái: "Tiểu công gia nghĩa bạc vân thiên."
Từ Bằng Cử phẫn nộ thò mặt vào cửa lao rít lên: "Câm miệng! Tới đây, ngươi tới đây nhìn xem nào."
"Nhìn cái gì?" Tần Kham mờ mịt hỏi.
"Qua nhìn mặt ta đây này, xem ngươi còn có gì muốn nói?"
"Tiểu công gia tướng mạo bất phàm, diện mạo hiên ngang..."
"Câm miệng! Tần Kham, ngươi có phải cảm thấy khuôn mặt này của ta trông rất ngu, phải không?"
"Tiểu công gia phải có lòng tin với bản thân."
Từ Bằng Cử sắp tức tới phát khóc rồi, như bị điên ra sức giật tóc mình, bỗng nhiên chỉ vào cửa lao hét lớn: "Tần Kham, ngươi chết chắc rồi, dám lấy ta ra đùa giỡn, ngươi nhất định phải chết nhất định phải chết."
Nụ cười của Tần Kham vẫn rất bình tĩnh: "Nếu đã làm chuyện này, kết cục gì ta cũng sớm đã đón trước."
Từ Bằng Cử hung tợn lườm hắn một cái, quay đầu bỏ đi.
Đông Ứng Long bị phế chân, Tần Kham cũng không thể tha tứ, một thảo dân tay trắng, không ngờ tính kế cả tiểu công gia, tri phủ, thậm chí cả Nam Kinh Ngụy quốc công, đùa bỡn họ trong tay, điêu dân bực này không giết thì mặt của Từ Bằng Cử hắn biết để vào đâu?
Từ Bằng Cử tính ra khỏi nhà tù htif tìm Đỗ Hoành, thương lượng xem nên gán cho tên điêu dân này tội danh gì.
Vừa Xoay người đi được nửa bước, Tần Kham ở sau lưng hắn bỗng nhiên thở dài, đau khổ vô hạn nói: "Chết thì chết, chỉ tiếc cho món ăn tuyệt thế tên là "pizza", chỉ sợ sau khi ta chết rồi, sẽ thất truyền hậu thế..."
Động tác nhấc chân của Từ Bằng Cử trong nháy mắt khựng lại.
/400
|