MINH NGUYỆT LẠC NGÃ HOÀI (QUẬT NGÃ ÁNH TRĂNG)

Chương 55 - Chương 55

/60


55. Hắn vất vả lắm mới tập cho nàng quen thói tùy hứng, có tùy hứng nuông chiều cũng không sao cả

Thái phu nhân Lục nói, Lục Hoài Dữ không về nhà chính cũng không sao, chỉ cần đưa Duyệt Duyệt về đây là được, người càng lớn tuổi càng thích trẻ con, đặc biệt là bé gái nhỏ đáng yêu lanh lợi như thế.

Lúc trước Thẩm Minh Duyệt còn hơi sợ anh cả của Lục Hoài Dữ là Lục Hoài Cường vì cách biệt quá lớn, không giận mà uy, trong lòng Thẩm Minh Duyệt thật ra rất sợ bị săm soi.

Gặp mặt nhiều mới thấy người nhà chú rất ôn hòa, nên lúc ở trước mặt người nhà hắn càng ngày càng tự tại, vốn dĩ tuổi kém quá nhiều, anh cả Lục Hoài Cường của bọn họ xem cô gái nhỏ như cháu nhà mình đối đãi, nhìn thấy thái phu nhân thích cô gái nhỏ như vậy nên bọn họ tự nhiên thích theo.

Thái phu nhân và hội chị em bạn già chơi mạt chược, cô gái nhỏ ngồi một bên ngoan ngoãn đun nước rót trà, khiến đám chị em già hâm mộ không thôi, còn hỏi cô gái nhỏ nhà ai nghe lời như vậy.

Thái phu nhân cười tủm tỉm nói, “Con dâu nhỏ của tôi đó.”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, thái phu nhân đã bốc xong một tấm bài, vừa thấy bài, hưng phấn cười nói, “Ù! Ù! Đừng sửng sốt nữa, mau lấy tiền ra đây.”

Lục Hoài Dữ vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười của thái phu nhân, khóe miệng không khỏi cong lên, đi vào phòng khách, nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi bên cạnh thái phu nhân giúp bà kiếm tiền, trên mặt cười khanh khách, ra đúng dáng vẻ cô nhóc tham tiền.

“Ui da, hôm nay bà có một cô bé kéo vận chiêu tài à nha― đỏ quá trời à.”

“Đúng vậy, bọn tôi không dám đánh với bà nữa.”

Một người chị em già thấy người mới tiến vào, “Lão tam nhà bà về rồi kìa.”

Một người chị em già khác cười nói: “Tới đón nàng dâu của mình về à.”

Thái phu nhân Lục thấy, biết hắn tới đón Thẩm Minh Duyệt đi tham dự tiệc.

Bà nhét tiền thắng được vào trong tay Thẩm Minh Duyệt, “Cùng lão tam đi nhanh về nhanh nha.”

Thẩm Minh Duyệt đẩy lại, “Tiền này cháu không thể cầm.”

Thái phu nhân giả vờ cả giận nói, “Không cầm thì không cho phép lần tới đến đây phụ bác bốc bài. “

Thẩm Minh Duyệt ngoan ngoãn gật đầu, làm Thái phu nhân tức cười, ai da, cô gái nhỏ này thật đáng yêu.

Lục Hoài Dữ ở bên cạnh nghe thấy, biết thái phu nhân chính là cố ý không muốn thả người đi.

Hắn đi lên trước cầm lấy tiền, “Đây là mẹ đưa tiền tiêu vặt, cầm đi, chúng ta đi thôi.”

Bị cắt ngang, thái phu nhân trừng mắt nhìn hắn, “Đưa Duyệt Duyệt đi chơi xong về ngay đó, ngày mai cuối tuần không có tiết đâu.”



“Vâng.” Lục Hoài Dữ đáp.

Bây giờ trong lòng thái phu nhân đã không còn chỗ cho chuyện của hắn, mở miệng ngậm miệng đều là cô gái nhỏ.

Lục Hoài Dữ đưa nàng đi tham dự dạ tiệc, muốn nàng làm quen một chút, hiện tại người bên ngoài đều biết bên cạnh lão tam nhà họ Lục thường xuyên dắt theo một cô gái nhỏ, còn nghe nói thái phu nhân Lục rất thích cô gái nhỏ đó, xem ra chuyện tam phu nhân nhà họ Lục tương lai là ván đã đóng thuyền.

Tuy rằng trước kia lúc gia đình còn khá giả, Thẩm Minh Duyệt cũng đã tham gia các bữa tiệc có lớn có nhỏ, nhưng nàng chưa bao giờ thích mấy buổi tiệc này, cảm thấy phải ở cùng một đống người không quen biết rồi phải hư tình giả ý nịnh hót thổi phồng rất mệt, tuy rằng nàng được Lục Hoài Dữ đưa đến, chỉ có người khác nịnh hót nàng, nhưng Thẩm Minh Duyệt vẫn không muốn xã giao với những người này, sắc mặt các cô gái đó quá dối trá, khách khí với nàng như vậy còn không phải do có ý đồ khác.

Lục Hoài Dữ nhìn ra nàng không khoẻ, ngón tay cong lên quệt mặt nàng, “Duyệt Duyệt không vui à?”

Thẩm Minh Duyệt có chút giật mình nắm lại hai ngón tay của hắn, “Vâng, không vui, một đống người giả tình giả ý thổi phồng nịnh hót.”

Lục Hoài Dữ bị nàng làm cho bật cười, ai nói cô gái nhỏ còn nhỏ, tự nàng cũng có thể nhìn thấu vấn đề triệt để.

“Về sau chúng ta không tới đây nữa.”

Thẩm Minh Duyệt nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không được, em muốn ở bên cạnh chú.”

Lục Hoài Dữ sửng sốt, hắn nghe hiểu được ý tứ của nàng, bởi vì địa vị quyền thế của hắn thì những trường hợp như này ắt không thể thiếu, mà nàng cho dù không thích, nhưng nàng vẫn muốn ở bên cạnh hắn. Thật là một cô gái nhỏ hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến hắn đau lòng.

Lục Hoài Dữ xoa xoa tóc nàng, “Ừ, chú cũng thích đưa Duyệt Duyệt đi theo.”

Cô gái nhỏ nhăn mũi, tức giận nói, “Chú xoa tóc em rối rồi kìa!”

Cô gái nhỏ buông ngón tay hắn ra, tự mình sửa lại tóc, hôm nay nhà tạo mẫu đã giúp nàng làm một kiểu tóc thật xinh đẹp, nàng không muốn làm người xấu xí đâu.

Lục Hoài Dữ cười lớn tiếng, tiếng cười trong trẻo, hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh nhìn hắn đầy kinh ngạc, ai cũng biết Lục thư ký không bao giờ thể hiện vui giận ra mặt, nhưng cô gái nhỏ bên cạnh hắn thật có bản lĩnh, có thể làm Lục thư ký cười đến thoải mái như vậy, thái độ mọi người đối với Thẩm Minh Duyệt không cần nói càng thêm cung kính và thật cẩn thận.

Cuối cùng bọn họ vẫn ra về trước khi kết thúc, Thẩm Minh Duyệt kéo tay hắn có hơi bất an hỏi, “Chú, chúng ta làm vậy có phải có hơi không lễ phép không?”

Lục Hoài Dữ niết tay nhỏ mềm mại của nàng, “Em không thích nơi này, chúng ta không cần phải đợi nữa.”

Trên mặt Thẩm Minh Duyệt lộ ra ý cười, nàng vốn dĩ còn chưa trưởng thành hẳn, chưa đủ thành thục, kết quả hắn nuôi nàng càng giống đứa nhỏ.

Lục Hoài Dữ cứ thích cô gái nhỏ sống thoải mái như vậy, hắn vất vả lắm mới tập cho nàng quen thói tùy hứng, có tùy hứng nuông chiều cũng không sao cả, dù sao đã có hắn.

Gần đây trong trường học không biết bị sao, lan truyền tin Thẩm Minh Duyệt có người bao dưỡng. Có người nhìn thấy một chiếc siêu xe thường xuyên đưa đón nàng, người đàn ông trong xe cũng không phải Lục Ninh Viễn, mà là một người đàn ông hơi lớn tuổi, cho nên hiện tại cả trường sôi nổi đồn thổi Thẩm Minh Duyệt là bạch liên hoa, được đàn ông lớn tuổi có tiền bao dưỡng.

Thẩm Minh Duyệt không biết chuyện nhưng có đôi khi đang đi trong trường sẽ có người trộm ngắm nàng, trong lòng nàng cảm thấy kỳ quái nhưng không tính tìm hiểu nguyên nhân trong đó.

Trong ký túc xá cũng biết lời đồn đãi này, nhìn thấy ảnh chụp người đàn ông trong xe là người đưa nàng tới trường hôm đầu tiên, hơn nữa gần đây nàng không thường ở ký túc xá, trong lòng mọi người cũng thầm ở đây suy đoán lời đồn đãi là thật hay giả, nhưng các cô không tin Thẩm Minh Duyệt là người như vậy.



Thẩm Minh Duyệt lớn lên xinh đẹp, trong trường có rất nhiều nam sinh theo đuổi nàng, ngay cắt hot boy khoa ngoại ngữ tặng hoa mà mặt nàng không đổi sắc từ chối, cậu hot boy đó nghe đồn là thái tử của một công ty có tiếng mà nàng cũng không động tâm chút nào.

Các cô cho rằng Thẩm Minh Duyệt không thấy ánh mắt muốn nói lại thôi của các cô, nhưng Thẩm Minh Duyệt buông đũa, lấy khăn giấy lau miệng, “Có phải các cậu có gì muốn nói với mình đúng không?”

Vài người trong ký túc xá liếc nhau, chị cả ậm ừ hỏi, “Duyệt Duyệt à, người đưa cậu đến hôm nhập học là ai vậy?”

Thẩm Minh Duyệt khó hiểu, vì sao đột nhiên hỏi chuyện này, “Sao vậy?”

“Chuyện là, trên diễn đàn trường truyền tin đồn là cậu được người ta bao dưỡng.”

Thẩm Minh Duyệt nghe thế liền hiểu được, nhịn không được hé miệng cười ha ha, “Thật đó, chú ấy là kim chủ của mình.”

Bạn cùng ký túc xá còn đang chờ nàng giải thích, kết quả nàng hào phóng thừa nhận như vậy, đồng loạt đực ra, á khẩu không tiếp lời được.

Mối quan hệ của nàng và chú trước kia xác thật là quan hệ bao dưỡng, nhưng hiện tại hắn cho nàng cảm giác an toàn, mặc dù nàng nghe thấy mấy lời nói này cũng không còn đau lòng nữa.

Các cô nhìn Thẩm Minh Duyệt cười vui vẻ như vậy, bình tĩnh lại mới biết bị nàng đùa.

Trăm miệng một lời tức giận la lên: “Thẩm Minh Duyệt!”

Trên mặt Thẩm Minh Duyệt còn treo nụ cười, “Để anh ấy mời các cậu ăn cơm được không?”

Yêu đương ở đại học mời bạn cùng phòng ăn cơm đã thành quy củ, nhưng mấy bạn cùng ký túc xá mỗi khi nhớ tới người đàn ông có mặt hôm nhập học có phong thái lạnh thấu xương, không khỏi sôi nổi lắc đầu, các cô chịu không nổi.

“Vậy chờ khi nào kết hôn sẽ mời các cậu ăn tiệc.”

Không nghĩ tới nàng quăng xuống một trái bom lớn đến thế, khiến vài người trong ký túc xá bị sốc đến choáng váng.

Thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, tự dưng có thêm một tin giật gân nữa, các cô không nghĩ tới nàng tự nhiên vô thanh vô tức sắp kết hôn, hơn nữa bây giờ mới năm nhất.

*vô thanh vô tức: không có âm thanh, không có hơi thở

Em gái nhỏ nhất ký túc xá không thể tin được, “Duyệt Duyệt, là thật à?”

“Ừ, đương nhiên là thật.”

Trên mặt Thẩm Minh Duyệt treo nụ cười, con ngươi lấp lánh ánh nước.

Các cô nhìn ra được, trên mặt nàng là nụ cười hạnh phúc.

/60

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status