Hai bầu vú trong tay co dãn non mịn, vừa trắng vừa lớn Thẩm Minh Duyệt bỗng nhiên giật thột la lên một tiếng, “A.”
Bộ ngực tức tức đau, sữa tươi chảy ra càng ngày càng nhiều, chảy vào trong tay nàng.
Lục Hoài Dữ không quay đầu lại, hỏi: “Lại sao nữa vậy.”
Nàng không trả lời, âm thanh nức nở nũng nịu.
“Huhu…”
Giống như động vật nhỏ bị thương, mềm mại nhu nhược, vô cùng đáng thương.
Mắt Lục Hoài Dữ nhìn phía trước, “Cô bị làm sao vậy?”
Có tiếng bước chân ngày càng gần, âm thanh mềm mại vang lên từ phía sau, “Hu… ngực tức đau quá…”
Rốt cuộc vẫn là thiếu niên không rành sự đời, khuôn mặt tuấn tú của Lục Hoài Dữ nóng đến đỏ bừng, bất đắc dĩ nói, “Tôi không giúp cô được chuyện này đâu.”
Vừa nghe thấy hắn nói như vậy Thẩm Minh Duyệt liền tức giận.
Cái gì mà không giúp được, nàng cũng không tính sinh em bé sớm như vậy, lại còn đang đi học, kết quả sau một năm kết hôn liền dính bầu.
Da mặt nàng mỏng, sau khi bụng lớn cảm thấy đi học rất ngượng, Lục Hoài Dữ giúp nàng xin tạm nghỉ học ở nhà, sinh em bé xong mới trở lại việc học, nhưng không quá hai năm còn chưa kịp tốt nghiệp lại có đứa thứ hai, nàng lấy bằng tốt nghiệp muộn hơn so với các bạn học khác một năm, tất cả đều tại hắn.
“Em sinh cho anh hai đứa nhỏ, anh lại bày ra loại thái độ này với em!”
Thẩm Minh Duyệt tức giận vung nắm tay nhỏ lên đấm xuống bờ vai của hắn, nắm tay mềm như bông giống như đang làm nũng.
Lục Hoài Dữ hạ quyết tâm, không muốn quan tâm nàng làm chuyện điên khùng, hôm nay hắn điên rồi, mới có thể đưa một nữ sinh chưa từng gặp mặt hơn nữa còn có cử chỉ kỳ quái đưa về nhà.
“Cô mau mặc quần áo vào đi.”
Hắn vẫn như cũ đưa cái ót về phía nàng, lạnh giọng phân phó nàng mặc lại quần áo.
Tuy rằng Thẩm Minh Duyệt không quá hiểu biết Lục Hoài Dữ của thời niên thiếu, nhưng nàng hiểu chú của nàng, vừa nghe giọng điệu của hắn liền biết hắn lại muốn đuổi nàng đi.
Nàng đi qua cọ cọ, ép vú vào tấm lưng rộng lớn phía sau của hắn cọ chậm rãi, rồi ôm eo hắn.
“Em không có quần áo mặc, ngực tức sữa làm quần áo bẩn rồi.”
Lục Hoài Dữ không phản kháng, phía sau lưng dính với đồ vật mềm mềm, tay nàng còn đặt trên eo hắn.
Đã khi nào thử qua tiếp xúc thân mật với nữ sinh như vậy, trên mặt Lục Hoài Dữ hồng tới bên tai, vội vàng đẩy tay nàng ra, khuỷu tay không cẩn thận đụng vào chỗ thịt mềm, nàng rên lên đau đớn, che lại bộ ngực hít khí, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch.
Lục Hoài Dữ hỏi, “Cô không sao chứ?”
Trong mắt nàng ánh nước, con ngươi lấp lánh trong trẻo.
Giọng nói phát run, “Huhu… Đau quá…”
Vốn dĩ ngực đã trướng còn bị hắn va như vậy, càng đau hơn.
Lục Hoài Dữ đã quên mất phi lễ chớ nhìn, quan sát chỗ bị thương của nàng, tay nàng nhỏ nhưng vú lớn, nên không thể che hết, áp vào nhau, có thể nhìn thấy đầu vú tràn ra từng giọt sữa tươi màu trắng từ giữa khe hở ngón tay.
Thấy khuôn mặt nhỏ thống khổ nhăn nhúm, hắn liền kéo nàng ngồi xuống giường, “Cô chờ một chút, tôi đi lấy thuốc giảm đau. Nói xong nhấc chân muốn đi, lại bị nàng giữ chặt.
Hốc mắt nàng chứa đầy nước nhìn hắn, “Không cần đâu, xoa một chút sẽ ổn thôi.”
Lục Hoài Dữ ôm một bầu vú mềm đến mức không thể tưởng tượng xoa nắn, vẻ mặt nhìn như trấn định, thực tế thì khẩn trương, tim đập nhanh như sấm.
Vì sao từ khi hắn gặp nữ sinh này thì ba lần bảy lượt thỏa hiệp, thế này thật không giống hắn.
Nét mặt thiếu niên trước mắt lãnh đạm không gợn sóng, ra vẻ trấn định, nhưng bị lỗ tai hồng hồng của hắn bán đứng, Thẩm Minh Duyệt chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của chú, cảm giác mới lạ lại còn chơi vui, chỉ có Lục Hoài Dữ của lúc này mới có thể ngây ngô như vậy.
Hắn ôm vú nàng, vuốt ve nhẹ nhàng, nhưng không có cảm giác, Thẩm Minh Duyệt ưỡn ngực đẩy vú vào trong tay hắn.
“Ưm… Anh có thể dùng sức một chút.”
Lục Hoài Dữ không dám dùng sức, hắn cảm thấy hai tay hắn đã không còn là của mình nữa.
Hai bầu vú trong tay co dãn non mịn, vừa trắng vừa lớn, hắn sợ mạnh tay một chút sẽ lưu lại vết, nhẹ ra thêm chút lực, chậm rãi xoa nắn, đầu vú đỏ bừng ào ạt chảy ra dòng sữa màu trắng, chảy vào trong tay hắn, một dòng sữa uốn lượn, trong không khí có mùi sữa nhàn nhạt.
Trận lửa dưới bụng càng đốt càng lớn, hắn vậy mà nổi lên phản ứng!
Bộ ngực tức tức đau, sữa tươi chảy ra càng ngày càng nhiều, chảy vào trong tay nàng.
Lục Hoài Dữ không quay đầu lại, hỏi: “Lại sao nữa vậy.”
Nàng không trả lời, âm thanh nức nở nũng nịu.
“Huhu…”
Giống như động vật nhỏ bị thương, mềm mại nhu nhược, vô cùng đáng thương.
Mắt Lục Hoài Dữ nhìn phía trước, “Cô bị làm sao vậy?”
Có tiếng bước chân ngày càng gần, âm thanh mềm mại vang lên từ phía sau, “Hu… ngực tức đau quá…”
Rốt cuộc vẫn là thiếu niên không rành sự đời, khuôn mặt tuấn tú của Lục Hoài Dữ nóng đến đỏ bừng, bất đắc dĩ nói, “Tôi không giúp cô được chuyện này đâu.”
Vừa nghe thấy hắn nói như vậy Thẩm Minh Duyệt liền tức giận.
Cái gì mà không giúp được, nàng cũng không tính sinh em bé sớm như vậy, lại còn đang đi học, kết quả sau một năm kết hôn liền dính bầu.
Da mặt nàng mỏng, sau khi bụng lớn cảm thấy đi học rất ngượng, Lục Hoài Dữ giúp nàng xin tạm nghỉ học ở nhà, sinh em bé xong mới trở lại việc học, nhưng không quá hai năm còn chưa kịp tốt nghiệp lại có đứa thứ hai, nàng lấy bằng tốt nghiệp muộn hơn so với các bạn học khác một năm, tất cả đều tại hắn.
“Em sinh cho anh hai đứa nhỏ, anh lại bày ra loại thái độ này với em!”
Thẩm Minh Duyệt tức giận vung nắm tay nhỏ lên đấm xuống bờ vai của hắn, nắm tay mềm như bông giống như đang làm nũng.
Lục Hoài Dữ hạ quyết tâm, không muốn quan tâm nàng làm chuyện điên khùng, hôm nay hắn điên rồi, mới có thể đưa một nữ sinh chưa từng gặp mặt hơn nữa còn có cử chỉ kỳ quái đưa về nhà.
“Cô mau mặc quần áo vào đi.”
Hắn vẫn như cũ đưa cái ót về phía nàng, lạnh giọng phân phó nàng mặc lại quần áo.
Tuy rằng Thẩm Minh Duyệt không quá hiểu biết Lục Hoài Dữ của thời niên thiếu, nhưng nàng hiểu chú của nàng, vừa nghe giọng điệu của hắn liền biết hắn lại muốn đuổi nàng đi.
Nàng đi qua cọ cọ, ép vú vào tấm lưng rộng lớn phía sau của hắn cọ chậm rãi, rồi ôm eo hắn.
“Em không có quần áo mặc, ngực tức sữa làm quần áo bẩn rồi.”
Lục Hoài Dữ không phản kháng, phía sau lưng dính với đồ vật mềm mềm, tay nàng còn đặt trên eo hắn.
Đã khi nào thử qua tiếp xúc thân mật với nữ sinh như vậy, trên mặt Lục Hoài Dữ hồng tới bên tai, vội vàng đẩy tay nàng ra, khuỷu tay không cẩn thận đụng vào chỗ thịt mềm, nàng rên lên đau đớn, che lại bộ ngực hít khí, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch.
Lục Hoài Dữ hỏi, “Cô không sao chứ?”
Trong mắt nàng ánh nước, con ngươi lấp lánh trong trẻo.
Giọng nói phát run, “Huhu… Đau quá…”
Vốn dĩ ngực đã trướng còn bị hắn va như vậy, càng đau hơn.
Lục Hoài Dữ đã quên mất phi lễ chớ nhìn, quan sát chỗ bị thương của nàng, tay nàng nhỏ nhưng vú lớn, nên không thể che hết, áp vào nhau, có thể nhìn thấy đầu vú tràn ra từng giọt sữa tươi màu trắng từ giữa khe hở ngón tay.
Thấy khuôn mặt nhỏ thống khổ nhăn nhúm, hắn liền kéo nàng ngồi xuống giường, “Cô chờ một chút, tôi đi lấy thuốc giảm đau. Nói xong nhấc chân muốn đi, lại bị nàng giữ chặt.
Hốc mắt nàng chứa đầy nước nhìn hắn, “Không cần đâu, xoa một chút sẽ ổn thôi.”
Lục Hoài Dữ ôm một bầu vú mềm đến mức không thể tưởng tượng xoa nắn, vẻ mặt nhìn như trấn định, thực tế thì khẩn trương, tim đập nhanh như sấm.
Vì sao từ khi hắn gặp nữ sinh này thì ba lần bảy lượt thỏa hiệp, thế này thật không giống hắn.
Nét mặt thiếu niên trước mắt lãnh đạm không gợn sóng, ra vẻ trấn định, nhưng bị lỗ tai hồng hồng của hắn bán đứng, Thẩm Minh Duyệt chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của chú, cảm giác mới lạ lại còn chơi vui, chỉ có Lục Hoài Dữ của lúc này mới có thể ngây ngô như vậy.
Hắn ôm vú nàng, vuốt ve nhẹ nhàng, nhưng không có cảm giác, Thẩm Minh Duyệt ưỡn ngực đẩy vú vào trong tay hắn.
“Ưm… Anh có thể dùng sức một chút.”
Lục Hoài Dữ không dám dùng sức, hắn cảm thấy hai tay hắn đã không còn là của mình nữa.
Hai bầu vú trong tay co dãn non mịn, vừa trắng vừa lớn, hắn sợ mạnh tay một chút sẽ lưu lại vết, nhẹ ra thêm chút lực, chậm rãi xoa nắn, đầu vú đỏ bừng ào ạt chảy ra dòng sữa màu trắng, chảy vào trong tay hắn, một dòng sữa uốn lượn, trong không khí có mùi sữa nhàn nhạt.
Trận lửa dưới bụng càng đốt càng lớn, hắn vậy mà nổi lên phản ứng!
/60
|