50. Lục Hoài Dữ biết chắc mẹ hắn sẽ rất thích bé gái nhà hắn
Lục Hoài Dữ trở về thủ đô công tác thì người vui vẻ nhất chính là thái phu nhân Lục, hiện tại trừ bỏ xem kinh kịch chơi mạt chược còn có một thứ tiêu khiển khác, đó là giúp thằng con trai lớn tuổi của bà tìm bạn gái.
Mấy năm trước mỗi lần hắn trở về là mỗi lần thái phu nhân Lục sẽ tuyển ra vài đối tượng cho hắn thân cận, tuy rằng hắn không đi xem, nhưng thái phu nhân Lục vẫn luôn rất siêng năng sắp xếp mấy buổi xem mắt cho thằng con trai lớn tuổi nhà mình.
Gần nhất là cô gái mới từ nước ngoài trở về đại viện cách vách, bà đã gặp qua cô gái đó, mặt mũi xinh đẹp học thức cao, hơn nữa người ta còn chưa có bạn trai, khi hắn trở về ăn cơm bà có nhắc tới với hắn, kết quả hắn im lặng uyển chuyển từ chối.
Thái phu nhân Lục tức giận đến đau đầu, nhìn hắn bày ra mặt lạnh càng thêm phiền lòng.
“Con tự nhìn con đi, tuổi có còn nhỏ nữa đâu mà vẫn chưa tìm con dâu cho mẹ!”
Anh cả Lục Hoài Cường và anh hai Lục Hoài An đều ở đó, bọn họ không tiếp lời, yên lặng ăn cơm, đối với cảnh tượng này đã tập mãi thành thói quen, mỗi lần thằng ba trở về thì mẹ của bọn anh cứ phải chỉnh như vậy mới vừa lòng.
Lục Hoài Dữ gắp một miếng đậu hũ hẹ cho thái phu nhân Lục, “Không phải mẹ đã có hai người con dâu rồi à? Đừng để bị đói, cơm nước xong lại nói.”
Thái phu nhân Lục quả thực muốn véo lỗ tai hắn, cho dù bà có nói thế nào thì hắn luôn bày ra dáng vẻ quỷ quái này.
Lúc Lục Ninh Viễn được nghỉ về nhà thì nghe bà nội nhắc mãi chuyện chú nhỏ cậu không tìm bạn gái kết hôn, bà vội muốn chết.
Lục Ninh Viễn buột miệng thốt ra, “Bà nội, chú nhỏ có bạn gái rồi.”
Thái phụ nhân Lục nói, “Thằng nhãi thối đó vì sao không nói cho bà biết?”
Lục Ninh Viễn giật mình vì mình lỡ miệng nói ra, che miệng không dám nói tiếp.
Thái phu nhân Lục oán trách cậu vài câu, “Có cái gì không thể nói với bà bộ chứ, mau nói rõ ràng một chút, cô gái kia bao lớn rồi, là người ở nơi nào?”
“Bà nội, đừng hỏi con, nếu để chú nhỏ biết con lỡ miệng nói khẳng định sẽ trị con đó, chờ chú nhỏ về, bác nội tự mình hỏi chú ấy đi.”
Thái phu nhân Lục vỗ một cái lên đầu cậu, “Vậy thằng nhóc con không sợ bà nội tức giận hả?”
Lục Ninh Viễn ôm tay thái phu nhân Lục làm nũng, “Con sợ chứ, bà nội nấu cháo gạo nếp ninh gà ăn ngon quá trời, bà nội đừng giận con mà.”
Thái phu nhân Lục bị cậu tỏ vẻ đáng yêu dỗ ngọt lớn tiếng cười, giây lát đã quên sạch chuyện này.
Chờ đến ngày sinh nhật của bà, thằng con của bà mới nắm tay cô gái nhỏ về, thái phu nhân Lục mờ mịt trong chốc lát, cô gái nhỏ nhà ai, lớn lên thật xinh đẹp.
Lục Hoài Dữ nắm tay Thẩm Minh Duyệt đi đến trước mặt thái phu nhân Lục.
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ, đây là Thẩm Minh Duyệt.”
Tim Thẩm Minh Duyệt đập nhanh muốn chết, vô cùng khẩn trương, nếu không phải tay nàng bị chú nắm thì nàng đã muốn chạy trốn.
Rõ ràng nói là đi ra ngoài ăn cơm, kết quả hắn chạy xe đến nơi này, vẻ mặt nàng ngốc ngốc bị hắn nắm tay dắt vào tới nơi mới biết được đây là nhà hắn, hơn nữa còn là sinh nhật mẹ hắn, trời ạ! Nàng tới với hai tay trống trơn, cái gì cũng không chuẩn bị, quá không lễ phép.
Trong lòng lo sợ bất an, lo lắng người nhà hắn sẽ không thích nàng.
Lục Hoài Dữ thoáng nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ khẩn trương, nhéo nhéo tay nàng.
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Minh Duyệt hồng thấu, tự nhiên hào phóng hỏi thăm, “Chào dì ạ, chúc dì sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh! Cháu tới quá vội vàng, quên mang quà cho dì, cháu xin lỗi dì nhiều.”
Thái phu nhân Lục vui vẻ vô cùng, thằng con già nhà bà rốt cuộc đưa người về rồi, cầm kính lão đặt trên bàn đeo lên, cười thân thiết, cẩn thận quan sát Thẩm Minh Duyệt.
Bà nắm tay nàng cười nói, “Ai u, cô gái nhỏ thật xinh đẹp hoạt bát, mấy thứ quà đó đều không quan trọng, chỉ cần con tới là được, tự nhiên như ở nhà mình nha, đừng khách sáo.”
Thẩm Minh Duyệt tự nhiên được bà dỗ ngọt, giống như đối xử với cháu chắc trong nhà, cho kẹo dỗ ngọt bọn nhỏ.
Thẩm Minh Duyệt ngơ ngác tiếp nhận, nghe thái phu nhân nói mình cứ chơi tự nhiên như ở nhà, gương mặt nhỏ xinh xắn trở nên đỏ rực.
Lục Hoài Dữ biết chắc mẹ hắn sẽ rất thích bé gái nhỏ nhà hắn, thấy mặt cô gái nhỏ đỏ hồng khẩn trương muốn chết, liền xoa đầu nàng một chút.
“Còn không mau cảm ơn mẹ.”
Cô gái nhỏ choáng váng đi theo hắn nói, “Cảm ơn mẹ.”
Nói xong gương mặt càng đỏ, giống như bị lửa đốt.
Thái phu nhân Lục cười càng thêm vui vẻ, lôi kéo Thẩm Minh Duyệt ngồi vào chỗ bên cạnh bà, nắm tay mềm mại của cô gái nhỏ hỏi chuyện, hoàn toàn quên mất Lục Hoài Dữ đứng bên cạnh.
Năm nay sinh nhật không làm lớn, đại gia đình ở bên nhau ăn bữa cơm chiều thân thiết, người tới toàn là bạn bè thân thích, nhìn thấy Lục Hoài Dữ đưa bé gái tới, cô gái nhỏ lại còn ngồi bên cạnh thái phu nhân Lục, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra.
Anh chị của Lục Hoài Dữ để ý thấy hắn dắt đến cô gái nhỏ giống như chưa thành niên về nhà, anh cả Lục Hoài Cường không nhịn được nhướng mày, bọn họ đều hiểu rõ, hắn chọn hôm nay để đưa cô gái trở về có ý gì.
Ở thư phòng, anh cả Lục Hoài Cường cầm lấy chén trà trên bàn, dùng nắp trà gạt gạt lá trà nổi trên bề mặt.
Anh uống xong một hớp trà, hỏi,
“Cô bé nhiêu tuổi rồi?”
Lục Hoài Dữ trả lời, “Nhỏ hơn Tiểu Viễn hai tuổi.”
Anh ba Lục Hoài An cười chế nhạo,
“Cô bé nhỏ hơn em tận 18 tuổi lận! Nếu em kết hôn sớm có thể có được cô con gái lớn giống vậy rồi!”
Sắc mặt Lục Hoài Dữ biến đen, hắn có kết hôn sớm thì cũng không sớm hơn 8 năm đâu.
Lục Hoài Cường liếc mắt nhìn Lục Hoài An trêu ghẹo Lục Hoài Dữ, Lục Hoài An thấy ánh mắt của anh cả, một vừa hai phải ngừng miệng, cầm lấy chén trà trên bàn uống không nói chuyện nữa.
Lục Hoài Cường hỏi: “Em lần này nghiêm túc thật?”
Anh vẫn luôn coi đứa em trai này của mình như con mà nuôi dưỡng, anh cả như cha, cho nên anh thật sự quan tâm đến Lục Hoài Dữ.
Lục Hoài Dữ cũng rất tôn kính anh cả nhà mình, nhìn thẳng vào mắt anh cả đáp, “Đúng vậy.”
Chị hai Lục Tịnh và anh ba Lục Hoài An không nói gì khác, tuổi tác hắn cũng không còn nhỏ nữa, đã biết mình nên làm gì không nên làm gì, nếu hắn đã quyết định rồi thì bọn họ sẽ không tranh cãi nữa, bọn họ lớn hơn em út nhiều tuổi, vẫn luôn giống ba mẹ đau lòng hắn.
Nhà bọn họ cũng không cần liên hôn để củng cố địa vị, quan trọng nhất chỉ cần hắn vui vẻ là được, hơn nữa hắn đến tuổi này còn chưa lập gia đình, trong lòng mấy anh trai chị gái lớn cũng rất sốt ruột.
Thái phu nhân Lục muốn biết được cuộc nói chuyện của bọn họ, chờ bữa tiệc kết thúc mới gọi bọn hắn tới trước mặt hỏi chuyện, “Đã nói gì với Tiểu Dữ rồi?”
Lục Hoài An nói, “Chỉ cảm thấy cô bé còn quá nhỏ.”
Thái phu nhân Lục nhướng mi,
“Hai mươi mấy tuổi thì còn nhỏ gì nữa! Hồi mẹ mười tám tuổi đã gả cho ba các con, hai mươi tuổi đã sinh anh cả con rồi!”
Thái phu nhân Lục nghe không lọt dù chỉ nửa chữ không hay liên quan đến thằng con trai già của bà, hơn nữa bà nói chuyện với cô gái nhỏ cả một buổi trưa, cô gái nhỏ lễ phép lại còn hiểu chuyện, người lớn tuổi nào cũng thích một bé gái đáng yêu ngoan ngoãn như vậy.
Hơn nữa bà còn để ý thấy ánh mắt của con út lâu lâu lại nhìn qua, có lẽ sợ bà sẽ bắt nạt cô gái nhỏ.
Bà nhìn ra được, con út nhà bà lần này nghiêm túc, hai đứa rất xứng đôi, tựa như bà và ông chồng bà.
Thái phu nhân Lục an lòng, đứa út dù nhỏ nhưng lại rất thông minh, bề ngoài nhìn dịu dàng trầm ổn, thực tế không để bụng với bất cứ chuyện gì, sống quạnh quẽ, hiện tại bên người có một cô gái nhỏ hoạt bát xinh đẹp thật tốt, có thể khiến lòng hắn ấm áp hơn.
Lục Hoài An nói những lời trêu ghẹo xong, không nghĩ tới đã một đống tuổi vẫn bị mẹ la, còn may mấy đứa nhỏ không ở nhà, nếu không nhìn thấy thì uy nghiêm còn đâu, mẹ đúng là đối xử bất công với thằng út.
Lục Hoài Dữ nhìn anh ba bị la, khóe miệng không khỏi giương lên.
Thái phu nhân Lục phất phất tay để bọn họ rời đi, bà chỉ giữ lại mỗi con út.
Lục Hoài Dữ ngồi bên cạnh thái phu nhân Lục, đưa cho bà một ly nước.
Thái phu nhân Lục đón ly nước uống một hớp rồi buông, hỏi: “Cô gái nhỏ của con không tồi, đã học xong đại học chưa?”
“Còn chưa, hiện tại đang học năm nhất, nàng học cùng trường với Tiểu Viễn.”
Thái phu nhân Lục vừa nghe nàng vẫn đang học đại học, đại học lại nhiều thanh niên trẻ tuổi như vậy, thằng con già của bà thật vất vả mới dắt được cô gái nhỏ về nhà, đừng có mà bỏ lỡ.
Bà nói lời thấm thía, “Con nên đối xử tốt với cô bé! Thật khó cho người ta không chê con lớn tuổi như vậy.”
Khóe miệng Lục Hoài Dữ giật giật, hôm nay đã hai lần liên tục bị anh ba hắn và mẹ đả kích chuyện lớn tuổi, yết hầu nghẹn một ngụm máu không phun ra được.
Lục Hoài Dữ trở về thủ đô công tác thì người vui vẻ nhất chính là thái phu nhân Lục, hiện tại trừ bỏ xem kinh kịch chơi mạt chược còn có một thứ tiêu khiển khác, đó là giúp thằng con trai lớn tuổi của bà tìm bạn gái.
Mấy năm trước mỗi lần hắn trở về là mỗi lần thái phu nhân Lục sẽ tuyển ra vài đối tượng cho hắn thân cận, tuy rằng hắn không đi xem, nhưng thái phu nhân Lục vẫn luôn rất siêng năng sắp xếp mấy buổi xem mắt cho thằng con trai lớn tuổi nhà mình.
Gần nhất là cô gái mới từ nước ngoài trở về đại viện cách vách, bà đã gặp qua cô gái đó, mặt mũi xinh đẹp học thức cao, hơn nữa người ta còn chưa có bạn trai, khi hắn trở về ăn cơm bà có nhắc tới với hắn, kết quả hắn im lặng uyển chuyển từ chối.
Thái phu nhân Lục tức giận đến đau đầu, nhìn hắn bày ra mặt lạnh càng thêm phiền lòng.
“Con tự nhìn con đi, tuổi có còn nhỏ nữa đâu mà vẫn chưa tìm con dâu cho mẹ!”
Anh cả Lục Hoài Cường và anh hai Lục Hoài An đều ở đó, bọn họ không tiếp lời, yên lặng ăn cơm, đối với cảnh tượng này đã tập mãi thành thói quen, mỗi lần thằng ba trở về thì mẹ của bọn anh cứ phải chỉnh như vậy mới vừa lòng.
Lục Hoài Dữ gắp một miếng đậu hũ hẹ cho thái phu nhân Lục, “Không phải mẹ đã có hai người con dâu rồi à? Đừng để bị đói, cơm nước xong lại nói.”
Thái phu nhân Lục quả thực muốn véo lỗ tai hắn, cho dù bà có nói thế nào thì hắn luôn bày ra dáng vẻ quỷ quái này.
Lúc Lục Ninh Viễn được nghỉ về nhà thì nghe bà nội nhắc mãi chuyện chú nhỏ cậu không tìm bạn gái kết hôn, bà vội muốn chết.
Lục Ninh Viễn buột miệng thốt ra, “Bà nội, chú nhỏ có bạn gái rồi.”
Thái phụ nhân Lục nói, “Thằng nhãi thối đó vì sao không nói cho bà biết?”
Lục Ninh Viễn giật mình vì mình lỡ miệng nói ra, che miệng không dám nói tiếp.
Thái phu nhân Lục oán trách cậu vài câu, “Có cái gì không thể nói với bà bộ chứ, mau nói rõ ràng một chút, cô gái kia bao lớn rồi, là người ở nơi nào?”
“Bà nội, đừng hỏi con, nếu để chú nhỏ biết con lỡ miệng nói khẳng định sẽ trị con đó, chờ chú nhỏ về, bác nội tự mình hỏi chú ấy đi.”
Thái phu nhân Lục vỗ một cái lên đầu cậu, “Vậy thằng nhóc con không sợ bà nội tức giận hả?”
Lục Ninh Viễn ôm tay thái phu nhân Lục làm nũng, “Con sợ chứ, bà nội nấu cháo gạo nếp ninh gà ăn ngon quá trời, bà nội đừng giận con mà.”
Thái phu nhân Lục bị cậu tỏ vẻ đáng yêu dỗ ngọt lớn tiếng cười, giây lát đã quên sạch chuyện này.
Chờ đến ngày sinh nhật của bà, thằng con của bà mới nắm tay cô gái nhỏ về, thái phu nhân Lục mờ mịt trong chốc lát, cô gái nhỏ nhà ai, lớn lên thật xinh đẹp.
Lục Hoài Dữ nắm tay Thẩm Minh Duyệt đi đến trước mặt thái phu nhân Lục.
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ, đây là Thẩm Minh Duyệt.”
Tim Thẩm Minh Duyệt đập nhanh muốn chết, vô cùng khẩn trương, nếu không phải tay nàng bị chú nắm thì nàng đã muốn chạy trốn.
Rõ ràng nói là đi ra ngoài ăn cơm, kết quả hắn chạy xe đến nơi này, vẻ mặt nàng ngốc ngốc bị hắn nắm tay dắt vào tới nơi mới biết được đây là nhà hắn, hơn nữa còn là sinh nhật mẹ hắn, trời ạ! Nàng tới với hai tay trống trơn, cái gì cũng không chuẩn bị, quá không lễ phép.
Trong lòng lo sợ bất an, lo lắng người nhà hắn sẽ không thích nàng.
Lục Hoài Dữ thoáng nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ khẩn trương, nhéo nhéo tay nàng.
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Minh Duyệt hồng thấu, tự nhiên hào phóng hỏi thăm, “Chào dì ạ, chúc dì sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh! Cháu tới quá vội vàng, quên mang quà cho dì, cháu xin lỗi dì nhiều.”
Thái phu nhân Lục vui vẻ vô cùng, thằng con già nhà bà rốt cuộc đưa người về rồi, cầm kính lão đặt trên bàn đeo lên, cười thân thiết, cẩn thận quan sát Thẩm Minh Duyệt.
Bà nắm tay nàng cười nói, “Ai u, cô gái nhỏ thật xinh đẹp hoạt bát, mấy thứ quà đó đều không quan trọng, chỉ cần con tới là được, tự nhiên như ở nhà mình nha, đừng khách sáo.”
Thẩm Minh Duyệt tự nhiên được bà dỗ ngọt, giống như đối xử với cháu chắc trong nhà, cho kẹo dỗ ngọt bọn nhỏ.
Thẩm Minh Duyệt ngơ ngác tiếp nhận, nghe thái phu nhân nói mình cứ chơi tự nhiên như ở nhà, gương mặt nhỏ xinh xắn trở nên đỏ rực.
Lục Hoài Dữ biết chắc mẹ hắn sẽ rất thích bé gái nhỏ nhà hắn, thấy mặt cô gái nhỏ đỏ hồng khẩn trương muốn chết, liền xoa đầu nàng một chút.
“Còn không mau cảm ơn mẹ.”
Cô gái nhỏ choáng váng đi theo hắn nói, “Cảm ơn mẹ.”
Nói xong gương mặt càng đỏ, giống như bị lửa đốt.
Thái phu nhân Lục cười càng thêm vui vẻ, lôi kéo Thẩm Minh Duyệt ngồi vào chỗ bên cạnh bà, nắm tay mềm mại của cô gái nhỏ hỏi chuyện, hoàn toàn quên mất Lục Hoài Dữ đứng bên cạnh.
Năm nay sinh nhật không làm lớn, đại gia đình ở bên nhau ăn bữa cơm chiều thân thiết, người tới toàn là bạn bè thân thích, nhìn thấy Lục Hoài Dữ đưa bé gái tới, cô gái nhỏ lại còn ngồi bên cạnh thái phu nhân Lục, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra.
Anh chị của Lục Hoài Dữ để ý thấy hắn dắt đến cô gái nhỏ giống như chưa thành niên về nhà, anh cả Lục Hoài Cường không nhịn được nhướng mày, bọn họ đều hiểu rõ, hắn chọn hôm nay để đưa cô gái trở về có ý gì.
Ở thư phòng, anh cả Lục Hoài Cường cầm lấy chén trà trên bàn, dùng nắp trà gạt gạt lá trà nổi trên bề mặt.
Anh uống xong một hớp trà, hỏi,
“Cô bé nhiêu tuổi rồi?”
Lục Hoài Dữ trả lời, “Nhỏ hơn Tiểu Viễn hai tuổi.”
Anh ba Lục Hoài An cười chế nhạo,
“Cô bé nhỏ hơn em tận 18 tuổi lận! Nếu em kết hôn sớm có thể có được cô con gái lớn giống vậy rồi!”
Sắc mặt Lục Hoài Dữ biến đen, hắn có kết hôn sớm thì cũng không sớm hơn 8 năm đâu.
Lục Hoài Cường liếc mắt nhìn Lục Hoài An trêu ghẹo Lục Hoài Dữ, Lục Hoài An thấy ánh mắt của anh cả, một vừa hai phải ngừng miệng, cầm lấy chén trà trên bàn uống không nói chuyện nữa.
Lục Hoài Cường hỏi: “Em lần này nghiêm túc thật?”
Anh vẫn luôn coi đứa em trai này của mình như con mà nuôi dưỡng, anh cả như cha, cho nên anh thật sự quan tâm đến Lục Hoài Dữ.
Lục Hoài Dữ cũng rất tôn kính anh cả nhà mình, nhìn thẳng vào mắt anh cả đáp, “Đúng vậy.”
Chị hai Lục Tịnh và anh ba Lục Hoài An không nói gì khác, tuổi tác hắn cũng không còn nhỏ nữa, đã biết mình nên làm gì không nên làm gì, nếu hắn đã quyết định rồi thì bọn họ sẽ không tranh cãi nữa, bọn họ lớn hơn em út nhiều tuổi, vẫn luôn giống ba mẹ đau lòng hắn.
Nhà bọn họ cũng không cần liên hôn để củng cố địa vị, quan trọng nhất chỉ cần hắn vui vẻ là được, hơn nữa hắn đến tuổi này còn chưa lập gia đình, trong lòng mấy anh trai chị gái lớn cũng rất sốt ruột.
Thái phu nhân Lục muốn biết được cuộc nói chuyện của bọn họ, chờ bữa tiệc kết thúc mới gọi bọn hắn tới trước mặt hỏi chuyện, “Đã nói gì với Tiểu Dữ rồi?”
Lục Hoài An nói, “Chỉ cảm thấy cô bé còn quá nhỏ.”
Thái phu nhân Lục nhướng mi,
“Hai mươi mấy tuổi thì còn nhỏ gì nữa! Hồi mẹ mười tám tuổi đã gả cho ba các con, hai mươi tuổi đã sinh anh cả con rồi!”
Thái phu nhân Lục nghe không lọt dù chỉ nửa chữ không hay liên quan đến thằng con trai già của bà, hơn nữa bà nói chuyện với cô gái nhỏ cả một buổi trưa, cô gái nhỏ lễ phép lại còn hiểu chuyện, người lớn tuổi nào cũng thích một bé gái đáng yêu ngoan ngoãn như vậy.
Hơn nữa bà còn để ý thấy ánh mắt của con út lâu lâu lại nhìn qua, có lẽ sợ bà sẽ bắt nạt cô gái nhỏ.
Bà nhìn ra được, con út nhà bà lần này nghiêm túc, hai đứa rất xứng đôi, tựa như bà và ông chồng bà.
Thái phu nhân Lục an lòng, đứa út dù nhỏ nhưng lại rất thông minh, bề ngoài nhìn dịu dàng trầm ổn, thực tế không để bụng với bất cứ chuyện gì, sống quạnh quẽ, hiện tại bên người có một cô gái nhỏ hoạt bát xinh đẹp thật tốt, có thể khiến lòng hắn ấm áp hơn.
Lục Hoài An nói những lời trêu ghẹo xong, không nghĩ tới đã một đống tuổi vẫn bị mẹ la, còn may mấy đứa nhỏ không ở nhà, nếu không nhìn thấy thì uy nghiêm còn đâu, mẹ đúng là đối xử bất công với thằng út.
Lục Hoài Dữ nhìn anh ba bị la, khóe miệng không khỏi giương lên.
Thái phu nhân Lục phất phất tay để bọn họ rời đi, bà chỉ giữ lại mỗi con út.
Lục Hoài Dữ ngồi bên cạnh thái phu nhân Lục, đưa cho bà một ly nước.
Thái phu nhân Lục đón ly nước uống một hớp rồi buông, hỏi: “Cô gái nhỏ của con không tồi, đã học xong đại học chưa?”
“Còn chưa, hiện tại đang học năm nhất, nàng học cùng trường với Tiểu Viễn.”
Thái phu nhân Lục vừa nghe nàng vẫn đang học đại học, đại học lại nhiều thanh niên trẻ tuổi như vậy, thằng con già của bà thật vất vả mới dắt được cô gái nhỏ về nhà, đừng có mà bỏ lỡ.
Bà nói lời thấm thía, “Con nên đối xử tốt với cô bé! Thật khó cho người ta không chê con lớn tuổi như vậy.”
Khóe miệng Lục Hoài Dữ giật giật, hôm nay đã hai lần liên tục bị anh ba hắn và mẹ đả kích chuyện lớn tuổi, yết hầu nghẹn một ngụm máu không phun ra được.
/60
|